Số lần đọc/download: 614 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:50:47 +0700
Chương 14 - Nỗi Thương Cảm Không Thể Giải Thích Trong Đêm
Đ
ối diện với công ty Cố Hải có một quán trà, Nhã Tĩnh ngồi ở đó đợi Cố Hải.
"Tình trạng mẹ cô thế nào rồi?"
Nhã Tĩnh gầy đi rất nhiều, ánh mắt không còn thần thái như ngày thường.
"Không tốt, đã lan ra toàn bộ ổ bụng, bác sĩ nói không còn hy vọng điều trị, chỉ còn tận lực giúp bệnh nhân giảm bớt đau đớn, nâng cao chất lượng cuộc sống. Quãng thời gian này người nhà đều bên cạnh bà ấy, chúng tôi mỗi ngày đều vui vẻ, chỉ sợ bà ấy nhìn ra được. Có điều tôi nghĩ bà ấy tự biết bệnh tình bản thân mình chỉ là quá mạnh mẽ, không để lộ ra chút nào cảm xúc buồn bã để chúng tôi thấy."
Cố Hải trầm giọng nói: "Nếu đã như vậy thì không cần phải khó chịu nữa, ở bên cạnh bà ấy nhiều một chút, đừng lưu lại chút gì đáng tiếc."
Nhã Tĩnh mạnh mẽ nở một nụ cười, "Mẹ tôi hôm qua còn nhắc tôi, không biết có sống được thêm vài năm nữa để nhìn thấy con rể không."
"Thế thì cô phải nắm bắt thời gian rồi." Cố Hải không cố ý trả lời một câu.
Nhã Tĩnh yên lặng nhìn Cố Hải, nhìn đường nét gương mặt tuấn lãng trưởng thành của cậu, nghĩ đến những năm tháng hai người từng bước qua. Nhìn công ty từ một doanh nghiệp nhỏ biến thành quy mô như hiện tại, hơn nữa cô, từ một cô gái được rất nhiều người theo đuổi biến thành một người còn dư thừa lại trong miệng người đời. Ba bốn năm qua trong chớp mắt, cô từng là niềm tự hào của bố mẹ đã biến thành nỗi không an lòng lớn nhất của họ trước khi mất.
Nhưng anh ấy, vẫn cứ không hiểu tất cả những chuyện này nói lên điều gì.
Thỉnh thoảng nói ra vài câu mập mờ, còn lại đều dùng giọng điệu trêu đùa.
"Tôi nghe nói anh nhấc Địch Song lên làm phó tổng? Lại còn cho cô ta chuyển vào văn phòng?" Nhã Tĩnh hỏi.
Cố Hải chuyển ánh mắt đang hướng ra ngoài cửa số quay trở lại, nhàn nhạt trả lời: "Đúng thế"
"Anh..............." Nhã Tĩnh muốn nói lại thôi.
Cố Hải lại ngước nhìn ra ngoài cửa kính.
Xe của Bạch Lạc Nhân dừng ở trước cổng, cậu ấy đang gọi điện, Cố Hải hy vọng điện thoại cậu sẽ kêu lên, đáng tiếc chiếc điện thoại để trong túi áo vẫn đặc biệt yên tĩnh.
Không lâu sau, Địch Song từ cổng công ty đi ra.
"Chúng ta tìm một nơi ăn cơm đi" Địch Song nói.
Bạch Lạc Nhân lộ vẻ bất đắc dĩ, "Một lát nữa tôi phải quay về, bên đó còn có việc."
Địch Song xoa xoa tay, "Nhưng ở đây lạnh quá rồi."
Nói xong quay đầu lại, nhìn thấy tiệm trà ở đối diện, mắt sáng ngời, "Hay là chúng ta đi tới bên kia ngồi một chút?"
Thực ra, Địch Song cố ý, cô sớm đã biết Cố Hải đi đến tiệm trà.
Bạch Lạc Nhân gật đầu nói được.
Hai người vừa ngồi xuống, Bạch Lạc Nhân liền nhìn thấy bàn bên cạnh là Cố Hải và Nhã Tĩnh, ánh mắt giao nhau, dừng lại vài giây, Bạch Lạc Nhân vẫy tay trước, Cố Hải khẽ nhếch môi, sau đó giống như không có việc gì dời ánh mắt đi, bắt đầu cùng với người cùng bàn nói nói cười cười.
Trong mắt Nhã Tĩnh thoáng nhìn Cố Hải vẻ ngạc nhiên, hỏi: "Địch Song và anh trai anh đang ở bên nhau à?"
Cố Hải lạnh mặt gật gật đầu.
Địch Song đột nhiên nhấc chiếc túi da của mình lấy từ bên trong ra một đôi găng tay, rất nghiêm túc đưa cho Bạch Lạc Nhân.
"Đây do em chính tay đan, anh cũng biết thời gian nghỉ ngơi của em rất ít, có thể đan được đôi găng tay này cũng không dễ! Anh nhất định phải đeo thử, không được ruồng bỏ nó."
Địch Song nói câu này âm lượng rất lớn, giống như cố ý nói cho một ai đó nghe.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên nói: "Tôi có một đôi găng tay đã đeo đến 9 năm nay, cũng nên đổi cái khác rồi."
"Trời ạ! Anh cũng tiết kiệm quá rồi? Một đôi găng tay đeo những 9 năm?" Địch Song biểu hiện kinh ngạc.
Một ai đó ở bàn bên kia trong lòng lộp bộp.
Địch Song đỏ mặt thúc giục: "Anh mau thử xem, thử xem có vừa không."
Bạch Lạc Nhân lấy một cái găng tay, dưới ánh mắt hung hãn của ai đó, từng chút một đeo lên. Găng tay hơi nhỏ một chút, lại rất dày, đeo vào nhìn rất nặng nề, vì vậy khi Bạch Lạc Nhân đeo chiếc còn lại lên, tay bên này hoàn toàn không động đậy được, đeo rất lâu cũng không đeo được vào, Địch Song chủ động đưa tay qua.
"Ha ha ha......" Địch Song cười đến hai má ửng hồng, "một chiếc to một chiếc nhỏ thì phải làm sao?"
Bạch Lạc Nhân cười khoan dung, "Không sao, đeo lâu sẽ to bằng nhau."
"Thế thì anh không được tháo ra rồi!" Địch Song cố ý lớn tiếng.
Bạch Lạc Nhân vẫn cứ trầm mặc.
Địch Song thấy Bạch Lạc Nhân không trả lời, đỏ mặt tía tai ngồi sang bên cạnh cậu, nhỏ giọng thúc giục: "Trước mặt tổng giám đốc anh cứ đồng ý đi."
"Tại sao phải trước mặt tổng giám đốc?" Bạch Lạc Nhân buồn bực, tôi không có giật dây cô làm như thế mà.
Địch Song kề bên tai Bạch Lạc Nhân nói: "Em muốn làm anh ấy hết hy vọng."
Bạch Lạc Nhân liếc nhìn Cố Hải một cái, đúng lúc chạm vào đôi mắt lạnh như băng của cậu, trong lòng chợt căng thẳng, chẳng biết Cố Hải và Địch Song rốt cuộc nói những gì, Địch Song liền mở miệng: "Em trai anh vốn để em trong lòng."
Câu nói này thật sự dọa đến Bạch Lạc Nhân, Cố Hải sao lại vẫn không gây rối với cô ta?
Điều chỉnh lại cảm xúc một chút, gương mặt anh tuấn lại hiện ra vài ý cười, "Em nghĩ nhiều rồi? Không phải là người ta đang ngồi cùng với bạn gái hay sao?"
"Nào có?" Địch Song bĩu môi, "Anh vốn dĩ là có ý này, cứ như em tự mình đa tình, bọn họ ở công ty thường xuyên ở cùng nhau, cũng chưa thấy ai thừa nhận qua! Huống chi hai người họ một chút cũng không giống đang yêu nhau, ở công ty em chẳng ai cho rằng bọn họ là người yêu của nhau."
Bạch Lạc Nhân như ý thức được điều gì, chuyển ánh mắt mạnh mẽ nhìn thẳng về phía Cố Hải.
Nhã Tĩnh vừa quay đầu lại, cười nhàn nhạt, "Thật ngưỡng mộ Địch Song."
"Ngưỡng mộ cô ta làm gì?" mặt Cố Hải phủ một lớp sương lạnh.
Nhã Tĩnh dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Cố Hải, "Ngưỡng mộ cô ấy có thể dũng cảm đem tình yêu tặng đi."
Cố Hải cười lạnh, "Cô không phải ngưỡng mộ cô ta, cô còn hạnh phúc hơn cô ta! Cô ấy là tặng đồ cho người khác, hôm nay tôi sẽ tặng đồ cho cô."
Nhã Tĩnh kinh ngạc nhìn Cố Hải.
Cố Hải không hề có chút gì là đùa cợt, trực tiếp đưa tay qua, lấy chiếc nhẫn đeo lên tay Nhã Tĩnh.
Trong lòng Bạch Lạc Nhân như có một trận phi cơ chiến, vừa nãy là nghiêng lao lên góc 45 độ so với chân trời, hiện tại là bổ nhào xuống với góc 90 độ, nặng nề đâm sầm vào mặt đất, tan xác không còn một mảnh.
Cậu quay ánh mắt về gương mặt Địch Song, lời nói thốt ra không hề có chút cảm xúc.
"Lúc này trong lòng em đã hiểu rồi chứ?"
Buổi tối quay về doanh trại, Bạch Lạc Nhân không còn tâm trạng nghiên cứu, liền đi tới các liên đội xem xét. Hiện tại có rất nhiều tân binh nhập ngũ là học sinh cao trung thế hệ 9X, ở nhà được nuông chiều từ bé, trong quân đội lại nghiêm ngặt nhiều hình phạt, vì vậy việc quản lí khó khăn hơn trước. Có vài tân binh tố chất không tồi, nhưng đến đây rất lâu cũng không thích ứng được môi trường, luôn làm Bạch Lạc Nhân đau đầu.
Cách đó không xa có hai bóng đen, nghe thấy tiếng bước chân bên này vội vàng chạy về phía tây.
Bạch Lạc Nhân chạy bước lớn đuổi theo, vài giây sau, mỗi tay tóm lấy một người, kéo về đến văn phòng.
"Liên đội nào, trung đoàn nào, lớp nào?"
Hai người vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Bạch Lạc Nhân, dọa tới mức hai chân run rẩy, lắp ba lắp bắp khai báo tình hình.
"Đang làm gì thế?"
Một người sợ hãi rút bao thuốc trong túi ra nhét vào tay Bạch Lạc Nhân, "Thủ trưởng, ngài hút thuốc."
Bạch Lạc Nhân ghét nhất là loại người không đàng hoàng việc đầu tiên sau khi phạm lỗi không phải là muốn nhận lỗi, lại là làm thế nào để lấp liếm. Thực ra giây phút bắt được bọn họ, Bạch Lạc Nhân liền biết bọn họ đang ở đó làm gì, chất vất chẳng qua chỉ để xem thái độ.
"Hai người các cậu ở đó hút thuốc phải không?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Tiểu tử này lại bắt đầu ngụy biện, "Không, thuốc này là người khác cho, tôi không hút, vẫn luôn để trong túi."
Bạch Lạc Nhân không nói gì đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn hai tên tiểu tử đang nơm nớp lo sợ, lấy tàn thuốc và mẩu đuôi thuốc còn lại, hòa vào nước đưa người thứ 2.
"Uống hết đi."
Binh sĩ còn lại trừng mắt hoảng sợ: "Thế này là thuộc về hình phạt thể xác."
Binh sĩ vừa nói dối bắt đầu đau khổ van xin, "Thủ trưởng, chúng tôi thực sự không hút,chúng tôi chỉ là cảm thấy trong phòng quá buồn, ra ngoài hít thở không khí, nói chuyện một chút. Ngài đừng bắt chúng tôi uống cái này được không? Tôi vừa nhìn đã thấy buồn nôn."
"Nếu không uống thì sẽ bị đuổi, tự mình cân nhắc đi."
Sau lần ấy, hai người hoàn toàn cai thuốc.
Bạch Lạc Nhân lại bận đến hai giờ sáng, cầm điện thoại xem, hôm nay là rằm tháng chạp, rất lâu đã không mất ngủ rồi, không biết có phải do đã quá giờ không, Bạch Lạc Nhân lăn qua lộn lại trong ổ chăn, cơ thể rất mệt mỏi, tinh thần lại trì trệ không thể thả lỏng.
Điện thoại đột nhiên kêu lên, Bạch Lạc Nhân theo phản xạ quay người xuống giường, cho rằng có nhiệm vụ khẩn cấp, kết quả phát hiện người gọi đến là Cố Hải.
Trong lòng bỗng trầm xuống, nhưng vẫn cứ nhấc máy.
"Bạch Lạc Nhân, tám năm qua đều chưa từng nhớ đến tôi sao?"
Những ngón tay bị tàn phá của Bạch Lạc Nhân nắm chặt lấy góc chăn, trong lòng dâng lên một vị chan chát, có lẽ vì đêm quá yên lặng, yên lặng tới nỗi người ta không nhẫn tâm mà nói dối.
"Có nhớ."
Đầu bên kia trầm mặc rất lâu, đột nhiên nói: "Tôi rất hối hận ngày này tám năm trước vì một chiếc kẹo hồ lô mà cãi nhau với cậu, nếu như tôi biết đó là lần cuối cùng ăn kẹo hồ lô, tôi nhất định không nỡ mà mắng cậu."