Số lần đọc/download: 2809 / 43
Cập nhật: 2016-06-25 10:10:32 +0700
Hẹn Gặp Ở Bạch Thủy
"L
ạc cô cô muốn cháu làm gì?" Đợi Lâm Thanh rời khỏi phòng, Tiểu Huyền vội hỏi ngay.
Lạc Thanh U mỉm cười: "Cô cô đang cần người làm một việc nhưng không tìm được nhân tuyển thích hợp, vừa hay có Tiểu Huyền, coi như đỡ cho cô cô phải vất vả."
Ngực nó nóng lên, dáng vẻ Lạc Thanh U có phần thần bí, nhất định là "nhiệm vụ" cực kỳ trọng yếu, đệ tử Kiêm Gia môn trong Bạch Lộ viện cao thủ vô số mà cô cô chỉ coi trọng nó, bất giác như gặp tri ngộ, bèn ưỡn ngực lớn tiếng: "Chỉ cần Lạc cô cô sai bảo, cháu nhất định làm được."
"Bất quá..." Ngữ khí Lạc Thanh U dừng lại, chậm rãi nhấn mạnh: "Muốn hoàn thành rất dễ, nhưng để hoàn hảo lại cực kỳ khó khăn."
Tiểu Huyền không hề do dự: "Cô cô yên tâm, nhất định cháu làm được."
Thấy nó tỏ vẻ tự tin, Lạc Thanh U che miệng mỉm cười, chợt hỏi: "Cháu có thích xem kịch không?"
"Thích chứ ạ." Tiểu Huyền thuận miệng đáp, lại tỏ vẻ hiếu kỳ: "Lâm thúc thúc nói Lạc cô cô là người hân thưởng các nghệ nhân thi khúc nhất thiên hạ, nhưng chuyện đó liên quan gì đến nhiệm vụ của cháu?"
Lạc Thanh U nhướng mày: "Cô cô định nhờ cháu diễn một vở kịch."
"A!" Tiểu Huyền há hốc mồm kinh hãi, ấp úng: "Cháu, cháu xem nhiều vở kịch những chưa từng lên đài diễn..."
"Cháu nghe câu việc đời như ván cờ, kiếp người như vở diễn chưa?" Lạc Thanh U buồn bã: "Vở kịch này không cần cháu lên đài diễn mà thể hiện một vai Tiểu Huyền khác trong cuộc sống."
Tiểu Huyền mơ hồ: "Cháu là cháu, sao lại thành một Tiểu Huyền khác được?" Nó nhớ đến thuật dịch dung Cung Địch Trần dạy liền cười: "Có phải cô cô muốn cháu dịch dung cải trang, hì hì, cháu cũng biết đôi chút."
Lạc Thanh U lắc đầu: "Không cần thay đổi dung mạo mà thay đổi tính cách. Cháu tuy còn nhỏ nhưng ghét ác như cừu, thể hiện hết ra nét mặt."
Tiểu Huyền cướp lời: "Thế có gì không tốt? Cháu thà cả đời như thế..."
"Người ta sống trên đời có những lúc phải che giấu, nếu trong yến hội tại Thanh Thu viện, ai cũng bộc lộ hết yêu ghét, há chẳng dẫn đến thiên hạ đại loạn sao? Có lúc biết đối phương là địch nhân, bề ngoài vẫn phải như thường, đợi lúc thời cơ chín muồi mới phản kích."
Tiểu Huyền hiểu ra: "Thế ra Lạc cô cô định bảo cháu giả đò để mê hoặc địch nhân." Nó nhớ lại chuyện lừa gạt Truy Bộ Vương liền vỗ tay cười vang: "Cháu đồng ý."
Lạc Thanh U thấp giọng: "Nhưng lần này không phải đối phó địch nhân, mà là..." Nàng hạ giọng: "Cô cô muốn cháu ngầm giám thị Dung đại thúc."
Tiểu Huyền ngây ra rồi lập tức hớn hở: "Lạc cô cô yên tâm, mấy hôm tới cháu sẽ mượn cớ đến thăm Tiểu Diêu, Dung... Dung đại thúc có động tĩnh gì cũng không giấu được cháu."
Lạc Thanh U nghe nó miễn miễn cưỡng cưỡng gọi "Dung đại thúc" liền bật cười: "Tiểu Huyền thông minh lắm, vậy mau diễn đi." Nó cười hì hì, tỏ vẻ đắc ý.
Vốn Lạc Thanh U nghi ngờ Dung Tiếu Phong nhưng không có bằng chứng nên không muốn công nhiên lột tẩy, Lâm Thanh lại cho rằng gã chỉ muốn mượn lực đối phó Minh tướng quân, quyết không hại mình. Nàng không muốn làm y phiền lòng nên không nhắc đến nữa, hiện tại Tiểu Huyền cũng biết chuyện, tính nó phân rõ thiện ác, chỉ e sẽ tỏ ra bất mãn với Dung Tiếu Phong nên nàng trịnh trọng giao "nhiệm vụ" cho nó, đồng thời sợ nó lộ ra sơ hở trong lời nói, mới bảo nó đi "giám thị."
Nàng mỉm cười: "Cháu giúp cô cô một chuyện lớn, cô cô phải tặng lại lễ vật."
Nó xua tay: "Cháu được giúp Lạc cô cô là lời cảm tạ lớn nhất rồi, không cần lễ vật..."
Lạc Thanh U từng nghe vô số nam nhân nói câu này nhưng từ miệng một đứa trẻ nói ra lại khiến nàng cảm động: "Đó không hẳn là lễ vật mà là một loại tâm pháp."
Tiểu Huyền chợt buồn so: "Nhưng cháu... cháu không thể tu tập võ công."
