Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Chương 14
E
mily và Joel bước vào một vùng tối hoàn toàn. Luôn phải mất vài phút để điều chỉnh tầm nhìn sau khi ra khỏi Dòng Mặt Trời sáng chói ấy.
Khi Emily có thể nhìn lại được, cô kinh ngạc khi thấy một cô gái trong chiếc xe lăn ở bậc thang dưới cùng cách cô có vài mét. Cô ấy đang cầm một cái đèn pin và miệng vẫn đang há hốc vì kinh ngạc. “Mình nghĩ chúng ta gặp rắc rối rồi,” Joel thì thầm.
Giọng nói của Joel dường như khiến cô gái giật mình. Cô ấy buông cái đèn pin và xoay chiếc xe lăn bỏ chạy. Nhưng chiếc xe va phải một vài viên đá lớn và lật nghiêng sang bên. Cô gái bị ngã và kêu toáng lên khi cô va vào lớp đá.
“Nhanh lên,” Joel hô. “Chúng ta không thể để cô ấy nói với bất cứ người nào rằng chúng ta đang ở đây.”
Nhanh chóng họ bắt kịp cô gái. Đôi mắt cô ấy đầy sợ hãi. Cô ấy nói rất nhanh nhưng bằng một thứ ngôn ngữ mà họ không thể hiểu được.
“Không sao đâu,” Emily nói. “Đừng sợ hãi. Chúng tôi không làm hại cô đâu.”
“Cô có hiểu chúng tôi nói không? Cô có nói được tiếng Anh không?” Joel hỏi.
Cô gái hết nhìn Emily rồi lại nhìn Joel và cuối cùng nhìn cánh tay bằng bạc của cậu. “Các người là…thần sao?” Cô lắp bắp.
“Cô nói được tiếng Anh!” Emily nói.
“Tôi học ở trường,” cô nói bằng chất giọng Hy Lạp đặc sệt.
“Cô có đau không?’ Joel hỏi. Cậu nghiêng người để xem xét bên đầu gối bị rách của cô gái. “Em, chúng ta có thể sử dụng một chút ánh sáng ở đây.”
Emily giơ tay lên và gọi Ngọn lửa. Nó phát ra từ lòng bàn tay cô khiến cô gái kinh ngạc và cố lết người ra xa.
“Tôi hứa là chúng tôi sẽ không làm hại cô mà,” Emily nói. “Tôi là Emily còn đây là Joel. Cô là ai?”
“St… Stella.”
Đưa bàn tay lên cao, Emily có thể thấy cô gái không nhiều tuổi hơn cô là mấy. Cô ấy có một mái tóc ngắn đen nhánh và đôi mắt cũng đen như đêm tối vậy. Cô ấy có thể cử động được phần trên của cơ thể, nhưng đôi chân thì hoàn toàn bất động. Emily thấy đầu gối của cô gái đang bị chảy máu, nhưng không có dấu hiệu nào thể hiện cô ấy cảm nhận được vết thương đó cả.
Đôi mắt của Stella không rời khỏi bàn tay có lửa cháy của Emily. “Các người là thần!”
“Không, chúng tôi không phải thần thánh gì cả,” Joel đáp. “Đó là một câu chuyện dài, nhưng chúng tôi không có thời gian để giải thích. Cô có đau không?”
Stella lắc đầu. “Tôi bị liệt từ thắt lưng trở xuống. Tôi không cảm thấy gì hết.”
Emily dựng lại chiếc xe lăn của Stella trong khi Joel đỡ cô ấy lên và nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào ghế. “Cô có thể nói cho chúng tôi biết đây có phải là Đền thờ Poseidon không?” Cậu hỏi.
“Kia là Đền thờ.” Stella đưa ngón tay run rẩy chỉ về phía lăng mộ cổ đằng sau họ. “Chính là chỗ các người vừa xuất hiện đấy.”
Joel quay lại và ngước nhìn những chiếc cột trong Đền thờ. “Tốt rồi. Nó chắc hẳn phải ở đâu đó quanh đây thôi.”
Emily đưa tay lên cao và cho lửa lớn hơn.
“Thần Jupiter không nói cho chúng ta biết chỗ nào để tìm. Nó có thể ở bất cứ đâu.”
“Thần Jupiter ư?” Stella khẽ nhắc lại. “Ý cô là…?” Cô lắp bắp và ngừng lại. “Cô đang nói rằng thần Zeus - chính là người sai cô đến đây sao?”
Emily gật đầu.
“Thần ấy có thật sao?” Stella hỏi, giọng nói gần như không nghe thấy được. “Thần ấy thực sự sống trên Đỉnh Olympus với tất cả các vị thần khác sao?”
“Không, không phải Đỉnh Olympus đâu, mà đó là một thế giới khác có tên gọi Olympus,” Emily giải thích. “Ngày xưa khi những vị thần Olympus đến Trái đất lần đầu tiên, họ đã đến Hy Lạp. Họ kể cho những người cổ đại nghe về thế giới của họ, chính vì thế người Hy Lạp đã dùng nó để đặt tên cho ngọn núi cao nhất của mình, nhưng đó là hai nơi khác nhau.”
Emily ngừng lại. “Tôi biết điều này có thể khó tin, nhưng tôi đảm bảo với cô rằng, họ hoàn toàn có thật. Chỉ là họ đang gặp rắc rối. Chúng tôi đến đây để tìm vật đang khiến họ bị tổn thương.” Stella tiếp tục nhìn bàn tay đang cháy của Emily rồi nhìn sang cánh tay của Joel. “Họ có thật,” cô nhắc lại. “Họ có thật…”
“Đúng, và họ đang chết dần chết mòn,” Joel nói.
Emily liếc nhìn xung quanh và thấy những căn lều đang sáng đèn phía dưới ngọn đồi. “Joel, nhìn kìa, có người đang cắm trại ở đây.”
“Điên rồ,” Joel rủa. Cậu nhìn Stella. “Các người đang làm gì ở đây thế? Các người thực sự cắm trại trong đền sao?”
Stella lắc đầu. “Không, cha mẹ tôi là những nhà khảo cổ. Một phần của vách đá phía đằng kia bị vỡ và một đồ vật bị chôn trong đá đã được tìm thấy.”
“Một chiếc hộp bằng vàng phải không?” Emily hỏi.
Stella mở to mắt nhìn. “Đúng, hai người biết chiếc rương báu của thần Zeus sao?”
“Cô có phải là người đã mở nó ra không?” “Tôi ư? Không. Nó rất nặng và nó đã bị rơi.
Chiếc hộp tự bật mở và một tia sáng lóe lên. Rồi bên trong chẳng có gì ngoài một tảng đá lớn.”
“Cô nhìn thấy tảng đá đó rồi ư?” Emily kêu lên. “Nó đâu rồi?”
“Đã chuyển đi rồi.”
“Chuyển đi? Ý cô là sao? Chuyển đi đâu chứ?” “Những người khác đã đưa nó cùng chiếc hộp về bảo tàng Acropolis ở Athens rồi.”
“Chết tiệt thật!” Cơn giận trong Emily tăng lên. Cô chạy về phía vách đá, giơ hai bàn tay lên không trung và phóng hai tia lửa mạnh mẽ xuống vùng biển phía dưới. “Tại sao chứ?” Cô hét lên với bầu trời đêm. “Tại sao nó không thể ở đây chứ?”
“Em, bình tĩnh nào!” Joel kêu lên. “Đừng mất kiểm soát, cậu biết là chuyện gì có thể xảy ra nếu cậu mất bình tĩnh mà! Chúng ta sẽ đi Athens ngay và phá hủy nó ở đó. Việc này chỉ là chậm trễ thêm một chút thôi.”
Emily cáu giận cả với Joel. “Nhưng chúng ta đang mất thời gian vốn rất quý giá. Cậu đã thấy Paelen đang trở nên tồi tệ thế nào rồi đấy. Cả Pegs nữa. Chừng nào cái hộp đó còn mở thì họ sẽ tiếp tục bị giết hại.”
Stella lăn xe về phía Emily và cúi đầu một cách cung kính. “Người là một vị thần!”
“Không, tôi không phải thần,” Emily giận dữ nói. “Tôi chỉ đang tức giận thôi! Và thôi làm như thế đi, tôi không muốn cô hay bất cứ ai cúi đầu trước tôi đâu.”
“Nhưng hai người chắc chắn là những vị thần. Tôi đã từng nhìn thấy ảnh của hai người mà.” “Ảnh ư? Ở đâu? Cô là ai?” Joel túm lấy tay Stella bằng cánh tay bạc của mình.
“Cậu đang làm tôi đau đấy,” Stella la lên.
“Làm ơn, hãy thả tôi ra.”
“Joel, buông cô ấy ra đi,” Emily nói. Cô quay sang Stella. “Làm thế nào cô biết được chúng tôi?” “Từ xưởng gốm ở trong bảo tàng Acropolis,” Stella kể. “Có một chiếc vò hai quai có các hình vẽ về hai người cùng thần Zeus và các vị thần khác.” “Vò hai quai là cái gì vậy?” Emily hỏi.
“Đó là một chiếc bình có hai tay cầm,” Stella giải thích. “Trong bảo tàng có rất nhiều. Tôi biết ít nhất hai cái có từ hơn 500 năm trước Công nguyên vẽ hình một cô gái phun lửa ra từ bàn tay. Màu sắc đã bị mờ rồi nhưng vẫn còn những đường nét của một đôi mắt màu xanh.” Cô nhìn gần vào mặt Emily. “Mắt cô màu xanh.” Cô liếc nhìn Joel. “Có một cậu ở đó cùng với cô ấy. Cậu ta có một cánh tay khỏe mạnh bằng kim loại giống tay cậu vậy.”
“Nếu nó là một cái bình cổ thì đó không thể nào là chúng tôi được,” Emily nói. “Trước đây chúng tôi chưa bao giờ đến đây.”
“Nhưng đúng là thế đấy,” Stella khăng khăng nói. “Cô gái nhìn giống hệt cô và cũng mặc trang phục như thế này.”
Emily nhìn xuống chiếc áo chùng xứ Olympus của mình. “Không, Stella ạ, đó không phải chúng tôi.” Cô nhìn quanh. “Hãy nói cho tôi biết, từ đây đến Athens bao xa? Chúng tôi phải đến đó để phá hủy hòn đá ấy.”
“Cô không thể làm thế,” Stella nói. “Nó ở trong bảo tàng cơ. Ở đó có rất nhiều bảo vệ. Hai người sẽ không vào trong được đâu.”
“Ồ có đấy, chúng tôi sẽ vào đó,” Emlily đáp. “Hãy tin tôi, không gì có thể ngăn cản được chúng tôi đâu.”
“Mỗi giao thông là có thể,” Joel nói xen vào. “Mình chưa từng đến Hy Lạp bao giờ. Mình không biết đường từ đây đến Athen.”
“Đường đến Athens dễ mà,” Stella vừa nói vừa chỉ tay xuống phía dưới đồi. “Hai người chỉ việc đi theo con đường đó thôi.”
“Cô biết đường đến Athens sao?” Khi Stella gật đầu, Emily nói tiếp, “Tốt. Cô sẽ đưa chúng tôi đến đó.”
“Sao cơ? Nhưng cha mẹ tôi đang ở đây. Tôi sẽ gặp rắc rối mất. Và thứ Hai tôi phải quay về để đi học rồi.”
“Tôi xin lỗi, nhưng việc này rất quan trọng. Tính mạng của những người Olympus đang bị đe dọa. Cô sẽ đưa chúng tôi đến bảo tàng Acropolis và chỉ cho chúng tôi tảng đá đó.”
“Nhưng tôi không thể.”
“Ồ, cô có thể đấy,” Emily cương quyết nói. “Cô có thể và cô sẽ làm thế. Cô không có sự lựa chọn nào nữa đâu.”
“Em,” Joel vừa nói khẽ vừa dùng ngón tay gọi cô, “mình có thể nói chuyện với cậu một chút không?”
“Stella, hãy ở yên đây nhé,” Emily ra lệnh rồi bước ra cùng Joel.
Đi được vài bước, Joel dừng lại. “Emily Jacobs, cậu bị mất trí rồi sao? Cậu đang nói về việc bắt cóc cô gái đó đấy!”
“Không phải là bắt cóc mà chỉ là mượn thôi,” Emily nói.
“Nhưng cô ấy ngồi xe lăn mà,” Joel phân tích. “Thì sao chứ?” Emily hỏi. “Chỉ vì cô ấy ngồi xe lăn không có nghĩa rằng cô ấy không thể giúp đỡ. Chúng ta sẽ đưa chiếc xe đi cùng.”
“Nhưng.”
“Joel, hãy nghe mình,” Emily nói. “Pegasus đang sắp chết. Cả Paelen, thần Diana và tất cả những người khác cũng vậy. Họ sắp chết vì tảng đá đó. Chúng ta không có thời gian để bị lạc ở Athen. Stella biết đường đến Athen. Chúng ta cần đến đó. Cô ấy biết viện bảo tàng. Đó là nơi cất giữ hòn đá. Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác cả.”
Khi Emily và Joel đang tranh cãi, Stella bắt đầu lăn xe bỏ đi.
Emily thấy cô gái đi khuất khỏi tầm mắt liền đưa tay hướng về phía Stella. Stella thét lên khiếp sợ khi chiếc xe lăn của cô bị nhấc khỏi mặt đất và được đưa trở lại bên cạnh Emily.
“Tôi thực sự xin lỗi, Stella ạ,” Emily nói, quay về phía cô gái. “Nhưng những người tôi yêu quý đang chết dần bởi chính tảng đá ở viện bảo tàng đó. Tất cả những gì chúng tôi yêu cầu là cô giúp chúng tôi đến đó để có thể phá hủy nó. Tôi hứa sẽ để cô đi sau khi xong việc và cô sẽ không bao giờ nhìn thấy chúng tôi nữa.”
“Và nếu tôi từ chối?” Stella nói một cách sợ sệt. Emily ghé sát vào cô gái. “Cô đã trông thấy năng lượng của tôi rồi đấy; cô không thể từ chối được. Không gì, cả kể cô, có thể ngăn cản được tôi cứu Pegasus!”