A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1433 / 32
Cập nhật: 2017-08-25 08:10:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ã đến lúc nói chuyện với bố mẹ của Aimee Biel. Lúc đó là sáu giờ sáng. Trên sàn nhà, điều tra viên cấp hạt Loren Muse ngồi bắt tréo chân. Cô mặc quần soóc, và tấm thảm lông nhân tạo làm chân cô ngứa ngáy. Các hồ sơ và báo cáo của cảnh sát trải ra khắp nơi. Ở giữa là tờ thời gian biểu cô vừa làm.
Tiếng ngáy khò khè vọng ra từ căn phòng khác. Loren đã sống một mình trong chính căn hộ nhếch nhác này đã hơn một thập kỷ. Người ta gọi chúng là các căn hộ “vườn”, mặc dù thứ duy nhất có vẻ sinh trưởng là một viên gạch đỏ đơn điệu. Đó là những kết cấu vững chãi có dáng dấp của các phòng giam, của các trạm dừng chân dành cho những người đi ngược về xuôi, hoặc cho những người, rất ít thôi, đang bị kẹt lại trong một loại luyện ngục cá nhân cho người sống.
Tiếng ngáy không phải là của một gã nhân tình. Loren cũng có một gã - một kẻ chẳng ra gì tên Pete - nhưng mẹ cô, người đã từng lấy chồng nhiều lần, đã từng rất khêu gợi, giờ trở thành một Carmen Valos Muse Brewster Gì Cũng Được nhẽo nhèo đang chán ngấy bọn đàn ông cho nên đến ở cùng với cô. Tiếng ngáy của bà ta lọc xọc đờm dãi của một kẻ hút thuốc lâu năm, kết hợp với hơi nhiều năm nốc rượu rẻ tiền và hát hò tục tĩu.
Vụn bánh quy giăng giãi khắp quầy bếp. Một lọ bơ lạc mở tênh hênh, con dao thòi ra như thanh kiếm Excalibur(1), cắm ở giữa như một cái tháp canh. Loren nghiên cứu nhật ký cuộc gọi, những lần rút tiền bằng thẻ tín dụng, các báo cáo của E-Zpass(2). Chúng vẽ ra một bức tranh khá thú vị.
Được rồi, Loren nghĩ, thử phác ra mấy nét chính xem nào.
1:56 sáng: Aimee Biel sử dụng chiếc máy ATM của Citibank ở Phố Năm mốt - chính là chiếc máy được Katie Rochester sử dụng ba tháng trước. Quái lạ.
2:16 sáng: Aimee Biel gọi một cuộc đến căn hộ ở Livingston của Myron Bolitar. Cuộc gọi chỉ kéo dài vài giây.
2:17 sáng: Aimee Biel gọi một cuộc đến một chiếc điện thoại di động được đăng ký tên của Myron Bolitar. Cuộc gọi kéo dài ba phút.
Loren gật đầu với chính mình. Xem ra có vẻ lôgic là Aimee Biel đầu tiên đã thử gọi về nhà Bolitar và khi anh ta không trả lời - điều đó có thể giải thích cho sự chóng vánh của cuộc gọi thứ nhất - cô đã gọi đến máy di động của anh ta.
Quay lại nào:
2:21 sáng: Myron Bolitar gọi cho Aimee Biel. Cuộc gọi này kéo dài một phút.
Từ những gì họ có thể tìm hiểu được, thì Bolitar thường sống ở Thành phố New York tại căn hộ Dakota của một người bạn tên là Windsor Horne Lockwood III. Lockwood vẫn được cảnh sát biết tiếng; mặc dù được hưởng một nền giáo dục Dòng dõi Chính thống, sang trọng, nhưng anh ta lại là đối tượng tình nghi của một số vụ hành hung và, phải, thậm chí cả vài vụ giết người. Gã này nổi danh là điên rồ nhất mà Loren từng biết. Nhưng, một lần nữa, chuyện đó hình như không mấy liên quan đến vụ này.
Vấn đề ở đây là, Bolitar có thể đã ở lại căn hộ của Lockwood ở Manhattan. Anh ta để xe ở một bãi xe gần đó. Theo người phục vụ đêm thì Bolitar đã lấy xe đi ra ngoài tầm khoảng 2:30 sáng.
Họ vẫn chưa có bằng chứng nào, nhưng Loren khá chắc là Bolitar đã đến trung tâm thành phố và đón Aimee Biel. Họ đang tìm cách thu thập các hình video theo dõi của các cửa hàng lân cận. Có lẽ chiếc xe của Bolitar sẽ xuất hiện ở một trong số đó. Nhưng tính đến giờ, đó có lẽ là kết luận khá hợp lý.
Chi tiết có thêm từ trục thời gian:
3:11 sáng: Có một vụ rút tiền qua thẻ tín dụng trên tài khoản Visa của Bolitar từ một trạm xăng Exxon trên Tuyến 4 ở Fort Lee, New Jersey, ngay dưới chân Cầu Goerge Washington.
3:55 sáng: E-ZPass trên xe của Bolitar cho thấy anh ta đi lên hướng Nam theo Đại lộ Garden State, trả các khoản phí cầu đường thuộc Hạt Bergen.
4:08 sáng: E-Zpass ghi lại các khoản phí cầu đường thuộc Hạt Essex, cho thấy Bolitar vẫn đang đi lên hướng Nam.
Đó là các thông tin về phí cầu đường. Anh ta có thể đã đi theo Lối 145, con đường sẽ dẫn anh ta đến căn nhà của mình tại Livingston. Loren vẽ lộ trình ra. Không hợp lý chút nào. Bạn sẽ không đi qua Cầu George Washington và sau đó lại đi xuống đại lộ. Và kể cả có làm thế đi nữa, thì cũng không mất đến bốn mươi phút để đến được trạm thu phí Bergen. Cùng lắm chỉ mất, vào giờ đấy ban đêm, hai mươi phút.
Vậy Bolitar đã đi đâu?
Cô quay lại với trục thời gian của mình. Có một khoảng trống dài hơn ba giờ đồng hồ, nhưng vào lúc 7:18 sáng, Myron Bolitar đã gọi một cuộc tới điện thoại di động của Aimee Biel. Không ai trả lời. Anh ta thử gọi thêm hai lần nữa cũng vào buổi sáng hôm đó. Không ai trả lời. Hôm qua anh ta đã gọi về số nhà của gia đình Biel. Đó là cuộc gọi duy nhất kéo dài hơn vài giây. Loren tự hỏi có phải anh ta đã nói chuyện với bố mẹ cô bé không.
Cô nhấc điện thoại lên và nhấn số Lance Banner.
“Sao thế?” ông ta hỏi.
“Anh đã nói cho bố mẹ Aimee biết về Bolitar chưa?”
“Chưa.”
“Tôi nghĩ,” Loren nói, “có lẽ bây giờ là lúc rồi đấy.”
Myron có một thói quen mới vào buổi sáng. Việc đầu tiên anh làm là vồ lấy tờ báo và kiểm tra tình hình thương vong chiến tranh. Anh nhìn những cái tên. Tất cả. Anh xem để chắc rằng Jeremy Downing không được liệt kê. Sau đó anh quay trở lại và dành thời gian đọc lại từng cái tên thật từ tốn. Anh đọc phần cấp bậc, quê quán và tuổi. Đó là tất cả những gì họ đưa ra. Nhưng Myron hình dung thấy mỗi đứa trẻ được báo tử là một Jeremy khác, giống như đứa trẻ mười-chín-tuổi xuất sắc sống dưới khu phố nhà bạn, bởi vì, nghe thật đơn giản, chúng chính là những đứa trẻ đó. Chỉ trong vài phút Myron tưởng tượng được cái chết ấy có nghĩa gì, cái cuộc đời tươi trẻ, đầy hoài bão, đầy ước mơ ấy đã mất đi mãi mãi, những người làm cha làm mẹ phải đang nghĩ gì đây.
Anh mong rằng những vị lãnh đạo sẽ làm điều gì đó tương tự. Nhưng anh nghi ngờ điều đó.
Điện thoại di động của Myron reo vang. Anh kiểm tra số người gọi. Nó báo MÔNG NGON. Đó là số điện thoại của Win không có trong danh bạ. Myron bật máy lên và alô.
Không rào đón gì hết, Win nói luôn, “Chuyến bay của cậu đáp lúc một giờ chiều.”
“Giờ cậu làm cho hãng hàng không đấy hả?”
“Làm cho hãng hàng không,” Win nhắc lại. “Hay đấy.”
“Vậy thì sao?”
“Làm cho hãng hàng không,” Win nói lại. “Đợi chút, cứ để tớ thưởng thức câu ấy một lát đã nào. Làm cho hãng hàng không. Vui thật.”
“Cậu xong chưa?”
“Chờ nhé, cho tớ lấy cái bút để còn viết lại câu ấy nữa chứ. Làm. Cho. Hãng. Hàng không.”
Win.
“Giờ thì cậu xong chưa?”
“Để tớ thử lại nhé: Chuyến bay của cậu đáp lúc một giờ. Tớ sẽ gặp cậu ở sân bay. Tớ có hai vé xem trận đấu của đội Knicks. Chúng ta sẽ ngồi ở dưới sân, có lẽ là cạnh Paris Hilton hoặc Kevin Bacon. Cá nhân tớ thì khoái Kevin hơn.”
“Cậu không thích đội Knicks cơ mà,” Myron nói.
“Đúng.”
“Thực ra, cậu không thích đi xem bóng rổ. Vậy tại sao...?” Myron chợt hiểu ra. “Chết tiệt.”
Im lặng.
“Cậu đọc Mục Phong cách từ hồi nào thế, Win?”
“Một giờ. Sân bay Newark. Gặp cậu sau.”
Cạch.
Myron gác máy và không thể không mỉm cười. Cái anh chàng Win này. Ngộ thật.
Anh đi xuống bếp. Bố anh đã dậy và đang làm bữa sáng. Ông không nói gì về chuyện đính ước sắp tới của Jessica. Tuy nhiên, mẹ thì bật khỏi ghế, nhảy bổ đến chỗ anh, nhìn anh với ánh mắt khiến người ta phải nghĩ đến một căn bệnh ở giai đoạn cuối, hỏi anh có sao không. Anh trấn an bà rằng anh vẫn ổn.
“Con đã không gặp Jessica trong bảy năm trời,” anh nói. “Chuyện đó chẳng có gì to tát đâu.”
Bố mẹ anh cùng gật đầu theo cái cách cho thấy rằng họ đang chiều theo ý anh.
Vài tiếng sau anh ra sân bay. Anh đã hơi lăn tăn, nhưng cuối cùng anh đã thực sự bình tĩnh trước chuyện đó. Bảy năm. Họ đã chia tay được bảy năm. Và trong khi Jessica đã là người có ưu thế hơn trong phần lớn thời gian họ ở bên nhau, Myron mới chính là người cuối cùng đã đặt dấu chấm hết.
Jessica đã là quá khứ. Anh rút điện thoại di động ra và gọi cho Ali - người hiện tại.
“Anh đang ở sân bay Miami,” anh nói.
“Chuyến đi của anh thế nào?”
Nghe thấy giọng nói của Ali khiến lòng anh tràn ngập hơi ấm. “Tốt em ạ.”
“Nhưng?”
“Chả nhưng gì cả. Anh muốn gặp em.”
“Tầm hai giờ thì sao? Bọn trẻ sẽ ra ngoài hết, em hứa đấy.”
“Em đang nghĩ gì trong đầu thế hả?” anh hỏi.
“Từ ngữ chuyên môn là - đợi tí, để em tra từ điển đồng nghĩa của em đã - ‘ca trưa.’”
“Ali Wilder, em đúng là cô phù thủy nhỏ.”
“Em vẫn thế mà.”
“Anh không thể đến lúc hai giờ được. Win sẽ đưa anh đi xem đội Knicks.”
“Thế ngay sau khi xem xong thì sao?” nàng hỏi.
“Trời ạ, anh ghét những lúc em làm căng lắm đấy.”
“Em sẽ xem câu đó nghĩa là ừ rồi nhé.”
“Gần gần như vậy.”
“Anh ổn không?” nàng hỏi.
“Anh ổn mà.”
“Nghe anh có vẻ hơi ngồ ngộ.”
“Anh đang cố để có vẻ thật ngộ mà.”
“Thế thì đừng cố quá.”
Có một khoảnh khắc lúng túng. Anh muốn nói với nàng rằng anh yêu nàng. Nhưng thế là quá sớm. Hoặc có lẽ, với những gì anh đã biết được về Jessica, lựa chọn thời điểm là sai lầm. Bạn không muốn nói điều gì như vậy ngay lần đầu tiên vì lý do không đúng đắn.
Vì thế, thay vào đó anh nói, “Người ta đang lên máy bay rồi.”
“Gặp lại anh sau nhé, đẹp trai.”
“Đợi đã, nếu anh đến đấy vào buổi tối, thì nó có còn là ‘ca trưa’ không? Chẳng phải nó sẽ là ‘ca tối’ hay sao?”
“Nói thế thì dài dòng quá(3). Em không muốn bỏ phí chút thì giờ nào cả.”
“Còn về cái ghi chú kia...”
“Đi cẩn thận nhé, đẹp trai.”
Erik Biel ngồi một mình trên chiếc ghế sofa trong khi vợ anh ta, Claire, chọn một cái ghế tựa. Loren để ý thấy điều đó. Người ta sẽ nghĩ rằng một cặp vợ chồng trong tình cảnh như thế này sẽ ngồi cạnh nhau, tìm nguồn an ủi từ phía người kia. Ở đây ngôn ngữ cơ thể khiến người ta phải nghĩ rằng cả hai người muốn càng cách xa nhau càng tốt. Có thể điều đó báo hiệu một sự rạn nứt trong mối quan hệ. Hoặc có thể nó cho thấy là trải nghiệm này quá đau đớn đến nỗi ngay cả sự âu yếm - đặc biệt là sự âu yếm - cũng sẽ gây nhức nhối khủng khiếp.
Claire Biel đã mời họ dùng trà. Thực ra Loren không muốn uống, nhưng cô phát hiện ra rằng đa số mọi người cảm thấy thoải mái nếu bạn cho phép họ điều khiển việc gì đó, bất cứ việc gì, nếu bạn cho phép họ làm việc gì đó bình thường nhỏ nhặt hoặc việc trong nhà. Vì vậy cô đã đồng ý uống trà. Lance Banner, người vẫn đứng sau cô, thì từ chối.
Lance để cô bắt đầu trước. Ông ta biết bọn họ. Điều đó có thể giúp ích cho việc đặt câu hỏi, nhưng cô sẽ đẩy cho quả bóng lăn. Loren nhấp một ngụm trà. Cô để sự im lặng bắt họ làm việc một chút - bắt họ phải là người nói trước. Một số người sẽ cho thế là tàn nhẫn. Không phải, nếu nó giúp tìm ra Aimee. Nếu Aimee được tìm thấy bình an vô sự, nó sẽ sớm được quên đi. Nếu không, nỗi bực dọc trước sự im lặng cũng chẳng là gì so với những gì họ sẽ phải chịu đựng sau đó.
“Đây,” Erik Biel nói, “chúng tôi đã liệt kê danh sách các bạn bè thân của nó và số điện thoại của chúng. Chúng tôi đã gọi cho tất cả. Và bạn trai của nó, Randy Wolf. Chúng tôi cũng đã nói chuyện với cậu ta rồi.”
Loren dành thời gian xem qua những cái tên.
“Đã có chút tiến triển nào chưa?” Erik hỏi.
Erik Biel là, Loren nghĩ, điển hình của sự cứng nhắc. Bà mẹ, Claire, chà, bạn có thể nhìn thấy sự lo lắng cho đứa con mất tích đã hằn lên mặt cô. Cô đã không ngủ. Trông cô ta thật nhếch nhác. Nhưng Erik, với cái áo sơ mi dài tay hồ bột, cà vạt và cái mặt mới cạo, không hiểu sao trông có vẻ ảo não hơn. Anh ta đang rất cố gắng để kiềm chế tới mức bạn chỉ biết rằng ở đây không chỉ có một cuộc xung đột nho nhỏ. Khi nó vỡ bung ra, nó sẽ rất tồi tệ và có khi là dai dẳng.
Loren đưa tờ giấy cho Lance Banner. Cô quay lại và ngồi thẳng dậy. Cô vẫn nhìn mặt Erik khi thả quả bom: “Có ai trong số hai người biết một người đàn ông tên là Myron Bolitar không?”
Erik cau mày. Loren chuyển hướng nhìn sang phía bà mẹ. Claire Biel trông như thể Loren vừa hỏi liệu cô có thể liếm toa-let nhà họ được không.
“Anh ấy là một người bạn của gia đình,” Claire Biel nói. “Tôi đã biết anh ấy từ hồi học trung học.”
“Ông ta có biết con gái bà không?”
“Tất nhiên. Nhưng cái đó...”
“Họ có mối quan hệ kiểu gì?”
“Quan hệ?”
“Phải. Con gái bà và Myron Bolitar. Họ có mối quan hệ kiểu gì?”
Lần đầu tiên kể từ lúc họ bước vào ngôi nhà này, Claire chậm chạp quay sang và nhìn về phía ông chồng để trông chờ được chỉ dẫn. Erik cũng quay về phía vợ. Cả hai họ đều mang bộ mặt của người vừa bị táng vào bụng bằng một cây gậy cỡ bự.
Cuối cùng Erik cất lời. “Cô đang ám chỉ cái gì vậy?”
“Tôi không ám chỉ cái gì cả, ông Biel ạ. Tôi chỉ đang hỏi ông một câu hỏi. Con gái ông biết Myron Bolitar rõ đến đâu?”
Claire: “Myron là một người bạn của gia đình.”
Erik: “Anh ấy đã viết cho Aimee một lá thư tiến cử trong hồ sơ đăng ký vào đại học của con bé.”
Claire gật đầu hăng hái. “Đúng. Như vậy.”
“Như cái gì?”
Họ không đáp.
Loren vẫn nói giọng đều đều. “Họ đã bao giờ gặp nhau chưa?”
“Gặp nhau?”
“Phải. Hoặc nói chuyện qua điện thoại. Hoặc có thể là qua email.” Sau đó Loren thêm vào: “Mà không có mặt hai người ấy.”
Loren đã không nghĩ chuyện đó có thể xảy ra, nhưng cột sống của Erik thậm chí dựng thẳng hơn lên. “Cô đang nói cái quái gì thế?”
Được rồi, Loren nghĩ. Họ không biết. Đây không phải là giả bộ. Đã đến lúc chuyển hướng, kiểm tra độ thành thật của họ. “Lần cuối một trong hai người nói chuyện với ông Bolitar là khi nào?”
“Hôm qua,” Claire nói.
“Lúc mấy giờ?”
“Tôi không chắc. Đầu giờ chiều, tôi nghĩ vậy.”
“Bà gọi cho ông ta hay ông ta gọi cho bà?”
“Anh ấy gọi đến đây,” Claire nói.
Loren liếc nhìn Lance Banner. Ghi một điểm cho bà mẹ. Điều đó khớp với danh sách cuộc gọi.
“Ông ta muốn gì?”
“Chúc mừng chúng tôi.”
“Về cái gì?”
“Aimee đã được nhận vào Duke.”
“Còn gì nữa không?”
“Anh ấy hỏi liệu anh ấy có thể nói chuyện với con bé được không.”
“Với Aimee hả?”
“Phải. Anh ấy muốn chúc mừng nó.”
“Bà đã nói gì?”
“Rằng con bé không có ở nhà. Và sau đó tôi cảm ơn anh ấy vì đã viết thư tiến cử.”
“Ông ta đã nói gì?”
“Anh ấy nói anh ấy sẽ gọi lại cho con bé.”
“Còn gì nữa không?”
“Không.”
Loren ngồi im.
Claire Biel nói, “Cô không thể cho rằng Myron lại có liên can gì đến chuyện này.”
Loren chỉ nhìn cô ta chằm chằm, thay vì nói cô im lặng, cho Claire cơ hội để nói tiếp. Cô ta đã không làm Loren thất vọng.
“Cô phải biết anh ấy chứ,” Claire tiếp tục. “Anh ấy là một người tốt. Tôi tin tưởng anh ấy bằng cả cuộc đời mình.”
Loren gật đầu và rồi nhìn sang Erik. “Còn ông, ông Biel?”
Đôi mắt của anh ta đang không tập trung.
Claire nhắc, “Erik?”
“Tôi đã gặp Myron hôm qua,” anh nói.
Loren ngồi thẳng dậy. “Ở đâu?”
“Ở phòng tập thể dục của trường cấp hai.” Giọng nói của anh ta là một nỗi nhức nhối âm ỉ. “Ở đó có chơi bóng rổ tập thể vào mỗi Chủ nhật.”
“Lúc đó là mấy giờ?”
“Bảy rưỡi. Có lẽ là tám giờ.”
“Buổi sáng?”
“Phải.”
Loren liếc nhìn Lance. Ông ta gật đầu chậm rãi. Ông ta cũng hiểu được điều đó. Bolitar không thể về nhà trước năm, sáu giờ sáng nhiều lắm. Vài giờ sau đó, anh lại đi chơi bóng rổ với bố của cô gái đã mất tích sao?
“Ông có chơi cùng ông Bolitar vào mỗi sáng Chủ nhật không?”
“Không. Ý tôi là, anh ấy đã từng chơi chút ít. Nhưng anh ấy đã không đến đó mấy tháng rồi.”
“Ông có nói chuyện với ông ta không?”
Erik gật đầu chậm chạp.
“Đợi chút,” Claire nói. “Tôi muốn biết tại sao cô lại hỏi chúng tôi nhiều câu hỏi về Myron như vậy. Anh ấy thì có liên can gì đến những chuyện này?”
Loren tảng lờ cô ta, vẫn nhìn chằm chằm vào Erik Biel. “Hai người đã nói chuyện về cái gì?”
“Aimee, tôi đoán vậy.”
“Ông ta đã nói gì?”
“Anh ấy đã cố gắng nói cho thật khéo.”
Erik giải thích là Myron Bolitar đã đến chỗ anh ta và rằng họ bắt đầu nói chuyện về việc tập thể dục và dậy sớm và sau đó anh ta dần dần chuyển sang hỏi han về Aimee, về nơi cô bé đang ở, về việc bọn trẻ mới lớn thường trở nên phiền phức như thế nào. “Giọng của anh ấy rất lạ.”
“Như thế nào?”
“Anh ấy muốn biết con bé rắc rối như thế nào. Tôi nhớ là anh ấy hỏi Aimee có rầu rĩ không, nó có lên mạng quá nhiều không, những thứ kiểu như vậy. Tôi nhớ là đã cảm thấy chuyện đó hơi kỳ lạ.”
“Trông ông ta ra sao?”
“Kinh lắm.”
“Mệt mỏi? Không cạo râu?”
“Cả hai.”
“Được rồi, thế là đủ rồi,” Claire Biel nói. “Chúng tôi có quyền được biết tại sao cô lại hỏi những câu hỏi này.”
Loren ngước lên nhìn cô ta. “Bà là một luật sư, phải không, bà Biel?”
“Đúng.”
“Vậy hãy giúp tôi chuyện này: Trong luật có phần nào nói tôi phải cho bà biết bất cứ điều gì không?”
Claire há miệng, rồi ngậm tăm. Thô bạo quá mức, Loren nghĩ, nhưng ta đang chơi trò cớm tốt/cớm xấu - nó không chỉ dành cho tội phạm. Cả nhân chứng nữa. Cô không thích trò đó, nhưng nó lại cực kỳ hiệu quả.
Loren quay lại nhìn Lance. Lance bắt được ám hiệu. Ông ta đưa nắm tay che miệng ho hắng. “Chúng tôi có một vài thông tin kết nối Aimee với Myron Bolitar.”
Mắt Claire nheo lại. “Thông tin kiểu gì?”
“Đêm hôm kia, vào lúc hai giờ sáng, Aimee đã gọi cho ông ta. Đầu tiên là về nhà. Sau đó là vào máy di động của ông ta. Chúng tôi biết ông Bolitar sau đó đã lấy xe từ một gara trong thành phố.” Lance tiếp tục giải thích về thời gian biểu. Khuôn mặt Claire biến sắc. Hai bàn tay Erik siết siết chặt thành nắm đấm.
Khi Lance nói xong, khi họ vẫn còn quá sững sờ để có thể hỏi được câu nào có liên quan, Loren đã nghiêng người về phía trước. “Có thể nào quan hệ giữa Myron và Aimee vượt ra ngoài phạm vi bạn bè của gia đình không?”
“Chắc chắn là không,” Claire nói.
Erik nhắm mắt lại. “Claire...”
“Gì nào?” cô ta ngắt lời. “Anh không thể nào tin rằng Myron có liên quan đến...”
“Nó gọi cho anh ta ngay trước khi...” Anh ta nhún vai. “Tại sao Aimee lại gọi cho anh ta? Tại sao anh ta lại không nói gì về chuyện đó khi anh gặp anh ta ở phòng tập thể dục?”
“Em không biết, nhưng cái ý nghĩ” - cô dừng lại, cắn móng tay - “đợi đã, thực tế là Myron đang hẹn hò với một cô bạn của em. Ali Wilder. Một phụ nữ trưởng thành, cảm ơn cậu rất nhiều, Ali. Một bà góa đáng yêu có hai con riêng. Cái ý nghĩ cho rằng Myron đã có thể...”
Erik nhắm chặt mắt.
Loren nói, “Ông Biel?”
Giọng nói của anh ta yếu ớt. “Gần đây Aimee không còn là nó nữa.”
“Như thế nào?”
Đôi mắt Erik vẫn nhắm nghiền. “Chúng tôi đều cho qua, nghĩ rằng đó chỉ là những chuyện bình thường của bọn trẻ mới lớn. Nhưng mấy tháng nay, con bé rất hay giấu giếm.”
“Chuyện đó bình thường mà, Erik.” Claire nói.
“Nó ngày càng tồi tệ hơn.”
Claire lắc đầu. “Anh vẫn nghĩ nó là đứa con gái bé bỏng của anh. Tất cả chỉ có vậy thôi.”
“Em biết là không chỉ có thế mà, Claire.”
“Không, Erik. Em không biết.”
Anh ta lại nhắm mắt lại.
“Nó như thế nào, ông Biel?” Loren hỏi.
“Hai tuần trước tôi đã cố gắng để xâm nhập vào máy tính của nó.”
“Tại sao vậy?”
“Vì tôi muốn đọc thư điện tử của nó.”
Cô vợ trừng mắt giận dữ nhìn anh ta, nhưng anh ta không nhận thấy thế - hoặc có lẽ anh ta không bận tâm. Loren dấn tới.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”
“Con bé đã thay đổi mật khẩu. Tôi không vào tiếp được.”
“Bởi vì con bé muốn được riêng tư,” Claire nói. “Anh nghĩ chuyện đó là bất bình thường sao? Em có một quyển nhật ký hồi em còn bé. Em khóa chặt nó với một cái chìa khóa và vẫn còn giấu nó đi đây này. Thế thì sao nào?”
Erik tiếp tục. “Tôi đã gọi cho công ty cung cấp dịch vụ Internet. Tôi là người trả hóa đơn và nắm account chủ. Vì vậy họ đã cho tôi biết mật khẩu mới. Sau đó tôi lên mạng và kiểm tra thư điện tử của nó.”
“Và?”
Anh ta nhún vai. “Chúng đã không còn. Tất cả. Con bé đã xóa từng cái một.”
“Con bé biết anh sẽ chõ mũi vào mà,” Claire nói. Giọng nói của cô ta pha trộn cả phẫn nộ lẫn bào chữa. “Con bé chỉ tự bảo vệ mình khỏi chuyện đó thôi.”
Erik quay về phía cô ta. “Em có thực sự tin như vậy không, Claire?”
“Anh có thực sự tin là con bé đang lăng nhăng với Myron không?”
Erik không đáp.
Claire quay trở lại về phía Loren và Lance. “Cô đã hỏi Myron về những cuộc gọi chưa?”
“Chưa.”
“Vậy thì chúng ta còn chờ gì nữa?” Claire đi lấy túi. “Đi thôi. Anh ấy sẽ làm rõ chuyện này.”
“Ông ta hiện không ở Livingston,” Loren nói. “Thực ra, ông ta đã bay xuống Miami, không lâu sau khi chơi bóng cùng chồng bà.”
Claire định hỏi điều gì khác, nhưng cô ta ngưng lại. Lần đầu tiên, Loren có thể thấy sự ngờ vực len lỏi vào gương mặt cô ta. Loren quyết định tận dụng điều đó. Cô đứng dậy.
“Chúng tôi sẽ giữ liên lạc,” Loren nói.
Chú thích
1. Tên thanh kiếm thần của Vua Arthur. Khi còn nhỏ, Vua Arthur đã rút thanh kiếm ra khỏi một tảng đá trong khi không một ai có thể làm nó nhúc nhích nổi một li. Cuối đời Vua Arthur đã sai cận vệ ném thanh kiếm này xuống một cái hồ, Nữ thần hồ đã hiện ra để lấy lại thanh kiếm. Theo một dị bản khác thì chính Nữ thần hồ là người đã trao thanh kiếm Excalibur cho Vua Arthur.
2. Một thiết bị dùng để chỉ ra đường đi ngắn nhất giữa hai địa điểm, được dùng phổ biến ở vùng Đông Bắc nước Mỹ, từ Virginia tới Maine.
3. Ở đây, Ali dùng từ “nooner” - tạm dịch là “ca trưa”. Myron vận dụng từ đó để suy ra từ “evening-er” - tạm dịch là “ca tối”. Nhưng ở tiếng Anh thì từ “eveninger” dài dòng hơn từ “nooner” rất nhiều.
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại