Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1133 / 19
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
iam sửng sốt trước buổi trưng bày tại phòng triển lãm của bà vào tuần ấy. Buổi trưng bày khiến anh nghĩ đến công việc họ đang chuẩn bị cho anh trong 6 tháng nữa. Anh thích người họa sĩ có tranh trưng bày. Anh ta còn trẻ, người Minnesota, bà đã phát hiện ra anh ta tại buổi hội chợ mỹ thuật tại Chicago vào năm trước. Tác phẩm của anh ta mãnh liệt, gợi cảm. Đêm qua bà ở tại phòng triển lãm cho đến 2 giờ sáng, treo tranh, ngắm nghía rồi thay đổi vị trí cho đến khi vừa ý mới thôi. Bà là người theo chủ nghĩa hoàn thiện trong bất cứ mọi việc
Liam ở lại để xem bà làm việc cho đến 12 giờ khuya. Bà đắm mình trong suy nghĩ, tập trung vào công việc, không nói chuyện với anh, nên anh phải về trước. Khi bà về nhà thì anh đã ngủ say
Hôm sau Sasha đến phòng triển lãm cả ngày. Bà tắm rửa, thay quần áo ở đấy, và vào lúc 6 giờ, Liam đến để dự tiệc thì bà đang tiếp khách. Bà mặc bộ quần áo bằng lanh trắng, làm nổi bật mái tóc đen tuyền, đôi mắt màu đen và làn da rám nắng mùa hè, trông bà rất đẹp. Cặp mắt màu nâu đậm, nhiều lúc trông thành màu đen. Khi thấy anh đi vào, bà cười với anh. Bà giới thiệu anh với người họa sĩ và nhiều người khác, rồi để anh đấy, đi tiếp khách khác. Anh mặc quần đen bình thường, áo chemise trắng, mang giày đê bằng không có vớ, không veston, không cravat. Nhưng đứng lẫn lộn trong đám nghệ sĩ khác đời, áo quần anh mặc có vẻ nghiêm túc, không nổi bật. Các họa sĩ mặc áo quần đủ cách, còn khách hàng của bà thì mặc complet thắt cravat. Có nhiều người mẫu nổi tiếng, một nhiếp ảnh gia có tên tuổi, người này thường mua tranh của bà. Văn sĩ, kịch tác gia, nhà phê bình nghệ thuật, nhân viên viện bảo tàng, và nhiều người khác được mời đến dự, họ có xe đưa đón, được mời uống champagne và ăn món khai vị. Đây là buổi khai mạc phòng hội họa đạt tiêu chuẩn ở New York hơn nhiều nơi khác, vì phòng triển lãm Suvery đứng hàng đầu trong các phòng triển lãm hội họa
Đến 8 giờ, Tatianna đi vào, khi ấy người đã thưa bớt, nhưng trong các phòng trưng bày lại còn nhiều người. Cô đang đi dự tiệc tối ở đâu đấy, nhưng cô ghé vào đây một lát vì cô đã hứa với mẹ cô rồi. Chuyện khai mạc phòng triển lãm của mẹ cô là chuyện xưa như trái đất đối với cô. Cô mặc áo dài mùa hè bằng ngọc lam và đi đôi sandal cao gót màu bạc rất đẹp. Khi vào nhà, trông cô rất hấp dẫn. Mái tóc vàng bao quanh đầu như một vầng hào quang màu trắng, cặp mắt to xanh, trông cô không có gì giống mẹ hết. Liam thấy cô dừng lại nói chuyện với Sasha, anh phân vân không biết cô là ai, rồi anh thấy cô hôn mẹ, 2 mẹ con ôm ghì nhau thân thiết. Khi ấy anh biết cô là con gái Sasha, nhưng nhìn bề ngoài, nhìn lối phục sức của 2 người, không ai nghĩ họ là 2 mẹ con. Tatianna thì thướt tha, khêu gợi, trông cô có vẻ lạnh lùng, xa cách. Sasha thân mật, nhiệt tình hơn, bà giới thiệu mọi người với nhau, cười nói luôn mồm. Đối với Liam, bản chất của Tatianna là lạnh lùng. Sasha đã nói với anh rằng cô ấy rụt rè. Cô đứng tách ra khỏi mọi người một lát, đưa mắt nhìn quanh phòng. Nhìn cô, anh có thể nói là người quen được đàn ông ngưỡng mộ. 24 tuổi, cô đang ở trên đỉnh cao của sự ngưỡng mộ nhờ tuổi trẻ và sắc đẹp. Mẹ cô thì khiêm nhường hơn, mặc dù bà cũng rất hấp dẫn, cho nên một phần bà được duyên dáng là nhờ vào việc bà không quan tâm đến sắc đẹp của mình. Bà luôn luôn như thế. Sasha có nhiều uy tín và có nét duyên dáng. Liam thấy Tatianna có vẻ đáng sợ, mặc dù anh nhìn cô từ xa. Anh nhìn cô khi mọi người đến nói chuyện với cô, rồi bỗng như cảm thấy mình bị nhìn, cô quay đầu nhìn về phía anh, và 4 mắt gặp nhau. Anh có cảm giác là cô không ưa anh, mặc dù họ đứng người bên này phòng, kẻ bên kia phòng. Anh đợi một lát mới đến nói chuyện với cô, để cô không nghi ngờ gì hết. Anh không muốn tỏ ra nôn nóng, như thể anh theo đuổi cô
Khi anh di ngang qua cô, suýt nữa anh va vào cô. Anh lấy đồ nhấm trên cái khay do người bồi bưng đi qua gần đấy. Cô đứng với vẻ cao ngạo, 3 người thanh niên đứng quanh cô, và cô nhấp một hớp champagne. Anh quyết định nhập bọn với họ
- Xin chào! – Anh vui vẻ lên tiếng – Tôi là Liam Allison. Buổi trưng bày tuyệt đấy, phải không? – Cô nhìn anh như thể anh đã nói điều gì thô lỗ. Trông dáng dấp của cô, người ta có cảm giác như cô muốn nói rằng đừng xen vào cuộc sống của tôi. Sasha nhân hậu hơn. Bà là người mẹ tài giỏi
- Vâng, rất tuyệt – Tatianna đáp, vẻ lãnh đạm – Anh là họa sĩ phải không? Trông anh giống các họa sĩ trong phòng. Cô đã gặp nhiều họa sĩ trông giống anh. Cô không phải loại người dễ gây ấn tượng
- Phải, tôi là họa sĩ – Tôi sẽ trưng bày họa phẩm ở đây vào tháng 12
- Lọai họa phẩm gì? – Anh nói cho cô nghe về các chủ đề trong tác phẩm của anh, nhưng anh đoán là ô không nghe lấy một tiếng; mặc dù anh nói rất hay. Cô đã nghe về các chủ đề trong hội họa nhiều rồi. Hình như cô không có tính ngây thơ như mẹ, không có tính năng nỗ, xông xáo trong cuộc sống. Anh thích Sasha nhiều là vì thế. Không phải vì đã dan díu với mẹ cô mà anh cảm thấy không muốn chạy theo tán tỉnh cô. Cô ta quá lạnh lùng và quá kiêu kỳ. Đối với cô, anh quá già và có vẻ nghệ sĩ quá. Những người đàn ông đi chơi với cô đều con non nớt nhưng thủ cựu, và hầu hết đều làm việc ở Wall Street. Cô nghĩ những người mà cô gặp ở những nơi trưng bày nghệ thuật, ngay cả ở phòng triển lãm của mẹ cô, đều là những kẻ ngu đần tự phụ. Cô nghĩ anh cũng thế. Chỉ nói chuyện với nhau vài tiếng thôi, họ đã không ưa nhau rồi. Anh đã cố gắng tạo ra không khí thân thiện chỉ vì nể tình Sasha, anh nói với cô rằng anh quen biết anh trai cô, cô gật đầu, có vẻ không lưu tâm. Cô bỗng nhớ cô đã nghe đến tên anh nhiều lần rồi, nhưng Xavier thường có những người bạn điên khùng, xử sự không tốt, Tatianna không thế
Mấy phút sau, Sasha đến. Bà đã thấy 2 người gặp nhau, nhưng bà sợ Tatianna bực mình vì cô không có dấu hiệu gì vui vẻ hết. Liam có vẻ muốn làm quen với cô, Sasha sợ anh sẽ hỏi han cô quá thân mật, khiến cho cô có thái độ không đẹp. Tatianna có vẻ không nghi ngờ gì. Cô ta chỉ không muốn làm quen với anh thôi. Và bà nghĩ đây cũng là lý do dễ hiểu
- Hai người gặp nhau rồi hả? – Sasha hỏi, làm ra vẻ tình cờ. Bà quàng tay quanh con gái, đứng xa Liam ra như là người đại diện, người mẹ, chứ không có gì khác. Và dĩ nhiên không phải là tình nhân của anh.
- Vâng, chúng tôi gặp nhau rồi, – Liam đáp, nhìn Sasha cười vui vẻ. Bà nhìn lại anh.
- Liam là một trong những họa sĩ của mẹ và bạn của Xavier ở London. Vì thế mà mẹ gặp anh ấy. Anh con đã giới thiệu anh ấy với mẹ. Tháng 12 này, anh ấy sẽ triển lãm ở đây. Tối nay con bận gì? – Sasha hỏi Tatianna. Cô ta đẹp lồ lộ, nhưng Sasha ghét lối ăn mặc áo quần mỏng lét để người ta thấy cả thân thể. Tuy nhiều phụ nữ trẻ trong phòng cũng đều ăn mặc như thế đến dự tiệc. Bây giờ những thiếu nữ cỡ tuổi cô đều mặc thế. Lối ăn mặc hở hang làm Sasha bực mình, nhưng bà không nói. Tatianna lớn rồi, đủ tuổi để muốn mặc sao thì mặc và muốn làm gì thì làm.
- Con đi dự tiệc với bạn tại Paris, – Tatianna thờ ơ đáp, mắt nhìn đồng hồ. Đấy là chiếc đồng hồ nhỏ bằng kim cương mà bố cô đã cho cô vào dịp Giáng Sinh cuối cùng của ông.
- Con đi lên phố trên mà ghé vào đây như thế này là tốt quá cưng à. – Sasha nói, miệng cười vui vẻ. Bà biết Tatianna không làm gì ở đó hết, ngoại trừ vì công việc. Giống như hầu hết những người cùng tuổi với mình, toàn bộ cuộc sống ngoài xã hội của cô là ở phố dưới.
- Con đã nói con sẽ đến. – Tatianna cười với mẹ. Người ta có thể nói hai người đàn bà tuy khác nhau nhưng rất gần nhau. Tatianna biết kính trọng mẹ, mặc dù cô không thích gặp các họa sĩ của bà. Cô có ấn tượng tốt về công việc mẹ cô làm, cô tự hào vì bà đã mở rộng công ty mà ông ngoại cô đã xây dựng nên. Tatianna vẫn còn nhớ ông. Khi họ sống ở Paris, ông thường làm cho cô sợ. Xavier thích ông hơn.
- Mẹ và khách sẽ ăn tiệc tại nhà hàng Goulue, – Sasha nói. Đấy là một trong những nhà hàng bà thích nhất, và Tatianna không ngạc nhiên. Nhà hàng này gần phòng triển lãm, thức ăn ngon, vui vẻ và nhiều người phục sức hợp thời trang. Bà đã đưa Liam đến đấy rồi, anh rất thích.
Mấy phút sau Tatianna ra đi, và sau đó Sasha quay lại nói chuyện với Liam.
- Thế là hai người không ưa nhau phải không? – Trông bà có vẻ hơi lo. Họ giống như hai diễn viên kịch, đóng rất khác cho đến khi Tatianna ra đi.
- Cô ấy đẹp, – Liam thành thật đáp. Không ai chối cãi việc ấy. – Nhưng hơi dễ sợ. Anh nghĩ là cô ấy không thích anh.
- Đừng có ác cảm với nó! Tánh của nó như thế. Đàn ông thường lăn xả vào nó, nó phải làm ra vẻ khó khăn để đề phòng. – Và làm cho người ta sợ nữa, Liam nghĩ, nhưng anh không nói ra ý ấy với bà. Tự nhiên anh cảm thấy không thích cô. Đối với anh, cô giống như đứa trẻ được nuông chiều hư hỏng. Xavier rất khác với cô em. Nhưng tình bạn của Xavier và Liam vẫn không gây cho cô ấn tượng gì. Liam tin rằng không có gì gây cho cô ấn tượng tốt.
Sau đó họ đi ăn tối. Sasha mời một số người mà bà nghĩ anh sẽ thích, và người họa sĩ đang có tranh triển lãm. Có cả thảy mười bốn người ngồi trên bộ bàn dài ở nhà hàng Goulue, ở đây mọi người được phục vụ chu đáo. Sasha cũng chăm sóc mọi người rất tận tình, bà lưu ý đến từng chi tiết để mọi người đều được vui vẻ. Liam rất yêu bà về thái độ chăm sóc này. Bà rất nhiệu tình, lo lắng, lưu tâm đến mọi người. Những cô gái như con gái bà chỉ nghĩ đến mình. Sasha cố sức để làm cho Liam cảm thấy mình quan trọng, thấy dễ chịu vì được đối xử niềm nở. Anh rất thích bà về việc này.
Đây là điều anh cần nhất nơi bà.
Tối đó, bà không có thái độ gì tỏ ra cho mọi người nghĩ rằng giữa hai người đã có tình ý gì với nhau. Bà chỉ có hành động chứng tỏ anh là người họa sĩ tài giỏi của bà, và bà chỉ là người đại diện để bán tranh cho anh. Bà tử tế với anh như bà tử tế với mọi người. Khi họ về nhà bà, anh khen bà về điểm này. Bây giờ anh cảm thấy nhà bà như tổ ấm của mình. Nếu Tatianna thấy anh ngồi thoải mái trong ghế bành của bố để hút thuốc, chắc cô sẽ rất tức giận. Nhưng may thay cô không thể nào thấy được. Đối với Tatianna, bất cứ cái gì của bố cô đều là linh thiệng, kể cả mẹ cô. Cô thường nói rằng bố cô sung sướng vì mẹ cô không hẹn hò đi chơi với ai, và cô hy vọng bà không bao giờ làm thế. Anh của cô thì thực tế hơn. Xavier chỉ muốn sao mẹ họ được hạnh phúc, bất kể nguồn hạnh phúc ấy đến từ ai hay do cái gì mang lại.
- Sasha, em thật kỳ diệu! – Liam nói, cười với bà qua những vòng khói thuốc. Bà để cho anh hút thuốc ngay trong phòng ngủ của mình. Bà nói bà thích mùi khói thuốc, và quả đúng bà thích thật. Arthur cũng dùng thuốc xì gà Cuba thơm phức. – Buổi khai trương thật tuyệt. Em đã làm cho mọi người cảm thấy quan trọng, ngay cả anh. Hotchkiss thích điều này lắm. – Hotchkiss là người họa sĩ đang có tranh trưng bày. – Anh ta cảm thấy như người chết được lên thiên đàng. Anh ta luôn mồm nói rằng anh rất may mắn vì được em làm đại diện, và ảnh không có được một nửa sự may mắn của anh. – Liam cười và bà cười theo.
- Em vui sướng vì anh thích buổi tiệc. – bà nói, hơn hở ra mặt. Bà là người đại diện thực tiễn, nhất là với anh. Nhưng tánh của bà là muốn quan tâm đến cả các họa sĩ của mình và các khách hàng. Bà thích công việc mình làm, và rất thông minh trong công việc.
- Ai mà không thích cho được? – Anh đáp, vừa ngắm nghía bà mặc áo ngủ. Bà hoàn toàn tự nhiên thoải mái với anh, cảm thấy như thể đã sống với anh lâu năm rồi. – Tatianna làm anh sợ, – anh thú nhận khi vừa hút xong điều thuốc. Sasha lên giường nằm nhìn anh.
- Đừng ngốc. Nó còn nhỏ. Tánh nó như thế. Nó lạnh lùng. Nó gắn bó mật thiết với bố và rất muốn giữ em cho nó. Em đã nói rồi, nó quan niệm về cuộc sống rất lệch lạc. Những điều nó hiểu lầm mới nguy hiểm hơn phản ứng ngoài mặt. Có lẽ nó nghĩ rằng anh chỉ là người họa sĩ dâm dục, muốn chạy theo ve vãn nó. Em ước chi nó không mặc cái áo ấy. Có lẽ vì thế mà đàn ông lăn xả vào nó.
- Cô ấy mặc cái áo rất ác liệt, – Liam đáp, nhưng anh không hài lòng về như bà. Rõ ràng Sasha hiểu cô tường tân. – Cô ấy rất khác Xavier. Anh ấy sẵn sàng nói chuyện với người vô gia cư, và việc này làm cho anh rất sung sướng. Anh cảm thấy mình như đất dưới chân cô ta. – Anh nói hơi quá đáng, nhưng cũng có phần đúng. Sasha rất buồn vì nghe thế.
- Theo sự nhận xét của mọi người thì nó hơi được nuông chiều. Tối nay trông nó xinh đẹp đấy chứ!
- Cô ấy rất đẹp. – Nhưng vẻ lạnh lùng của cô làm cho anh thất vọng. Sasha là ngọn đèn cầy đang thắp sáng, tỏa hơi ấm ra chung quanh. Còn Tatianna là tảng băng sơn, anh thấy quá lạnh lùng.
