Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ane khẽ mỉm cười khi cô hướng đến Heartache Mountain trên chiếc Escort mòn vẹt của cô chiều muộn ngày hôm đó. Cô đã dành gần bốn tiếng đồng hồ đêm qua để phân loại tất cả đống ngũ cốc, nhưng thật là đáng khi nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt Cal. Một ngày sớm thôi anh sẽ nhận ra rằng anh còn lâu mới có thể bước qua cô được. Và cô hi vọng bài học kẹo dẻo này sẽ chỉ cho anh thẳng đến hướng đó.
Sao anh phải hấp dẫn khủng khiếp thế chứ? Trong tất cả những cạm bẫy cô đã hình dung về cuộc hôn nhân này, trở nên ngày càng quan tâm đến anh không phải là một trong số chúng. Anh càng chọc giận cô, cô càng yêu cái thực tế là sự thông minh của cô không khiến anh e ngại, như nhiều người khác. Cô cảm thấy mình được sống khi ở bên anh: mạch máu cô đập mạnh, não cô báo động ở cấp độ cao nhất, tất cả các giác quan khởi động. Cho đến bây giờ, cô chỉ mới cảm thấy như thế mỗi khi cô mê mải với công việc.
Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nếu cô có thể xua anh đi như một kẻ vai u thịt bắp tự cao tự đại, coi ta là nhất, nhưng anh còn phức tạp hơn thế nhiều. Bên dưới cái vỏ cậu nhóc già đầu hiếu chiến đấy không chỉ là một trí tuệ sắc sảo mà còn là một tính cách cực kỳ hài hước. Trong ánh sáng của sự cố kẹo dẻo và thực tế là anh sẽ sớm phát hiện ra chiếc xe của cô, cô hi vọng nó sẽ chết sớm.
Cô dừng lại trước của nhà Annie và tắt động cơ. Chiếc Escort rùng mình vài giây trước khi tắt hẳn. Như cô mong đợi, không thấy xe của Lynn đâu hết, vậy là bà vẫn đang ăn trưa với Cal, điều sẽ cho Jane cơ hội gặp gỡ Annie.
Cô leo lên mấy bậc cửa trước và đi vào mà không cần gõ cửa như Annie đã ra lệnh cho cô lần cuối cô đến đây. Cháu đã là người nhà rồi, thưa cô, trong trường hợp cháu quên mất.
“Annie?” Cô tiến vào xa hơn trong căn phòng khách trống rỗng.
Mất hết cả tinh thần, Lynn Bonner thò đầu qua cánh cửa bếp, sau đó chậm trãi tiến đến khi bà nhìn thấy cô con dâu của mình.
Jane chú ý đến làn da xanh xao của Lynn bên dưới lớp trang điểm và hai quầng thâm dưới mắt bà. Ăn mặc đơn giản với một chiếc quần jeans và một cái áo phông có túi màu hồng, bà trông chẳng giống tí nào với bà chủ nhà ăn mặc đẹp, đầy thời trang, người đã hiện diện thật là hoà nhã tại bàn ăn năm ngày trước đây. Cô muốn bày tỏ sự quan tâm của mình, nhưng chợt nhận ra thậm chí dù chỉ một cử chỉ nhỏ cũng có hại nhiều hơn là có lợi. Cô sẽ không thêm vào những rắc rối của Lynn, và điều đó có nghĩa là cô phải đóng vai một ả khốn. “Cháu không biết là bác ở đây. Cháu nghĩ bác đang ăn trưa với Cal.”
“Cuộc họp buổi sáng của nó kéo dài và nó phải hoãn lại.” Lynn đặt cái khăn lau bát bà đang cầm trên tay xuống tay ghế. “Cô rẽ qua có lý do đặc biệt nào không?”
“Cháu đến thăm Annie.”
“Bà đang ngủ trưa.”
“Vậy thì nói với bà cháu ghé qua.”
“Cô muốn gặp bà có chuyện gì?”
Jane đang định nói cô quan tâm đến Annie, nhưng kịp ngăn mình lại đúng lúc. “Cal bảo cháu lái xe qua kiểm tra bà hôm nay.” Nói dối sẽ không phiền đến Chúa nếu nó là vì một lý do tốt đúng không?
“Tôi hiểu rồi.” Đôi mắt xanh của Lynn trở nên đầy băng giá. “Well, Tôi mừng là nghĩa vụ buộc cô phải ghé qua vì tôi có chuyện muốn nói với cô. Cô muốn một tách trà hay cà phê?”
Điều cuối cùng cô muốn là một cuộc trò truyện riêng tư với mẹ Cal. “Cháu thậy sự không thể ở lại được.”
“Sẽ không mấy nhiều thời gian đâu. Ngồi đi.”
“Có lẽ để khi khác. Cháu có cả đống thứ thật sự quan trọng phải làm.”
“Ngồi!”
Nếu Jane không quá lo lắng để tìm cách rời đi, cô sẽ phải ngạc nhiên. Hình như Cal không phải nhận toàn bộ khả năng lãnh đạo của anh từ bố, nhưng sau cùng thì một người phụ nữ đã nuôi dạy ba cậu con trai cứng đầu cứng cổ phải biết một cái gì đó về cách sử dụng uy quyền. “Được rồi, nhưng chỉ một chút thôi.” Cô chọn một chỗ ở cuối chiếc sofa.
Lynn ngồi trong cái xích đu kẽo kẹt của Annie. “Tôi muốn nói với cô về Cal.”
“Cháu không thấy thoải mái khi nói về anh ấy sau lưng anh ấy.”
