Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
uliette dẫn Michel về giường anh và anh đổ vật xuống giường. Nàng đóng cửa, làm cho những tiếng rì rầm và bát đĩa lanh canh của tiệc cưới dưới kia bặt hẳn đi.
Nàng chật vật cởi giày, cà vạt, áo khoác và quần của anh ra rồi chỉnh tư thế nằm của anh sao cho thoải mái. “Em đi chút rồi quay lại ngay” nàng nói.
Juliette lục lọi trong buồng tắm tìm ít cồn và gạc, quay lại phòng Michel rồi đặt lên bàn cạnh giường. Nàng cởi áo váy rồi vung chân hất văng đôi giày đi, đoạn quỳ xuống cạnh giường. “Cái này đau đó nha, Michel.”
“Nếu là em bôi thì anh còn chả cảm thấy gì đó chớ.”
Juliette dốc cồn vào tấm gạc rồi chùi máu khỏi mặt chồng, lau cổ anh rồi đến những khớp tay bị bong hết da. Nhưng nàng làm mà chẳng hề nhìn hai bàn tay bận bịu của chính mình. Mắt nàng không lúc nào rời khỏi mặt anh.
Anh tỉnh hẳn ra dưới sự đụng chạm của nàng, liền chống cùi chỏ nhổm dậy, dùng tay kia cởi cúc áo sơ mi. Juliette dùng lòng bàn tay vuốt ve ngực anh. Anh mỉm cười sung sướng. “Khi nào anh cười như vậy anh đẹp trai lắm, anh biết không. Lại gan góc nữa.”
Nàng với tay lấy lọ cồn nhưng Michel đã ngồi dậy trên giường; đặt hai tay lên vai nàng mà nâng nàng đứng dậy. “Bệnh nhân đã hồi phục rồi,” anh nói. Anh hôn nàng, đầu tiên dịu dàng, sau đó càng lúc càng cuồng nhiệt khiến nàng cảm thấy rõ. Nàng cởi tuột sơ mi ra khỏi vai anh rồi vuốt ve hai cánh tay mảnh mai của anh. Đôi tay đó siết nàng chặt hơn.
“Juliette. Vợ anh.” Anh ngồi dậy rồi lướt hai bàn tay dọc thân thể nàng, dịu dàng khám phá tấm thân ấy. “Em đẹp quá.” Tóc nàng buông lơi quanh vai nàng khi Michel kéo tuột chiếc áo lót qua khỏi đầu nàng. “Em đẹp quá” anh lại nói, trầm trồ sửng sốt.
Nàng chìa ngón tay chạm rất nhẹ vào con mắt sưng húp của anh. “Kể cả khi anh chỉ thấy được em có một nửa thôi hay sao?” nàng hỏi.
“Anh cần thấy gì thì thấy cả rồi.”
Juliette nhắm mắt lại và cảm thấy mình như đang bồng bềnh trên biển lặng, được ru bởi giọng của Michel. Từ đâu đó rất sâu bên dưới một cơn sóng dồi vĩ đại dâng lên, nâng nàng lên càng lúc càng cao, quăng nàng về phía Michel. Nàng mở mắt thấy khuôn mặt Michel kề sát bên mặt nàng, ngời sáng, mỉm cười; bầm giập.
Trong một khoảnh khắc nàng đẩy anh ra, một cơn hốt hoảng bất thần chiếm lĩnh nàng. “Michel, đừng!” nàng hét. “Không nên nhanh thế. Dễ thương quá!” Anh rụt người lại, ánh sáng phai đi khỏi mặt anh, và nàng không chịu nổi điều ấy. Nàng kéo mặt anh về phía mặt nàng và giúp anh. Cùng nhau họ cưỡi trên ngọn sóng rồi thì rơi hẫng xuống, mệt nhoài. Nàng nghe thấy được tim mình thùm thụp trên các dẻ sườn anh, và anh đáp lại nó. Michel hôn mắt nàng; lông mày nàng, môi nàng. “Vợ tôi.”
Họ nằm bên nhau trên giường. Tay Michel kê dưới đầu nàng, tay nàng vắt qua ngực anh. “Anh chưa bao giờ nghĩ...” anh dợm nói, ngập ngừng. “Anh không biết... em chưa hề... em vẫn còn là gái trinh.”
