Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Chương 10
K
hông biết lần thứ mấy, 982 nhìn lại liều bình bỏ trên mảnh lá chuối khô tại góc ngắm mà ban quản trị cho mỹ danh là "long sẵn sàng" tiền xứng đáng với danh từ "tù phong vương". Phải, bắt đầu từ 8 giờ 45 sáng nay, anh được thăng làm "tù phong vương" và gần như chắc chắn rằng 8 giờ 45 phút cũng ngày này tuần tới, anh sẽ không còn sống trên cõi đời này nữa.
Ý trên làm 982 hoàng niềm vì tiếc nuối, oán hận và đau đớn...Đầu 982 trở lại trống rỗng như không còn đủ sức suy nghĩ đến một việc cỏn còn sót lại. Tên giám thị đểu vang, sau khi cho anh làm công việc "vệ sinh" buổi sáng và rửa mặt bên cái vũng nước đục lờ mờ, ngón tay ra lệnh cho ánh sáng lên sàn. Rồi y lấy hai mảnh rời lẻm thả lỏng trên sàn từ bao giờ, cùm hai chân anh lại. 892 biết chắc cùm này đã "chiếu cố gắng" đến nhiều tù phong vương khác, những người đã hát bên kia thế giới trước anh. Giữ các cạnh góc cạnh đã thắng cũng dư biết thành công giết chết cùm. Ít nhất cũng có 100% các nhân đã bị mất mạng vì nó.
Dần dà, đầu óc 982 bình tĩnh lại, bản năng sinh tồn của con người dậy thì. Anh tự thầm thầm: Hoảng hốt, sợ hãi lại càng mau chết. Đành rằng nếu các tổ chức bên ngoài không thực hiện kịp thời một kế hoạch giải cứu, anh khó có thể thoát chết. Nhưng tìm cách kéo dài sự sống vẫn hy vọng hơn. Biết đâu đó có một cuộc đời xá...một đặc ân bất ngờ nào đó. Hoặc giả, gặp dịp có thể trốn thoát về vùng Tề. Biết đâu nhẹ!
Mắt cá chân thở thót một cái vì anh vừa ngủ đầu gối. Khi đó 982 đang ngồi dựa vào chân cột, ngó khung cảnh chung quanh “điện ngọc” vắng vẻ, im lìm. Dưới đất, những ngọn cỏ còn sương sương đêm. Trên chòi xa, một tên cảnh vệ canh gác, đang nghiến về phía anh...982 nhìn chiếc áo cụ ngủ đang mặc cơn giận. Đằng nào cũng mất áo mà còn bị đánh đập toét mắt cá chân. Thật ngu dốt chiều quá, 982 tự êm thầm như vậy.
Nhất là khi nhớ ra những câu chuyện bạn tù kể lại về tác phong tên thợ rèn, 982 càng ngày càng giận dữ. Họ đã cho anh biết những dịch vụ làm tiền, bóc vật quần áo là chuyện tất nhiên phải có, khi tù rèn rèn đóng xiềng vào chân. Dù không muốn có những hành động khốn nạn đó, nó vẫn phải thực hiện theo lệnh của màn hình. Vì thị giám của Trại Giam Đầm Đùn cũng thiếu thiếu, phải bóc lột mới đủ ăn. Làm việc ở vùng nước độc ho cò gáy, xa nơi thị tứ, quanh năm đau rát, giám sát là những phần tử tội phạm lỗi, phải xoa dịu cơn hỏa hoạn này vì lý do kỷ luật, phong hủ hóa, để chia s giảm bớt sự mệt mỏi với lũ mệt mỏi và đang chết.
Thế cho nên khi giam nhân đến lò rèn để đóng xiềng, gần như bắt buộc phải mất một vật dụng cho giám thị qua trung gian là tù thợ rèn. Tùy giá trị món đồ bóc vỏ được, giám thị sẽ chia cho thợ rèn một phần.
