Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Chương 14
H
uy xếp gọn mớ giấy trên bàn lại, nhìn cô thư ký:
-Lát nữa cô đi chợ với tôi nghen.
Thu Hà -cô thư ký hỏi lại:
-Anh định mua gì vậy?
-Tôi mua sắm cho vợ tôi mấy bộ quần áo. Sắp Tết đến nơi rồi.
-Anh cưng vợ quá nhỉ?-Giọng Thu Hà không giấu vẻ ganh tị.
Huy bật cười:
-Không cưng vợ thì cưng ai bây giờ.
-Sao anh không đưa chị ấy đến công ty chơi?
-Đây là chỗ làm việc chứ không phải chỗ chơi đâu?
Thu Hà xem đồng hồ:
-Hết giờ rồi.
-Vậy thì chúng ta đi -Huy đứng dậy.
-Sao anh không đi một mình?-Ra tới chợ Bến Thành, Thu Hà hỏi Huy.
Chàng trả lời mà không nhìn nàng:
-Vóc dáng vợ tôi cũng giống như cô.
-Chắc chị ấy đẹp lắm phải không? -Thu Hà hỏi lại.
-Tôi không biết người khác nghĩ sao, nhưng với tôi có lẽ đúng như vậy!-Huy mỉm cười.
Nếu chỉ nhìn mà không nghe họ nói chuyện sẽ dễ lầm tưởng đó là một cặp vợ chồng đi sắm Tết. Thu Hà dẫn Huy len lỏi vào các quầy bán quần áo, mỹ phẩm. Nàng lựa chọn, ướm thử, hỏi ý kiến Huy. Còn chàng thì chỉ mỗi việc là trả tiền.
-Ôi! Cái áo này đẹp quá!-Thu Hà reo lên, tay chỉ vào một chiếc áo treo trên mắc.
-Thử xem!-Huy gật gù:
Chiếc áo rất hợp với Thu Hà. Khi uớm thử lên người trông nàng xinh đẹp hẳn.
-Gói cái áo này cho tôi -Huy bảo người bán hàng.
Họ đi một vòng thì trên tay Thu Hà đã nặng trĩu. Nàng kêu mỏi chân và bảo Huy ngồi nghỉ.
-Được thôi. Tôi cũng mệt bở hơi tai rồi. Chàng rút khăn tay lau mồ hôi trên trán.
Ngồi nghỉ chân trong quán nước, câu chuyện của họ lại tiếp tục:
-Tại sao ba mẹ anh không ở lại trong này mà lại ra Vũng Tàu ở?
-Thoạt đầu, ngôi nhà ấy chỉ để gia đình ra nghỉ cuối tuần thôi. Nhưng ba mẹ tôi lại thích không khí ngoài ấy nên muốn ở luôn.
-Công việc ở công ty giao lại hết cho anh à?-Thu Hà tò mò.
-Tôi và anh Phú. Có cô giúp một tay nữa lo gì?
-Em chỉ sợ mình đảm đương không nổi.
-Khả năng của cô đã được chứng minh rồi đấy thôi -Huy cười. Nếu không, ba tôi không để cô lại vị trí này đâu.
Chàng nói xong cúi xuống lấy cái áo lúc nãy đã được gói riêng, trao cho Thu Hà:
-Xem như tôi trả công cho cô vậy!-Giọng chàng thật ân cần. Cô mặc cái áo này đẹp lắm.
-Cám ơn anh!-Thu Hà nhìn ông chủ của mình bằng ánh mắt long lanh.
-Thôi mình về. Chắc giờ này Thiên kim đang sốt ruột.
-Lại Thiên Kim!-Thu Hà mỉm cười. Anh có vẻ mê vợ quá đấy
-Tôi đưa cô về -Dường như Huy không nghe lời Thu Hà nói.
Nhưng trái với dự đoán của chàng Quỳnh Như không có ở nhà.
-Ba mẹ tôi đâu?-Huy hỏi chị bếp khi không thấy xe của ba mẹ trong sân.
-Ông bà bận tiếp khách nên không ăn cơm nhà.
-Còn...vợ tôi?-Giọng Huy có vẻ bực dọc.
-Cô ấy đi chợ.
-Giờ này mà đi chợ làm gì?-Chàng làu bàu.
-Cô có dặn cậu cứ ăn trước đi, đừng chờ.
-Lại còn thế nữa!-Huy tức tối nện mạnh gót giày.
-Cậu ăn cơm chưa tôi dọn?-Chị bếp chạy theo hỏi.
-Chờ vợ tôi về!-Huy nói và đi thẳng lên phòng.
Không kịp thay quần áo,c hàng ngồi sà xuống giường mở các thứ ra xem lại. Chắc Quỳnh Như sẽ thích lắm...Mà tại sao cô ấy lại đi chợ vào giờ này thế nhỉ? Không biết người ta chờ cơm hay sao?
Gần 1 giờ, Quỳnh Như mới về tới. Nàng nhìn Huy bằng ánh mắt thật buồn:
-Anh đi làm à? Hãy còn sớm mà.
Huy không trả lời, hầm hầm bỏ đi. Quỳnh Như nhìn theo chồng rồi nhìn cái túi xách đễ trên giường không nén được tiếng thở dài. Lúc nãy ở chợ, nàng đã trông thấy tất cả. Cô gái kia là ai vậy? Hoá ra Huy cũng chẳng phải kẻ tầm thường.
Buổi tối lúc sắp đi ngủ, Huy chỉ vào túi xách đồ đạc vừa mới mua:
-Của cô đó.
-Gì vậy anh?-Quỳnh Như hỏi lại.
Nàng thấy chàng nhăn mặt:
-Chẳng lẽ từ trưa tới giờ mà cô chưa xem?
-Em nghĩ là đồ của anh nên vẫn để nguyên đó.
-Màu mè!-Huy lầm bầm. Mở ra xem đi.
Quỳnh Như vẫn làm theo lệnh chàng dù nàng đã có thể đoán biết trong túi xách đựng những gì. Trong lúc đó, Huy chăm chú quan sát vợ.
Xem xong Quỳnh Như cho tất cả vào túi trở lại:
-Cám ơn anh...nhưng...e không nhận đâu.
-Cái gì? Không nhận à?-Huy gầm gừ quát lên.
-Em nhận những bộ quần áo đẹp, son phấn trang điểm này làm gì khi mà suốt ngày em bị giam hãm như một tên tù? Em mặc những thứ ấy cho ai xem bây giờ?-Quỳnh Như cay đắng.
-Cô muốn gì?-Huy nhìn vợ trân trối.
-Em muốn mọi người biết em là Quỳnh Như để em được trở về nhà với mẹ em -Quỳnh Như rưng rưng nuớc mắt.
-Cô sẽ không bao giờ được là Quỳnh Như nếu Thiên Kim chưa trở về!-Huy dằn mạnh từng tiếng. Nhưng cô có thể về nhà thăm mẹ khi nào cô muốn.
-Em muốn về nhà thăm mẹ trong ba ngày Tết, anh có dám cho không?-Quỳnh Như đánh liều.
-Cái gì? Ba ngày Tết à?-Huy tròn mắt. Tôi sẽ ăn nói thế nào với ba mẹ về sự vắng mặt đó? Cô điên à?
Quỳnh Như không trả lời. Nàng biết sẽ không bao giờ điều mong ước của mình được thỏa mãn. Còn mẹ thì sẽ không bao giờ có Tết nếu con gái của mẹ không về.
Quỳnh Như không khóc. Nàng đã quen chịu đựng như thế. Nửa đêm, chờ cho Huy ngủ thật say,nàng mới rón rén trở dậy viết thư cho mẹ. "Mẹ ơi! Tết này con phải trực ở chỗ làm nên chưa biết bao giờ sẽ về thăm mẹ được. Con nhớ mẹ lắm...Con có gởi một số đồ để mẹ ăn Tết. Bác Tâm sẽ mang đến nhà cho mẹ.
Nước mắt Quỳnh Như rơi đầy trên trang thư nên nàng phải xé bỏ viết lại.
Trên giường Huy vẫn ngủ say. Bất giác Quỳnh Như lại hỏi: Có phải vì cô gái ấy mà gần đây chàng đã không còn bận tâm đến chuyện chăn gối đối với nàng?
Trái tim Quỳnh Như chợt thắt lại. Nàng có cảm giác của một người đang ghen.
Chiều 30 Tết xong bữa cơm rước ông bà, Huy đột ngột bảo:
-Con muốn tranh thủ mấy ngày nghỉ Tết để ra Vũng Tàu tắm biển, nghỉ ngơi vài hôm.
-Các con thích thì cứ đi!-Bà Hiệp vui vẻ tán thành.
Chỉ có Quỳnh Như thì lấy làm lạ. Huy ra Vũng Tàu làm gì trong mấy ngày tết? Anh ấy muốn mang mình đi "lưu đầy" chăng?
Lòng dạ rối bời. Tối đó, Quỳnh Như không tài nào chợp mắt được. Đến giao thừa, Huy gọi vợ dậy:
-Ra xem người ta đốt pháo đi.
Quỳnh Như theo chồng ra ban công. Tiếng pháo nổ lục bục như cơm sôi rồi rộ lên đinh tai nhức óc. Quỳnh Như ôm ngực ho sặc sụa. Nhưng chưa có "lệnh" của Huy nàng không dám quay vào phòng.
Hơn nửa giờ trôi qua, tiếng pháo thưa thớt dần nhưng vẫn chưa tắt hẳn. Đột nhiên Quỳnh Như thấy Huy choàng tay kéo mình lại gần, chàng vùi mặt vào tóc nàng, rất lâu sau mới nói:
-Tóc em khét lẹt mùi khói pháo.
Quỳnh Như tưởng mình nghe lầm! Tiếng "em" được Huy thốt ra thật nhẹ nhàng. Nhưng nàng có cảm giác bị một luồng âm thanh có tần số thật khủng khiếp xuyên qua màn nhĩ. Sau cơn sửng sốt, nàng bảo:
-Em đang mơ phải không?
Huy không trả lời mà định cúi xuống hôn Quỳnh Như, nhưng nàng quay mặt đi. Chiếc hôn rơi trên vai Quỳnh Như và nằm bất động ở đó.
Một viên pháo thăng thiên xẹt lên gần chỗ hai người đang đứng, Quỳnh Như hốt hoảng nép sát vào người Huy để tránh, chàng ngẩng lên khẽ bảo:
-Chúng mình vào phòng đi! Em còn phải chuẩn bị đồ đạc để mai đi sớm.
Quỳnh Như rời khỏi tay chồng, lặng lẽ đi vào. Như vậy là Huy đã nhất quyết đi Vũng Tàu. Thì đành vậy...
Sắp xếp đồ đạc xong, Quỳnh Như định đi ngủ thì nghe tiếng Huy:
-Đến đây.
Nàng ngồi bên cạnh. Chưa hiểu sẽ xảy ra chuyện gì thì Huy đã nói:
-Năm mới anh xin cầu chúc cho em sức khoẻ, tình yêu và hạnh phúc.
-Cám ơn anh!-Quỳnh Như nhìn chồng giọng xúc động.
-Em không chúc gì cho anh sao?-Huy khẽ lay tay nàng. Quỳnh Như nhìn vào mắt chàng:
-Em xin chúc anh tìm lại được những gì mà anh đã đánh mất.
Chẳng biết Huy nghĩ gì về lời chúc của vợ mà lắc đầu nhè nhẹ. Sau đó chàng trao cho nàng một chiếc phong bì:
-Năm mới anh lì xì cho em đấy.
Quỳnh Như do dự rồi cầm lấy:
-Cám ơn anh.
Họ lên giường lúc đã 2 giờ sáng. Huy xoay mặt vào tường thở đều đều trong lúc Quỳnh như vẫn thức. Nàng rất ngạc nhiên về các cư xử của chồng tối nay. Có lẽ là vì ngày đầu năm nên chàng muốn mọi cái bắt đầu đều tốt đẹp chăng? Còn đối với nàng dù có bắt đầu thế nào đi nữa thì ngày mai hẳn sẽ là một ngày u ám. Nàng sẽ không được ở bên mẹ trong những ngày xuân tưng bừng này. Mẹ ơi! Tha lỗi cho con.
Trằn trọc mãi rồi Quỳnh Như cũng ngủ thiếp đi. Nàng nằm mơ thấy Thiên Kim và những bông lục bình tím lịm ven sông. Rồi một vùng nước xoáy cuốn nàng vào giữa và nhấn chìm. Sợ hãi nàng kêu thét lên.
-Quỳnh Như! Quỳnh Như...-Huy lay mạnh tay vợ.
Nàng mở choàng mắt ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh. Biết mình nằm mơ, Quỳnh Như bối rối nhìn chồng:
-Em mơ thấy mình bị nước xoáy cuốn đi...Sợ quá.
-Nằm nghỉ thêm chút nửa đi!-Huy nhẹ nhàng bảo.
Thấy đã 5 giờ sáng. Quỳnh Như lắc đầu:
-Em sợ lại thấy ác mộng. Anh định mấy giờ mình đi.
-Càng sớm càng tốt.
-Vậy thì để em chuẩn bị -Quỳnh Như nhanh nhẹn nhảy xuống đất.
Họ lên xe khi chưa đầy 7 giờ. Huy có vẻ buồn vì không thuyết phục được vợ mặc bộ quần áo mình mới mua cho.
-Em chê à?
Quỳnh Như lắc đầu:
-Anh đừng lo. Trước sau gì cũng có người mặc mà.
Và nàng bỏ lại nhà tất cả, chỉ mang theo quần áo cũ của mình.
-Ơ kìa...-Thấy xe gé lại nhà Thiên Kim, Quỳnh Như giật mình. Sao anh lại dừng ở đây?
-Em về chơi với mẹ mấy ngày Tết đi. Anh sẽ ra Vũng Tàu một mình. Chiều mùng 3 anh sẽ đến đón tại đây.
Quỳnh Như sững sờ đến độ không trả lời ngay được. Lát sau, nàng mới bảo Huy:
-Em...không biết nói sao... để cảm ơn anh...
-Chúc em ăn Tết vui vẻ. Thôi, anh đi nghen.
Chờ cho Quỳnh Như bước xuống xong, Huy cho xe vọt đi. Chàng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy? Chẳng lẽ chàng đã quên đi nỗi oán hận trong lòng rồi hay sao? Hoặc là chàng có cuộc hẹn hò với người khác ở Vũng Tàu?
Chẳng có điều nghi vấn nào đúng, bởi vì giờ đây bỗng dưng Huy nghĩ rằng: Chàng đã may mắn được gặp Quỳnh Như.