- Nó giống bố em. Ông cũng rất đáng sợ, nhưng em nghĩ là anh sẽ thích ông. Bà nghĩ là bố bà sẽ không quan tâm đến tác phẩm của Liam. Ông không quan tâm đến những họa sĩ mới đang lên, mặc dù ông thích thành quả do bà đã đem lại. Nhưng ông không hiểu các họa phẩm đương đại, không lưu tâm đến trào lưu này.
- Ngày mai chúng ta sẽ làm gì? – Liam hỏi, khi anh lên giường nằm với bà. Anh leo lên giường bà một cách tự nhiên, và bà không có dấu hiệu gì có vẻ chống lại hành động đó. Họ đã biến cái giường của bà thành cái giường chung của họ.
- Chúng ta đi Hamptons, – Sasha vừa ôm anh vào lòng vừa nói.
- Nghe tuyệt quá! – Anh đáp, rồi hôn bà.
- Em cũng thấy tuyệt! – Bà thì thào đáp rồi hôn anh lại, quên hết mọi sự trên đời.
Hôm sau bà đến phòng triển lãm, sung sướng đọc bài điểm báo viết về buổi trưng bày, và sau khi ăn tối xong, họ đi Southampton. Trên đường đi họ mua thực phẩm và đến đấy lúc 10 giờ. Họ ngồi trên hàng hiên nói chuyện một lát, Liam vừa nói chuyện vừa ăn kem. Họ nói chuyện linh tinh, không có gì đặc biệt. Họ đi ngủ sớm, lai làm tình, sáng mai dậy đi bách bộ ngoài bãi biển. Họ sống thoải mái, dễ chịu. Chiều hôm đó, khi ngồi trên bãi bể, anh nói về chuyện dời xưởng vẽ của anh đến Paris, có lẽ vào mùa thu. Làm thế sẽ dễ dàng hơn là cứ cuối tuần anh lại đi từ London đến, đi như thế vừa mệt lại vừa tốn kém cho anh. Và anh muốn cả tuần được ở gần bên bà.
Cả 2 đều biết không chóng thì chày mọi người sẽ biết chuyện của họ. Bernard đã biết rồi. Nhưng Liam không muốn đi xa hơn thực tại. Anh chấp nhận cụôc đời của họ, nếp sống của họ khác nhau, những gì họ đang hưởng rất tuyệt đối với anh. Cuộc sống như hiện tại khả dĩ có thể duy trì lâu dài được cho cả 2 người. Anh nghĩ cuộc sống như hiện tại rất tuyệt, và Sasha dần dà, nhưng vững chắc tin tưởng như thế. Khác với sự lo sợ của bà lúc ban đầu, chuyện họ sống chung với nhau không phải là không thể được
Tối đó họ đi xem ciné ở Southampton, rồi sau đó dìu nhau lên giường vừa cười vừa nói chuyện. Bỗng ngay khi ấy, cả 2 đều nghe có tiếng động. Tiếng động như tiếng chân người đi vào ở nhà dưới, họ đều nghĩ đã có người vào nhà
- Em có nút bám chuông báo động không? – Anh hỏi nhỏ, và bà lắc đầu
- Có nút ở đâu đó, nhưng em không biết ở đâu – Bà thì thào đáp lại
Họ nghe rõ tiếng chân người bước đi dưới nhà, rồi bước chân lên cầu thang. Liam nhìn quanh phòng ngủ có ánh trăng chiếu vào, lấy cái thanh sắt khều lò sưởi nắm trong tay và khi nghe tiếng chân đi ngoài phòng, anh lôi mạnh cửa phòng mở ra. Khi kéo cửa mở ra về phía mình, anh đứng trần truồng trước ngưỡng cửa phòng. Anh thấy Tatianna đứng cách mình không đầy một feet, trố mắt nhìn anh với vẻ kinh ngạc. Có một thanh niên đứng phía sau cô, trên chỗ đầu cầu thang. Khi thấy Liam, cô hét lên, và anh cũng hét lên. Cảnh tượng thật ngòai sức tưởng tượng. Khi Sasha nhảy ra khỏi giường, đến đứng phía sau Liam thì người thanh niên đi với cô bước tới phía trước anh một bước. Bà cũng trần truồng, kinh ngạc khi thấy con gái. Tatianna không nói gì với bà về việc dùng ngôi nhà vào cuối tuần. Cô nghĩ mẹ cô không đến đây nữa. Sasha không nói gì về việc bà đã đến đây, bà không muốn nói cho ai biết việc bà và Liam dan díu nhau
- Lạy Chúa, mẹ, mẹ làm gì thế? – Cô bật khóc, còn người thanh niên lặng lẽ đi xuống thang lầu. Anh ta đã hiểu được tình hình xảy ra, nên quyết định rút lui, đây là quyết định khôn ngoan – Mẹ "điên" phải không? – Rồi cô quay qua Liam, khóc nức nở – Anh nghĩ sao mà làm việc ấy trên giường của bố tôi? Cả 2 người nghĩ sao? Mẹ không kính nể gì bố à? – Cô hét với mẹ – Tại sao mẹ lại đưa anh ta đến đây? Tại sao mẹ có thể làm thế? Có phải mẹ đã làm thế khi ở Paris không? Mẹ thường lấy các họa sĩ của mình phải không? – Lần đầu tiên trong đời, Sasha run cầm cập cả người, rồi không suy nghĩ, bà tát tai con gái, và Tatianna tát lại bà. Liam hoảng hốt, để cái thanh sắt xuống. Anh cũng run, chạy đến giường để lấy cái gì mặc vào. Trong lúc hoảng lọan, anh chỉ tìm cái quần short, nhưng mặc dù không lịch sự chút nào, vẫn còn hơn đứng đấy để lộ "của quý" ra ngoài như thế. Anh không có thì giờ mặc áo quần, vì nghĩ phải nhanh chân bảo vệ Sasha khỏi bị bọn trộm tấn công. Anh hẳn thích đối diện với người đàn ông cầm súng còn hơn gặp Tiatianna như thế này
- Thôi, xin mọi người làm ơn bình tĩnh lại! – Anh khuyên 2 người đang khóc lóc, nhưng không kết quả gì. Tatianna vẫn la hét với mẹ gần như điên loạn – Thôi đừng khóc nữa! Chúng ta hãy xuống dưới lầu nói chuyện – Anh cố lấy giọng bình tĩnh để nói. Nhưng không ai chịu nghe, rồi bỗng Tatianna quay qua nhìn anh
