No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11267 / 36
Cập nhật: 2015-07-28 10:08:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
oài Khang chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán:
- Bộ cứ gặp nhau là đã còn tình cảm sao? Không thể có cái gì khác hơn được sao?
- Em không quan tâm. Và em nói thẳng, từ lúc anh chơi em một cú ra trò như vậy, em không còn tin anh nữa, đó là lý do giúp em có can đảm dứt khoát.
Hoài Khang thở dài, im lặng, Diễm Quỳnh nhìn anh bằng đôi mắt dửng dưng.
- Lúc anh nói đã chia tay chị Thu, em hoàn toàn yên tâm và không nghi ngờ gì cả. Thế mà đùng một cái, mấy ngày trời anh tránh mặt em để ở bên giường bệnh với chị ấy, lúc đó em mới bật ngửa ra và nhận ra mình đúng là con ngốc. Và em quyết định bỏ anh. Đến giờ em vẫn không hề hối hận.
- Em có dám chắc là không hối hận đến suốt đời không?
Diễm Quỳnh nhún vai, không trả lời. Hoài Khang nói tiếp:
- Em chỉ trốn anh được một thời gian, chứ không trốn anh được suốt đời đâu. Còn anh thì thề là sẽ theo quấy rầy em đến lúc nào em chịu quay lại với anh.
- Nếu anh cứ ám ảnh kiểu đó, em sẽ lấy chồng lập tức, em nói thật đó. Có một người đang phải lòng em, em không yêu ông ta chút nào. Nhưng nếu anh bức bách thì em sẽ lấy ông ta cho anh sáng mắt.
Hoài Khang hoàn toàn mất bình tĩnh, anh đập mạnh bàn:
- Em đừng có điên, anh cấm em làm như vậy.
- Với điều kiện là anh để cho em yên.
- Đừng có dồn anh vào chân tường, em nghe không, anh thề là không bao giờ quan hệ với Kim Thu nữa, dù là một cuộc gặp, em bằng lòng chưa?
Diễm Quỳnh lắc đầu tỉnh bơ:
- Em không tin, hoàn hoàn không tin. Đúng hơn là đề phòng. Ai biết được anh sẽ làm gì sau lưng em, khi em quay lại với anh. Em không muốn làm con ngốc nữa, ngốc một lần là đủ rồi.
Cô ngừng lại cười nhếch môi:
- Thậm chí khi em phát hiện ra, anh cũng chẳng hề hối hận. Lúc đó anh lo điên lên, lo đến mức rối bời, đến nỗi bất cứ yêu cầu nào của em anh cũng thấy là phiền toái. Đến lúc đó em mới nhận ra anh nặng tình với chị ấy hơn em tưởng, khủng khiếp quá.
Hoài Khang nhún vai như bất lực:
- Anh đã giải thích bao nhiêu lần rồi, đúng là em cố ý không nghe. Anh hết kiên nhẫn rồi Quỳnh.
- Cho nên, cách hay nhất là đường ai nấy đi.
Hoài Khang lầm lì nhìn cô:
- Em đúng là người bằng đá. Được rồi, anh không hạ mình nữa, tùy em. Chào.
Anh đứng dậy bỏ về. Diễm Quỳnh vẫn ngồi một mình trong phòng khách. Cảm thấy mình sắp bị lung lây đến nơi. Rấy may là Hoài Khang đã về, nếu anh thuyết phục thêm nữa, cô sợ mình bị yếu đuối lắm.
Thật ra Hoài Khang không hiểu cô chút nào. Những lúc tránh mặt anh là cô phải vận dụng hết mực của lý trí. Cô đã trải qua những đêm mất ngủ vì nhớ, nhớ đến mức muốn gọi điện hay đến tìm anh. Nhưng rồi bị ám ảnh vì viễn ảnh sẽ bị lừa dối, cô phải ráng kiềm chế lấy mình.
Thái My và Hoài Khang bảo cô là đá. Nếu là đá được thì thật sung sướng. Vì chẳng bao giờ phải tự vật vã đấu tranh với mình.
Bây giờ cô cũng không biết mình đang ghét hay tội nghiệp Kim Thu. Nhưng mỗi lần nghe nhắc tên chị ta, lòng cô cứ thấy gai góc. Muốn vị tha cũng không được.
Diễm Quỳnh đứng dậy, lê chân đi vào giường. Tâm trạng cô cứ bần thần không giải thích được, cô định tìm một viên thuốc ngủ thì có tiếng chuông reo. Cô bước đến nhấc máy. Giọng Hoài Khang đầy vẻ đe doạ:
- Lúc nãy em nói về người đàn ông đeo đuổi nào, anh không cần biết. Nhưng nếu em dấn sâu vào ông ta thì anh sẽ không làm ngơ đâu. Muốn biết anh sẽ phản ứng thế nào thì cứ thử đi, anh nói là làm, hãy nhớ điều đó.
- Anh sẽ làm gì, anh có phải là chồng tôi đâu.
- Cần gì phải là chồng. Đừng thách thức như vậy, đừng để xảy ra bi kịch, anh cảnh cáo em đấy.
- Anh là đồ điên.
- Chính em làm cho anh như vậy, và anh bất chấp mọi thứ, em hãy bỏ tư tưởng lấy chồng đi.
Diễm Quỳnh định mở miệng thì máy đã cúp ngang. Đúng là Hoài Khang tra tấn tinh thần cô đủ mọi hình thức. Đến mức không biết làm cách nào để đối phó. Bây giờ cô cũng không biết mình ghét anh hay ghét Kim Thu nữa.
Cô chợt thấy hối hận vì đã nói chuyện đó ra. Chuyện riêng tư giữa cô và luật sư Nhu mới chỉ là giai đoạn bắt đầu. Mà cô thì muốn nó đừng phát triển. Để cho Hoài Khang biết chuyện chắc chắn anh sẽ không khoanh tay làm ngơ. Cô biết tính anh quá rồi. Nếu anh điều tra ra mối quan hệ của cô, anh có thể giết cô mất.
Diễm Quỳnh chợt nhớ đến vụ án luật sư Nhu mới bào chữa tháng trước, cô thấy ớn cả người, khi hình dung Hoài Khang sẽ hành động như tên sát nhân đó. Bất giác cô nhắm mắt không dám nghĩ tới nữa.
Hôm sau cô dậy muộn, cảm thấy uể oải cả người. Không biết vì thuốc ngủ hay vì thần kinh căng thẳng. Cô vào phòng tắm ngâm mình trong nước, thế mà vẫn không tỉnh nổi. Nếu không có cái hẹn với khách chắc cô sẽ tiếp tục nằm trên giường đến trưa.
Diễm Quỳnh mặc đồ rồi đi xuống nhà. Nhưng vừa mở cổng, cô đã thấy xe Hoài Khang đậu trên lối. Thấy cô, anh mở cửa bước xuống:
- Sao dậy trễ vậy, có bệnh gì không?
