A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hời gian nghỉ trưa, tầng mười tám của tập đoàn Uông thị.
"Tư Nam," Thước Nhã tò mò nhìn Tư Nam, "Nghe nói ngày mai nhà em tổ chức nướng thịt à, em không có ở nhà sao?"
"Chị Thước Nhã cũng đi à?"
"Đúng vậy, giám đốc Đường cũng có mời chị." Thước Nhã gật đầu, "Tu chắc là cũng đi?"
"Hả?" Tư Nam quay đầu nhìn về phía Tu đang đứng bên cửa sổ ở hành lang.
"Đúng vậy!" Tu cũng gật đầu, "A Kha cũng sẽ đi cùng."
"Không thể nào?" Tư nam lắc lắc đầu, "Em đang muốn đi trốn, các người tại sao cũng đến, em đây làm sao mà trốn được chứ hả?"
"Đúng là vậy đó!" Thước Nhã người, "Nếu em có can đảm chạy trốn, chị thấy phòng của em cũng sẽ có chung vận mệnh với vạn lí trường thành năm nào đó!"
"Có ý gì?"
"Chính là các cô đại khái sẽ biến thành Mạnh Khương rồi khóc lóc đó!"
Tư Nam cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng trên trán mình: "Đó, đó không phải là em không được đi ra ngoài, em đang định đi biển mà."
"Gấu gấu!" (Anh cũng muốn đi biển!) bất quá, như vậy có thể nhìn thấy những bộ mặt khác nhau của những người khác, hoặc là sẽ có phát hiện mới!
"Ôi, không biết hôm nay Phong Lân có tỉnh lại không nữa!" Tu nhăn mặt cau mày nhìn về phòng làm việc của tổng tài.
"Có việc à?" Thước Nhã hỏi.
"Uh." Ánh mắt Tu nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, "Không biết bên nhà Tỉnh Thượng nói cái gì mà đã thuyết phục được lão tổng tài, đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ rồi!"
"Anh nói hôn lễ của tổng tài với Tỉnh Thượng Đan kia đó hả?" Thước Nhã trừng to mắt.
"Đúng vậy!" Tu nhíu chặt mi, hai mắt liếc về phía Tư Nam, "Anh mới không tin Phong Lân sẽ đi lấy cái người tự cho mình là mĩ nhân kia đâu!"
"Cô Tỉnh Thượng kia vốn rất đẹp mà." Tư Nam tựa vào cạnh bàn Thước Nhã, lời trong miệng nói ra tuy là lời nói thật, nhưng mà trong lòng lại khó tránh khỏi cảm giác chua xót.
"Xinh đẹp thì sao?" Tu cười cười, "Phong Lân nếu như mà muốn có mĩ nữ, vậy thì phụ nữ xếp hàng vòng quanh Uông thị mười vòng chắc mới đủ quá!"
"Không phải là hôn thê sao?" Nghe Tu nói khoa trương như vậy, Tư Nam cười cười, "Chắc là phải yêu thích lẫn nhau chứ?"
"Có quỉ mới đi thích cô ta!" Thước Nhã trề môi.
"Ha ha," Tu cũng gật đầu, "Phong Lân cho dù bị mù cũng không có khả năng đi thích người phụ nữ đó!"
"Tại sao vậy? Gia thế cũng có, dung mạo cũng có, không phải thường mấy nhà giàu cũng thường làm thế này sao?" Tư Nam nghi hoặc nhìn hai người trước mặt.
"Gấu gầu gấu gâu!" (Xem ra hai người cũng tinh mắt!)
"Em coi, A Kim cũng không tin tổng tài sẽ thích người phụ nữ kia!" Thước Nhã cười, nhìn vẻ mặt A Kim, tự nhiên thấy được sao đê tiện quá chừng, thật sự là một con chó có trách nhiệm.
"Phong Lân mặc dù thoạt nhìn rất hoa tâm, nhưng cậu ấy vẫn rất phản đối việc dùng tấm áo tình cảm để che dấu lợi ích bên trong." Tu giải thích, "Anh nghĩ, trong lòng cậu ấy đã có người để thích rồi!"
"Gấu gấu!" (Chính là em đó!) A Kim gọi Tư Nam.
Oh, anh không phải là người cần tới hôn nhân vì lợi ích, anh đã có người để thích rồi. "Tư Nam, anh thích em, em thích anh không?" Nghĩ đến anh đã từng nói những lời này, trái tim Tư Nam lại đập loạn không bình tĩnh lại được.
"Tư Nam, em có khỏe không? Mặt em tại sao đỏ vậy hả?" Thước Nhã nhìn Tư Nam, là lạ thế nào ấy, tại sao lại đột nhiên đỏ mặt lên như vậy.
"Oh, không có gì đâu." Tư Nam cười cười lắc đầu, "Em đi thăm xem Phong Lân có tỉnh lại không nha!" Vừa nói xong liền xoay người đi vào phòng nghỉ ngơi của tổng tài.
"Anh ấy có tỉnh lại không?" Tư Nam hỏi Phan Già.
Lắc đầu, Phan Già kiểm tra qua một lần, quay đầu ra nhìn Tư Nam: "Em có việc gì à?"
"Không có việc gì cả!"
"Vậy thì xem chừng anh ta giúp tôi một lát, tôi muốn đi mua chocolate." Phan Già đứng dậy, "Không có chocolate ăn, tâm tình thật sự rất sa sút."
"Hi hi, được!"
"Tôi đi một lát sẽ về ngay, có muốn mua về cho em một thanh không?"
"Được đó, cảm ơn!"
"Ok!" Phan Già sửa sang lại vạt áo đi ra ngoài.
Yên lặng ngồi ở bên giường, nhìn người đang chìm trong giấc ngủ sâu trên đó: "Nếu như những gì anh nói là sự thật, em làm sao để có thể tiếp nhận anh đây? Nếu như đó là sự thật, em đương nhiên nguyện ý cùng anh một chỗ, nhưng mà, em thật sự không thể để anh bị hãm vào hoàn cảnh bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ đáng xấu hổ đó được, dù sao anh là người được những người xung quanh chú ý, không giống như em, không ai để ý tới." Thanh âm Tư Nam nhỏ như mèo kêu.
Mình cũng nghe vừa kịp! A Kim nhân tiện ghé vào cửa, nghe thấy y nhỏ nhẹ nói, xoay người lặng lẽ đi vào trong kho.
Ngón tay mềm nhẹ êm ái vuốt ve lên khuôn mặt đang trong giấc ngủ yên, đầu ngón tay ôn nhu sờ theo đường cong hoàn mĩ nơi khóe miệng, ánh mắt lưu luyến nhìn lên đôi cánh môi gợi cảm như một đóa hoa của anh...
"Anh nhìn hay lắm sao?" Thanh âm thình lình vang lên dọa cho Tư Nam giật hết cả người.
"Anh tỉnh rồi à?" Vội vàng rụt tay lại.
"Trong phòng nóng lắm à?" Uông Phong Lân đưa tay vuốt lên gương mặt Tư Nam, "Mặt tại sao lại đỏ như vậy chứ?"
"Hả?" Tư Nam nghiêng người về sau định trốn, mình cũng có sờ qua thử trên mặt mình, "Đỏ lắm sao?"
Ha ha, thật sự là yêu chết phản ứng đơn thuần này của em mà, "Có mà!"
"Oh, cái kia, em chỉ là, chỉ là thay, thay Phiên Gia MM một chút mà thôi." Tư Nam đứng dậy, "Anh tỉnh rồi, em đi..." Thân thể còn chưa hoàn toàn xoay lại, thì cả người đã bị ngã lên giường nằm lên trên người của người kia.
Uông Phong Lân ôm chặt lấy Tư Nam, nâng cằm người kia lên, đôi môi hướng tới.
"Tư Nam, tôi mua..." Phan Già vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hình ảnh đầy tim hồng kia, cả người đứng chôn ngay cửa.
"Anh..." Tư Nam một phát đẩy Uông Phong Lân ra, xoay người nhìn Phan Già đang há hốc miệng đứng ở cửa, "Cái kia, em, chị..."
"Oh, các người cứ tiếp tục, tiếp tục!" Phan Già xoay người đóng cửa lại, đứng dựa vào phía sau cánh cửa, cảm giác được xung quanh mình toàn tim hồng bay tá lả, là mình nhìn lầm phải không? Vừa rồi hai người đó đang chuẩn bị hôn...
"Em vẫn muốn đứng đó ngẩn người sao?" Uông Phong Lân ở trên giường buồn cười nhìn Tư Nam đang đứng ngẩn người.
"Đều tại anh!" Tư Nam cau mày, "Như vậy... Như vậy..."
