Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Lavyrle Spencer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: November Of The Heart
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1696 / 14
Cập nhật: 2015-12-02 02:06:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
êm hôm bà Levinia và ông Gideon biết con gái mình có thai, Lorna đã ngồi trong phòng lặng lẽ chờ đợi, vì đau đớn nhiều hơn vì ngoan ngoãn. Cha mẹ nàng đã dùng đến thứ vũ khí hiệu nghiệm nhất để đánh gục nàng là sự nhục nhã.
Trước đây chưa bao giờ Lorna nghĩ đến hậu quả đó của tình yêu giữa nàng và Jens. Nhưng bây giờ những câu phỉ báng của cha mẹ khiến nàng lo lắng mọi người sẽ nhìn nàng thế nào? Ngay Phoebe, liệu có đối xử với nàng thân thiết như ngày trước không? Liệu Phoebe có tránh nàng như tránh một kẻ nhơ nhuốc không?
Đêm về khuya, Lorna càng thấy mình cô đơn. Không ai đem khay thức ăn buổi tối lên cho nàng. Không ai vào thăm nàng, Jens thì đã bị đuổi ra khỏi đây rồi. Tòa nhà bổng mang một vẻ bí hiểm dường như người ta chỉ thì thầm với nhau những điều cần giữ kín.
Lorna rón rén đến giường, cứ để nguyên áo quần như vậy nằm xuống. Giấc ngủ chập chờn, chốc chốc nàng lại choàng thức dậy. Cuối cùng vướng víu quá, nàng đành cởi áo quần và chui vào chăn.
Khoảng tám giờ sáng một tiếng động làm nàng thức giấc.
- Mời cô dậy ăn điểm tâm.
Cửa khẽ mở, một khay thức ăn được đặt lên sàn nhà. Cửa đóng và tiếng chân xa dần.
Lorna bưng khay điểm tâm vào nhưng nàng không ăn gì, chỉ uống một tách trà.
Nàng nhóm lửa ở lò sưởi rồi nhìn đăm đăm vào đó, nhớ lại nét mặt Jens. Nàng ngồi vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt. Tiếng cánh cửa dưới nhà đóng, rồi tiếng vó ngựa chạy xa dần.
Khoảng giữa trưa, cửa phòng nàng khẽ mở và bà Agnes lẻn vào. Bà bước đến ôm cháu, hôn lên vầng trán. Lorna nép đầu vào ngực bà thì thầm:
- Mẹ cháu cấm không được nói chuyện với ai.
- Đúng là Levinia. Tính bà ta xưa nay như vậy đó, ngu dốt và thô lổ. Cháu tha lỗi cho bác đã nói về mẹ cháu như vậy, nhưng bác biết rõ mẹ cháu hơn cháu. Có thể yêu mẹ cháu nhưng không thể phục mẹ cháu được.
- Cháu cảm ơn bác tối qua đã gỏ đàn rất mạnh lúc phòng bên cạnh xẩy ra chuyện ầm ĩ.
- Ôi, cháu tôi, - Bà Agnes vuốt tóc nàng - Vậy là cậu ta muốn cưới cháu phải không?
Hai giọt nước mắt từ từ chảy xuống thay câu trả lời của Lorna.
- Vậy mà họ đuổi cậu ta đi, đúng là đồ đạo đức giả. Nhân danh kỷ niệm về ông đại úy Dearsley, bác mong rằng cha mẹ cháu cũng sẽ phải đau khổ như họ đã làm cháu đau khổ. Họ đâu có quyền? Mà chưa nói quyền, họ là tín đồ Thiên Chúa giáo mà sao họ nỡ chia lìa bố với đứa con?
Lorna khóc thổn thức trong vòng tay bà Agnes và nàng đau đớn thầm nghĩ, lẽ ra bà Levinia phải là người nàng gục đầu vào thổn thức như thế vì bà là mẹ nàng.
Bà Agnes nói:
- Sáng nay bác đã nói chuyện với mẹ cháu. Bác kể cháu và cậu Jens hiểu nhau, quý nhau và yêu nhau như thế nào và khuyên mẹ cháu nên nghĩ lại nhưng mẹ cháu bảo, đây không phải là việc của bác. Bác đành chịu, nhưng bác xin nói với cháu thế này Lorna. Nếu có thể làm gì giúp hai cháu đoàn tụ, bác sẵn sàng. Bất cứ việc gì.
Lorna xúc động hôn lên má bà già độc thân.