Nhưng có những nhân nhân nghèo quá, chỉ còn một bộ đồ rách bươm, giám thị có cướp bán lại cũng được là bao. Trường hợp này cần phải gợi ý mà bạn nên định nghĩa liệu. Tù nhân bị đóng xiềng xích muốn được hỗ trợ vào ống đĩa, vào mắt cá chân, có thể điều đình bằng cách nhẹ nhàng cả một bữa cơm cho thợ rèn. Thợ rèn cũng là một nhà tù nên vẫn "đó" ở một số nơi khác. Nhường cho đánh một bữa cơm, lửa tán đanh ri-vê mỗi đai cổ chân một cái, Việt ngay. Nếu không, Chiến đã hỗ trợ chuông thì chết mẹ cái chân tay ăn tù cần đeo xiềng xích. Bữa cơm, nếu không ăn thử cửa hàng, đổi lấy thuốc lá, thuốc lào hay áo cánh, quần đùi, xong phó giám thị hoặc bán lấy tiền đưa giám thị chia theo nguyên tắc "tứ lục", giám thị ảnh hưởng 6 phần, thợ rèn 4 phần.
Nhưng trên thực tế, phần của sư tử bảo giờ cũng phải lớn hơn nhiều nên rèn rèn chỉ được một, hai phần mười là đã đến nguyện lắm rồi. Để được đền bù phần nào, thợ rèn còn được giám thị che chắn, nâng đỡ tinh thần nên đánh có quyền vũng hách, muốn cho ống côn nhân bị đeo xiềng ăn..."đòn hỗ trợ đá" lúc nào cũng được.
Đã biết nguyên tắc "thuế đóng vào chân" như vậy, 982 còn để cho yên táng vào mắt cá chân, thật đáng tội què!
Nhưng có một bánh lới làm tiền khác của thợ rèn, 982 chưa được nghe nói đến nên chưa biết. Tù nhân phải đeo xiềng nhưng đến một giới hạn nào đó, tất nhiên cũng phải nắm giữ xiềng ra trả lại cho trại. Hoặc là giam xiềng được đặc sản (trường hợp này rất hiếm) hoặc kỳ kỳ đại xá, ban quản trị có thể thử cho họ rút xiềng để trở về làm tù nhân hạng nhẹ. Lúc đầu nắm giữ xiềng ra mới thật đau khổ, không khác chi lúc đeo xiềng.
Thợ rèn có hai cách đính ri-vê vào đai sắt của xiềng, một là đính toét đầu ri-vê ra, hai là đính vừa phải mà vẫn không thể giải phóng được. Trong trường hợp thứ nhất, khi giam nhân được bỏ xiềng, rèn rèn phải chặt ri-vê bằng đục và sừng. Độc giả khó tưởng tượng nổi cổ chân phải đau đớn khi rèn rèn ri-vê trên đe dọa!
Trong các trường hợp dưới đây, thợ rèn chỉ dùng một cái chốt sắt đặt đúng lên ri-vê, "đột" một cái là mỏ vịt, ri vê bật ra liền, cổ chân không hề đau đớn gì hết.
Cách tán ri-vê trong trường hợp thứ nhất còn gây ra nhiều điều không hay.
Nếu nhân này chết, cố nhiên phải ra bãi để chôn.
Tháo ri-vê ra phiền phức mất công quá nên thợ rèn thấy không gì tiện lợi hơn là chặt phăng bằng căn cứ hay rốc hai cổ chân xác chết, thu hồi xiềng trả lại ban quản trị rồi liệng hai chân xuống phân phân là xong chuyện. Chỉ trong ít hôm nay, rỉ ăn hết hai bàn chân liền. Dưới lớp phủ âm, cái xác mất hai bàn chân làm sao đi lại được như những xác thực còn nguyên thân hình (!)
Nhiều tiện nhân mê tín hoặc làm cẩm lại còn suy nghĩ cả về hoang dã vừa nói nữa.
982 quan sát cây ri-vê đóng vào đai sắt, gọn gàng, thuần thục, ninh cau mặt giận dữ. Chắc chắn sẽ bị "cúp" mất bữa sáng nay rồi. Thực sự là họa tiết vô đơn! 982 rền rĩ trong bách:
- Đúng quá! Đúng quá!!
Anh ta vòng hai tay ôm bụng, co đầu gối ép lên hai cánh tay thật chặt. Chiều hôm qua đi làm củi ở rừng về, ăn hết hai buổi cơm mà vẫn đói như chưa được hột cơm nào. Vậy mà sáng nay lại phải thoái nữa thì chịu sao nổi. Cái đói ùa đến thật nhanh hôi hôi 982 ánh sáng mồ hôi sau. Đôi mắt lờ đờ hướng về phía vũng nước, anh nghĩ thầm:
- Có vũng nước thì phải có ếch, có nhái, cóc hay là tôm, cá nữa, không biết nhẹ. Hay ta chuyển xuống tìm kiếm.
Khi đó, một ảo giác hiện ra trước mắt 982. Ngay giữa "long sẵn sàng", một con ếch tròn vạch ngồi, cầu vồng nhìn anh. Một câu trả lời có Gmail bông hoa mướp vàng nhẩy nhóm để nhử. Bị kích thích vì màu vàng hoa mướp, con ếch nhoài mình Úi theo mồi. Một sức mạnh giựt ở đầu sợi dây câu sọc viền câu bung lên đóng chặt vào miệng con ếch béo múp míp.
982 ví dụ mắt, con ếch biến mất. 982 vừa tưởng tượng đến những câu ếch trong cối đỏ xa xôi ở ven ao làng. Cái đói, cái khát thường xuyên tạo ra những bức ảnh ảo như vậy.
982 đột nhiên lên ngồi yên tĩnh, nơi vừa phát ra tiếng bí ẩn rất nhẹ nhàng nhưng không khí quá yên tĩnh nên anh nghe được. 982 phát giác một con thạch sùng đang bắt mái trên mái, da con thạch sùng vàng ngậy trộn với màu rơm. Một ý nghĩ thoáng đãng ở đầu 982 như một cánh nghiên, mắt anh không rời con vật và mơ ra những tia sáng rừng của khung mong muốn. Im lặng như cái bóng, 982 vẫn ngồi mà leo lên bên dưới khoảng trống có con thạch sùng trong khi tay anh lần rắn khuy rồi lột áo ra, xoắn lại thành một sợi dây lớn, nắm chặt một đầu trong tay. Anh vẫn quỳ mặt nhìn lên nóc nhà, ném ra xa trước, mắt lom lom theo dõi con thạch sùng.
Con vật thập bò nhanh để bắt một con nắc nỏ đậu gần đấy. Khi đã lại gần đúng tầm, nó nhô mạnh về phía trước để bắn con mồi thì cũng đúng lúc đó, 982 dịch vụt thẳng lên, vung tay cầm áo đập giữa mình con thạch sùng, nhanh không thể mô tả.
Chiếc áo rơi xuống mang theo con thạch sùng. Nhưng con vật chỉ bị đau chứ không chết. Vừa rơi trên "long sẵn sàng", nó sẽ loạng choạng chạy về cây cột nhưng 982 đã thuài người vồ được thu gọn trong tay, mặc định cho con vật phân mảnh.
Một khoảng đầu con thạch sùng còn lại ra ngoài tay của người đói, nhưng nó chạy sao để thoát ra! Vừa định chết con thạch sùng, anh đột ngột hoàn thành cánh tay đang nhẹ lên nửa chừng. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Hai mắt tóe lửa khát của 982 nhìn chòng xốp ăn sống trong tay.
982 há nhẹ hai hàm răng, đút đầu con thạch lọt vào trong miệng. Bằng hai ngón tay, anh cấu vào đuôi vật một cái, đồng thời giảm bớt nắm tay. Bị đau, con thạch sùng vùng chạy thẳng tọt vào cổ 982 rồi biến luôn. 982 đã được bổ sung như thường lệ. Một cảm giác chinh phục khó khăn khi con thạch sùng chạy theo ống thực quản xuống bao tử tạo 982 so hai đầu vai lên như được thọc trượt.
Rồi anh chàng hấp dẫn nghĩ: Cũng có thể, con thạch sùng không bị rụng đuôi khi rơi, chứ chỉ sóc riêng cái đuôi thì cũng sợ dang, mà bỏ đuôi cũng uổng!
Một lát sau, cái cảm giác giác nhột và nỗi buồn do con thạch sùng bò trong bao tử gây ra mới hết dần. 982 cho là còn may, mới tiến tới đã kiếm được thức ăn bỏ vào miệng để kiệt sức đói quái ác! Nhưng sẽ làm gì với chiết xuất sống này đây?
982 giật mình quay về phía trại vì anh lại nghe tiếng chân hoang trên đất ướt. Quả vậy, một người đang đi tới, tay cầm gói gì mà anh chưa nhận ra. Người bề ngoài quen thuộc, gầy gò, nhỏ nhắn, không phải là tên giám thị khốn nạn. Người đó lại đội cái nón chóp bằng lá gối dậy anh đã cố gắng mang từ Việt Bắc về. Không tìm thấy mặt nhưng 982 được đọc số 271 in on user mũ nón.
271 là số lượng thành viên trại giam Toàn. Hôm nay, 271 được cắt công tác xây dựng 5 thúng lúa ở nhà tiểu công nghệ và mang vác nước đựng nước rau, vườn nuôi trại. Chưa xong nước, Toàn được giám thị sai mang đến trao cho 982 một bọc bao gồm mấy cái quần áo. Ba bốn miếng giẻ, một bao tải, một đôi dép cao su "con hổ" đế yếu như lá bàn. Với tư cách toán, Toàn sẽ cho biết luôn 982 không còn thuộc tính của anh nữa. Như thế, con số 982 đã được bỏ qua trong danh sách tội phạm thường xuyên trước khi người mang số đó bị bỏ rơi một cách nguy hiểm khỏi nhân thế.
Tới chân thang, Toàn giở nón là ngước nhìn lên "long sẵn sàng" mà cười sảng khoái để an ủi "tân vương". Nhưng 982 không lưu ý đến vẻ mặt cùng thái độ của Toàn mà chỉ mong Toàn cho biết những sự việc xảy ra sau lúc anh ta được gọi lên văn phòng và xin Toàn giúp cho một việc rất hệ trọng.
Toàn ý tứ nhìn quanh quất tứ phía, coi có ai đi theo dõi chăng, rồi chăm chú sóc chòi lính canh đằng xa. Tên cảnh bảo vệ ngồi xây dựng lại phía sau phong vương quốc, 271 Yên trí leo lên thang, ngồi thả xuống "long sẵn sàng".
Nhìn mắt cá chân của 982 tím đen như quả bồ quân. Toàn tránh đi, không muốn tip cơn đau cho bạn đồng cảnh báo. Anh chìa khóa bọc quần áo, cầm hết vật dụng trong tay một lần như đưa từng thứ cho 982 và chợt có một cảm giác tưởng tượng kỳ lạ, gặp 982 lần này là lần cuối cùng. Trong Trại Giám Đầm Đùn, cái sống xa cách cái chết không quá bảy bước chân. Toàn Im Lặng Nói:
- Đây, tất cả đồ dùng của anh, không thiếu thứ gì, còn quần áo, tôi đã rũ thật sạch, anh yên trí mặc định...
Toàn cố gắng tránh nhắc đến đàn kiến bò nhọt chết tiệt gây ra tai họa cho 982. Toàn tìm thấy 982 mấp máy nói rồi tắc chặt môi đến mạch máu gần. Màu giở từng thứ ra coi qua loa, liệng tràn ngay bên cạnh, rồi thở dài. Trong giọng nói của 982, Toàn thấy một âm tường né tránh, ngao ngán, nhưng không sợ hãi:
- Tôi đã là "phong vương" rồi, anh ơi! Chắc chắn khó sống hết tháng này...Tôi gửi lời chào tất cả các bạn và mấy anh em trong giam cầm này. Đê đâu...
Thiếu chút nữa Toàn bật lên khóc thành tiếng, vừa thương người đồng cảnh, vừa lo cho mình. 982 thu hút ngang, mắt tẩy hoảnh long lanh dữ, hai bàn tay nắm chặt thành hai cú đấm, chạy chạy. Toàn mong đợi đang có những ý nghĩ rụng lĩnh vực, bất thường. Ai mới được đưa vào phong vương cũng có phản ứng như thế. bỏ đầu là cảm giác sợ hãi hoang mang, rồi sau đó là hoàng hồn, thù hận, những ý tưởng giảm lĩnh người hay vượt ngục. Còn lại sau đây có gan thực hiện những điều định không, lại là những câu chuyện khác.
Toàn bộ tầm mắt nhìn địa thế xung quanh...Tuy đã vào trại giam sáu tháng, Toàn bộ chưa có dịp đến khu vực này lần nào. Sự vắng vẻ, yên tĩnh, cô độc gây cho anh một cảm giác hồi hộp, sợ hãi 982 đột hỏi bâng quơ:
- Này anh trưởng toán, sáng nay tôi bị "cúp" mất bữa cơm một cách oan uổng nên đói quá. Trước khi được đưa tới đây, cũng không được ăn bữa cơm cuối cùng với anh em. Khó chịu...
Nói đến cơm, phải như 982 lại càng cơn khát khao, hãm ghì chặt hai cánh tay ôm bụng. Toàn xúc động mạnh trong lòng nhưng vẫn làm lơ, giả bộ quay nhìn xuống vũng nước và vài ngọn cỏ mọc lên từ bàng nước vàng như gạch đá...Anh định hỏi: "uống nước ở vũng này à?" Nhưng lại thôi.
Hai người yên tĩnh lâu. Trán 982 hắc hơi hôi và hai răng sát xạ ken két. Toàn bộ cuộc khủng khiếp của mình ba lần liên tiếp.
- Chà, cơn đói quái ác!
Mắt 982 rồng tóe tia lửa tạo Toàn bất giác bên cạnh người. Nếu đúng phút này, bước vào tay đánh dấu một con dao rồi dẫn bước đi tìm giám thị, đánh giá rần. Toàn sự nhớ đến cảm giác Hoàng trả hết mọi người khi anh bị đói hành hạ. Nếu anh đủ sức khỏe, chắc chắn anh có tội phạm tội ác ý không. Rồi so sánh với hiện cảnh của 982, anh thấy anh còn có diễm Phúc. Đây là lần đầu tiên trong trại giam, sự so sánh khiến Toàn thân tự thấy giảm đau, và còn may mắn hơn nhiều người khác.
Nhập một vài giây rồi lấy hết có thể đảm bảo. Toàn rút trong quần ra một trái bắp còn cả áo bên ngoài, mạnh mềm vuốt ra cho 982 và nói:
- Tôi xin tặng anh trái này. Tôi vừa đổi nửa ống quần trái bắp, định chia hạt bắp ra cửa hàng để dành, phòng khi đói hay đau bụng, bây giờ chỉ ăn lõi cơ và mấy tấm áo bọc ngoài hít nước ngọt. Nhưng thấy anh bồi nghiệp quá, tôi không đành lòng...
982 hỗ trợn tròn mắt một cách ngạc nhiên và một chút, bất thần nhanh như cắt chộp luôn trái bắp trên tay 271, phải như sợ 271 thay đổi ý kiến. Rồi tã lót bên trong, bao n nhoàm, vừa chu vừa nói:
- Cám ơn anh! Cám ơn anh! Đói quá! Không ăn ngay thì chết mấy!
Toàn cười với nửa như tiếc rẻ, nửa như tự mãn, Yên tĩnh không nói. Lúc này Toàn mới nhận mình quá "anh hùng cá nhân" thì đã có! Phá hủy sẽ gây rối loạn rối loạn, nguy hiểm cho cả hai, nội dung sẽ bị hỏng. Hủy bỏ như vậy.
Nhưng Toàn lại lần nữa khép quần bên trái, lấy ra một vật mà 982 chưa xác định được. Toàn xuống thang, bước đến đất mới đưa vật đó vào miệng mà chu ngon lành. 982 vừa nhận ra đó là một miếng cháy lớn bằng bàn tay thì lửa đã ngượng nghịu trả lời bàn tay ra xin lúc nào rồi. Hai người không khác chi hai trẻ em ăn của nhau. Toàn rung đầu không trả lời, tiếp tục gián điệp mảng cháy. Khi đó 982 đã ướp hết những hạt bắp bò chắc nịch và tiếp tục bột cốt lõi, vừa bột vừa hít nước, thở hết nước thải bã chuối mô vào bàn tay, trải xuống mặt "long sẵn sàng", vun lại thành hàng đều đặn. Toàn dự đoán:
- Phơi để dành, khi đói quá không chịu nổi sẽ chu lại hết.
Loáng cái Toàn cũng chu hết mảnh cơm cháy.
Anh đứng bên chân cầu thang, nói vọng lên, tự coi như mình nhiệm vụ tinh thần với anh em.
- Thôi, anh ngồi nghỉ, tôi về lửa đây.
Nhưng 982 kích hoa hoa:
- Xin anh làm phúc cho tôi nhờ anh một việc.
Toàn ngập leo lên thang, 982 đã qua hai tay lại và nói nhỏ:
- Nhờ anh làm Phúc hỏi dùm tôi thằng nhỏ làm ở lò rèn có phải tên Hợi, người Sơn Tây không? Rồi nhắn tin cho tôi biết. Nếu đúng chàng Hợi, xin anh bảo nó có chú Dũng đang bị "phong vương" đó. Cảm ơn anh trước.
Toàn gật đầu nhận lời, hoành tráng du hành quay đi, nghĩ dù Bụng Hợi có là nhà của 982 cũng không giúp được gì hết vì tù phong vương phải ăn bình sống, uống nước vũng, như thế khó lòng "thọ" được quá tuần lễ! Ngược lại, 982 lại rất hy vọng...và xắp đặt trong đầu một kế hoạch đốt lửa trại tuy nhiên thấy rằng lúc này có thể là quá tốt!
Tuy nhiên, hãy bắt đầu từ phút đó, dù nhung trộm, giám thị sẽ luôn thấy 982 móng trừng phạt vào quảng không, vẻ suy nghĩ lung lắm. Mặt đánh giá lại như bằng đá. Sự thật, tuy bề ngoài có vẻ hiền lành chậm chạp nhưng 982 là một người chiến sĩ có thành tích trong hàng ngũ những người trời sinh ra là đã không thể chấp nhận được chủ nghĩa cộng sản vì bản năng hơn vì lý trí.
Cách đây năm năm, 982 gia nhập một tổ chức chính trị có xu hướng quốc gia cực đoan nhưng sau này tổ chức bị nứt lẩn tránh, thay đổi họ tên, sống một cuộc sống che đậy giả tạo chuẩn bị ẩn về Tề thì có thể chính quyền cộng sản là một lỗi chỉ có tính cách dân sự, sau đó đã được giải quyết hết, bị đưa lên ngược, sai sót tại các trường công trường trước đây bị mắc phải về Trại Giam Đầm Đùn. Tội trạng ghi trong hồ sơ không có yếu tố cấu trúc thành bạch như tội trạng của bao người khác bị bắt hồi phục giờ, đó là lũ lụt nhẹ, "không cần thiết để hỗ trợ mặt trận Việt Minh" vv..
982 may mắn dấu ấn lý lịch thật của mình, cũng nhờ trước đây anh chỉ hoạt động chìm trong tổ chức nên thành tích chính trị của anh không bị mất công an việt cộng phát giác. Nếu không chắc anh phải bỏ tử ở Việt Bắc sau khi nhận được một con dao găm vào lót hay một ngọn nến vào gáy như hàng trăm, hàng ngàn người khác trong hàng ngũ sắc lập với mặt trận.
Trung bình nghĩ, 982 vừa tấm lá cuối cùng bọc ngoài trái bắp. Anh giai kỹ như chu trầu, càng lộc thấy mềm môi nên nhẹ nhàng buồn bã. Dù sao, cũng còn có chất bổ sung hơn là lót mảnh rẻ rách như mấy người bị mất trí vì quá đói vẫn thường làm.
982 nghĩ lan man từ câu chuyện này qua chuyện khác, sau cùng cũng quay lại một sự kiện thực tế lúc nào cũng đốt cháy đốt. Đó là vấn đề "đói". Hiển nhiên yếu tố "đói" là một đòn tấn công quản trị sử dụng tới đòn trừng phạt và làm phân tán tinh thần thần nhân. Điểm đáng sợ là lúc nào, bọn cộng sản cũng được tạo ra một không vũ khí đảm bảo hoang mang trong trại, tù nhân được áp dụng về tinh thần lại được phân phối đồng tính đẩy về sự sống thực tế trong mỗi giờ, mỗi lần giải quyết. luôn luôn bất kể lúc nào, tù nhân cũng đói, tư vấn ăn, tư vấn, lại kiệt sức như người bị nặng nên không thể đủ minh mẫn để suy nghĩ tính toán đến việc gì khác.
982 cau mày lại một cách giận dữ. Anh chỉ còn một cách trốn ngay khỏi trại giam, nếu không chỉ trong một tuần lễ anh sẽ lâm bệnh nặng nếu chưa chết, và tiến tới khi mọi phương tiện tiện lợi đều trở thành vô dụng, dù có lần cũng không thực hiện được nữa. 983 tự động:
- Chỉ cần vượt qua khoảng 30 cây số xa Đầm Đùn là hy vọng thoát...
