That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ãy xuống nước đi, Daphne” Benny nói
“Tớ không muốn bị ướt”
Daphne Lộn Xộn
“Có ý tưởng nào về cuốn sách mới chưa?” Phoebe đã hỏi trên điện thoại vào đầu giờ chiều.
Đó là một vấn đề mà Molly không muốn đề cập đến, nhưng bởi vì cô phải dành mười phút trong cuộc trò chuyện của họ để lẫn tránh các câu hỏi của “gà mái mẹ Celia” về Kevin, thì chuyện đó cũng có vẻ dễ chịu hơn. “Một ít, nhưng nhớ rằng Daphne Ngã Nhào là cuốn sách đầu tiên trong bộ ba cuốn. Birdcage sẽ không chấp nhận bất cứ một bản thảo nào khác cho đến khi em sửa nó theo ý muốn của họ”. Không cần phải nói với chị cô rằng cô vẫn chưa bắt đầu các thay đổi đó, mặc dù cô đã mượn xe của Kevin sau bữa sáng đi vào thành phố để mua một số dụng cụ vẽ.
“SKIFSA là một những gã hề.”
“Và nó chẳng vui chút nào. Em không có TV trong căn nhà, gần đây cánh nhà báo có xuất hiện không?”
“Đêm qua. Một luật đồng tính mới được Quốc Hội thông qua đã thu hút rất nhiều các cơ quan truyền thông địa phương.” Phoebe do dự không muốn làm Molly quá hi vọng. “Molly, họ lại nhắc đến Daphne một lần nữa.”
“Không thể tin được! Sao họ lại làm thế? Nó chẳng giống như em là tác giả sách trẻ em hàng đầu gì cả.”
“Đây là Chicago, và em là vợ của cầu thủ tiền vệ nổi tiếng nhất thành phố. Họ vẫn thường quan tâm đến các thông tin nổi bật. Em vẫn là vợ của Kevin đấy chứ?”
Molly không muốn trở lại thảo luận vấn đề này một lần nữa. “Tạm thời vẫn vậy. Lần tới hãy nhắc nhở em tìm một nhà xuất bản với nhiều bản sắc riêng hơn.” Cô ước rằng cô đã không nói điều đó, bởi vì nhà xuất bản của cô không phải là người duy nhất cần bản sắc riêng. Một lần nữa cô đã nhắc mình rằng cô không còn sự lựa chọn nào khác, không nếu cô muốn trả những hóa đơn của mình.
Cứ như là Phoebe đã đọc được ý nghĩ của cô vậy, chị cô nói, “Em đang làm gì để kiếm sống? Chị biết em không còn –”
“Em vẫn ổn. Không có vấn đề gì cả.” Molly yêu chị mình rất nhiều, nhưng nhiều lúc cô ước rằng mọi thứ mà Phoebe chạm vào đã không biến thành vàng. Nó làm Molly cảm thấy thật không công bằng. Phoebe giàu có, xinh đẹp, gia đình hạnh phúc. Molly nghèo, vẻ ngoài không cuốn hút, và cô đã rất gần với một sự đổ vỡ ngiêm trọng hơn cô thừa nhận. Phoebe đã vượt qua nhiều sự chống đối để trở thành một trong những chủ sỡ hữu quyền lực nhất NFL, nhưng Molly thậm chí không thể bảo vệ cô thỏ hư cấu của mình khỏi bị tấn công bởi cuộc sống thực.
Sau khi cô gác máy, cô nói chuyện với một vài người khách, sau đó xếp khăn tắm sạch vào trong các phòng tắm trong khi Kevin sắp xếp cho một cặp vợ chồng đã nghỉ hưu đến từ Cleveland vào khu nhà. Sau khi xong việc cô trở về căn nhà mình để cô có thể thay bộ đồ bơi màu đỏ mà Kevin đã mua cho cô và đi bơi.
