Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Huyền
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khương Nhật An
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Nancy Chang
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1109 / 5
Cập nhật: 2015-10-19 14:42:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ến đảo X một buổi chiều cuối tuần, trời mát dịu, Trịnh Phi xuất hiện trước mặt chúng tôi, gầy sút hẳn so với lần trước, dù đã nghe Khởi Vũ kể về tình cảnh của cô bạn, nhưng những gì chứng kiến vẫn khiến tôi kinh hoàng, mái tóc quả thực quá lâu không cắt sửa, dài nhưng xơ xác, vàng võ lại thưa đến kinh ngạc, rất hiếm thấy ở tuổi đó.
Cô ta mặc một chiếc váy liền bằng len cũ đã ngả màu vàng xỉn, vừa nhìn, tôi đã nhận ra là bộ váy Trịnh Phi mặc khi gặp tôi lần đầu cách đây bảy năm, lúc đó nó còn trắng muốt.
Sự trùng hợp này khiến tim tôi như bị ai bóp nghẹt, như người ta vắt cái giẻ lau.
Khi đó tóc Trịnh Phi không để xõa như bây giờ, mái tóc dày mượt rẽ thành hai búi, sắc mặt hồng hào, nhìn thấy tôi là nghiêng đầu cười cũng như bây giờ.
Cô ta đứng giữa đám đông, ngơ ngác nhìn quanh, đến khi nghe tôi gọi lập tức nhoẻn cười.
Chính nhờ nụ cười đó tôi mới nhận ra bạn mình.
Nhìn Bánh chay đứng bên cạnh, ít nhất béo gấp ba lần, phì nộn, phục phịch, mặt bóng nhẫy, xem chừng còn nhuận sắc hơn lần trước, ngỏng cái cổ to bè, xúng xính bộ quần áo mới tinh.
Tôi đưa cho Trịnh Phi một túi to đựng đồ ăn mua trong siêu thị hàng nhập khẩu ở Thượng Hải, cô ta đưa luôn cho Bánh chay, sau đó chúng tôi đứng ở quãng trường hàn huyên mấy câu. Bánh chay nói có hẹn thi đấu, thế là xách túi đồ đi vào quán net gần đó. Đúng ý tôi, tôi muốn nói chuyện riêng với Trịnh Phi.
Sau khi đặt xong phòng khách sạn, Lộc Minh bị tôi đuổi ra ngoài, mang máy ảnh ra phố. Trịnh Phi nhìn chiếc giường đôi rộng, xuýt xoa, “Ôi, giường to thế!” Sau đó ngã xuống đó, lăn mấy vòng, say sưa reo lên, “Dễ chịu thật!”
Trước khi tôi đến đảo X, Trịnh Phi đã xin lỗi tôi, bảo tôi chuẩn bị tâm lý, cô ta không thể đưa tôi đến thăm nhà cô và Bánh chay “Bởi vì quả thật quá đát!” Cô ta nói: “Mình với anh ấy phải chen chúc trên cái giường đơn, ban đêm còn có chuột chạy trên đầu!”
Tôi tưởng cô nói quá, nhưng lúc này nhìn bộ dáng mệt mỏi của Trịnh Phi vừa ôm cái gối cảm giác có thể lập tức ngủ ngay. Tôi lại nghĩ có thể là đúng, chính Khởi Vũ cũng nói ban ngày ở công ty, Trịnh Phi thường bảo: “Tôi ra sofa ngủ một lát.”
Nhìn Trịnh Phi, cảm giác cô ta luôn thiếu ngủ. Vì luôn phải cùng Bánh chay vật vờ trong quán game, nên giấc ngủ luôn gián đoạn, “Tớ đi ngủ một lát”, “Tớ đi nằm một lát” dù ban ngày hay ban đêm, khi chat với tôi, bất cứ lúc nào cô ta cũng chen vào câu đó.
“Cậu làm vậy, rất hại sức khỏe.” Tôi nhiều lần nhắc cô ta như thế.
Ăn uống cũng chẳng ra gì, có lúc hỏi bữa tối ăn gì? Trịnh Phi trả lời, “Một cốc trà sữa, một mẩu bánh nguội.” Thịnh soạn nhất là bữa cơm văn phòng có canh cải trắng đậu phụ hoặc dưa chuột xào.
Tôi không thể cầm lòng, biết ngày trước ở nhà Trịnh Phi được mẹ nấu cho ăn, cô ta không biết nấu ăn, nên tôi dạy cho mấy món thông thường đơn giản dễ làm, đủ dinh dưỡng. Tôi gần như van nài cô ta chăm sóc bản thân, ăn nhiều một chút.
Trịnh Phi bảo không thể nấu ăn ở nhà, vì Bánh chay không thể bỏ dở cuộc chơi, không thể gọi hắn về đúng bữa.
Lúc đó tôi đã điên tiết vì cái kiểu tất cả đều nhất nhất vì hắn của cô ta, gắt lên, “Thế thì tùy, tự làm tự chịu!” Bây giờ thấy cô bạn tiều tụy như vậy, lòng tôi vẫn đau như cắt.
Thấy tóc Trịnh Phi khô xác, có chỗ rối bù, tôi lấy chiếc lược trong túi, đứng bên giường gọi cô ta ngồi dậy chải tóc cho, nhìn gần càng đau lòng, đỉnh đầu trắng gàu, tóc bết vào nhau, cuối cùng tôi phải dùng hơn nửa lọ dầu làm mượt tóc rồi tỷ mẫn gỡ từng tý, sau đó chải lại.
Nàng ngốc sung sướng kêu lên: “Oa, nếu cậu không chải giúp, rối quá tớ định cắt béng cho xong.” Cô ta dùng ngón tay bắt chước các minh tinh trong quảng cáo dầu gội, vuốt từ đỉnh đầu xuống chân tóc nói: “Vì ngày nào tớ cũng quá mệt, ngủ dậy chẳng có thời gian chải đầu.”
Tôi đứng sau Trịnh Phi, không dám đối mặt với bạn, sợ cô ta nhìn thấy bộ mặt sầu thảm của tôi.
Chuyến đi này, tôi cố tìm cách làm cho bạn tôi vui.
Chúng tôi nằm dài trên giường tán chuyện giống như hồi còn ở Bắc Kinh, cảm giác này quả là đã lâu không có. Tôi hỏi: “Nếu nhà anh ta quá tồi, sao không chuyển ra ngoài ở?”
“Bà nội anh ấy không cho bọn mình ra ngoài ở, bà ấy bảo: ‘Không cho cô đưa cháu tôi đi, cháu tôi đi thì ai chăm sóc bố nó?’” Trịnh Phi nhắm mắt nói, giống như trong lúc bận rộn tranh thủ chợp mắt một lát.
Tôi nhìn đôi mắt thâm quầng và hai má hóp xanh xao của cô bạn, vô cùng phân vân không biết nên để cô ngủ hay tiếp tục nói chuyện, bởi vì xem ra chỉ cần nhắm mắt là cô ta sẽ ngủ say không dậy được.
May Trịnh Phi lại khịt mũi, mắt vẫn nhắm nhưng giọng tỉnh táo gọi: “Bội Bội?”
Tôi giơ tay vén món tóc trên trán cô bạn, giọng dịu dàng như sợ làm cô hoảng: “Vì sao không nói với mình chuyện cậu phá thai?”
“Sợ cậu lo lắng.”
“Phụ nữ mỗi lần phá thai là một lần đứng trước cửa mộ, có thể tổn thọ mấy năm. Cậu có chịu ăn các món hầm, bồi dưỡng sức khỏe không?”
Cô ta ngáp, tránh không trả lời: “Hi hi, tớ thích ăn canh gà ở quán trên huyện, quán đó còn có bột đậu xanh rất ngon.”
“Trong vòng ba mươi đến bốn nhăm ngày không được làm chuyện đó.”
“Cái đó bọn mình đều không biết!” Cô ta mở mắt, nhíu mày nhăn mặt, giả bộ xấu hổ.
Tôi đập nhẹ vào trán cô ta, trừng mắt, bảo nghiêm túc một chút.
“Nghe nói cậu đã vay bạn bè trong công ty rất nhiều tiền, cậu khó khăn lắm à?”
“Cũng tương đối, bây giờ tớ đang viết bài để kiếm tiền, mỗi tháng cũng được khoảng bốn ngàn.” Cô ta lại nhắm mắt, thở nhè nhẹ, sau đó nhìn tôi nói nhỏ: “Mẹ tớ cũng đến đây rồi.”
Không thể giấu được nữa, Trịnh Phi phải nói với gia đình chuyện riêng của mình. Ông bố quá giận, gầm lên bắt con gái chia tay gã kia, không được nên đã từ mặt cô ta. Còn bà mẹ không đành lòng, bay đến đảo gặp con gái và con rể.
Để mẹ yên tâm, Trịnh Phi mượn nhà của một đồng nghiệp rồi nói dѩ là nhà của Bánh chay, mẹ thấy con gái đã gắn bó với người ta, khó lòng tách ra được, nên đã giấu chồng, cho con năm vạn tệ để cải thiện cuộc sống, cũng dặn con khuyên chồng đi tìm việc làm tử tế.
Trịnh Phi dùng số tiền đó mua điều hòa, ti vi, máy giặt cho nhà Bánh chay, còn một phần thì trả nợ, số tiền còn lại, cô nói, dùng để chụp ảnh cưới.
Tôi hỏi: “Tớ nghe nói, toàn bộ tiền mặt và tiền tiết kiệm của cậu đều giao cho Bánh chay giữ?”
“Anh ấy biết giữ tiền hơn tớ.” Trịnh Phi tỏ vẻ tin tưởng, đồng thời rất ngạc nhiên về câu hỏi của tôi, trong suy nghĩ của cô ta, đưa hết tiền cho chồng giữ là chuyện quá bình thường.
Tôi cảm thấy nếu cứ khuyên cô bạn những câu kiểu như “nên lưu ý đề phòng” thì khác nào một mụ phù thủy giết một con thỏ ngay trước mắt bọn trẻ, rồi nấu lên bắt chúng ăn. Nên đành nửa đùa nửa thật khuyên bạn: “Thời buổi này, phụ nữ chẳng ai không giữ cho mình một khoản riêng, chỉ có cậu là ngốc.”
Trịnh Phi khẽ gật đầu, sau đó ngủ thiếp, cho đến lúc Lộc Minh về, vẫn ngủ mê mệt. Lộc Minh định gọi cô ta dậy đưa gã đến phố đi bộ nổi tiếng ăn món đậu phụ thối[1], nhưng bị tôi ngăn lại.
[1] Món ăn của TQ, hình thức thô xấu, nhưng hương vị rất ngon.
Cô bạn tôi quá suy nhược, khiến tôi bất giác mềm lòng, Trịnh Phi ngày trước tràn trề sức sống, suốt ngày nhảy nhót như một diễn viên hài đang nổi, đến nỗi mỗi lần gặp, tôi đều vung tay dọa, chửi bới thậm tệ.
Trước đây cô nàng ngoan cường như một nữ siêu nhân có thể nâng được cả trái đất, bây giờ cô nàng vẫn là siêu nhân, có điều cô nàng chỉ thuộc về một gã đàn ông là Bánh chay. Hắn đang giương những chiếc vòi bạch tuộc hút hết năng lượng siêu nhiên của nàng, còn chúng tôi, những người quan tâm nàng nhất, thương xót nhưng bất lực, giương mắt nhìn nàng mỗi ngày một kiệt sức, thoi thóp.
Lúc Trịnh Phi tỉnh dậy thì trời đã tối, mặt đã ửng hồng đôi chút, ngượng nghịu cười, nói với tôi, mình ngủ quên lúc nào không biết, “Bởi vì chân tay được duỗi thoải mái, lâu lắm không được dễ chịu như thế.”
Nghe cô ta nói vậy, Lộc Minh vốn định trách, có bạn từ xa đến không chịu đưa đi chơi, cũng không nỡ mở miệng.
Trịnh Phi dẫn chúng tôi đến quán game gọi Bánh chay đi ăn. Tôi kéo tay Lộc Minh đứng đợi bên ngoài, vì mới đến cửa quán, tôi đã rùng mình vì cái mùi khủng khiếp bên trong bốc ra, sợ là chỉ cần hít thêm một hơi cái mùi hỗn tạp của thuốc lá, mùi đồ ăn sẵn, mùi dầu mỡ, mùi nhà vệ sinh, sẽ lập tức khiến hệ hô hấp của tôi trục trặc.
Ít nhất hơn mười phút sau, tôi và Lộc Minh đứng mỏi cả chân mới thấy Trịnh Phi lôi được Bánh chay đầu nhễ nhại mồ hôi bước ra. Tôi nhìn thấy hắn hai tay đút túi quần, liền hỏi Trịnh Phi: “Này, túi đồ ăn tôi mua cho cậu đâu rồi?”
“Anh ấy ăn hết rồi.” Cô ta trả lời cứ như chuyện đương nhiên.
Bốn trăm thanh socola nhân hạnh đào, chỉ một buổi chiều thằng cha này tiêu hóa sạch rồi, mẹ kiếp tôi có mua cho hắn đâu? Tôi muốn nổi điên, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Trịnh Phi và bản mặt vô tội của Bánh chay, lại cảm thấy mình nổi điên chỉ càng thêm bực vì sự ngớ ngẩn của mình mà thôi, tôi dứt khoát quay mặt đi, bỏ qua chuyện đó.
Bữa tối tôi cũng không cho Trịnh Phi trả tiền, chúng tôi ăn của Trịnh Phi một bữa có khác nào róc xương róc thịt cô ta ra mà ăn, không cần thiết. Tôi lấy cớ muốn cảm ơn Trịnh Phi đã giới thiệu công việc cho Lộc Minh, đây hiển nhiên là lời khách sáo nhưng gã Bánh chay đầu đất lại tưởng thật, tỏ ra vô cùng đắc ý, vỗ tay nói: “Không có gì, đều là bạn bè, đương nhiên giúp được là giúp! Hai người phát tài, đừng quên mời chúng tôi bữa cơm là được.”
Gã khốn này chắc tưởng chúng tôi mắc nợ hắn thật! Lộc Minh của tôi rút tiền từ trong túi hắn chắc! Lúc này, những lời thô tục trong đầu tôi có thể soạn ra được một khúc giao hưởng, mười vạn con lừa đang gầm hí vút qua thảo nguyên.
Sau bữa cơm, chúng tôi dạo chơi trên con phố đi bộ. Lúc này đã khá muộn, màn đêm nặng nề như chìm vào mộng mị, nhưng đưa mắt nhìn xa, dưới ánh đèn màu, những đầu người vẫn nhấp nhô, hình như dân ở đây đều mắc chứng mất ngủ, ban đêm còn ồn ào hơn ban ngày. Lộc Minh giơ máy ảnh chụp lia lịa, hào hứng nói với tôi, ở đây thật tuyệt, đây là thành phố không có đêm.
Thỉnh thoảng tôi liếc Lộc Minh để ngộ nhỡ gã mải nhìn ngang nhìn ngửa mà sắp va phải người khác thì còn kéo lại. Hai chúng tôi mặc dù ở nhà luôn dính chặt nhau, lại còn luôn miệng “phát buồn nôn” vì những lời giả dối của người kia! Nhưng ở chỗ công cộng vẫn giữ khoảng cách, chỉ khi gặp dòng xe hoặc đông người mới nắm tay nhau, bởi vì chúng tôi đều cảm thấy khi đi đường cách nhau một chút vẫn thoải mái hơn.
Mấy lần Lộc Minh đi sát tôi, giẫm vào gót chân tôi, bị tôi lườm, gã cắn răng không xin lỗi, chỉ vào các đôi dính chặt nhau trên đường, mắt nhìn tôi rất tội nghiệp.
Trịnh Phi và Bánh chay lại dính nhau như kẹo, cứ như nếu tách một trong hai người ra thì người kia sẽ ngã gục như bị ngắt điện.
Trên đường có rất nhiều bạn trẻ tay ôm những bông hồng bọc giấy bóng rao bán, nhìn thấy đôi tình nhân nào là tiến đến mời chào. Vì Lộc Minh và tôi đi cách nhau khá xa, nên cô gái ôm hoa bỏ qua tôi, tưởng tôi cô đơn dạo phố một mình, tiến về phía cặp đôi Trịnh Phi ở phía sau, mời Bánh chay: “Ông anh đẹp trai, mua bó hoa tặng bạn gái xinh đẹp đi.”
Bánh chay hào phóng rút tiền mua một bông hồng đỏ sẫm không còn tươi lắm, Trịnh Phi ôm vào lòng, ngước mắt nhìn tôi, hai mắt long lanh ngờm ngợp hạnh phúc, trong đó có niềm hãnh diện không dấu nổi, ánh mắt long lanh của cô thiếu nữ đang yêu say đắm đối lập một cách khắc nghiệt với khuôn mặt khô gầy, héo hắt.
Trái tim tôi như bị đôi mắt ấy giáng một nhát cực mạnh.
Cô nàng khờ đến thế là cùng, tiền trong túi hắn có xu nào do hắn kiếm ra? Rõ ràng hắn lấy máu và mồ hôi của cô làm hoa tặng cô. Chỉ có ngu dại, để hắn lấy máu của cô tưới vào tim cô, đơn giản như vậy.
Song dù những người ngoài chúng tôi thấy rõ hắn gian giảo thế nào, thì hạnh phúc mà Trịnh Phi đang cảm nhận lúc này là hoàn toàn chân thật.
Cậu không nên sống với hắn nữa.
Câu nói có thể cướp mạng sống của Trịnh Phi, đối diện với Trịnh Phi lúc này, tôi quả thực không thể nào mở miệng.
Cuối cùng tôi không thực hiện được mục đích đến đảo X, đành tạm biệt Trịnh Phi, tôi vừa không thể khuyên được cô bạn chia tay với hắn vừa không thể làm cô vui bởi vì niềm vui của cô đều bắt nguồn từ hắn, còn chúng tôi lại muốn cướp đi nguồn gốc “niềm vui” đó, thật là sự mỉa mai đến khôi hài.
Ngồi trên tàu, Lộc Minh nhắm mắt, đầu kề sát đầu tôi, gã cởi áo khoác phủ lên người chúng tôi, tay chúng tôi đan vào nhau dưới tấm áo rộng, hai cơ thể lắc lư theo nhịp chạy của con tàu, tôi lơ đãng nhìn cảnh vật vun vút lùi dần qua ngoài cửa sổ, đầu óc mơ màng, nhớ đến hồi nhỏ, hình như mỗi học sinh tiểu học, thậm chí trung học đều gặp những đề tập làm văn như thế này: “Tôi muốn trở thành…”
Các bạn xung quanh có ước mơ thật cao siêu, muốn trở thành nhà khoa học, phi hành gia, giáo viên hay bác sĩ, lần nào tôi cũng hoàn toàn thật lòng viết: Tôi muốn trở thành một người bình thường.
Lâm Sâm luôn giễu tôi giả vờ, gã nói: “Nói ra như vậy chính là đang nói bản thân mình giỏi giang phi thường, bởi vì người bình thường ai cũng muốn trở thành giỏi giang, phi thường.”
Tôi giải thích với gã rằng, thực ra làm một người bình thường không hề đơn giản, trên đời này có quá nhiều bất công, quá nhiều bất thường, đi trên đường thì sợ tai nạn, ngồi trong nhà thì sợ trộm cắp, đi ăn bên ngoài sợ ngộ độc, tránh được nhân họa ấy, lại còn lo thiên tai, bão lũ, hơn nữa dù cố gắng đến đâu cũng không thắng được cố mệnh. Nếu xúi quẩy mắc bệnh hiểm nghèo trước tuổi ba mươi, kêu oan với ai, cũng vô ích.
