Số lần đọc/download: 197 / 11
Cập nhật: 2019-12-06 09:02:42 +0700
Chương 14 - Một Buổi Chiều Trên Sông
K
hi Stuart đến chỗ dựng trại trên bờ sông, nó mệt vã người và nóng nực. Nó đặt chiếc xuồng xuống nước và buồn rầu thấy xuồng bị rò tệ hại. Vỏ cây bạch dương ở mũi xuồng được khâu lại với nhau bằng dây, và nước chui qua những mối khâu. Chỉ có vài giây mà chiếc xuồng đã ngập nước đến một nửa.
“Khốn kiếp!” Stuart nói, “mình bị lừa rồi.” Nó đã phải trả bảy mươi sáu xu cho một cái xuồng kiểu của người Da đỏ thật bằng vỏ bạch dương, để rồi hóa ra là xuồng thủng.
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp,” nó lẩm bẩm.
Thế rồi nó tát nước trong xuồng ra, lôi xuồng lên bờ để sửa. Nó biết nó không thể đưa Harriet ra sông trên một chiếc xuồng thủng – cô ấy sẽ không thích thế. Mặc dù mệt mỏi, nó vẫn trèo lên một cây vân sam và kiếm ít mủ vân sam. Với cái này nó trám vào những lỗ khâu và ngăn rò nước. Mặc dù vậy, chiếc xuồng hóa ra là một món đồ thủ công nhỏ bé xộc xệch. Phải Stuart mà không nhiều kinh nghiệm sông nước thì đã rơi vào rắc rối trầm trọng với cái xuồng rồi.
Mà ngay cả có là đồ lưu niệm thì đây cũng là một cái xuồng khá chồng chềnh. Stuart mang đá từ bờ ra mép nước và lấy đá dằn cái xuồng cho đến khi xuồng bồng bềnh thăng bằng và đều đặn. Nó làm một chỗ tựa lung để Harriet có thể tựa lưng vào và lướt những ngón tay trong làn nước nếu cô ấy muốn. Nó cũng làm một cái gối bằng cách thắt một cái khăn mùi soa sạch của nó quanh một túm rêu. Rồi nó đi lấy một mái chèo để tập chèo. Nó giận dữ vì đã không có thứ gì tốt hơn để làm mái chèo ngoài một cái thìa giấy, nhưng nó quýêt định rồi, cũng chẳng thể làm gì hơn. Nó tự hỏi không hiểu Harriet có nhận ra rằng mái chèo của nó thực ra chì là một cái thìa ăn kem thôi không?
Cả chiều hôm đó Stuart làm việc trên cái xuồng, chỉnh mớ đá dằn xuống, trám mấy lỗ khâu, và sắp xếp mọi thứ ngăn nắp cho ngày hôm sau. Nó không nghĩ gì ngoài cuộc hẹn của nó với Harriet. Vào bữa tối, nó lấy ra cây rìu, đốn một cây bồ công anh, mở một hộp giăm bông nướng và chén một bữa tối nhẹ nhàng với giăm bông và sữa bồ công anh, sau bữa tối, nó ngả người dựa vào một cây dương xỉ, cắn ít nhựa cây vân sam để nhai, và nằm đó, trên bờ sông mà mơ màng và nhai kẹo. Trong tưởng tượng của Stuart, nó tập dượt từng chi tiết của chuyến đi ngày mai với Harriet. Mắt nhắm ngiền, nó dường như thấy mọi chuyện mồn một – cô ấy trông sẽ ra sao khi bước xuống con đường nhỏ dẫn đến bờ nước, dòng sông sẽ bình yên và lặng lờ ra sao trong ánh chiều chạng vạng, chiếc xuồng trông sẽ thanh nhã ra sao, được neo ngay trên bờ nước. Trong tưởng tượng, nó sống từng phút của cái buổi chiều cùng nhau ấy. Cả hai sẽ chèo đến một phiến lá hoa súng ở đầu dòng, và nó sẽ mời Harret bước lên phiến lá mà ngồi một lúc. Stuart dự định mặc quần bơi ở bên dưới lớp quần áo ngoài để có thể phóng từ phiến lá xuống dòng nước lạnh. Nó sẽ bơi trườn, lên lên xuống xuống vòng quanh phiến lá súng, trong khi Harriet quan sát, thán phục tài bơi lội của nó.
(Stuart nhai cục nhựa vân sam thật nhanh trong lúc mơ tưởng tới tình tiết này trong chuyện).
Bất thình lình Stuart mở mắt và ngồi dậy. nó nghĩ tới lá thư đã gửi và thắc mắc thư được phát chưa. Dĩ nhiên đó là một lá thư bé đến bất thường và dễ bị bỏ sót trong thùng thư lắm. Ý nghĩ này làm nó chìm ngập trong sợ hãi và lo lắng. Nhưng chẳng mấy chốc mà nó để cho những ý nghĩ của mình quay về với dòng sông, và khi nó nằm đó, một cây liễu bắt đầu ngân nga bên bờ đối diện, bóng tối tràn ra khắp mặt đất, và Stuart rơi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau trời mới hé đã đầy mây, Stuart phải vào thành phố để thay dầu cho xe, và thế là nó dấu chiếc xuống dưới mấy cái lá, buộc chặt chiếc xuồng vào một cục đá, và ra đi lo mấy việc lặt vặt, vẫn còn nghĩ về Harrriet và ước gì trời đẹp hơn. Trời ngó bộ muốn mưa. Từ làng quay về, Stuart bị nhức đầu, nhưng nó hị vọng sẽ ổn hơn trước năm giờ chiều. Nó cảm thấy khá là căng thẳng, vỉ trước giờ nó chưa từng đưa cô gái nào đi chơi xuồng. Nó để hẳn cả buổi chiều nằm vạ vật, thử các áo sơ mi khác nhau xem cái nào nào mặc đẹp nhất, rồi chải bộ ria. Cú mỗi khi phát hiện ra nách áo ướt vì cănh thẳng là nó lại thay ngay một cái áo sạch, và dĩ nhiên phải thay một cái áo khô. Nó thay một cái áo sạch lúc hai giờ, một cái khác lúc ba giờ, và một cái khác lúc bốn giờ mười lăm. Việc này ngốn gần hết buổi chiều. Khi gần tới năm giờ, Stuart càng lúc càng căng thẳng. Nó cứ nhìn đồng hồ lại liếc lên con đường mòn, chải tóc, tự hỏi mình, và bồn chồn. Trời trở lạnh và Stuart gần như chắc chắn rồi sẽ mưa. Nó không tưởng tượng nổi nó phải làm gì nếu trời mưa ngay khi Harriet Ames xuất hiện để cùng đi xuống.
Cuối cùng cũng tới năm giờ, Stuart nghe tiếng ai đó đi trên con đường mòn. Đó là Harriet. Cô đã chấp nhận lơi mời của nó. Stuart quăng mình lên một gốc cây và cố tạo một tác phong thoải mái, như thể nó đã quen đưa các cô gái đi chơi. Nó chờ cho tời khi Harriet còn cách có vài feet thì đứng dậy.
“À, chào,” nó nói, cố giữ giọng không run rẩy.
“Phải anh Little không ạ?” Harriet hỏi.
“Vâng,” Stuart nói. “Cô tới thật hay quá.”
“Vâng, thật tốt là anh đã mời tôi,” Harriet đáp. Cô mặc một chiếc áo len dài tay màu trắng, một chiếc váy bằng vải tuýt, đôi tất ngắn bằng len trắng, và đi đôi giày đế mềm. Tóc cô cột lại bằng một chiếc khăn tay màu sắc rực rỡ, và stuart nhận thấy cô mang trên tay một hộp kẹo bạc hà.
“Không có chi, làm được vậy tôi vui lắm,” Stuart nói. “Tôi chỉ ước gì thời tiết tốt hơn cho chúng ta. Coi bộ khá nồm, cô có thấy thế không?” Stuart cố làm cho giọng mình có âm điệu của người Anh.
Harriet nhìn trời và gật đầu. “Ồ, vâng,” cô nói, “mưa thì cứ mưa.”
“Dĩ nhiên rồi,” Stuart lặp lại, “mưa thì cứ mưa. Xuồng của tôi cách đây một quãng, trên bờ. Để tôi giúp cô qua mấy chỗ gồ ghề này trên lối đi nhé?” Về bản chất, Stuart là một con chuột rất lịch, nhưng Harriet nói cô không cần giúp đỡ. Cô là một cô gái năng động và không hề dễ ngã dễ vấp. Stuart dẫn đường tới chỗ nó giấu chiếc xuồng, và Harriet đi theo, nhưng khi tới nơi, Stuart kinh hoàng khi nhận thấy chiếc xuồng không còn đó. Xuồng đã biến mất.
Trái tim Stuart rũ xuống. Nó thấy muốn òa khóc.
“Chiếc xuồng mất rồi,” nó rên rỉ.
Thế rồi nó chạy như điên lên lên xuống xuống dọc bờ nước, tìm kiếm khắp nơi. Harriet tham gia cuộc tìm kiếm, và sau một chốc cả hai đã tìm thấy cái xuồng, nhưng chỉ còn một đống ngổn ngang. Đứa nào không biết đã nghịch chiếc xuồng. Một mẩu dây to buộc vào một đầu. Bao đá dằn đã mất tiêu. Cái gối cũng mất. Cái tựa lưng cũng mất. Cục nhựa cây vân sam đã bung ra khỏi đường may. Mọi thứ phủ đầy bùn, và một trong hai mái chèo bị uốn đến cong vẹo.
Thật là một đồng hoang tàn. Đúng cái kiểu một chiếc thuyền vỏ bạch dương sau khi bị mấy thằng con trai lớn xác nghịch ngợm.
Stuart tan nát cõi lòng. Nó không biết phải làm sao. Nó ngồi xuống trên một nhành cây con và vùi đầu vào trong hai bàn tay. “Ôi thôi,” nó cứ nói đi nói lại. “Ôi thôi...”
“Rắc rối gì thế?” Harriet hỏi.
“Cô Ames à,” Stuart nói giọng run run, “tôi đảm bảo với cô, tôi đã thu xếp mọi thứ đâu vào đấy, mọi thứ. Và giờ thì nhìn kìa!”
Harriet muốn sửa lại cái xuồng và cứ tiếp tục bơi ra sông, nhưng Stuart không chịu nổi ý tưởng này.
“Vô ích thôi,” nó cay đắng, “không cách gì giống hết được đâu.”
“Giống hệt như cái gì?” Harriet hỏi.
“Giống hệt như đáng ra phải thế, như hôm qua tôi đã nghĩ về nó. Tôi e rằng một người phụ nữ sẽ không hiểu nổi những việc thế này. Nhìn sợi dây kia xem! Nó buộc chặt đến nỗi tôi không bao giờ tháo ra được nữa.”
“Chà,” Harriet gợi ý, “hay chúng ta cứ để nó lơ lửng trong dòng nước và kéo lê phía sau ta?”
Stuart nhìn cô tuyệt vọng. “Cô đã bao giờ thấy một người Da đỏ chèo thuyền dọc một con sông yên ả đẹp đẽ với một đoạn dây thừng to kéo phía sau chưa?” Nó hỏi.
“Thì mình giả vờ mình đang câu cá,” Harriet nói, không nhận ra rằng có những người hay cầu kỳ hóa chuyện tàu thuyền.
“Tôi không muốn giả vờ câu cá,” Stuart kêu lên, tuyệt vọng. “Thêm nữa, nhìn đám bùn mà xem! Nhìn đi!” Giờ thì nó đang la hét.
Harriet ngồi xuống bên cạnh Stuart trên nhánh cây con. Cô đưa nó một cái kẹo bạc hà nhưng nó lắc đầu. “Thôi,” cô nói, “trời bắt đầu mưa rồi, và tôi nghĩ tôi chạy đi thì hơn nếu anh không dẫn tôi đi chèo xuồng nữa. Tôi không hiểu sao anh phải ngồi đấy mà rầu rĩ cơ chứ. Anh có muốn đến nhà tôi chơi không? Sau bữa tối anh có thể đưa tôi đi nhảy ở Câu lạc bộ Đồng quê. Có thể anh sẽ vui lên đấy.”
“Không, cảm ơn,” Stuart đáp. “Tôi không biết nhảy. Mà sáng mai tôi định đi sớm rồi. Có lẽ tôi sẽ lên đường lúc rạng sáng.”
“Thế anh định ngủ đây trong trời mưa thế này à?” Harriet hỏi.
“Chắc chắn rồi,” Stuart nói. “Tôi sẽ luồn dưới cái xuồng.”
Harriet nhún vai. “Vậy thì,” cô nói, “tạm biệt, anh Little.”
“Tạm biệt cô Ames,” Stuart nói. “Rất tiếc vì buổi chiều trên sông lại phải kết thúc thế này.”
“Tôi cũng rất tiếc,” Harriet nói. Và cô bước đi dọc theo lối mòn hướng về đường Tracy, để lại Stuart một mình với những giấc mộng tan tành và chiếc xuồng tan nát.