Khi cô lôi hai mảnh của bộ đồ bơi từ cái túi, cô kiểm tra phần dưới, nó không hẳn giống với loại dây mảnh, nhưng nó được gắn kết với nhau chỉ bằng một mảnh dây buộc hẹp ở mỗi phía. Nó khá là thiếu vải so với sở thích của cô. Tuy nhiên, phần phía trên, nó có miếng đệm lót đẩy ngực cô lên đúng nơi cần thiết, và Roo dường như rất ưng ý.
Mặc dù nhiệt độ không khí vào khoảng thấp hơn 800F (~ 270C), nước trong hồ vẫn không ấm lên, và bãi cát thì hoang vắng khi cô đến đó. Cô hít sâu chống lại cái lạnh khi cô lội xuống nước. Roo để cho bàn chân mình ướt, sau đó nó quay lên và thay thế  bằng việc đổi theo con diệc. Khi cô không thể chịu được cái lạnh lâu hơn, cô lặn xuống.
Cô thở hổn hển, sau đó bắt đầu bơi nghiêng về một bên để giữ ấm khi cô bắt gặp Kevin đang đứng trên bãi cỏ. Chín năm cắm trại hè đã dạy cô tầm quan trọng của hệ thống bạn bè hỗ trợ[75], nhưng anh đủ gần để nghe thấy cô la hét nếu cô bắt đầu chìm xuống.
Cô ngã lưng và bơi một lúc, tránh vùng nước sâu bởi vì, mặc cho Kevin đã nói, cô là người cực kỳ biết điều khi ở trong vùng nước an toàn. Cô nhìn về phía bãi cỏ một lần nữa, anh đang đứng chính xác nơi cô nhìn thấy anh lần trước.
Anh trông có vẻ buồn rầu.
Cô vẫy tay để kéo sự chú ý của anh. Anh vẫy đáp trả một cách rời rạc.
Nó thật chẳng tốt. Không tốt về tất cả mọi thứ.
Cô lặn xuống và bắt đầu suy nghĩ.
Kevin nhìn Molly trong làn nước trong lúc anh đợi công ty xử lý rác mang đến cái thùng rác mới. Anh phát hiện một ánh đỏ thẩm lúc cô đang gập người lặn vào làn nước, sau đó cô bơi bên dưới làn nước. Mua cái áo tắm đó cho cô là một sai lầm lớn. Nó cho thấy quá nhiều cơ thể hấp dẫn của cô, anh đang ngày càng khó mà chối bỏ điều đó. Nhưng màu sắc của cái áo tắm đã thu hút cái nhìn của anh ngày hôm qua trong cửa hàng bởi vì nó gần như cùng với màu tóc cô vào ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Tóc của cô bây giờ đã không còn giống như trước. Mới chỉ có bốn ngày, nhưng cô đã thay đổi lại bản thân, và tóc cô đã đậm màu hơn, giống như màu xi rô làm từ cây thích anh đã đổ lên những chiếc bánh cô làm. Anh cảm thấy như thể anh đang nhìn cô tìm lại cuộc sống của mình. Da cô đã mất đi vẻ nhợt nhạt, và mắt cô đã bắt đầu lấp lánh hơn, đặc biệt khi cô muốn làm cho anh có một khoảng thời gian khó khăn.
Đôi mắt đó…Nét xếch lên độc ác như muốn hét lên với thế giới rằng cô không tốt, nhưng anh dường như là người duy nhất nhận ra thông điệp đó. Phoebe and Dan nhìn thấy sự thông minh của Molly, tình yêu đối với trẻ con, những chú thỏ, và những chú chó lố lăng. Chỉ mình anh dường như hiểu là tĩnh mạnh của Molly Somerville đang vội vã thay máu.
Trên chuyến bay trở lại Chicago, Dan đã chỉ bảo anh về việc cô luôn nghiêm túc như thế nào khi làm một việc gì và làm thế nào mà cô chưa làm một việc gì sai từ khi còn bé. Một sinh viên giỏi, một công dân gương mẫu. Anh đã nói rằng Molly mới hai mươi bảy tuổi mà cứ như đã bốn mươi vậy. Hai mươi bảy mà cứ giống như bảy thì đúng hơn. Không ngặc nhiên lắm khi cô đã chọn sự nghiệp trở thành tác giả sách cho trẻ em. Cô sẽ làm vui lòng những đứa trẻ giống cô vậy!
Thật là xúc phạm khi cô cả gan gọi anh là hấp tấp. Anh chưa từng bao giờ cho đi mười lám triệu đô cả. Theo như anh hiểu, cô không biết bất cứ điều gì để sử dụng nó an toàn.
Anh nhìn thấy một ánh đỏ trong nước. Tất cả những năm trong trại hè đã làm cô thành một người bơi giỏi với sự vững vàng và duyên dáng. Và một cơ thể đẹp, gọn gàng… Nhưng điều cuối cùng mà anh muốn là bắt đầu suy nghĩ về cơ thể cô một lần nữa, vì thế anh nghĩ về cách cô làm anh cười.
Nhưng nó không có nghĩa là cô không làm phiền anh. Cô đã rất cố gắng để đọc được những suy nghĩ trong đầu anh, nhưng nó đã được bít chặt hơn cô có thể.
Đôi mắt anh quay liếc trở lại hồ nước, nhưng anh không thể nhìn thấy cô. Anh đợi một ánh đỏ xuất hiện. Và đợi…Vai anh căng ra một cách căng thẳng khi mặt hồ yên ắng. Anh tiến vài bước về phía hồ. Sau đó đầu cô trồi lên, như một dấu chấm ở khoảng cách xa. Ngay trước khi nó biến mất lần nữa, cô hét lên một câu yếu ớt.
“Cứu với!”
Anh bắt đầu chạy.
Molly cố giữ lấy hơi thở mỗi khi cô có thể, sau đó lại nổi lên để lấy không khí vào phổi. Khá chắc chắn, anh ném bản thân mình xuống nước với động tác hết sức đẹp mắt.
Nó làm cho adrenaline trong máu anh tăng lên.
Cô vẫy vùng xung quanh đến khi cô chắc chắn rằng anh phát hiện được cô, sau đó chìm xuống một lần nữa, lặn sâu và nghiêng mình bơi bên phía phải. Đó là một hành động tồi, nhưng nó khá là hiệu quả. Một Kevin buồn rầu trở thành Kevin lo lắng, và đã một khoảng thời gian dài anh không có niềm vui nào ở khu cấm trại Hồ Gió. Có thể trước đó anh sẽ không lo âu như vậy khi bán nó.
Cô nổi lên lần nữa. Cảm ơn cái mánh khóe của cô ở dưới nước đã thay đổi tình hình, anh đã đi quá xa về phía trái. Cô hít một hơi thở và chìm lại xuống nước.
Khi Daphne chìm xuống lần thứ ba, Benny đã bơi –
Xóa đi.
Khi Benny lặn xuống lần thứ ba, Daphne đã bơi nhanh hơn và nhanh hơn…
Được cứu bởi Daphne sẽ làm bẽ mặt Benny, nhưng Molly nghĩ rằng điều đó thật là quá đúng. Anh không nên đi bơi mà không có bạn bè hỗ trợ đi cùng.
Cô mở mắt dưới nước, nhưng hồ nước rất đục bởi những cơn mưa, và cô không thể nhìn được nhiều thứ. Cô đã nhớ rằng các bạn cùng trại hè với cô thấy khó khăn như thế nào để bơi trong con hồ thay vì trong bể bơi – Nếu một con cá cắn tớ thì sao? – Nhưng Molly đã lớn lên cùng với nó kể từ lần cắm trại đầu tiên của cô, thay vào đó cô lại có cảm giác như thế khi ở nhà của mình.
