The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4921 / 7
Cập nhật: 2015-11-18 19:15:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
âm Vỹ dần tỉnh lại, anh nhướng đôi mắt nhìn xung quanh. Bầu trời vẫn tối đen và mưa vẫn không ngừng rơi. Lâm Vỹ nghĩ có lẽ anh tỉnh dậy là nhờ những giọt mưa quất rát vào da thịt. Ồ không! Không phải vì thế mà anh tỉnh lại vì một tác động nào đó mãnh liệt hơn thế nhiều! Phải rồi! Ân Vũ! Chính là Ân Vũ!
Cái giác quan của anh bắt đầu làm việc. Nỗi kinh hoàng lóe lên trong óc. Anh ngoi lên qua lớp sa mù của sự đau đớn và nỗi sợ hãi.
- Ân Vũ, cô ở đâu? Cô đang ở đâu? Trời ơi! Cô hãy trả lời tôi đi!
Nhưng chỉ có tiếng rít của gió, tiếng gào thét của mưa đáp lại lời anh và mặc dù người cứng đờ và đầu óc đau buốt Lâm Vỹ vẫn cố bước đi, bất chấp gai nhọn và cành sắc cứa vào bàn chân không mang giày, anh băng qua những bụi rậm, căng mắt tìm kiếm. Vừa đi anh vừa gào lên trong nỗi khắc khoải và lo lắng:
- Ân Vũ! Ân Vũ, cô ở đâu? Trả lời tôi đi! Cô hãy trả lời tôi đi!
Được một lúc, anh dừng lại, tựa người vào một thân cây thở hổn hển. Anh thấy đầu choáng váng và mắt mờ đi. Anh muốn đứng nghỉ thêm một lúc, nhưng hình ảnh Ân Vũ lại hiện ra. Nhất định anh phải tìm thấy cô.
Lâm Vỹ cố gượng bước, nhưng con đường nhầy nhụa như đang nhảy múa trước mắt anh. Anh cảm thấy những bước chân như nặng dần và loạng choạng không vững, người anh lảo đảo, mắt hoa lên.
Anh bước thêm vài bước nữa, thì ngã lộn xuống vì vấp phải một gờ dốc. Người anh lăn theo sườn đồi, vội quờ tay túm vào các bụi cây, cành cây xé toạc chiếc áo và người anh cứ lăn lông lốc mãi cho tới khi chạm vào một vật gì đó mới dừng lại. Lâm Vỹ cảm thấy toàn thân đau đớn, anh lịm dần, nhưng cũng rất nhanh anh giật mình bừng tỉnh. Anh nghe tiếng rên khe khẽ bên tai mình:
- Ân Vũ! Ân Vũ!
Quên hết mọi đau đớn, anh bò đến bên cạnh cô và gọi tên cô:
- Ân Vũ! Ân Vũ!
Cô gái bé nhỏ đang nằm bất động bên cạnh anh, một bên mặt sấp trong bùn và hơi thở nặng nhọc.
Anh đỡ cô dậy, dựa người cô vào anh. Nước mưa rửa sạch những vết bẩn trên mặt cô.
Ân Vũ nghe tiếng ai đó gọi dồn dập tên mình, cô động đậy rồi từ từ mở mắt ra.
Trước mặt cô là Lâm Vỹ. Vì trời tối quá nên cô không nhìn rõ mặt anh nhưng đôi mắt anh thì long lanh rực sáng. Ân Vũ cảm thấy những giọt nước ấm nóng nhỏ xuống khuôn mặt mình. Cô tin chắc rằng anh đã khóc. Lâm Vỹ đã khóc.
Ân Vũ chớp chớp đôi mắt, không biết vì nước mưa hay vì anh đã làm cô xúc động. Rồi bằng một cố gắng, cô mỉm cười với anh:
- Lâm Vỹ, tôi không sao đâu. Tôi vì quá khiếp sợ nên ngất đi thôi mà. Anh hãy tin rằng bây giờ tôi cảm thấy rất khỏe.
Lâm Vỹ chằm chằm nhìn cô, giọng anh khàn đi:
- Cũng may là cô văng xuống vũng bùn này, chứ vào một thân cây hay một gờ đá thì… Trời ơi, tôi không thể tưởng tượng được… Ân Vũ. Tôi xin lỗi cô! Cũng tại tôi…
Ân Vũ nhìn Lâm Vỹ, dịu dàng nói:
- Đừng nói xin lỗi tôi vào lúc này. Nếu tôi nói rằng tôi muốn phó thác số phận ở nơi đây, trong cơn mưa như thế này, anh có tin tôi không?
- Bây giờ không phải là lúc ngồi đây chờ chết vì lạnh cóng, cô hiểu chứ? Trước mắt chúng ta hãy đến chỗ chiếc xe, vào đó trú mưa. Sau đó tìm lối lên, vì bờ vực này không sâu lắm. Chúng ta sẽ đến được chuồng bồ câu an toàn. Đi thôi!
Lâm Vỹ dìu Ân Vũ đứng lên bằng chính đôi tay của anh. Nhưng khi chưa đứng vững thì cả người anh lại đổ xuống. Tiếng kêu đau đớn tắc nghẹn của anh làm Ân Vũ chết lặng vì kinh hoảng. Ân Vũ quỳ xuống bên cạnh anh, vừa đỡ anh dậy cô vừa khóc nấc lên:
- Lâm Vỹ! Lâm Vỹ, anh sao vậy?
Cô nhận ra một chất dinh dính sền sệt khi cô chạm vào người anh và cô lặng đi khi nhận ra đó là máu, máu của anh. Cô nấc lên:
- Lâm Vỹ, anh bị thương rồi, máu ra nhiều lắm!
Lâm Vỹ nhắm mắt, anh thì thầm, giọng yếu ớt:
- Cô đến chỗ đậu xe một mình đi! Tôi nghĩ, tôi không thể đi được.
Ân Vũ hít mạnh và bảo:
- Nếu anh nghĩ rằng tôi sẽ nghe lời anh mà đi một mình thì anh đã nhầm. Tôi không thể để anh chết ở đây đâu.
Rồi cô khom người xuống thấp trước mặt anh, nói bằng một giọng rắn rỏi:
- Đứng dậy đi! Để tay lên vai tôi, tôi sẽ đỡ anh dậy và dìu anh đi!
- Không thể như vậy được. Cứ mặc tôi!
Ân Vũ vẫn quỳ bên cạnh anh. Nước mắt hòa lẫn nước mưa ướt đẫm khuôn mặt cô:
- Lâm Vỹ, nếu anh coi cái thứ kiêu hãnh của cánh mày râu các anh quan trọng hơn mạng sống của anh, mạng sống của tôi, thì anh cứ nằm ở đây mà chờ chết. Tôi cũng cùng ở lại với anh!
Lâm Vỹ mở mắt nhìn cô rồi từ từ đứng dậy. Ân Vũ ghé vai xốc nách anh:
- Hãy tỳ vào tôi! Tôi còn rất khỏe!
Anh thở hổn hển bảo:
- Cô là một kẻ độc đoán và bướng bỉnh nhất mà tôi chưa từng gặp từ trước tới naỵ Lần này thì tôi không cưỡng lại cô được. Thôi, cô muốn nhìn tôi với vẻ thương hại, hay kẻ cả cũng mặc, coi như cô nói đúng. Sinh mạng của tôi và sinh mạng của cô quan trọng hơn tất cả!
Với sự giúp đỡ của Ân Vũ, Lâm Vỹ cũng tới được chỗ chiếc xe ô tô đã dừng lại. Cửa xe đã bật ra và anh lách người một cách khó khăn để ngồi vào bên trong. Một lúc sao Ân Vũ vào ngồi bên cạnh anh. Cô chỉ vào chiếc túi xách vừa mang tới, nói với anh:
- Tôi nghĩ là trong xe có dụng cụ cứu thương, thật may mắn, tôi đã tìm được nó sau thùng xe của anh!
- Cô lại muốn làm gì nữa đây?
Ngập ngừng một lúc, Ân Vũ dịu dàng nói:
- Cởi áo ra nhé! Tôi muốn băng bó vết thương của anh!
- Cô đừng xem tôi là một đứa bé được không? Tôi cam đoan là sẽ đưa cô đến được "chuồng bồ câu" một cách an toàn.
- Xin lỗi nha, tôi không tin những lời anh nói cho lắm. Một lần nữa, tôi xin anh đừng cãi tôi. Tôi làm như vậy là để bảo tồn mạng sống cho cả hai chúng ta.
Lâm Vỹ muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được, anh rên lên vì đau đớn.
Ân Vũ đặt tay lên ngực Lâm Vỹ, cô từ từ mở từng chiếc nút áo. ánh đèn xe đủ sáng để cô quan sát vết thương của anh. Cô cố nén một tiếng thở dài khi nhìn thấy một vết rách dài chạy rọc cánh tay anh và một vết thương sâu đang chảy máu ròng ròng nơi ngực anh.
Cô nói:
- Vết thương không nguy hiểm. Nhưng nếu không cầm máu thì anh sẽ chết mất!
Rồi rất nhẹ nhàng cô sát trùng vết thương, xức thuốc cho anh.
Lâm Vỹ khẽ mỉm cười, đờ đẫn nhìn Ân Vũ.
Ân Vũ ngẩng đầu lên với vẻ nghiêm trang.
- Cười cái gì? Việc này không phải đùa đâu! Nào, hãy giúp tôi một tay! - Cô đưa Lâm Vỹ một miếng bông băng lớn - Đây! Anh hãy giữ nó trên chỗ đau.
Ân Vũ nói như ra lệnh và Lâm Vỹ lại đùa - Anh nhỏ nhẹ trả lời:
- Vâng "thưa cô"!
Rồi Ân Vũ dùng dây vải mềm buộc chặt vết thương lại. Sau đó cô luồn từ cổ xuống nách treo cánh tay bị thương của anh lên. Cô khuyên anh:
- Anh cố đừng dùng đến cánh tay này. Chúng ta phải cố gắng giữ cho cầm máu! Bây giờ thì đến vết thương nơi ngực. Hơi sâu đấy, anh cố gắng chịu đựng một chút nhé. Với cánh tay không bị thương anh hãy đặt lên vai tôi và xiết mạnh nếu cảm thấy đau. Tôi nghĩ như vậy anh sẽ thấy dễ chịu hơn.
Lâm Vỹ bật cười khi Ân Vũ vừa dứt lời. Anh nói:
- Lần này thì tôi không thể làm theo lệnh của cô được. Thưa cô!
- Đừng cãi lời tôi mà. Tôi sẽ không sao đâu. Tôi còn nhớ có một lần tôi bị thương, một ông bác sĩ đã băng bó cho tôi. Tôi đau đến mức không thốt nên lời được. Đến khi xong việc tôi mới nhận ra răng tôi đã cắn rách cả thịt ông tạ Thì ra tôi không la hét được là vì thế. Vậy mà tôi cứ ngỡ khả năng chịu đựng của mình là hay lắm đấy!
- Thế cô không tin với bàn tay không bị thương, tôi sẽ bóp nát đôi vai bé nhỏ của cô ư?
- Tôi không tin! Tôi không tin anh có thể làm được như vậy. Bởi vì… - Nụ cười nhẹ nhõm thoáng lên môi cô - Thưa ông chủ, bởi vì tôi đã băng bó xong vết thương của ông rồi ạ!
Lâm Vỹ nhìn xuống ngực mình. Ồ! Vết thương đã được băng bó cẩn thận. Thì ra nãy giờ vì mải mê nói chuyện với cô, anh đã không để ý là cô đã làm xong công việc. Vì cô anh dường như quên đi sự đau đớn của mình.
Lâm Vỹ ngẩng lên nhìn Ân Vũ. Nhìn nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt mệt mỏi của cộ Cảm nhận được sự chăm sóc êm ái dịu dàng từ đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại của cộ Lòng anh bỗng dâng lên một niềm thương cảm. Anh đã làm khổ cộ Giờ đây anh đang cảm thấy đau đớn với những gì đã gây ra cho cô.
Anh hỏi:
- Ân Vũ, cô chưa phải hầu hạ ai bao giờ, đúng không?
Câu hỏi chẳng có vẻ ăn nhập gì, song Ân Vũ hiểu. Đôi rèm mi của cô cụp xuống, cô buồn bã trả lời anh:
- Chưa! Cha mẹ tôi mất đi khi tôi còn quá bé. Tôi không có diễm phúc được hầu hạ những người mà mình thương yêu nhất!
- Xin lỗi, tôi đã khơi dậy nỗi đau của cộ Tôi đã làm cô buồn!
- Không sao đâu! Dù anh không nhắc thì trong lòng tôi lúc nào cũng nhớ đến kia mà. Tôi đã quen với sự chịu đựng rồi. Cuộc sống tự lập đã cho tôi nghị lực và lòng tự tin hơn người. Có lẽ chính tôi phải mong anh cảm thông cho những lúc vì quá quyết tâm với tâm nguyện của mình tôi đã làm phật lòng anh!
- Tôi cũng đã nhiều lần xử sự không phải với cô! Cô có giận tôi không?
- Tôi không trả lời câu hỏi này được chứ?
- Thôi đủ rồi. Câu nói vừa rồi của cô cũng là một câu trả lời.
- Lâm Vỹ à…
- Chúng ta đi thôi!
… Lâm Vỹ cho xe chạy chầm chậm trên đường. Họ không nói chuyện với nhau nữa. Mỗi người như bận theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình.
Rồi họ cũng đến được nơi họ muốn đến Ân Vũ reo lên khi nhìn thấy "chuồng bồ câu" trước mặt họ:
- Kia rồi Lâm Vỹ, anh hãy nhìn xem, có ánh đèn từ bên trong. Chắc chắn Lâm Huy đang có mặt ở đấy!
Lâm Vỹ thở dài:
- Tôi e rằng chúng ta phải ngủ lại trong xe chờ sáng thôi. Chúng ta làm sao vượt qua được vùng biển bao la này khi không có một tàu bè qua lại.
- Thật sự hết cách ư?
- Vâng. Đành vậy thôi!
Ân Vũ đưa mắt nhìn quanh, nỗi tuyệt vọng biến mất khi cô reo lên:
- A! Tôi đã nhìn thấy một chiếc thuyền chèo neo lại nơi mép nước. Chúng ta sẽ đến chuồng bồ câu bằng chiếc thuyền ấy.
- Giữa lúc mưa to gió lớn thế này với hai người chưa hề biết cầm mái chèo ư?
- Trời ơi, trí thông minh của anh để đâu rồi? Này nhé, anh sẽ mặc áo mưa và ngồi trên ấy. Tôi sẽ bơi bên dưới để đẩy chiếc thuyền, như vậy…
Lâm Vỹ cắt ngang lời cô:
- Thôi hãy dẹp ngay cái ý nghĩ điên rồ ngốc nghếch của cô đi! Tôi chỉ có thể làm ngược lại. Hoặc không thì chúng ta cùng bơi!
Ân Vũ đưa mắt nhìn Lâm Vỹ, khuôn mặt anh xanh xao và nhợt nhạt. Cô thấy những vết thương nơi người anh máu đã bắt đầu loang ra trên miếng bông băng trắng mà cô đã cầm máu đỡ cho anh. Thời gian bây giờ chỉ tính bằng phút và giây. Nỗi lo lắng dâng tràn trong lòng cộ Cô nói trong nghẹn ngào:
- Lâm Vỹ, tuy lúc nãy tôi đã băng bó vết thương cho anh, nhưng đó chỉ là sơ cứu tạm thời thôi. Anh phải đến được "chuồng bồ câu" như vậy tính mạng mới được bảo đảm. Đó là cách nhanh nhất duy nhất. Ở đó có đầy đủ thuốc men và dụng cụ cứu thương, lại có cả Lâm Huy, dù sao trước khi vào công ty làm việc anh ấy cũng trải qua một khóa học ở ngành v. Điều này tôi nghĩ có lẽ anh còn rành hơn tôi. Vả lại sức khỏe của hai chúng ta cũng có hạn thôi, không thể kéo dài thời gain chịu đựng được đây. Lâm Vỹ! Tôi đã làm tất cả vì sự sống của anh, chẳng lẽ bây giờ tôi lại cam tâm nhìn anh chết. Anh hãy làm theo những gì tôi nói, như vậy có nghĩa là anh đã giúp tôi, anh đã làm tôi vui lòng. Nếu như anh thật sự mong muốn như thế! Hãy dẹp bỏ lòng kiêu hãnh của anh đi. Khi anh không thể vì nó mà làm nên tất cả. Nếu anh chết… Tôi cũng không muốn sống làm gì! Mà chúng ta thì chưa muốn chết phải không? Chúng ta còn quá trẻ. Chúng ta còn bao nhiêu tâm nguyện chưa hoàn thành. Còn sự nghiệp của chúng tả Còn những người thân của chúng tả Họ sẽ rất đau khổ khi mất chúng tạ Lâm Vỹ, anh không muốn sống vì mình, cũng phải sống vì mọi người chứ! Tôi xin anh!
Lâm Vỹ yên lặng rất lâu nhìn về phía ánh đèn xa xạ Vốn là một người khỏe mạnh, anh thường không phải lo lắng đến sức khỏe, nên anh cảm thấy nhục nhã vì đau yếu, không đủ sức hoàn thành nhiệm vụ mà anh tự đặt ra cho mình. Thật đáng xấu hổ khi để cho một cô gái chỉ nhỏ bằng nửa anh phải dìu anh, chăm sóc anh và động viên anh.
Liệu có cô gái nào trong số những cô gái anh quan hệ dám vì anh mà làm những việc phi thường như thế không? Cô gái này bướng bỉnh, nhưng không thiếu dũng cảm. Cái đó cùng với lòng quyết tâm vượt qua mọi tình huống xấu là cái chất làm cô khác hẳn những người bình thường khác. Cá tính chân thật và đầu óc thực tế của cô cũng vậy. Và anh phải thừa nhận cô nói đúng.
- Ân Vũ, cô đã vì tôi, nếu cô có mệnh hệ gì… tôi cũng không sống nổi…
- Anh yên tâm! Tôi vẫn còn rất khỏe. Nếu anh làm theo lời tôi thì chúng ta sẽ chiến thắng tất cả. Hãy tin tôi, tôi luôn tự hào là người có niềm tin vững mạnh và ý chí sắt đá. Lâm Vỹ, hãy nói với tôi là anh cũng tin tôi như thế đi!
Sắc Màu Nỗi Nhớ Sắc Màu Nỗi Nhớ - Dạ Miên Sắc Màu Nỗi Nhớ