- Anh hãy cút khỏi nhà bố mẹ tôi, đồ con hoang! Đây không phải là nhà của anh! – Anh nghẹn họng không nói nên lời. Chưa bao giờ anh lâm vào hòan cảnh như thế này. Cảm ơn Chúa là Beth không bắt anh tại trận với Becky, nếu vợ anh bắt anh tại trận, thì khi ấy tình thế rất khó xử. Nhưng chắc cũng không đến nỗi quá tệ như thế này. Bây giờ anh đang bị con gái của Sasha đang giận dữ tấn công trước sự khủng khiếp của Sasha
- Đừng nói như thế với anh ấy! – Sasha nạt con gái – Anh ấy là khách của tao
- Anh! Không phải khách mà là tình nhân của mẹ. Cả 2 thật đáng tởm! – Cô nói xong với mẹ một cách hỗn hào rồi quay gót, chạy xuống cầu thang, và trong một lát họ nghe tiếng cửa đóng sầm lại, rồi tiếng xe hơi vụt đi. Nếu cô định hưởng ngày cuối tuần lãng mạn thì cô đã vỡ mộng, Liam và Sasha cũng thế. Sasha ngồi xuống cầu thang lầu, ôm mặt khóc nức nỡ. Liam quàng tay ôm quanh bà. Bà không muốn Tatianna tìm ra chuyện tình của mình theo cách này. Bà đau đớn khóc suốt mấy giờ liền
- Liam, nó sẽ không kính trọng tôi nữa. Nó nghĩ tôi đã bôi nhọ kỹ niệm của bố nó. Và quả tôi đã làm thế – Bà nói, trông hết sức khổ sở, người run bần bật – Nó gọi tôi là đồ đĩ, đồ bất chánh. Ôi lạy Chúa … tôi không ngờ chuyện lại xảy ra như thế này! – Liam cũng không ngờ, và không biết gì hơn là an ủi bà, khuyên giải bà. Anh nghĩ Tatianna đã cư xử như một con quái vật, cho dù cô ngạc nhiên và khổ sở đến bao nhiêu. Cô ta đã nói với mẹ những lời không thể tha thứ được, cho dù Sasha tìm cách để tha thứ, và theo anh thìthế nào bà cũng sẽ tha thứ
Sau đó, Liam đưa bà về giường lại, anh nói với bà bằng một giọng cương quyết
- Cô ấy không mắc mớ gì đến chuyện này hết – Anh không biết có nên ở trên giường với bà nữa không, nhưng bà cần anh, nên anh ở lại với bà – Em không làm điều gì sai trái hết. Chồng em đã mất gần 2 năm. Em có quyền sống cuộc đời không có ông ấy. Em đang ở trong nhà của em, với người mà em yêu. Em không có gì phải xin lỗi – Anh nói và dịu dàng hôn bà – Chính cô ấy phải xin lỗi em, Sasha à! Những lời cô ta nói với em không thể tha thứ được – Và cho dù bà có tha thứ thì anh cũng không đời nào tha thứ. Cô đã gọi anh là đồ dơ bẩn, đồ đĩ đực, khiến anh quá đau đớn. Anh muốn tát vào mặt cô, nhưng dĩ nhiên không thể làm được. Chỉ vì nể tình Sasha mà thôi. Anh không nên đổ dầu thêm vào lửa, ngọn lửa đã cháy bừng không kiểm sóat được rồi. Cả 2 đều đau khổ vì lời lẽ ác độc của Tatianna, vì cơn thịnh nộ của cô khi thấy mẹ và Liam ở trên giường, nơi trước đây bố mẹ cô nằm
- Nhà này cũng là nhà của nó – Sasha đáp một cách khổ sở – Nó có quyền sống ở đây. Em chỉ không muốn nó biết chuyện chúng ta sớm quá và không như thế này thôi – Bà cảm thấy mình như một gái điếm bị bắt quả tang đang tiếp khách làng chơi hạng bét. Con gái bà làm cho bà cảm thấy mình là đồ cặn bã trong xã hội. Họ nói mãi đến phát ngán chuyện này cho đến khi mặt trời mọc mới chợp mắt ngủ. Bà khóc trong tay anh cho đến khi ngủ, và cả 2 đều thức dậy khi nghe tiếng chuông điện thọai reo lúc 9 giờ 30. Xavier gọi từ London. Đêm qua, em gái chàng đã gọi nói cho chàng nghe hết mọi chuyện. Hình ảnh của bà được cô em miêu tả rất xấu. Cô nói rằng khi cô đi vào nhà, Liam đang trần truồng đi trong nhà, và rõ ràng anh đã làm tình với mẹ họ. Mới đầu Xavier kinh ngạc vô cùng, nhất là khi nghe cô em miêu tả cảnh tượng trong phòng. Nhưng khi chàng bình tĩnh trở lại, suy nghĩ liên miên suốt mấy giờ liền, chàng không phản đối cuộc tình của mẹ. Thật vậy, chàng không chống đối, chàng thích Liam. Chàng chỉ buồn là mối tình của họ được mọi người biết đến qua hình ảnh không đẹp này. Khi chàng gọi cho họ thì nơi chàng ở đúng 2 giờ 30 chiều. Khi mẹ chàng nghe giọng chàng trên điện thọai, bà khóc ròng. Bà hết sức ân hận
- Con thân yêu, mẹ quá buồn! … Mẹ không thể … mẹ nghĩ … thái độ của Tati thật đáng trách! … Ôi lạy Chúa … mẹ sẽ làm gì? – Bà tin là tình mẹ con giữa bà với con gái đã bị hủy họai, chưa bao giờ bà thấy xấu hổ như thế này. Gia đình bà không đáng lâm vào cảnh bi đát. Bà yêu Liam, hay bà tin thế, nhưng con bà vẫn là hàng đầu. Bà sợ Xavier cũng giận bà
- Trước hết, mẹ phải bình tĩnh – Xavier nhẹ nhàng nói. Chà đã nói như thế với Tatianna khi cô gọi cho chàng lúc 6 giờ sáng, khóc lóc thảm thiết, gọi mẹ họ là đĩ thỏa. Chàng bảo cô im ngay lập tức, và cô nghe lời anh trai. Họ nói chuyện suốt nhiều giờ. Chàng nói rằng chàng tin Liam là người dễ thương, là người bạn tốt của chàng. Chàng đã giới thiệu 2 người với nhau, nhưng chàng không ngờ chuyện này xảy ra. Thật vậy, chàng không nghĩ đến chuyện này. Nhưng chàng nghĩ họ có quyền sống hạnh phúc với bất kỳ người nào bà thương yêu. Chuyện này không dính dáng gì đến họ. Chàng nói với Tatianna rằng bà đã giữ bí mật mối tình của mình, vì hình như không ai biết hết. Ngay cả khi chàng gặp 2 người, chàng cũng không biết. Hiển nhiên bà không phải là đồ "đĩ". Bà là người yêu của một người đàn ông còn trẻ hơn bà vài tuổi, và việc này chẳng liên quan gì đến họ.
