How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2792 / 4
Cập nhật: 2015-11-21 22:20:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hả Mi say sưa ngây ngất với không khí nhộn nhịp đang diễn ra quanh mình. Là nhân vật chính của bữa tiệc, cô có cảm giác mình có quyền lực vô biên như bà tiên có chiếc đũa thần, chạm đến đâu thì hóa ra vàng đến đó.
Chỉ có một điều khiến niềm vui của cô không được trọn vẹn là sự vắng mặt của Khắc Ninh.
" Anh làm gì mà đến giờ vẫn chưa xuất hiện?"
Vài câu hỏi của người thân liên quan đến sự thiếu vắng này khiến Khả Mi như ngồi trên bàn chông. Cô nhấp nhổm ngó ra cửa liên tục để rồi cuối cùng phải dẹp bỏ thể diện, chạy vào phòng vệ sinh, gọi điện thoại cho anh.
" Quái lạ! Chuông vẫn reo nhưng không hề bắt máy. Anh đang ở đâu mới được? Hay cố tình tránh cô khiến cô phải mất mặt với mọi người trong bữa tiệc linh đình, có đầy đủ các nhân vật tiếng tăm của giới thượng lưu chứ?"
Trở ra ngoài với nét mặt bần thần, Khả Mi cố giữ vững vai trò chủ tiệc mà lòng nóng như lửa đốt, cố né người chị họ để khỏi phô bày vẻ kém sắc của mình bởi người cô ngại nhất trong tình cảnh này chính là Mỹ Trang.
Người xưa đã dạy: " … cười người hôm trước hôm sau người cười" kia mà! Đã từng kiếm cớ nhạo báng Mỹ Trang hết vố này đến vố kia nên bây giờ phải co người thủ thế là lẽ đương nhiên.
Khắc Ninh đột ngột xuất hiện giữa lúc Khả Mi đã mất hết hy vọng. Nỗi mừng đã khiến cô trở nên tê liệt, đứng chôn chân tại chỗ chứ không thể bước ra đón anh dù lòng cô rất muốn.
Thế nhưng đối với Khắc Ninh thì cử chỉ ấy lại được hiểu như sự giận dỗi nên anh vội vã tiến lại gần, nói giọng biết lỗi:
- Anh đợi cửa hàng đưa loại hoa tulip giống mới nhất từ máy bay xuống để mừng sinh nhật em nên mới đến trễ. Em không giận chứ?
Làm sao cô giận anh được khi sự có mặt của anh là món quà quí giá nhất đối với cô kia chứ? Bó tulip kiêu sa màu xanh thật độc đáo trên tay anh lúc này là bằng chứng ngọt ngào nhất chứng thực cho lý do vừa được nêu. Khả Mi đưa tay nhận món quà với nụ cười đẹp nhất đêm nay kể từ lúc khai tiệc đến giờ:
- Cám ơn anh đã phí nhiều công sức vì em đến vậy.
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên trước cảnh ngoạn mục đang diễn ra. Ánh đèn flash và cả ống kính camera đều không bỏ lỡ thu lấy cơ hội đẹp như mơ này.
Phe phụ nữ tha hồ bàn tán:
- Giống y như phim Hàn quốc!
- Đẹp và lãng mạn không thua Bragelina ( bộ đôi tài tử Bratt Pit và Angelina).
Còn giới đàn ông thì thực tế hơn, họ đã thì thầm bên tai nhau về sự kết hợp sắp diễn ra trong tương lai giữa hai ngành ngân hàng và hàng hải liên quan đến sự tăng giá cổ phiếu, để rồi đoán già đoán non xem nên chọn mua loại nào.
Mỹ Trang đứng ngoài cuộc. Cô không thể không dự buổi tiệc này nhưng có mặt mà lòng không vui chút nào. Chứng kiến cảnh người ta trao và nhận hoa, tự dưng cô thấy trào dâng một nỗi buồn không tên, phần nào là sự tủi phận.
Dù có khoác lên mình bộ y phục rực rỡ thế nào đi nữa thì mãi mãi cô vẫn là chú vịt con xấu xí chứ không thể là thiên nga. Cái thế giới hào nhoáng, xa hoa này không thuộc về cô chút nào.
Anh Vũ đã lẵng lặng cầm ly rượu đến cạnh cô từ lúc nào, khề khà lên tiếng:
- Đang nghĩ gì vậy, " sơn nữ Phà Ca"?
Mỹ Trang lườm sắc lẻm, gay gắt thốt:
- Dẹp mấy trò cải lương của anh lại đi! Tôi không dư hơi thưởng thức.
Gã vẫn cười thản nhiên, léo nhéo ngân nga như chọc tức cô thêm nữa:
- " Ngày mai đám cưới người ta
Cớ sao sơn nữ Phà Ca lại buồn?"
Không muốn dây dưa với hắn, Mỹ Trang bỏ đi chỗ khác.
Thế nhưng Anh Vũ vẫn làm lì lẽo đẽo theo sau, bất chấp phản ứng của kẻ bị quấy rầy.
Ra đến ngoài sân, Mỹ Trang quay ngoắt lại, trừng mắt:
- Tôi không cần vệ sĩ. Làm ơn đi chỗ khác giùm!
Anh Vũ vẫn tỉnh bơ:
- Khu vực này đâu đóng mộc chứng nhận quyền sở hữu của cô mà cấm thiên hạ tự do đi lại? Bên trong ngột ngạt quá, tôi muốn ra đây cho thoáng thì đã sao?
Mỹ Trang nghiến răng, ngoa ngoắt thốt lên:
- Được lắm! Nếu bị hội chứng thiếu oxy thì cứ ở đây hít thở cho đã. Tôi trở vô trong để khỏi nhìn thấy mặt anh!
Mới đi được vài bước thì giọng chế giễu của gã thanh niên đã vọng theo cô:
- Nếu cô cảm thấy ngắm nhìn " cặp đôi hoàn hảo" ấy thú vị hơn nhìn mặt tôi thì cứ việc trở vào.
Chân bỗng khựng mất vài giây rồi Mỹ Trang quay ngược lại, hằn học kêu lên:
- Anh là quỉ chứ không phải người!
Anh Vũ cười khì:
- Quỉ cũng biết nói tiếng người vậy.
Vò nát chiếc lá yểu mệnh vừa là đà rơi từ trên cây xuống, đậu lên vai mình, giọng Mỹ Trang vang lên nghe buồn trĩu:
- So với mọi người đang có mặt trong đó thì tôi chỉ là kẻ lạc loài.
Thu vẻ cười cợt, ngạo đời lại, Anh Vũ nhẹ nhàng thốt:
- Tôi đã có cái cảm giác đó cả mười mấy năm nay rồi- kể từ lúc đặt chân vào ngôi biệt thự sang trọng ấy-.
Ngước nhìn anh bằng cặp mắt chứa đựng nhiều thắc mắc, Mỹ Trang đặt câu hỏi:
- Tôi tưởng với kẻ suốt ngày chỉ biết lấy việc chọc ghẹo người khác làm vui, không bị ràng buộc với bất kỳ một công việc nghiêm chỉnh nào như anh thì tâm trạng phải thoải mái lắm chứ?
Anh Vũ khẽ khàng đáp:
- Đó chỉ là bộ lông nhím mà thôi!
Cả hai cùng chìm trong im lặng. Một sự bùi ngùi đầy đồng cảm khiến họ thấy gần gũi với nhau hơn.
Chuông điện thoại của Anh Vũ chợt reo. Anh miễn cưỡng lấy ra nghe.
Giọng Phi Yến vang lên:
- Anh đang ở đâu vậy? Yến tìm anh nãy giờ mà không thấy.
Mỹ Trang quay đi vờ như không nghe nhưng nụ cười tinh quái treo trên môi khiến gã thanh niên ngượng ngập đứng lên, bước tránh ra xa để trả lời:
- Có gì không Yến? Tôi đang ở ngoài sân cho mát.
Phi Yến đáp:
- Yến quan tâm đến anh thôi mà.
Anh Vũ nói nhanh trước khi cúp máy:
- Lúc khác gặp nhé. Tôi đang bận.
Mỹ Trang hỏi luôn ngay sau khi anh trở lại:
- Sao không vô với người ta? Có người bạn chân tình như vậy thì quí hóa lắm đó.
Bỗng dưng Anh Vũ khó ưa trở lại. Hắn gắt gỏng:
- Kệ tôi! Không cần cô lo.
Nói xong, hắn bỏ đi một nước.
Mỹ Trang nhún vai, thở hắt ra.
" Có Trời mới hiểu được bọn đàn ông!"
ØË×
Trịnh trọng bê lọ pha lê chưng bó tulip của Khắc Ninh tặng đặt lên bàn salon trong phòng khách một cách có chủ ý, Khả Mi nghiêng đầu nhìn ngắm công trình của mình với vẻ mãn nguyện.
Thấy Mỹ Trang đi qua, cô nàng nhìn sang, hỏi giọng khoe khoang:
- Chị thấy nó có độc đáo không? Anh Khắc Ninh chờ mấy tiếng đồng hồ mới lấy được một bó này cho tôi đó.
Mỹ Trang thờ ơ đáp:
- Đẹp thì có đẹp nhưng đến lúc tàn thì cũng quăng vô thùng rác thôi.
Mắt tóe lửa, Khả Mi lắp bắp kêu lên:
- Chị, chị…độc mồm vừa thôi chứ!
Mỹ Trang cười nhạt:
- Tôi là đứa nhà quê mà. Nghĩ sao thì nói vậy thôi.
Thoáng thấy bóng bà Hồng Cúc, cô ngưng đấu khẩu, bỏ đi nhanh trước khi bà có mặt.
Hất đầu về hướng Mỹ Trang vừa đi khuất, bà Hồng Cúc hỏi Khả Mi:
- Hai đứa vừa đôi co gì với nhau vậy?
Khả Mi kể lể bằng giọng căm tức:
- Chị ta cố tình chế nhạo con, chê món quà của Khắc Ninh.
Bà Hồng Cúc xua tay:
- Nó ganh tị với con đó mà. Đừng thèm chấp!
Khả Mi ấm ức:
- Không phải đâu bác. Con nghi họ đã có gì với nhau nên chị ta mới lên mặt tự phụ như vậy.
Ngẫm nghĩ đôi chút rồi bà Hồng Cúc mím môi, nói giọng bén ngót:
- Con nói đúng! " Mẹ nào con nấy" mà. Cái giống hồ ly tinh đó giỏi nghề quyến rũ đàn ông lắm.
Khả Mi bồn chồn nắm chặt tay lại, khẫn khoãn thốt:
- Mình phải làm gì hở bác? Không lẽ để nó ung dung chiếm đoạt mọi thứ vậy sao?
Bà Hồng Cúc cười sắc lạnh:
- Không dễ vậy đâu!
Khả Mi không dè dặt nữa, nói luôn một hơi:
- Nếu không dễ thì bác Hai đâu có đứa con ngoại hôn như vậy?
Sắc mặt bà Hồng Cúc tái đi. Bà gằn giọng:
- Đó là do bác quá chủ quan, tin tưởng chồng mà thôi.
Khả Mi van lơn:
- Bác nghĩ cách giùm con với. Con không cam tâm nhìn thấy cảnh Khắc Ninh quị ngã về tay chị ta.
Bà Hồng Cúc động viên:
- Sao con yếu bóng vía quá vậy? Con với cậu ta đã ở bên nhau cả hai chục năm nay, không lẽ tình cảm lại kém sâu đậm hơn đứa mới quen biết vài tháng sao?
Mặt buồn hẵn, Khả Mi thú nhận:
- Con không biết vì sao sự tình lại biến chuyển như thế nhưng chắc chắn rằng Mỹ Trang đang có chỗ đứng khá vững chắc trong lòng Khắc Ninh. Nếu không thì tội gì anh ấy phải chạy đôn chạy đáo lo mua lại căn nhà đó để hỗ trợ chị ta kinh doanh?
Nghe nhắc đến vụ nhà cửa, bà Hồng Cúc lại nổi giận, hằn học thốt:
- Không ngờ bác lại bị đám con nít đó qua mặt! Cứ ngỡ là mình kín kẽ lắm rồi, vậy mà tụi nó vẫn tìm ra lối thoát.
Khả Mi đổ dầu vào lửa:
- Chị ta có nễ nang bác chút nào đâu? Nếu còn biết có bác trên đời thì phải theo nhỏ to xin bác đứng ra dàn xếp công việc giùm mới phải. Đằng này lại tự ý nhờ cậy người ngoài làm mất mặt họ Kim quá đi.
Bà Hồng Cúc xua tay, đoan chắc:
- Để rồi coi, tụi nó sẽ không bao giờ toại nguyện nếu bác còn có mặt trên cõi đời.
Giấu nụ cười đắc thắng, Khả Mi vuốt ve những cánh hoa lộng lẫy, thầm thì:
- Mày đừng " sớm nở tối tàn" như người ta nhé!
Mùa Đông Trên Mắt Nhớ Mùa Đông Trên Mắt Nhớ - Hoàng Kim Mùa Đông Trên Mắt Nhớ