Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Aldous Huxley
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Brave New World
Dịch giả: Hiếu Tân
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 116
Cập nhật: 2023-07-16 17:10:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
enry Foster lù lù hiện ra qua ánh sáng chập choạng của Kho Phôi.
“Em có muốn đi Fili tối nay không?”
Lenina chỉ lắc đầu không nói.
“Đi chơi với người khác à?”
Cô lại lắc đầu.
Henry thấy vẻ mệt mỏi trong đôi mắt đỏ, vẻ xanh xao bên dưới nước da ban đỏ, nỗi buồn ở khóe môi đỏ chót không cười.
“Em không ốm đấy chứ?” – anh hỏi, hơi lo lắng, sợ rằng cô có thể bị một chứng bệnh lây nhiễm còn sót lại.
Nhưng một lần nữa Lenina lại lắc đầu.
“Dù sao, em nên đến khám bác sĩ” – Henry nói. “Một bác sĩ mỗi ngày, chứng sảng rượu khỏi ngay” – anh vui vẻ nói thêm mội câu ngạn ngữ học trong khi ngủ, kèm theo cái vỗ nhẹ lên vai. “Có lẽ em cần Mang Thai Giả. Hay một trị liệu G.Đ.M. 1 cực mạnh. Em biết đấy, đôi khi đam mê giả thông thường không đủ...”
“Ôi, vì Ford, xin anh thôi đi cho!” – Lenina phá vỡ cái im lặng bướng bỉnh. Và cô quay trở lại với những phôi thai bị xao lãng của cô.
Một trị liệu G.Đ.M. cơ à? Cô đã suýt cười, nếu lúc đó cô không gần như muốn khóc. Cứ làm như cô chưa có đủ đam mê mãnh liệt của riêng mình! Cô thở dài khi rút đầy ống tiêm. “John” – cô thầm thì một mình – “John...” rồi “Lạy Ford tôi” – cô tự hỏi – “không biết mình đã tiêm cho ống bệnh ngủ này chưa nhỉ?”. Cô không sao nhớ được. Cuối cùng, cô quyết định không dám cho nó một liều thứ hai, và di chuyển xuống chai kế tiếp.
Hai mươi hai năm, tám tháng bốn ngày từ thời điểm đó, một nhà quản lý Alpha Trừ trẻ tuổi đầy hứa hẹn sẽ chết vì trùng trypanosomiasis – ca đầu tiên trong vòng nửa thế kỷ. Thở dài, Lenina tiếp tục công việc của cô.
Một giờ sau, trong Phòng Thay đồ, Fanny phản đối mạnh mẽ. “Nhưng thật vô lý, cậu để bản thân rơi vào một trạng thái như thế. Quá vô lý” – cô lặp lại – “Mà về cái gì cơ chứ? Một người đàn ông. Chỉ một người đàn ông thôi”.
“Nhưng anh ấy là người tớ muốn.”
“Làm như trên thế giới này không có cả triệu đàn ông khác ấy.”
“Nhưng tớ không muốn họ.”
“Cậu không thử làm sao cậu biết được?”
“Tớ thử rồi.”
“Nhưng bao nhiêu?” – Fanny hỏi. Nhún vai khinh bỉ – “Một, hai?”
“Vài chục. Nhưng” – lắc đầu – “chẳng hay ho gì cả” – cô thêm.
“À, cậu phải kiên nhẫn chứ” – Fanny nói, giọng dạy đời. Nhưng rõ ràng niềm tin của cô vào phương thuốc của mình đã lung lay.
“Không thể đạt được điều gì nếu ta không kiên nhẫn.”
“Nhưng trong khi đó…”
“Đừng nghĩ đến anh ta nữa.”
“Tớ không thể.”
“Ngậm soma.”
“Tớ đã uống rồi.”
“Ừ, thế thì tiếp tục đi.”
“Nhưng trong những quãng ngưng tớ vẫn thích anh ấy. Tớ sẽ mãi mãi thích anh ấy.”
“Ờ, nếu sự thể đã như thế” – Fanny nói quả quyết – “sao cậu không đến chiếm lấy anh ta. Dù anh ta muốn hay không”.
“Nhưng nếu cậu biết anh ấy quỷnh như thế nào!”
“Lại càng là lý do để quyết tâm hơn.”
“Nói thế là hay nhất.”
“Đừng ngập ngừng vì những lý do vớ vẩn nữa. Hành động đi”. Giọng nói của Fanny vang lên như tiếng kèn lệnh; cô có thể là một giảng viên Y.W.F.A nói chuyện cả buổi tối với những Beta Trừ mới lớn. “Đúng, hành động luôn và ngay.”
“Tớ sợ” – Lenina nói.
“Ờ, trước hết cậu phải uống nửa gram soma. Còn bây giờ tớ đi tắm đây”. Cô bước đi, kéo lê chiếc khăn tắm.
Chuông reo, và người Hoang dã, đang nóng lòng mong Helmholtz sẽ đến chiều nay (vì cuối cùng chàng đã quyết định nói chuyện với Helmholtz về Lenina, chàng không thể chịu nổi trì hoãn tâm sự của mình một chút nào nữa) nhảy cẫng lên và chạy ra cửa.
“Tôi đã linh cảm là anh mà, Helmholtz” – chàng kêu to khi mở cửa.
Trên ngưỡng cửa, Lenina đứng, trong bộ đồ lính thủy bằng xatanh acetate, với chiếc vòng trắng toòng teng trên tai trái.
“Ô!” – người Hoang dã thốt lên, như có ai đánh chàng một cú rất mạnh.
Nửa gram soma đã đủ cho Lenina quên nỗi sợ và bối rối của cô. “Hê lô, John” – cô nói, mỉm cười và bước qua chàng đi vào phòng. Chàng tự động đóng cửa và đi theo. Lenina ngồi xuống. Im lặng hồi lâu.
“Anh có vẻ không vui lắm khi gặp tôi, John à” – cuối cùng cô nói.
“Không vui?” – người Hoang dã nhìn cô trách móc; rồi bỗng quỳ xuống trước cô, cầm tay Lenina và kính cẩn hôn. “Không vui ư? Ôi, nếu như cô biết” – chàng thì thầm và liều ngước mắt lên nhìn mặt cô. “Lenina tuyệt vời” – chàng tiếp tục – “trên đỉnh cao ngưỡng mộ, xứng đáng với những gì thân yêu nhất trên đời”. Cô mỉm cười với chàng, nụ cười dịu dàng tinh tế. “Ôi, cô thật hoàn hảo” – (cô ngả về phía anh với đôi môi hé mở) – “thật hoàn hảo, thật có một không hai” – (gần hơn, gần nữa) – “tuyệt nhất trong mọi tạo vật”. 2 Gần thêm nữa. Người Hoang dã bỗng bò toài lên. “Đó là lý do” – chàng ngoảnh mặt đi nói – “tôi muốn trước hết làm cái gì đó... Tôi muốn nói, để chứng tỏ rằng tôi xứng đáng với cô. Không phải là tôi thực sự được thế. Nhưng dù sao tôi muốn bày tỏ rằng không phải tôi hoàn toàn không xứng đáng. Tôi muốn làm cái gì đó”.
“Sao anh lại nghĩ cần phải...” – Lenina bắt đầu, nhưng bỏ lửng câu nói. Trong giọng nói của cô có một vẻ cáu kỉnh. Khi người ta đã ngả người ra, gần hơn, gần nữa, với đôi môi hé mở, mà bỗng nhiên chỉ thấy người ta đang ngả người về phía trống không, trong khi một gã đần đang lóng ngóng bò toài phía trước, thì có lý do, cho dù đang có một nửa gram soma lưu thông trong máu, một lý do thật sự để phát cáu.
“Ở Malpais” – người Hoang dã lầm bầm chẳng đâu vào đâu – “anh đã phải mang đến cho cô ta bộ da sư tử núi – tôi muốn nói, khi anh muốn cưới ai đó. Hay là chó sói”.
“Ở Anh làm gì có sư tử” – cô gần như bật lên.
“Và cho dù nếu có” – người Hoang dã nói thêm, bỗng nhiên tức tối khinh khỉnh – “người ta cũng giết chúng từ những chiếc trực thăng, bằng hơi độc hay một thứ gì đó, tôi nghĩ thế. Tôi sẽ không làm thế, Lenina”.
Chàng so vai, liều nhìn cô nhưng bắt gặp cái nhìn trừng trừng khó chịu không hiểu nổi. Bối rối – “Tôi sẽ làm bất cứ cái gì” – chàng tiếp tục, càng nói càng lung tung hơn – “Bất cứ việc gì cô nói với tôi. Có những trò tiêu khiển khá nhọc nhằn, cô biết đấy. Nhưng khó nhọc đem lại niềm vui. Ý tôi muốn nói tôi sẽ quét nhà nếu cô muốn”.
“Nhưng chúng ta có máy hút bụi ở đây” – Lenina bối rối nói – “Không cần đâu”.
“Không, tất nhiên là không cần. Nhưng có một số loại công việc hèn kém được thực hiện một cách cao quý 3. Tôi thích thực hiện một công việc cao quý. Cô không hiểu ư?”
“Nhưng nếu có những máy hút bụi...”
“Vấn đề không phải ở đó.”
“Và những Epsilon dở ngây dở dại sử dụng chúng” – cô tiếp tục – “Vậy, thật ra, tại sao?”
“Tại sao ư? Nhưng là vì cô, vì cô. Chỉ là để tỏ ra tôi...”
“Và những máy hút bụi thì có liên quan gì đến những sư tử...”
“Tỏ ra tôi yêu...”
“Hay những con sư tử ấy vui mừng khi thấy tôi…” – cô càng nói càng cáu tiết.
“Cô đến mức nào, Lenina ạ” – chàng gần như liều mạng bật ra.
Trong lòng tràn ngập vui sướng, máu chảy rần rần lên gò má Lenina. “Anh nói thật đấy chứ, John?”
“Nhưng tôi không định nói thế” – người Hoang dã kêu lên, đan hai tay vào nhau một cách đau khổ – “Không, cho đến khi... nghe này, Lenina, ở Malpais người ta cưới nhau”.
“Cái gì?” – cơn giận dữ khiếp đảm lại bò về trong giọng nói của cô.
Anh ta đang nói về cái gì vậy.
“Mãi mãi. Họ hứa chung sống với nhau mãi mãi.”
“Ý nghĩ gì mà kinh tởm thế!” – Lenina thật sự choáng.
“Sống lâu hơn cái vỏ ngoài của sắc đẹp, với tâm hồn đổi mới nhanh hơn thân thể suy tàn.” 4
“Cái gì?”
“Nó cũng giống như trong Shakespeare ấy mà. Nếu ngươi thật sự đã làm rách màng trinh của nàng/ Trước khi cử hành thánh lễ thiêng liêng có mục sư chứng giám...” 5
“Vì Ford, John, nói năng cho có nghĩa một chút đi. Tôi chẳng hiểu lấy một lời anh nói. Trước hết là những cái máy hút bụi, rồi đến những cái màng. Anh làm tôi phát điên lên mất.”
Cô nhảy lên, và như thể sợ anh có thể chạy trốn cô, cả thể xác lẫn linh hồn, cô nắm vội lấy cổ tay anh. “Trả lời câu hỏi của em đây, anh có thật sự thích em không, hay là không thích?”
Một thoáng im lặng, rồi, bằng một giọng trầm, rất trầm – “Tôi yêu em hơn mọi thứ trên đời này!” – Chàng nói.
“Vậy thì hà cớ gì anh không nói thế?” – Cô rít lên, nỗi bực tức của cô mạnh đến mức cô cấu những móng tay sắc nhọn vào cổ tay anh – “Mà lại đi nói vớ nói vẩn về những cái màng, cái máy hút bụi và những con sư tử, làm khổ tôi hết tuần này sang tuần khác”.
Cô buông cổ tay anh ra và hất mạnh nó ra khỏi cô một cách giận dữ. “Nếu tôi không yêu anh nhiều đến thế” – cô nói – “chắc tôi đã tức điên với anh”.
Và bỗng nhiên hai cánh tay cô quấn lấy cổ anh, anh cảm thấy đôi môi mềm mại của cô trên môi anh. Thật mềm mại ngọt ngào, thật ấm áp và cuồng nhiệt đến nỗi anh không thể không nghĩ về những cái ôm trong Ba tuần lễ trong một chiếc trực thăng. Ooh! Ooh! Hình nổi Cô gái Tóc vàng và còn hơn người da đen thật sự. Khủng khiếp, khủng khiếp, khủng khiếp… Anh bắt đầu giằng ra, nhưng cô ôm xiết chặt hơn.
“Sao anh không nói thế?” – cô thì thầm, ghé sát mặt nhìn anh. Đôi mắt cô đầy trách móc âu yếm.
“Cái hang đen tối nhất, nơi thích hợp nhất” (giọng nói của lương tâm vang lên thơ mộng), “lời kêu gọi mạnh nhất của thần ác trong chúng ta không bao giờ có thể biến danh dự của chúng ta thành lòng tham. Không bao giờ! Không bao giờ!” 6, chàng quyết định.
“Anh chàng ngốc!” – cô nói – “Em muốn anh quá trời. Và nếu anh cũng muốn em, tại sao anh không?...”
“Nhưng Lenina...” – anh bắt đầu phản đối, và vì ngay lập tức cô thả hai cánh tay ra, vì cô bước ra xa anh, trong phút chốc anh nghĩ rằng cô đã hiểu được ý ngầm của anh. Nhưng khi cô mở khóa thắt lưng đeo băng đạn trắng của cô ra, và treo nó cẩn thận lên lưng ghế, anh bắt đầu hiểu ra rằng anh đã lầm.
“Lenina!” – anh nhắc lại một cách bứt rứt.
Cô đặt tay lên cổ áo và kéo một đường dài thẳng xuống, chiếc áo blouse trắng kiểu lính thủy của cô mở toang ra; sự ngờ vực cô đặc thành điều chắc chắn, quá chắc chắn. “Lenina, cô đang làm gì đấy?”
“Xoạt! Xoạt!” Câu trả lời của cô không lời. Cô bước ra khỏi chiếc quần không đáy. Chiếc quần lót zippicamiknick của cô màu hồng nhạt. Chữ T bằng vàng của chàng Ca sĩ Cộng đồng Thượng thặng đung đưa trên ngực cô.
“Những cặp vú mọng sữa này lách qua các chấn song cửa sổ đập vào mắt bọn đàn ông...” 7 Tiếng hát vang to, những lời ma mị làm cho cô dường như nguy hiểm gấp đôi, cám dỗ gấp đôi. Êm dịu, êm dịu, nhưng sao nghe sắc nhọn như khoan hay soi vào lý trí và đào hầm xuyên qua lòng quyết tâm. “Lời thề mạnh nhất là rơm, kề bên lửa là lòng khao khát. Hãy tiết chế hơn, nếu không…” 8
“Xoạt!” Chiếc áo ngực màu hồng tròn tròn rơi ra như một quả táo. Đôi cánh tay ngoe nguẩy nâng lên lúc đầu chân phải, rồi chân trái: chiếc quần lót zippicamiknick nằm bất động trên sàn như một quá bóng xì hơi.
Chân vẫn mang giày và tất, và chiếc mũ bạt tròn trắng ngạo nghễ trên đầu, cô tiến tới bên anh. “Anh yêu! Anh yêu! Giá mà anh nói thế từ trước!” Cô đưa hai cánh tay ra.
Nhưng đáng lẽ nói “em yêu” và giơ hai tay ra, thì người Hoang dã kinh hãi lùi lại, đập đánh đét vào tay cô như thể anh đang cố xua đuổi một con vật nguy hiểm chui vào nhà. Bước lùi bốn bước, và anh bị dồn vào tường.
“Anh yêu!” – Lenina nói và đặt hai bàn tay trên vai anh, ép người cô vào anh. “Vòng tay qua người em” – cô ra lệnh – “ôm em cho đến khi em say, cưng”. Cả cô cũng nói như thơ trong mệnh lệnh của mình, cô biết những từ ngữ hát lên như những câu thần chú và vang như tiếng trống. “Hôn em đi” – cô nhắm mắt và hạ giọng thầm thì như ngái ngủ. “Hôn em đi, cho đến khi em say như say soma. Ôm em cưng ơi, chặt vào nào...”
Người Hoang dã nắm lấy cổ tay cô, giật mạnh ra khỏi vai anh, đẩy cô ra một cách thô bạo một khoảng cách bằng chiều dài cánh tay.