"Ha ha, anh tin chắc Phiên Gia MM sẽ không tiết lộ bí mật của chúng ta đâu!" Uông Phong Lân ngồi dậy, kéo Tư Nam xoay người lại, "Thừa nhận thích anh đi!"
"Cái kia... em... cái này..." Bộ dáng không biết phải làm sao cả, làm cho Uông Phong Lân không nhịn được lại hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của ai kia.
Nụ hôn triền miên cuối cùng cũng kết thúc, bởi vì thiếu dưỡng khí mà khuôn mặt ửng hồng hơi gục xuống, hàng lông mi thật dài chợt hiện ra, Uông Phong Lân thật sự là yêu chết được hình ảnh tuyệt sắc trước mắt.
"Tư Nam, em vẫn muốn cúi đầu à?"
"Em.." Tư Nam ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cưng chiều của Uông Phong Lân, đôi môi mềm nhẹ chu lên, "Em thích anh đó, vậy thì sao?"
"Ha ha ha ha, em rốt cuộc cũng thừa nhận rồi." Uông Phong Lân thoải mái cười to, "Chỉ cần em thích anh, vậy là tốt rồi!"
"Có cái gì tốt?" Tư Nam khó hiểu nhìn anh.
"Bởi vì anh cũng thích em mà!" Uông Phong Lân đưa tay nhéo nhẹ lên cái mũi đang chun lại của y, "Như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau rồi."
"Hả? Ở bên nhau?"
"Làm sao vậy?" Em không muốn.
"Không phải đâu," Tư Nam suy nghĩ một chút, "Cái kia..."
"Đó chính là em nguyện ý mà?"
"Em không có?"
"Tư Nam, không cần lo lắng được không? Em sẽ không phá vỡ sự cân bằng trong thế giới của anh, em sẽ soi sáng thế giới của anh." Ngón tay Uông Phong Lân không ngừng vuốt ve trên khuôn mặt Tư Nam, "Tin tưởng anh, được không?"
Ngón tay anh như mang theo sức mạnh có thể trấn an, Tư Nam hít một hơi thật sâu, gật đầu, sau đó lại lắc đầu ngay lập tức: "Không được, chúng ta chỉ mới tiếp xúc một thời gian ngắn như vậy, anh làm sao có thể thích em được."
"Cái này à..." Khóe miệng Uông Phong Lân cong lên, "Nhiều năm trước, anh có cứu một tiểu mĩ nhân ôm một chú chó nhỏ, khi đó anh đã thích người kia rồi, sau này anh lại biết người kia là một bé trai, anh cũng liền đó mà thích bé trai kia!"
"Dạ?" Tư Nam nhìn anh không tin được, "Thật sao?"
"Ha ha." Chỉ cười không nói, tạm thời còn chưa muốn nói cho em biết về chuyện A Kim, dù sao đó cũng là chuyện khó có thể tưởng tượng được, "Tư Nam, anh chỉ muốn em tin tưởng, anh thật sự rất thích em, chúng ta yêu thích lẫn nhau không có gì là không đúng cả, cho nên, em phải thật vui vẻ, được không?"
Tư Nam gật đầu, tự nhiên hoảng hốt không biết những gì diễn ra trước mắt có phải chỉ là một giấc mơ hay không.
"Mặc dù anh rất muốn được ở cùng với em, nhưng mà anh vẫn còn một số chuyện cần giải quyết." Vuốt ve mái tóc mềm của người kia, mắt Uông Phong Lân nhìn ra cửa, "Giúp anh gọi Tu cùng Thước Nhã vào đây được không?"
"Dạ được." Tư Nam đứng lên.
"Chờ một chút," Uông Phong Lân ôm em lại, "Em có muốn ở lại đây một chốc rồi mới ra không?"
"Dạ?"
"Mặt của em vẫn còn rất đỏ!"
"Oh!" Ngón tay vuốt ve má mình, sóng mắt lưu chuyển không dám nhìn tới anh đang nằm trên giường tươi cười cưng chiều, liền hít sâu.
Cảm giác thật kì quái! Tu Nhìn Tư Nam trước mặt: "Tư Nam, em bị bệnh?"
"Đâu có đâu!" Tư Nam vội vàng lắc đầu.
"Nếu không thoải mái thì nghỉ ngơi một chút đi." Hai mắt Tu nhìn vào bên trong, trong phòng nghỉ Phan Già đang nhàn chán tự nghịch ngón tay của mình, khóe mắt lại thường xuyên liếc qua Tư Nam.
"Em thật sự không sao mà! Phong Lân đã tỉnh, nói anh với chị Thước nhã vào trong."
"Được." Tu gật đầu, đẩy cánh cửa phòng nghỉ ra liền nhìn thấy Uông Phong Lân đang dựa đầu vào thành giường hơi cúi mặt cười khúc khích, "Phong Lân, cậu có khỏe không?"
"Hả?" Uông Phong Lân ngẩn đầu, nụ cười tươi rói kia liền thu trở về, thay vào đó là nụ cười mỉm hay dùng, "Tôi tốt lắm, không thể tốt hơn được nữa. Hôm nay có chuyện gì cần nói với tôi không?"
"Có đó! Có tin tức mới đưa lại, nói bên nhà Tỉnh Thượng cùng cha của cậu bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ khi nào cậu tỉnh lại với Tỉnh Thượng Đan rồi." Tu cảm giác Uông Phong Lân không giống mọi khi lắm, mặc dù hắn bình thường cũng luôn mỉm cười, nhưng hôm nay hình như phá lệ được xuất phát từ trong nội tâm.
"Oh? Vậy cứ để bọn họ chuẩn bị đi! Dù sao, cũng không phải tiền của tôi."
"Uông tổng, anh thật sự muốn kết hôn với Tỉnh Thượng Đan?" Thước Nhã không biết tại sao khi mình hỏi câu này khóe mắt lại nhìn về phía Tư Nam.
"Cô cảm thấy thế nào?" Uông Phong Lân cười cười, hai mắt cũng nhìn về phía Tư Nam.
Tư Nam liền đứng lên đi về phía cửa sổ, xoay lưng về phía mọi người, nhìn ra ngoài.
"Chắc là không phải chứ?" Thước Nhã liếc Tu một cái, "Ha ha, Tu vừa mới nói anh có người để thích rồi."
"Đúng vậy," Cũng không hề cố kị, trực tiếp xác nhận, "Hơn nữa, tôi sẽ đối với em ấy cả đời này vĩnh viễn không li khai."
"Ha ha, lời này của anh phải nói trước mặt người kia mới có giá trị chứ?" Khó được nhìn thấy Uông Phong Lân trịnh trọng thề thốt như vậy, đáng tiếc thế nhưng người nghe thấy lại không phải là nhân vật chính, Thước Nhã không khỏi thở dài một tiếng trong lòng.
"Em ấy nghe thấy được." Uông Phong Lân lại cười cười, "Tu, mặc kệ bên kia có làm ra bao nhiêu chuyện rầm rộ, chúng ta bên này không cần phải đáp lại bất kì điều gì cả."
"Tại sao?" Tu cau mày.
"Hừ, muốn ép tôi đi vào con đường bọn họ vạch sẵn sao? Tôi sẽ để cho bọn họ biết cái gì là mất cả chì lẫn chài." Hai mắt lại nhìn về phía Tư Nam thêm lần nữa, "Gần đây công ti hình như cũng không có hoạt động gì mới?"
"Có lễ hội truyền thống thôi." Tu trả lời.
"Oh?" Đi đến nhà Tư Nam tổ chức barbecue, tôi đương nhiên biết! Hại tôi không thể ra biển chơi.
"Giám đốc Đường bên bộ phận truyền thông, chính là anh Hai của Tư Nam, mới mời chúng ta đến nhà cậu ta tham dự tiệc barbecue!" Thước Nhã trả lời.
"Tư Nam? Tôi cũng muốn đi!" Uông Phong Lân nhìn bón lưng của Tư Nam, không biết em đang nghĩ cái gì.
"Hả?" Tư Nam quay người lại, hai mắt sáng ngời chống lại cái nhìn của Uông Phong Lân, "Anh lúc đó sẽ tỉnh lại sao?"
"Anh không biết nữa!" Chỉ cần anh tới nhà em, tùy tiện lúc nào cũng có thể hoán đổi với A Kim.
"Phong Lân, nếu như cậu bất tỉnh, mang cậu đi có tiện không?" Tu vẫn rất tỉnh táo.
"Có sao không?" Uông Phong Lân vẫn tiếp tục nhìn Tư Nam, "Tiện thể thì cứ để tôi ngủ trong phòng Tư Nam là được!" Giường ngủ của em rất dễ chịu nha.
"Anh nói thật à?" Tư Nam khó có thể tin được mà nhìn anh chăm chú.
"Thật chứ!" Uông Phong Lân chớp mắt, bĩu môi, lại giả bộ đáng thương, "Anh xin em đó, cho anh đi với!"
Thước Nhã cảm thấy cằm của mình cùng trái tim bị ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn của trái đất mà rớt xuống, thiếu điều muốn trật khớp.
"Thật sự là bị cậu kéo phiền phức tới mà!" Tu lầm bầm.
"Được rồi! Như vậy đi!" Tư Nam gật đầu, đây là muốn cái gì hả? Còn dám giả bộ đáng thương với em trước mặt Tu cùng Thước Nhã sao!
"Tư Nam, em đúng là tốt nhất nha!" Uông Phong Lân cười tươi như hoa.
Tu cảm thấy cằm cùng tim của mình cũng chịu sự hấp dẫn của trái đất rồi.
"Tu, cậu có biết phiên bản mới sản phẩm công ti chúng ta bị người nào chen vào không?" Uông Phong Lân quay trở lại nghiêm túc hỏi Tu.
"Tỉnh Thượng đó!" Tu trả lời.
"Uh." Uông Phong Lân gật đầu, nếu như không phải đội lốt A Kim, anh có thể vĩnh viễn không biết trong công ti mình còn có nhiều bí mật như vậy, "Vậy cậu cho người điều tra thu thập lại toàn bộ tư liệu liên quan tới sản phẩm mới."
"Đã biết," Tu gật đầu đáp ứng, ngay cả lúc hôn mê mà cũng có thể phát hiện ra được vấn đề, thật sự là không thể không bội phục người này.
...
"Mang chó tới nhà tôi?" Đường Tư Viễn nhìn mĩ nữ trước mặt, "Không được, không được! A Kim cũng đã mười ba tuổi rồi, không thể giao phối được nữa."
"Nhưng mà, A Kim thông minh như vậy, có A Kim là ba, chó con nhất định sẽ rất thông minh nha!" Mĩ nữ Thiên Thiên bên bộ phận ngoại giao chống tay lên mặt bàn của Đường Tư Viễn, hai khối cầu trước ngực không ngừng lúc lắc trước mặt Đường Tư Viễn.
"Không được!" Tiểu Thanh bưng tách café đi vào, "A Kim là con chó vừa thông minh lại đẹp trai, làm sao có thể dây dưa với mấy con chó giống bình thường chứ?"
"Coco nhà tôi cũng là chó vàng nha!" Thiên Thiên nói.
"Tóm lại không được là không được!" Tiểu Thanh lắc lắc đầu.
"Đúng vậy, không được!" Đường Tư Viễn cũng lắc đầu, bất quá, không biết A Kim bị Coco kia dây dưa thì sẽ bày ra bộ dáng gì nữa? Tại sao mình lại giống như là rất chờ mong được nhìn thấy bộ dáng phát điên của A Kim như vậy chứ?
"Giám đốc Đường..." Thiên Thiên mang theo ánh mắt chất chứa mười phần mị lực, ra sức chớp chớp với Đường Tư Viễn.
"Như vậy đi, cô có thể mang chó theo, nhưng mà nếu A Kim không chịu, thì cũng đừng trách tôi." Đường Tư Viễn làm bộ như không thấy điện quang kia, "Dù sao ở trong nhà tôi A Kim chỉ nghe lời mỗi một mình Tư Nam thôi."
"Được, tôi sẽ cẩn thận." Lưu lại một tia điện xẹt một ngàn vol, Thiên Thiên sau đó mới xoay người rời đi.
Tiểu Thanh oán niệm: "Giám đốc Đường, anh đúng là nhân phẩm xấu xa!"
"Sao vậy?"
"Chỉ vì chuyện của hai người, anh liền mang trinh tiết của A Kim ra bán đứng là sao!"
Trinh tiết? Đường Tư Viễn xoay người xem thường, "A Kim cũng mười ba tuổi rồi, còn cái gì là trinh tiết sao? Sớm đã vật qua vô số chó rồi!"
"Hừ!" Tiểu thanh ra sức dằn tách café trong tay xuống bàn Đường Tư Viễn, bĩu môi xoay người đi ra ngoài.
Vì A Kim mà nổi giận với mình? Đường Tư Viễn lầm bầm, sao cái gì đụng phải A Kim thì đều bị ăn mắng vậy!
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