"Tôi là mẹ nó, và cô là vợ nó. Nếu điều đó không cho chúng ta quyền được nói về nó, tôi không biết điều gì sẽ cho. Sau cùng cả hai chúng ta đều quan tâm về nó?”
Jane nghe thấy cái âm điệu lên giọng của câu hỏi cuối câu và hiểu rằng Lynn muốn cô khẳng định lại tình cảm của cô với Cal. Thay vào đó cô giữ cho vẻ mặt mình hoàn toàn vô cảm. Cal đã đúng. Lynn and Jim đã đủ sầu khổ mà không cần phải thương tiếc cho cuộc hôn nhân thất bại của họ. Thay vào đó, hãy để họ ăn mừng sự kết thúc của một kết nối thông gia thảm khốc. Có lẽ nó sẽ cho họ cái gì đó để cùng chia sẻ.
Tư thế của Lynn trở nên cứng rắn hơn, và hơi ấm của Jane như chảy hết khỏi người cô. Cô hối tiếc nỗi đau cô tự mình gây ra, nhưng biết rằng đó là cách tốt nhất. Cha mẹ chồng cô chắc chắn sẽ phải đau lòng, nhưng ít ra cô cũng có thể khiến chúng kéo dài trong một thời gian thật ngắn.
“Về vài mặt nào đó Cal rất giống cha nó,” Lynn nói. “Họ đều ầm ĩ quát tháo nhưng họ dễ bị tổn thương hơn mọi người hình dung.” Một mây ảm đạm lướt ngang qua mặt Lynn.
Có lẽ chỉ một sự nhượng bộ đơn giản về phần cô cũng cách nào đó làm dịu đi tâm trí mẹ chồng cô đủ để kết thúc cuộc hội thoại này. “Cal là một người đặc biệt. Cháu biết điều đó ngay giây phút mình gặp anh ấy.”
Cô ngay lập tức nhận ra lỗi lầm của mình vì một tia hi vọng của người mẹ bùng lên trong mắt mẹ chồng cô, và cô có thể nhìn thấy Lynn đang nuôi dưỡng khả năng là cô dâu khinh khỉnh, lạnh giá mà đứa con trai lớn của bà mang về nhà không tệ như cô ta từng thể hiện.
Tay Jane nắm chặt trong lòng cô. Cô ghét phải khiến người phụ nữ này đau lòng. Có cái gì đó mỏng manh ở Lynn, một nỗi buồn nằm thật yên bên dưới cái vỏ tinh vi đó. Dù Jane khiến bản thân mình trông tệ hại đến thế nào, cô không thể khiến người phụ nữ đó ôm hi vọng giả dối được. Khi kết thúc, nó sẽ trở nên độc ác hơn tất cả mọi thứ.
Cô ép môi mình méo ra thành một nụ cười mỏng dính. “Nếu bất cứ ai đã từng nghi ngờ anh ta đặc biệt, tất cả những gì họ phải làm là hỏi anh ta. Anh ta có cái tôi.”
Cằm Lynn hếch lên cùng lúc với những ngón tay bà siết chặt vào tay ghế. “Cô dường như không thích nó cho lắm.”
“Tất nhiên là cháu thích rồi, nhưng không ai hoàn hảo hết.” Jane cảm thấy như thể cô bị nghẹt thở. Cô chưa bao giờ cố tình độc ác trong cuộc đời mình, và thậm chí cô biết cô phải làm thế, nó khiến cô phát ốm lên được.
“Tôi không hiểu được tại sao cô cưới nó.”
Jane phải ra khỏi đây trước khi cô vỡ vụn ra và cô lảo đảo đứng dậy. “Anh ta giàu có, thông minh, anh ta không can thiệp vào công việc của cháu. Còn gì bác muốn biết nữa không?”
“Có.” Bà thả tay đang giữ chặt trên tay ghế ra và đứng dậy. “Cái quỷ gì khiến nó lấy cô vậy?”
Jane biết cô phải đóng nốt cái đinh cuối cùng lên quan tài hi vọng của Lynn. “Thật là dễ. Cháu thông minh, cháu không can thiệp vào công việc của anh ấy, và cháu rất tuyệt ở trên giường. Nghe này, Lynn, đừng khiến bản thân mình vướng vào đống lộn xộn này. Cả cháu và Cal đều không đầu tư quá nhiều tình cảm vào cuộc hôn nhân này. Chúng cháu hi vọng nó tiến triển tốt, nhưng nếu nó không, cả hai sẽ đều sống sót. Giờ thì nếu bác không phiền, cáu phải quay về với cái máy tính của mình đây. Bảo với Annie nếu bà cần bất cứ thứ gì thì gọi cho Cal nhé.”
“Ta muốn nó sơn cho xong nhà ta đi.”
Đầu Jane vụt ngửng lên, và cô mất hết tinh thần khi thấy Annie đang đứng ở cửa dẫn tới phòng ngủ phía sau. Bà đã ở đó được bao lâu rồi, và bà nghe lỏm được bao nhiêu? Annie không thể dự đoán được. Bà chắc chắn đã không thông báo cho Lynn biết là Jane đang mang bầu, nhưng bà đã nói những gì? Bên dưới đôi mắt đầy nếp nhăn và những vệt trang điểm màu xanh ấy, bà lão xem xét cô với vẻ chỉ có thể gọi là lòng trắc ẩn.
“Cháu sẽ nói với anh ấy.” Jane nói.
“Cháu sẽ làm thế.” Annie gật đầu cụt ngủn và đi vào trong bếp.
Jane vội vàng ra ô tô, nước mắt cay cay nơi mắt cô. Quỷ bắt Cal đi vì bắt cô đến Salvation! Quỷ bắt anh ta đi vì ép cô vào cuộc hôn nhân này và tin rằng thật dễ để giữ khoảng cách với bố mẹ anh!
