I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Becca Fitzpatrick
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Nhi Nho
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1894 / 23
Cập nhật: 2016-01-30 21:47:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
hiều hôm sau, Vee thả tôi gần cửa quán Enzo’s. Tôi đang mặc một cái váy mùa hè màu vàng in hoa trông vừa gợi cảm vừa nghiêm túc và lạc quan hơn nhiều cảm giác thật sự trong lòng tôi. Tôi dừng lại trước các ô kính cửa sổ để giũ tóc, tóc tôi đã duỗi thành những đường dợn sóng sau khi tôi nằm đè lên nó mà ngủ cả tối qua, nhưng điệu bộ đó thật cứng nhắc. Tôi gượng cười. Tôi đã tập cười như thế cả sáng nay. Khóe miệng tôi mím chặt lại, nhếch lên, run rẩy. Nhìn trên ô kính cửa sổ, nụ cười ấy trông thật giả tạo và vô hồn. Nhưng sau một đêm khóc ròng, đó là điều tốt nhất tôi có thể làm được.
Tối qua, sau khi từ nhà Marcie về, tôi nằm cuộn tròn trên giường, nhưng tôi không ngủ. Tôi mất cả đêm để hành hạ mình với những ý nghĩ tự hủy hoại. Tôi càng thao thức, những ý nghĩ của tôi càng rời xa thực tại. Tôi muốn tạo ra một thông điệp, và tôi đang đau lòng đến độ không thèm bận tâm xem việc đó nghiêm trọng ra sao. Một ý nghĩ ập đến với tôi, loại ý nghĩ tôi chưa ấp ủ bao giờ. Nếu tôi kết thúc cuộc sống của mình, các tổng lãnh thiên thần sẽ trông thấy. Tôi muốn họ hối hận. Tôi muốn họ nghi ngờ những lề luật cổ xưa của họ. Tôi muốn họ chịu trách nhiệm vì đã làm tan nát cuộc đời tôi, rồi tước nó đi mãi mãi.
Tâm trí tôi cứ lan man với những suy nghĩ này suốt đêm. Những cảm xúc của tôi liên tục thay đổi từ đau lòng, phủ nhận đến giận dữ. Có lúc, tôi hối hận vì đã không bỏ trốn với Patch. Hạnh phúc dù ngắn ngủi vẫn còn hơn là sự tra tấn dai dẳng, dữ dội của việc thức dậy mỗi ngày và biết rằng tôi không bao giờ có anh.
Nhưng sáng nay, khi mặt trời bắt đầu ló dạng, tôi đã đi đến một quyết định. Tôi phải tiếp tục. Nếu không, tôi sẽ bị chìm và mãi mãi mắc kẹt trong một nỗi tuyệt vọng lạnh lẽo. Tôi buộc mình phải tắm táp, thay đồ, và đến trường với một quyết tâm cao độ rằng sẽ không ai thấy được những gì đang diễn ra trong lòng tôi. Một cảm giác râm ran khó chịu bao trùm cơ thể tôi, nhưng tôi không chịu thể hiện một dấu hiệu tủi hờn nào ra bên ngoài. Tôi sẽ không để cho các tổng lãnh thiên thần chiến thắng. Tôi sẽ đứng dậy, kiếm một công việc, trả tiền phạt vì chạy quá tốc độ, kết thúc lớp học hè với điểm số cao nhất, và luôn giữ mình trong trạng thái bận rộn đến mức chỉ có ban đêm, khi còn lại mình tôi với những ý nghĩ và không còn cách nào khác, tôi mới nghĩ về Patch.
Bên trong quán Enzo’s, hai bên trái phải của tôi là hai cái ban công hình bán nguyệt, trước mặt là một cầu thang rộng dẫn xuống khu vực ăn chính và quầy phục vụ. Những chiếc ban công gợi tôi nhớ đến những sàn catwalk cong cong nhìn xuống khu vực thấp hơn bên dưới. Các bàn trên ban công đều đã kín chỗ, nhưng ở khu vực bên dưới chỉ có một vài kẻ chậm chân đang uống cà phê và đọc báo buổi sáng.
Tôi hít một hơi thật sâu, đi xuống cầu thang và đến quầy phục vụ.
“Xin lỗi, cháu nghe nói ở đây đang tuyển nhân viên phục vụ cà phê,” tôi nói với người phụ nữ ở quầy. Giọng tôi đều đều, nhưng tôi không có đủ sức để điều chỉnh lại. Và tôi lo lắng không biết mẹ tôi sẽ nói gì – khi biết tôi được nhận công việc này. Nếu tôi được nhận. Người phụ nữ, một người trung niên có mái tóc đỏ với cái biển tên đề chữ roberta, ngẩng lên. “Dạ, cháu muốn xin việc ạ.” Tôi mỉm cười, nhưng không hiểu sao, tôi e rằng nụ cười đó chẳng có vẻ thành thật chút nào.
Roberta lau đôi bàn tay đồi mồi vào một cái giẻ và đi vòng ra phía trước quầy phục vụ. “Nhân viên phục vụ cà phê à? Bây giờ thì chúng tôi không cần tuyển nữa.”
