Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Carlo Collodi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Adventures Of Pinocchio
Upload bìa: Thang than tien
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10863 / 283
Cập nhật: 2015-09-11 07:04:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 - Vì không nghe lời khuyên can của Dế Mèn nên Bích nô cô bị bọn cướp đón đường
ích nô cô vừa đi vừa nghĩ thầm:
- Trẻ con kể cũng khổ thật! Ai la, ai nói cũng được, ai khuyên can cũng được, ai cũng muốn lên mặt làm cha, làm thầy cả. Cho đến cái con Dế Mèn ấy cũng vậy. Và cũng vì không nghe lời con Dế ấy mà mình đã gặp nhiều tai họa. Theo nó thì mình rồi sẽ gặp quân cướp nữa. Cũng may mình không tin là có cướp và cũng chẳng bao giờ mình tin rằng có cướp. Theo ý mình kẻ cướp chỉ là cha mẹ bịa đặt ra để nhát con trẻ mỗi khi chúng muốn ra đường lúc đêm khuya; còn mình, nếu mình gặp quân cướp thì xem mình phải làm gì bây giờ! Mình sẽ đến trước mặt chúng và nói:« Các bác kẻ cướp ơi! Các bác muốn gì ư? Các bác có biết đối với ta đây các bác không thể đùa bỡn như thế được đâu! các bác cứ thẳng đường mà đi thì hơn ».
- Mình nói một giọng nghiêm nghị như thế thì bọn cướp tồi bại ấy sẽ phải co giò chạy như gió. Nhưng nếu chúng nó không chịu chạy thì sao? Thì mình phải chạy vậy. và như thế này thì …
Bích nô cô chưa lý luận xong, thì trong lúc ấy nghe có tiếng động nhè nhẹ, nó ngảnh lui liền thấy trong bóng tối có hai người đen ngòm, trên đầu trùm hai cái bao đựng than, đang đuổi theo nó, vừa chạy vừa nhảy ở đầu mấy ngón chân như ma quỷ.
Bích nô cô nghĩ thầm:
- Thôi, đích thị là quân cướp rồi.
Không biết nên cất bốn đồng tiền vào đâu, nó ngậm vào mồm, dấu dưới lưỡi, rồi đâm đầu chạy. Nhưng nó vừa chạy được một bước, thì cánh tay bị níu lại và nghe một tiếng hét dữ dội:
- Muốn sống đưa tiền đây!
Bích nô cô trả lời không được vì mồm nó mắc ngậm mấy đồng tiền. Nó chỉ múa máy và ú ớ để tỏ cho hai thằng kia biết ( tuy chúng nó trùm kín đầu nhưng có moi hai lỗ hổng để nhìn ra cho tiện) nó chỉ là một thằng người gỗ nghèo xơ nghèo xác không có lấy một đồng tiền dính túi.
Hai thằng kẻ cướp vẫn dọa:
- Thôi đừng nhiều lời nữa! Chúng tao chỉ muốn lấy tiền thôi!
Bích nô cô lắc đầu và đưa tay ra dấu là nó không có.
Thằng cướp lớn nói:
- Đưa tiền ra không tao giết chết bây giờ!
Thằng nhỏ lặp lại:
- Giết chết!
- - Giết xong giết cả bố nó nữa!
- Giết cả bố nó nữa!
Bích nô cô la lên một giọng thất vọng:
- Không! Không! Đùng giết bố tôi.
Trong khi nó la, mấy đồng tiền trong miệng nó kêu rổn rảng.
- À quân kẻ cướp! Mày dấu mấy đồng tiền ở dưới lưỡi của mày à? Nhổ ra mau!
Bích nô cô vẫn không nhúc nhích.
- Mày giả điếc hử? Một chốc nữa mày sẽ coi tao! Chúng tao sẽ làm cho mày phải nhổ ra cho mà xem.
Một thằng chụp lấy chóp mũi Bích nô cô, một thằng cầm lấy càm nó kéo thật mạnh để nó phải há mồm ra, nhưng vẫn vô hiệu. Miệng Bích nô cô ngậm chặt như ai lấy đinh đóng khít lại.
Thằng cướp nhỏ lấy ra một con dao định thọc cái lưỡi vào mồm Bích nô cô mà nạy. Nhưng Thằng người gỗ nhanh như chớp, chụp chân tên cướp cắn một miếng, đứt lìa và nhổ ra đất. Nhưng nó ngạc nhiên biết bao, miếng thịt nó vừa nhổ ra chỉ là một cái chân mèo.
Thắng được một trận đầu, Bích nô cô trở nên bạo dạn, lấy tay cào cấu hai tên cướp để thoát thân. Nó nhảy qua rào và băng qua các cánh đồng. Bọn cướp đuổi theo nó như chó săn đuổi bắt thỏ. Và cái thằng cụt cẳng, không biết nó đã làm thế nào để chạy nhảy mà đuổi theo được.
Chạy được chừng mười lăm cây số, Bích nô cô mệt quá, nó thấy nguy mất rồi nên leo lên cây sồi cao vút và ngồi trên một cành cây gần đọt. Hai tên cướp cũng định leo thử nhưng chúng vừa lên đến lưng chừng thì đã phải tụt xuống và ngã lăn ra đất, chân tay đều trợt cả! Nhưng chúng vẫn không chịu thua, nhặt củi khô để đốt. Chẳng bao lâu, gió vụt thổi, cây sồi cháy phật lên như một ngọn đèn.
Bích nô cô không muốn chết như một con chim bồ câu quay. Nó đánh phóc một cái nhảy xuống, rồi lủi vào đám ruộng nho.
Bọn cướp lại đuổi theo nó, như không biết nhọc mệt là gì.
Trời lần lần tỏ rạng, Bích nô cô đang chạy thì thấy trước mặt một ciá hố rộng và sâu, nước đục ngầu như cà phê sữa.
Làm sao bây giờ?
Nó đếm:
- Một … hai …ba … rồi thì đánh một phóc nhảy qua bờ bên kia.
- Bọn cướp cũng nhảy theo nhưng đến được nữa chừng thì rơi tõm xuống hố, nước bắn lên tung toé.
- Bích nô cô bật cười, nhưng vẫn chạy:
- Giỏi đó! Các ông tướng cướp ơi!
Bích nô cô tưởng chúng đã chết chìm mất rồi, nhưng khi ngảnh nhìn lại thấy hai thằng kia vẫn mải miết chạy theo sau lưng nó, cái bao trùm trền đầu, nước chảy xuống ròng ròng như hai cái thúng lủng.
Những Cuộc Phiêu Lưu Của Pinocchio Những Cuộc Phiêu Lưu Của Pinocchio - Carlo Collodi Những Cuộc Phiêu Lưu Của Pinocchio