Số lần đọc/download: 1286 / 42
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 14
B
à thậm chí không buồn nhìn anh. Thời gian trôi qua. Cách đây không lâu, anh đã nhận thấy sự ngu ngốc đang xâm chiếm mình. Việc anh quyết tâm giữ thẳng đầu, hai chân chạm đất bắt đầu thất bại, và anh đã quan sát, một cách đầy khách quan rằng anh bắt đầu trở nên thiếu suy nghĩ, ích kỷ và đưa ra những lời nhận xét ngày càng ngu ngốc. Anh đã cố làm một điều gì đó nhưng lại có cảm giác rằng gần như không thể kiểm soát được, giống như chứng hói đầu bẩm sinh. Sao không từ bỏ việc này và làm một tên ngốc? Đừng quan tâm nữa. Thời gian trôi qua và anh nhận thấy cỏ dại đã bắt đầu mọc đầy mặt sân tennis. Chỗ đó đã bắt đầu xuống cấp.
Cuối cùng, bà nói.
“Giờ thì mẹ nói cho con biết là bố con đang chuẩn bị bữa trưa. Đồ hầm đóng hộp. Báo để con biết. Ít ra thì Cassie nên về kịp giờ ăn tối. Con sẽ ngủ lại đây chứ?”
Anh thầm nghĩ anh có thể ở lại qua đêm. Đây là cơ hội để hàn gắn. “Thật ra là không,” anh nói.
Bà hơi xoay đầu.
“Mẹ có vé đi xem Công viên kỷ Jura tối nay. Đó là buổi ra mắt. Công nương Diana cũng tham dự! Không phải với mẹ, mẹ phải nói thêm như vậy,” và khi anh lên tiếng, giọng mà anh nghe thấy là của một kẻ nào đó mà anh xem thường. “Con không thể bỏ công việc được, nó, đã được chuẩn bị từ rất lâu rồi.” Mắt mẹ anh nheo lại, nhỏ tới mức gần như không thể nhìn thấy được gì, và để xoa dịu, anh vội nói dối. “Con sẽ bảo Emma. Con không đi được nhưng cô ấy thật sự muốn đi.”
“À. Ừ.” Và rồi im lặng.
“Cuộc sống của con thì con lo thôi,” giọng bà đều đều.
Một lần nữa lại im lặng.
“Dexter, mẹ phải xin lỗi con, nhưng mẹ e là buổi sáng đã khiến mẹ mệt rồi. Mẹ cần phải lên lầu nghỉ một lát.”
“Được ạ.”
“Mẹ cần có người giúp.”
Vẻ lo lắng, anh nhìn quanh tìm chị gái, hoặc bố, như thể họ có những khả năng mà anh không có được, nhưng anh chẳng nhìn thấy ai cả. Lúc này, hai tay mẹ anh đang đặt trên thành ghế, cố gắng một cách yếu ớt, và anh nhận ra rằng anh phải làm điều này. Một cách nhẹ nhàng, không chút tin tưởng, anh vòng cánh tay dưới người bà và giúp bà đứng lên. “Mẹ có muốn con…”
“Không, mẹ có thể đến được cửa, mẹ chỉ cần giúp đỡ khi lên cầu thang thôi.”
Họ đi bộ qua sân trong, tay anh chỉ chạm vào phần vải của chiếc đầm mùa hè màu xanh dương rộng thùng thình trông như chiếc áo bệnh viện. Sự chậm chạp của bà khiến anh phát điên lên, như một sự sỉ nhục đối với anh. “Cassie thế nào?” anh hỏi, để giết thời gian.
“Ồ tốt. Mẹ nghĩ chị con thích chỉ đạo mẹ hơi nhiều, nhưng nó rất chu đáo. Ăn cái này, uống cái kia, ngủ bây giờ. Nghiêm khắc nhưng công bằng, đó là chị con. Đó là sự trả thù vì mẹ đã không mua cho nó con ngựa con đó.”
Vậy nếu Cassie giỏi việc này, anh tự hỏi, thì chị ấy đang ở đâu khi người ta cần đến chị ấy? Lúc này họ đã vào trong nhà, đang đứng ở chân cầu thang. Anh chưa từng nhận ra lại có quá nhiều bậc thang đến thế.
“Con phải làm thế nào?...”
“Tốt nhất là con bế mẹ lên. Mẹ không nặng đâu, nhất là trong những ngày này.”
Con không làm được điều này. Con không thể. Con nghĩ là con có thể, nhưng thật ra là không thể. Một phần nào đó trong cơ thể con đã mất đi, và con không thể làm được việc này.
“Có đau chỗ nào không? Ý con là có chỗ nào con nên tránh không?...”
“Đừng lo lắng về điều đó.” Bà cởi chiếc mũ che nắng và chỉnh lại khăn trùm đầu. Anh giữ chặt hơn phần dưới cầu vai bà, các ngón tay anh chạm vào mạng sườn, sau dó khom người xuống, luồn cánh tay xuống dưới chiếc váy để tìm đôi chân bà, nhẹ và mát lạnh, và khi nghĩ rằng bà đã sẵn sàng, anh nâng bà lên và cảm thấy cơ thể bà thả lỏng trong cánh tay anh. Bà hít thở sâu, hơi thở bà thật ngọt ngào và nóng hổi phả lên mặt anh. Hoặc là bà nặng hơn hoặc là anh yếu hơn so với anh nghĩ, và anh làm vai bà đập vào chân cầu thang, sau đó điều chỉnh và nghiêng người khi bắt đầu leo lên các bậc thang. Đầu bà tựa vào vai anh, chiếc khăn trùm đầu tuột ra và bay trước mặt anh. Nó giống như một tình huống trong phim có thể là người chồng bế vợ qua ngưỡng cửa, và một vài nhận xét hóm hỉnh lướt qua đầu anh, nhưng không cái nào khiến cho tình hình dễ dàng hơn. Khi họ đến cầu thang, thay vì nói lời cảm ơn, bà lại nhìn anh và bảo “Người hùng của mẹ,” và cả hai cùng mỉm cười.
Anh đá chân mở cánh cửa vào căn phòng tối, và đặt bà lên giường.
“Con lấy gì cho mẹ nhé?”
“Mẹ ổn mà.”
“Mẹ có phải dùng gì không? Thuốc hay…”
“Không, mẹ ổn.”
“Dry Martini với chút vị chanh?”
“Ồ, được, hãy làm cho mẹ.”
“Mẹ có muốn đắp gì không?”
“Chỉ cần cái chăn đó thôi.”
“Có kéo rèm không ạ?”
“Có. Nhưng đừng đóng cửa sổ.”
“Gặp mẹ sau.”
“Tạm biệt, con yêu.”
“Chào mẹ.”
Anh mỉm cười với bà một cách gượng gạo nhưng lúc này bà đã nằm nghiêng xoay lưng về phía anh, và anh bước ra khỏi phòng, khép nhẹ cánh cửa lại. Một ngày không xa, có lẽ trong năm nay, anh sẽ bước ra khỏi căn phòng này và không bao giờ còn được nhìn thấy bà lần nào nữa, và suy nghĩ đó khó chấp nhận đến mức anh cương quyết gạt bỏ nó ra khỏi đầu, chỉ tập trung vào chính bản thân mình: dư vị khó chịu trong người anh lúc này, sự cùng mệt mỏi, cơn đau giật mạnh hai bên thái dương khi anh sải bước xuống các bậc thang.
Khu nhà bếp rộng, bừa bộn, trống rỗng, vì thế anh bước đến tủ lạnh, bên trong cũng gần như chẳng có gì. Một nhánh cần tây đã héo rũ, một con gà đã được làm sẵn, các lon đồ hộp đã mở nắp và thịt lợn xông khói, tất cả điều này cho thấy công việc bếp núc đều do bố anh đảm trách. Bên trong cửa tủ lạnh là một chai rượu trắng đã khui sẵn. Anh lấy chai rượu và tợp lấy bốn, năm ngụm chất lỏng ngòn ngọt này trước khi nghe tiếng chân bố anh ở đại sảnh. Anh đặt chai rượu về chỗ cũ, dùng mu bàn tay chùi miệng vừa đúng lúc bố anh bước vào, xách thêm hai túi nhựa hàng hóa mua được từ siêu thị gần nhà.
“Mẹ con đâu?’
“Mẹ mệt. Con đã đưa mẹ lên lầu nghỉ.” Dexter muốn bố biết rằng cậu can đảm và trưởng thành, nhưng ông dường như chẳng mảy may cảm động.
“Ừ. Thế có trò chuyện không?”
“Một chút ạ. Chỉ về chuyện nọ chuyện kia.” Anh nghe thấy giọng nói mình thật kỳ lạ, âm vang, líu nhíu và không tự nhiên. Say rượu. Liệu bố anh có nhận ra không, anh tự hỏi? “Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn khi mẹ con thức dậy.” Anh mở cửa tủ lạnh lần nữa, và vờ như bây giờ mới nhìn thấy chai rượu. “Con dùng được chứ?” Anh lấy chai rượu ra và rót cạn vào một chiếc ly, sau đó đi lách qua người ông. “Con về phòng một lúc.”
“Để làm gì?” bố anh cau mày.
“Con tìm ít đồ. Những cuốn sách cũ.”
“Không ăn trưa à? Có lẽ nên ăn một chút gì với phần rượu đó.”
Dexter liếc nhìn chiếc túi đựng đồ dưới chân bố, đang bành ra do sức nặng của các loại đồ hộp. “Có lẽ để sau ạ,” anh nói, lúc này đã ra khỏi phòng.
Đến đầu cầu thang, anh nhìn thấy cửa phòng bố mẹ vẫn để mở, bèn nhẹ nhàng bước vào. Rèm cửa đung đưa trong gió chiều, và ánh nắng mặt trời lúc ẩn lúc hiện trên hình hài mẹ anh đang nằm ngủ bên dưới lớp chăn cũ, có thể nhìn thấy ít đất bẩn ở lòng bàn chân, các ngón chân kẹp chặt. Mùi thơm của những loại phấn bí ẩn và kem dưỡng da đát tiền mà anh nhớ từ lúc còn bé đã được thay thế bằng mùi của các loại rau củ mà anh chẳng muốn nghĩ đến nữa. Mùi bệnh viện đã xâm chiếm ngôi nhà thời thơ ấu của anh. Anh khép cửa lại và rảo bước đến phòng tắm.
Trong khi đi vệ sinh, anh kiểm tra tủ thuốc: một đống thuốc ngủ của bố anh cho thấy những cơn sợ hãi ban đêm, và có một chai thuốc giảm đau của mẹ từ tháng Ba năm 1989, thứ từ lâu đã được thay thế bằng những loại thuốc mạnh hơn. Anh lấy mỗi thứ hai viên và nhét chúng vào ví, sau đó lấy thêm một viên thuốc giảm đau nữa và nuốt cùng với nước lấy từ vòi bồn rửa mặt, chỉ để chế ngự tình trạng nguy khốn lúc này.
Phòng ngủ của anh giờ được dùng làm nhà kho, và anh phải lách qua một chiếc trường kỷ cũ, một tủ trà, và cả đống thùng các tông. Trên những bức tường là một vài tấm ảnh chụp cả gia đình đã quăn góc, cùng với những bức hình đen trắng về các loại vỏ sò và lá cây mà anh chụp được từ thời niên thiếu, đính trên tường một cách dở dang và lúc này đang bắt đầu phai màu. Như một đứa trẻ được trở lại căn phòng của mình, anh nằm xuống chiếc giường đôi cũ, hai tay đặt dưới đầu. Anh luôn hình dung trạng thái cảm xúc như thế này sẽ đến, khi anh bốn nhăm, hay năm mươi, một thứ vũ khí giúp anh chống chọi với nỗi đau mất đi người mẹ thân yêu của mình đang lơ lửng trên đầu. Chỉ cần nắm giữ được thứ vũ khí này, anh sẽ ổn. Anh sẽ trở nên đáng khâm phục và vị tha, bình thản và thông thái. Có lẽ anh sẽ có con cái, và sẽ có được sự chín chắn của một người cha, nhìn nhận cuộc sống như một vòng tuần hoàn tự nhiên.
Nhưng anh chỉ mới hai mươi tám tuổi chứ không phải bốn nhăm. Mẹ anh hiện bốn mươi chín tuổi. Đã có một sai lầm khủng khiếp nào đó, sự lựa chọn thời điểm không phù hợp, và làm sao anh có thể đối mặt với điều này, hình ảnh người mẹ phi thường của anh đang hao mòn đi như thế? Thật không công bằng với anh, nhất là khi còn quá nhiều điều bận tâm khác. Anh là một chàng trai trẻ bận rộn đang trên ngưỡng cửa của sự thành công. Nếu nói theo cách thẳng thắn nhất thì anh còn nhiều điều tốt đẹp hơn cần làm. Anh bỗng dưng lại cảm thấy muốn khóc, nhưng anh đã không khóc trong mười lăm năm qua, vì thế anh nghĩ đó là do ảnh hưởng của các loại hóa chất và quyết định chợp mắt một lúc. Anh đặt ly rượu lên một chiếc hòm đóng kín cạnh giường, và lăn người sang một bên. Để làm một con người đứng đắn đòi hỏi phải có nỗ lực và năng lượng. Nghỉ ngơi một chút, sau đó anh sẽ xin lỗi và chứng tỏ rằng anh yêu bà nhường nào.
Anh giật mình thức giấc và nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nhìn lại lần nữa. 6 giờ 26 phút chiều. Anh đã ngủ suốt sáu tiếng đồng hồ, rõ ràng là không thể nào như thế được, nhưng khi anh kéo rèm cửa, mặt trời đang bắt đầu chìm xuống. Đầu anh vẫn đau như búa bổ, hai mắt anh không tài nào mở nổi, miệng có vị kim loại, và anh cảm thấy vừa đói vừa khát hơn bình thường hết. Ly rượu, khi anh chạm tay vào, đã ấm hơn. Anh uống được một nửa ly thì bỗng dừng lạ - một con ruồi xanh mập mạp đã ở trong đó và kêu vo ve sát miệng anh. Dexter làm rơi ly rượu xuống, rượu đổ ra áo sơ mi và đổ cả ra giường. Anh loạng choạng đứng dậy.
Trong phòng tắm, anh té nước lên mặt. Mồ hôi trên áo anh đã chuyển sang mùi chua chua, cái mùi rượu cồn hôi hôi không lẫn vào đâu được. Cảm thấy hơi buồn nôn, anh đã dùng lọ lăn khử mùi cũ của bố. Phía trước nhà, anh nghe tiếng xoong nồi, tiếng radio xì xèo, những âm thanh của gia đình. Tươi tỉnh; hãy tươi tỉnh, vui vẻ và lịch sự, rồi sau đó ra đi.
Nhưng khi đi ngang qua phòng mẹ, anh nhìn thấy bà đang ngồi nghiêng người trên mép giường, nhìn ra khung cảnh bên ngoài như thể bà cũng đang đợi anh. Vẻ chậm rãi, bà quay đầu lại, nhưng anh vẫn đứng chần chừ trước cửa như một đứa trẻ.
“Con đã bỏ lỡ cả ngày nay,” bà nhẹ nhàng nói.
“Con ngủ quên mất.”
“Ồ, mẹ hiểu. Có thấy khá hơn không?”
“Không ạ.”
“Vậy à. Mẹ e là bố con hơi giận đấy.”
“Chẳng có gì thay đổi ở đó cả.” Bà cười đầy bao dung, và như được khuyến khích, anh nói thêm, “Mọi người lúc này dường như không hài lòng với con.”
“Tội nghiệp Dexter bé bỏng,” bà nói và tự hỏi liệu bà có đang mỉa mai không. “Ngồi xuống đây con.” Bà mỉm cười, để một tay lên giường bên cạnh bà. “Gần mẹ này.” Một cách ngoan ngoãn, anh bước vào phòng và ngồi xuống, hông của họ chạm nhau. Bà khẽ chạm đầu mình vào vai anh. “Chúng ta không còn là chính mình nữa, phải không con? Mẹ chắc chắn là mẹ không còn là chính mẹ nữa, không còn nữa. Và con cũng thế. Có vẻ như con không còn là chính con. Không như những gì mẹ nhớ về con.”
“Theo cách nào?”
“Ý mẹ là… liệu mẹ có thể nói thẳng được không?”
“Có cần phải làm thế không hả mẹ?”
“Mẹ nghĩ là cần. Đó là đặc quyền của mẹ.”
“Thế thì mẹ cứ nói.”
“Mẹ nghĩ…” Bà nhấc đầu ra khỏi vai anh. “Mẹ nghĩ rằng con có tố chất để trở thành một chàng thanh niên trẻ tuổi tốt bụng. Thậm chí đặc biệt nữa. Mẹ đã luôn nghĩ thế. Chẳng phải các bà mẹ đều nghĩ thế sao? Nhưng mẹ không nghĩ là con đã đạt được đến đó. Chưa được. Mẹ nghĩ con còn phải đi tiếp. Tất cả là thế.”
“Con hiểu.”
“Con không cần phải xem điều này quá nghiêm trọng, nhưng đôi lúc…” Bà nắm lấy tay anh, xoa xoa ngón cái vào lòng bàn tay anh. “Đôi lúc mẹ lo rằng con không còn tốt nữa.”
Họ ngồi đó một lúc cho đến khi cuối cùng anh nói, “Con chẳng biết nói gì về điều đó.”
“Không có gì để con phải nói cả.”
“Mẹ giận con à?”
“Một chút. Nhưng mà gần đây, mẹ thường giận tất cả mọi người. Những người không bị ốm.”
“Con xin lỗi mẹ. Con thật sự xin lỗi.”
Bà ấn ngón cái vào lòng bàn tay anh. “Mẹ biết.”
“Con sẽ ở lại tối nay.”
“Không, đừng làm thế. Con bận. Hãy trở lại và bắt đầu từ đầu.”
Anh đứng lên, nắm lấy vai bà thật chặt, và áp má anh vào má bà - anh có thể nghe thấy tiếng thở của bà trong tai mình, hơi thở ngọt ngào, ấm áp - sau đó anh đi ra cửa.
“Cảm ơn Emma giùm mẹ,” bà nói. “Vì những cuốn sách.”
“Con sẽ làm thế.”
“Nói là mẹ yêu cô ấy. Khi con gặp cô ấy tối nay.”
“Tối nay?”
“Đúng. Con nói sẽ gặp cô ấy tối nay.”
Anh nhớ ra lời nói dối của mình. “Vâng, đúng rồi, con sẽ gặp. Con xin lỗi nếu như con chưa hành xử… thật tốt hôm nay.”
“Được. Mẹ nghĩ luôn có cơ hội thứ hai,” bà nói và mỉm cười.
Dexter đi như chạy xuống cầu thang, dựa vào lực đẩy để giữ thăng bằng, nhưng bố anh đang ngồi ở phòng trước đọc báo, hoặc vờ đọc báo. Một lần nữa, như thể ông đã đợi anh, một người lính gác, một cảnh sát trực ban.
“Con ngủ quên,” Dexter nói phía sau lưng ông.
Ông lật một trang báo, “Bố biết.”
“Sao bố không đánh thức con?”
“Có vẻ như không có lý do. Vả lại bố nghĩ rằng bố không cần phải làm thế.” Ông lật một trang báo khác. “Con không phải là đứa trẻ mười bốn tuổi, Dexter.”
“Nhưng ý con là con phải đi bây giờ!”
“Ừ, nếu con nhất thiết phải đi…” Ông nói nhỏ dần. Anh có thể nhìn thấy Cassie đang ngồi trong phòng khách, cũng giả vờ đọc báo, khuôn mặt đỏ ửng với thái độ kết tội và tự cho mình là đúng. Đi khỏi đây ngay, chỉ cần đi khỏi thôi, bởi tất cả những điều này sắp bùng nổ. Anh đặt một tay lên bàn để tìm chìa khóa nhưng nó không có ở đó.
“Chìa khóa của con.”
“Bố đã giấu chúng,” bố anh nói, vẫn đang đọc báo.
Dexter không thể nhịn cười. “Bố không thể giấu chìa khóa của con.”
“Ồ, rõ ràng là bố có thể vì bố đã làm thế. Con có muốn chơi trò tìm kiếm không?”
“Con có thể biết được vì sao không?” anh hỏi đầy bực tức.
Bố cậu ngẩng đầu lên, như thể ngửi ngửi vào không khí. “Bởi vì con đang say.”
Trong phòng khách, Cassie rời khỏi ghế, bước đến cửa và đóng nó lại.
Dexter cười, nhưng không chút thuyết phục. “Không, con không say.”
Bố cậu nhìn qua vai. “Dexter, bố nhận ra lúc nào ai đó say rượu. Đặc biệt là con. Bố đã nhìn thấy con say rượu mười hai năm nay rồi, nhớ chứ?”
“Nhưng con không say, chỉ là dư âm còn lại, thế thôi.”
“Dù gì thì con không được lái xe về nhà.”
Một lần nữa, Dexter cười một cách đầy chế giễu, và tròn mắt lên phản đối, nhưng không nói được gì ngoài một sự phản kháng yếu ớt. “Bố, con đã hai mươi tám tuổi rồi.”
Để đáp lại, bố anh nói, “Có thể đã lừa được bố,” sau đó cho tay vào túi lấy ra chìa khóa xe của ông, thảy nó lên và chộp lấy một cách vui vẻ giả tạo. “Nào. Bố sẽ cho con quá giang đến nhà ga.”
Dexter không chào tạm biệt chị gái mình.
Đôi lúc, mẹ lo rằng con không còn tốt nữa. Bố cậu lái xe trong im lặng, Dexter cảm thấy xấu hổ khi ngồi dúi trong chiếc Jaguar già nua cũ kỹ này. Khi không còn chịu đựng được không khí im lặng, bố anh nói một cách nhẹ nhàng và điềm đạm, mắt vẫn tập trung lái xe. “Con có thể đến lấy xe vào thứ Bảy. Khi con tỉnh táo.”
“Giờ con đang tỉnh táo đây,” Dexter nói, anh nghe thấy giọng nói của chính mình, vẫn còn mè nheo và hờn dỗi, giọng nói của một cậu thiếu niên mười sáu tuổi. “Vì Chúa!” anh nói thêm một cách không cần thiết.
“Bố sẽ không tranh luận với con, Dexter.”
Anh cáu tiết và trượt người xuống chỗ ngồi, trán và mũi anh ấn vào cửa sổ khi chiếc xe chạy qua những con đường quê và những ngôi nhà xinh xắn. Bố anh, người luôn ghét những cuộc đối đầu và rõ ràng đang bắt đầu cảm thấy khổ sở, đưa tay bật đài để phá tan sự im lặng và cả hai cùng nghe loại nhạc cổ điển: một hành khúc, khoa trương và sáo rỗng. Họ đến nhà ga. Chiếc xe tấp vào bãi, lúc này vắng người đi lại. Dexter mở cửa xe, đặt một chân xuống con đường sỏi, nhưng bố anh chẳng có vẻ gì chào tạm biệt, chỉ ngồi và chờ trong khi xe vẫn nổ máy, vô tư như một người lái xe, mắt ông nhìn vào công tơ mét, các ngón tay gõ nhịp theo điệu nhạc điên rồ đó.
Dexter biết mình nên chấp nhận sự trừng phạt của ông và ra đi, nhưng sự kiêu hãnh không cho phép anh làm thế. “Được thôi, con đi đây, nhưng con có thể nói chứ, con nghĩ là bố đang hành động thái quá…”
Và bỗng nhiên, khuôn mặt bố anh trở nên giận dữ thật sự, răng nghiến chặt, giọng ông vỡ òa: “Đừng bao giờ coi thường khả năng hiểu biết của bố hay của mẹ con, giờ con đã trưởng thành, không còn là một đứa trẻ nữa.” Nhanh như khi xuất hiện, cơn giận biến mất, và thay vào đó, anh nghĩ là bố mình sắp khóc. Môi dưới của ông rung lên, một tay nắm chặt vô lăng, những ngón tay dài còn lại đưa lên che mắt. Dexter vội vàng ra khỏi xe, chuẩn bị đứng lên và đóng cửa thì bố anh tắt nhạc và nói tiếp, “Dexter…”
Dexter khom người và nhìn vào mắt ông. Hai mắt ông đều ướt, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh…
“Dexter, mẹ con yêu con rất, rất nhiều. Và bố cũng vậy. Bố mẹ đã luôn yêu con và sẽ vẫn mãi như thế. Bố nghĩ con biết điều đó. Nhưng mẹ con còn được bao nhiêu thời gian nữa…” Ông ngập ngừng, nhìn xuống như thể tìm từ để nói, sau đó ngước lên. “Dexter, nếu con còn về nhà gặp mẹ trong tình trạng như thế này một lần nữa, bố thề là bố sẽ không cho con vào nhà. Bố sẽ không để con bước qua cánh cửa nhà chúng ta. Bố sẽ dập cửa ngay trước mặt con. Bố thề sẽ làm thế.”
Dexter mở miệng định nói nhưng chẳng thể nói được gì.
“Giờ thì hãy về nhà đi.”
Dexter đóng cửa xe, nhưng nó không khóa. Anh đóng lại lần nữa ngay khi bố anh, trong lúc cũng đang bối rối, cho xe nhảy vọt về phía trước, sau đó về số, nhanh chóng rời bãi đậu xe. Dexter đứng nhìn theo.
Nhà ga ở nông thôn thật vắng vẻ. Anh nhìn dọc theo sân ga tìm buồng điện thoại quen thuộc nơi anh thường sử dụng để lên kế hoạch cho những cuộc chạy trốn khi còn bé. Lúc này là 6 giờ 59 phút rồi. Chuyến tàu đi Luân Đôn sẽ đến nơi trong sáu phút nữa, nhưng anh cần phải thực hiện cuộc gọi này.
7 giờ tối, Emma nhìn lại mình lần cuối trong gương để chắc rằng mình không có vẻ gì là phải cố gắng nhiều. Chiếc gương được gắn lỏng lẻo trên tường và cô biết rằng nó có hiệu ứng khiến cho hình ảnh trở nên ngắn hơn bình thường, nhưng dù thế thì cô vẫn tặc lưỡi khi nhìn vào phần hông, hai cái chân ngắn ngủn bên dưới chiếc váy vải bông của cô. Quần tất không phù hợp với thời tiết quá ấm áp này nhưng cô không thể chịu được khi nhìn vào hai đầu gối bong da đỏ lừ của mình, vì thế nên đành mặc chúng. Mái tóc của cô, vừa được gội sạch sẽ và còn thơm mùi trái cây rừng, được rẽ sang hai bên, và cô dùng các đầu ngón tay làm nó bồng lên, sau đó dùng ngón út lau sạch phần son môi dính ở khóe miệng. Đầu môi cô lúc này rất đỏ, và cô tự hỏi liệu cô có tô đậm quá không. Suy cho cùng, sẽ chẳng có gì xảy ra, cô sẽ về nhà trước 10 giờ 30. Cô uống nốt một ngụm đầy vodka tăng lực, cầm lấy chiếc túi xách tốt nhất của mình, rồi đóng cửa lại.
Chuông điện thoại reo vang.
Cô sắp xuống đến hành lang của tòa nhà thì nghe thấy tiếng chuông. Trong khoảnh khắc, cô nghĩ đến việc quay trở lại trả lời điện thoại nhưng cô đang muộn lắm rồi, và có lẽ đó chỉ là mẹ hoặc em gái cô gọi để biết tình hình cuộc phỏng vấn. Đến cuối hành lang, cô có thể nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra. Cô chạy vội cho kịp vào trong, và cửa thang máy đã đóng lại ngay khi hệ thống trả lời tự động cất lên.
“… hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp và tôi sẽ liên lạc với bạn.”
“Chào, Emma. Dexter đây. Mình sẽ nói gì đây? À, mình muốn nói là mình đang ở trạm xe lửa gần nhà và mình vừa đến đây từ chỗ mẹ và… và mình tự hỏi cậu sẽ làm gì tối nay. Mình có vé xem buổi ra mắt bộ phim Công viên kỷ Jura! Thật ra thì chúng ta đã bỏ lỡ nó, mình nghĩ thế, nhưng có lẽ còn kịp dự buổi tiệc sau đó? Mình và cậu? Công nương Diana sẽ có mặt ở đó. Xin lỗi, mình lại dài dòng, phòng trường hợp cậu có ở đó. Hãy nhấc điện thoại đi Emma. Hãy nhấc máy, nhấc máy, nhấc máy. Không ư? À, mình vừa nhớ ra là tối nay cậu có một cuộc hẹn phải không? Cuộc hẹn nóng bỏng của cậu. Vậy… hãy vui vẻ nhé và gọi cho mình khi cậu về nhà, nếu cậu về nhà. Hãy kể cho mình nghe những gì đã xảy ra. Nghiêm túc là hãy gọi cho mình, càng sớm càng tốt.”
Anh trượt chân, nín thở rồi nói tiếp:
“Đúng là một ngày chó chết không thể tin được, Em,” và anh lại loạng choạng. “Mình vừa làm một việc rất, rất xấu.” Anh nên gác máy, nhưng anh lại không muốn làm thế. Anh muốn gặp Emma Morley để có thể thú tội, nhưng cô ấy đang hẹn hò. Anh cố gượng cười nói “Mình sẽ gọi cho cậu vào ngày mai. Mình muốn biết mọi chuyện! Cậu là kẻ khiến người khác đau lòng.” Anh gác máy. Anh là kẻ khiến người khác đau lòng.
Lúc này đường ray bắt đầu kêu lách cách, và anh có thể nghe thấy tiếng rền của đoàn tàu đang tiến vào ga, nhưng anh không thể lên tàu, không thể trong tình trạng này. Anh sẽ phải đợi chuyến kế tiếp. Chuyến tàu đi Luân Đôn đã đến và dường như đang chờ đợi anh, báo hiệu một cách lịch sự, nhưng Dexter đang đứng khuất sau tấm chắn nhựa của buồng điện thoại, khuôn mặt anh nhăn nhúm và hơi thở bắt đầu gấp gáp, và khi bật khóc, anh tự nói với mình rằng đó chỉ là do một loại hóa chất, hóa chất, hóa chất.