Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Gold Hunter
Biên tập: Lê Hữu Mạnh
Upload bìa: Nguyen Chi Hai
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1368 / 28
Cập nhật: 2016-11-21 01:11:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Thác Nước Thứ Ba
ai người kia nhìn theo cánh tay của Rod. Rod nghe ở sau lưng mình tiếng lên đạn khẩu súng của Wabigoon và tiếng mở khóa an toàn khẩu súng của Mukoki bật lên đanh sắc.
Từ phía ngoài của thân cây trôi giạt, một làn khói mỏng đang uốn éo bay lên!
- Dù họ là ai, chắc chắn là họ đã nhìn hoặc nghe thấy chúng ta!
Wabi nói, sau khi họ đứng im lặng hơn một phút.
Rod thầm thì đáp:
- Trừ phi họ đã đi khỏi đây trước!
Mukoki nhắc nhở khi họ cẩn thận tiến về hướng làn khói:
- Hãy quan sát kỹ! Tôi cho là không ai có thể nói được điều gì xảy ra.
Ông tới bên thân cây trước nhất, rồi lớn tiếng càu nhàu. Làn khói bốc lên từ phía sau một khúc gỗ còn ngún cháy nằm gác nửa phần trên đống tro than, nửa phần gác lên lớp đất. Trong nháy mắt, ý nghĩa của đống lửa tàn bừng lên trong đầu Rod và các bạn của anh. Đống lửa đã được duy trì. Kẻ đốt nó đã đi khỏi, nhưng họ sẽ còn quay lại. Những dấu chân trần dày đặc gần đống lửa, và gần bên một đầu khúc gỗ đang cháy là một mớ xương. Mukoki lần lượt nhặt lên từng mẩu xương và xem xét cẩn thận. Trong khi đó, Rod và Wabigoon vừa đứng yên nhìn với sự ngạc nhiên, vừa sẵn sàng chờ đón cuộc tấn công có thể xảy ra bất kỳ lúc nào của một bầy người hung dữ. Người chiến binh già đã có kết luận, ông gọi các bạn, hướng sự chú ý của họ vào những dấu vết trên cát.
Ông giải thích:
- Cùng một dấu chân! Tất cả những dấu chân này là của một người!
Wabi kêu lên:
- Không thể được! Có cả ngàn dấu chân!
Mukoki lầm bầm và quỳ xuống.
- Ngón chân cái lớn, bàn chân phải, bị thương. Mọi dấu đều như vậy. Thấy không?
Thừa nhận việc quan sát chưa đầy đủ của mình, Wabi thấy ngay rằng Mukoki nói đúng.
Ngón chân cái của bàn chân phải hơi tòe ra, một sự biến dạng để lại ấn tượng rất khác lạ trên nền cát, và mọi dấu vết khác đều có dấu hiệu đặc thù này. Hai chàng trai tin vào phán đoán đúng của Mukoki nhưng họ lại càng kinh ngạc hơn. Giơ nắm tay đầy những mẩu xương ra, Mukoki nói:
- Thịt không nướng, ăn sống!
Rod thở dốc:
- Ôi Trời!
Ánh mắt Wabi lóe lên một nhận thức mới, và khi anh nhìn sang gương mặt kinh ngạc của Rod, Rod cũng bắt đầu hiểu ý nghĩa của toàn bộ sự việc.
- Đây phải là gã điên!
- Phải!
- Hôm qua ông ta ở đây!
- Có lẽ là hôm trước nữa.
Wabi nói. Đột ngột quay sang Mukoki, anh hỏi:
- Ông ta đốt lửa để làm gì nếu không để nướng thịt?
Mukoki nhún vai không đáp.
Wabi tuyên bố, xem xét lại các mẩu xương:
- Phải, dù sao thì ông ta đã không nướng thịt. Đây là những mẩu thịt sống còn dính vào xương. Có lẽ ông ta chỉ gặm mé ngoài miếng thịt.
