Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Eloisa James
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
rong thư viện, James ngẩng lên và thấy cửa phòng nghỉ sáng hé mở. Anh nao núng, nhìn kỹ hơn, và thấy ánh vàng gần sàn. Daisy đã nghe thấy rồi. Cô đã nghe thấy tất cả. James rời mắt khỏi cửa và quay lại với cha mình.
Người cha ngu ngốc và đê tiện của mình. “Tôi không muốn nhìn thấy ông nữa.” Anh cảm thấy họng mình co thắt. “Cô ấy đã nghe thấy ông nói rồi. Cô ấy đã nghe thấy rồi. Đồ khốn nhà ông!”
“Hừ! ta chẳng nói gì không phải sự thật cả,” công tước nói, ngay lập tức giữ vẻ phòng thủ, quay lại để nhìn cửa. “Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi,” James nói, biết rõ điều đó tận xương tủy.
“Cân nhắc đến điều ta vừa nhìn thấy…” James nhe răng, và cha anh ngậm chặt miệng, “Chúng tôi đã có một cơ hội. Dù mọi chuyện xảy ra như vậy.”
“Ta không nghi ngờ việc cô ta sẽ càu nhàu,” Ashbrook nói. Ông ta hạ giọng xuống và nói thêm một cách bí ẩn, “Kim cương. Nó luôn có tác dụng với mẹ anh. Giúp chúng ta hòa thuận nhiều năm liền.” James không còn nghe nữa. “Tôi sẽ dành cả đời để cố gắng… bù đắp chuyện đó.” Lần đầu tiên sau nhiều năm dài, anh muốn có mẹ. Anh đã không cảm thấy sợ hãi tràn ngập như thế này từ ngày bà mất. “Ông nên đi đi,” anh nói, “Tìm chỗ khác mà sống. Tôi nghĩ chúng ta không cần giả vờ mình có tình cảm với nhau nữa.”
“Anh là con trai duy nhất của ta,” công tước nói, “Con trai của ta. Tất nhiên là chúng ta có tình cảm chứ.” “Quan hệ máu mủ chẳng có ý nghĩa gì hết,” James nói, cảm giác giận dữ và khổ sở khủng khiếp căng tràn trong tim. “Tôi chẳng là gì với ông, và Daisy cũng vậy. Chúng tôi chỉ là những người mà ông đi ngang qua, những người ông sử dụng khi cần rồi vứt bỏ.”
Mắt cha anh nheo lại. “Anh cũng đâu phải là nạn nhân ở đây!” ông nói, giọng vút lên. “Chính anh đã tự xông vào cô ta. Anh không có lý do gì để than khóc hết.” “Tôi đã phản bội cô ấy – vợ tôi – để cứu ông.”
“Không hề,” công tước nói. “Anh làm vậy để cứu đất đai của anh và chống đỡ tước vị này. Anh có thể bảo ta cút xuống địa ngục, nhưng anh đâu có làm vậy. Ta cứ nghĩ anh sẽ trở nên đạo đức và đuổi ta đi. Nhưng hóa ra anh không cứng nhắc như anh vẫn giả vờ. Chúng ta không khác nhau lắm đâu.” Tay James xiết chặt. Anh không thể đánh cha mình.
“Trên thực tế,” ông Ashbrook tiếp tục, ”con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, anh đừng quên điều đó. Mẹ anh không tự lừa mình rằng ta là người đàn ông hoàn hảo, nhưng chúng ta đã kết hôn, thế là hết chuyện.” Môi ông cong lên. “Nhưng có một điều chúng ta khác nhau, đó là ta không than khóc. Ta có thể ngạc nhiên khi anh làm việc đó, nhưng không ngạc nhiên khi anh than vãn về kết quả. Hãy đàn ông lên, vì Chúa. Anh thật đáng xấu hổ. Anh lúc nào cũng đáng xấu hổ, suốt ngày hát hò. Ta quy lỗi đó cho mẹ anh.” “Ông không hề yêu tôi chút nào,” James nói, phá vỡ luật lệ, không bao giờ thảo luận chuyện đó của đó của giới quý tộc Anh. “Phải không?”
“Đó là câu hỏi ngu xuẩn nhất,” công tước nói, má đỏ bừng, “Anh là người thừa kế của ta và thế là hết.” “Những người yêu nhau không làm những việc như thế này,” James đờ đẫn. Anh đi tới cửa thư viện, mở cửa ra và đứng cạnh cửa. “Đi đi.”
“Anh phải nói chuyện với con bé,” công tước nói, không di chuyển, “Hãy nắm quyền kiểm soát. Anh là đàn ông. Hãy khẳng định mình. Đừng để cô ta kích động, nó có thể tạo thành thông lệ.” “Đi đi,” James lặp lại, không tin tưởng bản thân để nói thêm điều gì khác.
Công tước bực bội nhưng vẫn ra cửa. Ông dừng lại với tay đặt trên tay nắm cửa, nhưng không quay người lại. “Ta yêu anh,” ông nói nhỏ nhẹ một cách khác thường, “Ta… ta yêu anh.” Và rồi ông bỏ đi. Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại, James lại cảm thấy khao khát mẹ… nhớ những ngày mẹ anh, hay ít nhất là bảo mẫu của anh, có thể giúp mọi chuyện tốt đẹp hơn. Anh phải vào phòng nghỉ sáng. Anh phải nói chuyện với Daisy, cho cô biết anh rất… rất cái gì? Cô sẽ chẳng bao giờ tin anh yêu cô.
Anh vừa nói vậy với cha anh. Những người yêu nhau không đối xử tàn nhẫn với nhau. Cảm giác nặng như chì trong lồng ngực lan đi khắp tứ chi. Có lẽ anh không đủ sức yêu ai hết. Anh giống như cha mình. Anh nên bỏ đi cho rồi. Cô sẽ sống tốt hơn khi không có anh.
Anh đi tới cửa phòng nghỉ sáng. ~*~
Suốt một lúc lâu, Theo không cử động, các cơ bắp đông cứng, mắt nhắm nghiền. Sự cay đắng trong bụng chỉ chực trào lên họng. Cố gắng lấy lại khả năng tự chủ, ban đầu cô thậm chí còn không nhận thấy có một đôi bốt đi thẳng đến trước mắt mình.
Theodora Ryburn phải gom hết can đảm mới đủ sức đứng dậy và nhìn vào mắt chồng mình. Nhưng cô đã đứng lên và nhìn vào mắt anh. Và cô nhìn thấy chính xác những gì mình chờ đợi – sự xấu hổ. Nó trả lời câu hỏi dằn vặt cuối cùng của cô. Anh chưa bao giờ muốn cưới cô. Nên cô trụ vững tinh thần. “Tôi hi vọng anh thích điều đó,” cuối cùng cô nói. “Như tôi chắc chắn anh đã đoán được đó là lần cuối cùng vợ anh phục vụ anh.”
“Daisy.” “Tôi có phải nói thẳng ra không?”
“Đừng rời xa anh,” anh nói nghẹn ngào. Theo đã lùi lại sau một tường băng dày nơi cô cảm thấy bình thản tuyệt đối. Và não bộ của cô đang hoạt động với sự nhanh nhạy đáng kinh ngạc.
“Đừng có ngốc thế,” cô nói, “Tôi sẽ không rời bỏ anh, tôi sẽ quẳng anh ra khỏi cửa. Tôi sẽ cứu điền trang với số tài sản còn lại sau khi bị biển thủ. Tôi nghĩ sau biểu hiện ở buổi họp hôm qua của anh, chúng ta có thể đồng thuận rằng anh hoàn toàn vô dụng và thừa thãi.” Anh nuốt nước bọt, vẻ tủi nhục mà cô chờ đón thoáng xuất hiện.
“Tức là ở đây chẳng có gì giữ chân anh hết,” cô nhận xét. ”Anh và cha anh rõ ràng không phải là người tốt. Ông ta là một tên tội phạm thô bỉ, ti tiện, còn anh là một gã ngốc yếu đuối, kẻ đã cố tình hủy hoại đời tôi để lấp liếm tội của cha mình.” Mắt anh nóng rẫy, nhưng anh vẫn im lặng.
“Anh sẽ rời khỏi căn nhà này và rời khỏi Anh quốc. Anh có thể lấy chiếc thuyền mà anh ghé hôm qua… hãy mang nó đi đâu đó. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa.” James bồn chồn đổi chân, hệt như một đứa bé mắc lỗi.
“Điều chết tiệt nhất là nghi thức kết hôn đã được hoàn thành trọn vẹn,” cô tiếp tục, “Không có cách nào thoát ra nữa.” “Anh không muốn thoát ra,” James gầm gừ nghèn nghẹn.
“Tôi cũng nghĩ là không. Sau rốt thì, tôi đã quỳ gối xuống chân anh, van xin ơn huệ mà anh bố thí. Như cha anh đã tốt bụng chỉ ra, bất kỳ người đàn ông nào cũng sướng lên mây, tôi nghĩ sự hăm hở đó thường phải trả tiền mới có. Tôi đoán anh đã lặp lại những yêu cầu với gái điếm khi ra lệnh cho tôi không mặc quần lót? Và xõa tóc?” “Không!”
“Đừng có quát tôi,” Theo đáp lại, “Tôi không phải một cô hầu rửa bát sợ hãi đang đối mặt với cha anh. Nếu anh ném tượng sứ vào người tôi, tôi sẽ nhấc cái bàn ăn chết tiệt này lên và quẳng nó vào đầu anh.” “Anh chưa bao giờ ném cái gì hết,” James tuyên bố.
“Anh đang dần trưởng thành. Tôi chắc chắn khi bằng tuổi cha mình, anh sẽ đủ tư cách khoác lác rằng mình là một thằng khốn. À… chờ đã. Tôi nghĩ anh đã đủ tư cách rồi.” “Anh xin lỗi,” anh nói, giọng vỡ vụn. “Anh rất xin lỗi, Daisy.”
Mặt anh rúm ró, như thể anh đang cố không khóc, nhưng cô không cảm thấy chút thương xót nào. An toàn sau bức tường băng, cô chẳng cảm thấy gì hết. “Anh đẹp còn tôi thì không. Nhưng anh biết gì không, James? Tôi thà là tôi một trăm lần. Bởi vì yêu anh, tôi hết sức thật lòng. Giờ tôi đã nhận ra rằng mình là đứa ngốc. Nhưng tối qua tôi đã yêu anh. Thật sự yêu anh. Hi vọng anh thích điều đó, vì tôi nghĩ mình hẳn là người cuối cùng đủ ngu ngốc, và bị lừa bởi khuôn mặt đẹp đẽ của anh, mà nghĩ rằng trong anh có phẩm chất tốt đẹp.”
Quai hàm anh siết lại nhưng anh không nói gì hết. Cô vẫn còn một điều nữa muốn nói. “Khi có người yêu tôi… và nhất định chuyện đó sẽ đến, bởi vì cuộc sống rất dài và cuộc hôn nhân này đã chấm dứt… anh ấy sẽ yêu tôi vì bản thân tôi chứ không phải khuôn mặt. Anh ấy sẽ có thể nhìn vào tâm hồn tôi, và anh ấy muốn tôi không chỉ vì của hồi môn, hay thực tế rằng tôi có thể nghe lệnh và biến thành gái điếm mà thậm chí còn không hiểu được sự nhục nhã của mình.”
“Anh không hề làm vậy!” Cô cố gắng giữ giọng đều đều. “Anh thật ghê tởm. Hết sức ghê tởm. Nhưng điều đáng buồn nhất là tôi đã làm tất cả chuyện đó với anh chỉ vì nghĩ mình yêu anh, và anh cũng yêu tôi. Tôi không làm vì tiền, dù đó là lý do của anh. Nên tôi nghĩ cha anh đã nhầm, có vẻ như tôi vừa có hai đêm đắt đỏ với trai bao.”
“Đừng thế này,” anh nói, giọng anh thì thầm khản đặc, “Xin em, Daisy, đừng. Đừng thế này.” “Thế nào? Nói cho anh sự thật à.”
“Chia tách chúng ta.” Cô chờ đợi, nhưng anh không nói thêm được gì.
“Chẳng có chúng ta nào hết,” cô nói, đột nhiên cảm thấy vỡ vụn, “Tôi mong anh rời khỏi căn nhà này ngay trong ngày.” Trước sự kinh hãi tột độ, cô nhận ra rằng bóng hình anh vẫn còn sưởi ấm một phần trái tim bất trị của mình, và nhận thức đó thúc đẩy cô hành động. “Tôi sẽ chẳng bao giờ làm việc này với anh.” Lần đầu tiên, giọng cô nghẹn ngào, “Tôi yêu anh James. Tôi thật sự đã yêu anh. Điều kỳ cục là tôi thậm chí còn không nhận ra điều đó cho tới khi chúng ta cưới. Nhưng dù có không yêu anh như thế thì tôi cũng sẽ chẳng phản bội anh, vì anh từng là người bạn thân nhất của tôi. Anh trai của tôi. Anh chỉ cần xin tôi là được, anh biết đấy.”
Mặt anh đã trở nên trắng bệch như xác chết. “Xin cái gì?” “Xin tiền,” cô nói, đầu ngẩng cao, mắt khô rang. “Những người yêu nhau… họ chia sẻ. Họ trao đi. Tôi sẽ cho anh số tiền đó. Anh không cần dẫm đạp lên tôi để lấy nó.”
Cô quay người và bỏ đi, đóng cửa lại sau lưng. Cô đi cầu thang lên tầng hai với cảm giác mình đã một trăm tuổi, trống rỗng và khô đét như bà lão. Khi cô đi trên hành lang thì gặp công tước bước ra khỏi phòng.
Cô nhìn vào mắt ông ta mà không hề thấy xấu hổ. Mắt ông ta cụp xuống.
“Tôi sở hữu ngôi nhà này,” cô nói với đỉnh đầu ông ta, “Tôi muốn ông rời khỏi nó. Như đã biết ngày hôm qua, có vẻ như tôi đã hứa cho ông một khoản trợ cấp hào phóng. Ông có thể tự thuê nhà với số tiền ấy.” Ông ta ngẩng phắt đầu dậy và rống lên, “Cô không thể làm việc đó!”
“Nếu mai ông chưa ra khỏi đây, tôi sẽ chuyển gã quản lý điền trang Reede dối trá cùng lý lịch của ông ta tới thẳng chỗ luật sư của tôi, và có thể cả Bow Street nữa. Cứ nói gì tùy thích. Hãy bảo bạn bè ông rằng ông không thể nhìn khuôn mặt xấu xí của tôi mỗi sáng. Nhưng hãy chuyển đi.” “Hãy bảo cô ta rằng cô ta không thể làm điều đó!” cha chồng cô rống lên.
Cô liếc xuống và thấy James đang đứng ở chân cầu thang, tay nắm chặt tay vịn. “Anh ấy cũng sẽ chuyển đi,” cô bảo công tước. “Tôi sẽ đóng cửa ngôi nhà này để giảm chi phí. Tôi sẽ sống ở Staffordshire trong tương lai gần, nhưng nếu hai người muốn liên lạc với tôi thì hãy thông qua luật sư.” “Anh sẽ không liên lạc với vợ mình qua luật sư,” James nói từ bên dưới.
“Tôi đồng ý. Tôi thích anh đừng có liên lạc gì hơn.” “Cô là một ả hung dữ,” công tước quát, giọng run rẩy vì giận dữ.
“Hành lang chẳng có gì để ném đâu,” cô nói, nhìn ông ta bằng vẻ chán ghét. “Cô không thể bắt tôi rời khỏi nhà của chính mình, căn nhà mà ông tôi đã xây dựng.”
“Tôi không thể. Nhưng tôi có thể phát tán bằng chứng ông biển thủ của hồi môn của tôi, đứa con được bạn thân của ông gửi gắm. Điều đó thú vị nhỉ.” Cô liếc nhìn James, “Bạn thân chỉ là đối tượng để phản bội trong gia đình này.” Dường như vẻ khinh miệt trong câu nói của cô cuối cùng cũng xuyên thủng công tước. Ông ta lảo đảo lùi vào phòng mà không nói thêm thêm lời nào.
Theo không nhìn xuống cầu thang để xem James có còn ở đó hay không. Cô biết anh đang nhìn nhìn cô, cô có thể cảm thấy mắt anh trên lưng mình. Nhưng cô sải bước, bỏ lại Daisy. Bỏ lại cuộc hôn nhân của mình.
Nữ Công Tước Xấu Xí Nữ Công Tước Xấu Xí - Eloisa James Nữ Công Tước Xấu Xí