"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Ashley
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-08-05 10:51:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ăn phòng nổ tung bởi tiếng ồn. Hai người đàn ông bắt đầu lượn vòng quanh nhau, tìm kiếm một sự yếu đuối, một cơ hội để ra cú đòn đầu tiên.
Ainsley nín thở, đột nhiên cảm thấy lo lắng.Một mặt tưởng tượng thấy chồng mình trong một trận đấu hay, mặt khác chờ đợi người đàn ông to lớn ngang như anh đánh anh.
Bellamy đấm cú đầu tiên. Anh làm nó với một tốc độ nhanh, nhưng Cameron đã sẵn sàng và chặn cú đánh lại.Cameron bước sang bên và quay trở lại đúng vị trí, tung ra một cú đánh bất ngờ vào quai hàm của Bellamy.Bellamy cản được cú đánh đó và đánh trả, giờ đến lượt Cameron chặn được.
Họ bước qua một bên nhưng nhanh chóng tiến về phía nhau, mỗi người đều đánh giá người kia. Những cú đấm bắt đầu nghiêm túc hơn, Bellamy với cú đấm trực diện, đầy sức mạnh, Cameron di chuyển bên dưới sự thủ thế của mình và thực hiện một cú đánh bất ngờ.Tiếng la hét ngày càng tăng khi trận đấu chuyển từ một cuộc giải trí mang tính lịch sự sang một trận chiến nghiêm túc.
Ainsley có thể thấy sự chuyên nghiệp của Bellamy – biểu cảm không chút cảm xúc của anh, sự thận trọng của anh, cách anh tránh trông giống như dễ dàng bị đánh ngục.Cameron không có nhiều kinh nghiệm trên sàn đấu, nhưng anh đã có những bài học từ một huấn luyện viên chuyên nghiệm, như nhiều quý ông khác, và anh đã đánh nhau ở trường đại học và trong những trận đánh ngẫu hứng ở Anh, Scotland, Pháp và bất cứ nơi nào khác ở lục địa.
Steven McBride đừng chỗ khuỷu tay của Ainsley. Người em trai út của cô đã xem nhiều trận đánh thực sự trong quân đội, trong những cuộc chiến khốc liệt ở Ấn Độ và Trung Đông.Tất cả anh em trai của Ainsley đã tránh khỏi Patrick bằng cách dành thời gian ở trong quân đội, đã được định hình từ những năm xa nhà của họ.Elliot đã rời khỏi quân đội để điều hành một việc kinh doanh ở Ấn Độ trước khi bị bắt giữ, Sinclair đã bỏ nhiệm vụ của mình để kết hôn và đăng kí học một nghề, nhưng Steven có khả năng sẽ là một viên chức sự nghiệp.
“Ồi, di chuyển tốt,”Steven nói khi Cameron đánh một cú đấm vào quai hàm của Bellamy.
“Ra đòn đẹp lắm.”
“Tiến lên đi Bellamy,”giọng của Curry vươn cao lên hẳn so với tiếng ồn.”Tôi đã đặt toàn bộ số tiền công giáng sinh vào anh đó.Ngài ấy chỉ là một quý ngài thôi.Anh có thể hạ được ngài ấy.”
“Phía sau anh ta,Cha!” Daniel hét lên.”Cha không thấy điều gì đang đến à?Cản đi.Cản đi.”
Tiếng tạp âm tăng lên, gia đình và những vị khách cổ vũ cho Cameron, những người hầu cổ vũ cho Bellmy.Không phải tất cả các vị khách đều cổ vũ cho Cam, Ainsley để ý thấy.Một vài người đặt cược vào một thứ chắc chắn như một võ sỹ quyền anh chuyên nghiệp.
Aisley nghe thấy mình cũng hét lên cùng với những người khác, nhảy lên khi chồng cô giáng hết cú đấm này đến cú đấm khác, đưa Bellamy băng qua căn phòng.Cameron phải trả giá cho nó ngay khi Bellamy phục hồi lại và trả miếng.Cameron nhảy bật lùi lại, Bellamy theo sau anh, những cú đấm chớp nhoáng.
