Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
oss mua một nắm vé nhảy ở cửa rồi bước vào. Anh dừng lại một lúc để nhìn bao quát khắp phòng nhảy và để cho đôi mắt quen với ánh sáng lờ mờ. Nàng kia rồi. Nàng đang ngồi với mấy cô gái khác. Mặc dù trong bộ quần áo rẻ tiền mà Martin trang bị cho các cô gái của mình, trong nàng vẫn có vẻ riêng nổi bật lên so với người khác. Người nàng toát ra một cái gì đấy khiến người ta phải hồi hộp. Ross bước xuống mấy bậc và dừng lại trước mặt cô.
- Hello, Maria - Anh nói.
Maria ngước lên nhìn Ross.
- Hello, Ross - Đôi mắt cô như đóng kín lại. Anh không đọc nổi một điều gì ở đó.
- Chúng mình nhảy chứ? - Anh vụng về hỏi.
- Anh có vé không?
Im lặng anh chìa tay ra. Cô đứng dậy.
- Thế thì chúng ta nhảy - Cô nói và đi ra sàn nhảy.
Cô trong vòng tay anh nhưng anh cảm thấy mình đang ôm một người không quen biết nào đấy.
- Từ khi kết thúc năm học đến giờ đã hai tuần rồi, Maria - Anh nói - và cũng đã ba tuần từ khi anh gặp em lần cuối.
- Thời gian trôi đi như vậy đấy, có phải không?
- Em đã cố tránh gặp anh? - Ross nói vẻ trách móc.
- Em bận nhiều việc lắm - Cô trả lời rất lịch sự - Em phải kiếm tiền để nuôi sống bản thân nữa chứ.
- Em đã không để cho anh phân trần một lời nào cả - Ross nói.
- Anh không phải giải thích cho em một điều gì hết - Maria vội vã đáp lại - Anh cũng đã trưởng thành rồi. Anh tất nhiên phải biết mình làm gì.
- Thế tại sao sau đó em bỏ anh?
Maria nhìn và mắt Ross, ở anh có cái gì đó làm cô liên tưởng đến một con thú dữ, một cái gì đó man dại, thiếu kiềm chế. Nó hình như là tính ích kỷ vô bờ bến của Ross.
- Em không thích bị người khác lợi dụng mình - Cô trả lời thẳng. Bản nhạc kết thúc và cô định trở lại bàn mình. Nhưng Ross đã giữ cô lại. Anh chìa tiếp cho cô một cái vé. Maria nhận vé và đứng im đợi bản nhạc mới.
- Anh cứ tưởng em yêu anh, Maria.
- Em đã một lần mến anh - Cô trả lời - Nhưng anh đã đối xử không đứng đắn với em.
- Anh rất hối hận - Ross mỉm cười - Nhưng mà tất cả đều êm đẹp. Không có ai bị làm sao hết.
Đôi mắt Maria lộ vẻ buồn rầu.
- Có đấy - Cô nói - Chính em. Em cứ nghĩ anh là một người khác thế cơ.
- Đó chỉ là trò đùa thôi mà Maria! - Ross kêu lên và tìm cách kéo Maria sát vào mình hơn. Anh cảm thấy hơi ấm cơ thể cô truyền sang người mình qua lần áo vét. Tất cả những gì khiến anh khao khát vẫn còn đây.
- Là thanh niên thì cũng có lần phải liều lĩnh chứ - Ross nói tiếp.
Maria lắc đầu.
- Kể mà anh kẹt tiền thì em còn hiểu nổi.
- Maria - Ross cầu khẩn. Lúc này họ đã dời đến một góc tối và anh định hôn cô. Cô quay mặt đi.
- Bỏ cái trò ấy đi, anh Ross - Cô nghiêm giọng - Em còn cần đến chỗ làm này.
- Nhưng mà Maria à - Ross năn nỉ - Ngày kia anh phải đi rồi, năm tháng sau anh mới quay lại. Anh phải gặp em trước khi đi.
Cô lắc đầu.
- Em không có điều kiện.
- Tại sao thế?
Lại một bản nhạc nữa kết thúc. Maria thoát ra khỏi vòng tay Ross và đi về phía bàn mình. Anh kéo giật cô lại.
- Đây - Ross gào lên - Cô sẽ được tất cả những cái vé đáng nguyền rủa này. Bỏ cái kiểu cứ hết nhạc là chuồn ấy đi.
Maria lẳng lặng cầm lấy tập vé đút nó vào cái xắc nhỏ. Nhạc lại nổi lên và cô trở lại trong vòng tay Ross.
- Tại sao cô lại không muốn gặp tôi?
Cô đón nhận cái nhìn của Ross.
- Anh muốn biết thật chứ?
Ross gật đầu.
- Nói đi!
Maria hít một hơi thật sâu.
- Thứ nhất tôi không muốn, thứ hai tôi không có thời gian. Mẹ tôi bị ốm liệt giường, bị mất việc làm và tôi phải lo toan cho mẹ tôi và thằng em nhỏ từng ngày một. Như thế còn chưa đủ hay sao?
- Chưa - Ross đáp cụt lủn. Anh lại dồn cô về phía góc tối và định hôn cô. Maria quay mặt đi. Ross không nhìn thấy cô phảy cái xắc ra hiệu. Ngay lập tức một cánh tay hộ pháp đặt lên vai và xoay phắt anh lại.
Tay du đãng làm vệ sĩ của quán to cao như một con gấu lừng lững đứng trước mặt anh. Bên cạnh hắn Joker Martin đang mỉm cười.
- Cẩn thận đấy ông bạn trẻ - Tay du đãng nói - Biết điều một chút hay là muốn bay ra ngoài kia.
Mặt Ross không còn một tí sắc khí, anh nhìn sang Maria. Khuôn mặt cô vẫn tỉnh bơ.
- Được Maria - Ross nói - Nếu cô muốn thế - Anh quay người rồi rời phòng nhảy.
Joker Martin đưa Maria trở lại bàn.
- Bồ của cô hôm nay có vẻ bực tức điều gì.
- Anh ta không phải là bồ của em.
Lão giả bộ ngạc nhiên.
- Nhưng mà lần trước khhi hai người cùng đến đây tôi thấy các bạn tâm đầu ý hợp lắm cơ mà.
- Vâng - Maria thận trọng đáp - Lúc đó lại khác. Nhưng anh ấy đã làm em không hài lòng.
Martin nhìn cô soi mói.
- Cái gì thế?
Maria nhún vai như muốn chấm dứt câu chuyện.
- Em không ưa kiểu đó. Tất cả chỉ là vậy thôi.
- Thế có dính dáng gì đến con xúc xắc giả không? - Martin lại hỏi bằng một giọng lơ đãng. Khuôn mặt Maria phản chiếu vẻ ngạc nhiên. Lão mỉm cười.
- Chắc cô bé cho bọn tôi là mấy thằng ngu. Bọn tôi là những tay cáo già và đã nhìn thấy ngay lập tức - Lão châm cho mình một điếu thuốc - Tôi đoán vì thế mà cô biến nhanh như vậy. Cô có biết trước hắn ta sẽ làm như vậy không?
- Không.
- Tôi cũng đã nghĩ như vậy.
- Nhưng mà tại sao đã biết vậy mà các anh lại không nói ngay?
Lão cười thân mật.
- Ông già hắn hiện có nhiều mối quan hệ. Một ngày nào đó hắn sẽ phải quay trở lại và lúc đó bọn này mới lấy lại số tiền đó, kể cả lãi. Bọn tôi có đủ kiên trì để đợi đến lúc đó. Những người như thế bao giờ cũng phải quay trở lại.
Maria treo cái váy mặc buổi tối vào trong tủ, liếc nhìn mình thật nhanh qua chiếc gương cô vội vã ra khỏi cửa. Lúc này đã hơn mười hai giờ. Suốt tuần qua công việc không đến nỗi tồi. Nàng chỉ phải đứng có sáu tiếng. Nhưng thứ 6 và thứ 7 thì bận rộn và mệt mỏi hơn. Trong những ngày này nàng làm việc từ năm giờ chiều đến hai giờ đêm.
Cô bước ra hè phố đầy tiếng động ồn ào và nhìn thấy anh đứng dựa vào một cái xe. Anh đang đợi cô. Cứ mỗi buổi tối từ khi nàng đi làm anh đều đến đón cô.
- Hello, anh Mike!
Anh mỉm cười với cô.
- Hello, cô bé đáng yêu!
Hai người sóng đôi đi bên nhau.
- Anh không cần phải tối nào cũng đợi em ở đây, anh Mike ạ. Em tự mình đi về nhà cũng được.
- Nhưng anh muốn thế.
- Anh chắc phải mệt gần chết đứng mười hai tiếng bên quầy báo rồi còn gì.
Mike mỉm cười.
- Em không được tước đoạt của anh niềm vui duy nhất trong đời. Chúng ta làm một tách cà phê chứ.
Cô gật đầu.
- Hay đấy. Nhưng mà anh không được quên là lần này đến lượt em trả tiền đấy nhé.
- Em nghĩ gì thế? Anh mời em cơ mà - Anh cười.
Họ vào quán cà phê bánh ngọt và ngồi lên 2 chiếc ghế ở quầy.
- Cho hai ly cà phê - Mike gọi người bán hàng rồi nhìn Maria - Em cùng ăn với anh một cái bánh ga tô chứ? - Cô gật đầu.
Mike gọi người đàn ông đứng sau quầy, đặt một chiếc bánh rồi quay sang hỏi Maria.
- Mẹ em đỡ chưa?
- Cám ơn anh, hôm nay khoẻ hơn rồi. Bác sĩ nói rằng nếu cứ thế thì ngày mai mẹ em có thể đi lại được.
- Vậy thì tốt quá.
Maria im lặng nghĩ đến mẹ mình. Bà Katti nằm liệt giường suốt gần một tuần nay. Lúc đầu bác sĩ đã tưởng rằng đó là dấu hiệu của cơn hấp hối, nhưng sau đó bà đỡ dần và yên tâm hơn. Trước mắt là bà không thể quay trở lại với công việc cũ. Xô nước và cái bàn chải lau nhà trở nên quá nặng với bà. Maria nhớ lại cảnh mẹ cô hốt hoảng khi nghe cô kể về công việc mình đang làm. Nhưng hai mươi đô la một tuần là khả năng duy nhất của cô để cứu gia đình. Không có số tiền đó, tất cả có lẽ đã bị chết đói. Lão Peter coi như không thể trông chờ gì được.
Người bán hàng đặt cà phê và một cái bánh ngọt trước mặt họ. Nàng vội chia đôi cái bánh và đưa cho anh phần to hơn.
- Hôm nay thế nào? - Mike hỏi.
- Chẳng có gì đặc biệt cả - Cô mỉm cười - Em hơi nhiều việc.
Anh cười thoải mái.
- Vì em nhảy rất giỏi chứ gì?
Cô cũng cười theo.
- Giỏi nhất - Đột nhiên niềm hân hoan biến mất khỏi khuôn mặt cô - Anh Ross tối hôm nay cũng đến đó.
Mike ngó đăm đăm tách cà phê của mình.
- Thế hắn muốn gì ở em.
- Anh ấy nói rằng sắp đi khỏi đây một thời gian và muốn đi chơi với em.
Mike vẫn không nhìn cô.
- Thế em nói gì với hắn?
- Em giải thích cho anh ấy là không thể được. Thế là anh ấy định làm càn và Martin đến can thiệp. Sau đó anh ấy biến mất.
Mike im lặng một lúc rồi nói.
- Ông già hắn gửi hắn sang châu Âu.
Maria như nghẹt thở.
- Trời - Cô thì thào - Nhiều tiền như vậy chắc phải khoải lắm nhỉ.
Mike lại nhìn xuống tách cà phê của mình.
- Em vẫn còn quyến luyến anh ấy phải không?
Cô nhìn anh.
- Em cũng không biết nữa - Cô thật thà trả lời - Anh ấy khác các chàng trai mà em đã quen. Anh ấy nói chuyện một cách khác. Anh ấy cư xử cũng khác.
- Và anh ấy có tiền - Mike cay đắng thêm vào.
- Không phải thế - Maria vội chữa.
- Thế thì là cái gì?
Anh nhìn thấy ở cô có một sự suy nghĩ kỹ lưỡng cho câu trả lời.
- Cái kiểu như anh ấy. Anh ấy luôn đối xử với em bằng một cách mà nhiều khi em thấy thích. Như thể là anh ấy ngồi trên cao giơ tay điều khiển những người khác. Ngồi trên cao như vậy chắc cũng khoái biết bao - Cô đặt một tay lên cánh tay anh - Anh biết không - Cô nói và hạ giọng xuống thành lời thì thầm thân thiết - Martin cũng biết là Ross dùng quân xúc xắc giả đấy.
Mike sửng sốt.
- Thế tại sao lão ta không can thiệp?
- Bởi vì bố anh Ross - Cô giải thích - Martin nói rằng bố anh ấy có quan hệ với nhiều người - Giọng cô lộ vẻ thán phục.
Anh nhìn cô.
- Và em thích điều đó chứ?
Maria cắm một điếu thuốc là vào miệng và châm lửa rồi rít một hơi thật sâu.
- Có thể thế - Cô trả lời - Em cũng rất thích một lúc nào đó được biết đến cái gọi là xa hoa. Ai là người không muốn? Còn sướng hơn là sống như em bây giờ.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu