Nguyên tác: Et Apre`s...
Số lần đọc/download: 7250 / 294
Cập nhật: 2015-09-11 20:25:57 +0700
Chương 12
…khi đã chết còn bị bởi lũ chim săn mồi
và dã thú cắn xé…
Lucrèce[15]
Sau khi đã lòng vòng khắp khu phố mười phút, Nathan cũng tìm ra chỗ đậu xe và thực hiện thành công ngay lần đầu tiên cú vào chuồng phức tạp. Ngồi bên cạnh, Candice chờ cho xe dừng hẳn rồi mới bế Josh ra khỏi ghế trẻ em đặt ở khoang sau. Tiếp đó, cô đặt bé vào trong xe đẩy to tướng có thể gấp ga id="filepos538305">n lại mà Nathan vừa lôi từ trong cốp chiếc xe hai cầu. Josh rất phấn khích, vừa hát váng những ca khúc bài nọ xọ sang bài kia vừa mút mát một bình sữa đã vơi quá nửa.
Cả ba tiến về phía một tòa nhà xây bằng gạch hai màu xám và hồng, trụ sở của một trong những chi nhánh ngân hàng First Bank of New Jersey.
Đúng vào giờ cao điểm. Phần vì người ra vào đông đúc, phần vì cánh cửa quay khá chật chội nên họ phải loay hoay mất một lúc mới đưa được chiếc xe đẩy vào bên trong. Nhân viên an ninh - một thanh niên da đen với khuôn mặt thân thiện - đến phụ họ một tay, tay làm miệng đùa với hai vị khách hàng rằng những thiết bị hiện đại rõ ràng không tiện lợi với trẻ sơ sinh.
Họ bước vào một gian phòng lớn sáng trưng, bốn phía ốp kính, được bố trí hợp lý với những quầy giao dịch dễ tiếp cận và những ngăn nhỏ nhắn thanh lịch bằng gỗ sẫm màu tạo cảm giác tin cậy cho những cuộc trao đổi giữa nhân viên và khách hàng.
Candice lục tìm trong xách tay để lấy ra tấm sec đáng nể kia.
- Anh thực sự nghĩ đó là ý hay chứ?
- Chúng ta đã bàn với nhau chuyện này rồi kia mà, Nathan tử tế đáp.
Candice nhìn Josh, nghĩ đến tương lai của con trai một lần nữa và điều đó khiến cô quyết định đứng vào hàng.
- Tôi đi cùng cô nhé? Nathan đ
- Không cần đâu, cô đáp, hàng cũng không dài lắm. Anh cứ ngồi đó đi, cô vừa nói vừa chỉ một dãy ghế ở cuối phòng.
- Để tôi đẩy Josh cùng ra đó.
- Ổn mà, tôi sẽ bế bé trên tay. Chỉ cần cất giùm tôi cái xe đẩy đáng ghét này thôi.
Trong khi anh tiến về cuối phòng, kéo theo chiếc xe đẩy trống không, Candice lấy tay ra hiệu và mỉm cười với anh.
Vào chính khoảnh khắc đó, cô làm anh nhớ đến Mallory. Rõ ràng càng lúc anh càng cảm thấy gắn bó với người phụ nữ này, với sự giản dị mộc mạc của cô, với sự tự tin lặng lẽ toát ra từ cả con người cô. Anh thực sự xúc động trước tình cảm sâu nặng hai mẹ con họ dành cho nhau, bởi cái cách cô ôm hôn thằng bé, dịu dàng nựng nịu thằng bé khi mặt nó phụng phịu sắp khóc. Đó là một bà mẹ hiền từ và cẩn trọng trong việc chăm sóc con cái. Cái áo vest đã sờn hay màu thuốc nhuộm rẻ tiền cô đang dùng cũng có hề chi. Có thể cô không thuộc tầng lớp những cô gái của Cosmopolitan[16] nhưng trông cuốn hút và dễ gần hơn nhiều.
Dõi mắt theo thiếu phụ, anh không khỏi nghĩ đến dòng chảy đời mình. Có lẽ anh đã lầm khi chối bỏ xuất thân của mình bằng mọi giá. Có lẽ anh sẽ hạnh phúc hơn với một phụ nữ như Candice, trong một căn nhà đơn sơ cùng một con chó và một chiếc xe bán tải trang trí hình cờ Mỹ. Chỉ tầng lớp khá giả mới hình dung rằng cuộc sống của những người bình thường là nhàm chán. Anh, kẻ sinh ra trong một gia đình thuộc tầng lớp bình dân, anh biết chắc điều đó không đúng.
Vì lẽ đó, anh không phải loại người hùa theo những chuyện tán dóc xung quanh tầm quan trọng của điều nhỏ nhặt được gán cho quyền năng mang lại cuộc sống hạnh phúc. Anh đã chịu cảnh thiếu thốn đủ để quay lại coi thường tiền bạc vào lúc này đây, khi anh đã có rất nhiều tiền. Nhưng, trái ngược với những gì bấy lâu anh tin tưởng, từ nay trở đi, anh biết rằng tiền với anh là chưa đủ. Anh cần một ai đó để chia sẻ tiền anh làm ra. Không có một bàn tay dẫn dắt anh, anh chẳng muốn đi đâu cả; không có một giọng nói trả lời anh, anh chỉ là sự im lặng; không có một khuôn mặt đối diện anh, anh không còn tồn tại nữa.
Nathan quay sang tán gẫu với nhân viên an ninh đang gác trước cửa ra vào. Hôm qua, đội Yankees đã thông báo tuyển mộ một cầu thủ giỏi cho mùa bóng sau và anh ta hừng hực khí thế hình dung ra thành tích chói lọi mà đội bóng chày ưa thích sẽ sớm đạt được.
Bỗng nhiên, nhân viên an ninh im bặt, ngạc nhiên về một pho tượng khổng lồ vai u thịt bắp vừa đẩy cửa bước vào. To cao ngang với một cầu thủ bóng chày, người đàn ông mang khăn quàng cổ và một chiếc túi thể thao đeo chéo.
Thật kì cục khi mang theo mình một chiếc túi to bằng ấy, Nathan nghĩ thầm.
Người đàn ông có vẻ bồn chồn. Rõ ràng là đang rất bối rối, gã lén lút quay đầu lại nhiều lần để dò xét hai người đàn ông. Nhân viên gác cửa tiến vài bước về phía gã. Gã liền giả bộ tiến đến một trong hai dãy người đang xếp hàng rồi dừng sững lại giữa phòng. Trong một phần giây, gã rút từ trong túi đeo bên người một thứ vũ khí và một chiếc mũ chụp chỉ để hở hai mắt rồi đội lên đầu.
- Này, các người!
Ngay trước khi nhân viên an ninh kịp rút súng ra, một đồng bọn của gã thình lình xuất hiện và giáng cho anh ta hai dùi cui cực mạnh. Bị tấn công bất ngờ, anh nhân viên đổ vật xuống đất và tên kia nhân dịp đó tước súng của anh ta.
- Đứng yên! Không một cử động, chết tiệt thật! Đưa tay lên cái sọ khốn khiếp của các người đi!
Chính gã xuất hiện thứ hai đang điều khiển vụ cướp. Hắn không đội mũ hở mắt mà mặc một chiếc quần túi hộp chiếc áo vest lấy từ kho quân cụ thừa của quân đội Hoa Kì. Hắn có mái tóc nhuộm húi cua và cặp mắt đỏ ngầu.
Và hắn trang bị vũ khí đến tận răng, tay phải cầm một khẩu súng lục nòng cỡ đại và một khẩu súng trường đeo trên vai, một thứ gì đó giống như loại súng máy nòng ngắn thường thấy trong trò chơi điện tử.
Nhưng đây không phải một trò chơi. Một loại vũ khí tương tự cho phép xả đạn hàng loạt và có thể sát thương nhiều người trong khoảng thời gian ngắn
- Quỳ xuống! Tất cả quỳ xuống, nhanh lên!
Có những tiếng gào thét thất thanh. Tất cả các khách hàng và nhân viên đều quỳ gối hoặc nằm ẹp xuống sàn nhà.
Ngay lập tức, Nathan quay lại, dõi mắt tìm Candice. Người phụ nữ đã tìm thấy chỗ nấp dưới một bàn làm việc. Cô ôm chặt Josh vào ngực và cố dỗ dành bé. Cô vừa hạ giọng thì thầm, nhắc đi nhắc lại với con trai không biết mệt mỏi: “Đây là một trò chơi, chỉ là một trò chơi thôi, cưng của mẹ” vừa gượng cười. Như thường lệ, thằng bé mở to mắt và chăm chú quan sát cảnh tượng kì quặc đang diễn ra quanh mình.
Nỗi lo lắng đã biểu hiện trên mọi gương mặt. Nathan cũng đang quỳ gối giống như những người khác.
Làm thế nào chúng có thể lọt vào bên trong với những vũ khí này? Người ta hẳn đã phải lục soát túi của chúng ở cửa ra vào. Mà tại sao hệ thống báo động vẫn chưa được kích hoạt nhỉ, mẹ kiếp?
Bên cạnh anh, một phụ nữ nằm co quắp trong tư thế của bào thai ngay sát tấm vách bằng gỗ của một quầy giao dịch. Anh muốn thì thầm vài câu để giúp bà ta bình tĩnh lại nhưng khi vừa mở miệng, anh đã cảm thấy như một luồng điện chạy dọc cơ thể, và một lần nữa cơn đau nơi lồng ngực lại dội lên. Anh có thể nghe thấy tiếng trầm đục của tim mình đang đập ngắt quãng. Anh lục tìm trong túi áo khoác chai thuốc xịt trinitrine để đưa lên mũi hít.
- Gữi nguyên tay trên đầu mày đi! Tên vóc người nhỏ thó ra dáng thô bạo, mặc quần áo nhà binh gào rống lên với anh trước khi cả quyết tiến về phía người đàn ông hẳn là trưởng chi nhánh.
Bọn cướp chỉ có hai tên. Một đồng bọn của chúng đang chờ trong ôtô đỗ ở gần đây.
- Mày đi với tao, tao cần có mã số để mở cửa.
Tên vô lại đẩy người trưởng chi nhánh về phía phòng ở cuối sảnh. Người ta nghe thấy tiếng cửa kim loại mở ra, rồi ít lâu sau, một tiếng động nghe mơ hồ hơn cho thấy họ vừa mở đến cánh cửa thứ hai.
Gã đội mũ trùm ở lại trong phòng chính để canh chừng các con tin. Đứng trên một chiếc bàn, gã muốn cho mọi người nhìn thấy gã đang hoàn toàn làm chủ tình thế.
- Không động đậy! Không nhúc nhích! Gã tuôn hàng tràng không ngớt.
Trong hai tên cướp, có thể thấy rõ gã là mắt xích yếu hơn. Chốc chốc gã lại nhìn đồng hồ và d điên cuồng vặn vẹo viền mũ bởi cái mũ trùm đang thít chặt lấy cổ khiến gã đau điếng. Gã bắt đầu sốt ruột:
- Mày làm cái quái gì thế, Todd? Nhanh lên chứ, mẹ kiếp!
Nhưng gã kia, vẫn đang bận rộn trong phòng phía cuối, không trả lời.
Sau một hồi, không thể chịu được nữa, gã lột tung mũ trùm ra. Mồ hôi đọng thành giọt trên trán gã và vẽ thành quầng sẫm bên dưới cánh tay. Tóm lại, có lẽ gã đã được nếm mùi nhà giam và rất sợ phải lưu lại đó thêm một thời gian dài.
Bởi lần này, gã quăng một mẻ lưới to: cướp ngân hàng có vũ khí và không ngại đổ máu. Gã đang quăng một mẻ lưới lớn và thời gian đang trôi thật mau.
Rốt cuộc thì “quân nhân” cũng ùa vào phòng lớn, vác theo một túi đầy chặt. Hắn kêu lên với đồng bọn:
- Giờ đến lượt mày đấy, Ari, kết thúc thu hoạch đi nào.
- Nghe này, Todd, ta chuồn thôi, chỗ tiền này cũng đã thừa đủ để…
Nhưng gã mặc quần túi hộp không chịu nghe theo.
- Đi tìm chỗ còn lại đi, đồ con giòi!
Nathan muốn tranh thủ phút chúng lơ là cảnh giác này để lại gần Candice. Tim anh đập dồn dập điên cuồng. Anh cảm thấy có trách nhiệm với cuộc đời người phụ nữ này.
Khi anh đã đến gần chỗ Candice, gã tên Ari xông tới, đạp anh một cú thật lực khiến đầu anh và mạnh vào bà
- Mày, ở yên tại chỗ, hiểu chứ?
Nhưng “quân nhân” chỉ mất đúng một giây để lao bổ đến trước mặt gã và bắt đầu rống lên:
- Tao bảo mày đi tìm tiền cơ mà! Tao sẽ để mắt đến chúng.
Nathan bị choáng. Anh tạm hoàn hồn trước khi quẹt tay lên vòng cung lông mày. Một dòng máu chảy dọc theo thái dương và dây bẩn áo sơ mi của anh. Nếu sống sót thoát khỏi đây, anh chắc chắn sẽ mang bộ mặt sưng tấy trong nhiều ngày.
Đúng lúc này, Candice ra hiệu cho anh. Anh ngẩng đầu lên. Cô nhìn anh với anh mắt lo lắng như muốn hỏi: “Ổn chứ?”. Để trấn an cô, anh gật đầu.
Cô gượng cười, nhưng Nathan nhận ra vẻ mặt cô đã nhợt nhạt, hầu như tái mét.
Anh vẫn nhìn cô trong khi đột nhiên, tất cả nhòa đi trong tâm trí anh. Trong một giây, gương mặt Candice và Mallory chồng lên nhau.
Anh những muốn bằng tất cả sức lực của mình tránh cho cả hai những hành vi tàn bạo này.
Bỗng nhiên, đúng vào lúc không ai còn trông chờ gì vào nó nữa, một hồi còi báo động réo lên inh ỏi.
Cảm giác kinh hoàng choán lấy hai tên cướp. Ari đột ngột xuất hiện trong phòng chính, tay ôm một đống tiền.
- Chuyện gì vậy, Todd?
- Phải rút trước khi cớm đến! Gã “quân nhân” thốt lên.
- Mày bảo đã ngắt hệ thống báo động rồi cơ mà! Cứt thật, mày đã bảo mình sẽ không bị gì, Todd!
Mồ hôi chảy thành giọt giàn giụa khắp mặt gã. Gã sợ hãi đến mức để rơi những bó tiền đang cầm trên
Todd tiến lại gần khung cửa sổ trệt và nhận thấy một chiếc xe vừa bất thần phóng ngang qua cửa nhà băng.
- Chó mà, Geraldo chuồn mà không đợi chúng ta, thằng đần!
- Chúng ta sẽ làm gì nếu không có xe trong tay? Ari thốt lên, vẻ hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhưng tên kia đã không còn nghe gã nói nữa. Trong nháy mắt, gã đã đeo túi to đùng lên vai, một tay chộp lấy khẩu súng trường, tay kia cầm khẩu súng lục. Gã điên cuồng đẩy cánh cửa nhà băng bước ra đúng lúc rất nhiều ôtô cảnh sát ập đến hú còi inh ỏi.
Người ta nghe thấy một cuộc đọ súng xen lẫn tiếng kêu thét.
Ari, kẻ nãy giờ tần ngần chưa theo đồng bọn liền vội vã ngồi thụp xuống và đóng sập cửa lại.
- Không nhúc nhích! Gã gào lên, chĩa nòng của khẩu súng 9 ly về phía nhân viên và khách hàng đang quỳ gối dưới đất.
Gã cầm vũ khí của mình như bấy víu một sự bảo hộ cuối cùng.
Nathan cũng không rời mắt khỏi khẩu súng ngắn.
Gã điên hung thần nãy sẽ biến bao nhiêu người thành nạn nhân của hắn?
Người ta nghe thấy một loạt súng nữa vang lên, rồi không gì nữa, cho đến khi một giọng quyền uy cảnh báo qua loa tăng âm:
ANH ĐÃ BỊ BAO VY.
ĐỒNG BỌN CỦA ANH ĐÃ BỊ BẮT.
HÃY BỎ VŨ KHÍ, RA KHỎI TÒA NHÀ VÀ
TRÁNH GY THƯƠNG TÍCH
Nhưng đó không phải là cái kẻ điên loạn định làm.
- Mày, lại đây!
Điều Nathan lo sợ đã xảy ra: tên cướp lôi xềnh xệch Candice ra khỏi chỗ nấp và biến cô thành con tin.
Nhưng vốn Candice không phải loại người dễ khuất phục. Sẵn sàng làm tất cả để cứu mạng con trai mình, cô giãy giụa kịch liệt và trốn được về cuối phòng trong khi Josh khóc toáng lên trong vòng tay mẹ. Ngay lúc ấy, Nathan vùng đứng dậy, chắn giữa Ari và hai mẹ con cô.
Phát cuồng lên vì hành động ngáng đường này, Ari chĩa thẳng nòng súng 9 ly của mình vào người Nathan, đúng thái dương bên trong có bộ não bấn loạn.
Có lẽ hắn sẽ giết mình nhưng Candice sẽ không sao. Dù hắn có bắn mình đi nữa thì cảnh sát sẽ ập vào ngay lập tức: cô ấy sẽ không sao.
Mỗi giây có vẻ như đang kéo dài đến vô tận.
Garrett đã nhầm. Mình biết lão đã nhầm. Làm gì có trật tự tiền định. Cuộc sống không thể vận hành như vậy được. Candice đã được cứu. Tôi đã thắng, Garrett ạ. Tôi đã thắng.
Luật sư bị ám ảnh bởi vũ khí của Ari. Một khẩu Glock 17 Luger tự động mà người ta có thể mua với giá chưa đến năm mươi đô la trong bất kì một hội chợ vũ khí nào trên đất nước này, nơi súng ngắn bắn đĩa đã trở thành một môn thể thao quốc gia.
Khuôn mặt hoàn toàn nhớn nhác, cả hai tay Ari vẫn ghì chặt báng súng. Hắn đặt ngón tay lên cò súng. Hắn không làm chủ được bản thân nữa. Hắn sắp bắn.
Nathan liếc nhìn phía cửa ra vào. Cú liếc chỉ kéo dài một phần mười giây. Nhưng ngần đó thời gian cũng đủ để anh nhìn thấy nhân viên an ninh đã tỉnh lại, đang rút khẩu súng giấu trong bao nhỏ đeo nơi bắp chân phải.
Hành động đó nhanh đến nỗi Ari không nhận thấy gì hết. Nhân viên an ninh hơi nhổm dậy, tay duỗi thẳng và bắn hai phát đạn. Viên đạn đầu tiên chệch mục tiêu nhưng viên thứ hai trúng lưng tên tội phạm và làm hắn ngã xuống đất.
Hai tiếng nổ gieo rắc cơn hoảng loạn ghê gớm. Mọi người bắt đầu chạy về phía lối ra trong khi cảnh sát và đội cứu thương xông vào theo hướng ngược lại và bao vây bên trong tòa nhà.
- Ra khỏi phòng! Sơ tán! Một viên cảnh sát ra lệnh.
Nhưng Nathan vội lao đến cuối phòng.
Một nhóm người đã tụ lại vây quanh một thân người nằm sõng soài trên mặt đất.
Luật sư tiến đến gần vòng người.
Candice nằm đó trong khi Josh, khóc nấc lên vì khiếp sợ, bấu chặt lấy mẹ một cách tuyệt vọng.
- Gọi cấp cứu đi! Nathan lấy hết sức bình sinh hét lên. Gọi xe cứu thương!
Viên đạn đầu tiên đã nảy thia lia trên cánh cửa đóng mở tự động của một trong những khung cửa bằng kim loại để rồi kết thúc hành trình của nó trong mạng sườn người phụ nữ trẻ giờ đang nằm giữa vũng máu.
Anh cúi xuống Candice và cầm lấy tay cô.
- Đừng chết! Anh thủ phục bên cô mà khẩn nài.
Khuôn mặt của Candice đã trắng bệch. Cô mở miệng định nói câu gì đó nhưng tất cả những gì thoát ra khỏi miệng cô chỉ là một dòng máu chảy dọc theo khóe môi.
- Đừng chết! Anh hét lên lần nữa, khẩn cầu tất cả các thánh thần trong vũ trụ.
Nhưng cô đã hồn lìa khỏi xác mất rồi. Chỉ còn lại một thân thể bất động không hề giống với người phụ nữ trẻ, mới cách đây một tiếng đồng hồ, còn đang mỉm cười rạng rỡ với đời và kể cho con trai nghe đủ thứ chuyện.
Mắt giàn giụa nước. Nathan không thể làm gì khác ngoài việc đưa tay vuốt mắt cô.
Trong đám người vây quanh có một giọng hỏi: “Đó là vợ anh ta sao?”
Vài phút sau, xe cứu thương tới nơi.
Luật sư ôm chặt Josh vào lòng. May sao, đứa trẻ không bị thương nhưng đang rất sốc. Nathan đi theo cáng chở Candice ra tới bên ngoài ngân hàng. Vào lúc khóa kéo của lần túi bao bằng nhôm lên đến ngang mặt của Candice, Nathan tự hỏi phải chăng tất cả đã thực sự chấm dứt với cô. Điều gì đã xảy ra vào lúc người ta chết? Sau đó có điều gì nữa không? Một phần tiếp theo?
Vẫn luôn là những câu hỏi anh đã nhiều lần đặt ra sau khi mẹ và con trai anh qua đời.
Lần đầu tiên kể từ một tuần qua, bầu trời được chiếu sáng bởi một vầng dương rực rỡ như New York vẫn đôi khi như vậy vào mùa đông. Không khí trong lành và được quét sạch bởi một làn gió lạnh và khô.
Trên vỉa hè, đám người vừa trải qua cơn chấn động tinh thần trong buổi sáng ghê rợn ấy an ủi lẫn nhau, và trong vòng tay của Nathan, Josh đang chìm trong tiếng nức nở thổn thức.
Hoàn toàn choáng váng, luật sư có cảm giác như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy. Những mảnh giọng đập tới tấp vào anh từ tứ phía và đôi mắt đỏ ngầu bị chói lóa trước vũ điệu của những đèn pha quay gắn trên nóc xe cảnh sát. Cánh phóng viên đã có mặt để phỏng vấn các con tin.
Bị đè nặng bởi nỗi cắn rứt và mặc cảm tội lỗi. Nathan gắng hết sức để bảo vệ Josh khỏi đám đông náo động đó.
Trong khi người ta khiêng xác của tên cướp ra, một cảnh sát thuộc NYPD[17], bó chặt trong bộ cảnh phục màu xanh thẫm, đến gặp anh để hỏi vài câu. Đó là người gốc Mỹ La tinh, dáng người thấp đậm có khuôn mặt non choẹt của một thiếu niên.
Viên cảnh sát bắt đầu nói nhưng Nathan không chú ý lắng nghe. Anh nhẹ nhàng lau mặt cho Josh với ống tay áo sơ mi nơi những vết máu đã trộn lẫn với nước mắt. Đó là máu của Candice. Cảm giác buồn rầu lại một lần nữa xâm chiếm lấy anh khiến anh trào nước mắt.
- Chính tôi đã giết cô ấy! Tại tôi mà cô a ấy có mặt ở đây!
Cảnh sát viên tỏ ra thương cảm:
- Ông đâu thể biết được, thưa ông. Tôi lấy làm tiếc.
Nathan ngồi bệt dưới lòng đường, hai tay ôm đầu. Cả cơ thể anh rung lên vì những cơn co thắt. Chuyện này từ đầu chí cuối là lỗi của anh. Anh đã tự tay đẩy Candice vào chỗ chết. Nếu anh không đề nghị tặng cô khoản tiền khốn khiếp ấy, Candice sẽ không bao giờ đặt chân vào cái ngân hàng này và đã không có chuyện gì xảy ra! Anh là người duy nhất phải chịu trách nhiệm về chuỗi sự kiện nhằng nhợ quái quỷ này. Anh chỉ là một con tốt thí, được đặt vào đó tại một thời điểm chính xác để dự vào một diễn tiến vượt quá tầm kiểm soát của anh. Nhưng phải làm sao để quyết định chấp nhận một thế giới nơi sự sống và cái chết đã được ấn định rõ ràng đến thế lên mỗi số phận?
Bất ngờ anh ngỡ như nghe thấy giọng Goodrich đang lặp đi lặp lại với anh, giống như tiếng vọng:
Ta không thể cưỡng lại phán quyết cuối cùng và không ai biết được giờ tận mạng của mình.
Anh ngẩng nước mắt giàn giụa về phía viên cảnh sát.
Như để an ủi anh, người này lặp lại một lần nữa:
- Ông đâu thể biết được.