Phòng khiêu vũ lớn của ngài công tước – ngay tại căn phòng Eleanor và Hart đã kết hôn – trở thành một võ đài quyền anh đường phố, những vị khách buông thả sự lịch sự của họ, những người hầu Scotland hét lên những lời lăng mạ vào ông chủ của họ với một sự hăng hái tự nhiên.
“Giờ thì đức ngài, ngài sẽ để mình bị đập bởi một người Anh ư?”
“Đúng vậy, anh ta giỏi với một con ngựa, nhưng không giỏi với một cú đấm.”
“Chúng tôi hi vọng cả vào anh đó Bellamy, thậm chí nếu anh là một người Anh chết tiệt.”
Cameron mang một nụ cười nhẹ khi anh chiến đấu.Anh yêu chuyện này, Ainsley thấy thế.Anh là một người đàn ông thuần túy, bỏ qua những vấn đề phải suy nghĩ như toán học và kinh doanh như Ian và Hart.Anh yêu những con ngựa, phụ nữ, những trận đánh nhau, cờ bạc.Và giờ là Ainsley và con gái cô – bằng tất cả những gì anh có thể.Cameron không giữ lại bất cứ điều gì cả.
“Anh ấy đang làm gì vậy?”Steven nói vào tai cô.
Ainsley nghiên cứu Cameron, người đang bận rộn tránh những cú đòn của Bellamy.”Ý em là gì?”
“Anh ấy…nó như thể là anh ấy đang cố gắng để thua vậy.”
Ainsley không hiểu Steven thấy gì, nhưng Steven hẳn biết rõ điều mà cậu đang nói.Đối với Ainsley, Cameron đang cản và ra đòn, xoay tròn và nhảy múa, như Bellamy vậy.
David thông báo thời gian hiệp một kết thúc, và hai người tách ra. Daniel chạy nhanh vào cho cha cậu một ngụm nước, một cái khăn lau mặt.Thời gian còn lại không kéo dài lâu, và trận đấu lại tiếp tục.
Một lần nữa, Ainsley lại không thấy gì ngoại trừ hai người đàn ông đang đấm những cú đấm mạnh nhất của họ vào nhau, nhưng điều Steven nói với cô lại khác.”À, một cú đánh tốt.Trông như thể Cam đang chờ có sơ hở.Một người đàn ông tuyệt vời.Nhưng anh ấy có thể kết thúc nó ngay sau đó, và anh ấy đã không làm thế.”
“Có lẽ anh ấy muốn cho chúng ta một buổi trình diễn tuyệt vời,”Ainsley nói.
“Có lẽ anh ấy lo lắng về chuyện những người hầu sẽ mất toàn bộ số tiền của họ.”
Quả thực vậy.Cả người hầu lẫn các vị khách đều bắt đầu đặt cược đậm và nhanh chóng ngay khi trận đấu được công bố.
Giống như Cameron để Bellamy chiến thắng trận đấu và không để cho những người hầu mất tiền vào cuộc cá cược của họ.Những vị khách của Hart có thể chịu đựng được việc thua cược, nhưng những người hầu, một vài người phải dùng toàn bộ số tiền của mình để nuôi một gia đình đông người, không thể chịu đựng được.Cameron nghĩ nó phù hợp để cung cấp trò tiêu khiển và đảm bảo rằng những người phục vụ của Hart kiếm được tiền từ những vị khách của ngài công tước.
Cam là một người đàn ông hào phóng bên dưới vẻ ngoài khắc nghiệt của mình, điều mà Ainsley đã sớm hiểu ra sau khi cô biết rõ về anh. Anh không bao giờ kheo khoang, và thường lén lút và liều lĩnh với sự rộng lượng của mình, nhưng trái tim lớn của anh bao trùm tất cả.
Em yêu anh, Cameron Mackenzie.Anh đã thể hiện một khía cạnh trong con người anh mà ngoài Ainsley thì không ai khách biết được.Bí mật của họ.