Tôi nhìn bà ta chằm chằm, nín thở, cảm thấy tất cả hy vọng trong tôi đang sụp đổ. Kế hoạch của tôi là điều quan trọng nhất. Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu một bước trong kế hoạch bị gián đoạn. Tôi cần một kế hoạch. Tôi cần công việc này. Tôi cần một cuộc sống được kiểm soát chặt chẽ, mỗi phút đều được lên kế hoạch, và mọi cảm xúc đều được phân chia.
“Nhưng tôi vẫn đang cần một nhân viên phục vụ quầy đáng tin cậy, chỉ làm việc ca tối, từ sáu đến mười giờ,” Roberta nói thêm.
Tôi chớp chớp mắt, môi tôi run run vì ngạc nhiên. “Ồ,” tôi nói. “Thế thì... hay quá ạ.”
“Vào buổi tối chúng tôi chỉ để đèn sáng lờ mờ, điều các nhân viên phục vụ cà phê ra, mở một chút nhạc jazz và cố gắng đem lại cảm giác sang trọng hơn. Trước đây, sau năm giờ, nơi này thường rất buồn tẻ, nhưng chúng tôi đang hy vọng sẽ thu hút thêm nhiều khách hàng. Thời buổi kinh tế khó khăn mà,” bà giải thích. “Cô sẽ đảm nhận nhiệm vụ chào đón khách hàng và ghi yêu cầu của họ, rồi chuyển yêu cầu vào trong bếp. Khi món ăn đã sẵn sàng, cô sẽ mang nó đến các bàn.”
Tôi cố gắng gật đầu thật hăng hái, quyết tâm chứng tỏ với bà rằng tôi cần công việc này đến mức nào, có cảm giác như tất cả những vết rạn nhỏ li ti trên môi tôi đều bị tách ra khi tôi cười. “Nghe có vẻ... rất tuyệt,” Tôi cố gắng nói với giọng khàn khàn.
“Cô có chút kinh nghiệm nào trong công việc này chưa?”
Tôi chưa có. Nhưng Vee và tôi đến quán Enzo’s ít nhất ba lần một tuần. “Cháu thuộc lòng thực đơn,” tôi nói, bắt đầu thấy vững vàng hơn. Một công việc. Tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào nó. Tôi sẽ xây nên một cuộc sống mới.
“Đó là điều tôi muốn nghe,” Roberta nói. “Khi nào thì cô có thể bắt đầu?”
“Tối nay được không ạ?” Tôi không thể tin nổi là bà lại cho tôi làm công việc này. Tôi đang đứng đây, không thể nở một nụ cười thực lòng, nhưng bà không nhận ra điều đó. Bà đang cho tôi một cơ hội. Tôi giơ tay ra để bắt tay bà, rồi nửa giây sau mới nhận ra nó đang run rẩy.
Bà phớt lờ bàn tay đang chìa ra của tôi, đầu nghiêng sang một bên nhìn tôi, khiến tôi thấy yếu đuối và e dè hơn. “Cô không sao chứ?”
Tôi khẽ hít vào một hơi và giữ nó lại. “Vâng... Cháu ổn ạ.”
Bà ta gật đầu. “Hãy đến đây lúc sáu giờ kém mười lăm và tôi sẽ phát cho cô một bộ đồng phục trước ca làm việc.”
“Cảm ơn cô rất nhiều...,” tôi cất tiếng, giọng vẫn còn sốc, nhưng bà đã lùi về sau quầy.
Khi bước ra ngoài ánh nắng chói chang, tôi nhẩm tính. Giả sử tôi nhận được một mức lương tối thiểu, nếu trong hai tuần tới tôi làm việc vào tất cả các buổi tối, tôi có thể trả được tiền phạt. Và nếu tôi làm việc đủ các tối trong hai tháng, tôi sẽ có sáu mươi buổi tối bận rộn với công việc và không có thời giờ nghĩ về Patch. Sáu mươi buổi tối trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, lúc đó tôi có thể một lần nữa dành hết mọi năng lượng cho việc học ở trường. Tôi đã quyết định chọn các lớp học có yêu cầu khắt khe. Tôi có thể giải quyết đủ các dạng bài tập, nhưng lại không tài nào hàn gắn được một trái tim tan vỡ.
“Này?” Vee hỏi, lái chiếc Neon men theo tôi. “Thế nào rồi?”
Tôi leo vào trong xe. “Mình đã được nhận.”
“Tốt quá. Trông cậu rất căng thẳng lúc bước chân vào đó, như thể cậu sẽ bỏ lỡ công việc này vậy, nhưng giờ thì chẳng cần lo lắng nữa. Cậu đã chính thức trở thành một thành viên chăm chỉ của xã hội rồi. Mình tự hào về cậu, cưng ạ. Khi nào thì cậu bắt đầu?”
Tôi kiểm tra bảng đồng hồ trên xe. “Bốn tiếng nữa.”
“Tối nay mình sẽ ghé qua và yêu cầu được ngồi trong khu vực do cậu phục vụ.”