Cho nên, làm một người bình thường có một tình yêu bình dị, làm một công việc giúp mình no ấm, trong đời có thể gặp ít nhiều trắc trở, nhưng đừng có sóng to bão lớn, bình bình an an đến tuổi già, cuối cùng chết trên giường, ngẫm kỹ ra, đó quả thực giống như một kỳ tích.
Nghe tôi nói xong, Lâm Sâm chớp mắt nhìn tôi mấy giây, cuối cùng nở một nụ cười bất lực khiến tôi không hiểu: “Không phải là cậu không muốn gì, mà cậu muốn quá nhiều.”
Những điều tôi muốn là quá nhiều sao?
Tôi liếc sang Lộc Minh, gã đang mơ màng, cảm nhận được ánh mắt tôi, gã chu môi, rồi nhoẻn cười mãn nguyện như vừa hôn, đáng yêu đến mức đủ cấu thành tội phạm, tôi muốn nhốt gã lại, buộc gã cả đời không được cười với ai.
Những gì tôi muốn quả tình không nhiều, tôi chỉ muốn Lộc Minh. Tôi dụi đầu vào cổ gã, lòng thầm rủa sao tàu đi quá chậm, tôi muốn nhanh chóng trở về ngôi nhà nhỏ chẳng có đồ đạc gì của chúng tôi để chúng tôi thoải mái ôm nhau, hôn nhau, nói những lời thề thốt đến phát ngượng.
Nghĩ đến lúc này trên thế gian có bao nhiêu người đang chìm nghỉm trong tình yêu mất hết lý trí, không thể tự thoát ra, mà Trịnh Phi là một trong số đó, không khác chúng tôi, không khác tất cả mọi người. Tôi càng không còn đủ dũng khí đi cứu bạn tôi nữa, và cô ấy cũng không cần cứu, chúng tôi đều tự mình bước vào vũng nước xoáy, cam tâm tình nguyện bị nuốt chửng.
Sau khi trở về Thượng Hải, tôi tiếp tục cố gắng làm một người bình thường, Lộc Minh tiếp tục theo đuổi giấc mơ trở thành nhiếp ảnh gia, Trịnh Phi tiếp tục say sưa với cuộc tình bị mọi người coi rẻ.
Vì công việc của Lộc Minh bắt đầu khởi sắc, cho nên thời gian tôi ở nhà một mình ngày càng nhiều, tôi cũng bắt đầu nhớ đến Lâm Sâm thường xuyên hơn, sau khi tôi rời Bắc Kinh, dường như gã đã trở thành một nhân vật ảo, chưa từng thật sự tồn tại trong cuộc sống của tôi.
Nhưng đột nhiên, cũng chẳng có lý do gì đặc biệt tôi lại liên lạc với gã, tôi nghĩ một lát rồi viết: “Cậu khỏe không, tôi rất khỏe.” Còn kiểu đối thoại văn hoa như “nếu bạn an lành thì trời nắng đẹp” có vẻ không hợp với tôi và gã quỷ sứ ấy.
Để giết thời gian, hầu như ngày nào tôi cũng lên mạng tìm Trịnh Phi buôn vài câu, nhưng gần đây rõ ràng cô nàng muốn tránh tôi, khiến tôi rất băn khoăn, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể vì một lý do: Nàng đã vay tôi năm trăm đồng.
Khi Khởi Vũ nói Trịnh Phi vay tiền của hầu hết đồng nghiệp ở công ty, tôi đã ngạc nhiên: vì sao cô ta không hỏi vay tôi?
Khởi Vũ nói, Trịnh Phi cho rằng với những người quá thân thiết cô ta ngại mở miệng, quan hệ càng thân càng không nên dính líu tới tiền bạc, có thể dẫn tới tình bạn đổ vỡ.
Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của Trịnh Phi, nếu giữa con nợ và chủ nợ lại có tình bạn thì không còn đơn giản là quan hệ vay - trả nữa, mà vô hình trở thành quan hệ bất bình đẳng. Nếu cả hai bên đều nhạy cảm, nghiêm trọng hơn có thể khiến tình bạn xa cách.
Cho nên khi Trịnh Phi mở lời hỏi vay tiền, tôi chắc chắn cô bạn đã không thể vay người khác nữa mới nghĩ đến tôi, nghĩ đến Trịnh Phi đã dằn vặt, đắn đo thế nào mới dám mở lời, tôi lập tức cho vay mà chưa kịp bàn với Lộc Minh, còn quan tâm hỏi: “Khoản tiền mẹ cho đã tiêu hết rồi à?”
Sau đó giương mắt nhìn trên QQ hiển thị cô ta “đang đăng nhập…” mãi lâu sau mới trả lời: “Ờ, ha ha.”
Lúc này tôi mới thấy cách hỏi của mình không ổn, cứ như đứng ở tư thế chủ nợ chất vấn cách sống của cô ta.”
Sau khi Trịnh Phi gửi cho tôi ký hiệu “^-^” thay cho “XD‬ ký hiệu này hình như là nụ cười lịch sự, khách khí phục tùng, không hi hi ha ha, suồng sã nữa.
Thái độ tránh né của Trịnh Phi khiến tôi bất giác thận trọng hơn, để tránh bị nghi ngờ là thúc nợ, câu nào cũng phải suy đi tính lại mới dám gửi, sau đó quan hệ với cô bạn dần dần nhạt đi một cách bất ngờ.
Như vậy cũng tốt. Tôi tự an ủi, nếu Trịnh Phi cũng có thể như Lâm Sâm và Mặc Mặc nhạt dần trong tầm mắt của tôi, thì cuối cùng tôi có thể nói lời tạm biệt với phần đời trước của mình, chuyên tâm vào cuộc sống mới hiện tại với Lộc Minh.
©STE.NT
Nhưng nàng ngốc đó cuối cùng vẫn khiến tôi không thể buông xuôi, rất lâu sau, nàng bất ngờ gọi điện cho tôi, vừa khóc vừa nói, nàng đang một mình trong quán net, vừa cãi nhau một trận kịch liệt với Bánh chay ngay trên phố, bây giờ bị hắn đuổi đi, không biết làm thế nào.
Hóa ra, khi hai người ra ATM rút năm trăm đồng để tiêu, Bánh chay đề nghị rút luôn năm trăm đồng nữa để ngày mai đi thăm biếu bà nội. Do hắn rất đểnh đoảng mấy lần bị kẻ gian lấy tiền nên Trịnh Phi không đồng ý, vì thế Bánh chay bảo là cô ta không tin tưởng hắn, rằng hắn không đáng tin cậy.
“Cô đừng được đằng chân lân đằng đầu! Bản thân cô suy nghĩ kỹ cho tôi!” Vốn quen làm “vua” bỗng nhiên gặp phải sự “phản nghịch” chưa từng có, nên hắn tức tối gầm lên, ném lại câu đó rồi đi thẳng, bỏ mặc Trịnh Phi một mình.
Nghe Trịnh Phi nức nở kể xong, tôi nổi điên: “Trong số tiền đó có đồng nào là của hắn kiếm được không? Hắn có tư cách gì hạch sách như thế? Mẹ kiếp, hắn đáng tin à? Biến ngay cho tôi nhờ!” Qua kể lể của Trịnh Phi tôi hiểu, đây không phải lần đầu nàng ngốc đó cho tiền bà già kia, cho nên tôi đau đến mức muốn chửi thật tục cho hả giận, “Mẹ kiếp, cậu cũng chẳng ra gì, chưa cưới xin gì cả, cậu có cung phụng được bà già kia mãi được không, sao bà ta mãi không chịu chết? Lại còn mặt dày nhận tiền của cậu!”
“Cước điện thoại đắt lắm, vào QQ tớ sẽ nói lại.” Trịnh Phi quệt nước mắt cúp máy.
Tôi vội vàng đẩy Lộc Minh sang một bên, gã đang ngồi trước máy tính sửa ảnh, rồi chiếm lấy vi tính, vào QQ, gã biết chuyện, cũng không ngăn cản, ngồi bên cạnh nhìn tôi gõ chữ, bênh vực Trịnh Phi, “Bó tay, cái thằng Trư Bát Giới ấy không chết đi cho rồi!”
Bình thường Trịnh Phi làm trâu làm ngựa cho loại cặn bã đó đã đành, bây giờ còn bị hắn cưỡi lên đầu, hắn thấy chà đạp người ta còn chưa đủ! Tôi quẳng đi cái luận điệu “tình yêu là trên hết” đi, phân tích lợi hại, cố sức khuyên can để cô nàng hiểu ra mà chia tay với hắn: “Cậu đừng quay về nữa, để hắn thấy, không có cậu hắn có sống được không, hắn sung sướng như thế, có cơ hội làm người lại không muốn, thì quay về làm kiếp lợn! Cậu mượn ai trong công ty cái mã thẻ tín dụng, tớ sẽ gửi tiền cho cậu, quay về Bắc Kinh ngay! Hay là bây giờ tớ gọi cho bố cậu, bảo ông ấy đi đón cậu.”
Trịnh Phi bị tôi quyết phục đã có vẻ dao động, tắt điện thoại, nhưng vẫn không ngăn được cái tin nhắn của Bánh chay trên QQ.
Lúc này đã là nửa đêm, cô nàng chuyển cho tôi tin gã nhắn:
“Anh sẽ không cãi nhau với em trên QQ, trước 9 giờ sáng mai anh sẽ gọi điện cho em. Anh out đây. Anh rất bực. Nếu trước 9 giờ em không mở điện thoại thì không cần mở nữa, anh bảo đảm anh sẽ không gọi điện. Chuyện này, trước sau anh không cho là mình sai, mỗi người có cách riêng. Tiền anh cầm, đương nhiên anh phải có trách nhiệm giữ cẩn thận, em rất mệt, anh biết. Nhưng không thể vì thế mà tùy tiện ngoảnh mặt với anh. Lần này anh rất giận. Tốt nhất em không nên cương đến cùng với anh. Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, anh không nói đùa.”
Câu “hậu quả sẽ rất nghiêm trọng” của gã đàn ông ăn bám kia khiên tôi tức đến bật cười, ngửa cổ cười ha hả, bỗng nhiên tôi không tìm được từ nào để chửi hắn nữa, chửi hắn là đồ súc vật thì quả thực làm nhục lũ súc vật!
Lộc Minh không hiểu sao tôi lại cười như điên mãi, là bởi vì tôi chắc tôi đã thắng, hắn đã nói như thế, Trịnh Phi tuyệt đối không thể tiếp tục sống với hắn nữa, tôi phải cảm ơn hắn. Cuối cùng hắn đã chịu đem nàng Trịnh Phi đã bị hắn bóc lột không còn ra hình người nữa, trả lại cho tôi, lần này, cuối cùng cô bạn đã có thể trở về bên tôi.
Sau khi nhận rõ bộ mặt thật xấu xa của hắn, bây giờ chắc Trịnh Phi đang hoang mang đau khổ, nhưng tôi nhất định sẽ giúp cô bạn phấn chấn trở lại, tôi có thể đưa Lộc Minh về Bắc Kinh, để gã làm bạn với cô ta, đưa cô ta đi chơi đó đây, nấu những món ngon cho cô ta ăn, nuôi cho cô ta trở lại như ngày xưa, trắng trẻo mũm mĩm, lúc nào cũng cười nói hi ha.
Đến sáng sớm hôm sau, suốt đêm không ngủ, tôi đã vạch xong từng bước kế hoạch cho Trịnh Phi, thì đột nhiên cô ta out, tôi còn đang sốt ruột thì một tin nhắn của cô ta đã bay vào di động của tôi: Anh ấy đã đến quán net đón tớ, tớ đã về nhà, XD.
“Mặc kệ cho cô ta chết!”
Sự mê muội của Trịnh Phi khiến tôi tức run người, quẳng con chuột, hất bàn phím, hất các thứ trên bàn, đi đi lại lại trong nhà, chỉ trời rủa đất, lát sau bỗng tự hỏi: Mình đang làm gì vậy?
Tôi không trả lời được, cảm thấy mình là kẻ siêu ngốc, chuyên lo chuyện không đâu, sức lực toàn thân như hạt cát không chống được cái máy hút bụi, chớp mắt đã bị hút bay, cả người đổ vật lên giường.
“Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, cô ta tự làm tự chịu.” Lộc Minh đẩy tôi dịch ra, nằm xuống bên cạnh, an ủi tôi, “Mặc kệ cô ta, tất cả những kẻ làm vợ anh tức đều là người xấu.”
Sau một hồi thở dài sườn sượt, sau khi cơn giận như lửa cháy rừng rực trong lò dần dần nguôi đi, tôi không kìm được hỏi Lộc Minh: “Anh có cảm thấy người có vấn đề thực ra chính là em? Từ đầu chí cuối em luôn xía vào những chuyện không đâu như một mụ hề.”
Suy nghĩ một lát, Lộc Minh đưa hai tay nâng mặt tôi, nhìn tôi nói: “Có biết anh yêu em từ lúc nào không?”
Câu trả lời của gã chẳng ăn nhập gì với câu hỏi làm tôi ngớ ra.
“Lúc quen nhau trên mạng, anh nói rất muốn đi Nhật nhưng không có tiền, vậy là nói đùa, nếu không đi Nhật được, thì quần đảo Nhật Bản chìm quách cho xong.”
“Em không nhớ chuyện ấy.”
“Sau đó em nổi giận thực sự, em bảo anh sai rồi, anh vội thanh minh, chỉ nghĩ như thế thôi, em nói nghĩ cũng không được, em bảo em không muốn thấy anh trở thành kẻ hẹp hòi đen tối. Em bảo sư tử tuy mạnh nhưng sẽ chết dưới súng của thợ săn trộm, hoặc suốt đời bị giam trong vườn thú, đã có may mắn làm người, nên ý thức được sự bé nhỏ của mình, dù bé nhỏ đến mấy, cũng nên khiến trái đất trở nên tốt hơn một chút vì sự tồn tại của mình, nếu không ít nhất cũng đừng để nó trở nên xấu hơn.”
Tuy đã quên bay chuyện đó, nhưng tôi vẫn đỏ mặt vì có lẽ mình thực sự đã vô tình nói những lời thuyết giáo như vậy với gã, cứ như tôi vĩ đại chính trực lắm, kỳ thực có ai sống mà không thêm gánh nặng cho trái đất.
“Vợ à, dù Trịnh Phi, Mặc Mặc, hay anh Tiểu Lâm, thậm chí cả bản thân anh nữa đều là loại dưa nứt táo sâu, không có ai bình thường hết, anh nói thật đấy, ai cũng chứng nọ, tật kia… nhưng em thì khác. Đôi mắt em luôn nhìn thẳng về phía trước, em căng tràn sức sống, dường như em chẳng bao giờ lạc đường, thực ra cũng có lúc em lựa chọn sai lầm, chỉ có điều em luôn không bao giờ dừng lại, đúng hay sai vẫn tiến tới không ngoảnh lại. Bọn anh ai cũng muốn ở bên em chính bởi vì bọn anh không muốn bị lạc hướng. Bối Bối…” Gã gọi tôi là “Bối Bối” với giọng hết sức dịu dàng, trong mắt tôi gã là bản sao của Lâm Sâm, “Em là hải đăng giữa biển khơi, là ngọn đuốc trên sa mạc.”
“Anh chỉ nói vớ vẩn.” Tôi nghĩ đến Mặc Mặc, nghĩ đến Trịnh Phi, buồn nẫu ruột muốn khóc, khẽ nói: “Em không tuyệt như vậy đâu.”
“Em rất tuyệt, ít nhất sự tuyệt vời đó đã được chứng minh đối với anh. Anh luôn nghĩ, anh không xứng với em, bởi vì điều kiện gia đình em rất tốt, em lại từng du học ở nước ngoài, em hiểu biết nhiều hơn anh, kiếm tiền nhiều hơn anh.” Gã cúi xuống hôn trán tôi, rồi hôn lên hai má, rồi cười bẽn lẽn: “Em còn nhớ bữa cơm đầu tiên mình ăn ở Thượng Hải không? Em không biết, lúc đó anh đưa em đến nhà hàng vừa rẻ vừa nhếch nhác, bụng rất lo lắng, sợ em không quen, anh tự bao biện ‘nếu cô ta xa lánh mình vì mình nghèo thì cô ta cũng chỉ là người tầm thường’ nhưng em… em lại nói ‘cho thêm bát nữa’. Giây phút ấy, em đã làm cái quán tối tăm đó sáng bừng, tim anh đập gấp hơn cả lần đầu hôn em, anh đã thề với mình, nhất định lấy em làm vợ, anh không thể đợi thêm được nữa.”
Giọng gã nhỏ nhẹ đều đều, giống như trận mưa dài mà tôi đã trải qua lần đầu đến Thượng Hải, rì rào rì rào.
“Em yêu anh.” Tôi giơ tay vuốt ve mặt gã, “Còn anh, anh không được nói, anh cũng yêu em đấy.” Bởi vì thêm chữ “cũng” cứ như là buộc phải trả lời, cứ như không yêu nhiều bằng người nói câu đó trước.
“Anh còn yêu em hơn.” Gã ôm chặt tôi, vuốt tóc tôi, sau đó mơn trớn mặt tôi như con mèo to.
Tôi mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, ngủ thiếp trong hơi thở đều êm êm tựa khúc hát ru của Lộc Minh.
Trong mơ, tôi đến một trại hè có rất nhiều những cái trại sặc sỡ, trông giống những chùm nấm ngũ sắc, thấy rất đông người Digan ăn mặc lòe loẹt đi lại tấp nập, tôi nhìn thấy Trịnh Phi trong đám người đó cùng một đoàn xiếc, trông cô ta rất xinh, mái tóc dày, uốn loăn xoăn, trên đầu quấn một chiếc khăn kim tuyến óng ánh, cô ta đang mải cười nói với mọi người, không nghe thấy tiếng tôi gọi.
“Tớ bỏ cậu rồi!” Tôi tức giận hét lên từ xa.
Sáng sớm, giấc mơ của tôi bị cắt đứt bởi tiếng chuông điện thoại đột ngột réo lên trong phòng khách, tôi mơ màng trở mình sờ soạng tìm Lộc Minh, sau đó mặc kệ chuông điện thoại, tôi lại lập tức chìm vào giấc ngủ, nhưng giấc mơ đẹp ấy không đến nữa, Trịnh Phi cũng không còn, trong ý thức chỉ còn lại một mảng đen mù mịt.
Tôi đã bỏ Trịnh Phi nên cô bạn đã báo thù tôi bằng cách ác độc nhất.
So với Mặc Mặc, Trịnh Phi rời khỏi cuộc đời tôi còn quyết liệt hơn, cô ấy đã biến mất theo lối tàn khốc nhất không còn cơ hội cứu vãn, dù có ra nước ngoài, dù có hất đổ những bức tường cao ngất của nhà tù cũng không tìm thấy cô bé Trịnh Phi sao mệnh thủy bình, miệng rộng, thích uống nước bột đậu xanh, xem tiểu thuyết diễm tình rẻ tiền nữa.
Cô ấy đã chết.
Mình Có Thể Yêu Nhau Mình Có Thể Yêu Nhau - Lưu Huyền Mình Có Thể Yêu Nhau