Bellamy đánh văng Cameron vế phía bên kia sàn một lần nữa, những người hầu hét lên thích thú.Ainsley khum tay quanh miệng và hét,”Cam!Em yêu anh!”
Nụ cười toe toét của Cameron lan rộng ra, nhưng cái giá của sự đáp trả là một cú đánh.Bellamy giáng một cú đấm vào mặt anh và Cameron vấp ngã.Đám đông ủng hộ anh trong phòng rên lên.
Cameron đứng trở lại mà không ngã và đánh trả lại bằng một cú đấm vào quai hàm của Bellamy.Đầu của Bellamy bật ra sau, và giờ thì những người hầu rên lên.
Cameron chờ đợi, những cú đấm sẵn sàng, cho Bellamy tiến về phía anh lần nữa, nhưng Bellamy lảo đảo.Ainsley quan sát anh một cách ngạc nhiên. Cú đấm không quá mạnh, Cameron vẫn cố để tìm thế cân bằng cho anh.Ainsley đã thấy điều đó ngay cả khi không có sự xác nhận của Steven.
Bellamy bước lùi lại một bước, đi loạng choạng, và thêm một bước nữa, và sau đó anh ngã về phía sau, đôi mắt anh nhìn lên phía trên.Khi những tiếng la hét vang lên, Bellamy nằm trên sàn gỗ với một tiếng kêu whump.
David, giật mình, tiến về phía trước và bắt đầu đếm.
“Ôi,Bellamy,”Curry hét.”Anh là tên con hoang.Hãy đứng dậy đi?”
Bellamy cựa quậy, nhưng David đã đếm đến mười trong khi Bellamy nằm trên sàn, không cố thử để đứng dậy.
“Cameron Mackenzie, là người chiến thắng,”David nói, một sự bối rối trong giọng nói của anh.
Những vị khách nhà Mackenzie hét lên với chiến thắng của họ. Những người hầu rên lên và la ó.Cameron đứng với đôi tay chống lên hông, đang nhìn chằm chằm xuống Bellamy trong khi Mac quỳ xuống bên cạnh người hầu của anh để giúp anh ta.
Một người phụ nữ lao ra khỏi đám đông – Esme, người đã kiếm được một công việc ở đây với sự khăng khăng của Bellamy – và cùi xuống bên cạnh Bellamy.Đôi mắt của Bellamy vụt mở khi Esme cúi xuống trên người anh và nâng cái đầu thâm tím của anh vào lòng cô. Bellamy mỉm cười ngước nhìn cô, trông thật hạnh phúc.
Ainsley đến chỗ Cameron, và anh đặt một cánh tay đang run run quanh vai cô.”Quỷ tha ma bắt anh ta đi,”anh nói.”Anh ta ngã xuống bởi vì một quý cô sẽ cho anh ta sự cảm thông,một thằng cha mánh khóe.Đó là kế hoạch của anh.”
“Em biết.”Ainsley quàng cánh tay quanh người anh, cảm thấy cơ thể anh đang rùng mình bởi tác động của trận đánh bất ngờ kết thúc, anh cảm thấy bị xúc phạm.”Anh là một người đàn ông tuyệt vời.”
Cameron làm rối mái tóc của cô bằng một bàn tay run run.”Em có ý gì, em biết à?Làm thế nào?Điều đó thể hiện rõ thế à?”
“Steven đã nói với em rằng anh đang kìm những cú đấm của mình lại, cố gắng để Bellamy thắng.Em biết đó là kiểu điều anh muốn làm.”
“Chết tiệt và thật đáng nguyền rủa.”Cameron lau mồ hôi khỏi đôi mắt anh.”Anh ta phải đánh nhau với anh một cách công bằng, thậm chí nếu anh không kìm lại.Anh ta là một võ sỹ đáng gờm.”
Những người hầu đứng ở phía bên kia căn phòng xúm quanh Bellamy, nhà vô địch của họ đã thất bại. Một vài người bắn cho Cameron cái nhìn ác ý.
“Họ trông không vui,”Cam nói.”Họ sẽ đổ cát vào bát súp của anh, anh sẽ không ngạc nhiên đâu.”
“Anh có thể đổ lỗi cho họ ư?Họ đã đánh mất số tiền mà họ không thể có khả năng kiếm được.”
“Không, họ không.”Cameron bỏ Ainsley ra và kêu con trai anh, người đang reo mừng chiến thắng rằng cha cậu đã hạ được một nhà vô định London.
“Đấu tốt làm cha,”Daniel nói khi cậu nhảy cẫng lên.
“Nếu con nói vậy. Cha muốn con hủy tất cả những đặt cược. Đưa lại tiền cho tất cả mọi người.”
“Cái gì cơ?”Daniel chớp mắt, miệng há hốc.”Con không thể làm điều đó.Con sẽ bị đám đông tấn công.”
“Con sẽ để mất tỉ lệ phần trăm của mình, con hiểu chứ,”Cameron gầm gừ với cậu.”Không ai thua ngày hôm nay cả,”anh nói bằng một giọng lớn vang khắp phòng.Cuộc nói chuyện ngưng lại, những cái đầu quay lại nhìn xem nhà chiến thắng đang nói gì.”Daniel sẽ trả lại tiền cho mọi người. Hãy đặt cược vào những con ngựa của tôi.Chuyện đó an toàn hơn.”
Khi sự ngạc nhiên trở thành những lời xì xào giận dữ vang lên từ đám khách khứa, Cameron giơ tay lên.”Tiền sẽ được trả lại, hoặc tôi có thể đến chỗ công tước và nói với anh ấy rằng yêu cầu của anh ấy về chuyện cá cược đã bị phớt lờ.Mọi người có thể tranh cãi với Hart, hoặc có thể lấy lại tiền của mình và mọi chuyện kết thúc.”
Những tiếng xì xào ngưng bặt, và khách khứa tản đi, bực mình, nhưng những người hầu thì lại vui mừng.
“Cảm ơn ngài,”một người hét lên, và “Ngài thật là một quý ngài tuyệt vời, tôi luôn nói vậy mà,”đến từ Curry.
Daniel thở dài và kéo một cái túi nhỏ ra khỏi túi da của cậu.”Cha sẽ hủy hoại con, Cha à.”
“Ta không nuôi dạy con trở thành tên cá độ, Danny.”
“Nhưng con giỏi việc đó.”
“Đó là những gì ta lo lắng.”
Làu bàu trong miệng, Daniel rời khỏi họ đi đến chỗ đám đông, động tác của cậu để lộ sự bực tức.
Steven xuất hiện và bắt tay Cameron.”Một trận đấu tuyệt vời.Anh đã biết một vài điều.”
“Đúng vậy, có lẽ anh đã sử dụng nó.Bellamy rất dẻo dai.Anh sẽ bám lấy những con ngựa.”
Steven cười toe toét, ép một nụ hôn lên má Ainsley, và rời đi. Cameron kéo Ainsley áp vào người anh lần nữa.” Em nghĩ họ sẽ chú ý nếu nhà vô địch của họ biến mất đến chỗ chiếc giường ngủ mềm mại của anh ta để hồi phục không?”
“Em nghĩ anh có thể được tha thứ.”
Cái nhìn của Cameron rực sáng.”Bellamy đã ngã xuống để thắng được một người phụ nữ. Anh phải làm gì cơ chứ?”
“Anh đã thắng được cô ấy,”Ainsley nói.Cô để tay lên ngực anh.
“Tuy nhiên, có lẽ em nên mặc chiếc áo dành cho dịp năm mới của mình và cho anh thấy anh thích nó như thế nào.Thân váy có rất nhiều cúc.”
“Tinh quái.”Cameron quét một nụ hôn lên môi cô.”Mmph.Thậm chí hôn cũng thật đau đớn. Anh tin anh sẽ cần cái chạm chữa trị vết thương của vợ mình.”