“Ôi đau, anh làm em đau, anh... Ôi!” Cô bỗng nhiên im lặng. Hoảng sợ làm cô quên cả đau. Mở mắt ra, cô đã thấy mặt anh – không, không phải mặt anh, một khuôn mặt hung dữ của người lạ, tái nhợt, biến dạng, xoắn vặn đi vì một cơn điên giận không giải thích nổi. Thất kinh, “Nhưng chuyện gì thế, John?”, cô thì thầm. Anh không trả lời, mà chỉ nhìn trừng trừng vào mặt cô bằng đôi mắt điên dại ấy. Những bàn tay lúc trước cầm cổ tay cô giờ run rẩy. Anh thở sâu và không đều. Cô bỗng nghe anh nghiến răng, tiếng nhỏ cơ hồ không thể nhận thấy, nhưng gây kinh hoàng. Cô gần như hét lên. “Cái gì thế?”
Và như thể thức tỉnh bởi tiếng kêu của cô, anh nắm vai cô và lắc. “Con đĩ!” – anh quát lên – “Con đĩ! Đồ gái đĩ trơ tráo!” 9.
“Ôi, đừ-ng, đừ-ng” – cô phản đối bằng một giọng rung kỳ cục vì bị anh lắc.
“Con đĩ!”
“Xin đừ-ng!”
“Đồ đĩ thõa chết tiệt!”
“Một gram thì tốt hơn…” 10 Cô bắt đầu.
Người Hoang dã đẩy cô ra mạnh đến nỗi cô lảo đảo và ngã.
“Đi” – anh quát, đầy vẻ đe dọa – “cút ngay khuất mắt tao nếu không tao giết mày”. Anh nắm chặt tay thành quả đấm.
Lenina đưa tay lên che mặt. “Không, John, xin anh đừng...”
“Nhanh lên. Đi!”
Một cánh tay vẫn giơ lên, và theo dõi từng cử động của anh bằng đôi mắt sợ hãi, cô bò lê và vẫn né, vẫn che đầu, rồi lao vào buồng tắm.
Tiếng vỗ mạnh lạ lùng khiến cô nhanh chóng nguôi ngoai vang to như tiếng súng.
“Ôi” – Lenina nhao ra phía trước.
Được khóa an toàn trong buồng tắm, cô yên tâm săn sóc đến các vết thương của mình. Đứng quay lưng vào gương, cô vặn đầu. Nhìn qua vai trái cô thấy vết của một bàn tay để lại hiện lên rõ và đỏ sẫm trên mặt da long lanh. Cô cẩn thận chà chỗ bị đau.
Bên ngoài, trong một phòng khác, người Hoang dã sải những bước dài đi đi lại lại, bước đều, bước đều theo tiếng trống và tiếng nhạc của những lời ma mị. “Chim hồng tước bay tới và lũ trẻ giàu có làm những trò phóng đãng trước mắt tôi”. Những lời ấy cứ ầm ầm trong tai anh nghe bực mình. “Con chồn hôi, con ngựa bẩn đến đó với lòng thèm muốn dâm đãng hơn. Từ thắt lưng trở xuống, chúng là Nhân mã, dù phía trên là cơ thể đàn bà. Nhưng các vị thần thừa hưởng đến chỗ thắt lưng. Bên dưới là của quỷ sứ. Có địa ngục, có bóng tối, có giếng lưu huỳnh, có lửa bỏng,mùi hôi thối, bệnh ho lao; nhục nhã, nhục nhã, nhục nhã, đau khổ, đau khổ! Hỡi bạn tôi nhà bào chế, lấy cho tôi một ounce xạ hương, để tẩy uế trí tưởng tượng của tôi. 11 ”
“John!” – từ buồng tắm mạo hiểm vọng ra một giọng khẽ khàng nài nỉ – “John!”
“Chà, mi đồ thối tha, mi xinh đẹp thơm tho đến nhức nhối. Phải chăng những pho sách vĩ đại kia được làm ra để viết về “đồ điếm” chăng? Đến trời cũng phải bịt mũi...” 12
Nhưng mùi nước hoa từ cô vẫn phảng phất bên anh, chiếc áo khoác của anh phủ trắng bột ướp thơm thân thể mượt nhu nhung của cô. “Đồ gái đĩ trơ tráo, đồ gái đĩ trơ tráo, đồ gái đĩ trơ tráo”. Nhịp đập không lay chuyển vẫn đập hoài. “Đồ gái đĩ...”