Mukoki gật đầu đồng ý và quay ra xem xét đống lửa. Ở một đầu khúc gỗ có hai hòn đá, một dẹp và một tròn, phẳng. Sau một lúc kiểm tra, ông thốt ra một lời cảm thán khác thường, chỉ sử dụng trong những lúc mọi ngôn ngữ dường như đã tuột khỏi ông.
- Gã.. chó dại... làm đạn... ở đây!
Ông giơ hai hòn đá ra.
- Xem này... vàng... vàng!
Hai chàng trai vội bước tới gần ông.
- Xem này... vàng!
Ông lặp lại đầy kích động.
Ở giữa hòn đá dẹp có một lớp mỏng màu vàng lấp lánh. Chỉ nhìn thoáng qua, câu chuyện đã trở nên sáng tỏ. Với hòn đá tròn làm búa, gã điên đã gò những viên đạn vàng của mình trên hòn đá dẹp. Trong đầu họ không còn điểm nghi vấn nào nữa. Họ đang ở trong khu cắm trại của gã điên. Sáng hôm ấy họ đã bỏ lại con người lạ lùng của vùng hoang dã sau lưng năm mươi dặm. Nhưng giờ đây ông ta cách họ bao xa? Đống lửa âm ỉ dưới lớp tro và đất chứng minh rằng ông ta có ý định quay lại, và không bao lâu nữa. Ông ta có đi cả đêm lẫn ngày không? Có khả năng ông ta đã ở gần sau lưng họ?
Wabi trầm giọng nói với Rod:
- Ông ta di chuyển với sự nhanh nhẹn của loài thú. Có lẽ ông ta sẽ quay lại vào tối nay!
Mukoki nghe thấy và lắc đầu.
- Mất hai ngày để hắn đi trên tuyết qua hẻm núi – Ông tuyên bố, ý nói tới chuyến thám hiểm tới thác nước đầu tiên của ông vào mùa đông trước – Không mất dưới ba ngày đi trên đá!
Rod nói:
- Nếu Mukoki hài lòng, tôi cũng vậy. Chúng ta cứ dựng trại ở sau thân cây này, ở mép xa của lòng hồ.
Wabi không phản đối, và nơi hạ trại được chọn. Cũng khá lạ lùng, với việc phát hiện ra những dấu chân, đống lửa, những mẩu xương và hai hòn đá mà gã điên đã dùng để chế tạo đạn vàng, Mukoki dường như đã mất đi mọi sợ hãi đối với ông ta. Lúc này ông tin rằng chỉ đương đầu với một con người đã biến thành “chó dại”, và sự nôn nóng của ông vượt lên sự cảnh giác. Lời bảo đảm của ông làm yên lòng hai bạn đồng hành trẻ, và giấc ngủ đến rất nhanh với những nhà mạo hiểm mệt nhoài. Suốt đêm không có điều gì xảy ra làm họ thức giấc.
Ngay khi trời sáng, chuyến đi xuôi dòng tiếp tục. Với chỗ ngoặt của dòng suối sang hướng bắc, hầu như địa hình của vùng đất cũng thay đổi ngay lập tức. Trong vòng một giờ, những vách đá đốc đứng của những ngọn núi nhường chỗ cho những sườn dốc thoai thoải phủ đầy cây lá, và thỉnh thoảng những kẻ săn vàng thấy họ đang ở giữa những cánh đồng trải ra chừng một dặm ở cả hai bên suối. Dọc theo hai bờ, nhiều lần trong buổi sáng, họ nhìn thấy những con nai sừng tấm và tuần lộc ở xa xa. Cách đây vài tháng, khi họ đi vào vùng hoang dã để săn và bẫy thú, nơi này đã đánh thức máu đi săn cuồng nhiệt trong lòng Rod và các bạn, nhưng bây giờ họ ít khi nghĩ tới những khẩu súng. Sáng hôm đó họ đã lên đường với dự tính sẽ tới thác nước thứ hai trước tối, và khi thấy dòng nước xiết chảy chậm dần, chuyển sang tốc độ đều đều của một con sông rộng, họ thất vọng hơn là vui mừng. Theo tấm bản đồ, thác nước thứ hai cách khu trại của gã điên khoảng 55 dặm. Khi họ đi được 50 dặm, bóng tối đã bao trùm.
