Số lần đọc/download: 1767 / 1
Cập nhật: 2015-07-18 07:21:31 +0700
Chương 14
Bữa đểm tâm sáng hôm sau kéo dài khác thường. Bát cháo gà đã nguội rồi mà Mai Tuấn chưa kể xong. Cả nhà đều lắng tai nghe từng chi tiết. Rồi đến lượt Minh, Danh kể lại cuộc mạo hiểm bất đắc dĩ của hai người.
Chú Bảy kết luận:
- Tóm lại, chỉ nhờ có Mạnh các cháu mới thoát khỏi tay bọn chúng. Này Mạnh, làm sao mầy biết được những chuyện mà cháu Minh vừa kể?
Mạnh đỏ mặt, đưa tay lên gãi tai:
- Dạ, nhờ mấy con bò hết. Ông chủ nghi tôi bê trễ, đãng trí, không đóng cọc, cài cửa, để bò bị thương. Tôi ức lắm. Tôi quyết tìm cho ra tên nào đã tới phá tôi…
Thế là Mạnh để tâm rình quanh bãi cỏ. Mấy ngày tiếp theo không có gì. Nhưng một hôm, anh gặp tên Phách, gã thanh niên có mái tóc dài, từ nhà ông Thanh Quí đi ra. Gã tưởng có một mình nên đi ngay đến đường hầm.
Nhờ cai Bần, Mạnh biết trong vùng có mỏ mica từ thời Pháp thuộc. Chỉ còn vài người già cả là nhớ vết tích của hầm mỏ. Mạnh chờ dịp lẻn vô hầm dò xét. Anh cũng khám phá ra căn nhà nhỏ của bọn Phách dùng làm nơi hội họp. Anh rình nghe biết câu chuyện máy bay đến tải những khoáng chất đào được, đem đi giữa đêm khuya. Thật không khác chi tiểu thuyết. Khi anh không thấy Mai, Tuấn về, anh nghi hai đứa nhỏ có thể vì tò mò đã đến hầm mỏ rồi đi lạc trong đó. Khi Mạnh thấy cái mũ của Mai rớt giữa đám gai góc, anh tin chắc điều mình nghĩ là đúng.
Anh nói tiếp:
- Tôi cũng nghe bọn chúng nói rằng ông Thanh Quí sẽ phải bỏ nhà vì mưu mô của tên Phách. Tôi nghi bọn chúng sẽ dùng biệt thự Tùng Lâm để làm chuyện gì đây. Vì thế, khi khi không thấy Mai Tuấn ở trong căn nhà giữa rừng nữa, tôi nghĩ ngay đến nhà ông Thanh Quí.
- Kỳ thật. Ông Thanh Quí lại vắng nhà ngày hôm qua. Tao nghi lắm! Mấy cháu nghĩ sao?
Mạnh nói thêm:
- Tôi biết tên Phách, tên đạp nhằm bẫy đó, hay đi lại ra vào biệt thự nhiều lần.
Ngay lúc đó, ông Thanh Quí xuất hiện ở khung cửa. Chú Bảy nói ngay:
- Chúng tôi vừa nói đến ông xong.
- Nói xấu hả?
- Nói xấu thì hơi quá. Chúng tôi thành thực nói chuyện thôi. Riêng tôi, tôi ngạc nhiên về chuyện ông không nghe tiếng máy bay lên xuống ngay bên nhà ông.
Mặt ông Thanh Quí thoáng đỏ khi nghe câu hỏi.
- Mọi khi tôi tỉnh lắm, lại hay dậy sớm… Trừ hôm ông tới đập cửa.
- Hôm ấy ông có lẽ mệt! Nhưng hôm qua chắc ông phải đi chơi đâu xa lắm.
- Tôi đâu có đi chơi. Thằng Phách đưa tôi xem bức điện tín của con tôi gởi cho… Tôi có thằng con trai đang đi học ở Nha Trang. Nó báo tin bị đau nặng. Nếu ở trong trường hợp tương tự chắc ông không làm gì khác hơn là lên xe đi thăm con ngay. Nhưng xui cho tôi, xe mới ra đến đầu tỉnh đã bị hư máy. Thế là lại hì hục đẩy xe tới tiệm sửa. Tôi tính chờ sửa xong là lại đi ngay. Cũng may, tôi ra gọi điện thoại xuống hỏi xem bệnh tình con tôi ra sao. Ông biết sao không? Thằng con tôi ở đầu dây trả lời cho tôi: Nó khỏe hơn bao giờ hết. Nó vừa đi tắm biển về nữa. Nó nói chưa bao giờ đánh cho tôi một bức điện tín nào. Thế có lạ không? Tôi bực mình hết chỗ nói. Chờ cho xe sửa xong là tôi dông ngay về dù cho trời đã tối lắm rồi. Vừa xuống xe, tôi bị đập một cái bất tỉnh chẳng còn biết gì nữa.
- Ông vừa nói tên Phách đã đưa ông coi bức điện tín?
- Đúng rồi, thằng đó tốt lắm. Nó thường giúp tôi chẻ củi, làm nhiều việc lặt vặt khác.
Chú Bảy bật cười vì sự cả tin của ông Thanh Quí.
- Gã tốt lắm, vì thế tôi mới nghi ông cũng thuộc bọn hắn. Ông có biết con mồi nào đã đạp trúng bẫy đêm qua ở đầu nhà tôi không?... Chính tên Phách, tên có mái tóc dài bạc trắng.
Chờ cho ông Thanh Quí bớt ngạc nhiên, chú Bảy mới nói tiếp:
- Sau khi nghe các cháu tôi nói về ông và chính ông giải thích tôi đã hết nghi ngờ thái độ của ông. Từ nay tôi lại hân hạnh nối dây thân tình với ông.
- Cám ơn ông, tôi cũng đang tính bàn với ông một chuyện.
Ngay lúc đó, viên cảnh sát đêm qua cũng vừa đến.
- May quá, có cả ông Thanh Quí ở đây. Tôi khỏi phải qua bên đó nữa.
Ngồi xuống một cái ghế gần hai người, ông mở đầu bằng một câu hỏi đầy vẻ ngờ vực:
- Những đêm có máy bay xuống, hình như ông Thanh Quí ngủ say lắm phải không?
Ông Thanh Quí cười gượng. Mọi người tưởng câu chuyện sẽ đổi sang hướng khác. Nhưng viên cảnh sát đã mỉm cười hỏi thêm câu nữa:
- Mỗi buổi tối ông đều uống một ly nước chanh đường phải không?
- Phải… sao ông biết?
- Mấy lúc gần đây ông uống có thấy gì lạ không?
- Có, hình như nó chát hơn. Tôi còn giữ trong chai một phần nước tôi uống không hết.
- Tôi biết trong ly nước ấy có thuốc ngủ do tên Phách lén bỏ vào mỗi khi cần. Mấy hôm có máy bay đến, ông đã bị uống thuốc ngủ cho ngủ say li bì.
Chú Bảy quay sang hỏi viên cảnh sát:
- Tôi muốn biết tại sao có một tổ chức khai thác mỏ như vậy mà dân vùng này có lẽ cũng như tôi không hề biết một chút gì.
- Tôi đã vào hỏi mấy tên đầu sỏ ngay đêm qua. Tôi biết thêm được nhiều chuyện. Chuyện bắt đầu với ông già Hách, người chủ trại cô độc của trang trại Bích câu này. Một hôm ông đọc được một bài báo nói về những mỏ mica bị bỏ hoang vì mức sản xuất quá kém. Ngày nay người ta khai thác lại những mỏ ấy để tìm những chất khác vì họ nhận thấy rằng một mỏ mica thường kèm thori, một chất có phóng xạ rất quí. Ông Hách mừng rỡ, nghĩ rằng mỏ mica của ông cũng có những tính chất tương tự. Thế là ông định tâm khai thác mỏ. Một hôm, ông ra ngoài tỉnh rồi lỡ lời nói hở cho một người khách lạ biết dự định. Lập tức tên nầy nắm lấy cơ hội, xin khai thác chung với ông. Vì khôn ngoan, hắn để ông Hách trực tiếp khai thác, còn hắn chỉ cung cấp dụng cụ như bình hơi, máy xì. Hắn liên lạc bán cho một công ty ngoại quốc những quặng khai thác được. Phải sống dưới hầm gần chất phóng xạ nhiều giờ, ông Hách bị chứng lở loét rồi chết.
- À ra thế, Nùng Ô nói lửa cháy da là như vậy.
- Đúng thế. Nùng Ô được gọi tới săn sóc cho ông già Hách. Hắn cũng khám phá ra việc khai thác mỏ. sau khi ông Hách chết, Nùng Ô tiếp tục công việc. Hắn chữa bệnh cho ông Hách mà không hay biết gì về nguồn gốc của căn bệnh. Vì thế, có lẽ hắn cũng bị chứng bệnh ấy. Việc ông Thanh Quí về ở biệt thự Tùng Lâm cũng như việc gia đình ông Bảy dọn đến Bích Câu đã làm cản trở bọn khai thác. Bọn họ phải lén lút cho khỏi bị lộ. Vì thế, tên Phách mới tới làm quen và lừa cho ông Thanh Quí uống thuốc ngủ cho ông khỏi nghe tiếng máy bay đáp xuống. Nhưng bọn họ lại gặp khó khăn vì đàn bò ở trên sân cỏ. Vì thiếu khôn ngoan nên chúng đã gây tai nạn cho đàn bò.
Chú Bảy hỏi một hồi nữa, sau cùng đến chuyện tấm bản đồ giấu trên gác xép.
- Đúng rồi, tôi tìm thấy trong người tên Phách một tấm bản đồ vẽ bằng tay đã cũ. Hình như ông Hách đã vẽ lại sau khi khám phá ra hầm mỏ. Chúng ta không biết ông ấy có chủ đích gì khi vẽ tấm bản đồ đó. Ông nghĩ đến người thừa kế chăng? Chỉ có trời với ông ấy biết mà thôi. Nhưng chuyện đó không quan trọng lắm. Tôi biết thêm là hầm mỏ đã gần cạn. Đêm qua là chuyến cuối cùng của bọn họ thì bị phát giác. Tôi quên một điều, nếu Nùng Ô bị bệnh như ông Hách, vì nhân đạo chúng ta phải đưa lão vào nhà thương điều trị.
Sau khi ghi chép những điều cần thiết, viên cảnh sát ra về. Chú Bảy day lại hỏi ông Thanh Quí:
- Lúc nãy ông định nói gì vậy?
- Tôi bỏ ý định mua lô đất 26 của ông để xây khách sạn rồi.
- À, thì ra ông định mua lô đất của tôi để xây khách sạn? Vậy thì, ông Thanh Quí này, ông nên xây khách sạn trên đó đi. Tôi sẽ nhường lại lô 26 cho ông đó. Đàn bò nhốt ở chỗ nào chẳng được. Tôi hy vọng ông sẽ đổi ý.
- Như vậy tôi sẽ chiều ý ông. Chúng ta sẽ chung nhau xây khách sạn. Hầm mỏ sẽ là nơi thu hút du khách không ít. Họ sẽ đổ xô về đây cho coi. Nếu cần, khi xây xong, tôi về Saigon đăng báo quảng cáo là khỏi sợ thiếu khách… Tôi xin ông một điều này nữa: Khách sạn của chúng ta sẽ mang tên là Khách sạn Bích câu. Nghe hay hơn tên Tùng Lâm nhiều.
Chú Bảy chấp thuận, mỉm cười sung sướng.
Tiếng động cơ nổ rền làm mọi người tò mò chạy ra sân coi. Chiếc máy bay đang bay về phía trại, rồi nhẹ nhàng hạ cánh xuống sân cỏ bên cạnh trại. Mọi người ngạc nhiên khi thấy cai Bần bước xuống, theo sau là con Quýt. Chiếc trực thăng lại bay về phía tỉnh. Cai Bần đứng giơ tay vẫy chào viên phi công.
- Tôi không ngờ có ngày hôm nay, lần đầu tiên được bay trên mây trên gió.
Vẻ mặt cai Bần rạng rỡ, có lẽ chưa bao giờ ông vui thích như vậy.
Đứng trong sân trại, Mai khẽ nói với Tuấn:
- Hồi nãy anh có nghe gì không? Không có chúng ta chắc sẽ không có khách sạn Bích câu. Đáng lẽ họ phải biết ơn mình mới đúng.
Tuấn hít một hơi dài không khí trong lành của núi rừng:
- Mai nói có lý.
Hai anh em cùng nhìn về phía bãi cỏ, tưởng tượng khách sạn Bích Câu xây giữa những lùm cây xanh rậm rạp. Cả hai mỉm cười sung sướng hy vọng một cuộc mạo hiểm khác đang chờ đón hai anh em.
LINH VŨ