Phổi cô đã bắt đầu bỏng rát, và cô trồi lên lấy thêm ít không khí. Anh đang cách cô 15 yard (15 yard = 13,71 m) về phía trái.
“Cứu với!”
Anh đang đứng tìm hướng trong dòng nước, mái tóc vàng ngắn ướt dính vào vầng trán cao của anh. “Cố gắng lên, Molly!”
“Nhanh lên! Tôi bị một” –Một lỗ hổng trong đầu – “chuột rút!” Cô chìm xuống.
Cô đổi bên, bơi theo kiểu  mẫu[76]
Phổi cô lại bỏng rát lần nữa. Cô trồi lên gần tới mép nước.
Anh đã trải qua hai thập kỉ để nhận ra cầu thủ nhận bóng trong đám đông, và anh phát hiện ra cô ngay lập tức. Sải bơi của anh rất mạnh mẽ, và cô cố bắt kịp hình ảnh anh xé xuyên qua làn nước đến nỗi gần như quên thả mình chìm xuống làn nước một lần nữa.
Tay anh quét qua đùi cô, sau đó kẹp chặt xung quanh phía dưới bộ đồ tắm thiếu vải của cô.
Tay anh. Trên mông cô. Cô nên nghĩ thoáng hơn một chút.
Anh túm lấy giật mạnh trên bộ đồ tắm để kéo cô về phía anh, và cặp dây thiếu vải nơi mà anh túm lấy bị đứt. Anh kẹp chặt cánh tay mình xung quanh cô và kéo cô lên mặt nước.
Phần phía dưới của bộ đồ tắm lại không đi cùng cô.
Khi nó bị trôi đi trong làn nước, cô chỉ tự hỏi làm sao cô lại để mình rơi vào tình huống như thế này. Đó có phải là sự đền ơn cho cô khi làm một ít việc tốt cho thế giới không?
“Cô không sao chứ?”
Cô thoáng nhìn thấy khuôn mặt anh trước khi anh bắt đầu kéo cô về phía bờ. Cô thực sự sợ hãi. Một phần trong cô cảm thấy có lỗi, nhưng cô vẫn nhớ ho và thở mạnh để lấy không khí khi anh kéo cô xuyên qua làn nước. Đồng thời cô vật lộn với tình huống khó khăn của mình.
Anh thậm chí còn không thở nặng nhọc, và trong một lúc cô đã cho phép mình thư giãn với anh, tận hưởng cảm giác cơ thể anh đang làm việc với cơ thể cô. Nhưng nó thật khó để cho cả hai được thoải mái và hoàn toàn để mông trần. “Tôi bị chuột rút.”
“Chân bên nào?” Chân anh sượt qua hông cô, nhưng anh dường như không nhận thấy bất cứ điều gì mất đi.
“Khoan – dừng lại một phút, được chứ?”
Anh chậm lại trong làn nước và xoay cô trong vòng tay mình nhưng không để cho cô đi. Cô thấy anh tức giận thay vì quan tâm. “Cô không nên ở dưới nước một mình. Cô có thể bị chết đuối.”
“Điều đó thật…ngớ ngẩn.”
“Chân nào?”
“Chân…trái. Nhưng nó đỡ hơn rồi. Tôi chỉ không thể di chuyển chân bây giờ thôi.”
Anh để một tay di chuyển tìm chân cô.
“Không!” cô hét lên, sợ rằng anh sẽ phát hiện được.
“Chuột rút lần nữa à?”
“Không…hẳn.”
“Hãy lên bờ. Tôi sẽ xem xét nó.”
“Bây giờ tôi ổn. Tôi có thể –”
Anh không hề chú ý. Thay vào đó, anh bắt đầu kéo cô về phía bãi cát một lần nữa.
“Kevin…” Cô ho khi nước tràn vào miệng cô.
“Giữ yên đi, chết tiệt!”
Một tình huống đáng để phạt penalty cho cách nói chuyện thô lỗ, đặc biệt là với một nạn nhân sắp chết đuối. Cô cố hết sức để giữ thân dưới của mình tránh anh, nhưng anh cứ trượt lại gần cô. Gần…gần hơn…Cô lầm bầm rên rỉ chống lại các cảm xúc.
Nhịp điệu của anh thay đổi, và cô nhận ra anh đã chạm vào phần phía dưới. Cô cố gắng để được thả ra. “Thả tôi ra. Tôi có thể đi được rồi.”
Anh bơi ra xa hơn để nới lỏng sự kiềm kẹp của mình và đứng lên. Cô đặt chân mình xuống.
Mực nước đến cằm cô, nhưng nó chỉ đến dưới vai anh. Các sợi tóc ướt dán chặt vào trán anh, và anh trông có vẻ gắt gỏng. “Cô có nghĩ mình nên có nhiều sự biết ơn hơn không. Tôi vừa mới cứu cuộc sống khó chịu của cô đấy.”
Ít nhất thì anh cũng trông không còn có vẻ buồn chán nữa. “Cảm ơn.”
Anh vẫn giữ cánh tay cô, và anh bắt đầu tiến về phía bờ. “Đã bao giờ cô bị chuột rút như thế này chưa?”
“Chưa bao giờ. Tôi hoàn toàn không phòng bị trước”
“Tại sao cô lại co chân lại?”
“Tôi lạnh, có thể tôi hơi bị sốc một tí. Anh có thể cho tôi mượn cái áo của anh được không?
“Chắc chắn.” Anh vẫn tiếp tục hướng về phía bờ.
Cô kéo gót chân mình lại. “Tôi mượn nó bây giờ được chứ, làm ơn?”
“Bây giờ?” Anh dừng lại. Làn nước dập dình ở ngực cô. Cái áo đỏ đó làm ngực cô nâng lên khá đẹp, và kéo ánh mắt anh nhìn nấn ná. Cô nhận thấy rằng hàng lông mi anh dài, sắc nhọn bao bọc quanh đôi mắt xanh lá, và cô đang đấu tranh để chống lại sự run rẩy.
“Tôi muốn mặc nó trước khi chúng ta rời khỏi mặt nước,” cô nói một cách vui vẻ nhất có thể.
Anh kéo cái nhìn của mình khỏi ngực cô và tiếp tục đi. “Sẽ dễ dàng hơn để giữ ấm cho cô trên bờ cát.”
“Dừng lại! Anh có thể chỉ dừng lại được không!”
Anh đã làm, nhưng anh đang nhìn cô như thể cô có một vết nứt ở đầu.
Cô cắn môi dưới của mình, và quyết định sẽ phải nói với anh. “Tôi có một vấn đề nhỏ…”
“Tôi nghĩ rằng cô thật không bình thường. Cái bằng tốt nghiệp Northwestern mà cô rất tự hào đó có vẻ giống như việc mua bằng vậy.”
“Chỉ cần đưa tôi cái áo sơ mi của anh. Làm ơn đi.”
Anh không có hành động nào cho thấy anh cởi nó ra. Thay vào đó, anh tỏ thái độ nghi ngờ. “Loại vấn đề như thế nào?”
“Tôi dường như…Tôi thực sự rất lạnh. Anh không thấy lạnh à?”
Anh chờ đợi, thể hiện rõ ràng sự cương quyết rằng anh sẽ không đi đâu cho đến khi cô nói ra sự thật. Cô tập trung với vẻ nghiêm túc. “Tôi dường như…” Cô hắng giọng. “Mất một nửa bộ đồ bơi…nửa phía dưới”
Một cách tự nhiên, việc đầu tiên anh làm là đưa mắt nhìn thẳng xuống phía dưới làn nước đục.
“Thôi ngay đi!”
Khi anh nhìn chằm chằm lên cô, mắt anh trông có vẻ ít màu xanh ngọc bích hơn và mang nhiều màu xanh đậm. “Cô làm thế bằng cách nào?”