Sự kích động khiến Rod hầu như không ngủ được suốt đêm đó. Dù cố gắng cỡ nào, anh cũng không thể gạt bỏ được những viễn cảnh về kho tàng thất lạc khỏi tâm trí. Ngày hôm sau, họ sẽ lên đường tới thác nước thứ ba và cũng là thác nước cuối cùng. Và rồi... mỏ vàng! Việc có thể họ không tìm thấy nó, việc thời gian hơn nửa thế kỷ trôi qua có thể xóa sạch mọi dấu vết của những người phát hiện ra nó để lại không hề làm giảm sút niềm tin tưởng của anh.
Anh là người thức giấc đầu tiên vào sáng hôm sau, là người đầu tiên vào vị trí của mình trên thuyền. Mỗi phút lúc này, đôi tai anh dỏng lên lắng nghe tiếng thác đổ ở phía xa. Nhưng nhiều giờ trôi qua, vẫn chưa có dấu hiệu gì của nó. Buổi trưa đã tới. Họ đã đi được sáu giờ và vượt qua 25 dặm thay vì 50! Thác nước ở đâu?
Có đôi chút nôn nao trong ánh mắt của Wabigoon khi họ tiếp tục cuộc hành trình sau bữa ăn. Rod xem đi xem lại tấm bản đồ, xác định những khoảng cách do John Ball, người Anh đã bị giết chết vẽ. Chắc chắn là bây giờ thác nước thứ hai không còn xa lắm! Thế nhưng hết giờ này sang giờ khác, hết dặm này sang dặm khác trôi lại sau lưng, cho tới khi cả ba nhận ra họ đã đi 30 dặm ra khỏi nơi có thể có thác nước, nếu tấm bản đồ là đúng. Màn đêm đã buông khi họ dừng lại ăn tối. Suốt một giờ Mukoki không nói lời nào. Cảm giác ảm đạm bao trùm lên cả ba, không cần hỏi, mỗi người đều biết những nỗi sợ của hai người còn lại.
Sau rốt, có thể nào họ không giải quyết được bí mật của tấm bản đồ?
Càng nghĩ, nỗi sợ càng xâm chiếm Rod. Hai người đàn ông đánh nhau và đã chết trong căn lều cũ đang trên đường về thế giới văn minh. Họ mang theo vàng, với ý định đổi lấy thức ăn. Lúc đó, họ có dám mang theo một tấm bản đồ xác định rất rõ con đường của họ như mẫu phác thảo thô sơ trên miếng vỏ cây bạch dương? Còn có một chìa khoá nào khác mà chỉ có họ nắm, cần thiết phải có để hiểu được tấm bản đồ này?
Mukoki đã cầm theo khẩu súng và biến mất trong cánh đồng dọc theo bờ sông, và một lúc lâu sau khi đã ăn thịt gấu nướng và uống cà phê nóng xong, Rod và Wabigoon ngồi nói chuyện dưới ánh lửa trại. Người chiến binh già đi ra ngoài được khoảng một giờ thì có tiếng súng nổ xa xa bên dưới dòng sông, ngay sau đó là hai phát nữa. Cả ba phát bắn liên tục. Sau vài giây, lại thêm hai phát nữa.
Rod kêu lên:
- Ám hiệu! Mukoki cần chúng ta!
Wabigoon nhổm lên và bắn năm phát lên trời.
- Nghe kìa!
Gần như vừa lúc tiếng dội của những phát súng vừa tắt lại có tiếng súng của Mukoki.
Không nói thêm lời nào, cả hai vội vã tới chiếc thuyền, vẫn còn nguyên hành lý.
