They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Lệ Ưu Đàm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Ngọc Hà Quách
Số chương: 54
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 898 / 11
Cập nhật: 2021-04-18 17:57:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Chương 14
au khi hôn Vệ Cung Huyền, Nguyễn Mộng lập tức hối hận. Cô chỉ muốn dời sự chú ý của anh thôi mà, hoàn toàn không có ý khơi gợi lửa dục của anh đâu nha.
Xem bộ dáng của cô, coi như là cố ý đi, nhưng cũng là vì bị trêu chọc mới trả đũa lại. Nhưng không ngờ Vệ Cung Huyền cũng bị sự “trả đũa” của cô làm cho dục hoả công tâm, bứt rứt không yên.
Trong khi đầu lưỡi bị Vệ Cung Huyền mút chặt lấy, Nguyễn Mộng thầm nghĩ, người đàn ông này bề ngoài tuấn nhã thanh cao, thế mà trên giường lại cuồng dã vô độ. Kiếp trước cô có mắt không tròng nên mới không nhìn ra, kiếp này thì rõ ràng rồi, người đàn ông này đúng là sắc lang mà.
Anh không phải ở trong doanh trại, thiếu thốn dục tình đến mức nhìn heo mẹ còn hơn Điêu Thuyền, hơn nữa, xung quanh anh đều là mỹ nữ, sao anh nhìn ai cũng không vừa mắt vậy? Không lẽ anh từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, không vờn qua núi không phải mây hay sao?
Mặc dù Nguyễn Mộng bụng dạ rối bời như thế nhưng rốt cục cũng bị Vệ Cung Huyền hôn đến mê man.
Nhớ lại kiếp trước cô dù có làm chút chút chuyện hoang đường, nhưng tất cả những người đó chẳng qua đều là thế thân cho Vệ Cung Huyền, cô đối với họ không có tình cảm, cho nên tình yêu trong cô hoàn toàn là một thứ độc dược ngấm ngầm hại người, hoàn toàn không phải là thuốc tốt.
Nhưng bây giờ, khi ở gần bên anh, cô lại cảm thấy hình như thứ độc dược này đã ngấm vào tim cô khá sâu rồi.
Cô khẽ rên, thanh âm nhỏ bé nũng nịu khiến cho Vệ Cung Huyền nghe được hạ thân càng trở nên kích động. Nguyễn Mộng không nhìn thấy vẻ mặt của anh, lại nhớ tới kiếp trước anh và cô mỗi lần đi chung với nhau đều đem lại cho cô cảm giác mình là thứ đồ bẩn thỉu bỏ đi và nay, thứ mặc cảm tự ti ấy lại ùa về khắp cõi lòng, khiến khoé mắt cô cảm thấy cay cay.
Vệ Cung Huyền cảm nhận được tâm trạng đau đớn của cô, chợt nhìn thấy gương mặt cô tựa hồ phảng phất bi thương, vẻ mặt mà anh chưa bao giờ nhìn thấy ở cô gái này.
Từ ngày bọn họ biết nhau đến nay, anh luôn luôn nhìn thấy cô lúc nào cũng như một ngọn lửa, tinh lực dồi dào, tràn đầy nhiệt huyết, gương mặt hoàn toàn không lộ vẻ đau thương như vậy.
Đột nhiên, anh cảm thấy sợ, sợ rằng chỉ cần một cái chớp mắt thì người con gái này sẽ tan biến mãi mãi. Anh thật sự sợ. Rất sợ….
Anh cúi đầu thở dài, đôi môi mỏng khiêu gợi khẽ cắn lấy môi cô, rất ngọt, phảng phất hương kẹo.
“Nhuyễn… Em suy nghĩ lung tung cái gì đấy? Lúc này mà dám bỏ rơi anh đi suy nghĩ mấy chuyện linh tinh, em coi thường anh quá rồi phải không?”
Tính tôn nghiêm đàn ông của anh xem ra đã bị tổn hại rất nghiêm trọng rồi.
Nguyễn Mộng sửng sốt, miễn cưỡng nở nụ cười, đáy mắt thoáng có vẻ ngượng ngùng. Bất luận người phụ nữ nào khi trần truồng ở trước mặt người mình yêu thương đều cảm thấy vậy thôi mà.
Cô nhìn anh, vẻ mặt anh rất dịu dàng, vẻ mặt mà trước giờ cô chưa từng thấy.
“Thật xin lỗi…”
“Đừng nói xin lỗi. Vợ chồng với nhau không cần phải nói điều này. Anh đã nói rồi…”.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn bô ngực sữa mềm mại.
“Nhuyễn, hình như em hơi gầy đi thì phải?”
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cảm giác ôm cô vào lòng đã trở nên khác biệt.
“A!…”
Nguyễn Mộng ngơ ngẩn.
“Có, có sao?….”
Cô không cố ý giảm cân, chỉ là mỗi sáng đi mua thức ăn đều kiên trì đi bộ, buổi chiều ra công viên tản bộ, làm việc nhà nhiều chút thôi. Như vậy cũng khiến cô gầy đi sao?
Nghĩ đến kiếp trước mình dùng trăm phương ngàn kế để giảm cân lại cũng đều uổng phí, cô không nghĩ rằng đến kiếp này mình lại được gầy đi như mong muốn. Thất tình xem ra không chỉ làm cho người phụ nữ trở nên trưởng thành hơn mà còn có thể giảm cân được nữa.
“Ừ.” Vệ Cung Huyền gật đầu.
“Đừng gầy nữa, cơ thể em như vậy vô cùng tốt, anh cũng không muốn nơi này gầy đi…”
Nói rồi anh lại nắn nắn hai viên bánh bao tròn vo trước ngực cô, vừa trắng vừa mềm, ấn xuống sẽ lập tức bật lại, tựa như thạch trái cây, hấp dẫn mê người, thật khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
Anh nghĩ như vậy… Nguyễn Mộng rên một tiếng, thân thể vô ý thức cong lên, vừa vặn chạm vào vật cứng trong quần Vệ Cung Huyền. Nguyễn Mộng lung túng vội vàng để chân xuống, gương mặt trở nên đỏ bừng.
Vệ Cung Huyền si ngốc nhìn cô. Haizzz, người ta nói yêu thì trong mắt người tình là Tây Thi, hoá ra là đúng như vậy.
Nguyễn Mộng mặt bánh bao đỏ bừng, chân tay luống cuống, dáng vẻ xem ra rất buồn cười, nhưng trong mắt Vệ Cung Huyền, cô trở nên hấp dẫn đến xao động lòng người, trong lòng đối với cô cũng không còn cảm giác hờ hững như trước nữa.
Nếu như có thể yêu cô, cũng chưa hẳn là không tốt. Nghĩ vậy, đáy lòng Vệ Cung Huyền như trút được gánh nặng.
Từ khi người con gái kia rời bỏ anh, đến bây giờ anh mới biết, hoá ra, mình còn có thể yêu một người khác. Chỉ có điều, anh không ngờ người đó là Nguyễn Mộng, người đã lừa gạt anh lấy cô.
“Nhuyễn… Anh…”
Nguyễn Mộng chờ anh nói tiếp nhưng anh đã không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng cúi xuống hôn lấy bờ môi cô.
“Nhuyễn…”
Cô buộc phải tiếp nhận sự xâm lấn của anh, có cảm giác cơ thể mình cũng bị anh đoạt lấy, dù rằng hai người chỉ là môi lưỡi quấn quýt nhau. Người đàn ông này vẫn như trước, có thể giết chết bản lĩnh của cô một cách dễ dàng.
Sau khi đem lấy tứ chi cô buộc chặt dưới thân mình, cả cơ thể cô cũng bị đoạt lấy, Vệ Cung Huyền lật người cô lại, hôn khắp lượt từ cổ xuống lưng.
Nguyễn Mộng vùi mặt trong gối, hơi thở có chút gấp gáp, anh cố gắng kìm nén, màn dạo đầu không thể thiếu được, hơn nữa phía dưới cô còn chưa đủ ướt, tiến vào rất khó khăn.
Trong tình huống này, anh không có biện pháp nào khác, đành trượt từ thân thể cô xuống, đi đến tủ đầu giường tìm một món đồ. Nguyễn Mộng lúc này còn đang tận hưởng cảm giác vui sướng do anh mang lại, trợn tròn mắt nhìn theo anh.
