Nguyên tác: The Ginger Man
Số lần đọc/download: 1638 / 10
Cập nhật: 2015-09-18 09:02:46 +0700
Chương 13
T
rời lạnh như thế này mà phải đi ra ngoài với đôi chân cứng đờ và cái đầu nặng vì nghĩ ngợi cả đêm thì mình không chịu nỗi đau.
Tiếng Chris mặc quần áo. Trước khi ra khỏi nhà cô nàng bưng một cái khay đến bên giường gã. Bánh mì nướng, một lát thịt xông khói và một tách cà phê. Cô nàng hôn lên đầu gã, ôm gã, thì thầm vào tai gã rằng bữa sáng để ở đó và cô nàng đi.
Cả buổi chiều gã ngồi đọc báo và lo lắng. Thỉnh thoảng gã lại ngó ra cửa sổ xem có thấy gì đáng nghi không. Cảnh sát hoặc những tên chỉ điểm chẳng hạn. Nhưng gã chỉ thấy những người dân thường thôi. Hầu hết đều không đáng ngại. Nhưng nếu mình trông thấy xe cảnh sát ở ngoài đó mình sẽ sợ đến mức hồn bay phách lạc. Hi vọng duy nhất của mình là nằm yên một chỗ chờ đợi và có lẽ mình phải nuôi râu thôi.
Cái giường này thật dễ chịu. Đầu mình được nghỉ ngơi. Giá mà mình sỡ hữu những thứ trong phòng này nhỉ. Lòng ham muốn nhục dục đã đưa hai đứa mình đến với nhau. Nhưng cái từ này thật đáng sợ. Mình nghĩ nên dùng từ tình yêu. Nhưng hồi đêm ở trên giường điều gì đã khiến bọn mình rời nhau ra. Mình quay lưng lại phía cô nàng, tách khỏi cô nàng để được yên. Mình thậm chí không thể nhớ nổi những gì mình đã làm với Marion. Mình làm cho cuộc sống trở nên thú vị đối với mọi người, mình là loại người ấy đấy. Mình đâu phải loại người khó sống cùng.
Không hôi miệng và cũng không có những hành động thô tục ngấm ngầm. Chris yêu quý, anh nghe thấy tiếng bước chân em.
- Chào em, Chris.
- Anh là đồ dối trá đáng sợ.
- Gì cơ?
- Đây anh xem báo đi.
Chris đưa cho gã tờ báo. Những con chữ in đậm ở giữa trang báo:!!!MỘT GÃ ĐÀN ÔNG ĐIÊN CUỒNG TRONG QUÁN RƯỢU!!!Bị truy đuổi khắp các phố!!!Những gì nhân chứng kể lại với cảnh sát là một vụ tấn công man rợ nhất đã xảy ra ở quán Kelly's Garden Paradise, một cơ sở kinh doanh có giấy phép hợp pháp, vào tối qua.!!!Một người đàn ông được miêu tả là "trông như người nước ngoài", nói giọng Anh vào quán rượu với vẻ hung hăng và đã tấn công những người có mặt tại quán theo cách rất man rợ.!!!Nhân chứng của vụ tấn công cho cảnh sát biết rằng anh ta đang ngồi uống với bạn thì thấy có tiếng kêu và mọi chuyện loạn cả lên. Anh ta quay đầu lại nhìn và thấy một người đàn ông ném một chai uýt-ky vào đầu người phục vụ, người đã may mắn cúi đầu xuống tránh được và chạy khỏi quán qua lối cửa sập. Sau đó người đàn ông nhảy lên mặt quầy bar và đập phá tất cả những gì hắn nhìn thấy. Hắn có hành động đe dọa những người có mặt trong quán và họ không có lựa chọn nào khác hơn là chạy ra đường.!!!Kẻ phạm tội sau đó chạy khỏi quán và bị các nhân chứng đuổi theo và gọi cảnh sát. Trên đường tẩu thoát hắn gặp một ông già và đã đe dọa ông ta bằng vũ lực và buộc ông ta phải đưa mũ và áo cho hắn. Thủ phạm sau đó chạy trốn trên một chiếc xe đạp. Một số cảnh sát và người dân đuổi theo hắn đến gần công viên Stephen nhưng tới đường Cuffe thì để mất dấu vết và người ta nghĩ tên tội phạm vẫn còn ẩn nấp đâu đó.!!!Cảnh sát Ball, người thu thập bằng chứng từ hiện trường của vụ tấn công tuyên bố hiện trạng ở quán rượu đó cung cấp mọi dấu hiệu của một bãi chiến trường.!!!Nhân chứng có bốn ngón tay bị gãy trong vụ tấn công đã được đưa vào bệnh viện St Patrick Dunn và đã được bác sĩ cho phép xuất viện. Cuộc truy tìm kẻ phạm tội, kẻ được cảnh sát miêu tả là có vóc người cao, da trắng, mặc quần âu màu nâu vàng và áo khoác thể thao, vẫn đang được tiếp tục bởi người ta cho rằng hắn có thế là người mất trí. Mắt hắn được miêu tả là rất hoang dại.
- Bôi nhọ.
- Nghe cứ như thể anh là người bị tấn công.
- Đúng thế, và bị tấn công một cách ác ý.
Chris im lặng, cúi xuống chiếc bếp gas. Dangerfield ngồi trên mép giường vẻ căng thẳng và khổ sở. Tờ Bưu điện buổi chiều để mở giữa hai đầu gối gã, mắt gã ứa lệ trong khi gã nhìn trân trân xuống dòng chữ in đậm. Ôi, một người đàn ông điên cuồng.
Sebastian đứng dậy bước tới bên Chris. Gã đặt tay lên mông cô nàng, khẽ bóp. Cô nàng quay đầu đi tránh cái miệng gã và hãy bàn tay đang đặt trên người cô xuống.
- Chris, nếu đó là điều em muốn.
- Đúng.
- Được thôi.
Gã đi ra cửa, mở cửa thật nhanh, đóng cửa thật khẽ, bước ra phố dưới trời mưa lất phất, hoang vắng và tối tăm.
Thưa thánh Oliver, người tử vì đạo, người bị phanh thây và bị băm vằm, con xin nói cho người biết một điều, nếu người thấy con ở Rock mà không có một lũ bám theo săn lùng con thì con sẽ không chần chừ đăng lời tạ ơn người lên tờ Bưu điện buổi chiều.
Gã ngồi trên chuyến xe buýt vắng teo lao xuống đường đồi cong cong tới Rock. Những ngọn đèn nê-ông. Những người xếp hàng đợi vào rạp chiếu bóng. Một nơi nhỏ bé vui vẻ.
Gã bước xuống xe, đi thật nhanh đến cánh cửa xanh của nhà số 1 đường Mohammed. Gã gõ cửa. Không thấy có động tĩnh gì. Gã gõ cốc cốc lên cánh cửa sổ. Bên trong tịnh không có tiếng động, không ánh sáng. Gã trở lại cửa ra vào. Đẩy và đẩy. Cửa khóa, không suy chuyển. Gã lùi lại một bước lấy đà đạp cửa. Cánh cửa đổ sập xuống. Gã rón rén đi vào hành lang, dựng cánh cửa lên và lắp nó trở lại vị trí cũ. Gã cất tiếng gọi. Không thấy gì. Lên gác, phòng ngủ trống không. Trong nhà không có ai.
Thời tiết thật ảm đạm và tối tăm. Đêm xuống rồi. Điều duy nhất mà mưa làm được là dằn bụi xuống và cả mình nữa. Này Marion, em đã mang dòng máu hoàng tộc Hy Lạp, người vợ và người giặt giũ, kẻ nô lệ phục vụ những nhu cầu bé mọn bẩn thỉu của anh, em đã làm gì, đã biến đâu rồi.
Gã xuống cầu thang đi vào phòng khách rồi bước sang căn bếp trắng tinh. Một tờ giấy trắng để trên bếp, được giữ không cho bay mất nhờ một cái hộp đựng đậu.
Như anh thấy, tôi đã chuyển đi.!!!Đến số 11 Golden Vale Park!!!Geary, Co. Dublin.
Mình không biết phải làm gì, chỉ có điều nghe có vẻ như đó là một ngôi nhà có nước nôi đầy đủ và mình có thể tắm một cái. Có lẽ đó là một ngôi nhà đẹp. Chuồn khỏi đây mau trước khi lão Skully thò cái sọ bự của gã vào đòi tiền thuê nhà hay đưa ra những đòi hỏi đáng ghét khác. Đường Geary. Mình biết đó là một khu khá sang đấy. Golden Vale Park. Ô, hay đấy. Nói lại nhé. Golden Vale Park.
Có một ngôi nhà nằm ở cuối con phố gồm những ngôi nhà thấp, nhà thì xây chung tường, nhà thì được xây tách rời với những khối bê tông phân chia thành những khu vườn trước nơi người ta tạo ra những thảm có nho nhỏ và những luống hoa. Gã đi qua nhà số bảy và số chín, những ngôi nhà toát nên sự cẩn thận và những cánh cổng sắt ngăn không cho chó vào bậy. Dân sống ở đây có xe hơi cơ đấy. Chúa ơi, có khi cô ấy chỉ thuê một phòng thôi và chẳng có chỗ cho mình đâu.
Gã dừng lại trước cánh cổng nhỏ sơn màu xanh lá cây, kiểm tra cái chốt cổng khá chắc. Trong vườn có những cây đỗ quyên tươi tốt và một cây nguyệt quế trông khá lạc lõng. Một gara được xây nối với nhà chính. Em đã làm cái quái gì vậy, và tại sao em không nói cho anh biết. Mình không chịu đâu. Mưa rớt xuống từ những chiếc lá, đọng thành những vũng nước nhỏ. Mình sẽ bước trên lối vào láng xi-măng kia và giả vờ rằng mình vào nhầm nhà. Trông có vẻ như nhà có cả vườn sau thì phải, có một lối đi ra phía sau ở đâu nhà kìa. Chuyện này gây phẫn nộ đấy. Mình không chịu đâu, mình nói rồi, mình sẽ không để yên đâu.
Mình nghe thấy tiếng chuông reo trong nhà. Và có tiếng bước chân đang ra. Mình không thể nhìn thấy gì qua lớp kính mờ này.
- Vì Chúa hãy cho anh vào, Marion.
Cửa đóng sầm.
- Nghe anh nói này, Marion, em có cô đơn không? Thực sự, cư xử kiểu này lố bịch lắm. Em không thể làm như vậy được.
Gã đi một vòng quanh ngôi nhà chăm chú tìm những khe hở. Cửa sổ phòng vệ sinh mở. Sebastian quờ quạng leo lên tường, đầu gối gã đập vào những viên đá ốp lát và gã ngã, đầu đập vào bồn rửa. Marion xuất hiện ở cửa.
- Sao anh không để tôi yên. Đồ khốn.
- Đừng có gọi anh là đồ khốn khổ mà anh suýt gãy cổ mới vào được trong nhà. Vì Chúa hãy giúp anh dậy với. Sao em không để anh vào bằng lối cửa kia chứ?
- Vì tôi không muốn có anh trong cái nhà này. Đây là nhà của tôi và tôi có thể gọi cảnh sát tống cổ anh đi.
- Vì Chúa, Marion, em không có lòng nhân từ sao? Nhìn anh mà xem, anh ướt như chuột lột rồi còn gì.
- Và hôm qua anh đâu có về nhà.
- Anh không thể.
- Chuyện gì xảy ra với cái đầu của anh.
- Một thằng cha rất lịch sự mời anh chơi bóng quần và anh chẳng may đập đầu vào tường. Thằng cha ấy chơi giỏi đấy, nhưng anh đã đánh bại hắn.
- Ồ, sao anh không biến khỏi đây đi.
- Chỉ vì chơi bóng quần mà phải chịu như vậy ư? Anh nói, hãy chơi nào. Một thằng cha có thể lắm đấy. Bố hắn có cả...
- Ra ngay. Cả ngày tôi đã phải gói ghém đồ đạc để chuyển nhà và tôi sẽ không nghe những lời dối trá của anh nữa đâu.
- Hãy tha thứ cho anh. Nhà này đẹp thật đấy. Hãy để anh xem qua một lượt. Có mình em ở đây thôi. Em thuê cả nhà này phải không?
- Đúng.
- Bao nhiêu?
- Đó là việc của tôi.
- Nhưng còn lão Skully.
- Anh vẫn có thể sống ở đó.
- Ôi Chúa ơi. Thôi nào. Nhìn này, chỉ năm phút hòa bình thôi mà. Nhà có cả hành lang nữa này. Rất đẹp, Marion ạ. Anh vào trong xem được không?
Sebastian đi quanh nhà theo sau là Marion cắn răng, im lặng. Một phòng khách với những chiếc giường đi văng, một chiếc kê dọc tường và còn có một chiếc đài chắc chắn là được sản xuất trước chiến tranh. Ba cái ghế đơn và thăm và một vài bức tranh vẽ những con ngựa đua và chó săn treo trên tường.
- Chà!
- Lần này tôi sẽ không để anh phá hoại chỗ này của tôi đâu.
- Không đâu. Anh sẽ đi. Cho anh tắm ào một cái đã. Anh chết mất.
- Chết thì chết, nhưng đây là nhà của tôi.
Sebastian tò mò nhòm vào các căn phòng. Phòng khách hướng đông với bàn viết, bàn nhỏ và lò sưởi. Trên bệ lò sưởi có một bức tượng gỗ đẹp đẽ đeo cây thánh giá trước bụng. Một ô cửa sổ nhìn ra vườn sau với những hàng cây tươi tốt. Mình phải vào ở nhà này bằng mọi giá.
- Em ngủ ở đâu?
- Ở kia.
Marion chỉ ra cửa.
- Hãy cho anh ở lại đi, Marion. Làm ơn đi. Anh hứa sẽ nghe theo tất cả những gì em nói nhưng anh cần có nơi an toàn...
- Ha. Ha.
- Thật đấy. Anh to lớn và khỏe mạnh. Nhìn cơ bắp anh này. Nhưng như thế không có nghĩa rằng anh không thể bị ảnh hưởng bởi sự thiếu an toàn. Làm ơn đi.
- Nếu tôi nghi anh uống rượu, tôi sẽ tống cổ anh ra khỏi đây ngay.
- Marion, em tuyệt quá. Em thật tốt...
- Đủ rồi.
- Tuân lệnh em, Marion.
- Im lặng đi, Felicity đang ngủ ở phòng cạnh phòng tắm đấy.
- Im lặng.
Gã tắm rửa bằng xà phòng. Sau đó gã thưởng thức một ấm trà. Marion khoanh tay trước ngực, giấu đôi vú khỏi con mắt thú vật của gã và theo dõi sự biến mất của một ổ bánh mì và một gói bơ thực vật. Gã quàng một cánh tay quanh vai vợ, một tay để trên cổ tay cô. Trần truồng trong chăn, gã chỉ tay ra vườn, chỉ về phía đám lá cây lay động thành một đợt sóng màu xám kì bí.
- Marion, ngoài đó chắc chắn có cái ăn được.!!!Trên đất này!!!Có một cái cây!!!Trên cái cây!!!Có một cái lá!!!Người đàn ông này!!!Ăn cái lá.