M
ột bác nông dân vai vác cày, tay dong trâu ra đồng cày ruộng. Bùn ruộng lõng bõng, chân trâu cắm sâu vào trong bùn ngập đến bụng. Trâu khó khăn nặng nhọc, bước thấp bước cao kéo cày dưới ruộng bùn lầy. Cày đã lâu mà chỉ mới được một góc ruộng to bằng tàu lá chuối. Bác nông phu bực tức lấy roi đánh bừa vào mông trâu, chửi rủa luôn miệng Thật là đồ trâu đần độn! Chậm chạp hàng nửa ngày mới nhấc nổi chân lên. Mày không thấy con hổ đó sao? Nó chạy rất nhanh, sức rất khoẻ. Mày hãy chịu khó mà học nó đi! Bác đã đánh chán tay, chửi chán miệng, trâu không nén được bực tức, nói: -Hổ thì có tài cán gì? Tôi còn giỏi hơn nó nhiều! Bác nông dân không tin lời trâu vấn chửi luôn miệng, đánh luôn tay. Trâu không bằng lòng, nói: -Ông vẫn coi thường tôi sao? Ngày mai ông dẫn tôi đến gặp hổ nhé Tôi cần đọ tài cao thấp với nó để ông rõ. Sáng hôm sau, bác nông dân dẫn trâu đến hang núi, nơi hổ thường ở. Vừa ngửi thấy hơi trâu, hổ liên há miệng, nhe nanh chạy đến muốn ăn thịt. Trâu đung đưa cặp sừng như hai lưỡi liềm, cất giọng trầm trầm: -Lão hổ! Lão hổ! Hôm nay ta đến đây không phải để đánh nhau với nhà ngươi! Ta đến bảo cho ngươi rõ, răng ngươi cùn quá rồi, cắn không thủng da ta đâu. Ngươi hãy đi mài răng ba ngày, ta cũng sẽ mài sừng trong ba ngày, rồi chúng ta đọ sức! -Được! Hổ bằng lòng, gầm lên một tiếng, lui vào trong hang núi. Hổ quay vào hang, mài răng suốt ba ngày ba đêm. Răng đã nhọn hoắt. Trâu chỉ mài sừng có một ngày, còn hai ngày lấy rơm bện quấn chặt lấy thân mình thành một lớp rất dày rồi đầm mình dưới bùn. Toàn thân đen xì, bóng nhẫy, không ai nhận thấy lớp rơm bện quanh mình. Ngày đọ sức đã đến. Trâu và hổ cùng đến địa điểm đã hẹn trước. Thấy mình trâu đầy bùn, hổ hỏi: -Tại sao mày lại phết lên một lớp bùn như thế? Bây giờ đang giữa mùa hè, ai cũng thấy nóng không chịu được. Ngày nào ta cũng phải đầm mình vài lượt vào trong bùn, đó là một thói quen của ta, ai cũng đã rõ. Hổ mở to mắt, nhìn kỹ một hỏi, không thấy một vết nứt nẻ nào. Hổ chỉ thấy hôm nay trâu béo hơn trước nhiều liên dương dương tự đắc nói: -Á à à, hay lắm, hay lắm! Thịt mày béo lắm, hôm nay tao lại được một bữa chén no. Lão hổ! Ngươi bắt nạt được lợn, được dê, nhưng không động được đến một cái lông của ta đâu! -Ba hôm trước, răng ta cùn mà còn dám ăn thịt mày. Hôm nay, răng ta sắc như thế này, lại không cắn chết được mày hay sao? -Được, ngươi đã khoe tài, khoe giỏi thì ta sẽ nằm xuống cho ngươi cắn trước ba miếng, nếu không chết, ta sẽ húc ngươi ba lần! Hổ bằng lòng liền gầm lên một tiếng lớn. Rồi nó nhảy chồm lên, há to miệng cắn xé thân trâu. Căn ba miếng, thịt trâu nát bét hết. Hổ tưởng trâu đã chết, nhưng trâu không chết, Hổ không cắn vào thân trâu mà chỉ cắn nát rơm và bùn. Trâu chẳng hề bị xây xát chút nào. Hổ cắn xong miếng thứ ba, trâu vùng chồm lên nghiêng sừng húc hổ, bịch, bịch, bịch"ba lần. Lần thứ nhất, xuyên thủng bụng hổ; lần thứ hai, “húc gẫy xương hổ; lần thứ ba, ruột gan hổ phòi ra; hổ nằm chết trên mặt đất, máu chảy lênh láng. Tất cả những việc đó, bác nông dân đều nhìn thấy rõ ràng. Bác hết lời ngợi khen trí khôn và lòng dũng cảm của trâu. Từ hôm đó, bác rất yêu quý trâu, không còn mắng trâu là một con vật ngu đần nửa. Cho đến tận ngày nay, trâu kéo xe, kéo cày, tuy không đi nhanh bằng ngựa, nhưng người ta vẫn cảm phục tài trí của nó.