“Vâng, chắc chắn rồi,”Ainsley nói, và cô dẫn chồng cô đi, lên phòng ngủ của họ, nơi hoàn toàn im ắng, và ngất ngây sung sướng.
David Fleming rời đi ngay sau khi trận đấu kết thúc và không trở lại cho đến ngày 30 tháng 12.Vào lúc đó, tất cả khách khứa ngoại trừ gia đình đã đi hết, làm bữa tiệc gia đình nhỏ hơn nhưng không kém ồn ào.Công việc chuẩn bị tiếp tục cho đến lễ đón tất niên, ngày lễ sẽ bao gồm những bữa tiệc khác, đốt lửa mừng, và một cuộc đi tản bộ xuống khu làng để tham dự những lễ hội ở đó.Beth, Ainsley, và Isabella đến thăm những gia đình khó khăn với những chiếc giỏ đầy ắp thức ăn, chăn mềm, và quần áo. Eleanor khó chịu bởi cô không thể là một phần của những việc tốt đó, nhưng cô ít nhất có thể giúp làm đầy những chiếc giỏ khi cô chờ đợi đứa con của mình ra đời.
David đã say mèm khi anh đi liêu xiêu khỏi cỗ xe ngựa đã được gửi đến để đón anh từ ga tàu.Hart gặp anh trong phòng giải lao, và David đẩy một cái hộp vào trong đôi bàn tay chờ đợi của Hart ngay khi anh bước đến phía trước cánh cửa.
Gương mặt của David nhăn nhó, đôi mắt trĩu nặng vì mệt mỏi.Hart hướng anh xuống cầu thang phòng làm việc và đóng cửa lại.
“Cậu trông như quỷ ấy,”Hart nói.
“Cậu cũng sẽ như vậy sau vài ngày như mình đã trải qua.Có thể nói là những đêm.”David liếc nhìn bình rượu whiskey, luôn đầy ắp, và rùng mình.
“Mình sẽ kêu cà phê.”Hart chạm vào chiếc hộp trên bàn anh.”Đây là nó à?”
“Đúng vậy.”David ngồi phịch xuống một cái ghế.”Mua với cái giá đắt đỏ.”Hart nói bằng một giọng ấm áp.”Cậu làm tốt lắm.”
David chớp mắt.”Lời khen ngợi từ Hart Mackenzie ư?Mình nên viết vào nhật kí của mình.”
“Hôn lên mông mình ấy,”Hart nói một cách thờ ơ.”Làm thế nào cậu xoay sở được?”Anh ngả người tì vào bàn và bắt chéo hai chân.”Mình phải thừa nhận rằng, mình rất tò mò.”
David bắt đầu cười.Trước khi anh có thể trả lời, một người hầu bước vào trong với một bình cà phê bằng bạc và những chiếc tách bằng sứ trên một chiếc khay, anh ta đặt nó lên trên chiếc bàn chỗ khuỷu tay của David, và sau đó rời đi.Tiếng cười của David giảm dần khi anh tự rót cho mình một tách thứ chất lỏng màu đen đang bốc hơi.
“Ngài bá tước yêu những quý cô,”David nói, nâng tách cà phê lên.
“Đó là tất cả mọi chuyện mà chúng ta phải làm à.”
“À, nhưng hắn ta yêu họ theo một cách đặt biệt.”David thổi hơi nóng phía trên tách cà phê và nhấp một ngụm.”Mất một lúc trước khi mình nhận ra được. Tất cả những lời gợi ý, tế nhị hay rành rành, rằng chúng ta sử dụng những phụ nữ dễ thương với những kĩ năng của họ trên giường để đáp ứng sự phản đối lạnh lùng.Cho đến khi tớ nhận ra rằng Prudy Preston thích không bị động chạm, mà là nhìn.”
Hart lắng nghe trong ngạc nhiên.”Hắn ta là tên thích xem tranh ảnh khiêu dâm à?”Anh đã gặp nhiều hơn là một quý ông trong suốt cuộc đời mình tìm kiếm khoái lạc bằng cách nhìn những người khác tìm thấy nó, nhưng anh chưa bao giờ có thể ngờ được rằng điều đó lại có ở một người có vẻ nghiêm nghị và đứng đắn như bá tước Glastonby.
David cười khúc khích và uống một ngụm cà phê khác.”Câu chuyện trở lên hấp dẫn hơn nhiều.Hắn ta không thích nhìn tên thô kệch và người tình của hắn làm chuyện đó.Hắn thích xem những quý cô làm việc đó với nhau.”Anh nhắm mắt lại.”Ôi, thật là thú vị khi khám phá ra chuyện đó.”
Hart không hỏi làm thế nào mà David thuyết phục được Glastonby kể chuyện đó cho anh nghe – David là một người nổi tiếng với việc lấy được những điều mà họ không muốn những người khác biết.
“Khi mình khám phá ra bí mật tội lỗi của hắn, thì thật dễ dàng để dàn xếp một cuộc gặp gỡ cho hắn,”David tiếp tục.”Mình biết hai cô gái trẻ hơn cả sẵn sàng giúp đỡ.Chiều hôm qua, mình đã hộ tống Glastonby đến một ngôi nhà nơi những cô gái được sắp đặt để có một trình diễn cho hắn ta. Mình khá thích nó. Hắn ta không chạm vào họ - ồ, không – hắn ta nghĩ hắn ta quá tốt để thích những những phụ nữ như thế. Nhưng hắn ta để họ trình diễn.Liếm láp nó, chúng ta có thể nói vậy.”Từng ngụm một, David bắt đầu thư giãn.
Glastonby chính xác là kiểu người mà Hart ghê tởm – một người ghét cay ghét đắng chính những người phụ nữ mà hắn sử dụng để tìm kiếm khoái cảm của mình.Khi Hart sống trong căn nhà dâm ô của chính mình, anh đã có được nhiều khoái cảm ở những người phụ nữ trẻ sống ở đó cùng với anh, mặc dù giờ Hart đã nhận ra rằng anh chưa bao giờ hạ thấp sự cảnh giác của mình xuống, chưa bao giờ không phải quan sát mọi chuyển động trên giường.
Nhưng anh chưa bao giờ coi khinh những người phụ nữ trong căn nhà của anh được trả tiền như những gái điếm hạng sang, hay để phục tùng anh. Hart nhận ra rằng họ là có quyền của mình, với những hi vọng và phiền muộn, sự thất vọng và vui sướng.Những người phụ nữ trẻ thường hỏi xin lời khuyên của anh về bất cứ vấn đề nào mà họ lo lắng – hay về chính cuộc sống – và khi họ muốn rời đi, Hart sẽ cho họ đủ tiền để đảm bảo cuộc sống của mình.
“Cậu đã làm gì với hắn ta?”Hart hỏi.”Điều gì đó xấu xa, mình hi vọng thế.”
“Dĩ nhiên rồi, ông bạn già.”David gửi tặng anh một nụ cười không báo trước điểm lành cho bá tước Glastonby.”Chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng tôi nghỉ ngơi, những cô gái trẻ vẫn tiếp tục cuốn chặt lấy nhau trong phòng khách, nhưng đó là lúc vị cha sứ tình cờ ghé thăm, với tất cả ý định cải tà quy chánh đến nói chuyện với những người phụ nữ trẻ?Vị cha sứ này đã trông thấy, và đã sốc khi thấy bá tước Glastonby chính trực với cái quần mở cúc, vị bá tước, với người vợ lãnh đạo rất nhiều những cuộc họp sửa đổi thói xấu.Kìm nén tiếng cười của mình khiến mình đau quặn bụng, mình cam đoan với cậu đó.”
“Vị cha xứ này là bạn cũ của cậu à?”
“Với tất cả sự vui mừng được vạch trần một kẻ tội lỗi.Dr.Pierson là một người có khiếu hài hước, mình vui mừng được nói. Một người đàn ông thực sự tốt bụng – không có nhiều người như vậy.Theo cách nào đó, cậu nợ ông ấy 500 đồng ghi nê cho quỹ nhà thờ của ông ấy. Họ sẽ có thể bắt đầu sửa chữa nhờ sự hào phóng của cậu – và sự quyên tặng – giấu tên.”
“Mình sẽ bảo Wilfred viết cho ông ấy một tấm séc khi cậu ấy quay trở lại,”Hart nói mà không thay đổi nét mặt.
“Mình đã nói với Glastonby rằng mình có thể trả tiền để cha xứ giữ im lặng, đặc biệt là với vợ hắn ta và những người bạn chính trực của bá tước. Cái giá của mình, là một chiếc bát thời Minh.Glastonby đã đưa mình đến nhà hắn và gần như ném chiếc bát cho mình.Mình sẽ không bao giờ được chào đón trong nhà hắn một lần nào nữa.”David cười thích thú.”Tạ ơn chúa.”
Hart thư giãn.David luôn luôn đáng tin cập để hoàn thành tốt công việc của mình.”Cậu là một con rắn láu cá,”Hart nói.
“Thực vậy,”David trao cho anh một cái gật đầu khiêm tốn nhất.”Mình đã được dạy bởi một bậc thầy –Lord Hart Mackenzie, giờ là ngài Công tước kiêu ngạo của Kilmorgan.Cậu có thể biết anh ta.”Anh uống cạn nốt chỗ cà phê từ chiếc tách và đứng dậy.”Chúng ta sẽ đưa món quà cho Beth chứ?Hãy để mình tự tay đưa nó cho cô ấy. Mình muốn cô ấy hôn cảm ơn. “
*******
Ian tháo lớp giấy đầu tiên sau đó là rơm, cảm thấy hơi thở của Beth trên má anh.Hơi ấm của nó khiến anh muốn đẩy chiếc hộp sang một bên và dẫn cô đi khỏi tất cả những người đang tụ tập trong phòng ăn.Tại sao họ lại lởn vởn như thể là bất cứ món quà năm mới nào Beth muốn trao cho anh là việc gì đó của họ vậy?”
Anh cẩn thận lấy một lớp rơm khác ra và để nó sang một bên.Những ông anh trai của anh, vợ họ, Daniel, David, Louisa, nhà McBride,và Beth đều nghiêng người về phía trước.
Bên trong chiếc hộp gỗ, nép mình bên trong một lớp rơm khác, là một chiếc bát thời Minh.Ian nâng chiếc bát nên với những ngón tay dịu dàng – một người không bao giờ biết đồ sứ dễ vỡ như thế nào đã trưởng thành trong suốt những năm qua.
Đó là một mẫu vật tao nhã, hơi nhỏ, nhưng vẽ những con rồng uốn lượn giữa những chiếc lá nho bằng sự tinh tế.Một bông hoa cúc được trang trí ở đáy bên ngoài chiếc bát. Màu xanh dương thật đẹp, không rực rỡ như chiếc bát của vị quý tộc người Nga, nhưng có sắc thái tương tự.
“Đây là chiếc bát của bá tước Glastonby,”Ian nói, xoay chiếc bát trong đôi tay mình.Anh ngửi chiếc bát sứ - để xác thực.Một vài nhà quý tộc cần tiền đã sao chép những món đồ cổ của họ trước khi họ bán bản gốc, sau đó quên đề cập rằng họ sở hữu bản sao chép.Ian đã nhìn thấy chiếc bát này trước đây, khi Glastonby mở cửa nhà để trưng bày bộ sưu tập của hắn ta, quyên gớp tiền cho một công việc từ thiện của vợ hắn ta.”Hắn ta đã từ chối bán nó cho em.”
“Tôi biết,”David Fleming nói.”Tịch thu nó khỏi hắn ta là một công việc phiền hà, nhưng tôi vui lòng được thực hiện.”
“Không cần thiết,”Ian nói.”Nó không quý như nhiều chiếc bát khác của tôi.”
Beth nghiêng người về phía anh, lại làm anh sao nhãng lần nữa với sự tiếp xúc của hơi thở cô, giọng cô giống như một tiếng sáo thánh thót, sự mềm mại của bầu ngực cô áp vào vai anh.”Anh không thích nó à?”
Cô mang một nét mặt mà Ian hiểu có nghĩ là cô đang lo lắng và cố không thể hiện nó ra.Lo lắng về chuyện gì cơ chứ? Rằng anh không muốn cái bát ư? Dĩ nhiên rồi, anh muốn nó. Những chiếc bát thời Minh là sự đam mê của anh.
“Anh sẽ thêm nó vào bộ sưu tập của mình.”
Ian nghĩ câu trả lời của anh sẽ khép lại vấn đề, nhưng gia đình anh vẫn đang nhìn anh chằm chằm, và biểu hiện của Beth trở lên lo lắng hơn.”Nó giống với cái bát mà em đã làm vỡ.”Cô chạm vào chiếc bát.”Với những con rồng, và những bông hoa, và màu xanh dương.”
Cô đang nói chuyện gì vậy?Chiếc bát này không có gì giống với chiếc bát đó cả - có lẽ nó giống kiểu dáng và màu sắc, nhưng có một đặc điểm hoàn toàn khác và cả niên đại nữa.
“Nó không giống,”Ian nói, cố gắng khiến Beth hiểu.”Những chiếc lá trên dây leo khác, và ở dưới đáy là một bông hoa cúc, không phải một con rồng.Chiếc bát này khoảng 50 tuổi mới hơn chiếc bát kia.”Anh cẩn thận để nó lại vào lớp rơm.Anh phải sắp xếp lại bộ sưu tập của mình một chút để hợp với nó, nhưng không vấn đề gì cả.
Hart ngắt lời.”Anh xin lỗi, Ian. Đó là lỗi của anh.Anh tưởng nó đáp ứng đủ.”
Đáp ứng đủ cho cái gì?Một chiếc bát mới luôn được chào đón, và thực tế rằng Beth đã cố mua cho anh một cái khiến anh ấm lòng.
“Cậu đang nói chiếc bát này không phải là chiếc bát mà cậu muốn ư?”David hỏi, giọng anh quá to đối với sở thích của Ian.”Không phải tôi không thích công việc của mình, nhưng cậu không ít nhất là tỏ ra vui vẻ một chút vì chúng tôi đã giật lấy một vật sở hữu đáng giá từ Glastonby được hay sao? Giờ cậu đã có nó, và hắn ta thì không.”
Từ ngữ bắt đầu xoáy vào nhau trong đầu của Ian. Anh không thể theo kịp mạch nói chuyện, và tâm trạng thất vọng cũ của anh lại bất đầu dâng lên.”Nếu tôi muốn chiếc bát của Glastonby, tôi sẽ có nó,”Ian nói.
David lấy một bình rượu khỏi túi áo mình và uống nó.”Nhưng cậu vừa nói hắn ta sẽ không bán nó cho cậu.”
“Hắn ta sẽ bán.Cuối cùng. Nếu tôi muốn hắn ta làm vậy.”
Ian quay về phía Beth, sẵn sàng để gia đình anh đi và để họ lại một mình.Anh dừng lại, sự rối loạn của anh lên cao, khi anh thấy những giọt nước mắt trong đôi mắt xanh của cô.
Anh trai của anh nhìn xoáy vào anh, khi ai đó trao cho anh một món quà, Ian nên tỏ lòng biết ơn.Có lẽ đó là điều cô đang chờ đợi.
“Cảm ơn em, Beth của anh.”
Beth nuốt xuống, những giọt nước mắt làm ướt đôi mắt cô.
“Không có gì, Ian.”
Ian đóng chiếc hộp lại.Kết thúc vấn đề.
“Ian.”Mac đặt một bàn tay to lớn lên vai Ian.
“Anh có lời muốn nói với em, nếu em không phiền.Một mình.”
******
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift - Jennifer Ashley Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift