Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 5: Stay Away From The Tree House
Số lần đọc/download: 1153 / 15
Cập nhật: 2018-04-28 09:58:03 +0700
Chương 14
H
ai con ma. Làm sao mà có đến hai con cơ chứ?
Tôi luống cuống bò dậy.
— Cút đi! – Tôi gào lên.
— Đừng làm tôi đau, xin làm ơn. – Steve van vỉ.
— Làm ơn cho chúng tôi được yên! – Tôi nài nỉ.
— Ú… u… ù! Ú… u… ù! – Một trong hai con ma dọa.
— Làm ơn. Làm ơn đi. – Con ma kia dài giọng.
— Xin đừng làm tôi đau. – Con ma thứ nhất nhại tiếng anh Steve.
Rồi bọn chúng phá lên cười.
Giọng chúng không hề giống tiếng nghiến răng ken két hay gầm gào kiểu của ma. Mà là giống tiếng con gái cười.
Tiếng của người.
Đó là Betsy và Kate.
Hai đứa đang thò cổ qua vòm cửa nhìn xuống chúng tôi.
— Xin hãy để chúng tôi yên! – Betsy cười đến mức suýt chết sặc.
Và đây mới là phần tệ hại nhất. Steve cũng bắt đầu cười.
— Ôi, ôi, một con ma, tôi sợ qqqqquá đi mất. – Anh ấy pha trò.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Hai tay xiết chặt lại thành nắm đấm.
— Các người tưởng đây là trò đùa đây à? – Tôi tức tối hét. – Tất cả các người đều bị ấm đầu!
Kate trèo xuống thang. Betsy bám sát gót.
— Có phải các… các người đã bày tất cả những trò này không? – Tôi lắp bắp hỏi. – Cái búa? Những tấm ván gỗ? Mọi thứ?
— Phải. – Betsy thừa nhận. – Cậu đã không chịu nghe tớ khi tớ cố cảnh báo cậu về chuyện ngôi nhà cây đã bị ma ám. Thế nên chúng tớ quyết định tự làm cho nó bị ma ám.
Không hề có ma. Chỉ là mấy cô gái trêu mình. Thật là một chuyện nhớ đời. Tôi sẽ không bao giờ gặp được một con ma thực sự. Không bao giờ.
— Chúng tớ đã lừa được cậu phải không? – Kate reo lên thích thú. Cô ấy nhảy lên tưng tưng, hai lọn tóc tung tẩy.
— Tớ biết cậu tin từng lời của câu chuyện ma đó. – Betsy chêm vào.
— Không, không phải thế. – Tôi phản đối – Tớ chỉ muốn có thêm hiểu biết. Rất nhiều nhà khoa học tin là có ma và…
— Đừng có phịa. – Steve cắt ngang lời tôi. – Công nhận đi. Nhận đi cho tiến bộ.
— Chúng tớ phải mất nửa ngày để dựng hiện trường quanh gốc cây đấy. – Betsy nói. – May mà chúng tớ đang được nghỉ. Làm ma cũng vất vả thật.
Nghe vậy Steve lại cười phá lên.
— Tớ đã nói hàng tỷ lần với Dylan là không hề có cái gì gọi là ma cả. Nhưng giá mà nó nghe anh trai nó…
— Thôi đi! – Tôi la lên. – Tất cả thôi đi!
— Đừng có cáu thế chứ. – Kate giả bộ van vỉ. – Chúng tớ biết cậu muốn gặp một con ma và thế nên… thế nên… – Lời xin lỗi của cô ấy lại trở thành một tràng cười ngặt nghẽo.
— Thôi nào, Dylan, cậu bé của tôi. – Steve lại lên giọng đàn anh mà tôi rất ghét. – Anh sẽ đưa em về nhà. Em đã quá sợ hãi rồi.
— Em à? Còn anh thì sao? Anh chả hét tướng lên khi thấy họ à, nhớ không? – Tôi điên tiết đến mức bật lại ngay câu nói của anh Steve.
— Anh không hét. Như anh vẫn nói đấy Dylan, không hề có ma. Giờ thì về nhà nào, sắp hết đêm rồi.
Steve và tôi cắm đầu đi về nhà. Kate và Betsy không ngớt gọi chúng tôi quay lại. Nhưng mặc kệ. Tôi không muốn nhìn thấy họ nữa.
Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc. Tôi thậm chí không nói nổi lời nào.
Tôi chỉ biết lầm lũi đi về nhà với Steve.
Khi chúng tôi vừa đi khuất sau mấy rặng cây, Steve dừng phắt lại tóm lấy tay tôi.
— Anh sẽ “giết” em, Dylan. Em đã biến chúng ta thành những kẻ khờ khạo.
Tôi vùng giật tay và xô anh ấy ra.
— Làm sao mà em lại biến anh thành kẻ khờ khạo cơ chứ? – Tôi gắt. – Anh chả ngửa cổ ra mà cười còn gì.
— Phải, nhưng mà là nhờ em anh mới trốn ra đây đi đợi “mmma”. – Anh Steve kéo dài giọng.
— Lúc nào anh cũng nói với em là anh hiểu biết hơn em. Thế sao anh lại đi nghe lời em? – Tôi hỏi.
Lập tức anh ấy im miệng.
Chúng tôi im lặng suốt quãng đường còn lại. Khi về đến nhà, mở cửa, Steve mới lên tiếng:
— Em nói đúng. Anh sẽ không bao giờ nghe lời em nữa.
Chúng tôi bước vào phòng bếp. Steve nghiêng sát vào người tôi nói khẽ:
— Em mà đánh thức bố mẹ thì chỉ có chết.
— Em s… sợ lắm. – Tôi đáp.
Chúng tôi rón rén đi qua bếp, lên cầu thang về phòng. Tôi tháo luôn giày mà không thèm nới dây. Mẹ rất ghét như thế song tôi đã quá mệt rồi.
Tôi leo thẳng lên giường.
Nhưng lại không ngủ được ngay.
Đầu tôi vẫn ong ong giọng của Betsy và Kate.
Tiếng cười rinh rích.
Mình ghét họ, tôi nghĩ thầm. Mình thực sự, thực sự ghét họ.
Tôi nằm sấp xuống. Rồi lại ngửa lên. Rồi xoay kiểu khác. Tôi không thấy thoải mái.
— Đừng có xoay lung tung nữa. – Steve càu nhàu. – Anh đang cố chợp mắt đây.
— Em cũng thế. – Tôi lại xoay người, lắc lư đến nỗi cái giường phải rung rinh theo.
Steve gầm lên.
Tôi vội nhắm tịt mắt. Và suy nghĩ.
Rồi tôi ngồi dựng dậy.
Tôi biết cách làm mình dễ chịu hơn.
Tôi sẽ “chơi lại” với Betsy và Kate.
Tôi sẽ dành cho họ một nỗi khiếp sợ nhất trong đời.
Giờ tôi phải tưởng tượng xem làm thế nào