Số lần đọc/download: 1062 / 18
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:40 +0700
Chương 14: Đao Có Thể Mượn
Đó là thất đương gia Chu Giác của Lục Phân Bán đường.
- Báo cáo đại đường chủ, mối làm ăn đã tới.
Địch Phi Kinh ngẩng đôi mắt có nét vui vẻ của mình lên, không nhanh không chậm hỏi:
- Bọn họ tới mấy người?
- Ba bốn người.
- Người tới là ai?
- Thích Thiếu Thương, Dương Vô Tà và Tôn Ngư.
- Đó là ba người.
Địch Phi Kinh đính chính.
- Thế nhưng tôi luôn cảm thấy có bốn người.
Chu Giác vội vàng giải thích:
- Không chỉ mình tôi có suy nghĩ này, ngay cả Lâm Ca Ca và Mạc Bắc Thần cũng có nhận định như vậy. Bọn họ tới giống như chỉ có ba người, nhưng theo cảm giác tuyệt đối không chỉ như vậy… ngoài ra, phía sau bọn họ đương nhiên có rất nhiều chi viện.
Địch Phi Kinh trầm tư một lúc.
Nguyên lai đôi mắt vui vẻ lộ ra bên ngoài của y không phải là chân thật.
Y chỉ hỏi:
- Ngay cả Mạc Bắc Thần cũng nói như thế?
Chu Giác đáp:
- Đúng.
Địch Phi Kinh lại hỏi:
- Vậy đội ngũ Vô Pháp Vô Thiên của hắn đã bố trí xong chưa?
Chu Giác trả lời:
- Đã bố trí xong.
Địch Phi Kinh lại hỏi:
- Hành động của ba người bọn họ có chỗ nào đặc biệt không?
Chu Giác nói:
- Tất cả đều bình thường, chỉ có Tôn Ngư trên lưng vác một cái bọc vải.
Địch Phi Kinh ngạc nhiên hỏi:
- Bọc vải? Bọc vải gì?
Chu Giác khoa tay múa chân:
- Một cái bọc vải rất lớn, rất lớn.
Địch Phi Kinh không nhìn hắn, chỉ hỏi:
- Lớn thế nào?
Chu Giác đáp:
- Khoảng chừng rộng ba thước, dài bảy thước.
Địch Phi Kinh nhíu mày một cái, sau đó cười.
Cười rất lạnh lùng tịch mịch.
Sau đó y phân phó:
- Chuẩn bị chỗ ngồi, dâng trà, đem bình phong vây quanh. Người tới là bốn vị khách quý.
Sau lưng y có bình phong, đó là bốn tấm bình phong làm bằng gỗ dày đen nhánh, vẽ rồng khắc phượng thêu vàng.
Địch Phi Kinh dựa lưng vào bình phong, giống như có một chỗ dựa dày nặng không gốc rễ.
Sau tấm bình phong lại có người hỏi:
- Ai hộ pháp cho ba người bọn họ?
Chu Giác đáp:
- Hẳn là Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát.
Người sau tấm bình phong hừ lạnh một tiếng:
- Hai người bọn hắn đã đến, cũng không khó đối phó.
Địch Phi Kinh nói:
- Có điều nếu đối phó với hai người bọn họ, cũng giống như khai chiến với toàn bộ côn đồ lưu manh, hảo hán giang hồ trong kinh thành.
Người sau tấm bình phong nói:
- Ta lo lắng lại là người nên tới hình như vẫn chưa tới.
Địch Phi Kinh hỏi:
- Lôi Quyển?
Người sau tấm bình phong nói:
- Hắn mới là trợ thủ mạnh của Thích Thiếu Thương.
Địch Phi Kinh than thở:
- Chỉ sợ Thích Thiếu Thương có trợ thủ khác.
Nói đến đây, khách đã lên lầu.
Kẻ địch đã gần, người đã đến.
Địch tới.
Đón khách.
Địch Phi Kinh đón khách.
Phương thức đón khách của Địch Phi Kinh cũng không phải là đứng lên.
Y luôn luôn không ngẩng đầu lên được, giống như cũng hợp lẽ không tiện đi lại.
Thực ra người không tiện đi lại chưa chắc đã không ngẩng đầu lên được, chẳng hạn như Vô Tình.
Đồng dạng, người không ngẩng đầu lên được cũng chưa chắc không tiện đi lại, chẳng hạn như Địch Phi Kinh.
Hiện giờ phương thức đón khách của y là ngước mắt, mỉm cười, chắp tay, ôm quyền, khiến người ta cảm thấy y nho nhã lễ độ, lễ nghi chỉnh tề, không hề khiến người khác cảm thấy ngạo mạn vô lễ, thậm chí vì vậy càng đồng tình và cảm động với y.
Địch Phi Kinh chính là người như vậy.
Y thường gây cho người ta loại cảm giác này.
Ngay cả kẻ địch hôm nay đi lên giao thủ với y (vốn là “đàm phán”, nhưng lỡ may “đàm” không xong, có thể sẽ biến thành “sống mái”, thậm chí “quyết một trận tử chiến”), cũng khó tránh khỏi sinh ra loại cảm giác này với y.