Wabi nói khi họ rời bờ:
- Ông ấy ở phía dưới cách khoảng hai dặm. Tôi tự hỏi có chuyện gì xảy ra?
Rod đáp, giọng anh run lên vì một niềm kích thích mới mẻ.
- Tôi có thể đoán.Ông ấy đã tìm ra thác nước thứ hai!
Ý nghĩ đó mang lại sức mạnh cho đôi cánh tay còn đau nhức của họ và chiếc thuyền trôi nhanh xuôi dòng. Năm mươi phút sau một phát súng nữa vang lên báo hiệu cho họ, lần này cách không hơn một phần tư dặm, và Wabi đáp lại bằng một tiếng hú dài. Nhưng trước khi hai chàng trai tới trong phạm vi tầm nhìn của Mukoki, một âm thanh khác vọng tới tai họ, tiếng gầm của một ngọn thác! Hai chàng trai lặp đi lặp lại những tiếng hét vui mừng vang dội trong màn đêm, và họ nghe thấy tiếng gọi của Mukoki bảo họ hướng vào bờ. Mukoki đang đứng chờ sẵn khi họ lên bờ.
Ông chào mừng:
- Một thác lớn! Kêu to, nước chảy xiết!
- Hoan hô!
Rod thét lớn lần thứ hai mươi, nhảy cẩng lên trong niềm vui sướng.
- Hoan hô!
Wabi cũng hét lên.
Còn Mukoki thì tắc lưỡi, mỉm cười và chà hai bàn tay vào nhau trong nỗi hân hoan.
Cuối cùng, khi họ đã hơi trầm tĩnh lại, Wabi nói:
- Ông John Ball khá ngốc nghếch đó đã đoán nhầm, hả? Cậu bảo sao, Rod?
Rod đáp:
- Hoặc là khá thông minh. Tôi tự hỏi ông ta có lý do gì để làm cho tỷ lệ bản đồ vượt năm mươi dặm khỏi con đường?
Wabi nhìn anh, chỉ hiểu một phần.
- Cậu muốn nói gì?
- Tôi muốn nói rằng thác nước thứ ba có khả năng rất gần với thác nước này. Và nếu vậy thì, chà, John Ball phải có một lý do, và là một lý do rất hay! Nếu chúng ta tới thác nước thứ ba vào ngày mai, sẽ có chứng cứ tốt rằng ông đã vẽ tấm bản đồ theo một cách đã dự định để làm rối trí ai đó, có lẽ là hai thành viên của ông, những người sắp khởi hành về thế giới văn minh.
Wabigoon hỏi:
- Muky, chúng ta đi được bao xa rồi?
Mukoki đáp nhanh:
- Ba lần thác nước thứ nhất!
Rod tuyên bố một cách tự tin:
- Một trăm năm mươi dặm, trong ba ngày và một đêm. Tôi không tin rằng nó cách xa con đường lắm. Theo tấm bản đồ, chúng ta phải cách thác thứ ba trong vòng một trăm dặm. Và chúng ta cách không hơn hai mươi lăm dặm trên thực tế! Chúng ta hãy đốt lửa và đi ngủ. Chúng ta có nhiều việc vào ngày mai – săn tìm vàng!
Ngày thứ tư của cuộc hành trình bắt đầu trước khi trời sáng. Họ đã ăn điểm tâm trong ánh lửa trại, và trước khi bình minh lên, ba nhà mạo hiểm đã lên đường được một giờ. Giờ đây chỉ còn lòng tự tin khuấy động trong lòng họ. Gã điên và những viên đạn vàng của ông ta đã hoàn toàn bị lãng quên trong những giờ cuối cùng của cuộc mạo hiểm thú vị của họ. Trước đây không lâu, Rod đã từng ớn lạnh khi nghĩ rằng đây có thể là con đường của gã điên, rằng những viên đạn vàng của ông ta có thể đến từ kho tàng mà họ đang tìm kiếm. Nhưng giờ đây anh không hề nghĩ tới khả năng đó nữa. Niềm tin của anh rằng thác thứ ba không ở xa lắm, bất kể các chứng cứ trên tấm bản đồ dần dần cũng xâm chiếm các bạn của anh, và thần kinh của cả ba nằm trong trạng thái chờ đợi căng thẳng nhất. Đêm hôm trước Mukoki đã làm một mái chèo khác để thay cho chiếc mái chèo gãy, và cả ba không để lỡ một nhịp chèo nào. Vào đầu buổi sáng, một con nai tơ để cho họ đi qua gần nó, với khoảng cách 100 thước. Nhưng họ không nổ súng, vì săn nó lấy thịt cũng có nghĩa là mất đi một giờ quý báu.
Hai giờ sau khi khởi hành, vùng đất một lần nữa bắt đầu thay đổi đột ngột. Từ đông sang tây, những mép núi hoang vu khép lại, và sau mỗi dặm, dòng suối ngày càng hẹp và chảy xiết, cho tới khi nó lại chảy giữa hai vách núi đen ngòm và im lặng bên trên đầu những nhà mạo hiểm. Hẻm núi ngày càng tối và u ám hơn. Xa xa bên trên, cách khoảng hơn 300 thước, những cánh rừng thông rậm rạp phủ bóng mát của chúng lên mép hẻm núi, đôi chỗ gần như che khuất hẳn ánh mặt trời. Nó không giống hẻm núi trước. Nó sâu hơn, tối hơn và ảm đạm hơn. Dưới những vách núi, bóng tối gần như là của ban đêm. Sự quạnh hiu của nó không lời; không có một con chim nào hót lên hay nhảy nhót giữa những tảng đá. Một tiếng thì thầm khẽ nhất cũng có thể vang lên rõ rệt. Một lần Rod nói to, và giọng của anh vút lên, dội lại trong chiều sâu của những vách núi cho tới khi dường như nó trở thành một tiếng hét. Lúc này họ ngừng chèo thuyền, và Mukoki lái thuyền. Dòng nước lặng lẽ cuốn họ đi. Trong bóng tối lờ mờ, gương mặt Rod sáng lên với màu trắng quen thuộc. Còn nét mặt của Mukoki và Wabigoon trông như những bức vẽ bóng màu đồng. Dường như có một sức ảnh hưởng bí ẩn nào đó đang giữ họ trong sức mạnh của nó, ngăn họ nói, giữ đôi mắt họ nhìn đăm đăm về phía trước, phủ lên họ những cảm giác không thể xác định khiến tim họ đập nhanh và máu họ bừng bừng.
Từ xa xa phía trước, cuối cùng đã khẽ vang lên những tiếng rì rầm. Như tiếng thì thầm nhẹ nhàng của một cơn gió đang tới gần, tiếng gió luồn qua những hàng thông trên đỉnh hẻm núi. Nhưng một cơn gió trong những hàng cây cất lên rồi lặng đi, như một nốt nhạc vút lên chìm xuống từ một nhạc cụ êm dịu. Còn tiếng rì rầm này vẫn cứ ở đó. Nó không to hơn, đôi khi nhòa dần, cho tới khi những đôi tai đang dõi nghe hầu như không phát hiện ra nó. Nhưng một lúc sau nó lại xuất hiện, mơ hồ như trước. Từng chút một, nó ngày càng rõ dần, cho tới khi không còn những khoảng cách giữa chuỗi rì rầm. Cuối cùng, Wabigoon quay mũi thuyền và nhìn các bạn, và dù anh không nói gì, ánh mắt anh lóe lên một nỗi kích động lớn lao. Tim của Rod đập dồn dập như một cái trống. Cả anh cũng bắt đầu hiểu. Tiếng rì rầm ở trên hẻm núi đó không phải là tiếng gió, mà là tiếng rền từ rất xa của thác nước thứ ba!
Từ phía sau, Mukoki cất tiếng phá tan sự im lặng.
- Đó là thác nước!
- Đó là thác nước!
Wabigoon lặp lại, khẽ như một tiếng thầm thì. Bây giờ không có tiếng hét mừng vui, như khi phát hiện ra thác nước thứ hai. Ngay cả giọng của Mukoki cũng thấp đến nỗi hai người kia hầu như không nghe thấy. Dường như có một cái gì đó giữa những vách núi này đòi hỏi họ phải im lặng. Và khi tiếng thác đổ rì rầm ngày càng rõ hơn trong tai họ, họ nín thở trong cơn xúc động lặng thầm. Vài trăm thước trên đầu họ là kho báu mà những người đàn ông đã chết từ lâu phát hiện ra cách đây hơn nửa thế kỷ. Giữa những vách núi đen ngòm đã lặng lẽ canh giữ kho báu đó dường như lẩn quất sự hiện diện tâm linh của ba người đàn ông đã chết vì nó. Ở đâu đó rất gần chỗ này, John Ball đã bị giết, và Rod gần như tưởng tượng rằng dọc theo bờ cát ven suối này, họ có thể tìm thấy những dấu chân của những người đàn ông mà bộ xương của họ đã được anh phát hiện trong căn lều gỗ cũ.
Mukoki lặng im khi hướng chiếc thuyền vào bờ. Vẫn lặng im, cả ba cầm lấy súng, và Wabigoon dẫn đầu đi dọc theo bờ suối. Chẳng bao lâu, con suối chảy lồng lên giữa những tảng đá, và Rod cùng các bạn biết rằng họ đang tới gần ngọn thác. Thêm khoảng một trăm thước, họ trông thấy một làn sương trắng phủ trùm trước mắt. Wabi bắt đầu chạy, đôi giày của anh lướt từ phiến đá này sang phiến đá khác với sự cảnh giác của một người thợ săn đang tiếp cận con mồi, và Mukoki cùng Rod theo sát phía sau anh.
Họ dừng lại ở mép một đống đá to với làn hơi sương của thác nước tỏa ra đang phủ lên mặt họ. Họ nín thở nhìn xuống. Đó không phải là một con thác lớn. Wabi lặng lẽ đo lường. Nó cao cỡ 12 thước. Nhưng cộng vào đó là chiều sâu và bóng tối của hẻm núi bên dưới mà trong đó dường như không có con đường xuống. Các vách núi nhô lên thẳng đứng, đen ngòm, với những khóm tuyết tùng và thông mọc ở chân. Xa hơn, trong khoảng không giữa những ngọn núi ngày càng rộng hơn, con sông tới phía bên kia, tự phá toang chính nó thành cơn cuồng nộ trắng xoá trong một khối hỗn loạn những khối đá mòn vì nước chảy.
Đâu đó, dưới kia, là kho vàng mà họ đã tìm kiếm, trừ phi tấm bản đồ nói láo! Nó có nằm giữa các tảng đá, nơi nước đang sôi sục vỡ toang đó không? Nó có được chôn giấu trong một hốc đá tối nào đó bên sườn núi bởi những người phát hiện ra nó cách đây nửa thế kỷ? Và cuối cùng, họ có thể tìm được nó hay không, tìm được hay không?
Cổ họng Rod nghẹn lại vì niềm kích động khi anh nhìn Wabigoon.
Chàng trai da đỏ duỗi thẳng một cánh tay ra. Mắt sáng lên, chứng tỏ anh đang ở trạng thái cảm xúc cao độ.
Anh la lên:
- Đó là căn lều. Căn lều do John Ball và hai người Pháp dựng lên! Nhìn kìa, ở đằng kia giữa những đám cây tuyết tùng, gần như khuất sau bóng tối của ngọn núi! Muky, Rod, các bạn có thấy không? Có thấy không?
Thợ Săn Vàng Thợ Săn Vàng - James Oliver Curwood Thợ Săn Vàng