Số lần đọc/download: 2416 / 78
Cập nhật: 2015-07-11 20:57:25 +0700
Chương 14
K
hi thức dậy vào sáng thứ Bảy, họ đã đói ngấu, nhưng vì đangmất điện và cơn bão chậm chạp yếu đi, Paul mang cả thùng làm lạnh lên phòng vàhọ ăn ngay trên chiếc giường ấm cúng, khi thì cười đùa khi thì nghiêm túc, hếttrêu chọc nhau rồi lại im lặng, cùng nhấm nháp tận hưởng khoảnh khắc bên nhau.
Vào buổi trưa, gió đã yếu đi đủ để họ ra ngoài hiên đứng.Bầu trời trên đầu họ đã bắt đầu quang đãng, nhưng bờ biển tan hoang đầy mảnhvỡ: lốp xe cũ cùng các bậc thềm bị cuốn trôi từ những ngôi nhà xây quá gần mépnước và bị mắc vào nước triều dâng. Không khí đã ấm dần lên, dù vẫn quá lạnh khócó thể đứng ngoài nếu không mặc áo khoác, nhưng Adrienne vẫn tháo găng tay đểcó thể cảm nhận bàn tay Paul trong tay mình.
Khoảng hai giờ, điện nháy sáng rồi lại tắt, cuối cùng sauhai mươi phút, điện đã trở lại hẳn. Đồ ăn trong tủ lạnh vẫn chưa hỏng, nênAdrienne nướng vài lát thịt bò, rồi họ cùng ăn một bữa ăn thong thả với chairượu thứ ba. Sau đó họ tắm cùng nhau. Paul ngồi sau lưng nàng, và khi nàng tựađầu vào ngực anh, anh cọ bông tắm lên bụng và ngực nàng. Adrienne nhắm mắt, đắmchìm trong vòng tay anh, cảm nhận làn nước ấm chảy trên da.
Đêm đó họ cùng vào thị trấn. Rodanthe đang trở lại nhịp sốngbình thường sau cơn bão, và họ dành một phần buổi tối trong một quán bar cũ kỹ,nghe nhạc từ một máy hát tự động và nhảy theo một vài bài hát. Quán rượu đôngđúc toàn người trong thị trấn đến để chia sẻ với nhau về cơn bão, Paul vàAdrienne là những người duy nhất đủ can đảm ra nhảy. Anh kéo nàng vào gần và họchầm chậm quay theo vòng tròn, cơ thể nàng áp vào anh, phớt lờ tiếng nói chuyệnvà ánh nhìn soi mói của những người khách khác.
Vào Chủ nhật, Paul dỡ cửa chống bão ra cất đi, rồi đặt ghếbập bênh trở lại chỗ cũ trên hàng hiên. Bầu trời quang đãng lần đầu tiên kể từsau cơn bão, và họ cùng đi dạo trên bờ biển, như họ đã làm vào đêm đầu tiên gặpnhau, thầm nhận ra mọi chuyện đã thay đổi nhiều đến thế nào kể từ hôm đó. Đạidương đã cuốn trôi một phần bờ biển, để lại những đường rãnh bào dài và thôbạo, và một số cây cối đã đổ rạp. Cách nhà chưa đến nửa dặm, Paul và Adriennecùng đứng nhìn trân trối vào một ngôi làng đang nằm nửa trên đống đổ nát nửatrên cát, một nạn nhân của nước biển dâng lên trong cơn bão. Phần lớn các bứctường đã oằn đi, các cửa sổ vỡ nát, và một phần mái nhà đã bị thổi bay. Mộtchiếc máy rửa bát nằm chỏng chơ gần một đống gỗ vỡ trông có vẻ từng là hànghiên. Gần con đường, một nhóm người tụ tập, đang chụp ảnh để thanh toán bảohiểm, và đến khi đó hai người mới nhận ra cơn bão vừa qua khủng khiếp như thếnào.
Khi họ bắt đầu quay trở lại, nước triều đang dâng lên. Họtình cờ bắt gặp chiếc vỏ ốc xà cừ khi đang vai kề vai bước thong thả trên bờbiển. Mặt ngoài có vân của nó bị vùi một nửa trong cát, vây quanh là hàng ngànmảnh vỏ sò li ti. Khi Paul đưa nó cho nàng, nàng áp lên tai, nghe thấy tiếngbiển. Anh vòng tay ôm nàng, nói với nàng rằng nàng cũng hoàn hảo như vỏ ốc họvừa tìm thấy. Dù Adrienne biết rằng nàng sẽ giữ nó mãi mãi, khi đó nàng khônghề biết cuối cùng nó sẽ có ý nghĩa với nàng biết bao nhiêu.
Lúc đó Adrienne chỉ biết một điều là nàng đang đứng trongvòng tay của người đàn ông nàng yêu, ước gì anh có thể ôm nàng như thế này mãimãi.
Vào sáng thứ Hai, Paul khẽ ra khỏi giường trước khi nàngthức giấc, và dù đã tự nhận là không giỏi nấu ăn, anh vẫn làm nàng bất ngờ bằngcách mang khay đựng bữa sáng đén tận giường cho nàng, làm nàng tỉnh ngủ bằngmùi cà phê mới pha. Anh ngồi với nàng trong khi nàng ăn, bật cười khi nàng tựangười trên gối và cố gắng kéo chăn che ngực mà không được. Món bánh mì nướng thậtngon, thịt muối giòn mà không bị cháy, và anh đã thêm vừa đủ pho mát nghiền lênmón trứng chưng.
Dù các con nàng thỉnh thoảng cũng làm bữa sáng cho nàng ăntrên giường vào Ngày Của Mẹ, đây là lần đầu tiên nàng được một người đàn ônglàm vậy cho mình. Jack là kiểu người không bao giờ nghĩ đến những việc đó.
Khi nàng ăn xong, Paul ra ngoài chạy một vòng ngắn trong khiAdrienne tắm và thay đồ. Sau khi chạy, Paul quẳng quần áo bẩn vào máy giặt rồicũng đi tắm. Khi anh xuống bếp với nàng, Adrienne đang nói chuyện với Jean. Côgọi để hỏi về tình hình mọi việc. Trong khi Adrienne cho cô biết, Paul luồn tayôm nàng và úp mặt vào gáy nàng.
Trong khi nói chuyện điện thoại, Adrienne nghe thấy khônglẫn vào đâu được tiếng cánh cửa trước Nhà Nghỉ mở ra cọt kẹt và tiếng ủng gõtrên sàn gỗ khi tiến vào. Nàng nói với Jean như vậy trước khi gác máy rồi rakhỏi bếp xem ai đến. Nàng chỉ ra ngoài chưa đến một phút đã lại quay vào, vànhìn Paul như thể không biết phải nói gì. Nàng hít một hơi dài.
"Ông ấy đến nói chuyện với anh," nàng nói.
"Ai?"
"Robert Torrelson."
Robert Torrelson đợi trong phòng khách và đang ngồi cúi đầutrên ghế khi Paul ra ngồi với ông. Ông ngẩng lên nhìn nhưng không cười, vẻ mặtkhông biểu lộ một điều gì. Trước khi ông đến, Paul không rõ anh có thể nhận raông giữa đám đông hay không, nhưng khi nhìn gần, anh thấy anh có thể nhận ra ngườiđàn ông đang ngồi trước mặt mình. Ngoài mái tóc đã bạc đi nhiều trong một nămqua, ông ta trông giống hệt như khi ngồi trong phòng đợi của bệnh viện. Ông cóánh mắt nghiêm khắc hệt như Paul đã tưởng tượng.
Robert chưa vội nói gì. Thay vào đó ông nhìn Paul dò xéttrong khi ông xoay ghế để họ có thể ngồi đối diện với nhau.
"Anh đã đến." Cuối cùng Robert Torrelson lên tiếng. Giọngông cứng cỏi và cau có, đặc sệt tiếng miền Nam, như thể đã nhiễm khói saunhiều năm hút Camel không đầu lọc.
"Vâng."
"Tôi không nghĩ anh lại đến thật."
"Có một thời gian chính tôi cũng không biết có nên đến haykhông."
Robert khịt mũi vẻ mỉa mai như thể ông đã biết trước điềuđó. "Con trai tôi nói nó đã gặp anh."
"Đúng vậy."
Robert cười cay đắng, nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa họ màmình đã biết. "Nó nói anh không thèm cố gắng giải thích."
"Không," Paul đáp. "Tôi đã không giải thích gì cả."
"Nhưng anh vẫn nghĩ mình chẳng làm gì sai, đúng không?"
Paul nhìn đi nơi khác, nghĩ về điều Adrienne đã nói. Không,anh thầm nghĩ, anh sẽ không bao giờ thay đổi được suy nghĩ của họ. Anh ngồithẳng lên.
"Trong thư, ông đã viết là ông muốn nói chuyện với tôi vàrằng điều đó rất quan trọng. Giờ tôi đã đến đây. Tôi có thể làm gì cho ông, ôngTorrelson?"
Robert thò tay vào túi áo trước rút ra một gói thuốc lá cùngbao diêm. Ông châm một điếu, kéo chiếc gạt tàn lại gần rồi ngồi tựa lưng vàoghế.
"Đã có vấn đề ở đâu?" ông hỏi.
"Chẳng ở đâu cả," Paul nói. "Ca phẫu thuật diễn ra đúngnhư mong muốn."
"Vậy sao bà ấy lại chết?"
"Giá mà tôi biết được, nhưng thú thực là không."
"Các luật sư của anh bảo anh nói vậy hả?"
"Không," Paul bình tĩnh đáp lại, "đó là sự thật. Tôi nghĩ đólà điều ông muốn nghe. Nếu tôi có thể cho ông một câu trả lời, tôi sẽ làmngay."
Robert đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi. Khi ông nhảkhói, Paul nghe thấy một tiếng rít nhỏ, như tiếng không khí thoát ra khỏi mộtchiếc đàn accordion cũ kỹ.
"Anh có biết bà ấy đã có khối u đó từ hồi chúng tôi mới gặpnhau không?"
"Không," Paul nói. "Tôi không biết."
Robert rít thêm một hơi dài nữa. Khi cất tiếng trở lại,giọng ông dịu lại, đắm chìm trong ký ức.
"Tất nhiên là hồi đó nó còn chưa to như thế. Chỉ bằng cỡ mộtnửa hạt dẻ, và cũng chưa sậm màu đến vậy. Nhưng người ta vẫn có thể thấy nó rõnhư ban ngày, như một thứ gì đó lồi lên dưới da bà ấy. Và nó luôn làm bà ấy bậnlòng, ngay từ khi còn nhỏ. Tôi hơn bà ấy vài tuổi, và tôi nhớ rằng bà ấy luôncúi gằm mặt khi đi bộ đến trường cũng dễ hiểu được vì sao."
Robert ngừng lời, góp nhặt những mảnh suy nghĩ trong đầu, vàPaul biết mình nên giữ im lặng.
"Cũng như nhiều người đồng trang lứa hồi đó, bà ấy phải bỏhọc giữa chừng để phụ giúp gia đình, đó cũng là khi tôi bắt đầu được biết bà ấyrõ hơn. Bà ấy làm việc ở bến cảng nơi tôi dỡ cá, còn bà ấy cân cá. Tôi đã cốbắt chuyện dễ đến cả năm trời bà ấy mới chịu nói một lời với tôi, nhưng tôi vẫnthích bà ấy. Bà ấy rất thật thà và chăm chỉ, và dù bà ấy lấy tóc để che mặt,thỉnh thoảng tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt đằng sau, và tôi thấy mình đang nhìnvào cặp mắt đẹp nhất tôi từng thấy. Đôi mắt ấy có màu nâu sẫm, và rất dịu dàng,anh biết không? Như thể bà ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương bất cứ ai trongđời mình vì bà ấy sinh ra đã như thế. Và tôi vẫn cố bắt chuyện với bà ấy còn bàấy thì cứ lờ tôi đi cho đến khi tôi đoán là cuối cùng bà ấy cũng nhận ra tôi sẽkhông bỏ cuộc. Bà ấy đồng ý đi chơi với tôi, nhưng suốt cả buổi bà ấy hầu nhưkhông dám nhìn tôi, mà cứ cúi gằm mặt nhìn xuống giày."
Robert đan hai tay vào nhau.
"Nhưng tôi vẫn tiếp tục mời bà ấy đi chơi. Lần thứ hai kháhơn một chút, và tôi nhận ra nếu muốn thì bà ấy có thể rất hóm hỉnh. Càng biếtrõ bà ấy, tôi càng thích bà ấy nhiều hơn, và rồi sau một thời gian, tôi bắt đầunghĩ rằng có thể tôi đã yêu bà ấy rồi. Tôi không quan tâm đến thứ trên mặt bàấy. Hồi đó không, và đến cả năm ngoái cũng vẫn không. Nhưng bà ấy thì có. Bà ấyluôn luôn lo lắng về nó."
Ông dừng lời.
"Trong hai mươi năm sau đó chúng tôi có với nhau bảy đứacon, và dường như cứ mỗi lần bà ấy nuôi thêm một đứa, thứ đó lại càng to lên.Tôi không biết có đúng thế không, nhưng bà ấy cũng từng nói với tôi như vậy.Nhưng tất cả lũ con của chúng tôi, kể cả John, - thằng anh đã gặp - đều nghĩrằng mẹ chúng là người mẹ tốt nhất trên đời. Và đúng như thế. Khi cần thiết bàấy rất nghiêm khắc nhưng những lúc khác bà ấy là người phụ nữ ngọt ngào nhấtanh từng gặp. Tôi cũng yêu bà ấy vì lẽ đó, và chúng tôi rất hạnh phúc. Cuộcsống ở đây nói chung chẳng dễ dàng gì, nhưng bà ấy đã làm cuộc sống của tôi trởnên dễ chịu. Và tôi tự hào về bà ấy, tôi tự hào được đứng cạnh bà ấy, và tôibảo đảm rằng mọi người quanh đây đều biết điều đó. Tôi nghĩ như thế là đủ rồi,nhưng có lẽ vẫn không đủ."
Paul lặng yên trong khi Robert tiếp tục kể.
"Một hôm bà ấy xem được trên ti vi chương trình về một ngườiphụ nữ với cái khối u đó, họ chiếu mấy thứ ảnh trước và sau. Tôi đồ rằng cái ýnghĩ có thể thoát khỏi nó mãi mãi đã ăn sâu vào đầu óc bà ấy. Đó là khi bà ấybắt đầu nói về việc đi phẫu thuật. Chi phí rất đắt mà chúng tôi không có bảohiểm, nhưng bà ấy cứ hỏi mãi rằng liệu có thể có cách nào thực hiện đượckhông?"
Robert nhìn thẳng vào mắt Paul.
"Tôi nói gì cũng không thay đổi được ý định của bà ấy. Tôiđã nói rằng tôi không hề để ý đến nó, nhưng bà ấy không nghe. Đôi khi, tôi thấybà ấy ôm mặt trong phòng tắm, hay nghe thấy bà ấy khóc, và tôi biết bà ấy muốnđi phẫu thuật hơn bất cứ thứ gì. Bà ấy đã sống chung với thứ đó suốt cả đời, vàđã quá mệt mỏi rồi. Mệt mỏi vì cái cách những người lạ tránh nhìn bà ấy, hay vìlũ trẻ con cứ nhìn chằm chằm bà ấy. Thế là cuối cùng tôi cũng đầu hàng. Tôi gomgóp tất cả tiền tiết kiệm, đến ngân hàng vay thế chấp chiếc thuyền của tôi, rồichúng tôi đến gặp anh. Sáng hôm đó bà ấy rất phấn khích. Có lẽ tôi chưa thấy bàấy vui như vậy vì bất kỳ điều gì trong đời, và chỉ nhìn bà ấy như thế cũngkhiến tôi biết mình đã làm đúng. Tôi nói với bà ấy rằng tôi sẽ đợi để tới gặpbà ấy ngay khi bà ấy tỉnh dậy. Và anh có biết bà ấy đã nói gì với tôi không?Những lời cuối cùng bà ấy nói với tôi ấy?"
Robert nhìn Paul, để biết chắc rằng anh đang chú ý đến lờimình nói.
"Bà ấy nói ‘Cả đời này, tôi vẫn luôn muốn được xinh đẹp vìmình.’ Và tất cả những gì tôi nghĩ được khi bà ấy nói thế là bà ấy vẫn luônluôn xinh đẹp."
Paul cúi thấp đầu, và dù anh cố gắng nuốt nước bọt, cổ họnganh nghẹn lại.
"Thế mà anh thì chẳng hề biết những điều đó về bà ấy. Vớianh, bà ấy chỉ là một người đến để phẫu thuật, một người đã chết, hay một ngườimang thứ đó trên mặt, hay một người có gia đình đang kiện anh. Anh cần phảibiết câu chuyện về bà ấy. Bà ấy xứng đáng được hơn thế. Bà ấy đáng được nhậnnhiều hơn thế sau cả cuộc đời bà ấy đã sống."
Robert Torrelson gạt phần tàn thuốc còn lại vào gạt tàn, rồidụi điếu thuốc.
"Anh là người cuối cùng nói chuyện với bà ấy, người cuốicùng bà ấy gặp trong đời. Bà ấy là người phụ nữ tốt nhất trên đời, thế mà anhta thậm chí không hề biết mình đang gặp ai." Ông dừng lại, để những lời nói đóăn sâu vào tâm trí người đối diện. "Nhưng giờ thì anh đã biết."
Nói đoạn, ông đứng dậy khỏi ghế, và chỉ một khắc sau đã bỏđi.
Sau khi nghe câu của Robert Torrelson, Adrienne đưa tay khẽlau nước mắt trên mặt Paul.
"Anh ổn chứ?"
"Anh không biết nữa," anh nói. "Giờ anh thấy mình như têdại."
"Cũng phải thôi. Khó mà tiếp nhận hết ngay một chuyện nhưvậy."
"Phải," Paul nói. "Đúng vậy."
"Anh có mừng vì mình đã đến không? Và vì ông ấy đã kể vớianh những điều đó."
"Vừa có vừa không. Việc anh biết về bà ấy là một chuyện quantrọng đối với ông ấy, và anh mừng vì điều đó. Nhưng nó cũng làm anh buồn nữa.Họ đã yêu nhau nhiều đến vậy, mà giờ thì bà ấy đã mất."
"Phải."
"Như thế thật không công bằng."
Nàng nở một nụ cười buồn. "Đúng là không công bằng. Tình yêucàng lớn, thì nỗi đau khi nó kết thúc càng nhức nhối. Hai mặt đó luôn đi liềnvới nhau."
"Kể cả với anh và em ư?"
"Với tất cả mọi người," nàng nói. "Điều tốt nhất chúng ta cóthể hy vọng trong đời là ngày đó sẽ lâu, rất lâu nữa mới đến."
Anh kéo nàng ngồi lên lòng mình, hôn lên môi nàng và vòngtay ôm quanh nàng, kéo nàng lại gần và để nàng ôm mình. Họ cứ ngồi như vậy mộtlúc lâu.
Nhưng khi họ làm tình đêm hôm đó, những lời Adrienne mới nóiđã trở lại với nàng. Đó là đêm cuối cùng của họ ở Rodanthe, đêm cuối cùng họđược ở bên nhau trong ít nhất là một năm. Và dù cố gắng đến mấy, nàng vẫn khôngsao ngăn được những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.