“Giờ thì không còn nữa rồi.”
“Không,” anh nói vẻ đắc thắng. “Em có nghĩ là em có thể yêu anh không, Juliette?”
“Dù sao thì em cũng thích thế này” Juliette vừa nói vừa đứng dậy. “Người ta nói đúng. Tình yêu khiến ăn ngon. Em đói ngấu rồi đây.”
“Nãy giờ anh không nghĩ đến đồ ăn, nhưng giờ em nhắc thì anh nghĩ chúng mình xứng đáng được một bữa tiệc cưới.”
Juliette lấy áo choàng tắm treo trên móc, quàng quanh người mình. “Em sẽ đi lấy gì đó cho hai đứa mình.”
Michel bật ngọn đèn bàn. Trời đã khá tối. “Em có phải đi ngang qua phòng ăn mới xuống được dưới bếp không?” Juliette hỏi.
Michel phá lên cười. “Có. Em có thể bảo mẹ là giờ anh khỏe lắm rồi.”
Juliette đóng cửa lại sau lưng rồi đi ra hành lang, đứng một thoáng nơi đầu cầu thang. Những giọng nói từ dưới vẳng lên, trên nền tiếng đồ bạc chạm vào đồ sứ.
“Đây là lần đầu tiên mình tới dự tiệc cưới mà khách danh dự lại không có mặt,” bà Morin đang nói.
“Lên xem anh con có cần gì không,” bà Tardieu bảo Christian.
Giọng cậu từ dưới bếp vọng lên. “Con mới lên cách đây năm phút thì thấy cửa khóa.”
Yên lặng hoàn toàn, rồi Juliette nghe thấy Morin thì thào với vợ, “Khi nào món gà ra thì giữ cho tôi cái đùi.”
Juliette đi xuống thang, đến cuối thang vừa lúc Christian từ trong bếp bước ra tay bưng đĩa gà. Cậu gần như đâm sầm vào nàng, thế rồi, đĩa gà chống chếnh trong tay, cậu dán mắt vào nàng. Những người khác quanh bàn quay lại. Nàng không thể biết liệu họ có ngạc nhiên vì thấy nàng lúc này nhiều hơn so với ngạc nhiên khi thấy Michel bầm giập tả tơi đi cùng nàng về nhà dự tiệc cưới hay không.
Nàng cố tình lờ họ đi. Nàng đi đến chỗ bàn để đồ ăn lấy hai đĩa, để cân bằng trên cánh tay trước, kiểu như các cô hầu bàn hay làm. Chẳng ai nói năng gì. Juliette ngâm nga hát. Tiếng ăn uống ngừng lại.
“Làm ơn chuyển cho bánh mì ạ,” Juliette nói. Lẳng lặng, Morin đưa một ổ bánh mì cho nàng. Nàng kẹp ổ bánh dưới nách. “Làm ơn cho vài trái lê.” Bà Morin đặt hai trái lên đĩa. “Thêm trái nữa ạ.” Bà Morin chọn thêm trái nữa, và thêm một chùm nho.
Juliette nhấc lần lượt từng chai rượu trên bàn lên rồi chọn chai còn đầy nhất. Christian vẫn đang bê đĩa gà. Juliette săm soi cái đĩa, đoạn nhón lấy một đùi gà và ném cho ông Morin một cái liếc xéo. Nàng đặt cái đùi lên một trong hai chiếc đĩa nàng cầm. Rồi nàng nâng đĩa kia lên, xé thêm một miếng gà đặt lên đấy để cho có cặp có đôi.
Một tiếng ậm ừ bực tức bật ra khỏi môi Morin.
Bà Tardieu nói, “Nó làm sao rồi?”
“Không sao. Không sao cả đâu ạ.”
“Nó có cần gì không?”
“Con có thể cho anh ấy bất cứ gì anh ấy muốn” Juliette tự lấy vài cái bánh ngọt trên bàn rồi đi về chỗ cầu thang. “Chúc cả nhà ngủ ngon,” nàng nói với qua vai trong khi lên lầu. Mùa hè này rồi sẽ dài đây.
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...