- Tại sao bà làm chuyện đó trong giường của bố? Như thế quá tởm! – Tatianna khóc. Cô tôn thờ bố, không tin là ông đã đi hẳn. Thế mà bây giờ có người chiếm chỗ của ông, ngủ trên giường ông, việc này làm cho cô khổ sở thêm
- Tati, giường ấy cũng là của mẹ. Cô nghĩ là mẹ phải đi đâu? Chúng ta may mắn được mẹ cho phép dùng ngôi nhà. Mẹ có quyền không cho. Bố để lại cho mẹ
- Mẹ có thể đến khách sạn
- Đến khách sạn thì bẩn thỉu quá. Tati, mẹ có quyền, và anh cam đoan ảnh là người tốt. Anh biết ảnh rất rõ mà
- Tốt con khỉ! Anh ta là họa sĩ chết đói, ảnh chạy theo tiền của mẹ. Tiền của chúng ta – Cô nhắc cho anh trai nhớ, hy vọng chàng sẽ chống lại bạn của mình. Nhưng việc này không có tác dụng. Xavier biết Liam là người tốt
- Anh không nghĩ thế – Xavier đáp, giọng nghiêm nghị – Anh thật không nghĩ thế. Anh nghĩ là ảnh thích mẹ
Ít ra chàng hy vọng thế, cho nên khi chàng gọi cho mẹ, chàng muốn biết việc này rõ hơn. Chàng hỏi bà
- Chuyện này có nghiêm túc không, thưa mẹ?
Bà ngần ngừ một lát. Bà không biết nói sao. Họ yêu nhau, nhưng họ chưa nghĩ đến chuyện tương lai. Chính bây giờ họ mới nghĩ đến
- Mẹ không biết – Sasha thành thật đáp. Bà lúc nào cũng thành thật với con. Bà không nói láo về Liam. Bà chỉ chưa nói cho các con biết thôi. Đây là sai lầm kéo dài, nhưng không phải tội vô trách nhiệm, bà nghĩ việc nói cho các con bà biết là việc cực kỳ khó khăn
- Chuyện xảy ra đã lâu chưa? – Chàng hỏi, hy vọng đây không phải là chuyện tình chỉ xảy ra một đêm hay chuyện bốc đồng. Nếu đúng thế thì Tatianna ssẽ cho chàng là đồ nói láo, vì chàng đã nói mẹ họ yêu Liam là việc nghiêm túc. Và chính vì chàng nói thế nên Tatianna khóc nhiều hơn nữa. Cô không muốn mẹ cô lấy anh chàng họa siẽ kỳ cục. Cô sẽ rất buồn khi mẹ cô làm thế. Cô không chịu đựng được việc này. Cô muốn mẹ cô để tang chồng suốt đời, thật là điều mong muốn ấu trĩ
- Chuyện xảy ra đã 6 tháng. Chính xác là từ tháng Giêng – Sasha đáp giọng khổ sở. Liam lắng nghe, anh đang nằm bên cạnh bà trên giường, anh bèn quyết địn để bà một mình nói chuyện với con trai. Anh bước ra khỏi giường, đi xuống lầu, pha cafe
- Mẹ có định lấy anh ta không? – Xavier hỏi
- Lạy Chúa lòng lành!… Mẹ không biết… Mẹ thường nói với ảnh rằng chuyện này không thể được. Mẹ nghĩ đêm qua Tatianna đã chứng minh điều này. Mẹ sẽ không làm việc gì để chia cách mẹ với các con. Liam và mẹ đều nghĩ rằng chuyện này sẽ không đi đến đâu. Có lẽ không thể được
- Chuyện này không chia rẽ mẹ và các con đâu, mẹ à. Không có gì có thể chia rẽ được. Cô ấy sẽ nguôi ngoai thôi. Nó chỉ ngạc nhiên. Chúng con muốn mẹ được hạnh phúc – Chàng nói cho cả 2 anh em, Sasha nghĩ rằng chàng nói không đúng hoàn cảnh, hay đúng ra không đúng lúc
Bà ân hận khi nhớ lại cảnh đêm trước, cảnh bà và Liam trần truồng, và 2 mẹ con la hét nhau. Tatianna đã tả lại cảnh tượng đó cho anh trai nghe chính xác
- Cảnh rất khủng khiếp. Mẹ và anh ấy cứ tưởng có trộm đột nhập vô nhà. Liam nắm thanh sắt khều củi lò sưởi bước ra hành lang, không mặc quần áo gì hết
- Cô ấy nói với con như thế – Chàng đáp, giọng từ tốn. Chàng lớn hơn cô em 2 tuổi, cho nên khác với em. Liam là bạn của chàng, nên anh không phải là người xa lạ gì với chàng. Chuyện mẹ chàng dan díu với anh, khi mới nghe chàng ngạc nhiên thật, nhưng rồi chàng nghĩ anh là người tốt. Tatianna không biết gì về anh hết – May thay là anh ấy không hấp tấp đánh cô ấy trong bóng tối
- Ảnh bật đèn sáng, cho nên nó thấy mẹ và anh ấy, cảnh tượng thật tồi tệ – Lần này Xavier cười
- Thôi, mẹ. Chuyện của mẹ thế là mọi người sẽ biết rồi. Nhưng nếu mẹ hạnh phúc thì con rất mừng. Con sẽ nói Tatianna sau. Con dặn nó uống viên valium và đi ngủ
- Nó uống valium à? – Bà kinh ngạc hỏi. Bà biết các con bà không đời nào dùng thuốc ngủ
- Không. Nhưng con tin người nó quen biết có thuốc ngủ. Đêm qua nó có vẻ cần thuốc ngủ. Chắc mẹ đã làm cho nó choáng váng. Khi nó gọi đến, đã mất tinh thần – Và khi ấy Tatianna đã uống nhiều, nghe giọng hơi sau. Cô ta hoàn toàn rối trí, nên chàng đã bảo cô đi ngủ, chàng sẽ gọi lại sau – Con nói chuyện với Liam có được không? – Sasha đi tìm Liam dưới bếp. Anh đưa cho bà tách cafe, và bà đưa máy điện thoại cho anh. Nay khi vừa nghe giọng nói quen thuộc trong máy, Xavier cười khúc khích
- Bây giờ tôi gọi anh bằng bố được chưa?
- Nếu được em gái cậu gọi thế thì tuyệt biết bao. Này cậu, tôi xin lỗi! Thật đấy. Tôi không muốn tạo ra chuyện lộn xộn này đâu. Tôi không muốn gây cho mẹ cậu chuyện gì rắc rối, và cho cậu
- Đừng lo chuyện này, chuyện tào lao thôi – Xavier bèn đóng vai gia trưởng, bảo vệ quyền lợi của mẹ mình – Anh có yêu mẹ tôi không? – Chàng bình tĩnh hỏi. Xavier hy vọng Liam yêu, vì anh là người tốt, và Xavier muốn tin rằng anh xử sự cao thượng, và không phải vì bốc đồng. Chàng không muốn mẹ mình bị người ta lợi dụng, nhất là bạn mình
- Yêu, tôi yêu – Liam nói to và rõ ràng, mắt nhìn Sasha. Bà ngồi ủ rủ nơi bàn ăn, vẻ mặt vẫn buồn bã. Bà cảm thấy quá xấu hổ
- Bây giờ còn quá sớm không nên hỏi ý định của anh phải không?
- Có lẽ đúng. Cả 2 chúng tôi đang cố gắng để tìm ra giải pháp. Bây giờ còn hơi sớm.Tôi cần nhiều thời gian để thuyết phục mẹ cậu chấp nhận ý kiến của tôi. Tôi nghĩ chuyện đêm qua làm cho vấn đề khó khăn thêm. Vả lại tôi vẫn chưa ly dị xong – Bỗng anh hỏi Xavier – Nếu chúng tôi nhất trí với nhau, cậu có chấp nhận không?
Xavier ngần ngừ một hồi lâu, suy nghĩ đến vấn đề này. Chuyện này cũng mới mẻ đối với chàng
- Nếu anh nghĩ chuyện này làm cho 2 người hạnh phúc, thì tôi chấp nhận chứ. Tôi không ngờ chuyện xảy ra như thế, nhưng cuộc đời đôi lúc có những chuyện bất ngờ lý thú. Có lẽ chuyện này có thể thành công. Tôi để cho 2 người tự quyết định lấy. Trong lúc 2 người làm thế, tôi khuyên giải em gái tôi
- Tôi cám ơn anh rất nhiều! – Liam nói, giọng run run. Điều anh cám ơn là được bạn chấp nhận việc anh và mẹ chang quan hệ nhau nhiều hơn việc chàng giúp đỡ trong việc khuyên giải cô em gái đang tức giận, mặc dù việc này cũng cần, và có ý nghĩa rất nhiều cho Sasha. Trông bà còn đờ đẫn, đau khổ. Liam trả lại điện thoại cho bà rồi ra đứng ngoài hàng hiên, nhìn xuống bãi biển. Trời đầy sương mù, rất thích hợp với anh
Khi Xavier nói chuyện lại với mẹ, chàng cố trấn an mẹ. Bà khóc ấm ức, chàng lại cảm thấy thương xót cho bà, vì quả bà đang gặp nhiều cảnh khủng khiếp
- Mẹ à, cố gắng giữ bình tĩnh! Con sẽ nói với Tati. Cố để nghỉ ngơi thư giãn trong ngày cuối tuàn. Cô ấy sẽ quên chuyện này thôi. Mẹ cũng vậy. Anh ấy là người tốt. Ảnh nói ảnh yêu mẹ. Mẹ chỉ cần biết thế là được rồi
- Mẹ cũng yêu anh ấy – Bà thút thít – Nhưng mẹ không muốn vì ảnh mà mất các con
- Mẹ sẽ không mất đâu. Cô ấy chỉ la hét, dậm chân dậm cẳng một thời gian thôi. Nó sẽ là danh ca mà. Tánh nó như thế. Nếu mẹ muốn làm gì, mẹ có quyền làm việc ấy. Mẹ sẽ có con ủng hộ. Nếu mẹ cương quyết, và nếu công việc trôi chảy, mẹ sẽ được sự chấp thuận của nó. Nếu không thành công, mẹ hãy rút kinh nghiệm và một ngày nào đó chúng ta sẽ cười một trận – Nhưng sẽ không ai cười hết. Xavier chính chắn và rộng lượng hơn em gái chàng rất xa
Bà cám ơn chàng rối rít, họ nói chuyện thêm một lát nữa rồi tắt máy. Bà đi ra ngoài hàng hiên với Liam. Anh đang nhìn ra biển, suy nghĩ. Khi bà ngồi xuống chiếc ghế đu gần anh, anh quay qua bà.
- Sasha, anh xin lỗi. Anh không có ý định gây chuyện rắc rối cho em – Trông Liam rất buồn vì chuyện đã xảy ra
- Anh không gây chuyện rắc rối. Chuyện tự nhiên xảy ra. Không chóng thì chày chúng cũng biết – Những người khác cũng biết. Chỉ có điều đáng tiếc là bà không muốn chuyện tình của họ lộ ra ánh sáng như thế này
Họ lặng lẽ bên nhau cho hết ngày cuối tuần, rồi về lại thành phố vào tối Chúa Nhật. Bà nhiều lần gọi cho Tatianna qua máy điện thoại di động, và lần nào cũng được yêu cầu nhắn lại vào máy nhắn tin. Sasha gọi đến nhà cô, chỉ có máy nhắn tin trả lời. Bà gởi lại tin nhắn, lời lẽ trìu mến. Liam không thích bà năn nỉ ỉ ôi như thế, nhưng anh biết bà rất thương mến con gái. Anh nghĩ Tatianna đáng phải bị đánh đòn, nhưng anh không nói gì với Sasha. Bây giờ cứ để cho bà giải quyết việc nhà
Xavier để lại cho cô em nhiều tin nhắn, cô gọi lại cho anh ở London. Nhưng khi anh nói với cô về chuyện của mẹ họ với Liam, thì cô vẫn ngoan cố, tức giận chàng, vì chàng chấp nhận Liam
- Anh cũng điên như họ! Trời ơi, anh ta nhỏ hơn mẹ cũng đến 20 tuổi. Bà ấy điên hay sao?
- Mẹ không điên đâu, Tati. Mẹ cô đơn. Mẹ chỉ lớn hơn anh ấy 8 hay 9 tuổi thôi – Xavier bình tĩnh, cố lập luận phải trái cho cô hiểu
- Anh ta trông như một thằng con nít!
- Về vài phương diện thì anh ta đúng như thế. Ảnh hành động như con nít. Ảnh là người lớn. Ảnh nói ảnh yêu mẹ. Và anh tin mẹ yêu ảnh. Cho dù chúng ta có muốn hay không, mẹ có quyền sống với bất kỳ người nào mẹ muốn. Anh muốn mẹ sống với anh ta hơn là với những kẻ ngu đần đạo mạo, hay là với kẻ chạy theo tiền bạc
- Thật điên đầu, Xavier à! Có lẽ anh ta chạy theo tiền bạc của mẹ
- Không phải vậy đâu. Anh ta chỉ quan tâm đến nghệ thuật thôi. Ảnh là người tốt, đã lấy vợ 20 năm và có 3 con – Chàng không nói cuộc hôn nhân của họ tan vỡ vì Liam đã ngủ với em vợ – Cô phải tin mẹ trong chuyện này. Có lẽ họ sẽ vượt qua được khó khăn. Họ không làm ai đau khổ hết
- Nêu có ai biết chuyện này, hay bà đi ra ngoài với anh ta, bà sẽ giống như một mụ điên, và chúng ta sẽ ê mặt
- Anh ta đã làm nhiều chuyện tệ hơn thế. Và cô cũng thế – Anh biết những chuyện bí mật của cô, cô có những mối tình bí mật, không muốn mọi người biết đến. Có lẽ Sasha không để lộ chuyện tình của bà với Liam cho mọi người biết. Trái lại, bà đã giữ kín chuyện này, ra Hamptons để trốn tránh mọi người. Nhưng cho dù người ta có tìm ra, thì Liam chẳng có gì đáng cho mọi người khinh chê
- Bà là mẹ chúng ta kia mà! – Tatianna lại nổi tam bành. Cô không nhượng bộ một ly về chuyện này. Khi Tatianna đã quyết định về một chuyện gì, không có ai lay chuyển được cô. Ít ra cũng trong một thời gian
- Anh có ý kiến như thế này. Hãy để cho mẹ yên, Tati à. Hãy tử tế với mẹ. Bà cần thế. Bà khổ sở vì bố mất. Anh muốn bà được hạnh phúc
- Mẹ không đựơc ở với anh ta – Tatianna tuyên chiến với cả 2, và cô quyết giữ ý kiến ấy. Cô muốn đẩy Liam rời khỏi cuộc đời của mẹ cô, dù kết quả ra sao cũng mặc. Cô quyết cứu mẹ ra khỏi tình trạng khổ sở như hiện tại, và dành mẹ cô lại cho bố cô
2 anh em tranh cãi nhau gần nửa giờ, nhưng Tatianna vẫn không nhượng bộ. Cô nói với Xavier rằng chỉ khi nào Liam đi khỏi cuộc đời của mẹ, cô ta mới yên ổn được. Căn cứ vào cách nói của cô em gái, Xavier tin cô nói thật. Chàng cho đây là một sự xấu hổ. Bây giờ chàng chỉ còn hy vọng là Liam cứng rắn hơn, kiên trì hơn em gái chàng. Chàng biết Tatianna khi đã quyết tâm làm cái gì, cô rất cương quyết.
Tình Khúc Mùa Thu Tình Khúc Mùa Thu - Danielle Steel Tình Khúc Mùa Thu