Nguyên tác: Sự Chiếm Hữu Của Anh
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-08-22 05:43:50 +0700
Chương 14
D
ưới háng dùng sức đẩy qυყ đầυ, đem trở ngại phá tan, hoa tâm cô đã hoàn toàn cất chứa hắn.
Thật sự quá sướng.
Toàn bộ tiếng nức nở Cố Mãn Nguyệt phát ra đều bị Dương Tử Minh nuốt lấy.
Cô càng khóc, Dương Tử Minh thọc vào rút ra càng mạnh.
Không hề có quy tắc, cũng không có bất cứ kỹ xảo gì.
Hắn chỉ nghĩ, đi vào, đi vào chỗ sâu nhất, toàn bộ đều đi vào.
Làm Cố Mãn Nguyệt toàn bộ đều thuộc về chính hắn.
Hắn không nghe thấy thanh âm của Cố Mãn Nguyệt, chỉ có thể thấy cô nước mắt lưng tròng, mũi hồng nhuận, cơ thể nhấp nhô lên xuống theo từng chuyển động của hắn, theo tiết tấu của hắn mà phập phồng.
Thật muốn cho cô.
Toàn bộ đều cho cô.
Hắn lại thọc vào rút ra hơn trăm lần. Cuối cùng, hắn hung hăng cắn lên xương quai xanh tinh xảo của Cố Mãn Nguyệt, dùng sức đâm vài cái về phía trước, thân thể rung lên, một cỗ dịch trắng đục cực nóng nhét đầy vào hoa huyệt Cố Mãn Nguyệt.
Hai khối thân thể đã ướt đẫm mồ hôi. Dương Tử Minh buông lỏng cái miệng đang cắn nát xương quai xanh của cô, trong miệng có chút nồng, là mùi máu tươi, vừa rồi hắn như phát điên, không khắc chế được lực độ.
Hắn cảm thấy thật có lỗi, khẽ hôn nhẹ lên dấu răng rướm máu kia.
Cũng không đem vật kia rút ra, hắn ôm Cố Mãn Nguyệt vào trong lòng, hôn lên trán cô, lại liếm sạch sẽ nước mắt cô vừa lưu lại.
Tay hắn vuốt ve tóc cô, nhẹ giọng dỗ dành.
Tóc của Cố Mãn Nguyệt cùng ánh trăng, mềm mại giống như nhau.
Ngón tay hắn vòng vòng quấn lấy đuôi tóc Cố Mãn Nguyệt.
Hắn nghĩ thầm, Cố Mãn Nguyệt có phải hay không cũng là như vậy, quấn lấy tất cả tâm của hắn.
Sáng sớm, trời còn tờ mờ sáng.
“Ong ong ong”
Chuôn báo thức điện thoại bên gối vang lên.
Một đôi tay khớp xương rõ ràng từ trong ổ chăn vươn ra. Đầu ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, tắt đồng hồ báo thức, lại mở WeChat ra, nhấp vào ô trò chuyện trên cùng, bật lên. Chỉ có tin nhắn giọng nói cùng văn bản chính mình đơn phương gửi từ trước trong giao diện trò chuyện.
Còn có mấy cái tin nhắn lên án từ Nguyệt Lượng.
– Anh làm gì không mang bαo ƈαo sυ?
– Em đang kỳ toàn.
– Lúc ấy quá gấp gáp, nên đã quên.
– Không thèm quan tâm đến anh nữa.
– Thực xin lỗi, đừng không để ý tới anh.
– Tin nhắn thoại đã bị từ chối
– Tin nhắn thoại đã bị từ chối
– Tin nhắn thoại đã bị từ chối
– Bỏ đi, lần sau anh đừng như vậy nữa.
– Thực không thoải mái.
Ngón tay Dương Tử Minh khẽ vuốt ve đoạn tin nhắn, khuỷu tay gác lên trán, nhắm hai mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Nguyệt Lượng bị mình chà đạp.
Hắn nhoẻn miệng cười, tiện đà thở dài. Lật người lại, cả khuôn mặt úp vào trong gối, lẩm bẩm: “Anh rất thích Nguyệt Lượng a.”
Ngữ khí có chút bất lực, lại có chút ủy khuất.
Nếu mọi thứ có thể vẫn luôn tiếp tục như vậy thì tốt rồi.
Cố Mãn Nguyệt bởi vì lần trước bị Dương Tử Minh lăn lộn quá thảm, đêm đó lại lần thứ hai phát sốt.
Khi đó, cô vừa giận lại vừa thẹn, trực tiếp đem Dương Tử Minh đẩy ra khỏi cửa, lại gọi điện thoại kêu bảo mẫu trở về chăm sóc cho mình.
Ba mẹ thường xuyên ra nước ngoài, thường xuyên không ở nhà, trừ khi cô có việc gọi điện thoại tìm, bảo mẫu cơ bản sẽ không chủ động xuất hiện.
Dương Tử Minh mấy ngày nay có lẽ cũng thấy thẹn trong lòng. Cô không cho hắn tới, hắn lần này lại liền rất ngoan ngoãn nghe lời không có tới.
Dù không thể gặp mặt, hai người cũng vẫn thường nhắn tin, gọi điện thoại cho nhau.
Bệnh cũng đã lành, lại nghỉ ngơi tốt, ngày mốt liền phải thi cuối kỳ, vốn dĩ cô đã định nói dối nói mình bệnh chưa khỏi, không thể đi.
Nhưng nghĩ đến mình đã vài ngày không gặp Dương Tử Minh, thật có chút nhớ hắn.
Cô đã hoàn toàn quên mất việc lúc trước mình bởi vì thẹn thùng nên không tiếp điện thoại của Dương Tử Minh.
Ngày hôm sau, cô dậy sớm soi gương. Mấy ngày nay dưỡng tốt đến nỗi khuôn mặt đã hơi tròn trịa lên.
Cô lại xốc lên vạt áo, vuốt ve dấu cắn mờ mờ có thể thấy được trên xương quai xanh. Nhớ tới bộ dáng trầm mê trong tìиɦ ɖu͙ƈ của Dương Tử Minh ngày đó, gương mặt cô bỗng nổi lên ửng đỏ nhàn nhạt.
Di động trong túi rung lên, màn hình phát sáng, Dương Tử Minh đã trả lời lại tin nhắn.
Cố Mãn Nguyệt mím môi, hắn trả lời chính là tin nhắn cô gửi lúc 9 giờ tối hôm qua.
Cô hỏi hắn đang làm gì.
7 giờ 10 phút.
Hắn trả lời: “Tối hôm qua ngủ sớm, không nhìn đến di động. Anh cũng mới vừa rời giường.”
Cố Mãn Nguyệt trả lời lại ngay: “Hôm nay tặng cho anh một cái lễ vật a.”
Lại đợi đến nửa ngày, Dương Tử Minh chỉ đáp lại một chữ “Được”.
Cô kéo lên trên xem lại tin nhắn mấy ngày nay. Dương Tử Minh trả lời tốc độ đột nhiên rất chậm. Có đôi khi ngày hôm sau hắn mới đáp lại. Cô hỏi hắn trong trường học mấy ngày nay có chuyện gì thú vị, hắn luôn là lảng tránh mà không nói.
Hắn thật kỳ quái, cũng rất lạnh nhạt.
Lúc trước, khi cô còn đang dưỡng bệnh, hắn đều sẽ nói mấy chuyện thú vị ở trường học chọc cho cô vui vẻ.
Cố Mãn Nguyệt trong lòng có chút bất an.
Chẳng lẽ lăn giường xong rồi, hắn liền cảm thấy chán ngấy?
Hắn ở bên ngoài có người khác?
Tần Giai Oánh bị làm sao vậy! Chính mình đã dặn dò cô nàng, muốn cô nàng trông chừng tốt Dương Tử Minh, nếu bên người Dương Tử Minh xuất hiện hoa dại chướng mắt, nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ.
A.
Hôm nay cô liền phải gϊếŧ cho hắn trở tay không kịp!
Cô phải hỏi một chút xem hắn vì cái gì đột nhiên lại lạnh nhạt với mình.
Vừa bước vào trường học, Cố Mãn Nguyệt liền cảm giác liên tiếp luôn có người nhìn về phía mình.
Cô cúi đầu nhìn, mình hôm nay lại không có mặc nhầm quần áo a.
Chẳng lẽ là bởi vì mình sợ lại cảm lạnh, ăn mặc quá nhiều?
Khi tới lớp học, cô đã ngồi vào chỗ ngồi, loại cảm giác quái dị bị người khác đánh giá càng thêm rõ ràng.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, sắp vào học, Dương Tử Minh tại sao còn chưa có tới?
“Mãn Nguyệt? Cậu khỏi bệnh rồi? Cậu như thế nào đột nhiên lại tới trường? Cậu không phải nên ở nhà nghỉ ngơi sao?”
“Ở nhà nhàn không có việc gì làm liền tới.” Cô đem Tần Giai Oánh kéo đến bên người, làm cô nàng ngồi xuống, lại hỏi: “Tớ có phải hay không béo lên rồi? Vì cái gì luôn có người nhìn tớ a? Hay tớ xấu đi?”
Tần Giai Oánh “Ha hả” cười gượng: “Có thể là bởi vì cậu xinh đẹp lên a.”
Cố Mãn Nguyệt “Nga” một tiếng, tiếp tục hỏi: “Dương Tử Minh hắn…”
Lời nói còn chưa có nói xong, Tần Giai Oánh đã sốt ruột cắt lời cô: “Hắn rất tốt a, không có gì! Cậu yên tâm, hoa dại chắn đường, đều bị tớ dẫm chết hết!”
…
Cố Mãn Nguyệt trầm mặc.
Vừa lúc chuông vào lớp vang lên, Tần Giai Oánh sợ mình nói nhiều sai nhiều, nhớ tới việc đã đáp ứng với Dương Tử Minh, vội vội vàng vàng chạy về chỗ ngồi của mình.
Cố Mãn Nguyệt nhíu mày. Hôm nay cô cố ý không nói trước cho bất luận kẻ nào, chính là muốn cho hắn một cái kinh hỉ.
Hiện tại ngược lại, lễ vật tới rồi, người ký nhận lại không có tới.
Lại nghĩ đến vừa rồi Tần Giai Oánh mặt đầy rối rắm, tựa hồ như có chuyện muốn nói, lại không thể nói ra.
Bọn họ đang gạt mình cái gì?
Vì cái gì hắn không đi học, cũng không nói cho mình biết.
Rõ ràng sáng nay vẫn còn nói chuyện phiếm.
Tiết thể dục, Cố Mãn Nguyệt lôi kéo Tần Giai Oánh thẳng đến phòng nghỉ.
“Chuyện của Dương Tử Minh, tớ đã biết.”
“Dương Tử Minh nói cho cậu? Mẹ nó, hắn bảo tớ đừng nói, chính hắn nhưng lại nói ra trước?”
Cố Mãn Nguyệt nhướng mày, đúng là có chuyện xảy ra.
“Hắn nói không đủ cụ thể, tớ muốn nghe cậu nói lại lần nữa.”
Mấy ngày nay, Tần Giai Oánh cũng nhịn đến hỏng rồi. Lúc sự việc phát sinh, cô nàng trước tiên liền muốn nói cho Cố Mãn Nguyệt, ai biết còn chưa kịp nói, Dương Tử Minh đã tìm tới.
Dương Tử Minh khẩn cầu cô, đừng nói cho Cố Mãn Nguyệt biết. Còn nói, hắn sẽ tự mình chủ động, chính miệng đem mọi việc nói cho Cố Mãn Nguyệt.
Tuy nói là khẩn cầu, nhưng ngữ khí của hắn lại thập phần u ám. Tần Giai Oánh có một loại cảm giác, nếu như cô nàng không đáp ứng, Dương Tử Minh sẽ trực tiếp cắt đứt cổ cô.
Tần Giai Oánh nhìn ra được Dương Tử Minh thật sự rất quan tâm Mãn Nguyệt. Tuy sắc mặt hắn bình tĩnh, nhưng hành vi cử chỉ vẫn là toát ra lo âu cùng bất an.
Cuối cùng cô nàng lại mềm lòng, đáp ứng với hắn.
Hiện tại Mãn Nguyệt đã biết, cô nàng có một loại cảm giác như trút được gánh nặng. Lại bởi vì mình giúp Dương Tử Minh giấu giếm, trong lòng cô nàng có chút áy náy, chủ động nói rõ ràng ngọn nguồn mọi việc.
“Mẹ nó, cậu không biết đâu! Lúc tớ biết được chuyện này liền sợ ngây người a! Tớ còn tưởng rằng mắt mình bị mù nên nhìn lầm rồi!”
Cố Mãn Nguyệt nhìn cô nàng đưa qua ảnh chụp trong di động. Lúc đầu là khiếp sợ, sau trong lòng lại nảy lên từng trận chua xót.
Ngón tay cô dùng sức bấu chặt góc bàn, khớp xương trở nên trắng bệch.
Vì cái gì hắn lại không nói cho mình.
Chuông tan học vang lên.
Tần Giai Oánh nhìn Cố Mãn Nguyệt vẻ mặt điềm tĩnh, dường như hoàn toàn không có bị sự việc vừa rồi ảnh hưởng.
Trong lòng hơi sợ, cô nàng hiểu rõ Cố Mãn Nguyệt nhất.
Cố Mãn Nguyệt thoạt nhìn càng điềm tĩnh bao nhiêu thì nội tâm cô ấy lại càng nổi lên sóng gió mãnh liệt bấy nhiêu.
Cô nắm lấy bàn tay đang muốn rời đi của Cố Mãn Nguyệt, chậm rãi mở miệng: “Mãn Nguyệt?”
Cố Mãn Nguyệt nắm lại tay cô nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo, run nhè nhẹ, ngữ khí giả vờ thả lỏng: “Tớ lừa cậu. Dương Tử Minh không nói chuyện này cho tớ, có khả năng cậu thật sự sẽ bị hắn bóp cổ a.”
Tần Giai Oánh khóe miệng run rẩy. Không hổ là Cố Mãn Nguyệt, chuyện đã đến mức này mà còn có tâm tư trêu ghẹo mình.
Trong phòng tối tăm, chỉ thấy le lói một đốm sáng đỏ mờ ảo.
Một người con trai ngồi bên mép giường. Hai chân thon dài, một chân gập lên, tay tùy ý để trên đầu gối, dáng vẻ suy sụp.
Màn hình di động sáng lên, có chút chói mắt, hắn tùy ý cầm lấy, nhìn thoáng qua tin nhắn.
Là một cái tin nhắn không có tên người gửi.
Hắn xem xong tin nhắn, thân thể có chút run rẩy.
Thuốc lá trên tay đã đốt sạch, sắp cháy đến cả đầu ngón tay. Cảm nhận được cảm giác nóng rực, hắn nhấc mạnh tay lên hút một ngụm, lại xoay người dập đi tàn thuốc.
Trong phòng tràn ngập sương khói dày đặc.
Trong gạt tàn còn có khoảng mười mấy điếu thuốc đã cháy hết.
Màn hình đã khóa, nháy mắt lại rơi vào hắc ám.
Sau một hồi im lặng, hắn đột nhiên bạo nộ, vớ lấy gạt tàn thuốc, dùng sức ném mạnh vào tường.
“Phanh” một tiếng vang thật lớn.
Gạt tàn thuốc rơi xuống đất.
Lần thứ hai, màn hình lại sáng lên, lịch sử trò chuyện hiện ra. Hắn giơ tay liền muốn ấn xuống.
Nhưng lại dừng lại, do dự.
Hắn không còn giống như ngày thường làm cái gì cũng đều dễ dàng, gặp vấn đề gì cũng đều có thể lập tức giải quyết thỏa đáng nhất.
Hắn sợ hãi.
Hắn không dám gọi cuộc điện thoại này.
Hắn nghĩ đến nội dung tin nhắn vừa rồi.
“Cố Mãn Nguyệt đi học.”
“Cô ta không nói cho cậu sao.”
“Thật đáng thương.”
“Cậu bị cô ta vứt bỏ a.”
Cô ấy đã biết rồi sao?
Vì cái gì đi học cũng không nói cho hắn biết.
Vì cái gì cả buổi sáng đều không có liên lạc với hắn?
Cô cảm thấy mất mặt sao? Cô sợ hãi hắn sao?
Hắn đã không còn có thể chủ động được nữa, chỉ có thể bị động chịu đựng một loạt nghi vấn hiện ra trong đầu.
Hắn nghĩ đến những hình ảnh trên diễn đàn, những bức ảnh chụp của báo chí đưa tin, những dòng chữ bất kham cùng chế nhạo.
Nội dung không chỉ là nhằm vào hắn, còn đề cập tới cô.
Tuy rằng bài đăng ngay ngày hôm sau đã bị xóa bỏ, nhưng là đêm đó vẫn là có rất nhiều người thấy.
Sự việc nháo đến rất lớn, Nhà trường đưa ra cảnh cáo, không cho phép học sinh lại đăng lên những nội dung như vậy, nhưng là vẫn có một số người đã chụp lại màn hình lúc ấy.
Hắn nhớ rõ hết thảy mọi việc ngày hôm đó.
Hắn thậm chí còn nghĩ kỹ rồi, tan học sẽ đi gặp Nguyệt Lượng.
Lúc ấy, hắn thấy được những ánh mắt và những lời xì xào của bạn học.
Hắn căn bản không thèm để ở trong lòng.
Hắn một lòng chỉ nghĩ tới Nguyệt Lượng.
Chờ đến khi nhà trường gọi hắn đến nói chuyện, yêu cầu hắn trước tiên ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày. Rất nhiều phụ huynh đều đã biết chuyện quá khứ của hắn, đưa ra kháng nghị, không muốn con của mình học chung với một người có gia đình phức tạp, còn từng vào trại cai nghiện như vậy.
Hắn nhìn hiệu trưởng giả dối trấn an, trong mắt còn có sợ hãi cùng chán ghét đối với hắn.
Sợ hắn cái gì?
Sợ hắn cùng ba hắn giống nhau, di truyền dòng máu bạo lực cùng phạm tội?
Chán ghét hắn cái gì?
Chán ghét hắn từ nhỏ bị cưỡng chế dùng ma túy, sau lại bị đưa vào trong trại cai nghiện?
Rõ ràng chính mình mới là người bị hại.
Vì cái gì mọi người đều sợ hãi chính mình?
Những ngày có được Nguyệt Lượng thật quá mức tốt đẹp.
Tốt đẹp đến mức hắn đã sắp quên đi đoạn thời gian âm u thống khổ kia.
Hắn cười tự giễu.
Quả nhiên, là người thì không thể có được sự tốt đẹp hết thảy.
Hóa ra, không phải là Nguyệt Lượng đưa hắn ra ngoài ánh sáng.
Ngược lại là hắn.
Là hắn đem cô móc nối vào trong vũng bùn dơ bẩn.
Làm cô cùng và hắn cùng nhau chịu đựng sự tủi nhục khi bị nước bùn dơ dáy nhuốm đầy người.