Nhưng khi cô tra chìa vào ổ khoá, cô biết lỗi lầm không phải nằm ở phần Cal. Chỉ là của mình cô thôi. Cô là người phải chịu mọi trách nhiệm, và tất cả những điều sai trái cô đã làm đã lan rộng ra cho đến khi nó liên quan đến nhiều người hơn là cô có thể tưởng tượng được.
Cô quệt mắt bằng mu bàn tay và lái xe mù quáng trên con dường mòn, ý nghĩ về hiệu ứng cánh bướm xoáy tít trong tâm trí cô. Đó là khái niệm mà những nhà khoa học nghiên cứu những học thuyết hỗn độn hay nói về, quan điểm là chỉ một thứ đơn giản như một chú bướm đập cánh khuấy động không khí ở Singapore cũng có thể là nguyên nhân ảnh hưởng đến khí hậu ở Denver. Hiệu ứng cánh bướm cũng có thể là bài học đạo đức nho nhỏ, và cô nhớ là đã nói với những học sinh lớp ba của mình về điều đó, nói với chúng là những việc làm tốt, dù nhỏ bé đến cỡ nào, cũng có thể được nhân lên thành nhiều lần cho đến khi nó thay đổi cả thế giới, khiến nó tốt đẹp hơn.
Cô đã làm một việc tương tự, nhưng đảo ngược lại. Hành động ích kỷ của cô đã gây ra nỗi đau cho càng ngày càng nhiều người vô tội. Và nó như chưa đi đến hồi kết. Sự thiệt hại tiếp tục lan rộng ra, hiệu ứng cánh bướm tiếp tục được nhân lên. Cô đã làm tổn thương Cal. Cô đang làm tổn thương bố mẹ anh, và tệ nhất là, sự phán xét tệ hại của cô sẽ làm tổn thương con họ.
Cô quá buồn nản để làm việc, vì thế cô lái xe vào thị trấn và tới cửa hàng thuốc. Khi cô bước ra, cô nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
“Hey, người đẹp. Em có cầu nguyện cho tôi không?”
Cô quay ngoắt lại và thấy mình đang nhìn vào đôi mắt màu xanh lục đầy tự mãn. Vì một lý do chắc chắn cô không nghĩ ra, tâm trạng bằng phẳng của cô nâng lên vài mức. “Hello, Mr. Tucker. Tôi không mong được gặp cậu ở đây.”
“Sao em không gọi tôi là Kevin? Thậm chí còn tuyệt hơn, gọi tôi là anh yêu thì thế nào và nó sẽ thật sự chọc tức lão già đó.”
Cô mỉm cưỏi. Cậu ta nhắc cô nhớ đến một cầu thủ nhận bóng tài năng, trẻ trung: hấp dẫn, hăm hở quá mức cần thiết, tràn đầy năng lượng không ngừng nghỉ và tự tin không giới hạn. “Giờ để tôi đoán nhé. Cậu xuất hiện ở Salvation để gây cho Cal càng lắm phiền nhiễu càng tốt hả.”
“Tôi? Giờ thì sao tôi lại làm việc gì như thế chứ? Tôi yêu lão già đó mà.”
“Nếu ai đó không sớm đặt cậu vào chỗ của mình, thế giới này không còn công lý nữa rồi.”
“Chỗ tôi là trên ghế dự bị, và tôi không thích nó một tí nào.”
“Tôi chắc là cậu không thích rồi.”
“Để tôi mời em ăn trưa nhé, Jane—Tôi có thể gọi em là Jane, đúng không? Sao em lại lái đống sắt vụn đó đi vòng quanh? Tôi không biết người ta vẫn cho phép loại xe như thế lái trên đường đấy. Nó là của ai?”
Cô mở cửa chiếc Escort và đặt túi hàng của mình vào trong. “Nó là của tôi, và đừng nói về nó như thế, nếu không cậu sẽ làm tổn thương cảm xúc của nó đấy.”
“Cái ô tô đó không phải của em chứ. Bomber sẽ không bao giờ để em lái cái đống sắt vụn như thế trong hàng tỉ năm nữa đâu. Thôi nào, đi ăn trưa tại Mountaineer nhé. Quán ăn ngon nhất trong thị trấn đấy.”
Cậu ta tóm lấy tay cô, và cô thấy mình bị kéo lướt qua góc phố hướng đến một ngôi nhà gỗ xinh xắn, gọn gàng với biển khắc xù xì trên cổng vòm cho biết đây là quán bar cô đã được nghe nói đến. Trong suốt quãng đường họ đi, cậu ta nói luôn miệng.
“Em có biết đây là một miền quê khô cằn không? Không có quán bar nào hết. The Mountaineer là cái mà họ gọi là câu lạc bộ giải khát. Tôi thậm chí còn phải mua thẻ hội viên mới được vào. Em có nghĩ như thế là vớ vẩn không? Tôi vẫn có thể uống trong cái miền quê này, nhưng em phải có thẻ hội viên mới làm được điều đó.”
Anh dẫn cô lên cầu thang, băng qua cái cổng vòm bằng gỗ, và tiến vào một lối đi nơi có một người phụ nữ trẻ mặc quần jeans đứng cạnh một căn phòng có bục giảng cũ chứa một số sách. “Hi there, em yêu. Chúng tôi cần một bàn đôi. Chỗ nào đó ấm cúng một chút.” Cậu ta chìa thẻ hội viên của mình ra.
Cô chủ quán cười với Kevin và dẫn họ băng qua một phòng ăn nhỏ kiểu spartan trông cứ như thể nó đã từng là phòng khách của một ngôi nhà, nhưng giờ được bày biện với nửa tá bàn gỗ vuông, tất cả chúng giờ đều còn trống. Hai bậc cầu thang dẫn đến một không gian ngoài trời với sàn gạch, quầy bar màu gỗ, và một lò sưởi bằng đá với nền lò chứa đầy những tờ tạp chí cũ. Nhạc đồng quê đang được chơi phía sân sau, nhưng âm thanh không to lắm, và một số người dân địa phương đang ngồi rải rác xung quanh chiếc bàn tròn hay ở quầy bar thưởng thức bữa trưa của mình. Cô chủ quán dẫn họ đến một chiếc bàn nhỏ đặt gần lò sưởi.
Jane chưa bao giờ là người hâm mộ mấy quán bar, nhưng cô phải công nhận quán bar này trông thật ấm cúng. Trên tường treo một vài biển quảng cáo về những sự kiện trong quá khứ, những mẩu truyện cắt trên báo giấy đã ngả màu vàng, và những sự kiện đáng ghi nhớ của bóng bầu dục bao gồm một áo thi đấu màu xanh vàng của đội Star với con số 18 rõ ràng. Bên cạnh chiếc áo thi đấu đó là một loạt những khung ảnh với bìa tạp trí, tất cả chúng đều là hình của chồng cô.
Kevin liếc xéo chúng khi cậu ta kéo ghế ngồi cho cô. “Dù bữa ăn có ngon như thế nào, khung cảnh chắc chắn sẽ làm hỏng sự ngon miệng của em.”
“Nếu cậu không muốn một khung cảnh thế này, cậu không nên đến Salvation.”
Cậu ta khịt mũi khi ngồi xuống. “Cả thị trấn đã bị tẩy não rồi.”
“Trưởng thành lên đi, Kevin.”
“Tôi đáng lẽ phải biết em đứng về phía lão ta.”
Cô cười lớn trước vẻ mặt đầy tổn thương của cậu ta. “Tôi là vợ anh ấy! Cậu mong đợi gì chứ?”
“Thế thì sao? Em được cho là thiên tài hay cái gì đó mà, phải không? Em công thể công bằng một chút được à?”
Cô được cứu khỏi phải đáp trả bởi sự xuất hiện của người phụ vụ bàn, người nhìn Kevin với ánh mắt hau háu tham ăn, nhưng cậu ta chỉ chăm chăm vào tờ thực đơn và có vẻ chẳng hề chú ý gì cả. “Chúng tôi chọn 2 xuất bánh mì kẹp thịt, khoai tây chiên, và bia. Cho Red Dog đi.”
“Còn gì nữa không ạ.”
“Và 2 suất xà lách bắp cải.”
Jane không thể kìm nén việc đảo mắt trước sự độc đoán của cậu ta. “Chuyển thành salad ngô cho tôi, không thịt xông khói, một lát phô mát, trang trí ngoài lề, và một cốc sữa đã tách kem.”
Kevin nhăn nhó. “Em chắc chứ?”
“Thức ăn dành cho não.”
“Gì cũng được.”
Cô phục vụ rời đi. Trong khi họ đợi thức ăn được đưa đến, Jane lắng nghe một trường ca những lời bộc bạch mà chủ đề chính hình như toàn là Kevin Tucker. Cô chờ đợi thời cơ của mình cho đến khi thức ăn được đưa đến, sau đó cô đi thẳng vào công việc. “Chính xác ra thì cậu đang theo đuổi cái gì?”
“Em có ý gì vậy?”
“Tại sao cậu đến Salvation?”
“Nó là một nơi phong cảnh hữu tình.”
“Có rất nhiều nơi phong cảnh hữu tình.” Cô khoan vào cậu ta với đôi mắt sư phạm của mình. “Kevin, đặt đống khoai tây đó xuống và nói cho tôi biết chính xác cậu đang làm cái gì ở đây.” Cô nhận ra mình cảm thấy đầy bảo vệ đối với Cal. Thật là lạ, đặc biệt nếu xem xét đến việc cô bực dọc đối với anh đến nhường nào.
“Không gì hết.” Cậu ta nhún vai và và thả một nắm khoai tây chiên lại vào cái rổ nhựa màu xanh của chúng. “Vui đùa tí chút thôi, tất cả chỉ có thế.”
“Cậu muốn gì từ anh ấy, hơn cả công việc?”
“Sao tôi lại muốn bất cứ thứ gì từ anh ta chứ?”
“Nếu không thì cậu đã không ở đây.” Cô khẽ đưa ngón tay dọc theo cốc sữa. “Sớm hay muộn rồi thì anh ấy cũng phải nghỉ hưu, và khi đó công việc sẽ là của cậu. Sao cậu không chỉ đợi thôi?”
“Bởi vì tôi nên có nó ngay bây giờ!”
“Hình như huấn luyện viên không đồng ý với điều đó.”
“Họ là những gã ngốc!”
“Cậu dường như cố gắng hết mình để chọc tức anh ấy. Sao lại thế? Chỉ vì hai người là đối thủ không có nghĩa là hai người là kẻ thù.”
Vẻ mặt cậu ta trở nên giận dỗi, khiến cậu ta trông trẻ con hơn tuổi của mình. “Vì tôi ghét sự gan góc của anh ta.”
“Nếu tôi ghét ai đó nhiều như cậu hình như ghét Cal, tôi sẽ cố hết sức có thể để tránh xa anh ta ra.”
“Em không hiểu đâu.”
“Giải thích đi.”
“Tôi— Anh ta thật sự như một cái gai vậy, chỉ thế thôi.”
“Và?”
“Anh ta—Tôi không biết.” Cậu ta cúi mặt xuống. Chọc chọc vào rìa cái đĩa của cậu ta. “Anh ấy là một huấn luyện viên khá là tươm tất.”
“Ahh.”
“Có ý gì vậy?”
“Không có gì. Chỉ ahh thôi.”
“Em nói như thể nó được cho là có ý nào đó.”
“Thật à?”
“Em thật sự nghiêm túc nghĩ tôi muốn anh ta huấn luyện tôi, để anh ta trên mông tôi suốt thời gian hét vào mặt tôi rằng cánh tay tôi là vật vô giá trị vì tôi không có bộ não của một cầu thủ bóng bầu dục đi kèm với nó? Tin tôi đi, đó là điều cuối cùng tôi cần. Tôi là tiền vệ quá siêu rồi mà không cần sự giúp đỡ chết tiệt của anh ta.”
Nhưng sẽ là siêu hơn nếu có sự giúp đỡ của Cal, Jane nghĩ. Vậy ra đó là lý do Kevin ở đây. Cậu ta không chỉ thèm thuồng công việc của Cal, cậu ta còn muốn Cal huấn luyện mình. Nhưng trừ khi cô nhầm to, cậu ta không tìm ra cách nào để nhờ anh mà vẫn giương cao được niềm kiêu hãnh của mình. Cô giấu thông tin đó vào một chỗ.
Về phần mình, Kevin rõ ràng khát khao muốn thay đổi đề tài. “Tôi xin lỗi về đêm hôm đó trong khách sạn. Tôi nghĩ em là một cô nàng cổ động khác. Tôi không biết hai người đang qua lại.”
“Không sao hết.”
“Hai người giữ mối quan hệ bí mật quá.”
Không phải lần đầu tiên, cô phân vân tự hỏi về Junior và các cầu thủ khác đã sắp xếp cho chuyến viếng thăm của cô vào đêm sinh nhật. Họ đã bịa ra chuyện gì. Và quan trọng hơn, liệu họ có giữ mồm giữ miệng?
Cô quyết định thăm dò một chút. “Có vài người biết chúng tôi đang gặp gỡ.”
“Mấy anh chàng trong đội hả?”
“Một vài.”
“Họ chẳng bao giờ nói cho tôi cả.”
Vậy là bạn Cal đã không nói.
“Em chắc chắn không giống tuýp người anh ta thích.”
“Có lẽ cậu không biết rõ về Cal như cậu nghĩ.”
“Có lẽ là tôi không muốn.” Cậu ta cắn ngập răng vào chiếc bánh mì kẹp thịt, cắn một miếng to đến độ bỏ qua tất tần tật mấy phép xã giao thông thường. Tuy nhiên sự nhiệt tình của cậu ta thật dễ lây, và cô chợt nhận ra mình đói ngấu.
Khi cô ăn, cậu ta mua vui cho cô bằng những câu chuyện tiếu lâm, chủ yếu là tục tĩu. Thực tế là cậu ta là trung tâm của những câu chuyện đáng lẽ phải khiến cô lảng tránh đi, nhưng không hề. Cô cảm thấy rằng cái cách tự coi mình là trung tâm của cậu ta chỉ đơn giản là kết quả của việc thiếu tự tin mà cậu ta đã xác địmh là phải che dấu khỏi cả thế giới. Mặc dù có cả đống lý do cô không nên, cô không thể không thích Kevin Tucker được.
Cậu ta cạn nốt lon bia, cười toe toét với cô. “Em có hứng thú lừa dối Bomber không? Vì nếu em có, tôi nghĩ tôi và em có thể có một tương lai tốt đẹp đấy.”
“Cậu thật không thể tin được.”
Cậu ta cười, nhưng mắt vẫn đầy điềm tĩnh. “Tôi biết bề ngoài thì chúng ta chẳng có điểm chung nhiều lắm, và em thì lớn hơn tôi vài năm, nhưng tôi thích ở bên cạnh em. Em rất hiểu chuyện. Và em là một người biết lắng nghe.”
“Cảm ơn.” Cô không thể không mỉm cười lại. “Tôi cũng thích ở bên cậu nữa.”
“Nhưng em không hứng thú với một phi vụ đúng không? Tôi muốn nói là, hai người mới chỉ cưới nhau được có vài tuần.”
“Chuyện là thế đấy.” Cô biết cô không nên thích thú chuyện này, nhưng sự tự tin của cô đã bị gãy vụn một cách tệ hại tối qua, và Kevin Tucker thật là dễ thương. Tuy nhiên cô đã có đủ tội lỗi với lương tâm mình mà không cần thổi phồng cái tôi của cô trước cậu ta. “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“25.”
“Tôi 34. Lớn hơn cậu 9 tuổi.”
“Tôi không tin. Cô gần như già bằng Bomber.”
“Sợ là thế đấy.”
“Tôi không quan tâm.” Môi cậu ta mím lại thành một đường hằn bướng bỉnh. “Bomber có thể quan tâm về mấy cái tuổi tác chết tiệt, nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Vấn đề duy nhất là…” Cậu ta trông phiền muộn một cách lơ đãng. “Dù tôi có ghét sự gan góc của Bomber như thế nào, tôi có một chính sách là không lượn lờ xung quanh với phụ nữ đã có chồng.”
“Tốt cho cậu.”
“Cô thích thế hả?”
“Nó khiến cậu nghe thật dễ thương.”
“Yeah, tôi đoán là thế.” Cậu ta trông hài lòng và với qua bàn để nắm lấy tay cô. “Hứa với tôi một việc nhé, Jane. Nếu cô và Bomber tan đàn xẻ nghé, hứa là cô sẽ gọi cho tôi.”
“Oh, Kevin, tôi thật sự không nghĩ…”
“Well, now, không phải thật ấm cúng ư.”
Một giọng trầm, hiếu chiến kết liễu câu nói của cô một cách đột ngột. và đầu cô bật lên đúng lúc để nhìn thấy Calvin James Bonner đâm bổ về phía họ trông như thể cái lò luyện kim phụt khói mù mịt chuẩn bị nổ tung. Cô nửa như chờ đợi để thấy hai luồng khói phụt ra từ mũi anh, và cô cố gắng rụt tay lại khỏi sự kiềm nắm của Kevin, nhưng theo lẽ tự nhiên, cậu ta nắm cô lại thật chặt. Cô đáng lẽ phải biết cậu ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội bằng vàng như thế này để chọc tức chồng cô.
“Hey, there, lão già. Tôi và quý cô đây đang tán gẫu một chút. Kéo một cái ghế lại đây và tham gia với chúng tôi nào.”
Cal lờ tịt cậu ta và tặng cho Jane một cái nhìn với sức công phá đủ để so với một vụ nổ đám mây nấm che kín phía tây nửa Bắc Carolina này. “Đi thôi.” (Đám mây nấm là một đám mây có hình nấm ngưng kết bởi đám hơi nước hoặc các mảnh vỡ từ các vụ nổ hạt nhân.)
“Tôi còn chưa kết thúc bữa ăn.” Cô khoa tay về phía đĩa salad mới chỉ ăn được một nửa của mình.
“Oh, vậy thì em đã kết thúc rồi.” Anh giật đĩa salad ra khỏi cô và đổ toàn bộ những gì còn sót lại vào đĩa của Kevin.
Mắt cô mở lớn. Cô đang nhầm hay là cô có thể nào đang chứng kiến một cơn tam bành đầy ghen tuông? Thần kinh cô nhẩy lên vài nấc ngay khi cô cố gắng tìm cách xem xem cô nên xoay xở với chuyện này như thế nào. Cô nên gây một cảnh náo loạn ngoài công cộng hay ở chỗ nào đó riêng tư?
Kevin đã lấy mất quyền quyết định ra khỏi tầm kiểm soát của cô bằng cách bật đứng dậy như lò xo. “Đồ khốn!”
Nắm đấm được tung ra, và điều tiếp theo cô biết là Kevin đang nằm sóng xoài trên sàn nhà. Với một tiếng rít lên đầy báo động, cô nhẩy lên và lao đến chỗ cậu ta. “Kevin, cậu không sao chứ?” Cô liếc về phía chồng mình. “Đồ ngốc!”
“Cậu ta là đồ ẻo lả. Tôi chỉ vừa mới động vào cậu ta.”
Kevin phun ra một tràng những câu tục tĩu rất cần xà phòng chà miệng, và cậu ta lồm cồm bò dậy, cô nhắc nhở mình rằng cô đang phải đối mặt với hai đứa trẻ to xác, cả hai đều nóng nảy, bộp chộp và đều có thể chất dữ dội. “Dừng lại ngay lập tức” cô la lên khi nhỏm dậy. “Chuyện này sẽ không tiến xa thêm nữa.”
“Cậu muốn giải quyết bên ngoài?” Cal chế nhạo Kevin.
“Không! Tôi sẽ đá mông anh ngay tại đây.” Kevin xô vào ngực Cal. Cal bị đẩy lùi về phía sau, nhưng không ngã.
Tay Jane ép chặt vào má. Họ đã bắt đầu một cuộc cãi nhau quầy bar ầm mĩ, và trừ khi cô nhầm lẫn, một trong các lý do họ đánh nhau là vì cô! Cô đẩy cái ý nghĩ đầy lôi cuốn ấy đi bằng cách nhắc nhở bản thân mình rằng cô ghê tởm bạo lực, và cô phải chấm dứt chuyện này.
“Sẽ không có cái mông nào bị đá ở đây hết!” Cô sử dụng cái giọng nghiêm nghị nhất của mình, cái giọng mà cô thường sử dụng với mấy cậu bé lớp ba hay mất trật tự. Nhưng mấy cậu bé này chẳng thèm để ý. Thay vào đó, Cal quẳng Kevin vào mấy cái ghế cạnh quầy bar, sau đó Kevin dúi Cal vào tường. Một cái khung Sports Illustrated treo bức ảnh chồng cô đang bỏ mũ bảo hiểm ra rơi xuống loảng xoảng.
Jane biết cô không thể địch lại họ trên phương diện thể chất, vì thế cô cố thử một mưu mẹo khác. Chạy tới phía sau quầy bar, cô giật lấy một trong những cái vòi phun đồ uống, chĩa nó vào hai gã đang uýnh lộn, và bóp cò. Nó là nước hoặc soda, cô không thể nói chắc nó là loại nào được, nhưng nó mất quá nhiều lực khi chạm đến họ nên chẳng có tác dụng gì cả.
Cô quay ngoắt sang đám đông đang xem, những người đã nhỏm dậy khỏi ghế để nhìn cho rõ hơn, và khẩn này vài người đàn ông. “Làm gì đó đi, xin anh? Dừng họ lại!”
Họ lờ tịt cô đi.
Trong một khoảnh khắc cô xem xét đến việc mặc kệ cho họ đánh nhau đến lòi óc ra, nhưng họ quá mạnh mẽ, và cô không nỡ lòng nào để thế. Cô giật lấy một bình đựng đầy bia trên quầy bar, lao tới phía trước, và tạt nó vào họ.
Họ thở hắt ra, phun phì phì và trở lại việc táng nhau ngay lập ức như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Thật là khó chịu khi bị nhắc nhở chính xác thì họ ương ạnh đến cỡ nào.
Kevin đấm sầm nắm đấm vào bụng Cal, sau đó Cal thoi một cú chắc nịch vào ngực Kevin. Không một doanh nhân hay người về hưu nào đang đứng xem biểu lộ bất cứ một phản ứng có ý địng giúp đỡ nào, vì thế cô biết cô đành phải tự lực cánh sinh thôi, nhưng hành động duy nhất mà cô nghĩ ra lại chống lại bản chất của cô. Tuy nhiên cô không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, thế nên cô ngồi xuống cái ghế cạnh quầy bar, hít một hơi căng phổi, và bắt đầu hét với tông giọng cao nhất có thể.
Âm thanh quả thật là khó chịu, ngay cả đối với cô, nhưng cô vẫn tiếp tục. Mấy người xem ngay lập tức chuyển sự chú ý của họ từ trận đánh nhau sang cô nàng tóc vàng hoe điên rồ ngồi cạnh quầy bar cất giọng than van như thể nữ thần báo thù. Cal bị phân tán đến nỗi anh cho phép Kevin nện một cú vào bên thái dương. Sau đó Kevin đánh mất sự tập trung của mình nên kết thúc bằng việc hạ cánh trên sàn nhà.
Cô hít vào một hơi không khí nữa và tiếp tục hét.
“Em có thôi đi không!” Cal gầm lên, loạng choạng bước ra khỏi bức tường.
Cô bắt đầu cảm thấy choáng váng, nhưng cô ép bản thân mình để thoát ra một tràng rít nữa.
Kevin lồm cồm bò dậy từ sàn nhà, ngực cậu ta nâng lên hạ xuống. “Có chuyện gì với cô ấy vậy?”
“Cô ấy bị kích động.” Cal vuốt mấy vệt bia khỏi mắt bằng mu bàn tay, hít một hơi thật sâu, và lao về phía cô với một tia sáng bập bùng đầy mục đích trong mắt anh. “Tôi sẽ phải tát cô ấy.”
“Anh dám hả!” cô hét lên.
“Phải tát thôi.” Cái tia bập bùng trong mắt anh giờ đây ánh lên một tia hiểm ác đầy sắp đặt.
“Đụng vào tôi xem, tôi sẽ kêu lên đấy!”
“Đừng đụng vào cô ấy!” ba người trong đám đông kêu lên cùng một lúc.
Cô khoanh tay trước ngực là liếc về phía mấy người xem. “Mấy người đáng lẽ phải nên giúp, các người biết đấy, và thế thì việc hò hét này sẽ là không cần thiết.”
“Chỉ là một trận đánh nhau quầy bar thôi,” Kevin càu nhàu. “Không có lý do gì để làm to chuyện hết.”
Cal nắm lấy tay cô và kéo cô đứng dậy khỏi cái ghế. “Cô ấy chỉ dễ bị kích động thôi.”
“Tôi cũng cho là thế.” Kevin kéo áo lên để lau sạch bia khỏi mặt. Một vết cắt trên gò má cậu ta đang chảy máu, và một bên mắt thì bầm tím.
Một người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo sơ mi trằng hồ cứng với một cái nơ con bướm màu đen xem xét cô một cách tò mò. “À này, cô ấy là ai thế?”
Cal giả vờ như không nghe thấy.
“Darlington,” cô nói, chìa tay ra để bắt. “Jane Darlington.”
“Cô ấy là vợ tôi,” Cal lầm bầm.
“Vợ cậu?” Người đàn ông trông hơi bối rối khi cậu ta bắt tay cô.
“Cùng là người đó,” cô trả lời.
“Đây là Harley Crisp. Cậu ấy điều hành một cửa hàng đồ gia dụng.”
Jane chưa bao giờ nghe một lời giới thiệu nào miễn cưỡng hơn thế. Harley thả tay Jane ra và quay sang Cal. “Sao khi cô ta cuối cùng cũng xuất hiện ở đây, cô ta lại đi với Tucker, không phải là cậu?”
Cal nghiến chặt răng lại. “Họ là bạn cũ.”
Jane nhận ra mọi người trong quán bar giờ đây đều đang định mức cô, và không một ai trông đặc biệt thân thiện hết.
“Thật tốt vì cuối cùng cô cũng dành thời gian đến gặp mặt những người sống ở đây, Miz Bonner,” Harley nói.
Cô nghe vài lời càu nhàu thù địch khác, bao gồm một lời đến từ cô nàng phục vụ quầy rượu hấp dẫn, và biết câu truyện về cô vợ là nhà khoa học lạnh lùng của Cal, kẻ nghĩ cô ta quan trọng hơn tất thảy mọi người đã được truyền đi.
Cal đánh lạc hướng sự chú ý của đám đông bằng cách chỉ đạo cô phục vụ quầy rượu tính chi phí thiệt hại vào hoá đơn ăn trưa của Kevin. Kevin trông đầy giận dỗi, như một cậu nhóc bị đuổi cổ về phòng. “Anh vung cú đấm trước.”
Cal lờ tịt cậu ta đi. Thay vào đó anh tóm lấy Jane bằng bàn tay vẫn dính đầy bia và hướng về phía cửa trước.
“Thật vui được gặp tất cả mọi người,” cô quẳng lời chào qua vai đến đám đông đầy thù địch. “Mặc dù tôi sẽ đánh giá cao hơn nếu có thêm sự giúp đỡ.”
“Em im đi được không?” anh gầm gừ.
