Nguyên tác: An Offer From A Gentleman
Số lần đọc/download: 2494 / 63
Cập nhật: 2015-10-01 01:37:12 +0700
Chương 13
T
rong số báo trước Tác giả đã dự đoán một sự kết hợp có thể xảy ra giữa Tiểu thư Rosamund Reiling và Ngài Phillip Cavender. Tuy nhiên hiện nay Tác giả có thể nói điều đó sẽ không diễn ra. Nghe nói rằng Quí bà Penwood (mẹ của tiểu thư Reiling) đã nói bà sẽ không chấp nhận một quí ông bình thường làm con rể, dù cho chính cha của tiểu thư Reiling, tuy được sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng cũng không phải là một thành viên thuộc giới quý tộc.
Không kể đến việc, Ngài Cavender đã bắt đầu tỏ ra đeo đuổi Tiểu thư Cressida Cowper.
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo xã hội,
Ngày 9 tháng 5 năm 1817.
Sophie bắt đầu cảm thấy phát ốm ngay giây phút cỗ xe ngựa khởi hành từ Nhà Tranh Của Tôi. Đến tối khi họ dừng nghỉ chân tại một quán trọ ở Oxfordshire, nàng đã bắt đầu thấy người nôn nao. Và đến khi họ tới được ngoại ô London... nàng khá chắc chắn là mình sắp mửa ra.
Bằng cách nào đó nàng giữ được những thứ bên trong cái dạ dày nàng ở nguyên chỗ chúng thuộc về, nhưng khi cỗ xe ngựa tiến vào trong cái mê trận đường phố London rối rắm, nàng hoàn toàn sợ hãi.
Không, không phải sợ hãi. Chết đến nơi thì đúng hơn.
Bây giờ là tháng Năm, thời điểm của mùa lễ hội. Điều đó có nghĩa là Araminta đang có mặt ở London.
Điều đó có nghĩa là việc Sophie đến London lúc này là một điều vô cùng, vô cùng tồi tệ.
"Vô cùng tệ hại," nàng lẩm bẩm.
Benedict ngước lên. "Nàng vừa mới nói gì à?"
Nàng ngúng nguẩy khoanh tay trước ngực. "Chỉ vừa mới nói chàng là một kẻ vô cùng tệ hại thôi."
Chàng cười khúc khích. Nàng đã biết chàng sẽ bật cười, vậy mà nó vẫn làm nàng phát cáu.
Chàng kéo tấm rèm che cửa sổ và ngó ra ngoài. "Chúng ta gần đến nơi rồi," chàng nói.
Chàng đã nói chàng sẽ đưa nàng thẳng đến nhà của mẹ chàng. Sophie vẫn còn nhớ ngôi dinh thự tuyệt đẹp ngự trước quảng trường Grosvenor ấy. Phòng khiêu vũ thì khổng lồ, với hàng trăm chân nến tuyệt đẹp treo trên những bức tường, mỗi chân nến được tô điểm bằng một cây nến sáp ong hoàn hảo trang nhã. Những căn phòng nhỏ hơn được trang hoàng theo phong cách Adam, với trần nhà được xây theo kiểu vỏ sò và những bức tường sơn màu lam nhạt.
Ngôi dinh thự ấy đã là ngôi nhà trong mơ của Sophie, theo đúng nghĩa đen. Trong tất cả những giấc mơ của nàng về Bridgerton và cái tương lai hư cấu của họ, nàng luôn luôn thấy bản thân ở bên trong dinh thự ấy. Điều đó thật ngốc, nàng biết, bởi chàng là con thứ hai và vì vậy không đến lượt chàng thừa kế ngôi dinh thự này, nhưng dẫu vậy, đó vẫn là ngôi nhà đẹp nhất mà nàng từng được chiêm ngưỡng, và vốn dĩ đã là mơ thì phải không thực tế rồi, không phải sao. Kể cả nếu Sophie muốn mơ về Cung điện Kensington, thì đó là quyền của nàng mà.
Tất nhiên, nàng nghĩ với một nụ cười châm biếm, nàng chưa từng được nhìn thấy vẻ tráng lệ của Cung điện Kensington.
"Nàng đang cười về cái gì thế?" Benedict gặng.
Nàng còn chẳng thèm nhìn lên khi nàng đáp, "Dựng kế hoạch giết chàng."
Chàng cười toe toét – không phải là nàng nhìn lên chàng để biết điều đó, nhưng nàng luôn nghe thấy được nụ cười qua hơi thở của chàng.
Nàng ghét bản thân luôn quá nhạy cảm với mọi sắc thái của chàng. Đặc biệt là từ khi nàng có cái cảm tưởng khó chịu rằng chàng cũng như vậy về nàng.
"Ít nhất nó nghe cũng có vẻ hay ho," chàng đáp.
"Cái gì hay?" nàng hỏi, cuối cùng cũng rời mắt khỏi cái màn cửa, thứ mà nàng đã nhìn chằm chằm vào nó suốt từ nãy.
"Kế hoạch giết ta ấy," chàng nói, nhăn nhở cười. "Nếu nàng định giết ta, nàng tốt nhất là nên thấy thích thú vui vẻ khi làm thế, bởi có Chúa biết, ta sẽ không."
Hàm nàng rớt khoảng một inch. "Chàng đúng là điên," nàng nói.
"Có lẽ thế." Chàng nhún vai hờ hững khi ngồi lại về chỗ chàng và dướn người duỗi chân uể oải gác lên cái thành ghế phía đối diện. "Dù sao ta cũng vừa mới bắt cóc nàng. Ta nghĩ điều đó có thể xem là điều điên rồ nhất ta từng làm đấy."
"Chàng có thể thả em đi," nàng nói, dù nàng biết chàng sẽ chẳng làm thế.
"Ở đây, trong London này? Nơi nàng có thể bị những kẻ cướp đường tấn công bất kỳ lúc nào? Nàng không nghĩ ta sẽ hơi bị thiếu trách nhiệm nếu làm thế sao?"
"Điều đó cũng không kinh khủng bằng việc lừa đảo bắt em đi dù em không muốn!"
"Ta không có lừa nàng," chàng đáp, vẩn vơ ngắm nghía mấy cái ngón tay chàng.
"Ta hăm dọa nàng. Khác biệt đấy."
Sophie được cứu khỏi phải đáp lại chàng khi cỗ xe ngựa đột ngột dừng lại.
Benedict nâng cái màn cửa một lần cuối, rồi thả tay để chúng rơi về vị trí cũ. "À, chúng ta đến nơi rồi."
Sophie chờ trong khi chàng xuống xe, rồi nàng mới di chuyển về phía cái cửa xe.
Trong một chốc nàng cân nhắc việc lờ đi bàn tay đưa ra của chàng và tự mình nhảy xuống xe, nhưng cái cỗ xe này khá cao, và nàng thì thực sự không muốn biến mình thành một con ngốc khi trượt ngã và hạ cánh xuống vỉa hè đâu.
Làm chàng xấu hổ thì cũng hay đấy, nhưng không phải với cái giá là một cái mắt cá chân bị trặc.
Với một cái thở dài, nàng nắm lấy bàn tay chàng.
"Thế là thông minh đấy," chàng thủ thỉ.
Sophie nhìn phắt vào chàng. Làm sao chàng biết được nàng vừa mới nghĩ gì chứ?
"Ta hầu như luôn biết nàng nghĩ gì," chàng đáp.
Nàng vấp.
"Whoa!" chàng kêu, bắp kịp lấy nàng trước khi nàng ngã đập mặt xuống cái vỉa hè.
Chàng giữ lấy nàng trong một khoảnh khắc lâu hơn cần thiết trước khi thả nàng ra. Sophie đáng ra sẽ nói cái gì đó, ngoại trừ việc răng nàng đang nghiến vào nhau ken két.
"Có phải sự châm biếm vừa mới suýt giết nàng không nhỉ?" Benedict hỏi, cười đểu giả.
Sophie cố cạy miệng. "Không, nhưng nó rất có thể sẽ giết chàng đấy."
Chàng cười khùng khục, người đàn ông đáng ghét.
"Thôi đi nào," chàng nói. "Ta sẽ giới thiệu nàng với mẹ ta. Ta chắc chắn rằng bà sẽ tìm được một vị trí cho nàng."
"Mẹ chàng có thể sẽ không có vị trí nào còn trống cả," Sophie chỉ ra.
Chàng nhún vai. "Bà yêu ta. Bà sẽ tạo ra một vị trí trống."
Sophie đứng nguyên tại chỗ, từ chối bước một bước nào bên cạnh chàng cho đến khi nàng nói rõ ràng mọi thứ. "Em sẽ không thành tình nhân của chàng đâu."
Biểu cảm của chàng kín như bưng khi chàng lầm bầm. "Vâng, nàng đã nói điều đó rồi."
"Không, ý em là, kế hoạch của chàng sẽ không hiệu quả đâu."
Chàng hơi bị ngây thơ vô số tội. "Ta có một kế hoạch sao?"
"Ôi, làm ơn đi," nàng nhạo. "Chàng định dần dần thuyết phục em với hy vọng rằng theo thời gian em sẽ chịu thua."
"Ta chẳng bao giờ mơ về điều đó cả."
"Em tin rằng giấc mơ của chàng nhiều hơn thế một tý đấy," nàng làu bàu.
Chàng chắc chắn là có nghe thấy nàng nói, bởi chàng bật cười khúc khích. Sophie bướng bỉnh đứng đó khoanh tay, mặc kệ việc nàng đang đứng trong một tư thế không đàng hoàng nhất, ngay giữa đường nơi tất cả những người khác đều có thể thấy. Hứ, dù sao cũng chẳng có ai thừa hơi để ý đến nàng đâu, một đứa con gái khoác trên mình một cái váy len tồi tàn của người hầu. Nàng cho rằng mình đáng ra nên có vẻ vui vẻ và nhận vị trí mới với một thái độ lạc quan hơn, nhưng, kệ hết những thứ đó đi, ngay bây giờ nàng muốn sưng sỉa.
Trung thực mà nói, nàng nghĩ nàng xứng đáng được dỗi. Nếu bất kỳ ai có quyền được sưng sỉa và cấm cẳng, thì đó là nàng.
"Chúng ta có thể đứng đây trên vỉa hè này cả ngày," Benedict nói, giọng chàng nhẹ nhuốm vẻ giễu cợt.
Nàng bắt đầu bắn cho chàng một cái lườm giận dữ, nhưng đó cũng là lúc nàng nhận ra họ đang đứng ở đâu. Họ không phải trong Quảng trường Grosvenor.
Sophie thậm chí còn chẳng chắc chắn xem họ đang ở đâu nữa. Ngôi nhà trước mặt họ tuyệt đối chẳng phải là dinh thự mà nàng đã tham dự dạ vũ hóa trang.
"Er, đây là Dinh thự Bridgerton Whistledown?" nàng hỏi.
Chàng nhướng một bên mày. "Làm sao nàng biết nhà của ta được gọi là dinh thự Bridgerton?"
"Chàng từng nhắc đến nó." Điều đó, ơn trời, là sự thật. Chàng đã từng kể về cả Dinh thự Bridgerton, và ngôi biệt thự Bridgerton ở vùng nông thôn, Đồi Aubrey, vài lần trong những cuộc trò chuyện giữa họ.
"Oh." Chàng dường như có vẻ chấp nhận lý do ấy. "Thực ra thì, không, nó không phải. Mẹ ta chuyển ra khỏi Dinh thự Bridgerton được gần hai năm rồi. Bà làm chủ tiệc một buổi vũ hội cuối - thực ra, đó là một buổi dạ vũ hóa trang thì đúng hơn - rồi sau đó bà chuyển giao ngôi dinh thự cho anh trai ta và vợ của anh ấy. Bà vẫn luôn nói bà sẽ chuyển đi ngay khi anh ấy kết hôn và có một gia đình riêng của anh ấy mà. Ta tin rằng đứa con đầu tiên của anh ấy sinh ra chỉ một tháng sau khi mẹ ta rời đi."
"Thế đứa bé là con trai hay con gái?" nàng hỏi, dù nàng vốn đã biết câu trả lời. Phu nhân Whistledown luôn luôn đăng tải những tin như vậy.
"Con trai. Edmund. Họ cũng có một đứa con trai khác, Miles, sinh ra vào đầu năm nay."
"Thật tốt cho họ," Sophie khẽ nói, dù trái tim nàng như đang rỉ máu. Có lẽ khó có khả năng nàng có được những đứa con của chính nàng, và đó là điều buồn nhất. Có con thì phải có chồng, và hôn nhân dường như là một giấc mơ khó thành. Nàng không hề được nuôi dạy để trở thành một người hầu, và bên cạnh đó nàng có rất ít những điểm chung với hầu hết những người đàn ông nàng gặp trong cuộc sống hàng ngày của nàng. Những người hầu khác cũng là những người tốt và đáng kính, nhưng thật quá khó để tưởng tượng ra viễn cảnh nàng chia sẻ cuộc đời với ai đó, lấy ví dụ, không thể đọc.
Sophie không cần phải cưới ai đó đặc biệt giàu có, nhưng ngay cả tầng lớp trung lưu cũng không thuộc tầm với của nàng. Không một người đàn ông có lòng tự trọng thuộc giới thương nhân nào lại đi cưới một đứa hầu lo việc cọ rửa nhà cửa cả.
Benedict ra dấu cho nàng đi theo chàng, và nàng làm theo, cho đến khi họ bước tới những bậc thềm trước hiên nhà. Sophie lắc đầu. "Em sẽ sử dụng cửa phụ."
Môi chàng mím lại. "Nàng sẽ đi vào bằng cửa trước."
"Em sẽ dùng cửa phụ," nàng kiên quyết. "Không một người phụ nữ có giáo dục nào lại đi thuê một cô hầu người xồng xộc xông vào nhà họ bằng cửa chính."
"Nàng đi cùng ta," chàng nghiến răng. "Nàng sẽ sử dụng cửa trước."
Một niềm vui vẻ sôi nổi thoát ra khỏi môi nàng. "Benedict, chỉ mới hôm qua chàng muốn em trở thành tình nhân của chàng. Thế liệu chàng có dám đem tình nhân của chàng đi qua cửa trước vào gặp mẹ chàng không?"
Với câu nói đó nàng làm chàng lúng túng. Sophie toe toét cười khi nàng quan sát khuôn mặt của chàng nhăn lại với sự khó chịu.
Cuối cùng sau mấy ngày kinh khủng nàng cũng tìm được chút vui vẻ.
"Liệu chàng," nàng tiếp tục, hầu hết chỉ để tra tấn chàng thêm tý nữa, "có bao giờ đem người tình của chàng đến gặp mẹ chàng không?"
"Nàng không phải người tình của ta," chàng bật ra.
"Đúng thế."
Cằm nghênh lên, và mắt chàng xăm xoi nàng với cơn thịnh nộ điên cuồng chỉ vừa đủ được dằn lại. "Nàng đang là một người hầu gái," chàng nói, giọng chàng thật thấp, "chỉ bởi vì nàng khăng khăng đòi làm một người hầu gái. Và là một người hầu, dù vẫn thuộc tầng lớp thấp hơn, nàng vẫn có sự kính trọng. Và chắc chắn là đủ kính trọng cho mẹ ta."
Nụ cười của Sophie nhạt đi. Có lẽ nàng đã trêu chàng hơi quá.
"Tốt," Benedict gầm gừ, ngày khi thấy rõ ràng rằng Sophie không tranh cãi thêm về vấn đề này nữa. "Đi với ta,"
Sophie theo gót chàng bước lên những bậc thềm. Điều này có thể có lợi cho nàng. Mẹ của Benedict chắc chắn là sẽ không thuê một người hầu dám dày mặt đi vào bằng cửa trước. Và vì nàng vốn kiên định không chịu làm nhân tình của Benedict, chàng sẽ chẳng có lựa chọn nào ngoài việc chấp nhận thất bại và để nàng về lại vùng nông thôn.
Benedict đẩy cửa mở, giữ cánh cửa cho đến khi Sophie bước vào trong nhà. Ông quản gia có mặt ngay trong giây lát.
"Wickham," Benedict nói, "làm ơn báo với mẹ ta rằng ta ở đây."
"Tất nhiên, thưa ngài Bridgerton," Wickham đáp lại. "Và liệu tôi có được mạn phép thông báo cho ngài rằng mẹ ngài khá là tò mò về nơi cư trú của ngài trong suốt tuần qua không ạ?"
"Ta sẽ bị choáng nếu bà không làm thế đấy," Benedict đáp.
Wickham gật đầu về phía Sophie với một biểu cảm lửng lơ đâu đó giữa hiếu kỳ và khinh khi. "Liệu tôi có nên thông báo cho bà ấy về chuyến viếng thăm của vị khách này?"
"Làm ơn."
"Liệu tôi có nên thông báo cho bà về danh tánh của cô ấy?"
Sophie nhìn qua Benedict với sự thích thú lớn lao, băn khoăn không biết chàng sẽ đáp lại thế nào.
"Tên của cô ấy là cô Beckett," Benedict đáp. "Cô ấy ở đây để tìm việc làm."
Một bên chân mày của Wickham nhướng lên. Sophie bị ngạc nhiên. Nàng cứ tưởng rằng những vị quản gia thường chẳng bao giờ biểu lộ tý cảm xúc nào ra mặt chứ?
"Tìm vị trí người hầu?" Wickham dò hỏi.
"Vị trí nào cũng được," Benedict nói, giọng chàng bắt đầu lộ ra dấu vết nôn nóng đầu tiên.
"Rất tốt, Ngài Bridgerton," Wickham nói, và rồi ông ta biến mất trên cầu thang.
"Em không nghĩ rằng ông ấy thực sự nghĩ việc này là rất tốt đâu," Sophie thì thào với Benedict, cẩn thận giấu đi nụ cười chực nở trên môi.
"Wickham không phải là người phụ trách ở đây."
Sophie hắt ra một cái thở dài kiểu chàng – nói – gì – mà - chẳng - được. "Em hình dung ra được rằng Wickham không đồng ý."
Chàng nhìn vào nàng không tin được. "Ông ta chỉ là một quản gia."
"Và em là một người hầu. Em biết tất cả mọi thứ về những quản gia. Và em dám nói chắc chắn là những gì em biết nhiều hơn chàng nhiều."
Mắt chàng nheo lại. "Cách cư xử của nàng ít giống một người hầu hơn bất kỳ phụ nữ nào mà ta biết đấy."
Nàng nhún vai và làm ra vẻ ngắm nghía một bức tranh nào đó đang treo trên tường. "Ngài luôn lôi ra những điều tồi tệ nhất trong tôi mà, thưa ngài Bridgerton."
"Benedict," chàng rít. "Lúc trước nàng đã gọi thẳng tên của ta. Nàng không được thay đổi."
"Mẹ ngài sắp xuống," nàng nhắc cho chàng nhớ, "và ngài khăng khăng rằng bà sẽ thuê tôi như một người hầu. Thế có bao nhiêu người hầu của ngài gọi thẳng tên riêng của ngài, thưa ngài?"
Chàng nhìn trừng trừng vào nàng, và nàng biết chàng biết nàng đúng. "Ngài không thể có điều đó theo cả hai cách được, thưa – ngài – Bridgerton," nàng nói, cho phép bản thân nở một nụ cười tý xíu.
"Ta chỉ muốn nó theo một cách duy nhất," chàng lồng lên.
"Benedict!"
Sophie ngước lên để thấy một người phụ nữ thanh tao, nhỏ nhắn đang bước xuống qua những bậc thang. Màu sắc của bà nhạt hơn Benedict, nhưng những đường nét của bà chứng tỏ bà rõ ràng là mẹ của chàng.
"Mẹ," chàng nói, sải bước và gặp bà tại những bậc cuối cầu thang. "Được gặp lại mẹ thật tốt."
"Việc gặp lại con sẽ còn tốt hơn nữa," bà sẵng giọng, "nếu ta biết con ở đâu trong suốt tuần qua. Lần cuối cùng ta nghe về con là khi con tham dự tiệc nhà Cavander, và sau đó tất cả mọi người đều quay về, trừ con."
"Con sớm rời bữa tiệc đó," chàng đáp, "rồi đi đến Nhà Tranh Của Tôi."
Mẹ chàng thở dài. "Mẹ cho là mẹ không thể trông đợi con báo cáo mọi đường đi nước bước của con được nữa khi giờ đây con đã bước sang tuổi ba mươi."
Benedict trao cho bà một nụ cười khoan dung.
Bà quay qua Sophie. "Đây chắc là Cô Beckett của con."
"Đúng thế," Benedict đáp. "Cô ấy cứu mạng con khi con còn ở Nhà Tranh Của Tôi."
Sophie bắt đầu. "Tôi không – "
"Cô ấy đã làm thế đấy," Benedict cắt ngang ngọt xớt. "Con bị ốm vì đi dưới trời mưa, và cô ấy đã chăm sóc con cho đến khi con khỏe lại."
"Ngài vẫn sẽ phục hồi sức khỏe mà không cần có tôi giúp," nàng khăng khăng.
"Nhưng không," Benedict nói, hướng trực tiếp những lời của chàng về phía mẹ chàng, "phải với tốc độ nhanh chóng hoặc có sự thoải mái như cô ấy đã giúp."
"Thế nhà Crabtrees không có đó sao?" Violet hỏi.
"Khi chúng con mới đến họ không có nhà," Benedict đáp.
Violet nhìn vào Sophie với sự hiếu kỳ rõ ràng đến nỗi Benedict cuối cùng vẫn bị buộc phải giải thích, "Cô Beckett đây vốn được thuê bởi nhà Cavender, nhưng do một số hoàn cảnh khiến cô ấy không thể ở lại được."
"Ta... hiểu," Violet nói, giọng vẫn hơi nghi ngờ.
"Con trai của lệnh bà đã cứu cháu ra khỏi một số phận không dễ chịu nhất," Sophie lặng lẽ nói. "Cháu đã nợ ngài ấy rất nhiều."
Benedict nhìn nàng kinh ngạc. Căn cứ vào thái độ chống đối của nàng với chuyện này, chàng không hề nghĩ rằng nàng sẽ tình nguyện đưa ra thông tin đó. Nhưng chàng cho là đáng ra chàng phải nghĩ đến điều này; Sophie là người rất có nguyên tắc, không phải loại người để cơn tức tối xen vào tính trung thực.
Đó là một trong những điều chàng thích nhất ở nàng.
"Ta hiểu," Violet nói lại lần nữa, lần này có nhiều cảm thông hơn.
"Con hy vọng mẹ có thể tìm cho cô ấy một vị trí làm việc," Benedict nói.
"Nhưng sẽ chẳng sao nếu điều đó quá rắc rối đâu ạ," Sophie vội xen vào.
"Không," Violet từ tốn nói, mắt bà chiếu vào khuôn mặt của Sophie với một biểu cảm lạ lùng. "Không, cũng không có gì rắc rối cả đâu, nhưng..."
Cả Benedict và Sophie đều dướn người lên, chờ đợi phần sau của câu nói.
"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?" đột nhiên Violet hỏi.
"Cháu không nghĩ thế," Sophie nói, hơi lắp bắp. Làm thế nào mà Quý bà Bridgerton có thể nghĩ bà đã từng gặp nàng? Nàng có thể khẳng định rằng họ không hề gặp phải nhau tại buổi dạ tiệc hôm đó. "Cháu không thể hình dung ra được làm sao chúng ta có thể gặp nhau được."
"Ta chắc là cháu đúng," Quý bà Bridgerton nói với một cái vẫy tay. "Có gì đó cực kỳ quen thuộc ở cháu. Nhưng ta nghĩ rằng có lẽ đó là do ta đã từng gặp ai đó với những đường nét gần giống. Chuyện đó cũng thường xảy ra mà."
"Đặc biệt là với con," Benedict nói với một nụ cười nhăn nhở.
Quý bà Bridgerton trìu mến nhìn vào con trai bà. "Đó không phải lỗi tại mẹ khi tất cả những đứa con của mẹ đều giống hệt nhau như thế."
"Nếu không phải lỗi tại mẹ," Benedict hỏi, "thì chúng con nên đổ lỗi lên đầu ai đây?"
"Hoàn toàn là lỗi của cha mấy đứa," Quý bà Bridgerton vui vẻ đáp. Bà quay sang Sophie. "Tất cả bọn chúng đều giống hệt ông chồng ngốc của ta."
Sophie biết nàng nên ngoan ngoãn lặng im là tốt nhất, nhưng khoảnh khắc này thật đáng yêu và dễ chịu đến nỗi nàng nói, "Cháu nghĩ ngài đây rất giống lệnh bà."
"Thật sao?" Quý bà Bridgerton hỏi, vỗ hai bàn tay vào với nhau trong vui thích.
"Thật đáng yêu làm sao. Thế mà đây ta lại luôn coi bản thân ra là một cái bình bầu cho nhà Bridgerton thôi."
"Mẹ!" Benedict nói.
Bà thở dài. "Ta nói thẳng quá sao? Có lẽ ta già rồi."
"Mẹ còn lâu mới già, mẹ à,"
Bà mỉm cười. "Benedict, tại sao con không vào thăm em gái con trong khi mẹ đưa Cô Bennett – "
"Beckett," chàng ngắt lời.
"Ừ, tất nhiên, Beckett," bà lẩm bẩm. "Mẹ sẽ đưa cô ấy lên gác và chỉ phòng cho cô ấy."
"Lệnh bà chỉ cần đưa cháu đến chỗ bà trưởng quản thôi ạ," Sophie nỏi. Gần như là thật quá kỳ dị khi một lệnh bà của gia định lại quá quan tâm tới việc thuê một người hầu. Cứ cho là cả tình huống có hơi không bình thường, vì Benedict đã đề nghị cho nàng được thuê vào, những vẫn thật lạ lùng khi Quý bà Bridgerton lại hứng thú với nàng đến thế.
"Bà Watkins đang bận, ta chắc chắn," Quý bà Bridgerton nói. "Bên cạnh đó, ta tin rằng chúng ta cần thêm một hầu phòng riêng cho các con gái ta. Cháu có chút kinh nghiệm nào trong việc đó không?"
Sophie gật.
"Tuyệt vời. Ta cũng nghĩ thế. Cháu nói rất tốt."
"Mẹ cháu là một trưởng quản," Sophie tự động nói. "Bà làm việc cho một gia đình rất rộng lượng và – " Nàng nghẹn lại trong kinh hoàng, muộn màng nhớ ra rằng nàng đã kể cho Benedict sự thật - rằng mẹ nàng đã mất khi sinh nàng. Nàng bắn cho chàng một cái nhìn lo sợ, và chàng trả lời nó với một cái nghếch cằm nhạo báng, một câu trả lời không lời rằng chàng không định lột trần lời dối trá của nàng.
"Gia đình bà làm việc cho rất hào phóng," Sophie nói tiếp, nhẹ nhõm hơn, "và họ cho phép cháu cùng học rất nhiều bài học với các vị tiểu thư."
"Ta hiểu rồi," Quý bà Bridgerton nói. "Điều đó giải thích rất nhiều điều. Ta vốn thấy hơi khó để tin rằng cháu từng cực nhọc làm việc như một người hầu quét dọn. Rõ ràng là cháu đã được giáo dục đủ để làm việc với những vị trí cao hơn."
"Cô ấy đọc rất tốt," Benedict nói.
Sophie kinh ngạc nhìn chàng.
Chàng lờ đi, thay vì thế chàng tiếp tục nói chuyện với mẹ chàng, "Cô ấy đọc rất nhiều cho con nghe trong quá trình con nằm liệt giường."
"Thế cháu viết có tốt không?" Quý bà Bridgerton hỏi.
Sophie gật. "Cách viết của cháu khá rõ ràng."
"Tuyệt lắm. Ta luôn gặp nhiều khó khăn khi tìm thêm ai đó giúp ta viết thiệp mời dự tiệc. Và không lâu nữa chúng ta chuẩn bị tổ chức một vũ hội. Ta có hai đứa con gái để ra mắt năm nay," bà giải thích cho Sophie. "Ta hy vọng rằng một trong hai đứa sẽ tìm được một người chồng trước khi mùa lễ hội kết thúc."
"Con không nghĩ Eloise muốn kết hôn đâu," Benedict nói.
"Ngậm miệng con lại," Quý bà Bridgerton nói.
"Những câu như vậy bị coi là phạm pháp ở đây," Benedict nói với Sophie.
"Đừng nghe nó," Quý bà Bridgerton nói, bước về phía cầu thang. "Đây, đi với ta, Cô Beckett. Mà cháu nói tên của cháu là gì ấy nhỉ?"
"Sophia. Sophie."
"Đi với ta nào, Sophie. Ta sẽ giới thiệu cháu với những cô con gái của ta. Và," bà thêm vào, mũi bà chun lại với sự chán ghét, "chúng ta sẽ tìm cho cháu cái gì đó mới để mặc. Ta không thể để một trong những người hầu của chúng ta ăn mặc tồi tàn như thế này được. Một ai đó sẽ nghĩ chúng ta không trả đủ lương cho cháu."
Chưa bao giờ Sophie nghĩ rằng một thành viên trong giới thượng lưu lại quan tâm đến việc trả đủ lương cho người hầu của họ, và nàng bị cảm động bởi sự rộng rãi của Quý bà Bridgerton.
"Còn con," Quý bà Bridgerton nói với Benedict. "Chờ ta dưới nhà. Chúng ta có nhiều thứ để nói lắm đấy, con và ta."
"Ôi, con đang run lên đây," chàng ra vẻ ngây người bất động.
"Giữa thằng nhóc đó và anh em trai nó, ta chẳng biết đứa nào sẽ giết ta trước," Quý bà Bridgerton lầm bầm.
"Anh em trai nào ạ?" Sophie hỏi.
"Đứa nào cũng thế. Cả hai đứa. Không cả ba thằng. Đều là những tên xấu xa hết cả."
Nhưng họ đều là những kẻ xấu xa mà bà rõ ràng là vô cùng yêu thương. Sophie có thể nghe thấy điều đó trong cách bà nói, nhìn thấy điều đó trong mắt bà khi chúng rạng ngời vì hạnh phúc khi bà nhìn thấy con trai bà.
Và điều đó khiến Sophie cảm thấy cô đơn, buồn bã và ghen tỵ. Cuộc sống của nàng sẽ khác đi làm sao nếu mẹ nàng sống được sau khi sinh nàng. Họ có thể sẽ không được coi trọng, Bà Beckett - một nhân tình và Sophie - một đứa con hoang, nhưng Sophie nghĩ rằng mẹ nàng sẽ yêu nàng.
Và điều đó là quá đủ rồi.
Bởi điều đó sẽ nhiều hơn bất cứ điều gì mà nàng từng được nhận từ bất kỳ người lớn nào khác, kể cả cha nàng.
"Đi nào, Sophie," Quý bà Bridgerton nói.
Sophie theo bà bước lên qua những bậc cầu thang, tự hỏi vì sao, khi mà nàng chỉ đơn thuần là bắt đầu làm một công việc mới, nàng lại cảm thấy như thể nàng được bước vào một gia đình mới.
Điều đó thật... dễ chịu.
Và đã lâu, lâu lắm rồi nàng mới được cảm thấy dễ chịu.