Loại cảm giác này, Thích Thiếu Thương, Tôn Ngư và Dương Vô Tà đều có.
Mỗi lần Thích Thiếu Thương nhìn thấy Địch Phi Kinh đều sinh ra suy nghĩ.
Nếu như trong tháp, trong lâu có nhân vật như thế, vậy thì sẽ như hổ thêm cánh.
Chẳng những mình có thể nhờ cậy, hơn nữa cũng có thể chia sẻ vất vả của Dương quân sư, giảm đi âu lo của Dương tiên sinh.
Y có suy nghĩ này là do tiếc tài.
Mặc dù y từng vì yêu tài mà bị phản bội, gần như thua không còn manh giáp, không trở mình được, nhưng y vẫn khó kìm nén tư tưởng trọng tài tiếc tài.
Có điều, suy nghĩ này của y đối với Địch Phi Kinh lại chưa từng nói ra, bởi vì y không muốn Dương Vô Tà hiểu lầm.
Trong số ba người, Dương Vô Tà là người có ấn tượng sâu sắc nhất đối với “thái độ” của Địch Phi Kinh.
Mỗi lần y nhìn thấy Địch Phi Kinh đều tự kiểm điểm.
Đối phương thật sự là một nhân vật lớn.
Hắn có thể lấy được sự đồng tình của người khác, thậm chí có thể không cần lên tiếng cũng khiến người ta ủng hộ, không hề đề phòng.
Hắn giỏi gây cho người ta thiện cảm.
Dương Vô Tà biết, về điểm này Địch Phi Kinh quả thật chiếm ưu thế, mà nguyên nhân là vì Địch Phi Kinh giỏi lợi dụng nhược điểm của mình.
Hóa yếu thành mạnh, dùng yếu thắng mạnh, điểm này thật không dễ dàng.
Nhưng Địch Phi Kinh lại dễ dàng làm được.
Cho nên mỗi lần y nhìn thấy Địch Phi Kinh, đều nhắc nhở mình phải cố gắng nhiều thêm, hơn nữa cũng đặc biệt cảm giác được một chuyện.
Kim Phong Tế Vũ lâu muốn độc bá kinh sư, e rằng phải trải qua rất nhiều bấp bênh, hơn nữa còn rất khó khăn.
Y cũng từng suy nghĩ, nếu như Phong Vũ lâu có trợ thủ mạnh như Địch Phi Kinh, chẳng phải là càng…
Thế nhưng y chỉ nghĩ tới đây, không nghĩ tiếp.
Bởi vì không thể nghĩ tiếp.
Bởi vì cho dù có một ngày như thế, e rằng mình cũng chưa chắc có thể chấp nhận được người này…
Coi như mình chấp nhận được, Địch Phi Kinh nhất định cũng không chấp nhận được mình.
Tôn Ngư sau khi nhìn thấy Địch Phi Kinh lại có suy nghĩ.
Nếu như có một ngày, Phong Vũ lâu chẳng những có Dương Vô Tà, hơn nữa còn có Địch Phi Kinh, vậy thì nhất định sẽ rất lớn mạnh; nhưng nếu Lục Phân Bán đường chẳng những sở hữu Địch Phi Kinh, lại chiêu mộ được Dương quân sư, vậy thì cực kỳ đáng sợ.
Theo cách nhìn của hắn, Địch Phi Kinh dễ gây cho người thiện cảm, khiến người ta đồng tình, dễ được người ủng hộ. Thế nhưng về học thức uyên bác, từng trải phong phú, Địch Phi Kinh vẫn không bằng Dương Vô Tà.
Thứ Dương quân sư có là chân tài thực học.
Mặc dù địa vị của hắn trong Kim Phong Tế Vũ lâu đã càng ngày càng quan trọng, đệ tử tinh anh của Nhất Linh Bát Công Án cũng gần như do hắn quản lý, nhưng Tôn Ngư vẫn cảm thấy một chuyện.
Có thể cùng tiến lên Tam Hợp lâu đàm phán với người của Lục Phân Bán đường, hắn cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng tự biết thực lực còn kém xa những người như Thích Thiếu Thương (ít nhất là về chiến lực), Dương Vô Tà (ít nhất là về trí lực)…
Những điểm mà hắn phải “gắng sức đuổi theo” vẫn còn nhiều, còn rất nhiều.
Bọn họ đi lên cầu thang từng bước, cho nên ngước đầu nhìn, trông thấy Địch Phi Kinh ngồi ở phía chót trên lầu, giống như đang ngẩng đầu nghênh đón bọn họ đến.
Nhưng sau khi bọn họ hoàn toàn lên lầu, có thể nhìn thẳng hoặc nhìn xuống Địch Phi Kinh vẫn đang ngồi yên, lúc này lại phát hiện Địch Phi Kinh vẫn cúi đầu, chỉ ngước một đôi mắt sắc bén, giống như một đôi ám khí sáng ngời.
Chủ nhân của đôi mắt sáng này nói:
- Các người tới không dễ dàng phải không? Nhưng vẫn tới đúng hẹn.
Thích Thiếu Thương nói:
- Chúng ta tới không dễ dàng, nhưng nên tới thì chúng ta nhất định sẽ tới.
Địch Phi Kinh cười một tiếng:
- Dạo này vẫn khỏe chứ? Gần đây thanh danh của Thích lâu chủ đã như mặt trời ban trưa rồi.
Thích Thiếu Thương nói:
- Uy danh của Địch đại đường chủ đã sớm chấn nhiếp tám phương. Trên thực tế, sức ảnh hưởng của Lục Phân Bán đường trên giang hồ, trong võ lâm, có lẽ còn cao hơn một bậc so với khi Lôi tổng đường chủ còn sống.
Địch Phi Kinh nói:
- Đó là do Lôi đại tiểu thư biết cách quản lý.
Dứt lời y liền ho mấy tiếng.
Thích Thiếu Thương nhướng mày:
- Địch đại đường chủ vẫn khoẻ chứ?
Địch Phi Kinh cười một tiếng, nói:
- Không sao, chỉ đau thôi.
Thích Thiếu Thương hỏi:
- Đau? Đau ở đâu?
Địch Phi Kinh sờ sờ ngực:
- Ở đây.
Thích Thiếu Thương lại hỏi:
- Tim đau?
Địch Phi Kinh nói:
- Đúng vậy.
Thích Thiếu Thương tiếp tục hỏi:
- Lại không biết đau như thế nào?
Địch Phi Kinh đáp:
- Rất đau, giống như bị người ta đâm một đao.
Thích Thiếu Thương nói:
- Thời thế hiện nay, trong võ lâm còn có ai dám đâm đao vào ngực đại đường chủ?
Địch Phi Kinh nói:
- Có.
Thích Thiếu Thương hỏi:
- Ai?
Địch Phi Kinh đáp:
- Ngài.
Thích Thiếu Thương giả vờ ngạc nhiên:
- Địch huynh nói đùa rồi.
Địch Phi Kinh cười khan một tiếng:
- Thích trại chủ là thủ lĩnh một lâu tôn quý, là tông sư nắm giữ đại cục của võ lâm kinh thành, đương nhiên sẽ không tự mình cho kẻ không phận sự như ta ăn đao. Chỉ có điều, đồ quý giá trong đường chúng ta, chưa vào đến kinh sư, trên đường đã có bảy tám phần mười bị người ta cướp. Đây rõ ràng giống như có người đâm mười bảy mười tám đao vào lưng và ngực ta. Thích lâu chủ, nếu là ngài, ngài nói xem có đau không?
Cháy nhà mới ra mặt chuột.
Chủ đề đã đến rồi.
Tôn Ngư luôn im lặng đột nhiên lên tiếng:
- Có phải ta nghe lầm không?
Hắn vẫn luôn không mở miệng, có thể là hắn cảm thấy còn chưa tới lúc mở miệng.
Hắn còn có vấn đề thứ hai:
- Hay là Địch đại đường chủ nói sai rồi?
Hắn đã được chọn đi đến nơi này, chỉ cần đến lúc nên nói chuyện, hắn nhất định sẽ nói; chỉ cần đến lúc nên động thủ, hắn cũng nhất định sẽ động thủ.
Nếu không, hắn tới đây làm gì?
Sau đó, hắn quả nhiên còn có vấn đề thứ ba.
Hắn hỏi ngược lại:
- Ngay cả hàng hóa của Lục Phân Bán đường cũng có người dám cướp sao?
- Quả thật không có.
Địch Phi Kinh rất bình tĩnh nói:
- Thông thường mà nói, bằng hữu trên đường đều rất nể mặt chúng ta, ngoại trừ…
Tôn Ngư hỏi:
- Ngoại trừ cái gì?
Địch Phi Kinh nói:
- Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tôn Ngư nói:
- Ngươi muốn nói người của chúng ta cướp hàng của ngươi? Chúng ta ở trong tối dùng đao đâm ngươi?
Địch Phi Kinh lạnh nhạt nói:
- Nếu không phải là huynh đệ của Kim Phong Tế Vũ lâu, đao của người khác cũng không thanh thoát gọn gàng như vậy.
Y giống như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình:
- Huynh đệ của các ngươi ở ngoài kinh rất nhiều, các bang, các phái, các môn, các núi đều có. Nếu như một đội nhân mã đâm một đao, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta đã sớm trăm ngàn vết thương. Vẫn mong giơ cao đánh khẽ thì tốt hơn.
- Đao có thể mượn.
Tôn Ngư nhắc nhở:
- Người dùng đao chưa chắc đã là người đâm đao.
Địch Phi Kinh đột nhiên ngước mắt, mắt thần như điện.
Y không nhìn Tôn Ngư, chỉ nhìn Thích Thiếu Thương.
Chỉ hỏi một câu.
- Ta không muốn biết đao kia có thể mượn hay không.
Y nói:
- Ta chỉ muốn biết, Thích lâu chủ có thừa nhận chuyện này không? Phong Vũ lâu có làm chuyện như vậy không?
- Có.
Lần này là Thích Thiếu Thương trả lời.
Ngắn gọn, có lực.
Chỉ một chữ, đã thừa nhận tất cả.