Anh kéo cô băng qua cổng vòm, xuống mấy bạc cầu thang. Cô nhìn thấy chiếc Jeep đỗ ở bên lề dường, và nó nhắc cô nhớ đến cô có một trận chiến nữa cần phải đấu tranh. Cưới Cal Bonner đang trở thành một việc càng ngày càng phức tạp.
“Tôi có xe riêng.”
“Còn lâu em mới có.” Môi anh đang chảy máu và bắt đầu sưng lên ở một bên.
“Tôi có.”
“Em không.”
“Nó đỗ ở phía trước của hiệu thuốc ngay tại thời điểm chúng ta đang nói chuyện.” Cô mở túi sách, kéo ra một tờ giấy ăn, và chìa nó cho anh.
Anh chẳng thèm chú ý. “Em mua ô tô?”
“Tôi nói với anh tôi sẽ mua mà.”
Anh phanh két lại. Cô nhẹ nhàng đặt tờ giấy ăn lên môi anh, chỉ để anh thình thình giật đầu lại. “Và tôi nói là em sẽ không.”
“Yes, well, tôi khá lớn và quá độc lập để chú ý đến lời anh.”
“Chỉ cho tôi.” Anh nhả ra từng từ như thể chúng là những viên đạn vậy.
Cô nhớ đến mấy lời bình luận không tốt đẹp gì của Kevin về chiếc Escort của cô và cảm thấy một chút bối rối. “Sao tôi không chỉ đơn giản là gặp anh ở nhà nhỉ?”
“Chỉ cho tôi!”
Đầy cam chịu, cô bước xuống toà nhà hướng đến trung tâm thị trấn, sau đó rẽ về phía hiệu thuốc. Anh bám theo cô trong yên lặng, và gót chân anh dường như phát ra những tia lửa điện khi chúng chạm vào gạch lát đường.
Thật không may, dáng vẻ bề ngoài của chiếc Escort không được cải thiện cho lắm. Khi cô dừng lại bên cạnh nó, anh trông đầy choáng váng. “Nói với tôi không phải nó đi.”
“Tất cả những gì tôi cần là một phương tiện giao thông cơ bản. Tôi có một chiếc Saturn cực kỳ hoàn hảo đang đợi tôi ở nhà.”
Anh nghe như thể anh đang bị bóp cổ vậy. “Có ai nhìn thấy em lái cái này chưa?”
“Vài người.”
“Ai?”
“Chỉ có Kevin thôi.”
“Cứt thật!”
“Thật là, Cal, anh cần để ý đến ngôn ngữ của mình, không kể đến huyết áp của anh. Đàn ông ở tuổi anh…” Cô thấy là mình đã mắc lỗi và nhanh chóng thay đổi đề tài. “Nó là thứ cực kỳ phù hợp với nhu cầu của tôi.”
“Đưa tôi chìa khoá đây.”
“Tôi sẽ không!”
“Em có, Giáo sư. Tôi sẽ mua ô tô cho em. Bây giờ thì đưa cho tôi mấy cái chìa khoá chết tiệt đấy đây.”
“Tôi có ô tô rồi.”
“Ô tô thật sự cơ. Mercedes, BMW, bất cứ thứ gì em muốn.”
“Tôi không muốn Mercedes hay là BMW.”
“Đấy là những gì em nghĩ thôi.”
“Đừng có bắt nạt tôi.”
“Tôi thậm chí còn chưa bắt đầu.”
Họ bắt đầu thu hút đám đông, điều mà chẳng có gì ngạc nhiên cả. Người dân ở Salvation, Bắc Carolina, nhìn thấy anh hùng địa phương của họ nhớp nháp bia và máu thường xuyên đến mức nào cơ chứ?
“Đưa tôi chìa khoá,” anh rít lên.
“Cứ mơ đi.”
May mắn cho cô, đám dông khiến việc anh giật chúng khỏi cô như anh muốn là không thể. Cô lợi dụng điều đó để đẩy anh ra, mở cửa xe và nhảy vào ô tô.
Anh nhìn như cái nồi áp suất chuẩn bị nổ tung.“Tôi cảnh báo em, giáo sư. Đây là chuyến đi cuối cùng em cưỡi trên cái đống sắt vụn này, vì thế tận hưởng từng phút của nó đi.”
Lần này, sự độc đoán của anh không khiến cô ngạc nhiên. Chắc chắn đống kẹo dẻo chưa dạy cho anh một bài học, và đây là lúc để thực hiện một phương pháp khác mạnh tay hơn. Quý ngài Calvin Bonner cần phải tìm ra một lần và mãi mãi rằng anh ta không thể tiến hành một cuộc hôn nhân như chơi một trận bóng bầu dục được.
Cô nghiến răng ken két. “Anh biết điều mình có thể làm với mấy lời cảnh báo, bom tấn. Anh quẳng chúng ra và…”
“Chúng ta sẽ nói chuyện này khi về đến nhà.” Anh phang mạnh cho cô một cú bằng ánh mắt nuclear winter đó. “Giờ thì lái đi!” (Nuclear winter là tình trạng khí hậu bị biến đổi sau chiến tranh hạt nhân, thời tiết sẽ lạnh buốt khắc nghiệt, mặt trời cũng sẽ bị che phủ trong vài tháng hoặc vài năm.)
Sôi sùng sục, cô lái vòng ra khỏi bãi đậu xe. Chiếc ô tô cầu chúc cô may mắn bằng một tiếng nổ lớn khói bay mù mịt đằng sau ống xả. Cô nghiến chặt quai hàm và hướng về nhà.
Cô sẽ có nó.
Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt) Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt)