Số lần đọc/download: 3251 / 34
Cập nhật: 2015-09-24 03:56:18 +0700
Chương 14
L
ễ đại tường của Chúa Trịnh Sâm đã tới. Tuyên Phi hai năm ở với thây ma chết, người teo tóp như một vị tôn giả ép xác. Phi buồn lắm.
Khác hẳn lệ thường trong lần áo tang bằng lụa trắng Hàng Châu mỏng, Phi mặc nguyên nghi phục chánh cung của ngôi Chúa. Vương miện vàng óng ánh, đính năm viên ngọc ngũ sắc. Áo màu vàng chanh, cổ đính hạt ngọc đẹp nhất mà Chúa Trịnh Sâm tặng cho nàng. Nàng đi đôi hài vàng. Nàng ngắm rất lâu trong gương, trang điểm đẹp như thời rực rỡ nhất, mỗi lúc đợi Chúa thôi chầu trở lại. Lòng nàng rộn ràng tính vui như những buổi đầu được Chúa yêu thương nhất.
Nàng cầm trong tay chiếc quạt lụa. Trước khi mặc áo tang, nàng đến bên bàn thờ nhỏ, thờ Chúa Cha và Chúa con, hai người thân yêu nhất của Nàng. Chiếc bát hương nhỏ, hai chiếc bài vị tự tay nàng viết lấy, nàng quỳ lạy chồng, lạy con và lầm rầm khấn vái.
Nhìn gương mặt nàng trong lúc đắm mình với những linh hồn chết khi đầy yêu thương, lúc lại hân hoan như người tù sắp được cởi trói để trở về với những hạnh phúc chỉ những người chịu khổ nạn thoát ra mới có.
Nàng khao khát, nàng chờ đợi, nàng hi vọng, nàng buồn tủi... Và nàng oà khóc úp mặt vào chiếc án gian nhỏ...
Một cơn gió lùa theo luồng cửa rộng mở. Những người nội sai của buổi hành lễ đại tường cùng vào. Họ vái lạy Tuyên Phi và mời:
- Bẩm lệnh bà, đại lễ sắp bắt đầu, mời lệnh bà đến Lăng Tiên Chúa...
Nàng đến. Nàng mặc áo tang đi bộ, không lên kiệu, dù đường rất ngắn. Viên quan đến đón nài nỉ:
- Tâu lệnh bà, xin bà giữ đúng nghi thức cho!
Tuyên Phi nghiêm sắc mặt nói:
- Họ không giết ta, không giam ta ở lãnh cung là may. Lên kiệu mà làm gì! Kiệu này đâu phải kiệu Tiên chúa xưa thường đến đón ta, thứ kiệu họ thí cho ta, thì một phi tần bậc tám bậc chín chứ gì! Ta không thèm ngồi!
Đám thị tỳ vừa đến đưa mắt nhìn nhau. Một cô nói:
- Tuyên Phi vẫn đáo để như xưa...
Nàng bước vào buổi tế chót để đưa di hài của Tiên Chúa vào Lăng. Dáng đi của nàng khoan thai. Nàng đi một lượt trông nom xem những đồ hành lễ đã chu tất chưa. Phong độ của nàng giống hệt thuở những buổi tiệc lớn, Tiên chúa còn sống, nàng có trách nhiệm không được để một sơ xuất gì dù rất nhỏ. Nàng đến bên linh cữu quàn Tiên chúa, lạy bốn lễ ba vái, miệng thầm khấn:
- Trong đời của em, ai chiều em, quý em được bằng Chúa thượng. Đừng phụ lòng em nhé.
Rồi nàng quay ra khi thấy tiếng quan hoàng môn cao giọng báo:
- Chúa Thượng, Thánh mẫu Thái Tôn, Thái phi giáng lâm...
Mọi người đứng chờ đều cúi rạp xuống lạy, Tuyên Phi chỉ lạy khi Thánh mẫu Thái Tôn đi qua. Còn mẹ con Trịnh Tông, thì nàng chỉ quỳ chứ không chịu cúi lạy.
Các viên đại thần đưa mắt nhìn nhau, nhưng giờ hành lễ đã đến, họ cũng chẳng làm gì được nàng. Dương Thái phi xẩm mặt, hứ một tiếng, còn Trịnh Tông thì mặt lạnh như tiền, coi như không có chuyện gì xảy ra...
Trống chiêng đã nổi! Thánh mẫu và Chúa vào đúng chỗ dành cho họ. Quan hành lễ xướng lên:
- Chánh cung Thái phi tựu vị...
Cùng một lúc người ta thấy Dương Ngọc Hoan và Đặng Thị Huệ đều bước ra. Nhưng Tuyên Phi nhanh chân hơn, đã đến đúng vị trí của ngôi thứ trong buổi tế dành cho vợ chính của Tĩnh Đô Vương, Tiên chúa Trịnh Sâm. Dương Ngọc Hoan tức đến nghẹn cổ, nhưng tình huống xảy ra bất ngờ, tôn nghiêm khiến bà không làm gì được. Các quan hành lễ ngơ ngác nhìn nhau, cổ vươn lên như một lũ cùng lúc bị nghẹn.
Nàng không chờ ai xướng lễ, tự mình lạy Tiên Chúa, đủ lạy, nước mắt chan hoà rồi kêu lên:
- Chúa thượng, Chúa thượng, em đến với Ngài đây!
Xung quanh chưa kịp nhìn thì thấy nàng sập mình xuống, vẫn ở trong tư thế quỳ lạy. Người ta xô vào cứu. Nhưng không kịp nữa. Một lưỡi dao nhỏ đã lách đúng vào tim. Nàng tự hoá thân để bay lên trời cùng với thiên truyện tình yêu nàng đã sống trọn vẹn trong suốt cuộc đời.
Ngày Bính Tý, tháng 3, Ất Hợi
16.4.1995
N.V.P