- Bác tốt quá, bác Agnes. Cháu đã học được ở bác những bài học quý giá nhất. Nhưng bây giờ bác phải ra, kẻo mẹ cháu thấy bác vào đây sẽ trách bác đấy.
Chiều hôm đó Ernesta mang một chiếc va li rỗng vào phòng Lorna.
- Gì thế, Ernesta?
- Bà chủ sai tôi vào đóng gói đồ đạc cho cô.
- Đóng gói đồ đạc?
- Bà chủ bảo chỉ mang một va li đầy thôi. Bà bảo cô sẽ đến học ở trường đại học nội trú. Bà chủ bảo ông chủ đã thương lượng để cô được theo học vào đầu học kỳ hai. Thế là cô sướng quá, đúng như vậy không? Tôi thèm đi học mà có được đâu? Nào, bây giờ cô muốn mang những thứ gì? Bà chủ bảo tôi hỏi cô cần mang những thứ gì thì xếp vào va li này.
Vừa chọn đưa cô hầu phòng, Lorna vừa băn khoăn. Thế nghĩa là sao? Xếp va li xong, Ernesta ra ngoài. Bà Levinia vào, mặc một bộ đồ đi đường màu nâu sẫm. Bà đứng trên ngưỡng cửa nói:
- Cha đã thu xếp cho con và mẹ đi một chuyến khá xa. Tầu chạy lúc bảy giờ mười lăm. Con mặc áo quần cẩn thận rồi sau đây mười lăm phút ta ra xe
- Đi đâu, thưa mẹ?
- Đến nơi giữ được bí mật chuyện nhơ nhuốc vừa rồi.
- Nhưng thưa mẹ, cụ thể là đến đâu ạ?
- Con chưa cần biết. Con cứ chuẩn bị, mặc quần áo vào. Các em con đang tụ tập trong phòng đọc sách để chào con đấy. Cha đã báo chúng biết rằng con đi học đại học. Cha đã thu xếp để con ở lại đây cho đến Hội đua thuyền buồm vào mùa hè. Nếu con đóng kịch khéo thì các em con sẽ tin là như thế, nhất là thời gian qua con nằng nặc đòi cha cho học đại học.
Bà chuyển sang giọng đe nẹt:
- Cho nên con hãy bỏ cái bộ mặt đưa đám ấy đi và nhớ rằng chính con gây ra chuyện rắc rối. Cha mẹ dù không muốn cũng vẫn phải thi hành biện pháp bất đắc dĩ này.
Lúc Jenny, Daphne, Theron chào Lorna trước khi nàng ra đi, nàng có cảm giác các em nàng cười gượng gạo và cặp mắt chúng như thể chưa tin những điều nghe thấy người ta nói là đúng, Lorna hôn từng em và nói với Daphne:
- Chị sẽ viết thư cho các em.
Với Jenny nàng nói:
- Chị hy vọng anh Taylor sẽ hết bực và chú ý đến em.
Nàng nói với Theron:
- Em cố gắng chăm học nhé, rồi sẽ đến lúc vào đại học.
Ông Gideon lạnh lùng hôn má con gái:
- Tạm biệt!
Lorna cũng đáp lại, chẳng tha thiết gì cho lắm.
Bác xà ích Steffens chở hai mẹ con ra ga Saint Paul. Bà Levinia mua hai vé đi Milwaukee. Hai mẹ con vào một ngăn riêng và hai người ngồi đối diện nhau. Bà Levinia kéo tấm rèm che cửa sổ, bỏ mũ cất xuống gầm ghế rồi ngồi thẳng người như con cú đậu ở cành cây. Lorna ngồi đối diện đưa cặp mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ. Nàng thấy thời gian trôi qua chậm chạp, mãi không đến lúc chuyến tầu chuyển bánh.
Tầu bắt đầu chạy, hai mẹ con nhìn ánh đèn của thành phố xa dần. Lát sau bầu trời bên ngoài chỉ còn lờ mờ dưới ánh sáng của những vì sao và vầng trăng khuyết.
Lorna quay sang nhìn mẹ:
- Ta đến Milwaukee làm gì ạ?
Levinia nhìn con gái, Lorna cảm thấy giữa hai mẹ con có một sự ngăn cách và nó sẽ kéo dài cho đến khi một trong hai người xuống mồ - Cô phải hiểu đôi chút Lorna. Việc cô làm vừa rồi là một tội lỗi và phạm pháp nữa. Mọi người mà biết chuyện đó sẽ khinh bỉ cô cho đến trọn đời. Cô sẽ phải mang theo bên mình đứa con bất hợp pháp và mãi mãi ân hận vì đã hủy hoại cuộc đời cô và danh giá của gia đình. Các em cô sẽ bị xấu lây. Cha cô và tôi không muốn đưa cô đi xa nhưng không còn cách nào khác. Cha cô có những người quen biết không dính dáng gì đến xã hội ở Saint Paul, những người quen biết đó đã giúp cha cô liên hệ với một tu viện dòng Benedictine...
- Tu viện?
- Đúng. Đấy là một tu viện nữ và các bà xơ ở đó nhận trông nom cô trong thời gian...
- Nhưng thưa mẹ... - Lorna hốt hoảng nói.
- Khoan, nghe tôi nói nốt đã. Các bà xơ ở đó sẽ trông nom cô trong thời gian cô có thai. Tu viện có nhiều bà xơ rất tốt. Họ giúp đỡ cô và đến khi cô sinh nở sẽ có bác sĩ lo cho cô.
- Nghĩa là cha mẹ đem nhốt con vào tu viện, như một kẻ có tội?
- Vậy là cô chưa hiểu gì hết, Lorna. Cha cô đã phải trả một số tiền rất lớn để họ bằng lòng chứa cô. Dòng tu đó có liên quan gì đến cha cô đâu, cho nên cha cô phải cúng một số tiền lớn cho họ. Cô không thấy cha cô phải lo lắng cho cô bao nhiêu hay sao? Tôi yêu cầu cô đừng giở cái giọng vô ơn ấy ra.
- Vậy là cha mẹ con, giam con trong nhà tu?
- Cô khờ dại lắm! Những người chửa hoang như cô. Ai dám thò mặt ra cho người khác nhìn thấy? Họ đều mong trốn đi đâu thật xa mà không được. Cha cô thu xếp như thế này là may mắn cho cô đấy.
- Thế còn đứa con của con? Sau khi con sinh cháu, con có được nuôi nó không? Hay nó cũng lại bị đưa đi đâu?
- Cô hỏi lạ chưa? Cô định giữ đứa con chửa hoang của cô sao? Cô định đem nó về nhà để các em cô nhìn thấy hay sao? Cô muốn chúng noi gương cô chăng? Cô sẽ giải thích với thằng em trai Theron của cô thế nào? Cô định cho đứa con hoang ấy sống dưới cùng mái nhà với cha mẹ cô hay sao? Cô phải biết bảo vệ danh giá cho những người đã sinh ra cô chứ!
Họ ngồi im lặng một lúc lâu. Lorna nhìn ra ngoài trời đêm, ruột gan rối bời. Nàng thổn thức khóc. Bà Levinia không hề nói năng gì để an ủi con. Lát sau bà nói:
- Trong thời gian cô sống ở đó với các bà xơ của tu viện, tôi tin cô sẽ có nhiều thời gian để suy ngẫm về tội lỗi của cô.
Lorna vẫn thút thít khóc. Đoàn tầu vẫn chạy giữa đêm khuya thanh vắng.
Tầu chạy đến hồ Michigan một lúc lâu. Trời bắt đầu sáng, Lorna nhìn ra ngoài, một làn sương mỏng bao phủ vạn vật. Tầu đổ lại ở một sân ga vắng tanh. Nàng líu ríu theo chân mẹ bước ra khỏi toa tầu. Nhà ga nhỏ trông hoang vắng. Trời đã về chiều.
Ra cửa ga, bà Levinia gọi một chiếc xe ngựa. Người đánh xe đỡ va li trên tay Lorna lên xe. Trời vừa tối, vầng trăng lưỡi liềm lại hiện ra.
- Quý bà đi đâu? - Người xà ích hỏi.
- Tu viện Saint Cecilia.
Xe chạy rất lâu, khoảng hai tiếng đồng hồ. Lorna cảm thấy xe ra khỏi thành phố Milwaukee đã rất xa. Vầng trăng đầu tháng đã lặn và sương đêm bao phủ dầy đặc, họ mới đến một khu rừng thưa. Nàng thấy xe ngoặc trái, chạy trên lối đi lát sỏi và cuối cùng đổ lại. Cửa xe mở. Người xà ích thò đầu vào nói:
- Không có ai đón hai quý bà ạ?
- Bác kéo dây chuông ngoài cổng xem sao, - Bà Levinia nói.
Tiếng chuông reo. Không thấy gì. Tiếng chuông reo thêm ba lần nữa. Một bóng người cầm ô hiện ra bên kia tấm cửa sắt.
- Bác cần gì?
- Có hai quý bà muốn vào, - Lorna nghe thấy tiếng người xà ích đáp.
Bà Levinia thò đầu ra cửa sổ xe nói:
- Tôi là phu nhân Gideon Barnett. Tôi nghĩ chồng tôi đã báo trước với các xơ.
- A, - Bà xơ nói rồi lấy chìa khóa ra mở cổng - Bác đánh xe vào trong sân đi. Chở hai vị đây vào tòa nhà ở cuối sân đấy. Tôi đi bộ theo.
Lorna nhìn bà xơ. Đó là một phụ nữ to béo, đầu đội khăn đen, tay cầm ô đen. Lúc này nàng mới nhìn thấy tuyết rơi nhè nhẹ. Xe chạy một lát rồi đổ trước một tòa nhà hai tầng hình chữ U mầu xám xịt. Bà Levinia bước ra. Loran theo sau, trong lúc xà ích lấy va li. Bà xơ dẩn hai mẹ con nàng vào nhà, đi dọc theo hành lang, đến một phòng có cửa kính, bên trong là một ngọn đèn cháy leo lét.
- Mời hai vị vào đây, - Bà xơ mở cửa, mời hai mẹ con nàng vào rồi vào theo - Xin tự giới thiệu, tôi là xơ DePaul, thưa phu nhân Barnett.
- Rất hân hạnh, thưa xơ DePaul, - Bà Levinia nói.
Bà xơ to béo nhìn Lorna:
- Còn cô chắc là Lorna?
- Vâng, chào xơ.
Bà xơ nói tiếp:
- Cha Guttmann có cho chúng tôi biết bà và cô sắp đến. Chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ để đón cô. Tại đây cô sẽ được ăn uống và chăm sóc đầy đủ. Phòng của cô trên gác. Nhưng trước tiên, xin bà và cô chia tay nhau. Sau đó cô ra đầu cầu thang kia, tôi chờ ở đó và ta cùng đem hành lý của cô lên phòng.
Nói xong bà xơ, khép cửa lại.
Hai mẹ con đứng, mắt không nhìn nhau. Cuối cùng bà Levinia nói:
- Con chịu khó ngoan ngoãn và đừng làm điều gì phiền lòng các xơ ở đây. Con thừa biết cha phải vất vả lắm mới xin được họ bằng lòng cho con đến đây trú một thời gian.
- Bao giờ con lại được gặp mẹ?
- Sau khi con sinh nở.
- Còn từ nay đến đó? Còn cha? Liệu cha có đến đây thăm con không?
- Mẹ không biết. Nhưng cha rất bận.
Lorna nhìn lên cây thánh giá lớn ở trên tường.
- Con hiểu, - Nàng nói rất khẽ.
- Sinh nở xong con có thể về nhà, tất nhiên rồi - Bà Levinia nói.
Đột nhiên Lorna ngạc nhiên thấy mẹ nước mắt rưng rưng. Giọng nghẹn ngào bà nói:
- Lorna! Con có biết cha mẹ khổ tâm đến mức nào phải đưa con đến đây không? Cha mẹ làm thế này để bảo vệ con, giữ tiếng tăm cho con. Con là con của cha mẹ. Cha mẹ rất muốn điều tốt cho con, nhưng không còn cách nào khác. Miệng thế gian rất độc ác. Chuyện con vừa làm rất có thể gây tai tiếng cho cả gia đình và nhất là cho bản thân con đến hết đời. Con hiểu cho và đừng oán trách cha mẹ. Mọi thứ là do chính con.
Bà ôm con gái nức nở. Đến lúc này Lorna chợt nghĩ, phải chăng mẹ mình đã nén lại những tình cảm này, đến bây giờ mới bật ra? Đâu là thật và đâu là giả? Thái độ lạnh lùng suốt dọc đường là giả hay những giọt nước mắt lúc này là giả.
- Thưa mẹ, con rất ân hận đã làm cha mẹ phiền lòng - Nàng xúc động nói.
Bà Levinia vẫn thổn thức nói:
- Mẹ nào sinh con chẳng muốn con sung sướng? Mẹ đâu ngờ lại xẩy ra tai họa tầy đình như ngày hôm nay! Thôi! Con chịu khó giữ gìn sức khỏe và sinh nở được yên ổn.
Khi bà mẹ đi rồi và cánh cửa đã khép lại, Lorna bổng thấy bơ vơ vô cùng. Nàng cố ghìm nổi hoang mang, bước ra ngoài. Xơ DePaul đứng lại trước một cánh cửa, lấy chìa khóa trong túi áo choàng ra mở.
Lorna bước vào, nhìn xung quanh căn phòng. Gian phòng hẹp có một bàn, một giường và một ghế. Một ô cửa sổ và một bàn thờ Chúa với cây thánh giá.
Nàng đặt va li xuống. Bà xơ bật diêm châm vào ngọn nến trên giá nến cạnh bàn.
- Thời gian biểu ở đây, sáu giờ cầu kinh buổi sáng, bẩy giờ ăn điểm tâm. Cô không phải tu sĩ nên không nhất thiết phải cầu kinh. Sáng mai, sau buổi sáng cầu kinh buổi sáng sẽ có người đến đưa cô xuống nhà ăn. Chúc cô ngủ ngon, Lorna.
Vài phút sau nằm trên giường trong bóng tối dầy đặc, Lorna miên man suy nghĩ. Hay mình dậy rời khỏi cái giường này, căn phòng này, tu viện này, đáp tầu trốn về với Jens để nói với chàng rằng: "Mọi người đều bắt em phải xa anh và rất có thể còn bắt con chúng ta xa bố mẹ. Nhưng em về với anh. Chúng ta sẽ được sung sướng bên nhau"
Tuy nhiên cảnh tượng mẹ nàng khóc lúc chia tay vừa rồi khiến Lorna cảm thấy những giọt nước mắt đó là thật. Quả là cái thai trong bụng nàng đã làm phiền lòng cha mẹ nàng rất nhiều. Mẹ nàng có nói đến miệng thế gian độc địa, đến sự nhơ nhuốc sẽ theo đuổi gia đình nàng mãi mãi. Trước đây mãi mơ tưởng đến cuộc sống hạnh phúc giữa Jens, nàng và các con cái của họ sau này, Lorna đâu nghĩ đến chuyện đó. Nhưng nổi nhơ nhuốc kia là có thật, không phải vì nàng yêu Jens mà vì "miệng lưỡi thế gian độc địa". Lần đầu tiên, Lorna thấy mình có lỗi với gia đình.
Sáng hôm sau một bà xơ ăn nói dịu dàng, vẻ mặt phúc hậu đến đưa nàng xuống nhà ăn dùng bữa điểm tâm. Bà có vẻ mặt trang nghiêm, không một nụ cười, nhưng trông bà rất thanh thản đến mức kỳ lạ. Bà gọi Lorna là "Con".
Bà nói:
- Con thân mến. Con đừng sợ. Chúa sẽ phù hộ cho cũng như Người vẫn lo lắng cho tất cả các con của Người.
Ra đến hành lang bà nói tiếp:
- Quên, ta chưa nói tên ta với con. Ta là xơ Marlene. Chắc con đói rồi. Đi lối này, con.
Vào đến nhà ăn, bà nói:
- Con ngồi xuống đây. Đợi Mẹ Nhất ban phước đã.
Mẹ Nhất to béo mặt trắng nhợt như tấm vải phủ trên bàn thờ Chúa và nhăn nheo. Bà dẫn đám xơ đến trước bàn thờ Chúa ở đầu nhà ăn, mắt không nhìn Lorna. Họ cầu kinh trước khi ăn và cảnh tượng này khiến Lorna lạ mắt.
Cầu kinh xong, mọi người ngồi vào ghế băng kê hai bên chiếc bàn dài. Bữa điểm tâm rất thanh đạm: bánh mì trắng, pho mát, bơ, sữa tươi và cà phê. Trước khi ăn xơ Marlene giới thiệu nàng với các nữ tu sĩ:
- Chúng ta có thêm một vị khách, tên là Lorna. Cô đến tu viện ta tối hôm qua từ thành phố Saint Paul, bang Minnesota, và sẽ ở đây với chúng ta có lẽ đến đầu mùa hạ. Cô không phải là tín đồ Thiên Chúa giáo cho nên cách thức sinh hoạt của chúng ta trong tu viện có hơi lạ mắt đối với cô. Xơ Mary Margaret, sau bữa điểm tâm, xơ vui lòng dẫn cô Lorna xuống bếp để khi cần cô có thể xuống đó dùng thêm. Cô cần dùng sữa tươi thường xuyên.
Tuy xơ Marlene nói giọng hoàn toàn Ăng Lê nhưng hầu hết các xơ khác đều nói tiếng Anh có âm sắc Đức. Nhiều lúc nói chuyện riêng với nhau, họ dùng thẳng tiếng Đức. Điều làm Lorna ngạc nhiên là họ rất hay cười và đôi khi còn trêu chọc nhau. Trước đây nàng đinh ninh các xơ trong tu viện phải khắc khổ lắm.
Trong bữa ăn, mỗi người ít nhất cũng một lần gợi chuyện với Lorna và kể nàng nghe về tu viện, về cách thức sinh hoạt ở đây và xưng tên của họ với nàng.
° ° °
Cuộc sống ở tu viện vẫn diễn ra yên tĩnh, phẳng lặng.
Căn phòng của Lorna trông ra sân chính của tu viện phủ đầy tuyết. Đây là nơi các bà xơ đến để tìm cuộc sống thanh thản trong việc thờ Chúa và làm những công việc đơn giản: đan lát, làm nến và chăn nuôi. Cuộc sống của họ đạm bạc và thanh bình đến mức kỳ lạ. Trên nét mặt các xơ Lorna không hề thấy dấu vết của sự lo âu nào. Họ không hề quan tâm đến cuộc sống sao cho giầu, sung sướng hơn.
Quan sát kỹ, Lorna thấy rõ sự khác nhau lớn lao giữa cuộc sống của họ với cuộc sống của những người nàng quen biết tại thành phố Saint Paul, lúc nào cũng tất bật lo lắng.
Các xơ đối xử với Lorna rất tốt, dạy nàng những nghề phụ.
Tháng Mười Một đã chuyển sang tháng Mười Hai. Trong gian Hội trường rộng lớn, các xơ dựng lên cảnh Chúa ra đời, với những pho tượng đức bà Maria thánh Joseph và Chúa Hài Đồng Jesus trong máng cỏ.
Gian hội trường là nơi Lorna thích đến nhất. Tại đây có một cây đàn piano cổ. Nàng thường ngồi vào đàn. Các xơ rất hay đến ngồi bên cạnh, lặng lẽ nghe tiếng đàn với vẻ tán thưởng.
Tháng Mười Hai đã chuyển sang tháng Giêng; Bụng Lorna đã to ra. Nàng khâu hai tấm áo rộng để mặc. Quần áo của nàng khác của các xơ. Họ mặc đen còn nàng dùng nâu. Nhưng nàng cũng may loại áo quần đơn giản, không kiểu cách.
Tháng Giêng đã chuyển sang tháng Hai.
Ngoài những lúc xuống hội trường đánh đàn, gặp gỡ các xơ, Lorna hay xuống chuồng bò, ngồi nhìn chúng. Tối tối, nàng ngồi trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng hay nhớ lại gian nhà kho cuối vườn biệt thự Rose Point, nơi nàng đã trải qua bao lúc hạnh phúc xem Jens đóng con thuyền Lorna D.
Lorna không viết thư cho Jens, bởi hàng tuần bà Levinia đều gửi thư cho nàng, căn dặn nàng đừng nghĩ đến chuyện gặp Jens Harken nữa, chấp nhận sinh con và cầu Chúa tha tội cho hành động nhơ nhuốc nàng đã làm, đồng thời cầu mong khi chuyện này qua đi sẽ không ai nhớ đến nó nữa.
Người duy nhất Lorna viết thư là bà Agnes. Trong những lá thư đó, nàng thổ lộ mọi ý nghĩ và đề nghị bác Agnes cho biết bác có nghe tin gì về Jens không?
Bác viết trả lời, nói rằng Jens vẫn ở nhà của Tim Iversen và xây một xưởng đóng tầu ngay gần đó. Bà còn cho cháu biết là nghe đâu Jens đang đóng một con thuyền nữa, không biết là đóng cho ai.
Lorna đọc đi đọc lại những lá thư của bà, mắt lơ đảng nhìn ra phong cảnh băng tuyết bên ngoài. Nàng thấy hiện lên khuôn mặt Jens trên tuyết trắng, nghe thấy giọng nói của chàng lẫn trong tiếng gió. Và nàng hình dung ra đứa con nàng sẽ sinh.
Và một ý nghĩ luôn ám ảnh khiến nàng không viết thư cho Jens.
Hay là mẹ mình có lý?
Tháng Mười Một Của Trái Tim Tháng Mười Một Của Trái Tim - Lavyrle Spencer Tháng Mười Một Của Trái Tim