“Nhớ boa cho mình đấy,” tôi nói, cái nỗ lực tỏ ra hài hước ấy khiến tôi suýt trào nước mắt.
“Mình là tài xế của cậu mà. Điều đó còn tốt hơn là tiền boa.”
Sáu tiếng rưỡi sau, quán Enzo’s đông nghịt khách. Bộ đồng phục của tôi bao gồm một cái áo sơ mi màu trắng, quần vải tuýt màu xám với cái áo gilê đồng màu, và một cái mũ kiểu trẻ bán báo. Cái mũ kiểu trẻ bán báo này không giúp được gì mấy trong việc giữ cho tóc tôi khỏi bị tuột. Lúc này, tôi có thể cảm thấy những lọn tóc lòa xòa dính bết vào hai bên thái dương vì mồ hôi. Dù hoàn toàn bận rộn, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm kỳ lạ. Tôi sẽ không có thời gian để nghĩ về Patch, dù chỉ là thoáng qua.
“Này, cô nhân viên mới!” Một trong các đầu bếp –Fernando – đang hét gọi tôi. Anh ta đứng sau một bức tường thấp ngăn khu vực nấu nướng với phần còn lại của bếp, vung vẩy một cái bàn xẻng. “Yêu cầu của cô xong rồi!”
Tôi cầm lấy ba đĩa sandwich, cẩn thận xếp chúng thành một hàng trên cánh tay, và lui ra qua cánh cửa xoay. Trên đường băng qua khu vực ăn chính, tôi bắt gặp ánh mắt của một nhân viên tiếp tân. Cô ta hất cằm về phía một bàn mới đến trên ban công. Tôi gật đầu đáp lại. Sẽ đến đó ngay đây.
“Một sandwich sườn thượng hạng, một xúc xích Ý và một gà quay,” tôi nói, đặt những cái đĩa xuống trước mặt ba vị khách doanh nhân mặc com lê. “Chúc quý khách ngon miệng.”
Tôi bước trên những bậc cầu thang dẫn lên ban công, lôi tập phiếu ghi yêu cầu của khách ra khỏi túi sau. Đi được nửa chừng trên “sàn catwalk”, tôi dừng bước. Marcie Millar ở ngay trước mặt tôi, ngồi ở cái bàn mới nhất trong khu vực tôi phục vụ. Tôi cũng nhận ra Addyson Hales, Oakley Williams và Ethan Tyler, tất cả đều học cùng trường với tôi. Tôi đang định quay lại bảo nhân viên tiếp tân cử một người khác – bất cứ ai – đến phục vụ cái bàn này thì Marcie ngước lên và tôi biết tôi đã bị mắc kẹt.
Một nụ cười độc địa nở trên môi nó.
Tôi nín thở. Marcie có biết tôi đã lấy trộm nhật ký của nó không? Tối qua, mãi cho đến khi về nhà và chui vào giường, tôi mới nhớ mình vẫn cầm nó. Đáng lẽ tôi phải trả lại cuốn nhật ký ngay, nhưng lúc ấy tôi lại chẳng nghĩ gì đến nó. Nó chẳng quan trọng chút nào so với sự xáo trộn dữ dội trong lòng tôi. Lúc này, nó vẫn đang nằm im trên sàn phòng tôi, ngay cạnh đám quần áo tôi trút ra tối qua.
“Bộ đồ của cậu mới dễ thương làm sao chứ?” Marcie nói qua tiếng nhạc jazz trên loa. “Ethan, chẳng phải năm ngoái cậu cũng mặc một cái áo gi-lê như thế này đến dự buổi khiêu vũ ở trường sao? Mình nghĩ Nora đã khoắng tủ quần áo của cậu đấy.”
Trong khi chúng cười phá lên, tôi đặt bút trên phiếu ghi yêu cầu. “Các cậu muốn uống gì? Đồ uống đặc biệt tối nay là sinh tố chanh dừa.” Liệu có ai nghe thấy dấu vết tội lỗi trong giọng tôi không nhỉ? Tôi nuốt khan, hy vọng khi tôi cất tiếng lần nữa, chất giọng bồn chồn ấy sẽ biến mất.
“Lần cuối tôi đến đây là sinh nhật mẹ tôi,” Marcie nói. “Nhân viên phục vụ bàn đã hát bài Chúc mừng sinh nhậtcho bà.”
Phải mất ba giây tôi mới hiểu được ý của nó. “Ôi. Không. Ý tôi là... Không. Tôi không phải nhân viên phục vụ bàn. Tôi là nhân viên phục vụ quầy.”
“Tôi không quan tâm cậu là gì. Tôi muốn cậu hát bài Chúc mừng sinh nhật cho tôi.”
Tôi đứng bất động, tâm trí tôi điên cuồng tìm cách đánh bài chuồn. Tôi không thể tin là Marcie lại bảo tôi tự làm mình bẽ mặt bằng cách này. Đợi đã. Dĩ nhiên nó sẽ bắt tôi tự làm mình bẽ mặt. Trong mười một năm qua, tôi đã giữ một phiếu ghi điểm bí mật giữa chúng tôi, nhưng giờ đây tôi chắc chắn nó cũng đang giữ một phiếu ghi điểm của riêng nó. Nó luôn tận dụng cơ hội để chiếm ưu thế trước tôi. Tệ hơn, nó biết điểm số của nó gấp đôi của tôi và nó vẫn đang nâng cao số điểm. Điều đó không những biến nó thành một kẻ côn đồ, mà còn là một kẻ xấu tính.
Tôi chìa tay ra. “Cho tôi xem giấy tờ tùy thân của cậu.”
Marcie nhún vai. “Tôi quên ở nhà rồi.”
Chúng tôi đều biết nó không quên bằng lái xe, và chúng tôi đều biết hôm nay không phải sinh nhật nó.
“Tối nay chúng tôi thực sự rất bận,” tôi nói, vờ tỏ vẻ xin lỗi. “Quản lý của tôi không muốn tôi lơ là các thực khách khác.”
“Quản lý của cậu sẽ muốn cậu làm hài lòng tất cả các khách hàng. Hát đi.”
“Và khi cậu làm thế,” Ethan hùa theo, “hãy mang một trong những cái bánh sô-cô-la miễn phí ra đây.”
“Chúng tôi chỉ tặng một miếng thôi, không phải cả cái bánh,” tôi nói.
“Chúng tôi chỉ tặng một miếng thôi,” Addyson nhại lại, và cả bàn cười rũ rượi.
Marcie thò tay vào túi xách và lôi ra một cái máy quay. Nó bật máy và chĩa ống kính về phía tôi. “Tôi đang nóng lòng gửi video này tới toàn trường. May mắn là tôi có địa chỉ e-mail của tất cả mọi người. Ai mà ngờ phụ việc ở văn phòng trường lại hữu ích như vậy chứ?”
Nó đã biết chuyện cuốn nhật ký. Chắc hẳn nó đã biết. Và đây là sự trả đũa của nó. Tôi được năm mươi điểm vì đã lấy cắp cuốn nhật ký đó. Còn nó được gấp đôi số điểm vì gửi một đoạn video tôi đang hát “Chúc mừng sinh nhật, Marcie” tới cả trường Coldwater.
Tôi chỉ tay qua vai về phía nhà bếp và từ từ lùi lại. “Nghe này, các món ăn tôi phải mang cho các bàn khác đang chất chồng...”
“Ethan, đến nói với cô nhân viên tiếp tân đằng kia rằng chúng ta yêu cầu được nói chuyện với quản lý. Nói với cô ta rằng nhân viên phục vụ quầy đang tỏ ra thô lỗ với khách,” Marcie nói.
Không thể tin nổi. Tôi mới làm công việc này chưa đầy ba giờ mà Marcie đã sắp khiến tôi bị sa thải. Tôi phải làm cách nào để trả tiền phạt đây? Và tạm biệt, Volkswagen Cabriolet. Không có việc làm, tôi chỉ có thể hôn tạm biệt chiếc xe mơ ước. Quan trọng hơn hết, tôi cần công việc này để quên đi cái nỗ lực vô ích là tìm một cách để đối phó với sự thật cay đắng: Patch đã ra khỏi cuộc đời tôi. Mãi mãi.
“Hết giờ rồi,” Marcie nói. “Ethan, gọi quản lý đi.”
“Đợi đã,” tôi nói. “Tôi sẽ hát.”
Marcie kêu ré lên và vỗ tay. “May là tôi đã sạc pin cho máy quay.”
Theo tiềm thức, tôi kéo sụp cái mũ xuống, che đi khuôn mặt. Tôi cất tiếng. “Chúc mừng sinh nhật của bạn...”
“To hơn đi!” Chúng hò hét.
“Chúc mừng sinh nhật của bạn,” tôi hát to hơn, xấu hổ đến mức chẳng còn nhận ra liệu giọng tôi có đều đều quá mức hay không. “Chúc mừng sinh nhật Marcie yêu quý. Chúc mừng sinh nhật của bạn.”
Không ai nói gì. Marcie cất máy quay vào túi. “Chà, chán thật.”
“Nghe có vẻ... bình thường quá,” Ethan nói.
Mặt tôi trở lại trạng thái bình thường. Tôi thoáng nở một nụ cười hoan hỉ, bối rối. Năm trăm điểm. Màn đơn ca của tôi ít nhất cũng xứng đáng với chừng ấy. Marcie chẳng thể hạ gục tôi. Tôi đã chính thức dẫn điểm. “Mọi người muốn uống gì?” Tôi hỏi, nghe hớn hở một cách kỳ lạ.
Sau khi ghi yêu cầu của họ, tôi quay gót định trở lại bếp thì Marcie cất tiếng gọi, “Này Nora?”
Tôi dừng phắt lại. Tôi hít vào một hơi thật sâu, tự hỏi nó định bày ra trò gì để chọc tôi nữa đây. Ôi, không. Trừ phi... nó định tố cáo tôi. Ngay bây giờ. Trước mặt bao nhiêu người. Nó sẽ nói với cả thế giới rằng tôi đã lấy trộm nhật ký của nó, vì vậy họ có thể thấy tôi thực sự hèn hạ và ti tiện đến mức nào.
“Cậu chuẩn bị đồ ăn cho chúng tôi nhanh nhanh được không?” Marcie nói. “Bọn tôi phải đến dự một bữa tiệc.”
“Nhanh?” Tôi ngớ ngẩn hỏi lại. Có nghĩa là nó không biết gì về quyển nhật ký?
“Patch sẽ gặp chúng tôi ở bãi biển Delphic, và tôi không muốn đến muộn.” Marcie lập tức che miệng. “Ô, xin lỗi. Tôi không để ý. Tôi không nên nhắc đến Patch. Thật khó khăn với cậu khi thấy cậu ta ở bên người khác.”
Nụ cười trên môi tôi vụt tắt. Tôi thấy cổ nóng bừng. Tim tôi đập nhanh tới mức khiến đầu óc tôi choáng váng. Căn phòng chao đảo, và nụ cười độc địa của Marcie hiện lên khắp nơi, chế nhạo tôi. Vậy là mọi thứ đã trở lại bình thường. Patch đã quay về bên Marcie. Sau khi tôi bỏ đi tối qua, anh đã chịu khuất phục số phận. Nếu anh không thể có tôi, anh sẽ tiến tới với Marcie. Tại sao họ lại được phép có quan hệ tình cảm? Các tổng lãnh thiên thần ở đâu khi theo dõi Patch và Marcie? Nụ hôn giữa họ thì sao? Phải chăng các tổng lãnh thiên thần đã bỏ qua nó vì họ biết nó chẳng có ý nghĩa gì với cả hai người đó? Tôi muốn hét vào mặt sự bất công sau tất cả những chuyện này. Marcie có thể ở bên Patch khi nó không yêu anh, còn tôi thì không, vì tôi yêu anh và các tổng lãnh thiên thần biết điều đó. Tại sao việc chúng tôi yêu nhau lại là sai trái? Thiên thần và con người thực sự khác nhau đến thế sao?
“Không sao, tôi đã quên chuyện đó rồi,” tôi nói, cố tỏ vẻ lịch sự, điềm tĩnh.
“Tốt,” Marcie nói, điệu đàng hút ống hút của nó, chẳng có vẻ tin tôi tẹo nào.
Quay trở lại bếp, tôi đưa phiếu yêu cầu của bàn Marcie cho các đầu bếp. Tôi bỏ trống phần “các yêu cầu đặc biệt về cách chế biến”. Marcie đang vội đến gặp Patch ở bãi biển Delphic? Quá tệ.
Tôi bê khay đồ ăn đang đợi ra khỏi bếp. Trước sự ngạc nhiên của mình, tôi thấy Scott đang đứng gần cửa trước, nói chuyện với các nhân viên tiếp tân. Cậu ta mặc cái quần Levi’s thụng và một cái áo phông bó sát, căn cứ vào ngôn ngữ cử chỉ của hai nữ nhân viên tiếp tân mặc đồ đen, có thể thấy họ đang ve vãn cậu ta. Cậu ta thấy tôi và vẫy tay. Tôi đặt món ăn của bàn mười lăm xuống cho khách và leo lên cầu thang.
“Chào,” tôi bảo Scott, kéo cái mũ xuống để che mặt.
“Vee bảo mình đến tìm cậu ở đây.”
“Cậu đã gọi cho Vee?”
“Phải, sau khi cậu không trả lời bất cứ tin nhắn nào của mình.”
Tôi quệt tay lên trán, gạt vài lọn tóc lòa xòa về vị trí. “Mình không cầm điện thoại. Mình chưa có dịp kiểm tra nó từ lúc mình vào ca làm việc. Cậu cần gì?”
“Lúc nào cậu tan ca?”
“Mười giờ. Sao?”
“Có một bữa tiệc ở bãi biển Delphic. Mình đang tìm một kẻ khờ khạo tội nghiệp để lôi đi cùng.”
“Mỗi lần chúng ta đi chơi là mỗi lần có chuyện không hay xảy ra.” Mắt cậu ta chẳng có chút ánh sáng nào. “Vụ ẩu đả ở tiệm Z,” tôi nhắc cậu ta. “Vụ đánh nhau ở Devil’s Handbag. Lần nào mình cũng phải tự mò về nhà.”
“Không có lần thứ ba đâu.” Cậu ta cười, và lần đầu tiên tôi nhận ra đó là một nụ cười rất đẹp. Thậm trí là trẻ con. Nó làm cho tính cách của cậu ta mềm mỏng đi đôi chút, khiến tôi tự hỏi phải chăng ở cậu ta có một khía cạnh nào khác mà tôi chưa từng thấy.
Có thể đây chính là bữa tiệc mà Marcie đang định đến. Bữa tiệc hẳn sẽ có mặt Patch. Trên bãi biển nơi chỉ một tuần rưỡi trước tôi đã cùng ở với anh, và tôi đã tuyên bố quá sớm là cuộc sống của tôi thật hoàn hảo. Tôi không bao giờ có thể ngờ được mọi chuyện lại đảo lộn chóng vánh đến thế.
Tôi điểm danh những cảm xúc trong lòng mình, nhưng tôi cần có thêm thời gian để tìm hiểu xem cảm giác thật sự của tôi là như thế nào. Tôi muốn gặp Patch – Tôi sẽ luôn luôn muốn vậy – nhưng đó không phải là vấn đề. Tôi cần xác định xem liệu tôi có nên gặp anh không. Liệu tôi có thể chịu được việc nhìn thấy anh đi cùng Marcie không? Nhất là sau những gì anh đã nói với tôi tối qua?
“Để mình nghĩ đã,” tôi bảo Scott, nhận ra tôi đang kéo dài thời gian trả lời.
“Có cần mình ghé qua lúc mười giờ để đón cậu không?”
“Không. Nếu mình đi, Vee có thể cho mình đi nhờ.” Tôi chỉ về phía cửa bếp. “Nghe này, mình cần quay lại làm việc.”
“Hy vọng lát nữa sẽ được gặp cậu,” cậu ta nói, nhoẻn miệng cười với tôi lần cuối trước khi ra về.
Lúc tan ca, tôi thấy Vee đã chờ sẵn ở bãi đỗ xe. “Cảm ơn vì đã đón mình,” tôi bảo nó, chui vào ghế cạnh ghế lái. Chân tôi mỏi nhừ vì phải đứng suốt buổi, và tai tôi vẫn còn ong ong với những cuộc trò chuyện và những tiếng cười ồn ĩ của một nhà hàng đông khách – chưa kể những lần các đầu bếp và nhân viên phục vụ bàn quát mắng tôi. Tôi đã bê nhầm đồ ăn cho khách ít nhất là hai lần, và hơn một lần vào nhầm cửa bếp. Cả hai lần, tôi đã suýt va phải một nhân viên phục vụ bàn đang bê một loạt đĩa trên cánh tay. Tin tốt là, tôi đã được boa ba mươi đô-la. Sau khi trả xong tiền phạt, tất cả số tiền boa của tôi sẽ hướng về phía chiếc Cabriolet. Tôi nóng lòng chờ đến ngày tôi không còn phải phụ thuộc vào Vee khi cần đi lại nữa.
Nhưng sự nóng lòng đó chẳng là gì so với mong mỏi của tôi về ngày tôi quên được Patch.
Vee toét miệng cười. “Mình không làm không công đâu. Những chuyến đi nhờ này chính là những món nợ sẽ quay trở lại ám ảnh cậu đấy.”
“Mình nói thật đấy, Vee ạ. Cậu là người bạn tốt nhất trên đời này. Tốt nhất trong những người tốt nhất.”
“Ôi, có lẽ chúng ta nên kỷ niệm khoảnh khắc đáng nhớ này và ghé qua Skippy’s để ăn kem. Mình muốn ăn kem. Thực sự thì, mình muốn ăn bột ngọt. Chẳng có gì khiến mình vui vẻ bằng một thuyền đầy món rán nóng hổi được tẩm ướp trong thứ bột ngọt kiểu truyền thống.”
“Để lần sau được không?” Tôi hỏi. “Mình được mời đến bãi biển Delphic tối nay. Cậu cũng được hoan nghênh tới đó đấy,” tôi nhanh chóng nói thêm. Tôi không chắc liệu quyết định của tôi có đúng đắn không. Tại sao tôi lại tự hành hạ mình bằng cách gặp lại Patch? Tôi biết lý do là vì tôi muốn ở gần anh, cho dù chỉ gần thôi vẫn là chưa đủ. Một người mạnh mẽ, can đảm hơn sẽ cắt đứt mọi ràng buộc và bỏ đi. Một người mạnh mẽ hơn sẽ không gõ cánh cửa số phận. Patch đã ra khỏi cuộc đời tôi mãi mãi. Tôi biết tôi cần phải chấp nhận điều đó, nhưng giữa nói và làm luôn tồn tại một khoảng cách rất lớn.
“Có những ai?” Vee hỏi.
“Scott và một vài người khác ở trường.” Không nên nhắc đến Marcie và nhận được một lời từ chối ngay lập tức. Tôi có cảm giác tôi cần sự giúp đỡ của Vee tối nay.
“Mình muốn nằm xem phim cùng Rixon hơn. Mình có thể hỏi xem cậu ấy có còn người bạn nào khác để giới thiệu cho cậu không. Chúng ta có thể hẹn hò đôi. Ăn bỏng ngô, kể chuyện cười, hôn hít.”
“Thôi đi.” Tôi không muốn ai khác. Tôi chỉ muốn Patch.
Lúc Vee lái xe vào bãi đỗ xe của bãi biển Delphic, bầu trời tối đen như mực. Những bóng đèn có công suất lớn gợi tôi nhớ đến những chiếc bóng đèn trên sân bóng bầu dục chiếu xuống các tòa nhà gỗ sơn trắng của trò ngựa gỗ, trung tâm vui chơi, sân golf mini, tạo thành một vầng hào quang lơ lửng. Không có ánh điện nào dọc bãi biển, hay trong các cánh đồng xung quanh, khiến nơi đó trở thành điểm sáng duy nhất bên bờ biển trong hàng dặm quanh đây. Vào giờ này, tôi không hy vọng sẽ thấy ai mua hamburger hay chơi khúc côn cầu trên bàn, và tôi ra hiệu cho Vee đỗ xe gần con đường làm bằng các thanh tà vẹt bằng gỗ dẫn xuống mặt nước.
Tôi nhảy ra khỏi xe và mấp máy nói tạm biệt. Vee vẫy tay đáp lại, nó đang bàn luận chi tiết về địa điểm hẹn hò với Rixon qua cái điện thoại đang áp vào tai.
Không khí vẫn còn vương hơi nóng của ánh mặt trời lúc ban ngày và đang ngập tràn đủ loại âm thanh, từ tiếng nhạc xa xa vọng xuống từ Công viên giải trí hải cảng Delphic ở trên vách đá, đến tiếng sóng vỗ bờ bên dưới. Tôi rẽ lối giữa đám cỏ biển chạy song song với bãi biển như một cái hàng rào, xuống dốc và đi men theo dải cát khô mỏng mảnh như ruy băng nằm ngoài tầm với của thủy triều.
Tôi đi qua những nhóm nhỏ vẫn đang chơi đùa trong nước, nhảy sóng và ném những mảnh gỗ trôi giạt vào đại dương thăm thẳm, cho dù những người cứu hộ đã về từ lâu. Tôi để mắt tìm Patch, Scott, Marcie, hoặc bất kỳ ai khác mà tôi biết. Phía trước, những ngọn lửa màu cam của đống lửa trại nhảy múa lung linh trong bóng tối. Tôi lấy điện thoại ra và bấm số của Scott.
“Mình nghe đây.”
“Mình đến rồi,” tôi nói. “Cậu ở đâu đấy?”
“Phía nam của ngọn lửa trại. Còn cậu?”
“Phía bắc của nó.”
“Mình sẽ tìm cậu.”
Hai phút sau, Scott ngồi xuống bờ cát bên cạnh tôi. “Cậu định đứng ngoài lề như thế này cả đêm à?” Cậu ta hỏi tôi. Hơi thở phảng phất mùi rượu.
“Mình chẳng thích thú gì chín mươi phần trăm số người trong bữa tiệc này.”
Cậu ta gật đầu, vẻ hiểu biết, giơ ra một cái bình thủy bằng thép. “Mình không mang vi trùng gây bệnh đâu, lời thề danh dự của một hướng đạo sinh đấy. Cậu cứ uống thoải mái đi.”
Tôi ngó sang ngửi mùi của thứ chứa trong bình thủy. Tôi lập tức rụt người lại, mùi của nó xộc vào làm bỏng rát cổ họng tôi. “Cái gì thế?” Tôi nghẹt thở. “Dầu máy à?”
“Công thức bí mật của mình đấy. Nếu mình nói cho cậu biết, mình sẽ phải giết cậu.”
“Không cần đâu. Mình tin chắc nếu uống một ngụm mình cũng sẽ nhận được kết quả tương tự.”
Scott ngả người ra sau, chống khuỷu tay trên cát. Cậu ta đã thay một cái áo phông có hình Metallica với tay áo bị xé toạc, quần soóc kaki và dép tông. Tôi đang mặc bộ đồng phục, ngoại trừ chiếc mũ kiểu trẻ bán báo, áo gi-lê và sơ mi. May mắn là tôi đã mặc vội một cái áo hai dây bên trong trước khi đi làm, nhưng tôi chẳng có gì để thay cho cái quần vải tuýt cả.
“Thế thì hãy nói mình nghe, Grey. Cậu đang làm gì ở đây? Thú thật với cậu, mình cứ nghĩ cậu sẽ từ chối mình vì phải làm bài tập về nhà cho tuần tới cơ.”
Tôi nằm xuống cát bên cạnh cậu ta và nhìn sang phía cậu ta. “Đừng có ngớ ngẩn như thế nữa. Mình là kẻ tẻ nhạt đấy. Thì sao nào?”
Cậu ta nhoẻn cười. “Mình lại thích cái tẻ nhạt ấy đấy. Sự tẻ nhạt đó sẽ giúp mình vượt qua năm lớp mười một của mình. Đặc biệt là môn Văn.”
Ôi trời. “Nếu đó là một lời đề nghị, câu trả lời là không, mình sẽ không làm văn cho cậu đâu.”
“Cậu nhầm rồi. Mình còn chưa bắt đầu sử dụng Sự quyến rũ của Scott cơ mà.”
Tôi bật cười khùng khục, cậu ta cũng cười tươi hơn. Cậu ta nói, “Sao? Không tin à?”
“Mình không tin tên của cậu và từ ‘quyến rũ’ có thể cùng đứng chung trong một câu.”
“Không cô gái nào có thể cưỡng lại Sự quyến rũ. Nói cho cậu biết nhé, họ phát điên lên vì nó. Cơ bản là thế này: Mình say xỉn 24/7, mình không thể kiếm một công việc, không thể qua nổi môn Toán cơ bản, và dành cả ngày để chơi điện tử và rồi lả đi.”
Tôi ngả đầu ra sau, cảm thấy vai tôi rung lên khi tôi cười. Tôi bắt đầu nghĩ tôi thích cái anh chàng Scott say xỉn này hơn anh chàng Scott tỉnh táo. Ai mà ngờ Scott lại có những phút tự trào như vậy chứ?
“Đừng có nhỏ dãi nữa,” Scott nói, nghịch ngợm ngửa cằm tôi lên. “Nó sẽ rớt xuống đầu mình mất.”
Tôi cười hết sức thoải mái. “Cậu lái một chiếc Mustang. Ít nhất điều đó cũng cho cậu mười điểm.”
“Tuyệt thật. Mười điểm. Tất cả những gì mình cần là hai trăm điểm nữa để thoát khỏi ‘vùng nguy hiểm’.”
“Sao cậu không bỏ rượu?” Tôi gợi ý.
“Bỏ? Cậu đùa đấy à? Cuộc đời mình đã đủ tồi tệ khi mình chỉ nhận thức được một nửa về nó. Nếu mình bỏ rượu và thấy nó thực sự thế nào, có lẽ mình sẽ nhảy cầu tự tử mất.”
Chúng tôi im lặng một lát.
“Khi mình say, mình gần như có thể quên đi mình là ai,” cậu ta nói, nụ cười dần biến mất. “Mình biết mình vẫn ở đó, nhưng chỉ lơ mơ thôi. Đó là một nơi tốt đẹp.” Cậu ta ngửa cổ tu cái bình thủy, mắt dán vào biển cả thăm thẳm trước mặt.
“Ừ, chà, cuộc đời mình cũng chẳng thú vị gì.”
“Vì chuyện của bố cậu?” Cậu ta đoán, dùng mu bàn tay chùi môi trên. “Đó không phải lỗi của cậu.”
“Điều đó càng tệ hơn.”
“Sao lại thế?”
“Nếu đó là lỗi của mình thì chứng tỏ mình có thể kiểm soát được. Nhưng vấn đề là, nếu mình kiểm soát được, bố mình sẽ không bao giờ chết. Mình sẽ bảo đảm cho điều đó.”
“Chắc chắn rồi,” Scott nói.
Một cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi. Cơn mưa mùa hạ, với những giọt mưa to ấm áp lộp độp khắp nơi.
“Cái quái gì thế này?” Tôi nghe tiếng Marcie hỏi từ phía đầu kia của bãi biển, gần chỗ lửa trại. Tôi quan sát những dáng người khi họ bắt đầu đứng dậy. Patch không ở trong số họ.
“Đến nhà mình đi, mọi người!” Scott hô hào, nhổm dậy vẫy tay. Cậu ta loạng choạng, gần như đứng không vững. “Số 72 đường Deacon, phòng 32. Cửa không khóa. Trong tủ lạnh có rất nhiều bia. Ồ, và mình đã bảo rằng mẹ mình sẽ ở Bunco cả đêm chưa nhỉ?”
Một tiếng hoan hô nổi lên, và mọi người túm lấy giày và những thứ trang phục khác bị vứt bừa bãi và đi lên khỏi bãi cát về phía bãi đỗ xe.
Scott dùng dép tông huých vào đùi tôi. “Cần đi nhờ không? Nào, mình thậm chí sẽ để cậu lái xe.”
“Cảm ơn vì lời đề nghị ấy, nhưng mình nghĩ mình phải về.” Patch không có mặt. Anh là lý do duy nhất khiến tôi đến đây, và đột nhiên đêm nay không chỉ biến thành một nỗi thất vọng, mà còn là một sự uổng phí. Đáng lẽ tôi phải thấy nhẹ nhõm vì đã không phải trông thấy Patch và Marcie ở bên nhau, nhưng tôi hầu như chỉ cảm thấy thất vọng, cô đơn và hối tiếc. Và mệt mỏi. Điều duy nhất trong đầu tôi lúc này là leo lên giường và kết thúc ngày hôm nay càng sớm càng tốt.
“Chẳng ai để cho bạn mình lái xe khi say cả,” Scott nài nỉ.
“Cậu đang cố dụ dỗ lương tâm của mình đấy à?”
Cậu ta đung đưa chùm chìa khóa trước mặt tôi. “Sao cậu lại có thể từ chối cơ hội nghìn năm có một được lái chiếc ’Stang nhỉ?”
Tôi đứng dậy và phủi cát bám trên quần. “Cậu bán cho mình chiếc ’Stang với giá ba mươi đô-la được không? Mình thậm chí có thể trả bằng tiền mặt.”
Cậu ta bật cười, khoác tay lên vai tôi. “Mình say thật, nhưng không say đến mức thế đâu, Grey ạ.”
Mê Cung Ký Ức Mê Cung Ký Ức - Becca Fitzpatrick Mê Cung Ký Ức