Lạc Thanh U đã được Lâm Thanh cho biết việc đó, xoa đầu nó: "Cháu không cần lo, lễ vật này không liên quan đến võ công mà là một phương pháp khống chế hô hấp, giúp cháu thính tai sáng mắt, lúc giám thị càng thuận tiện." Nhắc đến từ "giám thị", nàng bất giác mỉm cười rồi truyền cho nó mấy câu khẩu quyết. Nó thử vận hành theo, quả nhiên thính lực, nhãn lực đều hơn hẳn, hô hấp cũng mỏng dần mà ngực không có cảm giác khó thở.
Nó không biết rằng Lạc Thanh U truyền cho mình tâm pháp độc môn Hoa Âm Đạp Đạp. Lần trước gặp Minh tướng quân ở cầu Phi Quỳnh, nàng đã dùng tâm pháp này thổi tiêu, xua đi lệ khí trong lòng mỗi người. Người yêu nhạc đều tâm tình khoáng đạt, với người thổi tiêu, bước nhập môn đầu tiên là khống chế hô hấp, Hoa Âm Đạp Đạp không phải võ công mà là một loại tâm pháp kỳ diệu diễn hóa từ âm luật, chú trọng rũ bỏ ý niệm trần thế để tinh thần phẳng lặng, vong hình vong ngã, hóa thân vào tự nhiên, hòa cùng tiếng chim tiếng dế, tiếng gió thổi cỏ rung, lấy tiết tấu dẫn đạo khiến người luyện đạt được hiệu quả quên đi sầu lo.
Nàng biết Tiểu Huyền từ bé đã mất cả cha lẫn mẹ, cha nuôi Hứa Mạc Dương lại bị Ninh Hồi Phong hại, rồi bị minh chủ Tứ Đại Gia Tộc Cảnh Thành Tượng phế võ công liền cho rằng nó tất toán trời trách người, cảm thán cao xanh bất công. Không ngờ nó trải bao khổ nạn vẫn hoạt bát lạc quan, thiện lương thuần hậu, tựa hồ vận mệnh không mảy may ảnh hưởng khiến nàng lấy làm lạ. Cộng thêm giờ sinh của nó tương khắc với Minh tướng quân, những kỳ ngộ gần đây báo trước tương lai nó sẽ làm nên nghiệp lớn, vì thế nàng mới truyền tâm pháp độc môn của Kiêm Gia phái cho nó, mong nó giữ được tâm thái thiện lương lạc quan. Đương nhiên nàng không thể cho nó biết những thâm ý này.
Dạy xong Hoa Âm Đạp Đạp, hai người lại trò chuyện một lúc, thấm thoát đã qua canh một.
Tiểu Huyền lấy làm là: "Lâm thúc thúc đi đâu mà vẫn chưa quay lại? Chúng ta có nên đi tìm không?"
Lạc Thanh U đáp: "Cô cô nghe thấy huynh ấy rời khỏi Bạch Lộ viện, chắc có việc riêng, cháu nghỉ sớm đi." Kỳ thật công phu khinh thân của Minh tướng quân cực cao, nàng không nghe thấy gì, nếu biết ông ta đến dẫn dụ Lâm Thanh đi, tất nàng không thể ung dung thế này.
Tiểu Huyền không chịu nhắm mắt, nằm trong chăn nắm tay nàng đòi nghe kể chuyện. Nàng kể cho nó nghe chuyện ban đêm ăn trộm tơ hồng, không ngờ khiến nó hưng phấn, muốn mượn khăn tay che mặt giả làm đại đạo.
Nàng chưa bao giờ thấy đứa bé nào thú vị như nó, loay hoay một lúc mới bắt nó ngủ được, chợt nó mơ mơ hồ hồ hít sâu một hơi rồi lẩm bẩm: "A, cháu hiểu rồi, hôm nọ ở Bình Sơn tiểu trấn, cháu và Lâm thúc thúc đến nhà Chu viên ngoại cướp giàu giúp nghèo, thúc thúc cho cháu mượn khăn che mặt, mùi hương cũng giống thế này..." Giọng nó hàm hồ dần rồi chìm vào giấc ngủ.
Lạc Thanh U run lên, có phải nam tử vẻ ngoài vô tình đó khắc ghi hình bóng nàng trong lòng.
o O o
Hôm sau, Tiểu Huyền vừa dậy liền đến tìm Dung Tiếu Phong, nó phải cố ra vẻ bình thường, lúc đầu còn ngượng ngập, trêu ghẹo Tiểu Diêu một lúc liền nổi hứng, quên mất chức trách "giám thị", cười nói thoải mái với Dung Tiếu Phong. Trang chủ Tiếu Vọng sơn trang tuy là người Hồ nhưng hâm mộ phong vật Trung Nguyên, ưa đọc sách vở nên bụng chứa huyền cơ, sáu năm nay ở kinh sư gã hiếm khi nói chuyện, giờ gặp con của cố nhân liền hoan hỷ, vừa giảng giảng kinh điển cùng những điều kỳ thú ở Tái ngoại cho nó nghe, cả hai cực kỳ tâm đầu ý hợp.
Đầu giờ Ngọ, ngoài cửa vang lên tiếng chim ưng kêu vang, Dung Tiếu Phong biến sắc, mở cửa ra đón một con ưng lớn bay vào, đậu lên gộc cây.
Tiểu Huyền lấy làm kỳ quái: "Ưng nhi này do Dung đại thúc nuôi?"
Dung Tiếu Phong thảnh nhiên: "Thúc thúc tặng nó cho bằng hữu để truyền tin." Gã khẽ vuốt lông con chim, gỡ một ống gỗ khỏi cẳng chân, mở một tờ giấy nhỏ ra liếc qua rồi thuận tay bỏ vào ngực áo, thấy ánh mắt Tiểu Huyền hồ nghi liền cười ha hả đưa cho nó xem: "Dung đại thúc có việc phải ra ngoài, cháu chơi với Tiểu Diêu đi."
Trên mảnh giấy có mấy chữ nghiêng ngả như giun bò: Tần huynh đi xa đã về, bày yến mời khách, lại có đại lễ tặng. Lạc khoản đề tên Hắc Sơn.
Dung Tiếu Phong giải thích: "Thương nhân tên Tần Phong này qua lại giữa kinh sư và Tái ngoại, có quen thúc thúc và Hắc Sơn. Hắc hắc, không biết lần này về kinh, y mang tặng lễ vật gì." Đoạn đẩy cửa đi ra.
Tiểu Huyền nhớ ra "nhiệm vụ" Lạc Thanh U giao cho, vốn định gọi Dung Tiếu Phong đưa đi cùng, bất quá gã không giấu tên Lao Ngục Vương Hắc Sơn, lại thoải mái cho nó xem mảnh giấy, chắc rằng không có âm mưu gì, nó bất tất đa sự.
Nó thầm nghĩ, nhân lúc Dung Tiếu Phong không có nhà lục lọi một phen xem có bí mật gì không, bèn vâng dạ, nhìn theo bóng gã cất bước.
Chơi với Tiểu Diêu một lúc, đoán chắc đã đi xa, nó mới nhìn ngang nhìn dọc khắp căn phòng, ánh mắt chạm vào đống giấy vụn ở góc tường liền máy động linh cơ: tờ giấy Dung Tiếu Phong xem bay nãy tuy không có gì đặc biệt nhưng nghe gã nói, hình như mấy hôm nay ở lỳ trong Bạch Lộ viện, chỉ thông qua phi ưng truyền thư liên hệ với bên ngoài, biết đâu trong đống giấy có "tội chứng" sót lại?
Nó lục lọi sọt giấy, hy vọng tìm được manh mối, nào ngờ tất cả đều bị xé vụn, dù nhìn rõ vài từ loạn xạ nhưng không thành câu. Dung Tiếu Phong cẩn thận như vậy khiến nó càng tin rằng có vấn đề, gói hết số giấy vụn lại, định lúc về phòng sẽ ghép thử.
Nó nhìn sang chiếc lồng nhốt Tiểu Diêu với vẻ nghi hoặc, nghe tiếng ưng diêu kêu lục cục bên trong tim liền đập thình thình như bị bắt quả tang, vội tìm vải bố đen che hết lại rồi mới quay về.
Về đến phòng, nó trải mớ giấy vụn ra mới phát hiện chất liệu khác nhau, có tờ cực kỳ đẹp đẽ, hoa văn ngoằn ngoèo như tranh vẽ, có tờ không tài nào hiểu được. Nó căn cứ vào chất liệu tách thành hai nhóm rồi bắt đầu ghép.
Dung Tiếu Phong xé vụn, dù nhìn chính diện chữ viết hay nhìn bóng từ phía sau tờ giấy đều không phát hiện gì, quả thật muốn xé được như thế cần hết sức nhẫn nại. Tiểu Huyền loay hoay một lúc, cảm giác đầu váng mắt hoa, đành ủ rũ bỏ cuộc, gói hết mớ giấy lại, cân nhắc có nên hỏi Lâm Thanh và Lạc Thanh U không?
Đột nhiên cửa phòng bật mở, Dung Tiếu Phong tiến vào, ôm chặt nó cười vang: "Ý trời, ý trời. Cháu đúng là phúc tinh của ta."
Nó cả kinh, còn tưởng "hành động giám thị" bị gã phát hiện, may mà đã thu dọn mớ giấy rồi, gã mới vào. Nó liên tục động não cũng không nghĩ ra đối sách gì, Dung Tiếu Phong ôm chặt nó đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đi nào, Dung đại thúc cho cháu xem một thứ rất hay, ha ha ha..."
Gã đưa nó ra khỏi Bạch Lộ viện, hướng ra ngoại thành. Nó chợt thấy không ổn: "Dung đại thúc, chúng ta đi đâu?"
Dung Tiếu Phong cười không ngớt: "Đại thúc không cho cháu biết để tăng thêm bất ngờ."
Nó càng nghĩ càng thấy khó hiểu, giãy nảy lên: "Thúc thúc không nói. Cháu không đi đâu, mau bỏ cháu xuống, không thì cháu kêu lên."
Dung Tiếu Phong ngây người, cước bộ chậm lại: "Chả lẽ thúc thúc lại hại cháu?"
Suýt nữa nó buột miệng nói ra nghi ngờ nhưng nén lại được, miễn cưỡng hỏi: "Thúc thúc có gì cứ nói luôn, ra ngoại thành làm gì?"
Dung Tiếu Phong nháy mắt: "Chốc nữa cháu sẽ biết." Rồi không để nó lên tiếng, lại tăng tốc lướt về phía đông thành, không lâu sau tới một vạt rừng hoang vắng dưới cân núi, từ xa đã thấy một gian nhà gỗ nhỏ đổ nát bên ngoài phủ kín vải bố đen, tình cảnh thập phần cổ quái.
Trong nhà tối như hũ nút, vốn gian nhà không có cửa sổ, lại được vải bố đen phủ kín, hoàn toàn không có nửa tia sáng lọt vào.
Tiểu Huyền thấp thỏm suốt dọc đường, không đoán được dụng ý của Dung Tiếu Phong, gã hành động mập mờ những hình như không định gây bất lợi cho nó. Lại nhớ đến nhiệm vụ Lạc Thanh U giao cho, hiện không tiện lật tẩy gã, nó cố nén không kêu lên, đợi đến lúc vào trong nhà mới hỏi to: "Đại thúc thật ra định làm gì?"
Dung Tiếu Phong hình như không nhận ra ngữ ý của nó bất thiện, đập đá đánh lửa đốt một đống lửa trong nhà. Lúc đó nó mới chú ý thấy giữa nhà có một lồng gỗ lớn cũng được phủ vải bố đen, không hiểu bên trong nhốt vật gì. Ánh lửa lóe sáng, chiếc lồng liền rung lên, tiếng chim quỷ dị rít vang, phảng phất như tiếng khóc nghẹn ngào, lại giống đang ngạo nghễ đương đầu uy hiếp.
"Trong đó là gì?" Nó lấy làm lạ. Dung Tiếu Phong tắt ngay nụ cười, trở nên cực kỳ nghiêm túc, chậm rãi mở lớp vải bố, cả ngón tay cũng run lên: trong lồng là một ưng nhi nhỏ xíu, chỉ lớn bằng con bồ câu, hình như mới nở chưa lâu.
Lúc đó Tiểu Huyền mới hiểu, cảm giác hưng phấn cực độ, vỗ tay kêu lên: "Dung đại thúc quả nhiên không lừa cháu, mới nói đã cho cháu một tiểu ưng nhi ngay."
Dung Tiếu Phong ngây người: "Con, con tiểu ưng này không thể cho cháu được."
Tiểu Huyền bĩu môi: "Lẽ nào Dung đại thúc nuốt lời?"
"Tiểu Huyền đừng giận, Dung đại thúc lẽ nào lại lừa cháu." Dung Tiếu Phong tỏ vẻ ngượng ngập, "bất quá, thần vật có linh tính, nhận ai làm chủ còn phải dựa vào cơ duyên, có khi nó thấy cháu vừa mắt lại nhận làm chủ nhân cũng nên."
Tiểu Huyền nghe đến hai chữ "thần vật", chợt tỉnh ngộ: "Có phải là một con... tiểu lôi ưng?"
Dung Tiếu Phong chậm rãi gật đầu, mục quang nhìn ưng nhi chằm chằm đầy hưng phấn, ngữ khí run run như đang cố giữ bình tĩnh: "Hôm qua mới kể với cháu về Ưng đế, không ngờ hôm nay lại có được bảo bối này."
Dung Tiếu Phong biết lôi ưng tính tình cứng cỏi dị thường, cực khó thuần phục, con tiểu lôi ưng lần trước tuyệt thực mà chết khiến gã hối hận mãi, lần này không muốn tình hình lặp lại nhưng không nắm chắc thành công. Gã đưa Tiểu Huyền đến không phải muốn tặng lôi ưng cho nó mà hy vọng trong lúc quan trọng sẽ được nó nhắc một tiếng, không hại tiểu lôi ưng mất mạng.
Tiểu Huyền rũ hết tâm sự trong lòng, bước tới quan sát cẩn thận, tiểu lôi ưng tuy mỏ nhọn móng sắc nhưng còn quá nhỏ, lông mao lưa thưa, chân vẫn chưa đủ cứng, đậu trong lồng mà liên tục run rẩy, làm gì có tý đặc điểm "đế vương" nào.
Nó được Dung Tiếu Phong cho biết lôi ưng là đế vương của loài ưng, tưởng phải mười phần uy vũ, đâu ngờ tầm thường thế này, đâm ra thất vọng, lắc đầu cười khổ. Nhìn thật kỹ mới thấy khác biệt duy nhất là tiểu ưng nhi tuy hư nhược, thậm chí không đứng nổi nhưng đầu luôn ngẩng cao ngạo nghễ, mắt ánh lên hỏa quang, lộ rõ màu huyết dụ lạnh người.
Dung Tiếu Phong nhận ra thắc mắc của nó, nghiêm mặt giải thích: "Cháu đừng coi thường nó, vị đại anh hùng nào lúc mới sinh ra cũng yếu ớt, lương tài mỹ chất mà không được mài giũa cũng không thành người. Chỉ cần ta huấn luyện một, hai năm, nó sẽ thành thần vật của loài ưng."
Tiểu Huyền ngẫm cũng có lý, Lâm thúc thúc nó bội phục nhất, không phải lúc bé cũng từng lưu lãng giang hồ học nghệ trong gánh mãi võ ư? Lại nhớ đến chuyến lần trước một con tiểu lôi ưng bất khuất, thà chết không chịu nhận chủ, nó vội hỏi: "Nó đã nhận Dung đại thúc làm chủ nhân chưa?"
Dung Tiếu Phong mỉm cười: "Hôm nay ta mới có được nó, làm gì có chuyện nó chịu nhận chủ ngay. Ta sợ mang về Bạch Lộ viện sẽ quấy nhiễu thanh tĩnh của Lạc chưởng môn, vừa hay tìm được gian nhà gỗ này, mấy hôm tới sẽ chuyên tâm thuần phục."
Gã cũng không ngờ gian nhà này là nơi đêm qua Lâm Thanh và Minh tướng quân gặp gỡ.
Tiểu Huyền nhìn tiểu ưng nhi nhỏ xíu, không hiểu Dung Tiếu Phong làm cách nào mới khiến ưng nhi nhận chủ, lẽ nào dùng cách đày đọa buộc phải khuất phục? Nó vừa hiếu kỳ vừa bất nhẫn, định vuốt ve lông nhưng liên tưởng đến việc bị Tiểu Diêu công kích hôm qua liền rụt tay: "Hóa ra đây là đại lễ Hắc Sơn tặng thúc thúc, hắn và thúc thúc có giao tình chăng?"
Dung Tiếu Phong cười không được tự nhiên: "Do thương nhân tên Tần Phong tặng, vốn do thúc thúc nhờ nên y mới tặng món đại lễ này."
Tần Phong này là thương nhân người Hồ qua lại giữa Tái ngoại và kinh sư, thông qua Hắc Sơn mới quen gã, Hắc Sơn nể mặt nên không nhắc đến chuyện gã bị Minh tướng quân giam lỏng, ngược lại khiến họ Tần nghĩ rằng gã là yếu nhân của phủ Tướng quân, một lòng muốn kết giao hòng sau này dễ bề buôn bán ở kinh sư. Tần Phong biết gã thích nuôi ưng mới lưu tâm tìm kiếm, sau cùng chịu bỏ một khoản tiền lớn mua được một con tiểu lôi ưng mới nở chưa đầy nửa năm mang tặng.
Tiểu Huyền cao hứng quan sát, tiểu lôi ưng tựa hồ mỏi mệt, nằm bất động trong lồng, chỉ nhìn nó với vẻ lạnh lùng cực độ.
Dung Tiếu Phong đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả, đóng một cọc sắt cách đống lửa năm bước, xâu dây xích dài hơn trượng vào, mang cả nước trong, thịt tươi đến đựng trong hai cái bát lớn, chất thêm củi để nhen ngọn lửa cháy nỏ hơn. Sau đó mới bắt tiểu lôi ưng khỏi lồng, dùng vòng sắt trói lại rồi móc vào dây xích.
Tiểu lôi ưng trải qua lộ trình vận chuyển từ Tái ngoại đến kinh sư, tinh thần uể oải, đang nằm trong lồng bị Dung Tiếu Phong bắt ra liền rít vang, giương mỏ mổ thật mạnh nhưng gã võ công cao cường, thủ kình đầy đủ, ưng nhi không cựa quậy được.
Tiểu Huyền ngây ngô quan sát gã trói tiểu lôi ưng vào dây xích như cầm tù phạm nhân liền tự nhủ chả lẽ đây là cách tra khảo của Lao Ngục Vương Hắc Sơn truyền dạy, không nén được mới lên tiếng hỏi: "Dung đại thúc không phải muốn nó nhận làm chủ nhân sao? Hành hạ nó thế này, chỉ e nó coi đại thúc thành cừu nhân mất."
Dung Tiếu Phong cười thản nhiên: "Chịu đủ mọi gian khổ, mới thành bậc nhân tài. Muốn thành công phải chịu rèn giũa. Cháu không cần nói nữa, ta có cách riêng." Gã tỏ vẻ khẩn trương cực độ, ngữ khí thốt ra nghiêm khắc.
Tiểu Huyền chỉ biết đó là công đoạn bắt buộc khi huấn luyện ưng nhi, tuy không đành lòng nhưng cũng không ngăn cản. Nó cầm bát thịt tươi đến định cho tiểu lôi ưng ăn, chợt tay hẫng hụt, Dung Tiếu Phong đoạt lấy cái bát, lạnh lùng nói: "Tiểu Huyền đừng hồ đồ, lôi ưng mới sinh thế này rất khó kiếm, vạn lần không thể sơ sót."
Tiểu Huyền phản bác: "Chả lẽ lại để nó chết đói?"
Dung Tiếu Phong chậm rãi đáp: "Đói cũng không chết, không được để nó dễ dàng có thức ăn." Gã dùng ngón tay móc một miếng thịt đầm đìa máu soi lên ánh lửa, lẩm bẩm: "Số thịt này không đủ tươi mềm, phải đi kiếm gà vịt đến mới được..."
Tiểu Huyền chợt thấy gương mặt gã dưới ánh lửa vô cùng nanh ác, bất giác run lên, nhớ lời gã kể con lôi ưng lần trước không ăn không uống mà chết, hiện tại có vẻ không phải lôi ưng tuyệt thực mà gã cố ý an bài như thế.
Dung Tiếu Phong đưa ngón tay lại gần mỏ tiểu lôi ưng, nhỏ máu tươi lên. Tiểu lôi ưng ngửi thấy mùi tanh liền xù lông, quanh đó hỏa quang rừng rực, sóng nhiệt ập tới khiến nó nháo nhác một lúc, ngẩng đầu rít lên mấy tiếng, hai mắt nhìn miếng thịt trên tay Dung Tiếu Phong chằm chằm, chợt lóe lên tia sáng sắc lẹm.
Dung Tiếu Phong đặt bát thịt xuống, lôi một hồ rượu trong ngực áo ra, cười lạnh rồi uống một ngụm lớn, ánh mắt sắc không kém ưng diêu. Bất giác vận kình lên cổ họng phun ngụm rượu vào đống lửa, tức thì ngọn lửa rực lên thêm hơn ba thước.
Tiểu ưng nhi kinh hãi rít lên, lao về phía bát thịt, được nửa đường thì bị sợi xích hết tầm kéo lại...
Dung Tiếu Phong cười vang, vẻ mặt lạnh lùng cực độ, có lẽ tiểu lôi ưng cho rằng đó là lời cười nhạo, ánh mắt càng sáng lao thêm một lần về phía bát thịt, cọc sắt hơi lay động, sợi xích rung loảng xoảng. Mỏ tiểu lôi ưng gần như chạm vào miệng bát, sau cùng vẫn thiếu nửa phân lại bị kéo về.
Dung Tiếu Phong cười vang như phát cuồng: "Hay, hay lắm, quả nhiên có tư chất Ưng đế." Gã vừa uống rượu vừa dùng thịt và nước trong khiêu khích tiểu lôi ưng. Ưng nhi rít lên liên hồi, không ngừng bổ về phía bát thịt. Nhất thời căn nhà vang lên âm thanh kỳ dị kết hợp giữa tiếng cười, tiếng ưng nhi rít, tiếng vòng sắt loảng xoảng cùng tiếng hô kinh hãi của Tiểu Huyền.
Tiểu Huyền thấy tiểu lôi ưng sôi lên, dáng vẻ đáng thương lúc trước tan biến hết, cũng hơi kinh hãi, lại nhìn xuống hai chân nó bị xích sắt cứa đứt mấy vết máu liền có cảm giác đồng tình, nói với Dung Tiếu Phong: "Nó đói lắm rồi, cho nó ăn một chút hoặc uống mấy giọt..."
Dung Tiếu Phong không đáp, ánh mắt sáng rực nhìn tiểu lôi ưng không rời, tựa hồ đang chuyên chú, không nghe thấy lời Tiểu Huyền.
Tiểu lôi ưng hình như cũng nghe thấy lời cầu xin, ngoảnh đầu lạnh lùng nhìn Tiểu Huyền, ánh mắt lộ rõ vẻ oán độc. Tiểu Huyền lùi lại nửa bước: "Ta giúp mi mà, đừng có không biết tốt xấu." Tiểu lôi ưng hồi đáp bằng một lần lao tới.
Qua một tuần hương, tiểu lôi ưng đành ngừng kêu, dừng lại thở, Tiểu Huyền hớn hở: "Đại công cáo thành rồi sao?"
Dung Tiếu Phong thở dài: "Còn sớm lắm. Cháu thử cho nó uống nước..."
Tiểu Huyền lên gân cầm bát nước đưa tới chỗ tiểu lôi ưng, ai ngờ mới nhích động, ưng nhi liền kêu vang, xù lông toàn thân, khí thế hung hãn lao bổ tới, cũng may bị xích sắt trói nên chưa chạm vào đã kiệt lực. Bát nước trong tay Tiểu Huyền rơi xuống, mặt đất bị nung nóng kêu sèo sèo, bốc lên một làn hơi nghi ngút.
Tiểu Huyền giật nảy mình, lùi liền mấy bước, bất giác ủ rũ thầm nghĩ mình có ý tốt mà ưng nhi cuồng tính đại phát, căn bản không thèm phân biệt tốt xấu. Tiểu lôi ưng hung hăng hơn lúc nãy chứng tỏ nó chưa chịu khuất phục mà đang tích góp sức lực, chuẩn bị bổ tới.
Tiểu lôi ưng giãy giụa mạnh hơn khiến cọc sắt lỏng ra, Dung Tiếu Phong kéo bát ra xa hơn, quyết không cho ưng nhi cơ hội ăn thịt. Tiểu lôi ưng chuyển sang công kích dây xích, mỏ nhỏ máu cũng không chịu bỏ cuộc, mỏ nó và dây xích va nhau vang lên âm thanh như mài dao vào đá khiến người nghe rùng mình. Tiểu Huyền thấy ưng nhi đang bộc phát hung tính, không còn thấy nó đáng thương mà đâm ra hoảng sợ, lại bội phục tính cứng cỏi của nó, lúc này mới biết cái tên "Ưng đế" không phải ngoa truyền.
Tiểu lôi ưng công kích rồi nghỉ, mỗi lúc nó ngừng lại, Dung Tiếu Phong liền dùng thức ăn khiêu khích. Tiểu Huyền bất nhẫn, lại cầu tình cho ưng nhi, Dung Tiếu Phong đáp: "Cháu không biết đấy thôi, huấn luyện Ưng đế quyết không được lơi lỏng, ta cố ý che kín căn nhà, lại dùng lửa nung để cùng nó trải qua hoàn cảnh ác liệt hòng tăng thêm cảm tình. Hơn nữa nơi này sơn dã khiến nó giữ được cảnh giác, sau này không buông lỏng thần trí trước địch nhân, những điểm thiết yếu này thiếu một là thất bại."
Nó hoang mang, thầm nhủ Dung Tiếu Phong làm thế chỉ tổ chọc giận tiểu lôi ưng, lấy đâu ra hiệu quả tăng thêm tình cảm?
Hai, ba thời thần sau, sắc trời ngả tối, nó nóng nực đổ mồ hôi đầy đầu, bụng sôi sùng sục, Dung Tiếu Phong bảo: "Tiểu Huyền còn nhớ đường cứ về trước, đừng để Lâm huynh lo lắng." Theo lý, hiện thời kinh sư đầy rẫy nguy cơ, gã nên tự thân đưa nó về nhưng gã đang quan tâm đến con tiểu lôi ưng, mới dặn nó như vậy.
Nó còn lưu luyến: "Bao giờ Dung đại thúc về?"
Dung Tiếu Phong uống một ngụm rượu: "Mấy hôm tới chắc còn bận, bằng không sao khiến tiểu lôi ưng nhận chủ được?"
Tiểu Huyền thấy ưng nhi không có ý khuất phục, lại hỏi: "Còn bao lâu nó mới chịu nhận Dung đại thúc là chủ nhân?"
Dung Tiếu Phong khàn giọng: "Thúc thúc cũng không biết, con lôi ưng này tuy nhỏ nhưng tính tình còn cứng cỏi hơn con lần trước, e rằng phải mất mấy ngày. Trong thời gian thúc thúc này không về Bạch Lộ viện, cháu giúp thúc thúc chăm sóc Tiểu Diêu, gặp Lâm huynh và Lạc chưởng môn thì cáo tội hộ luôn.".
Trí nhớ của Tiểu Huyền cực tốt, đường lối nhớ làu làu, không lâu sau về đến Bạch Lộ viện.
Lâm Thanh đang thương nghị với Lạc Thanh U, Hà Kỳ Cuồng. Ba người đã biết việc Dung Tiếu Phong đưa Tiểu Huyền ra ngoài, nhưng chỉ cho là gã đưa nó đi chơi nên không để ý, giờ thấy mình nó quay lại đều tỏ ra kinh ngạc. Nghe nó kể chuyện gã huấn luyện ưng trong căn nhà gỗ mới rõ nguồn cơn.
Nó lại thao thao bất tuyệt hồi lâu, Lâm Thanh và Hà Kỳ Cuồng chỉ thuận miệng hòa theo, hình như không hứng thú lắm, duy Lạc Thanh U tinh tế, sợ làm nó cụt hứng nên liên tục khen ngợi.
Nó cũng tinh ý, thấy Lâm Thanh thần tình nghiêm túc, biết y có việc quan trọng cần thương lượng, vốn định rủ y đến căn nhà gỗ quan sát ưng nhi, giờ đành nén lại, ăn cơm xong liền về phòng nghỉ ngay. Nó lấy mớ giấy vụn tìm được tại chỗ Dung Tiếu Phong ra ghép, thỉnh thoảng được một, hai chữ, tuy không hiểu gì những cũng khích lệ nó không ít, nhớ kỹ hoa văn trên từng tấm giấy, mãi đến khi Lâm Thanh và Hà Kỳ Cuồng đến giục nó đi ngủ mới thôi.
Tính nó hiếu thắng, chưa ghép xong mấy tờ giấy nên không cho Lâm Thanh biết lai lịch. Nó nằm trên giường, hồi tưởng lại những gì trải qua trong ngày, bất giác rất nhớ con tiểu lôi ưng, thắc mắc nó đã nhận Dung Tiếu Phong làm chủ nhân chưa, liền nài Lâm Thanh ngay mai đưa đến xem ưng nhi. Lâm Thanh thấy nó và Dung Tiếu Phong hợp nhau liền hoan hỷ, chưa kịp trả lời, Hà Kỳ Cuồng đã nháy mắt: "Lâm thúc thúc của cháu sắp đại chiến với Minh tướng quân, cần luyện công không nghỉ, mai cháu cứ tự đến đó." Mấy hôm nay Lâm Thanh quả thật không có thời gian quan tâm đến nó, bất quá hiện tại kinh sư đang lúc yên bình trước khi giông bão nổi, bốn phái hệ đều ước thúc thủ hạ, hà huống có Hà Kỳ Cuồng cũng Dung Tiếu Phong ngầm chiếu cố, tất nhiên nó không nguy hiểm gì.
Y và Hà Kỳ Cuồng tỏ ra trịnh trọng, hạ giọng đàm luận, Tiểu Huyền không tiện quấy nhiễu, nhắm mắt luyện tập tâm pháp hô hấp Lạc Thanh U dạy, nghe tiếng gió lùa ngoài song cửa liền tưởng tượng thấy hình dạng tiểu lôi ưng, trong lúc mơ màng còn thấy tình cảnh ưng nhi mỏ nhỏ máu mổ sợi xích sắt không ngừng cùng tiếng rít lanh lảnh vang vọng bên tai.
o O o
Hôm sau Tiểu Huyền tỉnh dậy, trong phòng không còn bóng ai, hỏi người hầu mới biết cả Lạc Thanh U cũng không có mặt tại Bạch Lộ viện.
Nó vào phòng Dung Tiếu Phong cho ưng diêu ăn, vốn định nhân cơ hội xem trong đó có bí mật gì, chợt nhớ ra con tiểu lôi ưng không chịu ăn uống liền quyết định hôm nay đến bầu bạn. Nó viết thư để lại cho Lâm Thanh, lại mang một ít điểm tâm cho Dung Tiếu Phong, một mình đến căn nhà gỗ. Dọc đường mấy hán tử giang hồ chỉ chỉ điểm điểm, nó biết qua yến hội Thanh Thu viện, mình đã thành "tiểu danh nhân", vừa đắc ý vừa xấu hổ.
Dung Tiếu Phong sắc mặt tiều tụy, mắt vằn tơ máu, hiển nhiên cả đêm chưa chợp mắt, con tiểu lôi ưng tuy một ngày đêm không ăn uống nhưng tinh thần không giảm, thấy Tiểu Huyền vào liền kêu khẽ, xù lông rụt mỏ lại. Tiếng kêu hơi khàn, động tác không nhanh nhẹn như hôm qua, dưới chân nó mặt đất loang lổ máu, tạo thành những vết nâu sẫm kinh rợn, từ mỏ đến lông ưng nhi cũng lấm tấm máu.
Tiểu Huyền cả kinh: "Chả lẽ cả đêm nó đều thế này?"
Dung Tiếu Phong ủ rũ gật đầu không nói gì. Tiểu lôi ưng lại phát cuồng, mục tiêu không nhắm vào xích sắt mà kêu rít với Tiểu Huyền và Dung Tiếu Phong hồi lâu mới dừng. Người và ưng lặng lẽ nhìn nhau, mắt tiểu lôi ưng ngập phẫn nộ cùng cừu hận.
Dọc đường, Tiểu Huyền định sẽ xin Dung Tiếu Phong cho tiểu lôi ưng ăn uống nhưng thấy tình cảnh này liền không biết nói gì. Xem ra, tiểu lôi ưng coi nó là "đồng lõa" với Dung Tiếu Phong, nếu thoát được trói buộc chắc sẽ không do dự gì móc mắt nó ngay.
Bất chợt, trong lòng nó dâng lên bi ai khó tả bằng lời, vì sao phải dùng phương thức buộc một con chim khuất phục? Con người mạnh hơn, sử dụng thủ đoạn cũng xảo diệu hơn chăng? Lẽ nào ỷ mạnh hiếp yếu là định lý nơi trần thế? Nếu bản thân nó là ưng nhi, đối diện với "địch nhân" mạnh gấp nhiều lần này, trải qua vô số lần phản kháng vô hiệu, kết quả sau cùng có chịu khuất phục không?
Nhìn con chim ngoan cường bất khuất, bất giác nó nảy sinh hận ý với Dung Tiếu Phong, lại nhớ đến hôm qua bản thân cũng trêu ghẹo tiểu lôi ưng, lòng đâm ra hổ thẹn. Tâm lý nó mâu thuẫn cực độ, vừa hy vọng tiểu lôi ưng kiên trì được lâu, quyết không khuất phục, lại mong nó sớm nhận chủ nhân, tránh bị đày đọa.
Có lẽ đời người cũng vậy, dù biết rõ kết quả cũng phải một lần dốc sức chống lại vận mệnh.
Đến giờ ngọ, tiểu lôi ưng liền hai ngày không ăn uống, lại bị hơi nóng nung người, dĩ nhiên vô lực vùng vẫy, có điều thái độ không chịu nhún, vẫn rít lên liên hồi, mục quang không mảy may giảm đi hận ý.
Đến tối, nó không đứng vững được nữa, nằm xuống giữa hàng cọc sắt, tiếng rít thoạt đứt thoạt nối, ẩn chứa phẫn nộ, oán hận, vang vọng khắp sơn cốc, phảng phất muốn xé toang màn đêm mịt mùng.
Tiểu Huyền ngây ngô ở cùng tiểu lôi ưng cả ngày, Dung Tiếu Phong mấy lần giục giã nhưng nó không chịu về. Trong khoảnh khắc, nó cảm giác tiểu lôi ưng như một đứa bé cố chấp, quật cường, dù biết chống cự vô ích vẫn không cúi đầu nhận thua.
Tiểu Huyền nhẹ nhàng lại gần, tiểu lôi ưng hé mắt, không có ý công kích, địch ý trong mắt cũng không dữ dội như ban đầu.
Nó vui mừng: "Nó có nhận chủ không?"
"Tranh đấu còn chưa đến lúc kết thúc." Dáng vẻ Dung Tiếu Phong như điên như cuồng: "Có điều con tiểu lôi ưng này sinh ra chưa lâu, thể lực không đủ, cháu nghe xem, tiếng kêu của nó giảm đi nhiều, đến lúc nó không kêu được nữa mới là thời khắc quan trọng."
Tiểu Huyền ngây người hỏi: "Quan trọng thế nào?"
Dung Tiếu Phong thở dài không đáp. Nó liền hiểu ngay, lúc thể lực tiểu lôi ưng hao tận sẽ chỉ có hai lựa chọn, hoặc nhận Dung Tiếu Phong làm chủ nhân hoặc liều chết, chắc con lôi ưng lần trước không chịu khuất phục, mới tuyệt thực mà chết.
Tiếng kêu của tiểu lôi ưng nhỏ dần nhưng vẫn triền miên bất đoạn, nó liền hỏi: "Tiểu lôi ưng còn kêu bao lâu?"
Dung Tiếu Phong thong thả đáp: "Chừng sáng sớm mai sẽ có kết quả."
Tâm tình Tiểu Huyền nặng nề hẳn, không biết tiểu lôi ưng qua được đêm nay không, nhìn nó thoi thóp quả trong lòng bất nhẫn, liền thở dài dịu giọng nói với con chim: "Mi phải ngoan ngoãn giữ gìn thể lực, sáng mai sẽ có thịt ăn."
Dung Tiếu Phong im lặng, gã không lạc quan như Tiểu Huyền, đến tận giờ vẫn không nắm chắc sẽ khiến tiểu lôi ưng nhận chủ. Thật ra không ai nắm được cách huấn luyện Ưng đế, gã dùng cách bức bách này huấn huyện chim ưng thông thường đều thành công, nhưng áp dụng cho lôi ưng lại khó đoán. Gã đã thất bại một lần, hiện tại tiểu lôi ưng tựa hồ đang đi theo vết xe đổ, lòng gã vừa lo lắng, lại ôm ấp hy vọng, cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng.
Đêm buông xuống, Tiểu Huyền quyết không chịu quay về, quyết ở lại cùng tiểu lôi ưng. Dung Tiếu Phong không khuyên can, chỉ thở dài buồn bã.
Nó nằm bên đống lửa nghe tiếng tiểu lôi ưng rít lên, đến nửa đêm tiếng kêu như khóc như than khiến nó mủi lòng. Tiếng kêu tuy nhược, mỗi lần cách nhau lâu hơn nhưng không có dấu hiệu sẽ ngừng. Ánh lửa khiến mắt Tiểu Huyền mông lung, dần chìm vào giấc ngủ. Trong lúc ngủ, nó cảm giác thân thể lạnh dần, chợt tiếng ưng kêu tắt hẳn bèn tỉnh dậy, nhảy bật lên.
Đống lửa lụi tắt, chỉ còn một tia le lói, Dung Tiếu Phong ngồi xổm trước cọc sắt nhìn tiểu lôi ưng chằm chằm. Nó ngây người trước cảnh tượng trước mặt, lẳng lặng đến gần, không dám lên tiếng quấy nhiễu.
Tay Dung Tiếu Phong bưng nước và thịt, ngồi cách tiểu lôi ưng không quá nửa xích. Tiểu lôi ưng không kêu, không tránh né, chỉ nhắm mắt cúi đầu như đang ngủ.
Dung Tiếu Phong nhẹ nhàng đưa tay vuốt lông, lần tay từ cổ xuống lưng. Tiểu lôi ưng rúc cục cục trong cổ, không hề phản ứng. Dung Tiếu Phong vuốt ve không ngừng, dáng vẻ hung hãn thường ngày bay biến sạch, lúc này như người cha hiền đang yêu chiều con.
Gã vuốt ve hồi lâu, thấy tiểu lôi ưng không giãy giụa bèn đưa miếng thịt đến sát mỏ nó. Miếng thịt vừa chạm nhẹ vào vào, tiểu ưng nhi cảm ứng thấy mùi máu tanh, đôi mắt đang nhắm chợt mở bừng.
Tim Tiểu Huyền đập như trống trận, biết thời khắc quan trọng nhất đã tới.
Dung Tiếu Phong liên tục cọ miếng thịt vào mỏ tiểu lôi ưng, nó đã không ăn không uống hai ngày, đương nhiên đó là thứ quyến rũ nhất thiên hạ. Nó nhìn chằm chằm miếng thịt, ánh mắt tựa hồ do dự. Lúc đó tứ bề tĩnh lặng, chỉ có đống lửa phát ra tiếng củi cháy tý tách, từng làn khói mỏng bay lên, lan tỏa trong nhà, thời gian cơ hồ đọng lại.
Sau rốt, tiểu lôi ưng hành động, nó không há mỏ ăn thịt mà dốc toàn lực quay đầu đi. Dung Tiếu Phong rúng động, đưa tay gạt đầu nó quay lại, cắm mỏ vào miếng thịt.
Tiểu lôi ưng không ăn, tròng mắt hắc bạch phân minh nhìn Dung Tiếu Phong chằm chằm, hoàn toàn vô ưu vô hỉ, vô oán vô nộ, ngược lại bình thản khôn tả.
Trái tim Tiểu Huyền như bị chày sắt đập vào, không khống chế nổi bản thân, đẩy cửa bước ra chạy như ma đuổi.