Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Warriors: The New Prophecy #1: Midnight
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6972 / 137
Cập nhật: 2015-11-21 07:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hân Lá bắt lấy một con chuột đồng trên đường trở về trại, và trượt xuống khe núi với con mồi trong quai hàm, hy vọng tất cả mọi mèo khi nhìn thấy sẽ nghĩ rằng cô ra ngoài sớm chỉ để săn mồi. Đầu óc cô bây giờ chỉ toàn suy nghĩ về sự ra đi của chị gái, và lời tiên tri của bộ tộc Sao quấn lấy chân Sóc và Vuốt Mâm Xôi như sương sớm bám lấy những cành cây của bụi cây kim tước.
Khi xuất hiện từ trảng trống, cô nghe Lông Chuột ngao to. "Vuốt Mâm Xôi là kẻ lười biếng! Bình minh qua lâu rồi, và anh ta vẫn chưa dậy. Tôi muốn có câu ấy trong đội đi săn."
"Tôi sẽ đánh thức cậu ấy." Tim Sáng, mèo ngồi với Lông Chuột ở gần bụi tầm mà, đứng dậy và chui vào hang chiến binh.
Chân Lá cảm thấy bụng lạnh toát tưởng tượng những gì sẽ xảy ra với bộ tộc Sấm khi họ phát hiện Vuốt Mâm Xôi cùng chân Sóc biến mất. Ngay lúc đó, Da Bụi xuất hiện từ nhà trẻ và tiến về hang lính nhỏ, nơi chân Trắng và chân Chuột Chù đang sưởi nắng.
"Chào," ông chiến binh màu nâu chào chúng. "Chân Sóc đâu rồi? Nó ốm à? Con bé hiếm khi ra ngoài bây giờ - trước khi đã ăn chút mồi tươi."
Chân Trắng và chân Chuột Chù trao đổi ánh mắt. "Chúng con không thấy cô ấy," chân Trắng meo. "Cô ấy không ngủ trong hang tối qua."
Chân Lá thấy Da Bụi đảo mắt. "Nó đang làm cái gì vậy?"
Tim Sáng chui ra từ hang chiến binh và chạy tới chỗ Lông Chuột. Chân Lá chạy lon ton tới đống mồi tươi với con chuột đồng để có thể nghe xem họ nói với nhau những gì.
"Vuốt Mâm Xôi không có ở đây," Tim Sáng báo cáo.
"Cái gì?" Đuôi của Lông Chuột phất lên ngạc nhiên. "Vậy thì cậu ta ở đâu?"
Tim Sáng nhún vai. "Có lẽ cậu ấy đã ra ngoài đi săn rồi. Không sao đâu, Lông Chuột. Đuôi Mây và tôi sẽ đi cùng chị."
"Tốt." Lông Chuột nhún vai, và ngay khi Đuôi Mây xuất hiện ở hang chiến binh, nheo nheo mắt ngái ngủ, cô gọi thêm chân Nhện, và cả bốn mèo ra khỏi trại.
Trong khi đó, Da Bụi lại chỗ đống mồi tươi, cáu kỉnh hỏi bộ tộc Sao nói cho ông ấy biết ông ấy phải làm mèo bảo trợ thế nào với một lính nhỏ nếu cô ấy không bao giờ ở chỗ mà nó cần phải ở đó.
"Nếu cháu thấy chị mình," ông gầm gừ với chân Lá, "nói con bé tôi ở nhà trẻ. Và tốt hơn là đừng tự ra ngoài nữa." Ông tóm lấy một con chim sáo đã và tiến tới chỗ Mây Dương Xỉ.
Chân Lá nhìn ông đi trước khi quay về đường hầm dương xỉ trở về hang của mèo lang y. Cô thấy nhẹ nhõm khi Da Bụi không hỏi về chân Sóc, nhưng cô biết trước khi hai mèo đó trở về, chắc chắn sẽ có nhiều câu hỏi về họ. Và cô không có ý định sẽ trở lời.
Giữa trưa, những tin đồn bắt đầu bay khắp trại. Trên suốt đoạn đường cô đi lấy mồi tươi cho Da Xỉ Than ở trảng trống chính, chân Lá nghe Sao Lửa ra lệnh cho đội tuần tra để mắt tới hai mèo mất tích.
"Vì Vuốt Mâm Xôi đã đuổi theo chân Sóc, đúng không?" Đuôi Mây nhận xét, mắt ông bừng sáng vẻ thích thủ. "Hay đấy, con bé là mèo trẻ hấp dẫn; tôi sẽ nói với nó điều đó."
"Ta không thể nghĩ ra được là chúng đang làm gì," Sao Lửa thông báo đầy lo lắng. "Ta sẽ biết mọi thứ khi chúng trở về."
Chân Lá cúi đầu, giả vờ chọn một con mồi, trong khi những chiến binh khác giải tán, để bố và mẹ cô lại với nhau.
"Anh biết," Bão Cát meo với Sao Lửa. "Vằn Xám đã nói với em mọi chuyện xảy ra vào đêm qua, khi anh đi tìm chúng một mình. Có vẻ như Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc không trở về một thời gian. Từ những gì Vằn Xám nói về con đường mà anh đi tìm chúng, em không ngạc nhiên khi chúng muốn đi đâu đó một thời gian.
"Anh đã không để chúng phải đau khổ đến thế phải không?" Sao Lửa meo lo lắng. "Không đến mức để chúng phải bỏ trại như vậy chứ?"
Bão Cát nhìn vào mắt anh bằng đôi mắt xanh lá như của chân Sóc. "Em đã nói với anh bao nhiều lần là anh đừng bao giờ chỉ trích hay ra lệnh cho con bé. Nó sẽ làm điều ngược lại chỉ để chống đối."
"Anh biết." Sao Lửa thở nặng nề. "Chỉ vì lời tiên tri... lửa và cọp cùng nhau, gây nguy hiểm cho khu rừng. Anh nghĩ sau khi chúng ta đuổi được bộ tộc Máu, bộ tộc sẽ được sống trong hòa bình."
"Chúng ta đã có nhiều mùa trăng sống trong hòa bình. Bão Cát ấn mõm vào má Sao Lửa. "Tất cả phải cảm ơn anh. Nếu có thêm nguy hiểm đến với khu rừng, đó không phải là lỗi của anh. Em đã suy nghĩ về điềm báo," cô ngồi xuống với cái liếc nhanh ra xung quanh để chắc chắn không chiến binh nào nghe được.
Chân Lá bắt đầu cảm thấy tội lỗi, phân vân xem cô có nên ra khỏi chỗ núp từ sau đám mồi tươi, nhưng nếu mẹ biết cô ở đó, bà sẽ chú ý tới cô; sau tất cả, chân Lá thật sự đã biết thông điệp từ bộ tộc Sao.
"Nó đề cập đến lửa và cọp, và nguy hiểm," Bão Cát tiếp, "nhưng nó không nói lửa và cọp sẽ là nguyên nhângây ra nguy hiểm, đúng không?"
Chân Lá thấy toàn thân Sao Lửa rùng mình, bộ lông màu lửa gợn sóng.
"Em đúng!" ông thì thầm. "Lời tiên tri có nghĩa là chúng sẽ cứu bộ tộc khỏi nguy hiểm."
"Có thể."
Sao Lửa căng mình, bất ngờ nhìn như trẻ lại. "Không có gì quan trọng hơn việc đưa chúng trở lại!" ông như vỡ tung. "Anh sẽ dẫn đầu đội tuần tra."
"Em sẽ đi cùng anh," Bão Cát meo. Cất cao giọng, cô thêm, "Chân Lá, con đang tốn thời gian để ngửi từng miếng mồi trong đống mồi tươi đó đấy. Da Xỉ Than đang đợi - và hãy nhớ là đã con hứa không nói gì cho mọi mèo về thông điệp từ bộ tộc Sao."
"Vâng, Bão Cát." Chân Lá nhặt con chuột đồng và trở về hang của mèo lang y. Cô tự hỏi có nên thừa nhận chị mình đã nói với cô về cuộc hành trình - nhưng cô cũng đã hứa với chân Sóc là sẽ giữ im lặng.
Gánh nặng về việc giữ bí mật lời tiên tri của hai mèo đè nặng lên bộ lông cô như những hạt mưa. Cô không biết cùng một lúc mình sẽ giữ hai lời hứa như thế nào, với việc đảm bảo trung thành với lời thề như một mèo lang y chỉ vì những điều tốt nhất cho bộ tộc.
Sau vài ngày nghỉ, Da Xỉ Than giữ cho chân Lá luôn bận bịu với đống thảo dược, phân loại ra thứ nào cần trước khi mùi là trụi đến. Mặt trời đã lặn và không khí lạnh lẽo tràn xuống khi họ nghe có tiếng mèo chui qua đường hầm kim tước.
"Là Sao Lửa," Da Xỉ Than meo, liếc nhanh về phía miệng hang. "Con làm tiếp đi, ta đi xem xem ông ấy muốn làm gì."
Chân Lá thấy biết ơn vì được ở sau tảng đá mà đếm quả bách xù. Cô nhìn thấy cha mình ra ngoài, ánh mặt trời đã tắt trên bộ lông rực lửa của ông, nó phải lùi ra xa để cha không nhìn thấy.
"Không có dấu hiệu gì của chúng ở mọi nơi." Giọng ông nghe mệt mỏi. "Tôi cố gắng đi theo dấu mùi, nhưng cơn mưa đêm qua đã rửa trôi đi tất cả. Chúng có thể ở đâu. Da Xỉ Than, em nghĩ tôi nên làm gì bây giờ?"
"Em không thấy ngài có thể làm gì khác được nữa đâu, ngoại trừ việc ngừng lo lắng." Giọng Da Xỉ Than nhanh nhưng đầy cảm thông. "Em còn nhớ một đôi lính nhỏ luôn luôn lén đi vì một lí do nào đó. Đã không có gì nguy hại với chúng cả."
"Tôi và Vằn Xám? Chuyện đó khác. Chân Sóc..."
"Chân Sóc có một chiến binh trẻ tuổi mạnh mẽ đi cùng. Vuốt Mâm Xôi sẽ chăm sóc cô ấy."
Một khoảng khắc im lặng trôi qua. Chân Lá liều lĩnh liếc nhìn cha từ phía sau tảng đá, ông đang ngồi cúi đầu. Trông ông như đã bị đánh bại hoàn toàn, tim chân Lá nghẹn lại đau đớn. Cô muốn đến và an ủi ông ấy, nhưng không có sự dễ chịu nào mà cô có thể làm với cái giọng vỡ vụn nghẹn ngào của mình.
"Là lỗi của tôi," Sao Lửa hạ thấp mình, giọng run rẩy. "Tôi không nên nói với chúng như thế. Nếu chúng không trở về, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình."
"Tất nhiên chúng sẽ trở về. Khu rừng an toàn hơn tất thảy. Chúng sẽ nhận ra, đây là nơi tốt nhất để được ăn và được che chở.
"Có thể." Sao Lửa có vẻ không bị thuyết phục. Nhưng ông không nói gì thêm, mà đứng dậy và biến mất vào đường hầm dương xỉ.
Khi ông đi, Da Xỉ Than trở về hang. "Chân Lá," bà meo. "Con biết chị gái con đang ở đâu phải không?"
Chân Lá đuổi theo một trái bách xù trên nền đá, tránh cái nhìn từ mèo bảo trợ. Khi nghĩ về chân Sóc, cô cảm thấy ấm áp và thoải mái, và cả sự hiện diện của những mèo khác. Cô đoán họ đang ở chỗ chân Quạ, nhưng cô không chắc. Cô trả lời thành thực, "Không, Da Xỉ Than, con không biết chị ấy ở đâu cả."
"Hừm..." chân Lá nhận ra Da Xỉ Than đang nhìn mình, và cô không thấy trong ánh mắt của mèo bảo trợ có sự tức giận, chỉ có sự thông minh và khó hiểu ẩn sâu trong đôi mắt bà. "Nếu con biết, con sẽ nói với ta, phải không? Lòng trung thành của mèo lang y không giống những mèo khác, nhưng cuối cùng chúng ta cũng đều trung thành với bộ tộc Sao và bốn bộ tộc trong rừng."
Chân Lá gật đầu, nhẹ nhõm khi mèo bảo trợ quay đi và kiểm tra lá cúc vàng.
Mình không nói dối bà ấy, chân Lá tự nhủ trong khổ sở. Nhưng không có tác dụng. Lời tiên tri của bộ tộc Sao hoặc không, cô biết luật chiến binh quan trọng như thế nào với mọi mèo trong bộ tộc. Một trong những điều sai trái nhất của một lính nhỏ đó là nói dối mèo bảo trợ, cho dù cô chỉ nói sự thật, chân Lá cảm thấy tội lỗi tuyệt vọng.
Ôi, chân Sóc, cô tuyệt vọng. Tại sao chị lại đi chứ?
Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1: Nửa Đêm Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1: Nửa Đêm - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1:  Nửa Đêm