“Tôi không làm. Là anh. Khi anh cứu tôi.”
“Tôi đã kéo đứt đồ cô?”
“Anh đã.”
Anh mỉm cười. “Tôi luôn luôn gây rắc rối với phụ nữ.”
“Đừng bận tâm. Chỉ cần đưa tôi cái áo ngu ngốc đó!”
Có phải vô tình mà đùi anh chạm vào hông cô? Anh nhìn xuống phía dưới làn nước lần nữa, và cô bất chợt mong ước điên cuồng tất cả sự mờ đục này biến đi. Cô nghe thấy một cái gì đó khàn khàn và quyến rũ trong giọng anh.
“Vậy là cô đang nói với tôi rằng cô đang để mông trần dưới nước.”
“Anh biết chính xác những gì tôi đang nói.”
“Giờ thì, đây là một tình huống tiến thoái lưỡng nan khá thú vị.”
“Nó không tiến thoái lưỡng nan.”
Anh chà ngón cái lên khóe miệng mình với nụ cười mỉm. “Chúng ta đang chống lại bản chất thực sự của chủ nghĩa tư bản ở ngay tại đây, ngay lúc này, cô và tôi. Chúa phù hộ cho nước Mỹ, một đất nước tuyệt vời.”
“Anh đang nói –”
“Chủ nghĩa tư bản triệt để. Tôi có thứ cô cần –”
“Chân tôi lại bắt đầu chuột rút rồi đấy.”
“Câu hỏi ở đây là” – anh nấn ná câu nói của mình, mắt anh chăn thả trên ngực cô –“Cô sẽ làm gì cho tôi để đổi lấy cái áo?”
“Tôi đã đưa cho anh sự phục vụ của tôi như là một đầu bếp rồi còn gì,” cô đáp trả ngay.
“Tôi không biết. Những đôi giày hôm qua khá là đắt tiền. Tôi nghĩ tôi đã trả tiền cho ít nhất là ba ngày nấu nướng của cô.”
Anh làm cho bên trong cô chạy hết tốc lực, và cô không thích điều đó. “Tôi sẽ không ở quanh đây một ngày nào nữa nếu anh không cởi cái áo chết tiệt đang dính trên ngực anh ngay bây giờ?”
“Tôi chưa bao giờ gặp một phụ nữ vô ơn nào như thế trong cuộc đời mình.” Anh bắt đầu cởi nó ra, bị cấn lại ở cánh tay, kéo mạnh nó một lần nữa, nhính nó lên đến ngực, uốn cong cơ bắp tuyệt đẹp của anh…
“Phạt hai mươi yard vì trì hoãn trận đấu!”
“Nó phải là quả phạt trực tiếp năm yard,” anh chỉ ra ở dưới cái áo.
“Không phải hôm nay!”
Anh cuối cùng cũng cởi được ra, và cô chộp lấy nó từ anh trước khi anh chui lại vào đầu mình để chơi trò giữ và đưa, một trò chơi cô khá chắc một cầu thủ tiền vệ NFL sẽ thắng tác giả sách về thỏ.
“Mông trần ư…” Nụ cười anh rộng hơn.
Cô bỏ qua anh và vật lộn để mặc cái áo, nhưng xử lý tất cả đám bông ướt đó trong vùng nước lạnh và sâu này không dễ dàng gì. Đương nhiên, anh không hề giúp đỡ.
“Có lẽ tốt hơn nếu cô lên khỏi mặt nước trước khi cô mặc nó.”
Sự hài hước của anh quá trẻ con. Cô cuối cùng cũng chồng được cái áo ra ngoài, nhưng nó tạo nên một túi khí lớn dập dình xung quanh cô. Cô đẩy nó xuống và tiến về phía bờ, nơi đã thương xót cô với không một bóng khách nào.
Kevin đứng yên nhìn Molly đi lên từ dưới mặt nước. Nhìn từ phía sau cô thật sự làm anh rất khó khăn để giữ nhịp thở bình thường. Dường như cô không ý thức được rằng cái áo nhìn chẳng khác nào cái khăn giấy mỏng khi nó ướt. Đầu tiên là cái eo thanh mảnh của cô xuất hiện, sau đó đến vòng hông cong, và cuối cùng là chân cô, mạnh mẽ và xinh đẹp hơn bất kì ai anh từng nhìn thấy.
Anh nuốt xuống khó khăn khi nhìn thấy nửa thân dưới nhỏ nhắn ngọt ngào của cô. Lớp ngoài lóng lánh của chiếc áo trắng làm nó trông giống như nó được phủ một lớp nước mật.
Anh liếm môi mình. Thật tốt khi nước đủ lạnh, bởi vì nhìn cô sải bước về phía bờ làm anh như đặt trong lửa. Cặp mông tròn nhỏ…một khe hở, tối và cám dỗ. Và anh không thể nhìn thấy được cái gì khác ở phía trước.
Một vị trí mà anh cần phải đổi lại.
Molly nghe Kevin bước tung tóe nước đằng sau cô. Sau đó anh tiến đến bên cạnh cô, bước những sải rộng trong làn nước. Anh đẩy mình về phía trước, cơ bắp lưng anh nổi cuồn cuộn như cung cấp lực đẩy cho hai cánh tay anh. Anh lên bờ và quay lại đối mặt với cô.
Chính xác thì cái gì làm anh cảm thấy thích thú như vậy?
Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng. Một trong những cánh tay của anh di chuyển. Anh kéo mạnh cái quần jean ướt sũng, đang trượt xuống của mình một cách đãng trí. “ Có lẽ bây giờ không quá khó để tin rằng mẹ cô là một vũ nữ.”
Cô liếc nhìn xuống phía dưới và ré lên. Sau đó cô nắm lấy cái áo, kéo nó ra khỏi cơ thể mình, và chạy vội vàng về phía căn nhà.
“Uh…Molly? Nhìn từ phía sau cũng khá là thú vị. Và chúng ta có một vài người đi cùng đang quanh đây đấy,”
Khá chắc chắn, gia đình Peason đang tiến đến gần. Họ hầu như ẩn sau mấy cái ghế ở bãi cát, với những cái giỏ và thùng ướp lạnh.
Molly không tin vào sự hợp tác của Kevin để trở về căn nhà, vì vậy cô hướng về phía rừng, vừa giữ cái áo tránh xa khỏi cơ thể cô ở cả trước và sau vừa kéo mạnh để cho nó giãn dài ra.
“Nếu có bất cứ ai ném cho cô một con cá,” anh gọi với phía sau cô, “đó là bởi vì cô đang lắc lư giống như một con chim cánh cụt vậy.”
“Nếu có bất cứ ai đề nghị anh kêu be be, đó là vì anh hành động giống như một–”
“Hãy giữ lại những lời ngọt ngào đó của cô, Daphne. Những gã chở rác vừa mới mang tới một cái thùng rác mới đấy.”
“Vậy hãy đóng cái nắp lại sau khi anh trèo vào.” Cô chọn cách đi lạch bạch như vậy và bằng cách nào đó xoay xở được để tới căn nhà mà không gặp một việc không may nào. Vào được bên trong, cô ấn cả hai tay mình lên má đỏ lựng và cười.
Nhưng Kevin thì chẳng cười được. Khi anh đứng trên bãi cỏ nhìn về phía căn nhà, anh biết rằng không thể cứ tiếp tục như thế này. Nó thật trớ trêu. Anh là một người đàn ông đã có vợ, nhưng anh chẳng có một chút lợi ích nào từ việc kết hôn.
Câu hỏi đặt ra là, Anh có ý định gì về việc đó?
This Heart Of Mine (Tiếng Việt) This Heart Of Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips This Heart Of Mine (Tiếng Việt)