Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-10-03 17:29:52 +0700
13
S
áng hôm đó trời rất đẹp, gió thổi nhè nhẹ mát mẻ và đầy mùi muối biển, vì nó thổi từ bên kia Đại Tây Dương và quay cuồng xung quanh tòa lâu đài cổ. Gió làm rạp những bông lúa mạch, thổi tung những lá thông hình kim và thổi vào mái tóc Diana. Lúc này nàng cưỡi trên lưng con Starlight, phi nước đại bên cạnh Ian, trên lưng con ngựa màu đen.
Vẻ giận hờn nàng cố tình tạo cho bản thân khiến miệng nàng méo xệch và vầng trán cao, trắng ngần của nàng nhăn lại. Đó là cách nàng trả lời Ian. Nhưng ngược lại, Diana không thể làm cặp mắt vui tươi ngời sáng của nàng tối lại chút nào. Vẻ mặt rạng rỡ của Diana không phải chỉ do khí trời mát mẻ ban mai mà vì sức lực tràn trề trong cơ thể nàng.
Phải thừa nhận mười ngày "bị giam" đã rất có lợi cho sức khỏe của Diana. Nước da nàng hồng lên, nhưng vẫn không giảm đi vẻ nõn nà, và chắc chắn nàng vẫn giữ được khuôn mặt mỹ lệ mà các hãng mỹ phẩm vẫn sử dụng khuôn mặt đó để in vào quảng cáo.
Thật ra Diana thấy trong người rất dễ chịu. Đây là lần đầu tiên nàng sinh hoạt theo kiểu này: không có những cuộc hoan lạc thâu đêm, không có những căn phòng ngột ngạt, không có rượu sâm banh và rượu cốc tay. Nàng đi ngủ sớm, thức dậy sớm- bởi trên đảo Ronsa này mọi người đều như thế. Và nếu như cặp mắt nàng có điểm thêm một quầng rất nhỏ màu tím chỉ làm tôn thêm nhan sắc nàng. Cử chỉ dáng điệu của nàng không còn lộ ra chút nào sự mệt mỏi ngày trước. Bây giờ bước chân nàng rắn rỏi, hai cánh tay nàng vung ra khỏe khoắn, khác hẳn dáng điệu uể oải chán chường hồi nàng còn ở London.
Chưa bao giờ Diana thấy ngon miệng như những ngày này. Và bất chấp nàng cố tình không nói năng gì với Ian trong bữa ăn, nhưng mỗi bữa ăn đều đem đến cho nàng cảm giác vô cùng dễ chịu. Diana phải công nhận Ian đã giữ thái độ hết sức kiên nhẫn với nàng, một sự kiên nhẫn khó tưởng tượng nổi. Diana làm đủ mọi cách để chọc tức chàng, thậm chí nhiều lúc bỏ đi một cách hỗn hào đúng lúc không khí giữa hai người đang bình thản và Ian đang say sưa kể câu chuyện nào đó. Những lúc ấy, Ian chỉ ngừng nói rồi nhún vai, không hề cáu giận.
Diana rất bực tức thấy nàng không sao gây được cho Ian một xúc cảm nào. Chỉ trừ lòng khao khát thân thể nàng. Về mặt này thì rõ ràng Ian cuồng nhiệt đên mức không còn tự chủ được. Tuy nhiên Diana có thể làm Ian cáu, nhưng không thể làm chàng thất vọng, thôi không khao khát nàng nữa. Thái độ lạnh lùng của nàng hình như càng làm bùng cháy thêm niềm khao khát của Ian đối với thân thể nàng.
Gần đây Diana đã thôi không tỏ vẻ căm ghét Ian, bởi nàng cảm thấy mỗi lần nàng làm thế, Ian chỉ cười và càng hôn liên tiếp lên miệng nàng làm nàng ngạt thở. Diana đã dần dần tập được cách lặng lẽ, hy vọng thái độ đó sẽ làm Ian hối hận, cắn dứt lương tâm.
Ban ngày, không bao giờ Ian đòi ôm nàng. Nàng hoàn toàn không phải sợ cho đến lúc vầng thái dương lặn xuống sau những đợt sóng trên đại dương. Cưỡi ngựa sóng đôi bên nhau, cùng ngồi trong xe ngựa đi dạo, hoặc trò chuyện trong phòng thư viện, bao giờ Ian cũng tỏ ra là người bạn đồng hành đáng yêu.
Ian đã sông cô độc ngần ấy năm cho nên không cần phải có cả một cử tọa đông đảo mới làm cho chàng hào hứng. Dường như chàng hào hứng ngay trong việc nói không cần người nghe có nghe hay không. Niềm vui của chàng là "đơn phương" và mỗi khi Diana tìm cách chứng minh cho Ian thấy chàng vô duyên thì việc làm của nàng vô tác dụng. Mỗi lần như thế, Diana càng thấy mình bất lực.
Lúc này, cưỡi ngựa bên cạnh Ian, Diana liếc mắt nhìn trộm chàng, thấy thời tiết hôm nay làm chàng vô cùng thích thú. Ian để đầu trần. Cổ áo mở khuy ngực để lộ ra một khoảng trắng nõn, khác hẳn màu da ở cổ chàng rám nắng đen thui.
Ian quay sang, mỉm cười nói với nàng một câu nhàm chán về thời tiết và Diana nhận thấy dáng điệu, cách quay cổ và cả cách chàng ngồi trên lưng ngựa quả là quý phái. Trong số đàn ông nàng quen biết không ai cưỡi ngựa giỏi như Ian và nhìn chàng ngồi trên lưng ngựa, người ta có cảm tưởng như chàng dính liền với ngựa. Các con ngựa của Ian rất biết chủ quý chúng, biết cả tính mạo hiểm táo tợn của chủ. Đối với loài vật nói chung, Ian đều có lòng yêu mến và rất tin cậy ở chúng.
Trong lúc họ cưỡi ngựa về phía khu vực đồi núi, cho ngựa chạy lên dốc thoai thoải, trên mặt đất phủ rêu dầy êm ái, Diana ngắm bến cảng nhỏ bên cạnh lâu đài và thấy một con tàu đang rời bến. Đấy không phải chiếc xuồng máy của cơ quan bưu điện mà nàng đã thuộc lòng.
Đây là một con tàu hẳn hoi, sơn màu ghi và có một cấu trúc khác hẳn. Diana nhìn thấy lờ mờ bóng một phụ nữ và một người đàn ông tren cầu tàu. Người đàn ông chuẩn bị lên tàu.
Diana ghìm cương con Starlight, theo dõi cử chỉ của hai người kia. Ian thấy vậy cũng nhìn theo hướng đó.
- Đấy là bác Jack Ross, cha của cô Jean hôm nọ. Tôi đoán kia chính là cô ấy ra bến tiễn bố. Không hiểu bác ta ra đất liền làm gì. Bác ta rất ít khi đi khỏi hòn đảo này.
- Ta xuống đó gặp họ đi, - Diana đề nghị.
Tuy thấy giọng nói Diana đột nhiên dịu dàng một cách đáng ngờ, nhưng Ian cũng vẫn gật đầu. Họ quay ngựa rồi thúc ngựa chạy về phía bến tàu.
Thấy Ian, Jack Ross vui vẻ chào, nhưng Jean thì có nét mặt rất lạ khiến Ian đâm nghi ngờ.
"Cô ta ghen với mình", Diana thầm nghĩ. "Cô ta nghe được chuyện gì đó và hình như rất căm ghét mình".
Diana tiếp tục quan sát Jean, trong khi cô này cố tình quay lưng về phía Ian, làm như bận xếp lại một số gói gì đó dưới tấm vải giả da phủ trên. Diana nhìn và công nhận Jean khá đẹp.
Jean mặc loại váy dân tộc dành cho đàn ông và để lộ ra hai bắp chân trần tuyệt đẹp. Cô đi tất ngắn và giầy to bằng da nhà thuộc lấy. Sơ mi cô mặc màu xanh lam, cùng màu với mũ nồi, đặt rất khéo trên mái tóc màu hung đỏ. Chỉ mỗi hai bàn tay thô chứng tỏ cô phải lao động nhiều và nặng. Tuy nhiên nhìn toàn thể, Jean có dáng của một cô gái dòng dõi quý tộc.
Trong lúc Jean loay hoay trong khoang tàu chật chội, một chiếc mái chèo nặng dặt trên thành để dự phòng đột nhiên trượt vào giữa tàu, lật tung mọi gói đồ Jean đã xếp cẩn thận. Cô cố lôi chiếc mái chèo lên nhưng không được vì nó lọt giữa hai khúc gỗ to.
Nhanh như cắt, Ian đã nhảy trên lưng ngựa xuống và lao đến đỡ cho Jean. Bộ mặt cau có của Jean đột nhiên biến mất. Cả hai cùng cười vang trái với lệ thường, hai người nói chuyện với nhau bằng thổ ngữ nên Diana không hiểu được nội dung câu chuyện giữa họ. Nàng giận dữ thấy phải chờ đợi để Ian giúp cô gái kia.
Không nói một lời, nàng quay đầu ngựa bỏ về phía thung lũng. Ian đã sỉ nhục nàng và đến mức độ như thế này thì nàng không còn chịu nổi. Nàng không có cách nào để chống đỡ thái độ thô lỗ của chàng, nhưng nàng không thể chịu nổi thái độ coi thường nàng ngay trước mặt đám người dưới của chàng.
Trong cơn giận dữ, Diana ôn lại tất cả những hành động sỉ nhục nàng từ trước đến nay của Ian và toàn thân nàng run lên vì căm uất.
Đột nhiên Diana nghe tiếng vó ngựa sau lưng. Nàng ngoái đầu lại, thấy Ian đang phi tới gần. Cũng đúng lúc đó, máu kiêu hãnh của dòng họ Stanlier bùng lên, Diana thúc đinh vào sườn ngựa và con Starlight chồm lên phi nước đại.
Con Starlight ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn phi nhanh. Còn Diana không tiếc sức quật lên nó. Cảm thấy Ian đang cố đuổi theo sau, Diana càng thúc ngựa phi gấp và nỗi căm hận che khuất trí óc nàng như đám mây đen.
Diana chỉ biết rằng phải tiếp tục phi, phi mãi, không bao giờ dừng lại. Nàng quên rằng nàng đang trên một hòn đảo và đây không phải chuyện chạy trốn. Nàng chỉ biết một điều: Ian đuổi và chàng đang chạy chậm, nàng sẽ thoát khỏi tay chàng.
Đoạn đường dốc ở cạnh lâu đài rất cao, nhưng Diana không hề ngập ngừng. Nàng ngoái đầu lại và nhìn thấy Ian tụt lại khá xa, ở phía bên phải nàng. Nàng quặt đầu ngựa. Nhưng muốn về đến chuồng ngựa, nàng phải đi vòng quang Ian. Trong khi đó, Ian đón đường, phi ngựa theo lối tắt và sắp đuổi kịp được nàng.
Bướng bỉnh và kiên quyết, Diana phi ngựa thẳng lên phía trước mà mãi khi nhìn thấy bức tường cao hiện ra trước mặt, bức tường xây bằng đá bao quanh bãi chăn thả gia súc, nàng mới hiểu ra rằng phải ghìm cương con ngựa lại để cho nó chạy vòng, chui qua cổng vào lâu đài, đúng vị trí nàng đi cùng Ian lúc trước.
Đột nhiên, niềm căm giận làm nàng phát điên. Nàng kiên quyết không chịu khuất phục và lao thẳng đến bức tường đá.
Con Starlight chạy chậm lại, nhưng nàng thúc nó phải phi nhanh.
"Nếu mình chết càng hay" nàng thầm nghĩ, lúc quất con ngựa lao thẳng vào bức tường đá.
Đúng lúc nàng định thực hiện cú nhảy khủng khiếp thì một ý nghĩ hoài nghi len vào óc nàng.
Con ngựa can đảm, liều lĩnh co chân nhảy, nhưng bức tường quá cao mà sức nó đã kiệt. Diana thấy con ngựa tung lên cao, đập mặt vào bức tường, hất nàng bay lên không trung. Cú ngã làm nàng choáng váng một lúc, vài phút sau nàng cố ngồi dậy, chân loạng choạng, nhưng nàng biết không bị thương tích gì trầm trọng.
Liền sau đấy, nàng chứng kiến một sự kiện mà suốt đời nàng không bao giờ quên: đó là tình trạng con Starlight.
Con ngựa tuyệt vời kia đang lồng lên như phát điên và Diana hiểu rằng nó bị gãy chân. Nó cố chồm đứng dậy nhưng không được. Nó ngã vật xuống, đầu vươn cao, hai mắt trợn và hí tiếng hí hoảng hốt. Lưng con Starlight ướt đẫm mồ hôi và miệng nó sùi bọt mép.
- Lạy chú cứu tôi! Tôi đã làm gì vậy- Diana thét lên, bước nhanh về phía con vật.
Nhưng nàng biết không được đụng vào thân thể nó, bởi nó đang dãy dụa điên dại, một chân nó mềm oặt và lủng lẳng. Nàng lẩm bẩm:
- Lạy chúa!
Diana không thể chịu đựng nổi quang cảnh thương tâm nhường này. Bối rối, nàng đưa mắt nhìn quanh tìm người giúp. Một người đàn ông chạy đến, nhưng anh ta chưa kịp tới nơi thì Ian đã xuất hiện ở đầu bãi.
Diana nhìn thấy chàng tiến lại, nàng như người bị hút hồn. Chân nàng vẫn còn run lẩy bẩy, chưa hoàn hồn sau cú ngã vừa rồi. Chưa bao giờ nàng chứng kiến một con ngựa đau đớn nhường kia và nàng không dám nhìn nó. Con Starlight đang hấp hối. Diana òa khóc nức nở. Nàng tự thấy ghê tởm mình.
Ian phi ngựa tới, nhảy xuống đất và chỉ liếc nhìn, chàng biết ngay chuyện gì vừa xảy ra. Chàng nhảy lên ngựa và phi qua bãi cỏ sang bên kia, chàng làm gì vậy? Diana thầm tự hỏi. Vẫn còn bàng hoàng trước sự khủng khiếp vừa rồi, toàn thân nàng run bần bật, hai hàm răng đánh lập cập và nàng thấy nguời rét run, mặc dù trời nắng gay gắt.
Người mã phu cúi xuống xem con ngựa, miệng dịu dàng nói liên tiếp những gì đó với con Starlight. Con vật dường như hiểu được, bắt đầu dịu cơn hoảng sợ. Riêng những bắp thịt của nó co rút chứng tỏ nó đang rất đau đớn.
Chỉ vài phút trôi qua mà Diana thấy như cả một thế kỷ. Nàng linh cảm thấy đây là một án tử hình nhưng nàng thầm cầu nguyện xin Chúa Trời là nàng lầm. Cuối cùng, khi thấy Ian quay lại, nàng bóp chặt hai bàn tay để chúng khỏi run rẩy và khi thấy vật trong tay chàng, nàng hiểu rằng nàng đã đoán đúng.
Ian nói:
- Cô về nhà đi.
Và chàng quay phắt lưng lại phía nàng.
Như thể vừa nhận được mệnh lệnh, nàng vội vã bỏ đi, hai chân vẫn loạng choạng. Diana đi nhanh, không ngoái lại phía sau, nhưng nàng không thể không nghe thấy tiếng súng nổ vang động cả một vùng. Tiếng súng âm vang rất lâu trong tai nàng.
Vào đến phòng, nàng tháo ủng, cởi quần ngựa và sơ mi. Nàng thấy chỉ bị một vết tím bầm ở bả vai, lúc nàng rơi từ trên cao xuống. Bây giờ nàng mới thấm nỗi căm giận điên cuồng, nguyên nhân gây ra tấm thảm kịch kia. Nàng thấy toàn thân rã rời và đặc biệt, nàng thấy mình đau khổ vô cùng tận.
Cảm giác kinh hoàng xâm chiếm đầu óc Diana và nàng cố gắng hết sức mới khỏi òa khóc. Con Starlight là tất cả những gì nàng yêu mến của hòn đảo Ronsa này. Nàng hối hận khôn cùng. Nó bao giờ cũng đem lại cho nàng phút sung sướng, mặc dù nàng luôn trong tâm trạng buồn bực. Vậy mà nàng đã giết nó.
Khoác tấm áo choàng mặc nhà lên người, nàng đi đi lại lại, cố không nghĩ đến chuyện vừa qua và lấy lại bình tĩnh. Đúng lúc đó cửa bật mở rất mạnh khiến nàng thét lên. Ian bước vào. Chưa bao giờ Diana nhìn thấy vẻ mặt chàng dữ tợn đến như vậy. Vẻ mặt khác thường đó làm nàng khiếp sợ.
Diana không tìm được câu nào để bộ lộ nỗi đau xót của mình. Nàng đứng đó như trời trồng, lưng quay lại, chờ đợi hồi hộp.
Ian bắt đầu nói, giọng chàng điềm tĩnh nhưng Diana thấy rõ chàng cố ghìm cơn uất giận chỉ chực bùng lên thành sấm sét.
- Thà cô giết tôi đi còn hơn là cô giết một trong những con ngựa yêu quý nhất của tôi,- Ian nói. Cô vô trách nhiệm không kém gì một đứa trẻ và cô đáng được đối xử như thế.
Bằng một động tác nhanh như cắt và quyết liệt không ngờ, Ian giật tung tấm áo choàng bên ngoài của nàng cho đến khi thấy da thịt mình cháy bỏng, nàng mới hiểu rằng Ian đã quất roi ngựa lên tren vai trần của nàng.
Diana đau quá thét lên, nhưng vẫn đứng yên. Nàng nhận thêm một ngọn roi thứ hai, và lần này không hề nhăn nhó. Nhưng nỗi đau thân thể không thấm gì với nỗi đau tinh thần đang hành hạ nàng.
Diana thấy nàng sắp nói lời xin tha tội, và khi dòng nước mắt đã thắng được lòng kiêu hãnh thì nàng nghe thấy một ngọn roi nữa quật xuống. Nhưng lần này ngọn rọi không giáng lên người nàng mà lên đầu gối Ian. Ngọn roi gãy làm đôi. Chàng quẳng hai ngọn roi xuống chân nàng. Nàng nghe thấy tiếng cửa đóng sập lại, và bây giờ chỉ còn một mình nàng trong gian phòng.