I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Sa Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2130 / 23
Cập nhật: 2016-07-06 02:04:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
my xăm xoi nhìn ngắm rất lâu trước khi xé phong thư của Quân gởi cho mình qua địa chỉ mới. Sau khi khám phá ra chuyện ba của mình giấu thư Quân, cô vội vàng viết thư cho Quân dặn anh gởi về địa chỉ nơi cô đang trọ học. Có hai thư được kèm chung trong phong bì. Một thư của Quân và một thư của Thu, em gái Quân. Amy đọc thư của Thu trước.
- Thưa chị Amy,
Em xin tự giới thiệu em là Lê Thị Hoàng Thu, em gái út của anh Quân. Trước khi nhận việc làm ở Ban Mê Thuột, anh Quân có nhờ em làm liên lạc viên giữa anh ấy với chị. Thư của chị gởi về nhà ba má em ở Sài Gòn rồi sau đó em sẽ gởi lên cho anh Quân ở Ban Mê Thuột. Thư đi theo cách lòng vòng này sẽ nhanh hơn là chị gởi thẳng cho anh ấy ở BMT, vừa có thể bị thất lạc và chậm có khi nửa năm mới tới. Phần anh Quân khi viết thư cho chị xong sẽ gởi về Sài Gòn cho em rồi em phải xé thư của ảnh ra, ghi địa chỉ của chị vào phong bì mới sau đó ra bưu điện trung ương ở Sài Gòn để gởi đến cho chị…
Amy phải đọc tới ba lần mới hiểu hết những gì trong bức thư của em gái Quân viết bằng Anh Ngữ. Thư của Quân khá dài. Cô ứa nước mắt sung sướng khi nhìn nét chữ đẹp lả lướt của người yêu với câu đầu tiên: '' Amy yêu dấu của anh… Không có gì vui mừng và sung sướng hơn khi đọc những dòng chữ em viết mà anh biết là em đã gởi gấm trọn vẹn yêu thương vào trong đó. Anh đang ở một nơi cách xa Sài Gòn hơn hai trăm cây số. Không người thân quen và bạn bè trừ những người quen biết tại sở làm. Thành ra Amy là hình ảnh mà anh nhớ nhất, nghĩ tới hằng đêm. Anh mường tượng ra giọng em cười. Anh thấy ánh mắt em nhìn anh âu yếm. Mùi hương tóc của em còn nồng đượm trong trí não anh đêm cuối cùng mình bên nhau. Anh đã có việc làm dù phải đi xa nhà. Lương cũng chẳng bao nhiêu. Nếu tính ra tiền bên xứ em thì anh chỉ lãnh được chừng 100 đô la một tháng thôi. Chắc em sẽ cười vì có bằng kỹ sư điện mà so ra không bằng một người làm lao động ở Mỹ. Nhưng bao nhiêu đó cũng đủ cho anh giúp đỡ ba má anh nuôi hai đứa em đi học. Anh cũng ráng dành dụm cho đủ tiền để mua nhẫn cưới rồi khi nào có dịp may được gặp lại em, anh sẽ trịnh trọng đeo vào tay em và hỏi em có bằng lòng làm vợ anh không, sống bên anh trọn đời dù nghèo khổ song chúng ta sẽ có tình yêu và hạnh phúc. Chúng ta sẽ có những đứa con xinh đẹp, thông minh và có lòng nhân hậu như mẹ và bà ngoại của tụi nó. Em nói là em sẽ cố gắng đi làm kiếm tiền để qua Việt Nam thăm anh vào mùa hè; anh mừng lắm. Anh mong chờ và chuẩn bị cho ngày gặp lại em. Anh vừa tìm được chỗ trọ mới tuy xa chỗ làm hơn song rất yên tịnh, kín đáo và phong cảnh quanh nhà rất đẹp. Khi mình gặp nhau anh sẽ đưa em về đây sống với anh ba tháng hè và nếu em muốn, em có quyền ở lại suốt đời bên cạnh người chồng mà em yêu thương…
Amy ngừng đọc. Nước mắt của cô chảy ra rơi đầy trên giấy. Quân viết không văn chương hoa mỹ song ngôn từ chở chất sự thành thật và yêu thương làm cho cô cảm động. '' Quân ơi… Amy yêu anh… Em yêu anh… mãi mãi yêu anh… Ước nguyện của em là được sống bên anh dù em phải trả bất cứ giá nào…". Amy lẩm bẩm nói với người yêu mà cũng nói với chính mình. Muốn đạt được ước nguyện của mình, việc đầu tiên của cô là phải học, phải có bằng cấp. Quân nói cho cô biết với văn bằng cử nhân Anh Ngữ, cô có thể tìm ra việc làm ở Sài Gòn một cách nhanh chóng và dễ dàng vì đất nước đang có những bước phát triển mà tiếng Anh là ngôn ngữ đang được nhiều người học nhất. Cô có thể trở thành giáo sư dạy tiếng Anh cho trường đại học hoặc xin làm cho tòa đại sứ Mỹ tại Sài Gòn. Viễn tượng tương lai tốt đẹp sẽ có cơ thành tựu khiến cho Amy chăm chỉ học hành. Cô tính sẽ học luôn mùa hè để có thể ra trường sớm hơn.
Dường như đã chờ đợi sẵn, Fred đứng đón con gái ngoài sân. Khi chiếc Mustang vừa ngừng, ông mở cửa và tươi cười lên tiếng.
- Chào con… Con khỏe không?
- Dạ cám ơn ba… Con khỏe. Còn ba khỏe không ba?
- Cám ơn con… Ba cũng bình thường… Kết quả thi năm nay ra sao?
Bước ra khỏi xe, '' hug '' ba của mình một cái, Amy cười thốt.
- Ba thưởng con gái của ba cái gì đây. Con được '' All A ''…
Xiết chặt con gái cưng vào lòng, hôn lên tóc nhiều lần, Fred nói nhỏ.
- Ba thương con… Con muốn gì cũng được…
Nheo mắt nhìn ba của mình, Amy cười cười hỏi.
- Thiệt hả ba?
- Thiệt…
Khoác tay ba đi trên lối đi vào nhà, Amy cười nhẹ.
- Một chuyến du lịch nghen ba… Ba cho tiền con đi du lịch nước ngoài nghen ba… please…
Fred cau mày khi nghe con nài nỉ. Mơ hồ đoán con gái sẽ đi du lịch ở đâu song ông vẫn hỏi.
- Ok… mà con đi đâu?
- Việt Nam thưa ba…
Fred đứng sựng lại liền khi nghe câu nói đó. Phải dằn lắm nên ông mới không buột miệng nói một câu quen thuộc '' Damm… ugly Vietnamese boy…" trước mặt con gái. Cuối cùng ông ta cũng lên tiếng.
- Con thăm viếng gì ở cái xứ đó… Người ta đang đánh nhau rầm rầm và người chết mỗi ngày. Ba má thằng Bill Walker mới chôn nó tuần trước đó. Nó chết tan xác ở cái xứ Việt Nam… Con đi đâu ba cũng cho tiền con đi trừ Việt Nam…
Quay nhìn vào mặt ba của mình, Amy nói bằng giọng mềm mỏng song pha nhiều cứng rắn.
- Ba cho tiền con đi thì con cám ơn ba rất nhiều; bằng không con sẽ đi bằng tiền túi của con…
Fred làm thinh. Không khí đang vui vẻ bỗng trở nên nặng nề và căng thẳng giữa cha con. Fred mặt hầm hầm đi vào nhà bếp. Còn Amy trở ra xe lấy va li đem vào phòng của mình. Tới giờ cơm tối, trong phòng ăn rộng nơi chiếc bàn dài, có hai cha con ngồi ăn mà không ai hé răng nói với ai tiếng nào. Cuối cùng tới lúc ăn tráng miệng, Fred mới chịu khai khẩu.
- Chừng nào con đi?
- Dạ thứ hai tuần tới. Chuyến bay của hãng Pan Am từ Oklahoma City sẽ cất cánh đi San Francisco lúc 9 giờ sáng…
- Con đã lo thủ tục hết rồi à?
- Dạ… Con đã có thông hành, chích ngừa và mang theo đủ mọi thứ cần thiết…
- Con định ở bao lâu?
- Dạ chừng hai tháng…
- Ở chi mà lâu vậy?
Amy mỉm cười vì câu hỏi của ba. Ông làm như không biết hai tháng đối với những cặp tình nhân qua rất nhanh.
- Dạ con tính đi thăm hết nước Việt Nam mà ba…
Fred im lặng không hỏi nữa. Đứng dậy, trước khi rời bàn ăn, ông nói chậm và nhỏ.
- Ăn xong, con lên phòng ba lấy tiền…
Nhìn theo bóng cha già chậm chạp lên cầu thang, Amy thở dài buồn bã. Cô biết cô đã làm ông buồn nhưng cô không còn chọn lựa nào khác hơn. Giữa tình và hiếu, cô đã chọn tình. Cô nghĩ mình có một chọn lựa đúng.
8 giờ sáng chủ nhật. Đang ngủ Amy nghe tiếng động như tiếng búa đinh đập nhau chan chát nơi hành lang. Càu nhàu cô khoác vội chiếc áo choàng xô cửa tính ra khỏi phòng. Điều khiến cho cô kinh ngạc là cửa đóng cứng ngắt mặc dù không có khóa. Thử mở mấy lần không được Amy kêu lớn.
- Ba… Ba ơi… Sao cửa phòng con mở ra không được…
Giọng của ba cô vang ngoài hành lang.
- Con ở trong đó vài ngày đi. Chừng nào con bỏ ý định đi Việt Nam kiếm thằng Quân thì ba sẽ mở cửa cho con ra…
- Ba… Ba làm gì kỳ vậy ba… Ba không thể cấm con…
Ông Fred làm thinh. Amy hét lớn.
- Angela… Angela đâu rồi… Giúp tôi Angela…
Amy la khan cả cổ cũng không có ai lên tiếng. La hét om xòm một hồi cô bật khóc nức nở và kêu gào.
- Mẹ ơi… Mẹ… Mẹ giúp con mẹ ơi…
Đứng bên kia phòng, nghe tiếng con cầu cứu mẹ, Fred ứa nước mắt. Ông thương con nhưng nhất định không mở cửa vì mở cửa là đầu hàng đứa con bướng bỉnh của mình. Nửa ngày trôi qua Amy thôi không khóc và cũng không có đập cửa ầm ầm nữa. Tới tối Angela được phép vào đưa cơm cho cô chủ nhỏ. Bà khuyên nhủ cô nên nghe lời ba ở trong phòng vài ngày. Amy giận dỗi làm thinh không thèm nói chuyện mà đuổi bà ta ra khỏi phòng. Ăn qua loa bữa ăn tối xong đi tới đi lui trong phòng cô ứa nước mắt. Không ra khỏi phòng cho tới sáng mai là cô lỡ chuyến bay đi Việt Nam để gặp Quân.
- Quân ơi… giúp em… giúp em với…
Đứng nơi đầu giường nhìn bức hình của Quân treo cạnh cửa sổ, óc của cô nẹt ra ý nghĩ táo bạo. À tiếng mừng rỡ, cô bắt đầu hành động. Lục trong ngăn tủ ra cái kéo, cô nhanh nhẹn cắt hết mấy tấm vải trải giường đoạn nối lại thành cái thang dây có nhiều nút lớn. Buộc một đầu dây vào giường ngủ xong mở cửa sổ cô dùng thang dây thả chiếc va li xuống sân. Thay vội y phục, quàng chiếc bóp da lên vai, cô leo ra cửa sổ và từ từ tuột xuống đất. Ngước nhìn lên phòng ngủ của mình, cô lẩm bẩm.
- Ba… Con xin lỗi ba…
Tay cầm sẵn chìa khóa xe, tay xách va li, cô lặng lẽ đi vòng quanh nhà ra sân trước rồi len lén mở cửa chiếc Mustang. Đang ở trong phòng riêng, nghe tiếng máy xe Mustang nổ bum bum, Fred vạch màn ra nhìn thấy con gái rồ ga lao xe thật nhanh ra cổng.
- Angela… Amy… Amy…
Nghe ông chủ la làng, không biết chuyện gì Angela và đám người nhà lật đật chạy lên. Cửa phòng mở ra, Fred và tất cả mọi người đều thấy rõ chiếc thang dây buộc vào đầu giường ngủ treo tòn ten qua cửa sổ. Đấm hai tay mình vào với nhau, không biết nghĩ điều gì mà Fred lại bật cười khan rồi lẩm bẩm.
- Hết thuốc chữa rồi… lì… lì quá mạng…
Nghe ông chủ lẩm bẩm, Angela tủm tỉm cười thầm phục cô chủ nhỏ sáng dạ và gan lì. Trầm ngâm giây lát Fred quay qua nói với Jim, tài xế của mình.
- Anh chuẩn bị xe sẵn để 6 giờ sáng chở tôi lên phi trường…
Nghe ông chủ nói như vậy, Angela vọt miệng hỏi.
- Ông định theo bắt cô ấy về à?
Lắc đầu, Fred thốt bằng giọng buồn bã.
- Bắt gì… Nó lớn rồi… Nó đã nhất quyết đi thăm thằng Quân thì tôi cản sao được. Tôi chỉ muốn thấy nó lên phi cơ an toàn và cho nó thêm chút tiền xài vặt…
Angela lên tiếng nài nỉ.
- Nếu ông không phiền tôi xin phép được tháp tùng ông tiễn cô Amy lên máy bay…
Gật đầu chấp thuận Fred lặng lẽ đi về phòng của mình. Angela thở dài cảm thấy tội nghiệp cho ông chủ của mình. Ông chỉ có mỗi đứa con gái mà tiếc thay lại là đứa con gái vốn tính cương quyết và bướng bỉnh. Ở trong Sophia Ranch, ai cũng biết cô chủ nhỏ tuy bề ngoài vui vẻ, hiền hậu và nhân từ song bên trong rất cương quyết và cứng rắn trong mọi quyết định của mình. Thường thường người làm đều tuân theo mọi quyết định của cô mặc dù họ biết xung khắc với điều mà cha cô đã ban ra. Nếu có người nào thắc mắc thì sẽ được cô trả lời một cách thẳng thắn: '' Anh cứ làm theo lời của tôi và tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nếu ba tôi có hỏi thì anh nói là tôi bảo anh làm…''.
Amy ngồi im trong phòng đợi. Liếc đồng hồ thấy chỉ 8 giờ sáng, cô nôn nao và hồi hộp. Dù đã trốn ra khỏi nhà song cô vẫn còn sợ ba rượt theo bắt ép mình phải trở về nhà. Vì vậy mặc dù kiếm chỗ kín đáo ngồi chờ cô vẫn để mắt nhìn về phía cửa ra vào. Cô chợt đứng bật dậy khi thấy dáng ba đi cùng với Angela hối hả bước vào cửa. Đợi cho ba tới gần cô mới cất giọng nói.
- Daddy… Please…
Vừa nói Amy vừa nhìn ba đoạn liếc sang Angela như ngầm hỏi '' Bà ở phe nào? Ba tôi hay tôi...''. Angela chưa kịp lên tiếng phân trần, Fred vội cười nói trấn an con gái.
- Con đã nhất quyết đi thì ba không cản con đâu. Ba và Angela tới để tiễn con lên máy bay…
Móc trong túi quần ra phong thư, Fred cười tiếp.
- Ba cho con thêm tiền để mua quà về cho ba…
- Dạ… Con cám ơn ba…
Nước mắt lưng tròng, Amy ôm chầm lấy ba đoạn thì thầm.
- Ba… Con thương ba… Con xin lỗi đã không nghe lời ba…
Vỗ vỗ vào lưng con gái, Fred cười thốt.
- Ba thương con… Nhớ cẩn thận… Cho ba gởi lời thăm '' damn cái thằng…''
Nói tới đó thấy con gái nhìn mình như năn nỉ, Fred cười gượng.
- Sorry… cho ba gởi lời thăm Quân…
- Cám ơn ba… Con sẽ điện thoại cho ba khi tới Sài Gòn…
Đứng nhìn bóng con gái khuất sau cánh cửa, Fred cảm thấy như mình vừa mất đi cái gì thật thân quen và gần gụi.
Khi nghe người tiếp viên hàng không của hãng Pan Am thông báo máy bay sắp sửa đáp xuống Sài Gòn và yêu cầu hành khách cài dây an toàn, Amy thở ra hơi nhẹ nhỏm rồi lẩm bẩm:'' Hổng biết Quân có về Sài Gòn kịp để đón mình không? ''. Trong lòng cô gái lần đầu tiên đi xa rất hồi hộp và háo hức. Cô tới một nơi lạ hoắc, lạ cả người, phong tục tập quán và luôn cả ngôn ngữ nữa nên chỉ biết trông cậy vào vị hôn phu của mình. Hành khách lục tục đi xuống cầu thang rồi lên xe bus vào phòng đợi.
- Amy…
Vừa ra tới cửa phòng đợi, nghe có tiếng gọi tên mình, Amy ứa nước mắt khi thấy Quân đưa tay vẫy vẫy. Cô nghẹn lời không nói được lời chào thông thường khi thấy Quân đứng trước mặt mình. Không nhịn được cô hug anh thật chặt kèm theo câu nói.
- Amy nhớ anh quá chừng chừng… Anh bi giờ hết là thằng Việt Nam xấu xí của em rồi…
Cười hăng hắc, hôn phớt lên môi và ôm ghì Amy vào lòng, Quân hỏi.
- Vậy bây giờ anh là gì của em?
Liếc hai đứa em của Quân đang đứng nhìn mình, Amy cười nhẹ.
- Anh là vị hôn phu xấu xí của em…
Buông Amy ra, Quân lùi lại một chút xa để nhìn vị hôn thê giây lát rồi mới cười thốt.
- Còn em là vị hôn thê đẹp nhất của anh…
Cười hắc hắc Amy nói đùa.
- Thank you very much…
Quân cười vẫy hai đứa em tới giới thiệu với Amy.
- Chị Amy thì hai em biết rồi đó… Còn đây là Hoàng Thu với Hùng, em của anh…
Nhìn Hoàng Thu, Amy vui vẻ lên tiếng.
- Em đẹp hơn trong hình em gởi cho chị…
Tự nhiên, Amy đưa tay ra bắt tay hai đứa em của Quân kèm theo câu nói.
- Chị rất vui mừng được gặp hai em…
Cả bọn kéo nhau đi lấy hành lý. Vừa ôm tay Quân đi, Amy thì thầm.
- Em nhớ anh…
Quân cười đùa.
- Thiệt hông?
Bật cười hắc hắc, Amy xiết chặt tay người yêu.
- Nếu hổng nhớ anh thì em hổng có trốn ba em đi thăm anh đâu…
Vừa cười Amy vừa kể cho Quân nghe chuyện mình bị ba nhốt trong phòng khi biết cô sẽ đi Việt Nam. Anh bật cười khi nghe Amy thuật chuyện cô phải xé vải trải giường buộc thành thang dây theo cửa sổ trèo xuống đất rồi lên xe chạy trốn ra phi trường. Quay nhìn người tình, Quân cười nói.
- Coi bộ em mê thằng Việt Nam xấu xí quá rồi…
- Dạ… mà thằng Việt Nam xấu xí có mê em hông?
- Hổng mê mà nhớ muốn khùng luôn. Từ lúc nhận được thư em nói sẽ qua Sài Gòn, đêm nào anh cũng mơ thấy em…
Lấy hành lý xong, Quân gọi tắc xi về nhà. Amy trầm trồ khi thấy cảnh thành phố với nhiều thứ rất lạ lùng. Ngồi trong xe tắc xi, cô chỉ chiếc xích lô đạp.
- Em thích cái xe đó đó… Mai mốt anh với em ngồi lên xe đó cho nó chạy vòng vòng nghen anh…
Như vui vì có Quân ngồi cạnh, Amy cười nói vui vẻ, thích thú nhìn ngắm những cái lạ lùng của thành phố Sài Gòn. Cái gì cũng lạ mắt với cô hết. Nhà Quân nằm trong quận Phú Nhuận, ở ngay đầu ngõ, khá lớn và khang trang hơn những nhà lận cận. Ba mẹ Quân đón con dâu tương lai của mình một cách niềm nở và thân mật. Qua sự thông dịch của Quân, ông bà thay nhau '' hug '' Amy và nói lời chúc mừng. Ông bà còn nói sẽ coi cô như con và hi vọng cô sẽ có những ngày vui đáng ghi nhớ ở Việt Nam. Cử chỉ trìu mến đó làm cho Amy cảm động ứa nước mắt. Nghe tin Quân có vợ chưa cưới từ bên Mỹ sang thăm, hàng xóm kéo sang đứng chật cả nhà khiến cho anh phải dẫn Amy đi vòng vòng giới thiệu. Ai cũng trầm trồ khen Amy đẹp và duyên dáng. Họ khen Quân có phước nên có được vị hôn thê giàu sang và có ăn học. Buổi tối, trong lúc ăn cơm, Quân nói với Amy là anh phải lên máy bay trở về Ban Mê Thuột ngày mốt và Amy sẽ đi với anh lên trên đó ở cho hết mùa hè.
Nắng Hạ Vàng Áo Ai Nắng Hạ Vàng Áo Ai - Chu Sa Lan Nắng Hạ Vàng Áo Ai