Nguyên tác: “Michel Strogoff’
Số lần đọc/download: 283 / 26
Cập nhật: 2020-07-19 20:13:48 +0700
Chương 14 - Mẹ Và Con
O
mxk là thủ phủ chính thức của miền Tây Xibir. Không phải là thành phố quan trọng nhất của vùng này, vì Tômxk còn lớn hơn và đông dân hơn, nhưng Ômxk là nơi có trụ sở của viên toàn quyền cai quản miền Tây phần châu Á đất nước Nga.
Thật ra thì Ômxk gồm hai khu phố rõ rệt. Một khu chỉ có toàn những nhà chức trách và viên chức ở; khu kia là nơi cư trú dành riêng cho những nhà buôn Xibir, mặc dù nó có rất ít tính chất của một khu phố thương mại.
Ômxk có khoảng từ mười hai đến mười ba nghìn dân. Hàng rào bảo vệ gồm có những pháo đài, nhưng những công trình phòng thủ này đều đắp bằng đất, nên không đủ để che chở cho thành phố. Quân Tactar biết rất rõ tình hình, nên hồi đó chúng đã thử dùng vũ lực để đánh chiếm và chúng đã thành công sau ít ngày bao vây chặt.
Lính đồn trú ở Ômxk chỉ còn lại hai nghìn người đã dũng cảm chống cự, nhưng bị đẩy lùi dần dần ra khỏi khu phố buôn bán và phải lánh lên khu phố trên.
Viên toàn quyền, sĩ quan và binh lính của ông ta cùng ẩn náu ở đấy. Họ đã biến khu phố trên thành một thứ thành trì sau khi trổ những lỗ châu mai trên các nhà ở và nhà thờ và cho đến nay họ vẫn cố thủ được trong cái thành Kreml đột xuất đó, nhưng không có nhiều hy vọng được ứng cứu kịp thời. Còn về phía bọn Tactar. chúng hành quân xuôi theo dòng sông Irtys, hàng ngày lại được tăng viện thêm và nghiêm trọng hơn nữa là chúng được đặt dưới sự chỉ huy của một sĩ quan phản bội Tổ quốc, nhưng có tài và táo bạo trước mọi thử thách. Đó là tên đại tá Ivan Ôgarep.
Ivan Ôgarep thật đáng ghê sợ, hắn được coi như một thủ lĩnh Tactar và được điều vào đội quân tiên phong. Hắn là một quân nhân có học thức. Mang trong người một chút dòng máu Mông Cổ, vì mẹ hắn vốn gốc người châu Á, hắn ưa dùng mưu mẹo, thích tưởng tượng ra những cạm bẫy và không khước từ một thủ đoạn nào, khi hắn muốn chộp lấy một bí mật hoặc giương một cái bẫy nào đó. Với bản chất nham hiểm xảo quyệt, hắn sẵn sàng dùng đến những cách hóa trang thấp hèn nhất, thành một kẻ ăn xin nếu cần. Hắn rất thạo trong việc cải trang dưới mọi hình thức và điệu bộ. Thêm vào đó tính độc ác của hắn có thể làm cho hắn trở thành một tên đao phủ khi cần thiết. Với Fêôfar-khan hắn là một phụ tá đắc lực hỗ trợ cho cuộc chiến man rợ này.
Khi Misen Xtrôgôp đến bờ sông Irtys, thì Ivan Ôgarep đã làm chủ Ômxk và đang ra sức vây chặt để nhanh chóng đánh chiếm nốt khu phố trên và gấp rút tiến vào thành phố Tômxk, nơi đại quân Tactar vừa mới tập trung.
Thực tế, Tômxk đã bị Fêôfar-khan đánh chiếm mấy ngày rồi và chính từ đây, bọn xâm lược, sau khi làm chủ miền Trung Xibir sẽ tiến về Irkuxk. Irkuxk là mục tiêu thực sự của Ivan Ôgarep. Kế hoạch của tên phản bội này là thay tên đổi họ, tìm cách lấy được lòng đại công tước, tranh thủ sự tín nhiệm của ông và lúc thời cơ đến, đem nộp thành phố và nộp luôn cả đại công tước cho bọn giặc Tactar. Với một thành phố như thế và với một con tin như vậy, thì toàn bộ đất đai vùng Xibir phần châu Á tất phải lọt vào tay bọn xâm lược.
Nhưng như chúng ta đã biết, Nga hoàng nắm được âm mưu đó và, để làm cho nó thất bại, đã trao cho Misen Xtrôgôp một bức thư quan trọng mà hiện anh đang mang trong người. Cũng do đó mà có những chỉ thị hết sức nghiêm ngặt cho người giao liên trẻ tuổi phải giữ bí mật khi băng qua vùng giặc chiếm đóng. Chỉ thị đó, cho tới nay anh đã chấp hành triệt để, nhưng giờ đây, liệu anh còn có thể tiếp tục hoàn thành được không.
Mũi giáo bọn giặc phóng vào Misen Xtrôgôp không đến nỗi gây tử thương. Bằng cách bơi mà không để bọn chúng trông thấy, anh đã tới được bên bờ hữu ngạn và ngất đi giữa đám lau sậy. Khi tỉnh lại, anh thấy mình nằm trong lều của một nông dân đã mang anh về chăm sóc. Nhờ thế mà anh còn sống. Không biết đã bao lâu anh là khách của người dân Xibir nhân hậu này? Anh không sao nhớ lại được, nhưng khi mở mắt ra, anh nhìn thấy một khuôn mặt hiền từ, râu ria lởm chởm, cúi xuống nhìn anh đầy vẻ ái ngại. Anh đang định hỏi xem là mình đang ở đâu, thì người nông dân như đoán biết, bảo:
- Không nên nói, chú em! Không nên! Chú còn yếu lắm. Tôi sẽ nói cho chú em rõ chú đang ở đâu và tất cả những gì xảy ra từ lúc tôi mang chú về lều này.
Rồi bác nông dân kể lại cho Misen Xtrôgôp nghe những gì xảy ra trong cuộc xung đột mà ông được chứng kiến: thuyền của bọn Tactar tấn công chiếc phà, cỗ xe tarantax bị cướp phá, những người phu chống phà bị giết hại... Nhưng Misen Xtrôgôp không nghe nữa, đưa tay sờ ngực áo, anh cảm thấy bức thư của nhà vua vẫn nằm trong túi ngực. Anh thở phào. Nhưng câu chuyện chưa phải đã hết.
- Còn một cô gái cùng đi với tôi? - Anh nói.
- Chúng không giết cô ta. - Bác nông dân, đoán trước được mối lo của anh lộ rõ trong ánh mắt, nên vội đáp. - Chúng đẩy cô gái vào trong khoang thuyền của chúng và tiếp tục xuôi sông Irtys. Thêm một tù binh bị dẫn về thành phố Tômxk!
Misen Xtrôgôp im lặng. Anh đặt bàn tay lên ngực để nén bớt sự hồi hộp.
Mặc dù trải qua bao thử thách, ý thức trách nhiệm vẫn chi phối toàn bộ tâm hồn anh.
- Hiện nay tôi đang ở đâu? - Anh hỏi.
- Ở hữu ngạn sông Irtys và chỉ cách Ômxk năm dặm.
- Vết thương của tôi ra sao mà đến nỗi chết giấc chẳng biết gì cả. Không phải là bị trúng đạn chứ?
- Không, một mũi lao phóng trúng đầu, bây giờ đã thành sẹo rồi. Sau ít ngày tĩnh dưỡng, chú có thể tiếp tục lên đường. Chú bị hất xuống sông, bọn Tactar không đụng tới được, nên bọc tiền vẫn nguyên trong túi đó.
Misen Xtrôgôp chìa tay cho người nông dân. Rồi bất thần anh đứng bật dậy hỏi:
- Ông bạn ơi! Tôi đã nằm trong lều ông bao lâu rồi?
- Ba ngày.
- Thế là ba ngày mất toi!
- Suốt ba ngày chú bị hôn mê không còn biết gì nữa.
- Ông có ngựa bán không?
- Chú muốn đi ư?
- Vâng, ngay bây giờ.
- Tôi không có ngựa cũng chẳng có xe. Nơi nào bọn Tactar đi qua, thì nơi đó chẳng còn gì nữa.
- Nếu vậy tôi sẽ phải đi bộ tới Ômxk tìm mua một con ngựa.
- Chú cứ nghỉ thêm một vài giờ nữa cho lại sức, rồi hãy tiếp tục cuộc hành trình.
- Không thể nghỉ thêm một giờ nào nữa!
- Thôi được! - Người nông dân biết là không thể nào lay chuyển được ý chí của Misen Xtrôgôp. - Tôi sẽ thân hành dẫn chú đi. Hãy còn nhiều người Nga ở Ômxk và
chú có thể không bị ai để ý.
- Ông bạn ạ, - Misen Xtrôgôp nói: - Cầu trời sẽ ban thưởng cho ông vì tất cả những gì ông đã giúp tôi.
- Ban thưởng ư! Trên quả đất này chỉ những kẻ điên rồ mới mong cái khoản ban thưởng đó.
Misen Xtrôgôp ra khỏi lều. Anh toan cất bước thì bị choáng, đến nỗi nếu không được người nông dân đỡ, thì anh đã ngã xoài, nhưng không khí trong lành mát mẻ đã làm cho anh mau chóng hồi phục. Lúc này anh mới thấy đau buốt ở chỗ vết thương trên đầu, may mà nhờ có chiếc mũ mềm bằng da lông thú nên giảm được sức mạnh của nhát giáo đâm. Với đức tính cương nghị như chúng ta đã biết, anh không phải là loại người dễ bị nhụt chí vì một sự biến không đáng kể. Trước mắt anh, thành phố Irkuxk xa xôi là cái đích duy nhất phải tới. Nhưng anh phải đi qua Ômxk mà không được dừng lại ở đó.
“Cầu xin Thượng đế che chở cho mẹ và cho Nađia! - Anh lẩm bẩm. Tôi chưa có quyền được nghĩ tới họ”.
Chẳng mấy chốc, Misen Xtrôgôp và người nông dân đã tới khu buôn bán ở phố dưới, và mặc dù thành phố này đã bị chiếm đóng, họ vẫn lọt được vào không chút khó khăn. Bức thành đất bao quanh đã bị phá hoại ở nhiều chỗ và chính đó là những lỗ hổng để bọn ăn cắp vặt đi theo quân đội của Fêôfar-khan chui vào. Trong nội thành Ômxk, trên các đường phố, trên những quảng trường, đâu đâu cũng lúc nhúc những binh lính Tactar, nhưng người ta nhận thấy có một bàn tay sắt nào đó áp đặt cho chúng một thứ kỷ luật mà chúng chưa quen. Đúng như vậy, chúng không đi riêng rẽ, mà đi thành từng nhóm có vũ trang, để sẵn sàng tự vệ chống trả mọi cuộc tấn công. Trên quảng trường lớn, nơi đã biến thành trại lính có nhiều lính canh gác, hai nghìn quân Tactar cắm trại trong trật tự. Bầy ngựa bị buộc vào những chiếc cọc, nhưng con nào cũng đầy đủ yên cương, sẵn sàng lên đường khi có lệnh. Ômxk chỉ là nơi tạm dừng của đội kỵ binh Tactar đó. Chúng thích những vùng đồng bằng phì nhiêu của miền Đông Xibir, ở đó, các thành phố giàu có hơn, ruộng đất màu mỡ hơn... Và như vậy chúng cướp bóc được nhiều của cải hơn.
Phía trên của khu phố buôn bán là khu phố cao, xây dựng thành nhiều tầng, tại đây Ivan Ôgarep đã mở nhiều đợt tấn công mạnh mẽ, nhưng đều bị đẩy lùi, nên hẳn chưa chiếm được. Quốc kỳ Nga vẫn phấp phới bay trên những bức thành có vô số lỗ châu mai.
Misen Xtrôgôp và người bạn dẫn đường của anh không khỏi có một niềm tự hào chính đáng khi được chào lá cờ ấy trong tâm tưởng.
Misen Xtrôgôp hiểu biết rất thông thạo về thành phố Ômxk, nên vừa đi theo người dẫn đường anh vừa có ý tránh những đường phố đông người qua lại. Không phải anh sợ bị người ta nhận ra mình. Trong thành phố này chỉ có mỗi bà mẹ già của anh là có thể kêu anh bằng tên thật, nhưng vì đã thề là không về thăm mẹ, nên anh nhất định giữ lời thề đó. Vả lại, - anh hết sức thầm mong - có thể là bà đã tránh đi đến một vùng yên tĩnh nào đó trên thảo nguyên. Người mugich dẫn đường có quen biết một trưởng trạm mà theo ông, nếu trả giá cao, thì sẽ không bị tay này từ chối cho thuê hoặc bán xe, bán ngựa. Chỉ còn mỗi cái khó là làm sao cho ra khỏi được thành phố, nhưng có cái may là có thể nhờ vào những lỗ hổng người ta đã khoét trên bức tường thành mà Misen Xtrôgôp có thể dễ dàng thoát ra được. Người nông dân dẫn anh tới thẳng trạm giao thông. Lúc luồn qua một phố hẹp, Misen Xtrôgôp bỗng khựng lại và nhảy vội đến nấp sau một mảng tường.
- Cái gì vậy? - Người mugich vội hỏi, ngạc nhiên về hành vi đột ngột của anh.
- Khẽ chứ! - Misen Xtrôgôp đặt một ngón tay lên môi khẽ bảo.
Giữa lúc đó, một phân đội quân Tactar từ quảng trường chính đi ra và rẽ vào đường phố mà Misen Xtrôgôp và bạn anh vừa qua. Chúng gồm có khoảng hai chục kỵ binh, đi đầu là một tên sĩ quan vận quân phục rất giản dị.
Mặc dù tên này đưa mắt liếc nhanh ra hai bên đường, nhưng cũng không nhìn thấy Misen Xtrôgôp vì anh đã vội lui vào sâu hơn sau bức tường.
Phân đội kỵ binh Tactar phi nước kiệu qua con đường nhỏ hẹp ấy. Cả tên sĩ quan và quân lính của hắn chẳng chú ý gì đến dân chúng. Những người dân khốn khổ này không kịp dẹp ra cho chúng đi. Những tiếng kêu la bật lên và lập tức được trả lời bằng những nhát giáo. Khi bọn chúng đi khuất, Misen Xtrôgôp quay lại hỏi người nông dân:
- Tên sĩ quan đó là ai vậy? - Mặt anh tái nhợt như xác chết khi đặt câu hỏi trên.
- Đó là Ivan Ôgarep. - Bằng một giọng đầy căm hận, người dân Xibir khẽ đáp.
- Chính hắn đấy ư? - Misen Xtrôgôp kêu lên, không nén nổi lòng hận thù sôi sục.
Anh vừa nhận ra chính tên sĩ quan đó cũng là tên lữ khách thô bạo đã hạ nhục anh ở trạm Ichim. Và hình ảnh tên đó bỗng lóe lên trong óc anh, mặc dù chỉ mới thoáng nhìn thấy, làm anh đồng thời nhớ tới tên Digan già mà anh bất chợt nghe được những lời hắn nói ở hội chợ Nigiơni - Nôpgôrôđ.
Misen Xtrôgôp không lầm. Hai người đó chỉ là một. Trong bộ áo quần Digan, trà trộn vào đoàn múa hát rong của mụ Săngga, Ivan Ôgarep đã rời được khỏi tỉnh Nigiơni - Nôpgôrôđ, nơi hắn đến tìm kiếm trong số người nước ngoài từ miền Trung Á đến hội chợ, những tên tay chân tâm phúc mà hắn cộng tác để thực hiện cái âm mưu đáng nguyền rủa của hắn. Săngga và bọn Digan đi theo mụ là những tên gián điệp thực thụ do hắn trả lương và tuyệt đối trung thành với hắn. Chính hắn trong đêm ở bãi hội chợ đã có câu nói lạ lùng mà cho đến bây giờ Misen Xtrôgôp mới hiểu ra, chính hắn đã đi trên tàu Capcadơ cùng với tất cả đám người Bôhêmiêng, chính hắn đã vượt qua Uran bằng một con đường khác từ Kazan đến Ichim và cũng chính hắn đã tới Ômxk, mà ở đây hiện nay hắn là chỉ huy. Hắn tới Ômxk mới được ba hôm. Nếu không có cuộc gặp tệ hại ở Ichim, không có chuyện xảy ra trên sông Irtys làm cho Misen Xtrôgôp mất tới ba ngày, thì chắc chắn anh đã vượt hắn trên đường đi Irkuxk.
Và có ai biết được còn bao nhiêu rủi ro nữa anh phải đối phó trong những ngày sắp tới?
Dù sao và, hơn bao giờ hết, Misen Xtrôgôp cũng cần phải tránh xa Ivan Ôgarep, giữ sao cho hắn không thấy anh. Khi tới lúc cần gặp nhau, mặt đối mặt thì anh sẽ thừa biết cách để gặp, dù hắn đã là chủ nhân toàn bộ vùng Xibir!
Người nông dân và anh lại tiếp tục đi xuyên qua thành phố để tới trạm giao thông. Đến đêm, việc chui qua một trong những lỗ hổng ở tường thành và rời Ômxk không phải là điều khó. Còn như muốn mua lại một chiếc xe để thay cho chiếc tarantax thì không thể được. Xe cho thuê, xe để bán không có một chiếc nào. Nhưng bây giờ thì Misen Xtrôgôp cần gì đến xe. Than ôi! Anh chẳng chỉ còn lại một mình đó sao? Một con ngựa cũng đủ và may thay, con ngựa đó anh đã tìm được. Đó là một con vật dai sức, có khả năng chịu đựng những chặng đường dài và, Misen Xtrôgôp vốn là một kỵ sĩ thành thạo, có thể sử dụng nó một cách hữu hiệu.
Con ngựa mua được nhờ trả giá cao và ít phút sau anh đã sẵn sàng lên đường.
Lúc đó là bốn giờ chiều.
Misen Xtrôgôp bắt buộc phải chờ đêm xuống mới có thể ra khỏi thành trót lọt và vì không muốn lộ mặt nhiều ở ngoài phố, nên anh nghỉ luôn trong nhà trạm, dùng bữa ngay tại đây.
Trong phòng công cộng của trạm giao thông lúc nào cũng đông nghịt người chẳng khác gì ở cái nhà ga xe lửa Nga: dân chúng lo âu tới đây nghe ngóng tin tức. Người ta nói về việc một đơn vị quân đội Maxcơva sắp tới Tômxk, chứ không phải là tới Ômxk. Đơn vị này có nhiệm vụ đánh chiếm lại thành phố trong tay quân Tactar của Fêôfar-khan.
Misen Xtrôgôp chăm chú lắng nghe tất cả những gì họ nói, nhưng không tham gia vào câu chuyện. Bỗng có một tiếng kêu xé lòng làm anh run lên: “Ôi, con tôi!” và mẹ của anh, bà già Marfa, đứng trước mặt anh, toàn thân run rẩy! Bà đưa hai tay về phía anh, miệng mếu sệch một nét cười hay khóc, cũng chẳng rõ nữa. Misen Xtrôgôp bật đứng lên. Anh sắp lao người tới... Song ý thức trách nhiệm, mối nguy hiểm to lớn đối với mẹ và cả chính bản thân anh trong cuộc gặp gỡ bất ngờ này khiến anh dừng lại đột ngột và tự kiềm chế, đến mức không một cơ bắp nào trên mặt anh động đậy. Lúc đó, có tới trên hai chục người đang tụ họp ở gian phòng công cộng. Trong số này có thể có những tên mật vụ và trong thành phố này còn ai là người không biết con trai bà Marfa Xtrôgôp, sĩ quan giao liên của Nga hoàng? Anh không hề nhúc nhích, mắt nhìn đi nơi khác.
- Misen! - Mẹ anh nắm lấy tay anh kêu to.
- Bà là ai, thưa bà kính mến? - Misen Xtrôgôp lắp bắp hỏi lại bà.
- Tôi là ai à? Anh mà hỏi tôi thế sao? Con ơi, con không nhận ra mẹ nữa ư?
- Bà nhầm rồi! - Misen Xtrôgôp lạnh lùng. - Có một sự giống nhau nào đó đã làm bà lầm tưởng là…
Bà già Marfa nhìn chòng chọc vào mắt anh:
- Anh không phải là con trai của Pie và Marfa Xtrôgôp sao?
Misen Xtrôgôp có thể hy sinh cả cuộc sống của mình để có thể được tự do ôm lấy mẹ trong vòng tay của mình. Nhưng nếu anh nghe theo tiếng gọi của tình cảm lúc đó, thì cả mẹ, cả anh, cả sứ mệnh, cả lời thề... tất cả đều tan thành mây khói. Hết sức tự kiềm chế, anh nhắm mắt lại để khỏi trông thấy vẻ đau khổ phiền não không sao tả xiết làm nhăn nhúm khuôn mặt mẹ. Anh rụt tay lại để khỏi nắm chặt lấy những bàn tay run rẩy đang tìm tay anh.
- Thú thực là tôi không hiểu bà muốn nói gì đấy, thưa bà! - Anh nói và lùi lại mấy bước.
- Misen! - Bà mẹ già lại kêu lên.
- Tên tôi không phải là Misen. Tôi chưa bao giờ là con trai của bà. Tôi là Nicôla Korpanôp, thương gia ở Irkuxk.
Và đột ngột anh rời khỏi gian phòng công cộng trong khi vang lên lần cuối cùng những tiếng:
- Con trai tôi! Ôi, con trai tôi!
Misen Xtrôgôp bước đi không ngoảnh lại. Anh không nhìn thấy bà mẹ ngồi sụp xuống, lả người đi trên một chiếc ghế dài. Nhưng, khi người trưởng trạm chạy vội đến định đưa bà đi cấp cứu, thì bà đã tỉnh lại. Một phát giác bất ngờ lóe lên trong trí bà: con trai từ chối không nhận mẹ? Không thể như thế được! Nhầm con trai mình với một người khác? Cũng không thể có chuyện như thế được! Đúng là bà vừa thấy con trai của bà. Tại sao nó lại không nhận bà? Nó không muốn? Nó không thể? Tức là phải có một lý do gì ghê gớm lắm mới xui nó hành động như vậy! Nhưng là lý do gì? Và rồi, nén lại sâu trong lòng tình cảm của một người mẹ, bà băn khoăn tự hỏi: “Phải chăng vì thế mà ta đành chịu mất nó, đứa con trai yêu quý của ta?”.
- Tôi điên rồi! - Bà trả lời những người tò mò xúm đến hỏi bà. - Tôi đã trông nhầm. Chàng trai đó không phải là con tôi. Giọng nói của nó không phải như thế. Thôi, đừng nói đến chuyện đó nữa. Nếu không, thì rồi tôi cứ tưởng là thấy nó ở khắp mọi nơi.
Chưa tới mười phút sau, một sĩ quan Tactar đến trạm giao thông.
- Mụ già Maria Xtrôgôp đâu? - Hắn hỏi.
- Tôi đây! - Bà đáp với giọng bình tĩnh và nét mặt thản nhiên đến nỗi những người chứng kiến cuộc gặp gỡ vừa qua không còn nhận ra bà nữa.
- Đến đây! - Tên sĩ quan ra lệnh.
Bà Marfa Xtrôgôp chững chạc bước theo tên sĩ quan Tactar ra khỏi trạm. Một lát sau bà đã tới trại lính ở quảng trường lớn, đứng trước mặt Ivan Ôgarep. Tất cả chi tiết của sự việc vừa xảy ra, tên này đã được báo cáo ngay tức khắc. Hắn hãy còn đôi chút nghi ngờ, nên muốn trực tiếp tra hỏi bà già Xibir.
- Tên mụ? - Hắn hỏi cộc cằn.
- Marfa Xtrôgôp.
- Mụ có một đứa con trai?
- Phải.
- Nó là giao liên của Nga hoàng?
- Phải.
- Hiện nay nó ở đâu?
- Ở Maxcơva.
- Mụ không có tin tức gì về nó ư?
- Không có tin tức gì...
- Đã bao lâu rồi?
- Hai tháng.
- Thế người trẻ tuổi mà mụ gọi là con vừa rồi ở trạm giao thông là người nào đó?
- Một thanh niên Xibir mà tôi tưởng lầm là nó. - Bà Marfa bình thản đáp. - Đó là người thứ mười mà tôi tưởng là con trai tôi, từ khi thành phố này tràn ngập người nước ngoài. Tôi tưởng như thấy nó ở khắp mọi nơi.
- Vậy người thanh niên đó không phải là Misen Xtrôgôp?
- Không phải Misen Xtrôgôp.
- Này mụ già! Mụ có biết là ta có thể cho tra tấn mụ cho đến khi mụ thú nhận sự thật không?
- Tôi đã nói thật. Dù có tra tấn cũng chẳng làm cho tôi nói khác được.
- Vậy là tên Xibir đó không phải là Misen Xtrôgôp? - Ivan Ôgarep hỏi lại lần nữa.
- Không! Không phải! - Bà Marfa cũng đáp lần thứ hai. - Ông tưởng có cái gì trên đời này có thể làm cho tôi từ bỏ một đứa con mà Thượng đế đã ban cho tôi hay sao?
Ivan Ôgarep trừng mắt nhìn người đàn bà già nua dám thách thức thi gan trước mặt hắn. Hắn không tin là bà đã nhận lầm con trai mình. Nhưng nếu như người con trai trước tiên đã không nhận mẹ, rồi sau đó người mẹ lại không nhận con, thì tất nhiên là phải có một lý do hết sức quan trọng nào đấy. Ivan Ôgarep không còn chút nghi ngờ gì là chàng trai mang cái tên Nicôla Korpanôp chính là Misen Xtrôgôp, người giao liên của Nga hoàng. Hắn thấy rất cần phải nắm được cái sứ mệnh quan trọng mà Misen Xtrôgôp đang có nhiệm vụ phải hoàn thành dưới cái tên giả Nicôla Korpanôp. Hắn lập tức ra lệnh đuổi theo anh. Rồi quay lại bà Marfa, hắn bảo lũ tay chân:
- Dẫn ngay con mụ này đến Tômxk!
Và khi bọn lính tàn nhẫn lôi bà đi, hắn nghiến răng nói thêm:
- Khi nào cần, tao sẽ có cách bắt mày phải mở miệng, con mụ phù thủy già kia!