Cũng may Vệ Cung Huyền không rời xa cô quá lâu, rất nhanh liền trở lại bên cô, đem thân thể ấm áp đặt lên người cô, xua đi giá lạnh trong phòng. Nguyễn Mộng nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, anh lập tức chấn động, tay bôi thứ gì đó, cắm vào phần dưới của cô.
Thật ra thì cũng có chút trở ngại. Dù sao, hai người bọn họ kết hôn ba năm, số lần ân ái cũng không phải là nhiều. Nguyễn Mộng còn trẻ, phần dưới màu sắc rất tươi tắn, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, Vệ Cung Huyền chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng lúc trước cùng cô hoan ái cũng cảm nhận được cô rất mê người.
Bây giờ ngón tay thoa dược cắm vào trong cô, càng cảm thấy bên trong cô cùng cánh hoa nhỏ bé mịn màng như mút chặt lấy anh không rời. Khó trách, anh dù tao nhã như vậy cũng buông lời thô tục:
“Nhuyễn… Em mút anh thật chặt. Anh sắp bị em bẻ gẫy mất rồi.”
Ngay sau khi nói những lời ấy, anh không còn phải kìm nén nữa rồi.
Nguyễn Mộng nhắm hai mắt, cảm thấy hạ thân có chút mát mẻ, không biết anh bôi cho mình thứ gì, chỉ có thể rên rỉ cầm cánh tay của anh, cầu xin anh chậm một chút.Cô hiện tại rất nhạy cảm, chỉ cần ngón tay Vệ Cung Huyền ra vào hơi nhanh một chút là đã không chịu nổi rồi.
“Cung Huyền, Cung Huyền, anh chậm, chậm một chút đi!”
“Ngoan, bôi vào sẽ tốt hơn.”
Mặc dù ngoài miệng nói như thế nhưng động tác của Vệ Cung Huyền ngày càng chậm, ngón tay thô ráp không ngừng vuốt ve thành trong, lưu luyến không muốn rời đi.
Nguyễn Mộng bị anh nhấn vào trong chăn, gương mặt lạnh như băng áp sát vào ga giường, thân thể bừng bừng dục hoả.
Vệ Cung Huyền rất linh hoạt, mặc dù anh không có quá nhiều kinh nghiệm nhưng với trí thông minh thiên bẩm cùng khả năng lĩnh hội cực tốt, rất nhanh đã làm cho Nguyễn Mộng ý loạn tình mê.
“Nhuyễn, anh vào đây.”
Ngay sau đó, Nguyễn Mộng đã cảm nhận được bên trong mình bị một thứ gì đó lấp đầy. Cô nhẹ nhàng rên rỉ, tay níu lấy ga giường không chịu buông, không ngừng kịch liệt thở dốc. Gương mặt cô trở nên ửng hồng, thân thể toả ra hơi nóng, còn có vẻ chưa được thoả mãn.
Nhờ bên trong cô có chút trơn ướt, Vệ Cung Huyền ra vào cũng không mấy khó khăn. Thân thể Nguyễn Mộng lúc này lại rất nhạy cảm nên nhanh chóng tiết ra rất nhiều ái dịch. Hai cơ thể quấn lấy nhau, ra ra vào vào phát ra âm thanh hoan ái kiều mị giữa phòng ngủ tĩnh lặng – thật khiến người ta nghe được không khỏi mặt đỏ tim đập.
Vệ Cung Huyền cũng không biết vì sao mình lại trở nên ham muốn như thế, chỉ hận không thể đem cô trói xuống giường, ân ái không ngừng. Bản chất này của đàn ông chẳng lẽ lại ứng nghiệm ngay cả trên cơ thể anh hay sao?
Nguyễn Mộng bị áp thật sâu vào trong chăn. Máy điều hoà phía trên vẫn đang hoạt động nhưng cô không thấy lạnh chút nào. Luồng hơi nóng hừng hực trên người trước sau đều không hề suy giảm.
Còn nữa, cô sắp không chịu nổi dục hoả của Vệ Cung Huyền rồi. Dù thế nào đi chăng nữa cô vẫn là phụ nữ, không thể so sánh với anh được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc cô sẽ không còn chút sức lực nào mất.
Thân thể anh đè lên người cô, mặc dù không phải là toàn thân nhưng vẫn không thể nói là nhẹ. Thấy cô thở dốc, anh liền lấy hai tay chống ở hai bên cô để giảm bớt sức nặng.
Sức lực và tốc độ của anh đều rất lợi hại khiến Nguyễn Mộng không nhịn được liền cầu xin anh dừng lại. Ngoài miệng anh nói ‘nhanh thôi mà nhanh thôi mà, cố gắng chút đi’, thật ra không biết đã qua bao lâu rồi mà vẫn còn tiếp tục không ngừng nghỉ.
Nằm dưới thân anh, giọng nói của cô dần dần yếu đi, cuối cùng không còn hơi sức để nói nữa, thân thể mềm nhũn, tê liệt ngã xuống giường, còn bên trên thì người nào đó vẫn đang hì hục cày cấy.
Thể lực của đàn ông và phụ nữ thật sự là khác nhau quá xa.
Đợi đến khi anh hoàn toàn thoả mãn thì cô vì sung sướng cực độ và buồn ngủ mà đã trở nên hôn mê bất tỉnh. Khắp người đều là dấu hôn cùng vết cắn chi chít do anh để lại, giữa hai chân còn vương lại chất lỏng hoan ái. Thấy vậy, Vệ Cung Huyền xuống giường, đem khăn lông đến lau cho cô. Còn cô vẫn đang chìm vào giấc ngủ mê man.
Vệ Cung Huyền nhẹ nhàng ôm Nguyễn Mộng vào lòng, tắt ngọn đèn ngủ đặt ở đầu giường. Đêm tối yên tĩnh thế nhưng anh không tài nào ngủ được.
Trợn tròn mắt nhìn chằm chằm lên trên trần nhà, trong ngực là người phụ nữ đang nhẹ nhàng hô hấp, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn và dịu dàng, khiến anh không nhịn được nắm cánh tay cô thật chặt.
Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua bức rèm soi sáng căn phòng. Nguyễn Mộng nghiêng mặt nằm trong lòng ngực anh, trở mình một cái liền bị anh giữ chặt lấy. Cô khẽ kêu một tiếng, dáng vẻ muốn khóc, hệt như một đứa trẻ. Nhìn thấy cô như vậy, lòng Vệ Cung Huyền bỗng mềm xuống nhưng vẫn nắm thật chặt tay cô, không cho cô cử động.
Nguyễn Mộng mơ màng cảm nhận được phía dưới trướng phình vô cùng khó chịu, xoay người thế nào cũng không được. Cô lại mệt muốn chết, rốt cục cũng không mở mắt ra, chỉ lầm bầm vài tiếng rồi ngủ thiếp đi.
Cứ như vậy, có một người phụ nữ tựa vào lòng mình, đem mình làm bầu trời và là thần bảo hộ của cô, che chở cho cô để cô được hạnh phúc không phải là rất tốt sao?
Anh chẳng phải cũng đã từng mơ ước một cuộc sống vợ chồng như vậy mà, đúng không?
Trong đêm tối, Vệ Cung Huyền khẽ mỉm cười. Đúng như vậy, không có gì là không tốt. Vả lại, người phụ nữ đang say ngủ trong ngực này cũng rất hợp khẩu vị của anh…
Nguyễn Mộng chép chép miệng, cánh tay cùng phần thân dưới khẽ cử động thay thế cho trở mình, ngủ rất say.
Vệ Cung Huyền ngắm nhìn vẻ mặt lúc ngủ của cô, nghĩ đến ban nãy cùng cô sung sướng đến mất hồn, phía dưới lập tức cương cứng trở lại.
Nguyễn Mộng nức nở, người ta đang ngủ mà, thân thể bỗng dưng như bị cào cấu, khó chịu muốn chết. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây?
Vệ Cung Huyền khắc chế không được, chỉ có thể vỗ nhẹ vào người Nguyễn Mộng để cô an tĩnh trở lại. Cô cũng thật là ngoan, một tiếng cũng không khóc. Anh khẽ cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô rồi cũng từ từ nhắm mắt lại.
Sáng thứ hai, người tỉnh dậy trước vẫn là Vệ Cung Huyền. Nguyễn Mộng vẫn còn ngủ rất say – đêm qua cô thật sự đã quá vất vả rồi.
Vệ Cung Huyền liếc nhìn đồng hồ đối diện, đã hơn 9 giờ, anh trễ giờ làm mất rồi. Thế nhưng, nhìn bảo bối đang say ngủ ở trong lòng mình, anh lại chần chừ… nghỉ một ngày cũng không sao, anh là ông chủ chẳng lẽ còn không thể thả mình nửa ngày sao?
Đang suy nghĩ, chuông điện thoại bỗng vang lên, vừa vang vừa rung rung chấn động. Vệ Cung Huyền nhíu mày. Nguyễn Mộng dường như đã nhận ra điều gì đó, đem thân mình cọ cọ vào người anh. Anh vội vã vỗ vỗ cô. Cô lập tức lắng xuống, tiếp tục ngủ, hô hấp vẫn đều như trước.
“A lô?”
“Ha ha, cả đêm vận động kịch liệt đến n lần, hôm nay muốn xin nghỉ sao?”
Đầu dây bên kia là một kẻ lắm mồm.
Vệ Cung Huyền không nói gì, cúp máy và hơn nữa, tắt luôn cả điện thoại. Ôn Dư Thừa cầm di động sững sờ, mắt giật giật mấy cái, trong bụng vô cùng tức giận.
Bao nhiêu tính toán của anh bị người kia ngang nhiên đem đổ sông đổ biển. Hắn như vậy tước đoạt quyền đùa giỡn của anh, có phải là rất quá đáng hay không?
Sau khi cúp máy, tâm trạng Vệ Cung Huyền vô cùng sảng khoái. Mang nụ cười để vào trong đáy mắt, anh đặt điện thoại di động xuống, ôm Nguyễn Mộng trở mình nằm ngủ nướng.
Giấc ngủ này thật thoải mái vô cùng.
Đã nhiều năm qua, anh không được ngủ nướng sảng khoái như vậy. Chỉ có điều khi anh tỉnh dậy cảm thấy trong lòng có cái gì đó thiếu thiếu. Mở mắt ra mới thấy Nguyễn Mộng đã biến mất từ lúc nào.
Anh cau mày ngồi dậy, tấm chăn trên người trượt xuống lộ ra cơ thể hoàn mỹ, cơ ngực săn chắc. Dáng người Vệ Cung Huyền siêu chuẩn – cơ bắp nở nang, tràn đầy tinh lực cùng vẻ đẹp. Thật khiến người khác không nhịn được, muốn chảy nước miếng.
Bước vào nhà tắm, lúc anh cầm bàn chải đánh răng thì phát hiện Nguyễn Mộng đã đem đổi mới tất cả. Theo bản năng, anh nhìn sang phía bàn chải đánh răng của cô.
Thật kỳ lạ, anh nhớ trước đây bàn chải đánh răng của hai người một cái màu hồng, một cái màu xanh, sao tự nhiên lại đổi thành đen và vàng vậy? Hơn nữa, cũng không cùng kiểu dáng, càng không phải là một đôi, cả nhãn hiệu cũng khác nhau luôn.
Không chỉ có bàn chải đánh răng, khăn lông, dao cạo râu, xà phòng, nước rửa tay… toàn bộ đều đổi.
Phàm là hai thứ đều không phải một đôi như trước nữa, một người một thứ cũng đổi nốt. Tóm lại, bây giờ căn phòng nhìn giống phòng của hai người đang ở trọ chung nhà hơn là của một đôi vợ chồng.
Lòng Vệ Cung Huyền chợt dâng lên một thứ cảm giác khó nói, giống như là mất hứng, nói đúng hơn là buồn bực, chính xác hơn nữa là mất mát.
Anh rửa mặt một cách qua loa, xong liền chạy ra phòng ngủ, đến râu ria cũng không thèm cạo.
Nguyễn Mộng đã ăn sáng xong, đang bưng cái nồi chuẩn bị nấu gì đó, nhìn anh mỉm cười:
“Bữa sáng của anh em đã đặt trong lò vi ba, anh tranh thủ ăn lúc còn nóng để kịp giờ làm. Nếu anh không muốn ăn, bên trong còn một phần có thể mang theo.”
Nói rồi liền cẩn thận đi nấu nước.
Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Lệ Ưu Đàm Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh