Số lần đọc/download: 822 / 13
Cập nhật: 2017-09-25 02:24:54 +0700
Chương 14
B
ữa cơm này cực kỳ tẻ nhạt, Thư Tình nhịn, lại nhịn, cuối cùng không khống chế được mà nói.
“Thầy Cố, muốn nói đùa thì cần trời phú, em cảm thấy thầy không nên làm việc đó,.... đặc biệt dd-lq-d với thời tiết này”.
“Vậy em cảm thấy thời tiết này thích hợp làm việc gì?”.
Trời lạnh tất nhiên là hợp nhất với ——
“Ma sát sinh nóng, vận động pit – tông”.
Những đoạn đối thoại lqd như thế này, cô đã nói nhiều lần với Dư Trì Sâm và Tần Khả Vi nên lần này Thư Tình không cần nghĩ ngợi mà trả lời, không khó hiểu mà có ý nghĩa bên trong, khiêm tốn mà lqđ không mất hoa lệ.
Đương nhiên, sau khi lời nói thoát ra khỏi miệng, sắc mặt Thư Tình biến đổi, xấu hổ và giận dữ hận không thể có cái lqđ hố để nhảy vào.
Sống lưng Cố Chi hơi cứng lại, dựa vào ghế ngồi, cúi đầu cười hai tiếng, nâng cốc nước lọc nhẹ lắc hai lần, sau đó nhẹ nhàng nói với giọng trầm thấp đặc biệt của anh: “Thư Tình, giáng sinh vui vẻ”.
Trong lòng biết rõ anh không muốn lqđ làm cô xấu hổ, cho nên mới cố ý nói lảng sang đề tài khác.
“Giáng sinh vui vẻ!”. Thư Tình cảm kích, đồng thời cũng nâng chén thành ý nói: “Đây là câu chúc giáng sinh dễ nghe nhất mà em được nghe”.
Để tỏ vẻ những lời của cô chân thật đáng tin, thậm chí cô còn bổ sung thêm một câu: “Thầy Cố, giọng nói của thầy tuyệt đối có tố chất làm cho người ta mang thai!”.
“........”.
Cố Chi đang uống nước, như bị mắc kẹt lqd ở cổ họng.
Sau khi cơm nước xong, anh đưa Thư Tình về trường học, bởi vì anh muốn vào văn phòng lấy văn kiện, cho nên anh định đưa Thư Tình vào tận ký túc xá nhưng Thư Tình lại kiên trì muốn xuống ở cổng chính.
Chỉ tiếc là tâm nguyện nhỏ nhoi của Thư Tình không được đáp ứng, cô vừa xuống xe còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì một cậu nam sinh học lớp song ngữ vỗ vỗ vào lưng Thư Tình, sau khi thấy người ngồi trên xe thì kinh ngạc: “Thầy Cố?”.
Cố Chi gật đầu, đôi mắt liếc nhanh qua Thư Tình, không nói nữa, khởi động xe, đi vào trong trường học.
Thư Tình quay đầu đi, nói với cậu nam sinh như không có chuyện gì: “Lúc tớ ăn cơm ở ngoài gặp được thầy Cố, thầy tiện đường lqd đưa tớ về”.
Cậu nam sinh cười: “Đã cuối tháng còn có tiền ra ngoài ăn cơm, đúng là đại gia”.
Thư Tình trừng cậu ta, “Được, lời này lại được nói ra từ miệng một đại gia chân chính, quả thật giống như ói ra phân chó trên mặt tớ vậy, đừng vũ nhục tớ như vậy được không?”.
Mọi người đều biết Tống Dư là người giàu nổi tiếng của năm hai, cha cậu ta là giám đốc một xí nghiệp có tiếng, lại cả bộ dạng của Tống Dư cũng vậy, tính tình tốt lại hơi trẻ con. Có lẽ là do cha cậu ta dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng nên cậu không có tính cách ương ngạnh kiêu căng của con nhà giàu, cậu ta đối với mọi người đều rất tốt.
Tống Dư bật cười một tiếng, “Cuối cùng là ai vũ nhục ai chứ?”.
Cách nói chuyện của Thư Tình thói quen, hiểu ra được những lời của mình vừa nói, cô ho hai tiếng, hạ giọng nói với cậu ta, “Bạn học Tống, giáng sinh vui vẻ”.
Cô sải bước đi về phía trước, lười biếng quơ tay chào, Tống Dư đứng tại chỗ cười cười, nhìn bóng lưng của cô không nói gì.
Lúc trở về phòng ngủ, tất cả mọi người đều trong phòng, Tần Khả Vi không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, còn hỏi cô đêm qua không về đi đâu.
Thư Tình nhìn nhìn mọi người trầm mặc, cười cười, “À, bình an qua đêm thôi, đi ra ngoài lang thang một phen”.
“Chơi bời có vui không?”.
“Quá trình khá phức tạp, kết thúc rất hoàn mỹ”. Cô nói như thật, “Còn được miễn phí một bữa cơm”.
Vừa dứt lời, di động vang lên, mở ra thì thấy người gửi tin nhắn là: Thầy Cố.
“Xuống lầu”.
Trước sau như một, lời ít ý nhiều.
Thư Tình không biết Cố Chi tìm cô làm gì, chỉ nhìn thấy hai chữ xuống lầu thì cả người run lên, trấn tĩnh nói với Tần Khả Vi: “Tớ xuống lầu mua cái bánh mì”. Sau đó vội vàng chạy ra cửa.
Tần Khả Vi nhìn ví tiền cô tiện tay ném trên bàn lúc mới vào cửa, “Này, cậu quên mang ví tiền rồi!”.
Nhưng tiếng bước chân đã sớm biến mất trên hành lang.
Chiếc Volvo màu đen mặc dù khiêm tốn lại không khoa trương, nhưng bởi vì sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, nhìn sáng loáng cũng khiến người ta phải ghé mắt nhìn.
Cố Chi thấy cô bé chạy trong hành lang, từ từ hạ cửa kính xe xuống, sau khi cô dừng lại thở hổn hển, vươn tay ra đưa cho cô một hộp xốp, “Thuốc hạ sốt”.
Thư Tình nghệt mặt ra, “Thầy cố ý đi mua sao? Làm phiền thầy quá rồi.....”.
“Tiện đường mà thôi”. Cố Chi thu tay lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng mang chút dịu dàng.
Vì muốn cho bệnh nhân một không khí yên tĩnh nhất để dưỡng bệnh, trạm xá của đại học C cách ký túc xá rất xa, việc này không thể nào nói là Cố Chi tiện đường được.
Trong lòng có một dòng nước ấm len lỏi lên men thành cảm xúc nóng bỏng, cả người Thư Tình có chút mơ hồ, “Cảm ơn thầy Cố”.
“Không cần, chỉ là bệnh nghề nghiệp của thầy thuốc mà thôi”. Anh giải thích như vậy, trước khi khép cửa xe lại, anh lại cười nói: “Giáng sinh vui vẻ”.
Mãi đến khi chiếc Volvo biến mất ở ngã rẽ, Thư Tình vẫn không rời tầm mắt.
Hộp xốp trong tay chỉ có vài hộp thuốc, nhẹ như không, nhưng Thư Tình cầm trong tay không hiểu sao cảm thấy nặng nghìn cân.
Giáng sinh này... vui vẻ hay không cô không nói được, nhưng tóm lại thật là kỳ lạ.
Tần Khả Vi tỏ vẻ rất có hứng thú với người thần bí đến đưa thuốc hạ sốt, nhưng Thư Tình lấy cơ bị bệnh, chùm trăn đi ngủ, lại dùng một câu “Giáng sinh vui vẻ” để lấp liếm.
Nhưng ngay cả cô cũng không dự liệu được là tin đồn lại truyền đi một cách nhanh chóng trong thời gian ngắn.
Ngủ mê mang qua buổi trưa, Tần Khả Vi gọi cô dậy đi ăn cơm chiều, đúng lúc này Trần Niệm Niệm hổn hển đẩy cửa vào, rống lên với Thư Tình, “Còn ngủ sao? Đứng lên nhanh lên! Tự cậu ra ngoài nghe xem người ta đang nói gì!”.
Thư Tình mắt còn buồn ngủ, ngồi dậy nhìn cô, “Trần Niệm Niệm, cậu uống nhầm thuốc à?”.
“Ngược lại, tớ hi vọng mình đang uống nhầm thuốc, cậu có biết mọi người đang nói gì về cậu không? Nói cậu cả đêm qua không về, lăn lộn cả đêm với thầy Cố của khoa tiếng Pháp chuyên ngành, hôm nay người ta còn lái xe đưa cậu về”.
Lời Trần Niệm Niệm nói thành công đánh tan toàn bộ buồn ngủ còn xót lại, cô tỉnh táo lại, cả người như bị người ta hắt một chậu nước lạnh.
“Cậu nói cái gì?”.
“Tớ nói cái gì không quan trọng, quan trọng là người ngoài kia nói cậu cái gì?”. Trần Niệm Niệm lạnh lùng nhìn cô, “Bà hai và tiểu tam, cậu cảm thấy từ nào dễ nghe hơn?”.