A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Andrew Lang
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1116 / 6
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Yêu Tinh Ơn Trả Nghĩa Đền
một miền quê nước Pháp vào thời xưa có một người tên là Jalm Riou. Bạn có thể đi suốt cả ngày mà không gặp được người nào sung sướng hay mãn nguyện hơn ông bởi vì ông có một nông trại lớn, trong túi rủng rỉnh khá nhiều tiền và trên tất cả ông có một ái nữ tên là Barbaik. Cô ta không chỉ khiêu vũ giỏi nhất mà còn là người ăn mặc đẹp nhất vùng. Khi cô xuất hiện trong các lễ hội, đội chiếc mũ thêu, mặc 5 lần váy lót, cái này ngắn hơn cái kia một chút và mang đôi giày có khóa bạc thì cánh phụ nữ chỉ có mà tức uất lên vì ganh tị. Nhưng Barbaik chả quan tâm đến những chuyện họ xì xầm sau lưng mình chừng nào cô còn tin rằng quần áo của mình đẹp nhất, nổi bật nhất trong vũ hội và rằng cô có nhiều người theo đuổi hơn bất cứ cô gái nào.
Trong số những người đàn ông theo đuổi Barbaik có một người làm công ở điền trang. Anh là người si mê cô nhất, nhưng vì tác phong của anh vụng về, quê kệch, hình dong lại hết sức xấu xí nên người đẹp không bao giờ thèm để mắt đến. Không những thế cô lại còn đem anh ra làm trò cười trước mặt những người khác.
Jegu, tên anh chàng khốn khổ này, nghe được những chuyện đó thì lấy làm phiền lòng lắm. Nhưng anh vẫn không rời bỏ trang trại để kiếm việc làm ở nơi khác như anh có thể làm. Vì nếu vậy anh sẽ không bao giờ gặp được Barbaik mà không gặp được người mình thầm yêu trộm nhớ thì cuộc đời phỏng còn ý nghĩa gì nữa.
Một chiều tối, trong lúc lùa đàn ngựa tản mát trên cánh đồng về chuồng, anh dừng lại bên một hồ nước nhỏ trên đường về nhà cho lũ ngựa uống nước. Toàn thân mệt nhoài sau một ngày dài lao lực, anh đứng bên hồ, đặt tay lên bờm một con ngựa, chờ cho chúng uống nước xong. Trong khi anh miên man suy nghĩ về Barbaik thì có một giọng nói đột ngột cất lên từ một bụi kim tước:
“Có chuyện gì vậy, Jegu? Cậu không được phép tuyệt vọng như vậy chứ.”
Chàng trai ngạc nhiên nhìn quanh, lên tiếng hỏi: “Ai đấy?
“Là tôi đây, một yêu tinh.”
“Nhưng mà ông ở đâu mới được chứ?”
“Cúi xuống đi, cậu sẽ thấy tôi giữa đám lau sậy trong hình thù của một con ếch nhỏ màu xanh.” Yêu tinh nói giọng tự hào. “Tôi có thể có bất cứ hình dáng nào mà mình muốn, thậm chí cả những việc khó khăn hơn như trở nên vô hình chẳng hạn.”
“Nếu vậy ông hãy hiện thành cái hình dáng quen thuộc với những người bạn thân thuộc đi,” Jegu đáp.
“Được thôi, nếu cậu muốn,” nói xong con ếch nhảy ngay lên lưng một con ngựa rồi biến thành một người lùn trong bộ đồ xanh lá cây.
Sự biến hóa này làm Jegu phát hoảng thật sự nhưng yêu tinh xin anh đừng sợ hãi bởi vì nó sẽ không làm điều gì hại đến anh mà ngược lại nó hi vọng Jegu có thể tìm thấy sự giúp đỡ hữu ích của nó.
“Nhưng tại sao ông lại quan tâm đến tôi như vậy?” Chàng nông dân hỏi với giọng nghi hoặc.
“Bởi vì việc cậu đã làm cho tôi năm ngoái khiến tôi không sao quên được,” người lùn đáp. “Cậu biết đấy, tôi dám chắc rằng bọn yêu tinh sống ở vùng White Corn đã tuyên chiến với người của tôi. Bởi vì chúng cho rằng chỉ có bọn chúng mới là bạn của con người. Vì vậy mà chúng tôi buộc phải bỏ đi đến những miền đất xa hơn, phải che giấu thân phận mình dưới lốt những con vật khác nhau. Kể từ đấy, phần vì thói quen, phần để mua vui, chúng tôi tiếp tục biến hóa và nhờ thế mà tôi biết được cậu.”
“Thật thế sao?” Jegu kêu lên, rất đỗi kinh ngạc.
“Cậu có nhớ cách đây ba tháng cậu đang đào đất trên một cánh đồng bên dòng sông thì thấy một con chim cổ đỏ bị đánh bẫy không?”
“Có, tôi còn nhớ rất rõ và tôi đã mở lưới thả cho chim bay đi.”
“Thế thì tôi chính là con chim đó. Tôi đã thề là sẽ trở thành bạn tốt của cậu thì tôi sẽ giúp cậu cưới được nàng Barbaik nếu quả tình cậu rất tha thiết được làm chồng cô ấy.”
“Ôi, thiên thần bé nhỏ, nếu ông giúp tôi việc đó thì tôi chẳng có gì đền đáp lại ngoài tấm lòng chân thật này.”
“Cứ để việc đó cho tôi,” người lùn vui sướng nói, “tôi hứa chỉ trong vòng một vài tháng cậu sẽ trở thành điền chủ và phu quân của Barbaik.”
“Nhưng mà ông sẽ làm thế nào?” Jegu nói với giọng hân hoan, không phải là không có chút băn khoăn.
“Đó là việc của tôi. Có lẽ tôi sẽ cho cậu biết sau. Trong khi đó cậu cứ việc ăn no, ngủ kĩ, đừng lo lắng về bất cứ chuyện gì hết.”
Jegu nhiệt tình kêu lên là không có việc gì dễ hơn chuyện đó, đoạn anh cảm ơn yêu tinh rồi dẫn đàn ngựa trở về nông trại.
Sáng hôm sau là ngày lễ, Barbaik dậy sớm hơn thường lệ, cô muốn làm xong mọi việc thật sớm để có thể chuẩn bị cho một vũ hội được tổ chức cách nhà cô không xa. Đầu tiên cô đến chuồng bò bởi vì nhiệm vụ của cô là quét dọn nơi đây thật sạch sẽ. Trước sự ngạc nhiên của cô, mọi thứ ở đây đều tươm tất đâu vào đấy: trên sàn rải đều một lớp rơm mới, các máng ăn đầy cỏ tươi, bò đã được vắt sữa, xô đựng sữa xếp ngay hàng thẳng lối. “Tất nhiên Jegu đã làm tất cả những việc này với hi vọng ta sẽ cho phép anh chàng được mời ta nhảy một điệu tối nay,” cô thầm nhủ. Khi gặp anh ở ngoài cửa, cô dừng lại cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Chắc chắn Jegu chỉ đáp lại một cách vụng về rằng anh chẳng hiểu cô nói gì cả, nhưng điều này càng làm cô thêm tin chắc là ngoài anh ra thì không có ai làm điều đó.
Việc tương tự như thế xảy ra hàng ngày, chưa bao giờ chuồng bò lại sạch sẽ tinh tươm đến thế và lũ bò lại béo mượt đến thế. Sáng cũng như tối Barbaik thấy xô, thùng đựng sữa trong nhà lúc nào cũng đầy ắp một thứ sữa vừa béo vừa thơm và một thùng bơ béo ngậy vừa được đánh lên, đấy là chưa kể nó còn được trang điểm bởi những cành lá tươi còn long lanh sương sớm. Cứ thế sau vài tuần cô đã quen với những chuyện này và chỉ việc thức dậy đúng giờ để chuẩn bị bữa sáng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cả việc này cũng trở nên không cần thiết nữa bởi vì một hôm trong lúc xuống cầu thang cô phát hiện nhà cửa đã được quét dọn sạch sẽ, đồ đạc được lau chùi sáng bóng như gương, lò sưởi cháy bập bùng, thức ăn ngon lành đã dọn sẵn và cô chẳng có việc gì làm ngoài việc rung chuông gọi những người làm công từ những cánh đồng xung quanh trở về dùng bữa. Cả việc này nữa cô cũng nghĩ là do Jegu làm để lấy lòng cô và cô không khỏi có suy nghĩ rằng đấy mới là mẫu người chồng đắc dụng cho một cô gái chỉ thích nằm ườn trên giường và tự chiêm ngưỡng bản thân.
Trong thực tế Barbaik chỉ cần biểu lộ ý muốn của mình là được thỏa mãn ngay. Nếu như trời trở gió lạnh hay bỗng chốc lại oi nồng khó chịu mà cô lại sợ ra ngoài vì nắng gió sẽ làm hỏng làn da mịn, cô chỉ cần chạy ra con suối gần nhà nhẹ nhàng nói: “Ta muốn các thùng nước trong nhà đầy nước mát, tắm xong cái khăn tắm lại được phơi trên hàng rào cho mau khô,” chỉ thế thôi là ý muốn của cô được thỏa mãn ngay, không cần phải thêm một chỉ dẫn nào nữa. Nếu cô thấy bánh mì lúa mạch đen quá cứng khi nướng, hoặc cái lò làm cô mất quá nhiều thời gian để nhóm lửa, cô chỉ cần thì thầm: “Ta muốn nhìn thấy 6 ổ bánh mì thơm phức để trên kệ phía trên thùng đựng bánh mì,” thế là 2 giờ sau, số bánh trên đã nằm đúng vị trí.
Giả sử cô ngại đi ra chợ vì con đường lầy lội, bẩn thỉu, cô sẽ nói to lên thành tiếng vào đêm hôm trước: “Sao mình chẳng muốn lếch thếch từ chợ Morlaix rồi khệ nệ trở về nhà với cái thùng sữa rỗng trong có nhét một bình bơ đến thế. Ước gì có thêm nửa cân sery rừng đặt sẵn trên cái đĩa gỗ và một ít tiền tiêu vặt trong túi tạp dề.” Thế là sáng hôm sau thức dậy, ngay cạnh chân giường là một thùng sữa rỗng, trong có đặt một thùng bơ béo vàng còn sery đen mọng để ngay ngắn trên đĩa gỗ và sáu đồng xu bạc bỏ trong túi tạp dề. Cô đinh ninh là tất cả những điều này cô đều nợ Jegu, một người mà cô chưa hề làm điều gì cho anh, ngay cả trong một ý nghĩ thoáng qua cũng vậy.
Khi mọi việc đã chín muồi, yêu tinh bảo với chàng trai là chàng nên ngỏ lời cầu hôn người đẹp Barbaik. Lần này cô nàng không từ chối một cách thẳng thừng, thô lỗ mà kiên nhẫn lắng nghe cho đến hết. Trong mắt cô, anh vẫn là một kẻ xấu xí và vụng về như trước, nhưng rõ ràng anh là một người chồng được việc nhất và cô có thể ngủ nướng cho đến tận giờ ăn sáng giống như một đại tiểu thư, và phần ngày còn lại sẽ chỉ dài bằng một nửa mà thôi. Những bộ quần áo đẹp sẽ tự động có khi cô mong muốn để cô có thể diện vào đi đi lại lại trong vùng làm cho các bà các cô khác phải tức uất người vì ganh tỵ và cuối cùng cô muốn nhảy múa bao nhiêu cũng được. Jegu bao giờ cũng sẽ ở đây làm việc cho cô, phục vụ cô, chăm sóc cô. Thế là như một cô gái con nhà gia giáo, Barbaik trả lời việc này nên chăng thì cũng tại lòng mẹ cha, vì cô biết quá rõ rằng cha cô luôn miệng giục cô lấy chồng để nếu ông có bề nào thì còn có người đứng ra trông nom mọi việc trong điền trang.
Đám cưới được tổ chức vào tháng sau, vài ngày sau đám cưới người cha lăn ra chết rất đột ngột. Bây giờ thì Jegu có thể tự thấy rằng mọi việc có vẻ không dễ dàng như khi nhạc phụ của anh còn sống. Nhưng một lần nữa yêu tinh lại vào cuộc và chỉ một mình nó còn tốt hơn 10 lực điền. Nó cày ruộng, gieo mạ và gặt hái và nếu như mọi việc cần phải hoàn thành gấp thì yêu tinh lại nhờ mấy người bạn đến giúp sức. Chẳng bao lâu sau đã có thể thấy một đám người lùn trên các cánh đồng của nhà Riou, bận rộn với cuốc, xẻng, chĩa hoặc liềm. Vào lúc công việc nhà nông đã hòm hòm, thì bầy yêu tinh bé nhỏ cũng biến mất.
Vậy mà tất cả những sự đền bù nếu yêu tinh có đòi hỏi cũng chỉ là một tô nước lèo.
Nhưng cũng kể từ ngày cưới, Barbaik ngạc nhiên và giận dữ nhận thấy mọi chuyện không còn bày sẵn cho cô như mấy tháng trước nữa. Khi cô than thở về thói lười biếng của chồng, Jegu chỉ trố mắt nhìn lại, không hiểu cô vợ mới cưới nói cái gì nữa. Còn yêu tinh, đứng ngay bên cạnh thì rũ ra cười, thú thật rằng tất cả những việc làm tốt đẹp mà cô vừa kể đều do mình làm nhân danh Jegu, nhưng bây giờ nó có việc khác phải làm và đã đến lúc tự cô phải chăm sóc việc nhà như một người vợ đảm.
Barbaik tức điên lên vì cảm thấy mình bị lừa một vố nhớ đời. Hàng ngày cô buộc phải dậy từ lúc trời mới tờ mờ sáng để vắt sữa bò rồi mang ra chợ bán, tối tối cô phải thức đến tận nửa đêm để đánh bơ. Trái tim cô sôi sục phẫn nộ dành cho yêu tinh, kẻ đã khiến cô trông mong, hi vọng vào một cuộc sống nhàn hạ chỉ có niềm vui thú. Và mỗi khi đưa mắt sang nhìn chồng thấy bộ mặt đỏ gay, đôi mắt lác, mái tóc bù xù, cơn giận của cô lại nhân lên gấp đôi.
“Nếu không phải tại ngươi, tên lùn thảm hại kia,” cô nguyền rủa, hai hàm răng nghiến lại, “nếu không vì ngươi thì đời nào ta lại đâm đầu lấy người này, ta vẫn còn được nhởn nhơ lui tới các buổi vũ hội, nơi các chàng trai tuấn tú săn đón chiều chuộng ta, mang đến cho ta nào hạt dẻ, sêry và thì thầm vào tai ta rằng ta là cô gái xinh đẹp nhất trong xứ đạo. Bây giờ ta chẳng còn được nhận quà của ai ngoài người chồng xấu xí. Ta chẳng được nhảy với ai ngoài với ông chồng vụng thối vụng tha. Ôi, ngươi là một tên lùn quỷ quái, đáng chết, ta sẽ không bao giờ... không bao giờ tha thứ cho ngươi!”
Mặc dù thốt ra những lời giận dữ, tức tối như thế, nhưng không có ai biết rõ hơn Barbaik cách dẹp lòng tự ái sang một bên khi cần thiết. Sau khi nhận được lời mời đến dự một đám cưới, cô năn nỉ yêu tinh mang đến cho cô một con ngựa đẹp để cưỡi đến đám cưới. Trước niềm vui vô tận của cô, yêu tinh đồng ý, mời cô đến lãnh địa của các yêu tinh để cô có thể nói một cách chính xác những điều cô muốn. Hết sức phấn chấn, Barbaik bắt đầu cuộc hành trình của mình. Không phải là một chuyến đi dài và khi đi đến nơi cô tới thẳng chỗ những người lùn, họ đang họp hội đồng trên một bãi cỏ rộng xanh rờn. Cô nói với họ: “Nghe đây, những người bạn của tôi! Tôi đến đây yêu cầu các vị cho tôi mượn một con ngựa đen tuyền, có hai mắt, mõm, hai tai, dây cương và yên ngựa.”
Cô chưa nói dứt lời thì con ngựa đã hiện ra, cô nhảy lên lưng ngựa và cưỡi về làng nơi tổ chức đám cưới. Đầu tiên cô quá sung sướng với cơ hội có được một ngày hội hè, thoát khỏi công việc nhàm chán hàng ngày mà cô rất ghét nên cô không để ý đến chung quanh. Nhưng chẳng bao lâu cô cảm thấy có điều gì kì cục vì trong khi cô đi trên đường, hàng người đứng hai bên đường cười cợt, chỉ trỏ khi ngựa của cô đi qua. Cuối cùng cô nghe được lời của một người đàn ông nói với một người khác: “Kỳ nhỉ, lẽ nào bà nông dân này lại ra chợ bán cả đuôi ngựa.” Cô ngoái đầu ra sau: Ồ đúng vậy. Ngựa của cô không có đuôi! Cô đã quên không yêu cầu đuôi ngựa và những người lùn tai quái đã làm đúng từng lời theo yêu cầu của cô!
“Nhưng dù sao thì ta cũng sắp đến nơi rồi,” cô nghĩ, giật dây cương giục con ngựa phi nước đại. Nhưng vô ích, nó từ chối, chỉ thủng thẳng đi bước một và cô buộc phải nghe những lời chế giễu mà người ta nhắm vào mình.
Đến tối cô quay về nhà, giận dữ hơn bao giờ hết, định bụng sẽ trả thù yêu tinh mỗi khi cô có dịp và cơ hội đến ngay sau đó.
Đang vào tiết xuân và cũng là lúc các thủy thần tổ chức hội hè. Thế là một ngày yêu tinh hỏi Jegu xem anh có thể mời bạn bè của nó đến dự tiệc ở nông trại không và liệu anh có cho phép họ nhảy múa ở đấy không. Tất nhiên, Jegu quá vui sướng khi có dịp làm bất cứ điều gì cho ân nhân của mình và anh ra lệnh cho cô vợ hãy mang ra những bộ khăn trải bàn đẹp nhất làm thật nhiều những ổ bánh mì, bánh kếp và giữ lại tất cả sữa bò vắt vào buổi sáng. Anh nghĩ cô sẽ từ chối vì anh biết vợ mình rất ghét các yêu tinh nhưng cô không phản đối gì, chỉ lẳng lặng chuẩn bị bữa tiệc như anh đã yêu cầu.
Khi tất cả đã sẵn sàng, các yêu tinh trong những bộ đồ mới tinh màu xanh lá cây từ đâu đâu kéo đến với điệu bộ vui vẻ, hạnh phúc và họ ngồi vào bàn tiệc. Nhưng tất cả nhảy dựng lên với một tiếng kêu đau đớn và tản mát chạy đi bởi vì Barbaik đã đặt những hòn than nóng dưới chân họ và tất cả những đôi chân bé nhỏ của họ đều bị cháy.
“Các ngươi sẽ không quên chuyện này trong lúc vội vã đâu,” cô nói, mỉm cười đắc chí nhưng chỉ một lát sau họ đã quay lại với những nồi nước lớn cùng dập lửa. Sau đó họ cầm tay nhau, xoay tròn quanh đống lửa trại, miệng hát véo von:
“Kẻ vô ơn, độc ác kia ơi
Đôi chân ta bị cháy mất rồi
Khi chúng ta rời chân đi khỏi
Vận may quay lưng lại với ngươi.”
Tối hôm đó họ rời khỏi vùng này vĩnh viễn và Jegu không có sự giúp đỡ của họ làm ăn ngày càng lụn bại. Cuối cùng cũng chết trong đói nghèo cùng quẫn, còn Barbaik thì hết sức sung sướng khi tìm được một công việc ở chợ phiên Morlaix.
Truyện Thần Tiên Truyện Thần Tiên - Andrew Lang Truyện Thần Tiên