Diễm Quỳnh lùi lại:
- Anh đi đâu vậy?
- Đến đưa em đi làm.
- Khỏi cần, em có xe rồi.
- Nhưng anh vẫn muốn đưa, và bắt đầu từ nay, anh sẽ đưa đón em mỗi ngày, trừ những lần em đi tiếp xúc với khách.
Diễm Quỳnh vung tay, la toáng lên:
- Đừng có kiểm soát em như thế, hôm nay anh nghĩ ra chuyện gì nữa đây? Em không đồng ý để anh quản lý kiểu đó đâu.
Hoài Khang mím môi, cương quyết không kém:
- Tại em bắt anh làm như vậy, thích hay không mặc em, cái gì anh quyết định, anh sẽ cứ làm.
- Nhưng tôi không đồng ý, tôi không phải là con anh. Đừng có áp đặt như vậy.
- Đừng nói nhiều, lên xe đi.
- Không!
Hoài Khang chống tay lên song sắt. Quay đầu nhìn chỗ khác. Dáng điệu như không muốn tranh cãi. Cử chỉ ngang ngang đó làm Diễm Quỳnh tức muốn bể ngực. Cô dậm chân:
- Tôi cần phải đi ngay, trễ hẹn rồi anh có biết không?
- Em chọn đi, một là để anh đưa, hai là hai đứa đều ở nhà, anh cũng cần giải quyết vài công việc đừng làm mất thời gian của anh.
- Trời, tôi chưa thấy người nào lì như anh, bộ anh không biết tự ái là gì sao?
Hoài Khang tỉnh bơ:
- Nếu tự ái mà em ngã về người khác, thì anh là một thằng ngốc.
Diễm Quỳnh nhìn đồng hồ, quýnh quáng lên vì trễ giờ. Cô hầm hầm nhìn anh. Rồi bước ra ngồi vào xe, đóng cửa cái rầm. Hoài Khang nhún vai thản nhiên. Như thể cử chỉ hung hăng đó không ép phê đối với anh. Điều chủ yếu là anh đã đạt được mục đích. Còn thì cô muốn làm gì tùy thích.
Xe chạy rồi, Diễm Quỳnh vẫn hầm hầm:
- Tôi chỉ thua anh lần này thôi, không có lần thứ hai đâu.
Hoài Khang không thèm trả lời. Cô tiếp tục lải nhải:
- Anh liệu có quản lý tôi mãi được không. Bộ anh không còn công việc của anh sao, giám đốc tối ngày lo tán gái. Coi chừng công ty bị phá sản đó.
Anh quay lại nhìn cô một cái như cảnh cáo. Nhưng vẫn không nói gì. Diễm Quỳnh tiếp tục.
- Nếu nghĩ dùng cách này để khống chế tôi thì anh lầm rồi, không bao giờ tôi quay lại với anh đâu. Nếu anh rút lui thì tôi sẽ vẫn sống như vậy, còn nếu cứ khủng bố tinh thần tôi, tôi sẽ lấy chồng lập tức. Tôi không dọa đâu.
Hoài Khang chợt quát lên:
- Cô thử nhắc lại câu đó một lần nữa xem. Nhìn chiếc xe phía trước kìa, cô có muốn chui xuống gầm xe đó không?
Diễm Quỳnh hoảng hồn ngồi im. Cô quay lại liếc trộm anh một cái. Mặt Hoài Khang đằng đằng sát khí. Cô bỗng hiểu nếu khôn thì đừng có chọc giận anh. Anh ta không phải loại người dễ khuất phục. Bây giờ cô mới nhớ một điều. Tính anh và cô đều ngang bướng như nhau. Thậm chí Hoài Khang còn bướng dữ tợn hơn, muốn làm gì là làm, bất chấp mọi thứ. Còn cô thì không dám liều như anh.
Cô chợt thở dài, chẳng lẽ cứ phải chịu bị giám sát như thế này, cô đâu phải là con nít
Cô bỗng ngồi thẳng người lên:
- Anh định kéo dài trò này đến chừng nào, vừa phải thôi chứ.
- Chừng nào em bỏ ý định dứt khoát, và đồng ý lấy anh, lúc đó anh sẽ để em hoàn toàn tự do.
- Không bao giờ. Không bao giờ.
- Vậy thì đừng có nói đến chuyện này nữa, hai đứa chẳng bao giờ thống nhất với nhau, anh cũng không muốn cãi với em nữa. Mấy năm trước cãi nhau đã đủ, anh mệt lắm rồi.
Diễm Quỳnh lạnh lùng:
- Không bao giờ đạt được mục đích đâu và không bao giờ tôi còn dám tin anh, đeo đẳng thế này chỉ làm mất thời gian của anh thôi.
Hoài Khang không trả lời. Khi xe ngừng lại, anh hỏi như hiển nhiên:
- Trưa nay mấy giờ về?
- Không biết.
Vừa nói Diễm Quỳnh vừa mở của bước xuống. Đi thẳng vào văn phòng. Vừa thấy cô, cô thư ký đã nói ngay:
- Luật sư Nhu bảo khi chị đến thì vào gặp ông ấy ngay đấy.
- Người khách hôm qua đã tới chưa?
- Chưa chị à.
Diễm Quỳnh thở phào nhẹ nhõm. Thế mà cô cứ sợ trễ hẹn. Cô đi thẳng đến phòng luật sư Nhu.
- Xin lỗi vì em đã đến trễ, em không biết ông chờ.
- Không sao, em ngồi đi. Sao, hôm qua thế nào. Bà ấy đồng ý chứ.
- Dạ, đồng ý rồi ạ, nhưng bà ấy còn hoang mang. Lỡ như ông ta quay lại đòi ly hôn thì sao ạ. Thật tình là em chưa biết cách giải quyết, em hẹn hôm nay trả lời.
- Thế, em đã nghĩ cách thuyết phục chưa. Điều này thì không căn cứ hoàn toàn vào luật được đâu.
Diễm Quỳnh thở nhẹ.
- Cho nên em mới hoang mang.
Luật sư Nhu mỉm cười:
- Đến lúc ấy, tôi sẽ giải quyết cho em. Lát nữa gặp bà ta, em cứ khẳng định rằng, với những yếu tố đó, ông ta sẽ không dám ly hôn. Tôi dám chắc là ông ta cũng đã đến hỏi luật sư rồi.
- Dạ.
Ngay lúc đó, cô thư ký đứng ở cửa nói vọng vào:
- Chị Quỳnh, có bà khách ấy đến.
Luật sư Nhu cười khuyến khích:
- Cứ mạnh dạn giải quyết vấn đề, đừng hoang mang nhé. Em phải tập tự tin vào những điều mình nói, có vậy em mới thuyết phục được người ta.
- Dạ.
Diễm Quỳnh đứng dậy đi ra cửa. Nhưng giữa chừng, luật sư Nhu gọi lại:
- Quỳnh này.
Cô quay lại nhìn ông chờ đợi, ông hỏi với một vẻ thản nhiên:
- Lúc nãy có người đưa em đi làm phải không?
"Thì ra ông đã thấy" Diễm Quỳnh nghĩ thầm. Cô hoang mang đứng yên. Luật sư Nhu mỉm cười khoát tay:
- Không có gì quan trọng cả, tôi chỉ hỏi vậy thôi, em ra tiếp khách đi.
- Dạ.
Diễm Quỳnh đi ra ngoài với một chút bất an. Cô tiếp bà khách ấy trong hơn nửa giờ. Khi bà ta về, cô cũng định ra về. Nhưng vừa ra thì gặp luật sư Nhu đang đi vào với một người đàn ông. Ông đứng lại khi thấy cô:
- Chờ tôi nhé Quỳnh, trưa nay tối muốn mời em đi ăn.
Diễm Quỳnh định từ chối thì ông đã rẽ vào phòng đối diện. Cô đứng lặng thinh, bối rối khi nhớ đến Hoài Khang. Bây giờ cô hối hận kinh khủng khi sáng không tìm cách từ chối anh. Dứt khoát không thể để anh đến đây. Cô sẽ tìm cách từ chối cả luật sư Nhu. Nhưng phải chờ không biết đến chừng nào.
Cô vào phòng, mím môi gọi cho Hoài Khang.
- Alô.
- Anh Khang, bây giờ tôi phải đi công việc, trưa nay anh đừng có đón, mất công lắm.
- Em đi đâu vậy?
- Tôi phải báo cáo với anh nữa sao?
- Anh không muốn xâm phạm tự do của em. Nhưng cách em từ chối anh nghi ngờ, nếu em không nói, anh sẽ lập tức đến chỗ em ngay, em có muốn mọi người chú ý đến anh không?
Diễm Quỳnh sẵng giọng:
- Anh quá đáng lắm, anh làm tôi nổi điên lên được.
- Nếu không có gì khuất lấp, tại sao em không để anh đón, trừ phi em muốn giấu chuyện gì. Nói đi, có phải em sợ anh chạm trán với ông ta không?
- Tôi không sợ quái gì hết, anh muốn làm gì mặc kệ anh.
Diễm Quỳnh nói một cách một cáu kỉnh, rồi dằn ống nghe xuống máy. Khổ sở chết được. Giá mà bây giờ lặng lẽ bỏ về thì hay biết mấy. Nhưng cô không dám về ngang mà không nói với ông Nhu. Hoài Khang làm cho cô khó xử đến phát tức lên được.
Có tiếng chuông reo, Diễm Quỳnh chụp lấy ống nghe. Bên kia là giọng Hoài Khang nữa. Anh nói thật điềm đạm:
- Tại sao bỏ máy ngang vậy? Anh không đồng ý thái độ của em.
- Không đồng ý thì kệ anh.
- Nói chuyện đàng hoàng một chút đi. Nếu thấy khó chịu thì anh không ép nữa, làm gì đùng đùng lên vậy, nói cho em biết: anh cũng không thích tốn xăng vì em đâu, yên tâm đi.
Lần này anh chủ động cúp máy. Diễm Quỳnh bất ngờ và bị hẫng. Cách nói chuyện của anh ta chướng tai. Nhưng cô sẵn sàng bỏ qua vì tâm trạng nhẹ nhõm. Suy cho cùng, Hoài Khang có ngang thật. Nhưng anh không dí cô vào chân tường, nghĩa là anh vẫn biết nương nhẹ cô. Coi như lần này thoát được rắc rối.
Cô ngồi một mình trong phòng đọc báo. Đến trưa luật sư Nhu qua tìm cô:
- Xin lỗi. Để em chờ tôi rất nóng ruột, nhưng ông ta ngồi lại lâu quá.
- Dạ, đâu có sao, em biết mà.
- Đi chứ? Lát nữa tôi sẽ đưa em về.
Diễm Quỳnh theo ông ra xe. Ông đưa cô vào nhà hàng khá gần nhà cô. Và vẫn như mọi lần, có những cử chỉ săn sóc rất đặc biệt. Cử chỉ mà Diễm Quỳnh biết rất rõ là chỉ dành cho cô. Nó làm cô sung sướng, vừa lo sợ phập phồng.
Suốt bữa ăn, luật sư Nhu không hề nhắc gì đến chuyện đã thấy lúc sáng. Ông chỉ toàn nói về vụ án đang bào chữa. Diễm Quỳnh biết ông đang cố tình truyền kinh nghiệm cho cô. Và cô không còn nghĩ gì ngoài việc tập trung nghe.
Trên đường về, ông nói như vô tình:
- Có lẽ tôi sẽ đề nghị em tham gia vụ án Hồng Hoàng. Nó qui mô lắm đấy Quỳnh, em nên nghiên cứu tỉ mỉ những điều luật kinh tế, sẽ rất có lợi cho em.
Diễm Quỳnh nhìn sững ông, không dám tin. Vụ án Hồng Hoàng đang chấn động xôn xao trong thành phố. Có nằm mơ cô cũng không tin mình được tham gia đoàn luật sư. Đó toàn là những luật sư tên tuổi và giàu kinh nghiệm. Một sự nâng đỡ vượt quá ý nghĩ của cô. Và cô không biết nói gì, chỉ giương mắt nhìn ông ngạc nhiên. Ông lại cười khi thấy cái nhìn của cô:
- Thật ra em cũng có năng lực lắm, phải tự tin vào mình chứ.
- Nhưng em chưa có tiếng tăm gì trong thành phố và cũng...
Luật sư Nhu ngắt lời:
- Cho nên em mới cần tham vụ án này, nó sẽ làm nền cho em tiến xa hơn. Đừng nghĩ gì nhiều, em chỉ cần thể hiện năng lực của mình thôi.
- Ông nâng đỡ em nhiều quá, em không biết làm gì để trả ơn bây giờ.
Luật sư Nhu trầm ngâm:
- Em xứng đáng được như vậy. Vì em, tôi sẵn sàng làm hơn vậy nữa.
- Em cám ơn ông.
Diễm Quỳnh nói nhỏ. Rồi lập tức cô lại thấy lo. Bên cạnh cái được bao giờ cũng có cái mất. Cô biết rất rõ tình cảm của ông và đến một lúc nào đó điều mà cô đền ơn sẽ phải là tình cảm. Chắc chắn là không thể được, còn từ chối thì áy náy. Chưa nói là sẽ gặp rắc rối với Hoài Khang nữa.
Diễm Quỳnh khẽ thở dài một mình. Cứ âm thầm mà lo thế này chắc cô sẽ bị điên mất.
Xe vừa ngừng lại ở nhà cô, Diễm Quỳnh đã thấy Hoài Khang đứng tựa cổng chờ. Cô quay lại lén nhìn luật sư Nhu. Ông có vẻ không vui. Nhưng vẫn không nói gì. Cô bước xuống xe, chào ông với vẻ mặt ngại. Rồi lững thững đi về phía cổng.
Hoài Khang đứng bên cạnh chờ mở cửa, anh gật gù như đã hiểu:
- Có phải đó là người "phải lòng" em không. Hình như đây không phải lần đầu ông ta đưa em về.
Diễm Quỳnh không trả lời, cô đi vào nhà. Hoài Khang lững thững đi phía sau. Anh theo cô vào tận phòng ngủ. Rồi bước đến mở cửa sổ, thái độ tự nhiên như ở nhà mình. Diễm Quỳnh ngồi xuống giường, cau mặt bất mãn:
- Lúc trước anh có quyền làm mọi thứ, nhưng bây giờ không được tự do như vậy.
Hoài Khang không đếm xỉa sự phản đối của cô, anh bước lại ngồi xuống bên cạnh cô:
- Em chưa trả lời câu hỏi lúc nãy. Có phải đó là người mà em muốn lấy làm chồng không?
- Đó không phải là chuyện của anh.
- Bất cứ người nào quan hệ với em đều có liên quan đến anh.
Anh ngừng lại, cười khẽ:
- Lúc nãy em cấm anh đến vì có hẹn với ông ta, đúng không? Người đó là ai vậy?
- Đó là luật sư Nhu, cấp trên của em, anh thoả mãn tò mò chưa?
- Cái người mà trước đây em bảo đã ly dị đấy à? Vậy, ông ta li dị xong chưa?
- Chuyện đó thì mắc mớ gì đến anh.
- Có chứ, cho nên anh mới quan tâm. Trả lời đi chứ.
Diễm Quỳnh quay chỗ khác, không muốn trả lời. Nhưng anh kéo mặt cô lại:
- Xong rồi phải không? Và ông ta chọn em làm đối tượng làm mẹ cho con gái ông ta.
Diễm Quỳnh nhăn mặt:
- Anh nói nghe ghê quá, chỉ giỏi tưởng tượng em không muốn nghe đâu.
- Anh lập luận theo logic, chứ không tưởng tượng. Tại sao ông ta cứ phải tìm cách đưa em về. Nếu không có cái gì đó đặc biệt, trên đời này không có ai cho không một cái gì đâu Quỳnh.
- Anh muốn nghĩ gì kệ anh, em không muốn nói.
- Anh bắt buộc em phải nói... có phải sau này em hay thân với ông ta không?
Bị bóp mạnh khuôn mặt. Diễm Quỳnh đau quá nên cố đẩy tay anh ra:
- Ừ đó, thì sao? Ông ấy nâng đỡ em và cố tình cho em nhiều vụ án phức tạp, nếu không có ông ấy thì em không đứng vững như bây giờ đâu.
- Cho nên em sẽ lấy ông ta làm chồng để tạ ơn?
- Anh đừng có nói bậy?
- Anh không nói bậy, mà chính em khẳng định, em nói câu đó đến ba lần, em muốn trả thù anh phải không?
Diễm Quỳnh nói không cần suy nghĩ:
- Đúng là anh biết hết rồi, em không giấu nữa, ông ấy đấy. Nhưng chưa có gì như anh tưởng đâu. Nhưng mà em nói trước nếu anh còn quấy rầy em, em sẽ làm thật. Em đã nói là không muốn quen với anh nữa, bộ anh không hiểu sao?
Hoài Khang quắc mắt nhìn cô, định nói. Nhưng cô hất mặt lên với dáng điệu bướng bỉnh, và chặn lại:
- Vấn đề không phải em với ông ấy thế nào, mà là em không muốn quen với anh. Mà đã không ràng buộc nhau thì em quen với ai kệ em, mắc gì đến anh. Sao anh cứ xâm phạm tự do của người khác vậy. Em tuyên bố một lần nữa, nếu anh còn quản lý em kiểu này, em sẽ thoát ra bằng cách lấy ông ta.
Hoài Khang như bị khiêu khích đến mất lý trí. Anh lắc vai cô một cách dữ dội:
- Em có giỏi thì làm thử đi, đừng có chọc tức tôi. Tôi không phải là món đồ mà lúc không cần nữa thì em quăng đi để tìm thứ khác. Tôi không đồng ý chia tay, nghe chưa? Và cấm em không được quan hệ với ông ta nữa.
- Về mặt pháp lý thì anh không có chút quyền nào cả, anh lấy tư cách gì ngăn cấm, đừng có quá đáng như vậy. Buông tôi ra.
Hoài Khang càng bóp mạnh vai cô hơn:
- Tôi bất cần luật pháp, nếu cô biến tôi thành một thằng khờ trong mắt anh ta, cô sẽ không yên thân với tôi đâu.
Diễm Quỳnh quát lên:
- Anh có buông ra không. Đồ vũ phu.
Hoài Khang xô mạnh môt cái, làm Diễm Quỳnh ngã chúi xuống giường. Cô loay hoay ngồi lên, sững sờ nhìn hộp phấn bị ném vào khung kính. Chưa khi nào cô thấy Hoài Khang tức kiểu như vậy. Cô chẳng hối hận cách nói của mình. Và tự biết từ đây về sau chính cô sẽ lãnh hậu quả về những lời nói đó.
Sự đập phá hình như làm Hoài Khang dịu lại. Anh ngồi phịch xuống nền gạch, ôm đầu chán nản. Diễm Quỳnh cũng lặng lẽ ngồi bó gối trên giường. Mỗi người đều chán chường theo một cách riêng.
Hoài Khang chợt đứng dậy, lẳng lặng bỏ về. Diễm Quỳnh ngước lên nhìn. Không một tiếng gì đáp lại, cử chỉ của anh làm cô hoang mang. Không biết Hoài Khang buông xuôi như vậy. Anh đâu phải loại người dễ chịu thua.
Nhưng nếu anh cứ theo quản lý cô chăm chút, chắc cô sẽ không ngoan ngoãn thụ động. Cô cảm thấy ghét Kim Thu cay đắng, cô ta là nỗi ám ảnh nặng nề nhất của cô. Ám ảnh đến nỗi những lúc sắp xiêu lòng, chỉ cần nghĩ tới cô ta là cô lập tức cứng như đá.
Diễm Quỳnh nằm nghĩ một lát, rồi thay đồ đi làm. Cô phập phồng sợ Hoài Khang đến như lúc sáng. Nhưng anh không đến. Chiều cũng không đến văn phòng tìm cô. Buổi tối Diễm Quỳnh ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ về tất cả những gì diễn ra quanh mình để tìm một lối thoát. Cuối cùng cô buồn rầu nhận ra rằng dù Hoài Khang đồng ý chia tay hay không, cô đều đau khổ theo cách riêng. Đúng là cô thật sự không có lối thoát.
Cô đứng dậy đến bên cửa sổ, tựa đầu nhìn lên trời.Chưa bao giờ cô thấy mình buồn như thế này. Mọi cái đều tưởng như trong tầm tay. Nhưng hóa ra không phải. Và càng ngày cô càng thấy mệt mỏi với sự đấu tranh này.
Chợt có tiếng chuông reo. Diễm Quỳnh nhìn xuống cổng. Tim cô chợt thắt lại khi thấy Hoài Khang đứng ở dưới. Anh chống tay vào chấn song, đầu gục xuống có vẻ mệt mỏi. Diễm Quỳnh nhìn đồng hồ. Rồi mím môi, nhất định không mở cửa.
Tiếng chuông cứ reo từng lúc, như cương quyết. Diễm Quỳnh cố gan góc làm ngơ. Nhưng quả thật cô không sao chịu nổi cái cách gọi như vậy. Cô bước tới điện thoại, bấm số máy di động của anh, nói một cách cứng rắn.
- Bây giờ khuya rồi, em không mở cửa đâu, anh về đi.
Giọng Hoài Khang hơi nhựa nhựa:
- Anh không về đâu, và sẽ đứng suốt đêm nếu em không xuống. Đừng thẳng tay với anh như vậy Quỳnh, anh xin em.
- Nhưng khuya rồi, em sắp đi ngủ rồi.
- Anh thấy em đứng lâu rồi, chắc chắn cũng không ngủ được. Vậy thì cho anh gặp một chút đi.
- Có chuyện gì cần nói nữa đâu, nói mấy chục lần cũng vậy thôi, anh về đi, anh nghe không?
- Anh nhớ em lắm!
- Mặc kệ anh.
Nói xong, Diễm Quỳnh chợt thấy mình quá tàn nhẫn. Cô dịu lại:
- Bây giờ có nói chuyện thì cũng là cãi nhau thôi, anh nhớ lúc trưa anh đã làm gì em không? Đến giờ em vẫn còn đau, anh về đi.
- Anh muốn xin lỗi em.
- Khỏi cần mà, anh về giùm em đi, anh nghe không?
- Nếu em không xuống, anh sẽ đứng đến sáng. Tùy em.
Diễm Quỳnh nghiêng đầu ngó qua cửa sổ. Cô thấy Hoài Khang cất máy. Và tiếp tục đứng dựa vào cổng. Cô mím môi lại, cương quyết mặc kệ anh, và thay áo đi ngủ.
Nhưng cô không sao ngủ được như ý muốn. Cứ nhắm mắt lại thì lại hình dung vẻ mặt đau khổ của Hoài Khang ở dưới đường. Hết còn gan góc nổi, cô ngồi lên, và chạy xuống mở cổng.
Khi cả hai ngồi giữa phòng khách, Hoài Khang chợt gục xuống úp mặt trên chân cô:
- Em ác lắm Quỳnh, tại sao em đủ can đảm đối xử với anh như vậy.
Diễm Quỳnh ngồi im. Đến giờ cô mới nhận ra Hoài Khang đang say. Cô kéo anh lên:
- Tối nay anh uống rượu à? Uống với ai vậy?
- Anh đi một mình, suốt buổi tối ngồi trong quán, anh nghĩ rất nhiều về chuyện của mình. Em bỏ anh như vậy vô lý lắm Quỳnh, suy nghĩ lại đi em.
Diễm Quỳnh nói rời rạc:
- Em đã suy nghĩ trước khi quyết định. Và mấy tháng nay em vẫn thấy mình làm đúng.
- Làm sao hai đứa đều đau khổ mà em thấy đúng à?
Hoài Khang dụi mặt trên chân cô, vẫn ngồi quanh dưới gạch. Chưa bao giờ Diễm Quỳnh thấy anh yếu đuối như lúc này. Anh có vẻ của một cậu bé thất tình, chứ không phẫn nộ như lúc trưa. Anh nói với vẻ mệt mỏi:
- Đừng có sai lầm như vậy Quỳnh. Coi chừng sau này em sẽ hối hận.
Vẻ mặt Diễm Quỳnh chợt thay đổi hẳn, cô nói với vẻ cay đắng:
- Vậy thì anh bảo chị Thu lấy chồng đi, hay đi đâu đó thật xa. Bao giờ hai người còn ở chung thành phố thì em vẫn còn hoài nghi. Anh đặt mình vào vị trí của em đi rồi sẽ hiểu.
- Tại sao em cứ lôi cô ta vào cuộc hoài vậy, anh đã nói là không quan tâm đến cô ta nữa mà.
- Vâng, bây giờ thì chưa quan tâm, nhưng khi chị ấy có chuyện gì thì anh mới hiểu là anh quan tâm đến mức nào.
- Anh mệt mỏi lắm, anh không muốn cãi với em nữa.
- Coi như em chiều ý anh rồi đó. Bây giờ anh về đi.
- Tại sao anh không được ngủ lại đây?
- Trước kia thì có thể, nhưng bây giờ thì không?
- Anh thấy không có gì thay đổi cá, nếu có thì chỉ là tư tưởng của em mà thôi.
- Tùy anh nghĩ, em không muốn nói nữa.
Hoài Khang lặng thinh. Anh vẫn ngồi quỳ dưới gạch, úp mặt trên chân cô. Diễm Quỳnh cũng ngồi yên. Cuối cùng cô cương quyết lên tiếng:
- Anh về đi. Em mệt lắm rồi.
Nhưng Hoài Khang vẫn không nói gì. Cô đẩy anh qua một bên để đứng lên. Hoài Khang nằm ngữa ra ghế, ngủ mê mệt từ lúc nào. Cô thở dài đứng nhìn anh. Rồi vào phòng lấy mền gối.
Buổi sáng khi cô ra khỏi nhà thì Hoài Khang vẫn còn ngủ. Cô lưỡng lự một lát, rồi để chìa khoá trên bàn. Với ý nghĩ nếu anh làm cách này, thì chẳng bao giờ cô dứt được khỏi anh.
Đang chạy trên đường, Diễm Quỳnh chợt thấy Kim Thu. Cô ta chạy bên cạnh cô, giọng như điều tra:
- Tối qua anh Khang có đến nhà cô không?
Diễm Quỳnh quay lại nhìn Kim Thu. Cách hỏi như là cô ta rất có quyền lực với Hoài Khang. Tự nhiên cô thấy ghét cô ta cay đắng. Cô định không thèm trả lời. Nhưng Kim Thu nói với vẻ đăm chiêu:
- Khuya hôm qua tôi và anh Văn thức chờ anh Khang về, tôi không nghĩ là anh ấy đến nhà cô, tại gặp nên hỏi thăm vậy thôi, không có thì thôi. Tôi đi trước nhé.
Nói xong cô ta phóng xe đi. Diễm Quỳnh chợt đấm mạnh lên tay lái. Tức ứ đầy lồng ngực. Cô có cảm giác Hoài Khang vẫn tiếp tục lừa dối cô. Vì nếu không còn quan hệ với nhau, tại sao Kim Thu biết hết giờ giấc đi về của anh chứ.
Nhớ đến lần cô ta bệnh, cô đâm giận lây cả Hồ Văn. Cô thấy chán nản với ý nghĩ họ là bạn "thâm niên" với nhau, dĩ nhiên họ phải bênh vực nhau hơn là người lạ như cô.
Cô thấy hối hận kinh khủng, khi đêm qua đã mở cửa cho Hoài Khang. Cô muốn quay về tống cổ anh ra khỏi nhà lập tức. Nhưng bận phải đến văn phòng, nếu không thì... anh ta chẳng yên thân với cô đâu, sẽ nhức đầu ra trò vì cái tội đểu giả.
Diễm Quỳnh đến văn phòng với vẻ mặt hầm hầm lẫn ủ dột. Cô thấy cô thư ký nhìn nhìn cô. Nhưng cũng chẳng buồn quan tâm.
Vừa ngồi xuống một lát thì có điện thoại, cô bực mình bước đến cầm ống nghe. Bên kia đầu dây là giọng nói tỉnh táo của Hoài Khang.
- Xin vui lòng cho gặp cô Diễm Quỳnh.
Lập tức, Diễm Quỳnh hét lên:
- Tôi không có rảnh, tôi cấm anh, từ đây về sau không được gọi cho tôi nữa.
Nói xong cô lập tức gác máy. Bây giờ cô mới nhớ là mình đang ở đâu. Cô nhìn ra ngoài. Vài cặp mắt nhìn cô vô cùng tò mò. Cô liếm môi, làm ra vẻ tự nhiên ngồi xuống bàn. Và chợt thấy sự nóng nảy của mình thật lố bịch.
Tất cả là tại anh ta. Cô không hiểu tại sao bây giờ mình lại phát hỏa như thế. Lúc trước khi gặp anh ta, cô tuyên bố chia tay một cách bình tĩnh, vững vàng. Thế mà không hiểu sao bây giờ không được như vậy nữa.
Đáng lẽ thời gian phải làm cho cô nguôi ngoai rồi dịu lại mới phải. Đằng này cứ phải lên dây thần kinh vì anh ta, giờ thì cô đâm ra chán luôn cả mình. Vì nhận ra rằng mình không bản lĩnh như mình tưởng.
Buổi trưa luật sư Nhu mời Diễm Quỳnh đi ăn, cùng với luật sư khác. Cô không từ chối. Khi cô đi ra sân thì vừa lúc Hoài Khang cũng dừng xe ngoài cổng. Thấy anh, Diễm Quỳnh lập tức quay chỗ khác, vẻ mặt lạnh lùng như không quen biết với anh ta.
Hoài Khang nhíu mày nhìn Quỳnh. Và bất chấp ông Nhu đang đi bên cô, anh đi nhanh về phía cô. Anh gật đầu chào ông Nhu một cách trịch thượng. Rồi quay qua Diễm Quỳnh:
- Ra xe, về với anh.
- Không, mấy người không thấy tôi đang có bạn sao.
Nói xong, cô vịn tay luật sư Nhu, bỏ đi thật nhanh. Hoài Khang mím môi đứng nhìn theo. Đôi mắt như nảy lửa. Anh định kéo Diễm Quỳnh lại. Nhưng thấy mấy người kia nhìn nhìn mình, anh cố nén giận, bỏ đi về phía xe mình.
Diễm Quỳnh kín đáo nhìn theo Hoài Khang. Một cảm giác trả được thù làm cô thấy hả hê. Từ đó giờ cô chỉ bị anh ta lừa dối, để cho anh ta thử nếm cảm giác đó cho biết.
Cô nhìn ra ngoài, mải miết suy nghĩ nên không thấy ánh mắt quan sát của luật sư Nhu. Suốt buổi ăn cô ngồi bên ông như người mất hồn. Mọi người đang bàn bạc về một vụ án nào đó, cô cũng không biết. Không thể nào tập trung nghe nổi. Cô cũng không hiểu tại sao mình bị Hoài Khang chi phối đến vậy.
Khi mọi người rời quán, luật sư Nhu định đưa Diễm Quỳnh về nhà. Nhưng cô lắc đầu:
- Phiền ông đưa em về văn phòng, em muốn nghiên cứu tư liệu một chút.
- Phải nghĩ tới sức khỏe một chút nào, tôi thấy em nên về nghỉ ngơi đi.
- Dạ thôi, nếu mệt thì em nghỉ ở đó cũng được.
Luật sư Nhu không cản nữa. Ông đưa cô trở lại nơi làm việc, giờ này mọi người đều đã về, Diễm Quỳnh đi vào phòng mình. Cô buông người xuống ghế nhắm mắt suy nghĩ. Nhưng chỉ một lát sau lại có tiếng gõ cửa, rồi tiếng của ông vang lên:
- Tôi có thể vào không Quỳnh?
Diễm Quỳnh vội ngồi ngay ngắn lên:
- Dạ được.
Luật sư Nhu bước vào, khép cửa lại sau lưng, ông đến ngồi đối diện với cô, mỉm cười với vẻ nhẹ tênh:
- Nếu đã quyết định chia tay với cậu ta, thì không nên để bị yếu đuối như vậy, dày vò mình như thế không hay đâu Quỳnh ạ.
Diễm Quỳnh ngước lên nhìn ông, ngơ ngẩn. Cô không hiểu ông nói gì. Chẳng lẽ ông hiểu chuyện riêng của cô nhiều đến vậy... cô giương mắt nhìn ông:
- Có phải ông muốn nói người gặp em lúc nãy không ạ?
- Cậu ta là Hoài Khang phải không?
- Vâng.
- Tôi biết về em nhiều hơn em nghĩ đấy Quỳnh. Và tôi thật tình khuyên em, hãy ráng cứng rắn lên, nếu không em sẽ khổ suốt đời vì kiểu yêu tay ba của cậu ta.
Diễm Quỳnh buột miệng:
- Em không hiểu tại sao ông biết chuyện đó.
Luật sư Nhu cười điềm nhiên:
- Chỉ cần quan tâm là có thể được tất cả những gì diễn ra quanh em. Cũng như em vậy, nếu phải quan tâm đến một khách hàng, em cũng sẽ có cách hiểu về đời tư người ấy.
"Thì ra là vậy". Diễm Quỳnh thở nhẹ. Nghĩa là luật sư Nhu đã có trong tay những chi tiết về đời tư của cô. Nhưng tất nhiên không phải vì cô là thân chủ của ông. Diễm Quỳnh hiểu điều đó rất rõ. Cô chợt thấy hoang mang vì ông đã nói ra. Đây là lần đầu tiên ông nói chuyện riêng tư với cô. Mà cô thì không quen như vậy, cô quen nghe nói về công việc hơn. Nên không biết phải trả lời thế nào.
Thấy vẻ lúng túng của cô, ông nói một cách cởi mở hơn:
- Em đừng có nhìn tôi như một ông thầy thế. Như vậy em sẽ không thoải mái khi nói chuyện với tôi. Cứ nghĩ ngồi trước mặt em là một người bạn thân. Và người ấy sẵn sàng chia sẻ với em bất cứ chuyện gì. Thậm chí tôi có thể chỉ cho em một con đường hay nhất đó Quỳnh.
Diễm Quỳnh cười gượng, và vẫn không biết nói gì. Cử chỉ của cô làm ông Nhu cười theo, rồi chợt hỏi thẳng:
- Lúc sáng anh ta làm gì để em phải căng thẳng như vậy. Xin lỗi, tôi không cố ý nghe. Nhưng em la lớn quá.
Diễm Quỳnh thấy hơi quê, cô nói như xin lỗi:
- Tại lúc đó em nóng giận không kìm được, chắc mọi người bị làm phiền lắm.
- Không ai phiền đâu, với tôi thì lại càng không sao.
Diễm Quỳnh chống cằm ngồi im. Những ngón tay thon thả của cô buông hờ trên mặt bàn. Một cử chỉ không phải là dễ thân thiện. Nhưng với luật sư Nhu thì điều đó không có gì ghê gớm lắm. Ông nói như tâm sự với một người bạn thân:
- Em có nhớ lúc em mới về đây không. Đó là lúc đau khổ nhất trong đời tôi. Bất cứ một sự đổ vỡ nào cũng làm người ta đau khổ cả. Nhưng bây giờ tôi quên rồi, thậm chí sống rất nhẹ nhàng.
Diễm Quỳnh ngước lên nhìn ông, buột miệng:
- Thế lúc đó ông còn yêu bà nhà không?
- Hình như cũng còn. Nhưng bất cứ tình cảm nào cũng không phải là tuyệt đối đâu. Thật sự là bây giờ tôi quên rồi.
- Có lẽ tại vì bà ấy không tìm cách níu kéo ông.
Luật sư Nhu lắc đầu:
- Với tôi thì... có lẽ tôi khác em, tôi rất cứng rắn. Cái gì biết là không được thì tôi sẽ dứt khoát tư tưởng ngay.
Bất giác Diễm Quỳnh thở dài:
- Không phải cứ mình muốn là được đâu.
- Nếu cậu ta cứ đeo đuổi em kiểu đó, tại sao em không làm một điều gì đó để cậu ta đừng hy vọng nữa.
"Em đã có ý nghĩ đó rồi", Diễm Quỳnh nghĩ thầm. Nhưng cho vàng cô cũng không dám nói với ông những gì cô đã dọa Hoài Khang. Cô cũng đâu có ngờ trưa nay cô và ông ở riêng trong cảnh thân mật này. Và nói cả những chuyện riêng tư như thế này.
Tự nhiên cô lại thở dài:
- Điều mà em làm được chỉ có thể là tránh mặt mà thôi.
- Nhưng trên thực tế, cậu ta đâu có tôn trọng ý kiến của em. Còn em thì tại sao cứ tiếp tục để đưa đón. Những cái đó cuối cùng cũng chỉ hại cho em mà thôi.
Ông ngừng lại một lát, rồi nói như phán xét:
- Khi vướng vào một thanh niên không có lập trường trong tình cảm, em sẽ chịu đau khổ suốt đời vì anh ta.
Diễm Quỳnh thoáng nghe nhói trong ngực. Câu nói đó càng làm củng cố nỗi lo sợ của cô.
- Em đã thấy trước viễn ảnh đó nên đã cố tránh. Bây giờ nghe ông nói ra, em càng thấy phải cứng rắn hơn. Nhưng thật sự là em không làm cách nào thoát được anh ấy.
- Hẳn em phải hiểu là, với những hành vi đó, anh ta đã xâm phạm quyền tự do của con người. Tất nhiên là em sẽ không nỡ truy tố anh ta. Nhưng phải có biện pháp nào đó chứ. Đi đến một nơi nào đó thật xa chẳng hạn.
Diễm Quỳnh ngẩn người nhìn ông. Ừ nhỉ, có vậy mà cô nghĩ không ra. Khi anh ta tránh mặt cô, anh ta cũng đã bỏ đi đó thôi. Thế thì tại sao cô không làm như vậy.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu:
- Em rất muốn như vậy, nhưng công việc của em là ở đây, bỏ đi rồi em chẳng biết phải bắt đầu lại từ đâu.
Ông Nhu nói như gợi ý:
- Tôi có một người bạn ở Hà nội, nếu em muốn, tôi sẽ giới thiệu em vào làm ở văn phòng của ông ta. Đừng lo Diễm Quỳnh, đó cũng là một cơ hội để em tự giới thiệu mình đó.
Thấy Diễm Quỳnh cắn môi như đắn đo, ông mỉm cười:
- Tôi chỉ có ý kiến nhỏ để giúp em thôi, còn là tùy em quyết định.
Diễm Quỳnh chưa kịp nói thì cánh cửa chợt bật mở. Rồi Hoài Khang xuất hiện ở khung cửa. Cô đứng bật dậy, kinh ngạc:
- Tại sao anh lại đến đây?
Luật sư Nhu quay lại. Ông cũng bị bất ngờ như Diễm Quỳnh. Nhưng ông nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, chìa tay ra:
- Chào cậu.
Hoài Khang không thèm nhận cái bắt tay lịch sự ấy. Anh lừng lững tiến về phía Diễm Quỳnh, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
- Cô tránh mặt tôi để hẹn với ông ta ở đây, đúng là một nơi hẹn an toàn nhất mà tôi không nghĩ ra. Nếu lúc nãy không theo dõi thì tôi không bao giờ ngờ được, tôi nói đúng không?
Diễm Quỳnh vẫn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, sự có mặt đột ngột của anh làm cô bị hoảng lên. Thậm chí không hiểu anh đang nói gì. Hoài Khang quát lên:
- Cô giải thích đi, có phải vì ông ta nên cô dứt khoát với tôi không?
Diễm Quỳnh vội liếc ra ngoài, cô liếm môi:
- Anh có biết đây là chỗ làm việc không, anh không được làm ầm ĩ như vậy?
Hoài Khang gạt phắt:
- Thế cô chưa từng đến công ty tôi mà quát tháo hay sao. Bây giờ tôi bất chấp, cô có mất sĩ diện hay không tôi cũng mặc. Khi lăng nhăng như vậy cô cũng đâu còn danh dự mà sợ mất. Cô nói đi, hai người hẹn ở đây để làm gì?
Luật sư Nhu điềm đạm lên tiếng:
- Cậu bình tĩnh đi. Mời cậu ngồi, phải bình tĩnh mới nói chuyện được.
Hoài Khang quay lại nhìn ông, gằn giọng:
- Khi ông bắt gặp vợ ông ngoại tình, tôi dám chắc ông cũng không bình tĩnh nổi đâu. Yêu cầu ông đừng có xen vào chuyện chúng tôi.
Anh chụp tay Diễm Quỳnh, bóp mạnh:
- Hôm nay cô phải nói thật, có phải cô lấy cớ tôi lăng nhăng để quen với ông ta không?
Diễm Quỳnh đỏ mặt vì xấu hổ với luật sư Nhu, cô la lên:
- Anh đừng có nói bậy.
- Vậy thì giải thích đi, tại sao hẹn hò ở đây, vào buổi trưa vắng người thế này, chỉ có thằng ngốc mới tin các người bàn công chuyện. Nói thẳng ra đi, cô bảo sẽ lấy ông ta cho tôi sáng mắt mà, sao bây giờ đâm ra lúng túng vậy.
Diễm Quỳnh hoảng hồn nhìn luật sư Nhu. Cô nói một cách quýnh quáng:
- Ông đừng nghe anh ấy, ảnh không bình tĩnh nên nói bậy, em không có ý nghĩ đó đâu.
Và ngoài sức tưởng tượng của cô, luật sư Nhu nói như tuyên bố:
- Tại sao em phải giấu chuyện đó, chúng ta đều là người tự do, ai có quyền ngăn cấm lấy nhau. Tại sao em không cho cậu ta biết để cậu ta tự ý rút lui?
- Hả?
Diễm Quỳnh mở lớn mắt nhìn ông. Hoàn toàn kinh hãi. Cô không ngờ ông nói như vậy, mà lại nói trước mặt Hoài Khang. Đây là đùa hay thật? Cô chưa kịp suy nghĩ hết vấn đề thì Hoài Khang đã đẩy mạnh cô ta. Làm cô chới với ngã vào tường. Anh quay phắt lại luật sư Nhu.
- Ông có biết ông tồi tệ đến mức nào không? Dùng quyền lực của mình để gây sức ép một cô gái có thể làm con ông. Đồ bẩn thỉu.
Khuôn mặt luật sư Nhu đỏ tía. Rõ ràng câu nói làm ông bị xúc phạm. Vì nó đánh vào điểm yếu của ông. Lần đầu tiên ông mất vẻ linh hoạt của nghề nghiệp và hoàn toàn không trả lời được.
Hoài Khang không thèm để ý thái độ lặng yên đó. Anh nhảy một bước về phía Diễm Quỳnh, dằn cô vào tường:
- Cô có biết cô giống như loại gái bao không? Chỉ cần ai cho tiền là họ sẵn sàng theo người đó. Còn cô thì ở dạng cao cấp hơn. Hễ người nào giúp cô tiến thân thì cô sẵn sàng ngã vào người đó, bất chấp tuổi tác, bất chấp bỏ rơi người khác. Có phải cô đá tôi vì tôi không còn gì để cô lợi dụng không?
Diễm Quỳnh tái mặt vì bị xúc phạm. Không cần suy nghĩ, cô tát cho anh một cái thật mạnh:
- Ăn nói mất dạy.
Hoài Khang thoáng lặng đi. Và rồi một cơn giận ghê gớm làm anh chỉ còn muốn trả thù. Anh lắc vai cô như điên:
- Tới mức như vậy, tôi không cần phải giữ cô nữa. Cô hãy chống mắt nhìn tôi hành động. Tôi sẽ cưới Kim Thu như ý cô muốn. Hãy yên tâm làm vợ một ông già đi, loại người như cô chỉ cần quyền lợi mà, cần gì biết đến sĩ diện. Dẫu sao thì Kim Thu cũng cao quí gấp mười lần cô.
Luật sư Nhu kéo mạnh vai anh, giọng cứng như thép:
- Tôi không cho phép cậu thô tục với cô ấy, cậu nên nhớ đây là văn phòng làm việc của tôi, tôi thừa sức cho cậu vào tù về hai tội một lúc đấy.
Hoài Khang cười gằn một cách khinh bỉ:
- Ngoài chút hiểu biết về luật pháp ra, ông còn có gì hay hơn để hăm dọa tôi không. Ông đủ tư cách một con người để nói chuyện bình thường với tôi không? Không chứ gì? Vì thấy mình quá đồi bại nên mới dùng quyền lực để đe dọa, ông là đồ tồi.
Luật sư Nhu giận run:
- Câm ngay.
- Ông quát ai đấy? Quát tháo như thế có đủ sức làm tôi sợ hay không? Ông đâu phải là người, trong ông có phần con nhiều hơn phần người. Vì chỉ có loại súc vật mới làm chuyện ghê tởm như vậy.
Cách mắng nhiếc vào đầu của anh cuối cùng cũng có tác dụng, luật sư Nhu đau điếng đến tim gan. Ông không còn bình tĩnh nổi nữa, dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày rơi vụt xuống, còn lại là cơn điên giận. Ông nắm ngực áo Hoài Khang, lắc mạnh:
- Mày là thằng nhóc không biết tự lượng sức mình, chưa có ai dám mắng tao như vậy, mày có biết mày đang chọc đến ai không?
- Biết. Tôi đang đối đầu với một lão luật sư già thiếu tư cách. Còn ông, ông có biết mình đang đối đầu với ai không. Tuổi trẻ có nghị lực và nhiều háo thắng lắm. Ông biết điều đó không?
Anh cười một cách châm chọc:
- Tôi không thèm loại người như cô ta, nhưng tôi có cách làm cho cô ta phải nhớ tôi suốt đời, cô ta có thể là vợ ông, nhưng tâm hồn cô ta là tôi nắm giữ. Cuối cùng ông chẳng được gì đâu.
- Khốn khiếp.
Luật sư Nhu nổi điên lêm, đấm thẳng vào mặt Hoài Khang. Anh mím môi nghe vị mặn mặn trong miệng, máu từ mũi chảy xuống. Anh không để ý tiếng kêu hốt hoảng của Diễm Quỳnh. Và chụp lấy cổ áo luật sư Nhu siết mạnh.
- Chính ông mới là khốn khiếp.
Diễm Quỳnh quýnh quáng đấm liên hồi lên vai Hoài Khang.
- Buông ra, trời ơi, anh làm ông ấy chết mất. Buông ra mau.
Vẻ hoảng hốt của cô chẳng khác nào một sự khiêu khích Hoài Khang, anh cười gằn:
- Cô thấy xót ruột lắm chứ gì, vậy thì tôi sẽ cho cô tận hưởng cảm giác đó.
Anh nghiến răng siết mạnh hơn. Sự đau khổ và cơn ghen cuồng điên làm anh không biết mình đang làm gì. Dưới cánh tay mạnh mẽ của anh, luật sư Nhu vùng vẫy bất lực. Ông quờ quạng tìm một vật gì đó trên bàn. Và tóm được con dao rọc giấy. Bản năng tự vệ làm ông không cần suy nghĩ nhiều. Chỉ có thể đâm bừa vào ngực Hoài Khang để thoát thân.
Diễm Quỳnh thét lên một tiếng kinh hoàng. Cô đứng sững nhìn máu tuôn ướt một khoảng áo Hoài Khang. Đầu óc quay cuồng. Cô khụy xuống nền gạch hoàn toàn bất tỉnh.
Mưa Trên Phố Lạ Mưa Trên Phố Lạ - Hoàng Thu Dung Mưa Trên Phố Lạ