If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Thẩm Thệ Hà
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 903 / 10
Cập nhật: 2015-12-16 02:21:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
rọn một mùa đông, Bão đã đột kích và phục kích nhiều trận lần nào cũng thâu hoạch nhiều thắng lợi. Về binh pháp, Bão có một tính lập dị là phải dùng chiến thuật phương Đông, có lẽ vì chiến thuật này hợp với phương pháp du kích. Những trận đồ của Tôn Võ Tử được Bão đem ra ứng dụng lại, và chàng thấy ở nó có những tính hành binh rất huyền diệu. Dùng yếu đánh mạnh, chuyển bại thành thắng, sưđoàn của Bão trở nên một đạo binh vô hình, một đạo binh tiến không ai thấy, lui không ai hay.
Nhưng được như thế, vẫn chưa thể là một đạo binh vô địch. Và Bão tìm thấy cái ý nhị chua chát ấy ở một trận bất ngờ.
Một buổi sáng đầu xuân, thiên hạ đang sửa soạn ăn một cái Tết lịch sử. Trời xuân Việt Nam tuy có đẫm máu, nhưng không làm mất hết vẻ đẹp của những màu sắc và ý tình thiêng liêng. Đoàn dân quân khoan khoái đứng chào trước ngọn cờ, và gởi tâm huyết mình vào đó. Những bài tráng ca nhịp nhàng lâng bay trong gió.
Giữa lúc muôn lòng đang náo nức, bỗng một tiếng đông trên không làm cho cả thảy giật mình. Bão nhìn lên và nhận ra một đoàn phi cơ của Pháp. Biết mình bị tấn công thình lình, Bão vội ra lịnh cho đoàn dân quân bình tĩnh ai về hàng ngũấy, chuẫn bị cuộc phòng thủ.
Một thông báo viên cho hay đối phương đã tiến vào khu vực dân quân. Họ chia làm hai mặt và chỉ còn cách Tổng hành dinh hai cây số, Bão cấp tốc phân binh theo thế trận Trường Sà, Phượng chỉ huy một trung đoàn đánh về hướng Nam, bác Tư chỉ huy một trung đoàn đón đạo binh đang tiến đến từ phương Bắc, Bão tập trung lực lượng còn lại để giữ mặt trận trung ương và tiếp viện. Nếu trung đoàn nào thắng, sẽ đánh bọc lại thành vòng cung để bao vây đối phương, bằng chống trả không lại, phải lui dần về trung ương để rút theo một đường tắt về phương Tây.
Cắt đặt vừa xong, hai tiếng nổ dữ dội ở phía đông Tổng hành dinh. Tiếp theo vài loạt bom khác rơi vào những khoảng không trong rừng thẳm. Khói bay mù mịt. Lửa dậy một góc trời.
Tiếng súng bắt đầu nổở hai tiền tuyến. Trong vòng lửa, không ai nhận được địa thế bên đối phương. Những loạt đạn đối đáp nhau, làm náo động cả cây cỏ, tơi bời những cánh chim.
Bên dân quân không có đại bác, chỉ chống trả bằng súng trường vàtiểu liên thinh. Những bụi cây trước mặt họ dạt dần xuống. Hai quả bom rớt ngay xuống Tổng hành dinh. Một tiếng kinh khủng vang lên, dân quân không ai dám nhìn lại. Lửa bốc cao khỏi ngọn cây. Họ biết trong đấy đã chôn vùi bao nhiêu đồng chí.
Phượng thấy có cái gì phẫn uất đưa lên cổ. Nàng bậm môi thét lớn "Tiến lên và đánh bọc hậu". Đó là một lịnh liều lĩnh, nhưng đoàn quân cũng đã vâng theo. Họ chia làm hai mặt, đánh vào hông đối phương. Phượng vượt khỏi chỗ núp. Những người ở sau đều theo Phượng. Vài loạt súng làm cho họ nằm rạt. Họ tức giận bắn trả lại, rồi hăng hái trườn đến. Hai bên chỉ cách nhau năm mươi thước. Người ta đã có thể trông thấy nhau và tầm đạn có thể xuyên tới đích.
Bác Tưđiềm tĩnh hơn Phượng. Thấy Tổng hành dinh đã cháy và lực lượng đối phương lần lần càng mạnh, bác ráng sức cùng đoàn quân giữ vững vị trí.
Bão nhìn qua trận thế và biết tình hình đã nguy. Chàng ra lịnh hai đoàn tiền tuyến rút lui.
Bác Tư vội thu lần quân về hiệp với Bão. Phượng cũng đã được lịnh. Nàng cán hậu cho trung đoàn mình rút về hậu tuyến.
Đối phương nhận thấy sự rối loạn bên phía dân quân. Họ ra lịnh rượt theo. Đoàn quân cản hậu của Phượng ngãgục dưới một loạt đạn.
Phượng vừa kịp nằm xuống thìmột mũi súng kề tai nàng:
- Buông súng và đứng lên!
Không thể chống trả được, nàng đành buông khí giới. Một người lính trói nàng lại, rồi dẫn về bên kia hàng ngũ.
Phượng nặng nề bước đi. Nàng nghe tiếng súng phía bên mình vang lần ra xa, biết Bão đã rút quân ra khỏi mặt trận. Phượng thở ra khoan khoái.
Khói ở trước mặt nàng vẫn còn vần vũ. Tiếng chân của người lính bước xột xạt sau lưng nàng. Nàng nhớ đến những người bạn vừa ngã gục ở mặt trận, nhớ đến những vẻ mặt rắn rỏi với những tấm lòng hy sinh không bờ bến. Nàng cũng muốn như họ, và nàng nghĩ: "Ta chỉ chạy đến vài bước, một viên đạn sẽ xuyên vào người ta. Ta sẽ vui lòng nhắm mắt". Nhiều lần nàng định làm theo ý nghĩ, nhưng có cái gì khiến cho nàng không thể bước. Không phải là nàng sợ hãi. Không phải là nàng sợ chết. Những cái ấy nàng xem thường. Nàng chỉ sợ rằng mình chưa làm tròn bổn phận. Phải chết một cách đáng chết; nếu có thể sống, hãy sống để tranh đấu đến cùng.
Đến một gốc cây, tên lính ra lịnh cho nàng đứng lại. Hắn cũng đứng cách bên nàng vài bước, có ý mong đợi đoàn quân trở về. Phượng nhìn về phí Tổng hành dinh. Nàng chỉ thấy mấy lùm cây tơi bời cành lá. Những cội cây trầy trụa vì những vết đạn, những nhánh cây gẩy lã còn vướng lại trên cành. Không một bóng chim. Tiếng súng vẫn vọng lại não nùng.
Có lẽ cái nơi thân yêu đãtừng sống chung nhau những tâm hồn chính khí, bây giờ chỉ còn là đống tro tàn. Ngọn gió xuân sẽ bốc lên, đưa họđi mãi trong vòng tàn phá. Nhưng cái mạch đời lưu động đang chuyểndịch ấy, từ nay đã thiếu mất một người.
Lòng Phượng thắt lại. Nàng cảm thấy mình đang sa chân giữa một giòng nước ngược, mặc tình cho nó cuốn lôi, đưa đẩy vào một ao tù tăm tối và ảm đạm đến bực nào.
Tiếng chân dồn dập của đoàn quân đi trở về làm cho Phượng phải ngảnh mặt. Nàng không muốn nhìn rõ những bàn tay của tội ác, những bàn tay đã làm đẫm máu cả một dải giang sơn.
Họ đã đến gần. Tên lính thét lịnh cho nàng lên đường. Phượng toan bước đi, một tiếng reo phía sau làm cho nàng giật mình:
- Tưởng ai, ra côPhượng.
Một người tiến nhanh đến, Phượng ngạc nhiên nhận ra người đó là Cai Bi. Hắn cầm ở tay một khẩu liên thinh lỏ mắt nhìn nàng:
- Tại sao lúc nào tôi cũng gặp cô?
Phượng thấy mắt hắn đỏ ngầu như say máu. Nàng bỉu môi đáp:
- Tôi cũng nhớ mới gặp chú ngày nao!
Rồi Phượng cười sặc…
Người Yêu Nước Người Yêu Nước - Thẩm Thệ Hà Người Yêu Nước