Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Amazing Grace
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1214 / 20
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
om đến gặp Melanie nhiều lần. Họ đi ăn tối, đi xem chiếu bóng và thư giãn ở hồ bơi, mặc dù mẹ nàng không bằng lòng. Anh rất lễ phép với bà, nhưng bà vẫn không nói chuyện với anh. Anh đã dẫn em gái mình đến thăm Melanie. Ba người nướng thịt ở bên hồ, và vui chơi thoải mái. Em gái anh rất ấn tượng về Melanie, cô thấy nàng rất giản dị, cởi mở, tốt bụng và hiểu biết. Nàng không có gì tỏ vẻ mình là siêu sao. Cô rất sung sướng khi được Melanie mời đi xem đại nhạc hội ở Hollywood Bowl vào tháng sáu.
Họ chưa ngủ với nhau. Cả hai đều bằng lòng để cho vấn đề này từ từ, và tìm hiểu nhau trước đã. Nàng vẫn còn đau đớn trong lòng vì Jake, và Tom không thúc giục nàng, anh nói họ còn nhiều thời gian. Họ luôn vui vẻ với nhau. Anh mang đến tất cả những bộ phim và dĩa CD mà anh thích, và sau khi nàng gặp Nancy, em gái anh, anh đưa nàng đến Pasadena để ăn tối. Melanie thấy bố mẹ anh rất đáng mến, họ dễ thương, tốt bụng và thân thiện. Họ nói chuyện thoải mái, và tỏ vẻ rất yêu quý nàng. Họ không ồn ào khi biết nàng là một ngôi sao nổi tiếng thế giới. Họ không như Janet, bà xem Tom như người ngoài hành tinh và luôn đề phòng anh. Janet cố hết sức để cho Tom thấy bà khó chịu, nhưng anh nói với Melanie rằng anh không lưu tâm đến việc đó. Anh biết bà cho anh là mối đe doạ đến nàng. Melanie đã xin lỗi anh về việc đó. Nàng đến chơi ở Pasadena nhiều lần, vào những khi nào nàng không bận diễn tập.
Anh đến xem buổi diễn tập của nàng hai lần, anh rất ấn tượng về tài năng của nàng. Nàng rất có khiếu hát, và làm việc cực kỳ căng thẳng. Thỉnh thoảng nàng làm việc cho đến bốn, năm giờ sáng và bắt đầu lại vào lúc chín giờ sáng hôm sau. Tom nghĩ rằng nàng có giọng ca như của thiên thần.
Vào ngày đại nhạc hội, nàng nói với Tom rằng anh và Nancy - em gái anh - có thể đến sớm vào trong phòng trang điểm của nàng ngồi chơi cho đến khi bắt đầu buổi diễn. Anh làm theo lời nàng, và khi họ đến, anh thấy Janet ở trong phòng của Melanie. Bà đã trang điểm xong và ngồi uống sâm banh. Thỉnh thoảng các nhiếp ảnh gia muốn bà chụp một tấm ảnh. Bà không quan tâm đến Tom và Nancy. Bỗng bà vội vã đi ra ngoài tìm người thợ làm tóc của Melanie, người này đang hút thuốc với vài nhạc công. Bây giờ đã biết Tom, họ nghĩ anh là người dễ thương.
Họ rời khỏi phòng nàng nửa giờ trước khi buổi diễn bắt đầu. Melanie đã trang điểm và mặc trang phục xong. Tom thấy nàng rất bình tĩnh. Nàng phải làm công việc này cho tốt. Nàng sẽ giới thiệu bốn ca khúc mới để thăm dò thính giả trước khi ra album mới. Nàng sắp sửa đi lưu diễn. Tom hứa sẽ đến thăm nàng bất cứ khi nào có thể, mặc dù anh sẽ bắt đầu đi làm vào tháng bảy. Anh làm việc ở Công ty Bechtel, và khi phỏng vấn họ đã hứa anh sẽ có nhiều dịp đi nước ngoài. Đây là cơ hội rất tốt cho anh tiến thân. Thực vậy, nếu họ hài lòng về khả năng làm việc của anh, họ sẽ tài trợ cho anh đi học thêm về chuyên môn.
- Chúc may mắn, Mel, - Tom nói nhỏ khi ra khỏi phòng trang điểm. Em rất tuyệt. - Khi anh đi rồi, nàng khoác lên người chiếc áo xa tanh đỏ chật ních, kiểm tra tóc và gương mặt, rồi mang đôi giày cao gót màu bạc rất đẹp vào chân. Nàng phải thay trang phục sáu lần giữa những thời gian nghỉ rất ngắn. Nàng sẽ làm việc rất căng thẳng.
- Em sẽ hát một ca khúc mới tặng anh, - nàng nói nhỏ, và anh hôn nàng. - Chắc anh biết bài nào rồi. Em vừa viết đấy. Em hy vọng anh sẽ thích.
- Anh yêu em, - anh nói. Nàng mở to mắt. Đây là lần đầu tiên anh nói như thế với nàng. Nàng hết sức kinh ngạc vì họ chưa làm tình với nhau. Câu nói có vẻ không thích hợp vào lúc này, khi mà họ đang tìm hiểu nhau.
- Em cũng yêu anh, - nàng đáp. Anh liền bước ra khỏi phòng trang điểm vừa khi mẹ nàng đi vào, nhắc nàng nhớ chỉ còn hai mươi phút nữa là tới giờ diễn. Có bốn nhiếp ảnh gia đi theo phía sau bà, đợi chụp ảnh Melanie.
Mẹ nàng giúp nàng kéo giây kéo sau áo của nàng, và Melanie cám ơn bà. Rồi Pam mời các nhà nhiếp ảnh đi vào. Janet đứng chụp với nàng hai tấm. Melanie trông rất bé nhỏ khi đứng bên cạnh bà. Janet to lớn, bất cứ xuất hiện ở đâu trông bà cũng thật sang trọng.
Rồi buổi đại nhạc hội bắt đầu. Nàng chạy sau sàn diễn, tránh dây điện và các thiết bị, chào ban nhạc rồi đến đứng bên cánh gà. Nàng hít thở thật sâu ba lần, rồi nghe tiếng báo đã đến giờ, nàng bèn chầm chậm bước ra qua màn khói. Khi khói tan, nàng xuất hiện trên sàn diễn. Nàng nhìn xuống khán giả, miệng cười rất tươi. Tom chưa bao giờ thấy nụ cười của nàng tươi như thế. Nàng không giống như khi diễn tập, cũng không giống cô gái mà anh đã mời về ăn tối ở Pasadena. Khi Melanie chào khán giả và hát, cả rạp vang rộ tiếng vỗ tay rồi đều im phăng phắc. Ánh đèn quá sáng khiến nàng không thấy Tom và em gái của anh, nhưng trong tâm nàng biết có anh ngồi đấy, và đêm nay nàng đã hát cho anh.
- Trời! - Nancy thốt lên và sờ vào cánh tay anh trai. Anh quay qua cười với cô. - Chị ấy tuyệt quá!
- Đương nhiên, - Tom tự hào đáp. Anh không rời mắt khỏi Melanie cho đến khi tới giờ nghỉ giải lao, anh liền chạy vào phòng thay áo gặp nàng. Melanie nhận thấy anh khác xa với những người tình trước đây của nàng. Họ hôn nhau rồi anh về lại chỗ ngồi. Nàng phải thay áo quần rất gấp. Pam và mẹ nàng giúp nàng mặc cái áo chật bó vào người. Và khi nàng ra lại sàn diễn, trông nàng còn xinh đẹp và quyến rũ hơn rất nhiều.
Đêm đó các fan hâm mộ yêu cầu nàng hát lại bảy lần. Nàng luôn luôn làm vừa lòng họ. Và họ rất thích ca khúc mới do nàng sáng tác cho Tom. Ca khúc có tên “When I Found You” (Khi em tìm thấy anh)”, nói về ngày đầu tiên họ gặp nhau ở San Francisco. Bài hát nói đến các cây cầu, bãi biển và trận động đất. Anh say sưa nghe, còn em gái anh thì khóc ròng.
- Có phải bài hát nói về anh đấy không? - Cô bé hỏi nhỏ và anh gật đầu trong sự ngạc nhiên của Nancy.
Khi buổi diễn kết thúc, họ đến gặp Melanie trong phòng thay áo. Lần này có hàng chục người đến chúc mừng nàng, nhiếp ảnh gia, trợ lý, mẹ nàng, bạn bè và những fan hâm mộ. Sau đó Tom và Nancy cùng đi ăn tối với Melanie ở Spago. Chính Wolgan Puck đã nấu thức ăn cho họ.
Ăn xong, Tom và Nancy về lại Pasadena, trước khi ra về, anh hôn Melanie. Anh hứa sáng mai sẽ đến thăm nàng, rồi họ chia tay. Đêm đó với họ thật dài.
Khi về đến nhà, anh liền gọi điện thoại di động cho Melanie, anh nói nàng rất kỳ diệu. Nàng đã biến anh thành người hâm mộ của nàng, nhất là với bài hát mà nàng đã sáng tác cho riêng anh. Anh thấy nó sẽ giúp nàng nhận giải Grammy lần nữa.
- Sáng mai, việc đầu tiên là anh sẽ đến gặp em, - anh nói. Họ cố ở bên nhau thật nhiều, trước khi nàng đi Vegas trong một tuần nữa.
- Khi anh đến đây chúng ta sẽ cùng nhau đọc các bài báo viết về buổi diễn của em. Em ghét việc ấy. Người ta luôn luôn tìm chỗ sơ hở của mình để nói xấu.
- Anh nghĩ lần này họ không tìm được chỗ sơ hở nào đâu.
- Họ sẽ tìm ra, - nàng đáp vẻ chuyên nghiệp. - Những lời phê bình thường quá đáng, mặc dù nàng đã quen, nhưng nàng vẫn thấy bị tổn thương. Thỉnh thoảng mẹ nàng và Pam phải giấu đi những bài báo không tốt đó.
Ngày hôm sau, khi Tom đến, báo đã để khắp nơi trên bàn trong nhà bếp.
- Những bài báo đều rất tốt, - Melanie nói nho nhỏ với Tom. Mẹ nàng đưa từng tờ cho nàng. Bà có vẻ hài lòng.
- Họ thích những ca khúc mới, - mẹ nàng nói và cười với Tom.
Tất cả những bài báo đều khen nàng. Buổi đại nhạc hội đã thành công rực rỡ, báo hiệu một chuyến lưu diễn gặt hái nhiều kết quả tốt.
- Hôm nay các con sẽ làm gì? - Janet hỏi và nhìn hai người, vẻ sung sướng, như thể chính bà đã hát trong buổi đại nhạc hội. Melanie không hiểu tại sao mẹ mình đổi thái độ với Tom. Có lẽ bà đang vui hay bà nhận thấy rằng anh không xen vào nghề nghiệp của con gái bà.
- Con muốn thư giãn, - Melanie đáp. Nàng phải đến phòng ghi âm vào ngày mai. Rồi họ phải bắt đầu diễn tập chuẩn bị cho buổi trình diễn ở Las Vegas vào ngày hôm sau nữa. - Mẹ làm gì?
- Mẹ sẽ đi mua sắm ở Rodeo, - bà vui vẻ đáp. Không có gì làm cho bà sung sướng bằng việc Melanie được các bài báo khen ngợi.
Bà để Tom và Melanie ở một mình với nhau, không cau có, không đóng mạnh cửa, khiến cho họ quá đỗi ngạc nhiên.
- Em nghĩ bước đầu khó khăn của anh đã qua, - Melanie thở dài nói. - Chắc bà đã biết anh không phải là mối đe doạ với em.
- Anh không vậy. Mel à. Anh yêu công việc em làm. Đêm qua nhìn em hát quá tuyệt. Anh không tin vào mắt mình nữa. Khi em hát “When I Found You”, anh như gần chết lặng.
- Em sung sướng khi anh thích bài hát ấy. - Nàng nghiêng người hôn anh. Nàng có vẻ mệt mỏi, nhưng sung sướng. Nàng vừa tròn hai mươi, anh thấy nàng đẹp hơn bao giờ. - Em mong thỉnh thoảng được nghỉ ngơi một thời gian. Làm mãi công việc này sẽ chóng già. - Nàng thú nhận. Trước đây mấy tuần nàng đã nói thế với anh rồi. Thời gian nàng làm việc trong bệnh viện của khu tạm trú sau trận động đất là thời gian nàng cảm thấy thoải mái nhất.
- Có lẽ em phải nghỉ ngơi một thời gian, - anh khuyến khích nhưng nàng lắc đầu.
- Mẹ sẽ không để cho em làm việc ấy. Sự thành công đã làm cho bà say mê. Bà sẽ vắt kiệt sức lực của em cho đến khi em chết mới thôi. - Nàng buồn rầu nói, và anh quàng tay ôm nàng, hôn nàng. Ánh mắt của nàng làm anh xúc động tận tâm can như chính bài hát của nàng. Nàng là người rất đặc biệt, anh thấy mình quá may mắn khi quen nàng. Số phận đã rất ưu ái với anh.
o O o
Sáng hôm đó, trong khi Janet đọc những bài báo về Melanie ở Hollywood, thì Sarah và Seth đọc bài viết về họ. Chuyện của Seth cuối cùng cũng làm cho báo chí ở San Francisco chú ý. Sarah nghĩ rằng, những phóng viên tường thuật về chuyện của Sully trước đó đã báo cho báo chí ở San Francisco hay rằng, anh ta có người hợp tác ở miền tây. Tất cả các chi tiết giật gân đều được đăng trên tờ Chronicle, với bức ảnh của Seth và Sarah tại lễ từ thiện Các Thiên Thần Nhỏ vừa rồi. Điều họ viết về Seth rất tệ hại. Họ có đầy đủ bảng cáo trạng, có tên quỹ đầu tư đa chiều của Seth, và những tội trạng ghê gớm khiến ông bị bắt. Tờ báo cho biết họ đang bán nhà, và họ nói ông còn có ngôi nhà ở Tahoe và máy bay riêng. Họ cho rằng tất cả các thứ do Seth tạo ra đều bằng tiền bất chính. Họ nói Seth là kẻ lưu manh, gian xảo. Thật là điều quá nhục nhã cho ông, và là điều quá đau đớn cho Sarah. Bà tin chắc bố mẹ bà ở Bermuda đã biết chuyện này. Bà nghĩ bây giờ bà phải gọi nói chuyện với họ. Đối với Seth, vấn đề này đơn giản hơn, vì bố mẹ ông ta đã chết khi ông mới sinh ra.
- Không hay ho gì phải không? - Seth nói, mắt nhìn vợ. Cả hai đã sụt cân rất nhiều. Ông ta có vẻ hốc hác, còn bà thì kiệt quệ.
- Không có cách gì che đậy chuyện này được, - bà đáp.
Đây là những ngày cuối cùng họ cùng sống với nhau. Họ bằng lòng ở trong ngôi nhà tại Divisadero vì các con, cho đến khi nó được bán xong và hai người dọn về hai nơi riêng biệt. Việc bán nhà sẽ không kéo dài lâu. Sarah rất buồn khi ngôi nhà thân yêu của mình phải bán cho người khác. Nhưng chuyện của chồng còn làm cho bà buồn hơn thế nữa. Ngôi nhà ở Tahoe cũng đang được rao bán với đồ nội thất, dụng cụ nấu nướng, tivi và chăn màn trong nhà. Bán hết thế này dễ hơn, vì người mua sẽ khỏi bận tâm về việc trang hoàng nhà cửa. Ngôi nhà ở thành phố chỉ bán không, đồ nội thất xưa sẽ đem đến bán đấu giá ở nhà hàng Christie cùng với những hoạ phẩm hiện đại. Đồ nữ trang đã được gởi bán ở L.A.
Sarah vẫn đang tìm việc, nhưng chưa được. Bà vẫn thuê Parmani ở lại để giữ các con, vì bà nghĩ khi đi làm rồi, bà sẽ cần người chăm sóc chúng. Bà ghét việc gởi con vào nhà trẻ, mặc dù bà biết những người khác đều làm thế. Bà ước chi có thể ở nhà với con như mấy lâu nay, nhưng tình thế bây giờ là không thể. Khi Seth đã chi tiêu hết tiền bạc vào việc thuê luật sư biện hộ, và cả nộp tiền phạt, bà phải làm việc để nuôi thân và các con, khỏi phải lệ thuộc vào Seth. Nếu của cải của họ mất hết và chồng bà phải đi tù, thì ai sẽ giúp đỡ mẹ con bà? Bà phải tự mình lo liệu lấy thôi.
Sau sự phản bội kinh khủng của Seth, Sarah không tin ai ngoài mình. Bà không còn nương nhờ vào chồng và nghĩ rằng không thể nào tin ông được nữa. Bất cứ khi nào họ nhìn nhau, Seth đều thấy ánh mắt không tin tưởng của bà. Ông không biết làm sao để chữa lỗi lầm của mình đối với vợ. Ông không tin vào việc này. Ông nghĩ bà sẽ không tha thứ cho ông, không bao giờ. Ông không trách Sarah và cảm thấy có lỗi với bà. Cuộc hôn nhân của họ đã bị huỷ hoại.
Seth rất kinh ngạc khi đọc bài viết về ông trên mặt báo. Bài viết chửi bới ông và Sully hết lời, cho họ là những kẻ gian manh và độc ác. Không có lời nào tỏ ra thương xót họ. Seth đã xác nhận với Sarah và luật sư của ông rằng những điều họ tố cáo ông và Sully là hoàn toàn đúng sự thật.
Họ không nói chuyện với nhau suốt thời gian cuối tuần. Sarah không nặng lời hay to tiếng với ông. Bà quá đau đớn, ông đã làm mất hết niềm tin trong lòng bà. Ông đã đẩy cuộc sống của bà và các con họ đến chỗ nguy hiểm. Ông đã làm cho bà phải đối diện với toàn ác mộng trên đời.
- Đừng nhìn tôi như thế, Sarah, - ông nói, mắt nhìn bà qua tờ báo. Trong tờ The New York Times vào ngày chủ nhật có bài viết về Seth rất gay gắt và tồi tệ. Mọi người thường xem Seth và Sarah là các nhân vật đáng kính trọng trong xã hội, nhưng bây giờ họ quay ra ghê tởm hai người. Mặc dù bà không hay biết gì về các hoạt động phi pháp của chồng trước khi xảy ra động đất, nhưng bà cảm thấy bị vạ lây, bị bôi xấu cùng với ông. Điện thoại nhà họ reo suốt ngày, bà mở máy để ghi lại lời nhắn của họ. Bà không muốn nói chuyện với ai và cũng không muốn nghe ai nói. Không ai thương xót bà, bà không muốn nghe những lời giễu cợt độc địa của người đời. Những người duy nhất mà bà đã nói chuyện vào hôm đó là bố mẹ bà. Họ đau đớn, kinh ngạc và không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho Seth. Chung qui cũng vì ông đã quá tham và không thành thực.
- Ít ra em cũng đừng nên nhìn tôi với ánh mắt hằn học như thế chứ? - Seth nói, vẻ trách móc. - Làm thế tình hình chỉ càng xấu thêm mà thôi.
- Tôi thấy anh quan tâm đến chuyện này quá đó. - Bà đáp. Sau khi bà dọn dẹp các đĩa ăn điểm tâm, Seth thấy bà khóc nơi bồn rửa.
- Sarah, đừng... Mắt ông ánh lên vẻ giận dữ và hoảng sợ.
- Anh muốn gì ở tôi? - Bà quay nhìn chồng với vẻ tức giận. - Seth, tôi sợ... Chuyện gì sẽ xảy ra cho chúng ta? Tôi yêu anh. Tôi không muốn anh đi tù. Tôi không quan tâm đến tiền bạc. Tôi không muốn mất anh... Tôi yêu anh... Anh đã ném cuộc hôn nhân chúng ta qua cửa sổ. Bây giờ tôi phải làm gì? - Ông không chịu được vẻ đau đớn trong mắt vợ, và lúc này, thay vì quàng tay quanh người bà như bà muốn, thì ông lại quay đi. Ông quá đau đớn và khiếp sợ. Ông cũng yêu bà, nhưng ông quá sợ hãi. Ông cảm thấy như kẻ đang chết đuối một mình. Và bà cũng thế.
Bây giờ bà không có cách gì cứu được chồng. Tội ác của ông là quá lớn, quá kinh hoàng. Ngay cả nhân viên FBI cũng có vẻ ghê tởm ông, nhất là khi họ thấy bọn trẻ. Sarah không mất ai trong những trường hợp hiểm nghèo. Ông bà của Sarah hoặc là chết trước khi bà ra đời, hoặc là chết khi về già mà không có bệnh hoạn gì. Tuổi thơ ấu của bà rất hạnh phúc, bố mẹ bà là những công dân kiên định. Seth luôn luôn tuyệt vời với bà. Bà không mất người bạn nào vì tại nạn xe hơi hay bệnh ung thư. Bà đã sống bình an vô sự suốt ba mươi lăm năm, bây giờ một quả bom nguyên tử đã rơi vào bà. Người thả quả bom đó là người bà đã yêu tha thiết. Bà quá ngạc nhiên về chuyện này và không biết nói sao, nhất là với ông ta. Bà không biết làm gì để cải thiện tình hình, ông ta cũng không. Sự thật là họ không có cách nào để cải thiện. Các luật sư chắc sẽ làm hết sức mình để giúp ông ta được nhẹ tội. Cuối cùng, thế nào Seth cũng có cách để giảm nhẹ tội trạng. Và bà cũng thế, bà sẽ dấn thân vào hỏa ngục với chồng.
- Có lẽ họ sẽ khoan dung với ông ấy, - Maggie nói, lòng hy vọng.
- Còn tuỳ vào luật sư của Seth, án của anh ấy có thể rút xuống từ hai đến năm năm tù. Còn nếu không, anh ấy có thể ngồi tù ba mươi năm. - Bà đã nói với xơ như thế trước đây.
- Đừng bi quan. Hãy tin tưởng và giữ vững niềm tin. Nó sẽ giúp bà thêm mạnh mẽ. - Sarah gác máy, lặng lẽ đi qua phòng làm việc của chồng để lên lầu tắm rửa cho con. Seth đang chơi với chúng. Bây giờ, ngay cả việc vợ chồng ở gần bên nhau cũng làm cho bà đau đớn. Sarah không khỏi tự hỏi khi bà dọn đi ở chỗ khác rồi, bà còn cảm thấy có bổn phận làm vợ với Seth hay không. Có lẽ vẫn còn.
o O o
Tối đó Everett gọi Maggie để nói chuyện báo chí ở L.A. đăng tin về Seth. Bây giờ cả nước đều biết tin này. Tin tức trên báo làm cho ông quá kinh ngạc, ông đã nghĩ Seth và Sarah là một cặp vợ chồng hoàn hảo. Ông nghĩ thật khó đoán được một con người. Bề mặt thì tốt nhưng trong lòng lại xấu. Giống như mọi người khác, ông thương xót cho Sarah và các con bà, chứ không thương xót cho Seth. Nếu những bài báo viết đúng sự thật, thì ông ta đáng phải bị trừng trị. Ông thấy những luận điệu của báo chí có vẻ rất vững vàng chứ không vu khống, bịa đặt.
- Hoàn cảnh của Sarah thật đáng thương. Tôi có gặp bà ấy vài lần tại buổi lễ gây quỹ từ thiện, tôi thấy bà ấy rất dễ thương. Nhưng ông ta cũng có vẻ tử tế đấy chứ. Chuyện đời thật khó nói. - Ông có gặp Sarah tại bệnh viện trại, nhưng không nói chuyện lâu với bà. Trông bà khi ấy có vẻ buồn, bây giờ ông mới vỡ lẽ. - Nếu xơ gặp Sarah, nhờ nói lại với bà ấy là tôi rất tiếc về việc này, - ông nói một cách chân thành, nhưng Maggie không biết có làm theo lời ông được hay không. Xơ rất trung thành với Sarah, trung thành với mối giao hảo của họ, xơ mãi giữ chuyện bí mật cho bà mãi mãi.
Everett nói ông sẽ cư xử đứng đắn với Maggie và xơ cũng vậy. Mặc dù xơ sung sướng khi nghe ông gọi, nhưng bà vẫn cảm thấy bối rối khi tắt máy như mọi khi. Chỉ nghe giọng ông thôi, lòng xơ cũng xao xuyến rồi. Bà cầu nguyện sau khi họ nói chuyện với nhau, rồi bà đi bộ thật lâu trên bờ biển dới ánh hoàng hôn. Bà phân vân không biết có nên tắt máy khi ông gọi đến hay không. Nhưng xơ tự nhủ bà có đủ nghị lực để đương đầu với việc này. Dù sao ông cũng chỉ là đàn ông thôi. Còn bà là vợ của Chúa. Làm sao con người có thể sánh ngang với Chúa được?
Những Trái Tim Vàng Những Trái Tim Vàng - Danielle Steel Những Trái Tim Vàng