Nguyên tác: Whispers In The Dark
Số lần đọc/download: 2250 / 24
Cập nhật: 2024-10-26 21:03:12 +0700
Chương 11
N
hững vì sao trên bầu trời đen như mực xuất hiện trong tầm nhìn khi Nathan mở choàng mắt. Chúng hiện ra lờ mờ thật gần rồi lại lùi ra xa, còn thế giới xung quanh chao đảo điên cuồng. Anh cố ngồi dậy trong túi ngủ rồi nhanh chóng ngã lộn nhào, bủn rủn và mất phương hướng. Tâm trí anh hoang mang, hình ảnh vô nghĩa bất chợt lóe lên.
Bọn người xa lạ, những khuôn mặt vừa nói vừa ngáp, và một cảm giác sợ hãi choáng ngợp. Chuyện quái gì đang xảy ra với anh thế này? Anh đâu uống nhiều bia. Chắc chắn không thể nào say, huống chi là say đến ngớ ngẩn như vậy. Lần này không giống như những đợt hoảng loạn khác.
Anh không phải đang mơ. Đây là một trong những đêm hiếm hoi mà tâm trí anh thoát khỏi quá khứ. Cảm giác sợ hãi áp đảo khiến anh hổn hển và dạ dày lên tiếng phản đối. Lồng ngực bỏng rát vì áp lực, như thể bị tạ đè lên người. Rồi anh cảm thấy sự hiện diện của Shea. Chỉ giây lát thôi, như thể cô đang cố gắng liên lạc với anh.
Shea. Hoảng sợ và kinh hãi. Anh cảm nhận được sự hoang mang, mất phương hướng của cô. Shea. Nathan hét gọi tên cô trong tâm trí. Rồi anh khàn giọng kêu lên, âm thanh vang vọng xuyên qua màn đêm. Nathan chui nhanh ra khỏi túi ngủ, loạng choạng ngã khuỵu gối trên nền đất. Ở bên cạnh, Swanny giật bắn mình ngồi dậy.
“Chuyện quái gì thế?” Nathan chống tay đè lên bụi cỏ, cố nhỏm dậy, nhưng anh quá yếu và mất phương hướng đến nỗi không thể giữ thăng bằng. Anh nặng nề ngã người qua bên, cất tiếng nguyền rủa vì không thể vượt qua màn sương mờ trong tâm trí để đến chỗ của Shea. Anh biết cô đang ở đó.
Có phải cô đang cố bắt liên lạc với anh không? Cô cần được giúp đỡ sao? Nathan bấu tay vào đất, cố gắng lấy lại thăng bằng, đứng lên và chiến đấu với sự rối loạn. Swanny bò qua, kề mặt gần sát mặt anh. “Sao thế? Cần tớ giúp gì không? Có chuyện gì xảy ra với cậu thế?” Nathan gầm gừ tuyệt vọng, túm lấy Swanny.
“Giúp tớ.” Swanny chống gối rồi đứng dậy. Nathan vẫn còn nắm lấy tay của Swanny khi cậu ấy kéo anh lên. Anh lảo đảo đứng dậy, loạng choạng giống như kẻ ăn nhậu quá say sưa. Mọi thứ xung quanh tiếp tục chuyển động, chao đảo cho đến khi cơn buồn nôn trào lên trong bụng rồi đi tới cổ họng, siết chặt nghẹn ứ đến nỗi anh không thể thở được.
“Chuyện chết tiệt gì thế?” Swanny hỏi. “Để tớ gọi xe cứu thương. Hoặc chí ít để tớ lái xe đưa cậu đến bệnh viện.” “Chỉ cần để tớ lấy lại bình tĩnh thôi,” Nathan nghiến răng nói. Anh đặt tay lên đầu, hớp vội hơi rồi liên lạc với cô lần nữa. Chết tiệt, Shea, hãy nói chuyện với tôi đi.
Cô ổn chứ? Có chuyện gì thế? Làm ơn, kể cho tôi nghe đi. Anh loáng thoáng nghe thấy tên mình, và đột nhiên không còn mất phương hướng nữa. Tối tăm tan đi giúp anh nhận thức rõ cảnh vật xung quanh: hương thơm cuối xuân sắp sang hạ của Tennessee, hồ nước và những hàng thông. Một cơn gió thổi qua làm anh toát mồ hôi lạnh và cả người run rẩy phản ứng lại.
Shea đã biến mất. Giống như cô chưa từng có mặt ở đó. Việc này lại xảy ra nữa rồi. “Khốn kiếp!” “Nathan, nói cho tớ nghe đi, anh bạn. Chuyện quái gì đang xảy ra thế?” Nathan đẩy người ra khỏi Swanny rồi đi đến gờ đá trông ra hồ nước. Bên dưới, mặt nước đen như mực, chỉ có ánh trăng bằng bạc phản chiếu.
Anh mất trí phải không? Anh bị điên rồi sao? Shea là thực hay ảo? Nếu cô là ảo, làm sao anh có thể giải thích bức email rất thực kia? Anh chỉ có thể dựa vào chứng cớ duy nhất đó để tin mình không hề hoang tưởng. Nếu không có những bức email ấy, anh đã từ bỏ suy nghĩ điên loạn đó rồi.
“Quỷ tha ma bắt, cô ấy có thật.” “Ai có thực kia chứ?” Swanny hỏi. “Cậu đang nói về người nào thế?” “Cô ấy có thực và đang gặp rắc rối. Tớ không biết làm thế nào để giúp cô ấy cả.” Cảm giác bất lực và tuyệt vọng tràn ngập áp đảo anh. Anh có thể làm gì đây? Anh ôm chặt, bấu những ngón tay vào khóe mắt rồi siết chặt sống mũi trong khi tập trung vào mớ hỗn loạn được khơi gợi lên.
Mọi thứ đều vô nghĩa. Anh chẳng nhìn thấy gì, chỉ có cảm giác kỳ lạ đến nỗi anh thề rằng mình vừa trải qua cuộc phiêu diêu do ngấm thuốc LSD[1]. [1. Lysergic Acid Diethylamide (LSD) là 1 loại ma túy gây ảo giác cực mạnh.] “Này, bình tĩnh lại nào. Chúng ta có thể nói về điều này mà.” Nathan lắc đầu.
“Hãy quên đi, Swanny.” Sự thinh lặng hiện diện rất rõ ràng. Swanny chồm ra phía trước, che khuất tầm nhìn hướng ra hồ nước của Nathan. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là sự cương quyết sáng lấp lánh trong đôi mắt của cậu ấy. “Tớ sẽ không cho qua chuyện này,” Swanny nhỏ giọng nói.
“Tớ đến đây để tìm câu trả lời. Tớ không thúc ép cậu nhưng có chuyện gì đó không thể giải thích được đã xảy ra ở Afghanistan. Giờ cậu lại đang nói làm nhảm và đề cập đến cái tên đã hét lên khi chúng ta được giải cứu. Bất kể có muốn đề cập đến việc đó hay không, cậu vẫn đặt tay lên người tớ và chuyện gì đấy đã xảy ra.
Chúng ta đều biết là tớ sẽ không vượt qua được mà. Nhưng rồi cậu đã làm gì đó. Tớ sẽ không bao giờ quên được cảm giác như tia nắng đang sưởi ấm từ bên trong. Rồi đau đớn biến mất. Tớ có thể hít thở trở lại. Cảm giác quá bình yên ngay thời điểm tớ nghĩ mọi chuyện đã chấm hết.” Nathan ngước nhìn bầu trời, nhắm mắt lại, trĩu vai rồi thở ra.
“Cậu cứ giả vờ, anh bạn à. Và tớ để cậu làm thế. Nhưng cậu biết không, cậu chỉ nói với tớ những điều nhảm nhí: Thiên thần, Chúa trời. Ừ, có thể, nhưng cậu biết nhiều điều hơn thế.” “Tớ không biết! Tớ ước mình biết được chuyện gì đã xảy ra,” Nathan lên tiếng.
Anh tuyệt vọng nắm chặt tay rồi ấn lên trán. “Có lẽ tớ bị điên. Có thể cả hai chúng ta đều điên hết rồi.” “Tớ thấy lời giải thích đó ổn hơn,” Swanny bình tĩnh nói. “Nhưng chúng ta không bị điên. Giờ hãy kể cho tớ nghe đi.” Nathan loạng choạng trở lại chỗ túi ngủ, ngồi xuống rồi áp ngực vào đầu gối.
Swanny trườn vào túi ngủ bên cạnh và duỗi căng người. Một hồi lâu, Nathan chỉ ngồi đó nhìn xa xăm. Sự yên lặng đang bao trùm, nhưng Swanny vẫn chờ. Cậu ấy chỉ nằm đó nhìn anh và đợi anh nói chuyện. “Tên cô ấy là Shea,” Nathan khẽ nói. Anh không phản bội cô vì Swanny đã nghe anh gọi tên cô vài lần rồi.
“Ừ, ít nhiều tớ cũng đoán được. Nhưng cô ấy… à… là ai?” “Tớ không biết.” Swanny thở dài rồi nằm ngửa ra nhìn bầu trời. “Đã có ai từng nói cậu là tên khốn khiến người khác bực mình chưa, Nate?” “Tớ đã nghĩ mình tưởng tượng ra cô ấy. Cho đến tận thời điểm cô ấy gửi email báo cho mấy ông anh của tớ biết phải tìm chúng ta ở đâu.” “Làm thế quái nào cô ấy làm được điều đó? Tớ chẳng thấy bất cứ người phụ nữ nào ở nơi khủng khiếp đó cả.” “Đúng là thế.
Cô ấy không có mặt ở đó mà là ở đây,” Nathan nói, vỗ nhẹ đầu. “Cô ấy nói chuyện trong đầu tớ. Nhưng tớ không biết cô ấy ở nơi nào.” Swanny xoay người lại, há hốc miệng nhìn Nathan. “Ý cậu là cô ấy giống mấy bà đồng sao?” “À, Shea không dự đoán tương lai của tớ,” Nathan khô khốc nói.
“Cô ấy có khả năng ngoại cảm và có thể…” “Cô ấy có thể làm gì cơ?” “Cô ấy lấy đi đau đớn của tớ và biến thành của mình. Lúc tớ bị tra tấn, cô ấy cũng đã làm thế. Nhưng tớ ghét việc cô ấy phải chịu đựng điều đó.” “Trời đất quỷ thần ơi,” Swanny thì thào.
“Cậu nghiêm túc đấy chứ?” Nathan gật đầu mặc dù không chắc Swanny có thể nhìn thấy hay không. “Điều đó thật quái đản, anh bạn à. Cậu không hề tưởng tượng ra chuyện giống như kỹ thuật sao chép đấy chứ hả?” Nathan bật cười thiếu cảm xúc. “Tớ có lẽ sẽ hoàn toàn đồng ý với cậu, nếu như anh trai tớ không nhận được bức email chứa đựng chính xác những gì tớ đã bảo Shea nói với anh ấy.” Swanny thinh lặng.
Trong một lúc lâu, cậu ấy nằm bất động như thể đang đấu tranh xem có nên tin Nathan hay không. “Giờ cô ấy ở đâu?” cuối cùng cậu ấy hỏi. “Tớ không biết,” Nathan lẩm bẩm. “Nhưng cô ấy đang gặp rắc rối. Cô ấy không kể gì nhiều. Cô ấy đã cương quyết giúp tớ tránh đau đớn và đưa tớ thoát khỏi nơi đó.
Mặc dù cô ấy rất sợ. Tớ có thể cảm thấy nỗi sợ hãi của cô ấy. Và tối nay tớ cũng cảm thấy điều đó.” “Chết tiệt thật.” “Ừ.” “Cậu dự tính làm gì?” Nathan ngửa ra sau rồi kéo túi ngủ quanh người khi nằm xuống lần nữa. “Tớ không biết. Tớ có thể làm gì đâu? Tớ chỉ biết tên cô ấy.
Vì Shea đã nài xin tớ đừng kể cho bất cứ ai nghe. Nếu nói ra, tớ có thể gây nguy hiểm cho cô ấy. Tớ cũng chẳng có đủ thông tin để tìm ra Shea nữa.” “Tức điên với cậu mất thôi.” “Cậu không nghĩ tớ bị điên chứ?” “Không, xét về mặt siêu nhiên, điều ấy hoàn toàn dễ hiểu.
Tớ không biết làm sao nó có thể xảy ra. Có lẽ hai chúng ta đều bị điên. Nhưng tớ biết cảm giác của mình. Tớ biết rằng bất kể người phụ nữ đó đã làm gì, cô ấy cũng cứu cả hai chúng ta. Và tớ sẽ cảm tạ những việc cô ấy đã làm, thay vì dành thời gian lo lắng xem mình có bị mất trí hay không.” Nathan cười khùng khục.
“Cậu chắc chắn có tài ăn nói đấy, Swanny. Thật tốt khi cậu đã hoàn toàn sáng tỏ.” “Đôi khi tớ làm được thế thôi.” Nathan bật cười lần nữa. Rồi một chút căng thẳng thấm vào xương khiến anh kiệt sức và gần như không thể thức được nữa. Anh thả lỏng và nhắm mắt lại, nhưng vẫn còn bị ám ảnh bởi giọng nói lẫn ký ức về hơi ấm và sự đụng chạm dịu dàng của cô.