“John, anh có nghĩ rằng em cần lấy quần áo?”
Anh nhặt lấy chiếc quần ống loe, chiếc blouse, quần lót zippicamiknick.
“Mở ra” – anh đá vào cửa, ra lệnh.
“Không, em không đâu…” – giọng nói sợ hãi và thách thức.
“Được, cô mong tôi đưa nó cho cô như thế nào?”
“Đẩy chúng qua khe thông gió bên trên cửa.”
Anh làm như cô gợi ý rồi quay lại những bước đi khó chịu trong phòng. “Đồ gái đĩ trơ tráo, đồ gái đĩ trơ tráo. Con quỷ với cái mông béo núc dâm đãng và giang mai…” 13
“John.”
Anh không trả lời. “Cái mông béo núc dâm đãng và giang mai…”
“John.”
“Cái gì thế?” – anh hỏi giọng cộc cằn.
“Em tự hỏi anh có ngại đưa cho em chiếc thắt lưng Malthus.”
Lenina ngồi nghe tiếng bước chân ở phòng bên kia, tự hỏi, trong khi nghe, anh cứ đi như thế trong bao lâu; liệu cô có phải đợi đến khi anh ấy rời căn hộ này không; hay nếu an toàn, sau khi để cho cơn điên của anh có đủ thời gian để rút xuống, mở cửa buồng tắm và lao ra ngoài. Cô bị gián đoạn giữa những suy đoán khó chịu này bởi tiếng chuông điện thoại reo ở phòng bên. Tiếng bước chân nặng nề dừng lại đột ngột. Cô nghe giọng người Hoang dã đàm thoại với đầu kia.
“Chào.”
“Vâng.”
“Nếu tôi không giả mạo chính mình. Là tôi đây.” 14
“Vâng, anh chưa nghe tôi nói hay sao, người Hoang dã đây.”
“Cái gì? Ai ốm. Tất nhiên tôi quan tâm.”
“Nhưng có nghiêm trọng không? Bà ấy mết thật sự à? tôi sẽ đến ngay...”
“Không còn trong phòng bà ấy nữa à? Họ đưa bà ấy đi đâu?”
“Ôi trời ơi. Địa chỉ thế nào?”
“Số Ba Park Lane hả. Đúng thế không? Số Ba à? Cám ơn.”
Lenina nghe tiếng cạch của ống nghe đặt xuống, rồi những bước chân vội vã. Một tiếng sập cửa. Rồi im lặng. Anh ta đi thật rồi sao?
Hết sức thận trọng, cô mở cửa nhích ra mấy li, hé nhìn qua khe, thấy căn phòng trống không cô đánh bạo mở to hơn một tí, và thò cả đầu ra ngoài; cuối cùng cô nhón gót đi vào phòng, đứng vài giây trái tim đập thình thình, nghe ngóng, nghe ngóng, rồi phóng vọt ra cửa trước, mở nó ra, trườn qua, sập lại, chạy. Chỉ đến khi đã vào trong thang máy và đang lao xuống cô mới bắt đầu cảm thấy bản thân cô được an toàn.
--------------------------------
1 Giả Đam mê Mãnh liệt (Violent Passion Surrogate). (ND)
2 William Shakespeare, Bão tố. (ND)
3 William Shakespeare, Bão tố. (ND)
4 William Shakespeare, Troilus và Cressida. (ND)
5 William Shakespeare, Bão tố. (ND)
6 William Shakespeare, Bão tố. (ND)
7 William Shakespeare, Timon ở Athens. (ND)
8 William Shakespeare, Bão tố. (ND)
9 William Shakespeare, Othello. (ND)
10 “A gramme is better than a damn”: Một gram bao giờ cũng tốt hơn một câu nguyền rủa. Câu ngạn ngữ học trong lúc ngủ. (ND)
11 William Shakespeare, Vua Lear. (ND)
12 William Shakespeare, Othello. (ND)
13 William Shakespeare, Troilus và Cressida. (ND)
14 William Shakespeare, Đêm thứ mười hai. (ND)
Thế Giới Mới Tươi Đẹp Thế Giới Mới Tươi Đẹp - Aldous Huxley Thế Giới Mới Tươi Đẹp