Đi bộ 30 cây số cho nhà tù của sản phẩm trại giam cộng đồng là công việc thường xuyên có thể tạo ra một căn phòng không cần bất kỳ loại thuốc nào. Một ngày gánh ba gánh nước bổ sung, cà phê cũng phải đi trên 30 cây số. 982 suy tính và cho rằng anh chỉ cần bốn bữa ăn đủ no trước khi lên đường và có một lon Trà rang kỹ làm lương khô, phòng bị kẹt...không tiện xuất hiện giao diện kiếm bữa ăn, Sợ bị phát giác. Thế thôi!
Từ lúc lọt vào rổ cộng sản, 982 phải đóng cửa một lúc nguy hiểm, thật thà, đặc biệt nông dân để giấu lịch thực hiện của anh. Vì thế, anh luôn phải bộc lộ nỗi sợ hãi quá mức, có dịp xung phong tăng năng lực để tỏ ra đã giác ngộ, cố gắng giải cứu công công. Nhờ tác phong đó nên 982 thoát chết khi có lệnh mật của Tổng Bộ phải "thanh toán" càng nhiều càng tốt số nhân được đưa lên Việt Bắc cho giảm bớt chi phí sâu của nhà nước. Sau đó, 982 được dẫn về giam tại Đầm Đùn cùng một số đồng cảnh đã được phục vụ rất kỹ thuật trên phương diện tác phong và thành phần giai cấp.
Theo bên ngoài được đưa ra, 982 phải tìm cách bắt liên lạc với một thiếu niên tên Hợi, một phần tử tử tình nghi (vì con một người anh hoạt động trong phái phái quốc gia) cũng đang bị giam ở lửa và lao tác tại lò rèn. 982 không biết mặt Hợi, nên trong hoàn cảnh bất đắc dĩ đã chiến đấu nhờ Toàn tìm hỏi giùm. Nếu 982 bắt liên lạc được, mưu trí có cơ thành vật... Lúc này ở bên ngoài, chiến tranh Việt-Pháp đã đi đến giai đoạn quyết định một mất một còn, mặt trận ra khắp nơi, tàn bạo tàn...Biết đâu 982 chỉ thoát khỏi trại vài cây số là cuộc gặp gỡ hành quân quốc gia của quân đoàn gia hay của quân Viễn Pháp chinh. 982 will drop to between the window to seek your browser. Anh sẽ tìm đến Bộ Chỉ Huy để diện diện và xin xung phong làm đạo quân đội quân quốc gia đến đánh phá Đầm Đùn, giải cứu các tù nhân đang bị giam giữ và để trả thù...
nghĩ Ý 982 lan man theo óc tưởng tượng. Chưa ra khỏi cảnh ngục tối, anh đã nghĩ đến sự trả thù...rửa hận. Nhân lúc này tâm trí bình tĩnh lại, anh cố nhớ về những trải nghiệm thân xác, nhớ đến chuyện kinh hồn cộng sản đã được nghe, hoặc đọc trong sách, báo vv..rút ưu đãi mang ra thực hiện trong một ngày gần đây, nếu Trời còn tựa những người quốc gia yêu nước...
982 bàn hoàng nhìn ánh nắng Xuân trên bãi cỏ, trên hàng rào nứa và trên mặt con đường đất thí nghiệm quanh trại. Anh chợt nhớ đến một chuyện viết bằng ngoại ngữ dịch tiếng Việt đã đọc vào khoảng năm 1940, trên một tuần báo xuất bản tại Hà Nội. Tuy đã đọc được mười năm nhưng những việc chính đáng sợ, kinh hãi và vô nhân đạo nhất, anh vẫn nhớ. Anh suy ngẫm và thấy cộng sản dù là cộng sản Âu, Nga, Tầu hay Việt cũng vẫn là một thứ phi nhân, phi nghĩa, không thể để tồn tại trên trái đất nếu loại người còn muốn đứng trên ác thú. Đó là câu chuyện hỏa hoạn giam cộng đồng của một đám mây ở Tây Bá Lợi Á, một câu chuyện có thực 100 phần 100, nhưng hồi đó ít người phun tin là chuyện có thật, kể cả những người đã có kinh nghiệm sống chung với cộng sản.