Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Chương 13 - Những Niềm Vui Mỏng Manh
A
nh mặt trời chậm rãi len lỏi qua những tấm rèm cửa Venice. Khi ánh nắng chạm tới chiếc giường gấm thêu kim tuyến, Oblivia Newton chớp chớp mắt, vùi mình dưới lớp chăn. Ả thích thú trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ giữa tiếng sóng vỗ xa xa và tiếng la hét từ những con phố vang vọng không gian.
“Ôi, thật là thiên đường!” Ả thốt lên khi cuối cùng cũng tỉnh giấc, đón ánh nắng ban ngày.
Ả duỗi dài người theo những động tác Ayurveda đã học và úp đôi chân trần lên sàn.
Oblivia ngáp dài, nhoài một chân về phía chiếc ba lô bị quẳng ở góc phòng, nhưng không với tới. Ánh mắt ả dừng trên cẳng chân dài khẳng khiu nhờ tập gym và bỗng trở nên suy tư. Oblivia thấy mình thật tuyệt vời và mảnh mai, ấy vậy mà Bá Tước Tro, và cả những người đàn ông trước ông ta, đều hỏi liệu ả có cảm thấy ổn không. Có lẽ nào trông ả giống người bệnh đến thế?
Bực mình bởi những ý nghĩ đó, Oblivia đứng dậy, tìm giữa đống đồ lặt vặt mà ả vẫn chưa đem để đổi tiền, lấy ra tấm bảng ép plastic, trên đó ghi lại những bài tập hàng ngày.
Ả dò bộ móng tay dài sơn tím trên bảng tính chiều cao và tuổi của mình rồi đọc cân nặng tương ứng.
“Mình biết mà, mình thật hoàn hảo!” Oblivia thốt lên.
Không có lấy một gam mỡ trên vòng eo. Cơ tay phát triển nhờ tạ, còn chân săn chắc nhờ những bài tập đi bộ. Mấy người Venice đó lảm nhảm gì về bệnh tật vậy?
“Quỷ tha ma bắt!” Ả lầm rầm, ném tấm bảng vào ba lô.
Oblivia rửa mặt bằng nước lạnh và liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mấy giờ rồi nhỉ? Phải chăng đã là giữa trưa? Ả có toàn bộ thời gian rảnh cho đến sáu giờ. Và sau sáu giờ ả sẽ tìm lại được Peter, nhờ sự hợp tác của Bá Tước Tro.
Khi Oblivia mở cửa phòng, hai cô hầu gái cúi người chào buổi sáng và tới giúp ả mặc quần áo.
“Nói thật đi, các cô có thấy tôi gầy không?” Oblivia hỏi người phụ nữ đang thắt dây áo nịt ngực.
Cô này cười khúc khích và sau những lời vòng vo dài dòng, cùng sự đồng tình của cô kia, cô bèn thừa nhận rằng không chỉ thấy ả gầy mà còn gầy khủng khiếp. Hai người hầu gái nói nếu được, họ chắc chắn sẽ tặng cho ả khoảng mười lăm cân.
Oblivia nhìn họ sững sờ.
Sau khi suy nghĩ một chút về chuyện đó ả lại mỉm cười hài lòng, và trong lúc xuống cầu thang để dùng bữa sáng trong bộ váy trắng và vàng lộng lẫy cùng một chiếc mặt nạ nhỏ bỏ vừa túi, ả nghĩ tới mục quảng cáo tạo cơ hội cho tất cả những phụ nữ béo của thế kỷ 21: Thừa cân ư? Hãy trở thành ngôi sao ở Venice của thế kỷ 18!
Đó mới chỉ là một trong vô vàn công dụng mà những cánh cửa thời gian có thể cho ả một khi ả tìm được cách để kiểm soát chúng. Ả đã nhận ra tất cả các cánh cửa trên tấm bản đồ tìm thấy ở Ai Cập, bây giờ chỉ việc mở chúng ra là xong. Vì thế ả đang đi tìm Peter.
Oblivia đã tới phòng ăn sáng, nơi các thực khách đang trò chuyện sôi nổi. Ả chọn một chiếc bàn nhỏ yên tĩnh, người phục vụ mang tới một tách đồ uống sẫm màu với những chú bồ câu bằng sữa, thì ra đó chính là cà phê pha với kem tươi kiểu Venice.
“Các quý ông đang tranh luận về việc gì vậy?” Ả hỏi người phục vụ.
“Về những người bảo vệ bí mật của thành phố. Có vẻ hôm qua họ đã khui ra và đóng cửa hai xưởng in sách cấm trái phép.”
“Loại sách cấm nào vậy?”
Người đàn ông cúi xuống thì thầm:
“Tôi tin rằng chúng có liên quan đến thứ mốt mới đến từ Pháp, gọi là chủ nghĩa ánh sáng. Nhưng chắc chắn đó chỉ là một thứ mốt thoáng qua...”