Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Chương 14
D
ung Nghi cố gắng hết lòng để ghép mình trong bổn phận làm vợ, làm mẹ suốt ngày tháng bên Vũ Nam... Dù lòng Vũ Nam còn nhớ Mộng Nghi, Dung Nghi giận nhưng vẫn lo và yêu thương chàng hết lòng.
Từ khi Triệu Mỹ xuất hiện thường xuyên trước công ty để đón nàng về, đưa nàng đi trong âm thầm, nét hào hoa trên khuôn mặt đó, nét hào phóng trong phong cách của Triệu Mỹ, khiến Dung Nghi có ý so sánh giữa Vũ Nam và Triệu Mỹ.
Ở Vũ Nam, nàng yêu, yêu chân thành nhưng chưa bao giờ 2 người đồng cảm trên khía cạnh nào. Từ ăn mặc, tư tưởng và phương hướng tới. Vì thế sự hòa hợp gượng ép đôi khi trơ trẽn giữa 2 gương mặt sượng sùng trong không khí trầm mặc.
Hơn nữa, Triệu Mỹ đưa ra lời hăm dọa, khiến Dung Nghi sợ tai tiếng cho Vũ Nam và chàng sẽ bỏ rơi nàng, vì đứa bé ấy là điểm cho chàng nghi ngờ mà bỏ rơi nàng. Tự ái của 1 đứa con gái không muốn bị bỏ rơi, thà nàng chiều Triệu Mỹ mong đem lại sự bình yên, để trên danh nghĩa nàng vẫn là vợ bác sĩ Nam và Mộng Nghi không có dịp trở lại chiếm cương vị ấy.
Điều duy nhất mà nàng đi kè với Triệu Mỹ trong mấy hộp đêm là nàng xài tiền thoải mái khi bên cạnh hắn. Nàng muốn hắn phải trả giá hạnh phúc của nàng bằng cả gia tài to lớn ấy. Nàng hận hắn, dù nụ cười luôn nở trên môi nàng khi đối diện. Kinh nghiệm xương máu cho nàng biết rượu là nguyên nhân gây ra nỗi phập phồng đeo mang nàng từ khi Triệu Mỹ trở lại thành phố tìm kiếm nàng.
Cái hận thù ấy ăn sâu vào tim nàng. Hắn càng đưa ra âm mưu để Vũ Nam biết được bí mật đời nàng, Dung Nghi càng rắp tâm trả thù... Nàng thầm nhủ:
"Triệu Mỹ, trước khi tao rời Vũ Nam là mi sẽ tiêu tan sự nghiệp và sẽ chết vì tao".
Sự nghiêm túc lạnh lùng của Vũ Nam khiến Dung Nghi buồn chán... Sự bất cần giờ đi về của nàng, xui cho Dung Nghi bung khởi thêm.
Chứ nàng đâu biết Vũ Nam tái tê khi nhận được cánh thư nặc danh gởi về bệnh viện cho chàng hay: "Đông Nghi không phải là giọt máu của chàng tạo ra, mà đó là dòng máu của chủ nhân cánh thư ấy. Chàng là bác sĩ cứ kiểm tra lại ắt phải biết sự thật".
Đình Nghi cùng Vũ Nam âm thầm thử nghiệm máu của Đông Nghi... Sự thật được in rõ trên phiếu xét nghiệm, như cú đấm bất thần khiến Vũ Nam sững sờ khi tiếp nhận nó.
Dng Nghi máu ARh+, Vũ Nam loại ORh+. Còn Đông Nghi lại mang trong người loại máu AB. Như vậy, Dung Nghi không thể biện luận lời gì để chứng minh Đông Nghi là đứa con gái duy nhất của Vũ Nam.
Đình Nghi xót xa nhìn nét đau khổ in hằn trên gương mặt tái xanh của bạn mình. Chàng đưa bạn ra xe. Vũ Nam ôm Đông Nghi vào lòng, nghẹn ngào:
- Bây giờ tao đã mất tất cả... Đình Nghi! Số tao sao chua chát quá. Những tưởng Dung Nghi bỏ tao, tao còn lại nguồn an ủi này... Giờ đây tao chả còn gì ngoài nỗi khổ chất chồng...
Đình Nghi an ủi:
- Đừng buồn Vũ Nam. Tao hy vọng chị Mộng Nghi sẽ về khi nhận được thư tao. Đời mình đâu phải thế này hoài được.
- Tao chán quá, Đình Nghi ơi. Nhưng Đông Nghi đâu có tội gì mà tao bỏ nó.
Vũ Nam ôm con vào lòng. Nó chả biết gì, chỉ biết cười đưa 2 răng sữa mới mọc nhìn cha... Vũ Nam hôn con bảo nhỏ:
- Cha vẫn yêu con. Đông Nghi! Con vô tội. Con thật vô phước. Phải Mộng Nghi sinh ra con còn có phước biết bao.
Đình Nghi chợt bảo:
- Hay là tao ra ngoài ấy gặp chị Mộng Nghi, và bằng mọi cách tao kéo chị về đây. Vũ Nam! Mày tính sao?
- Thôi, mày đừng làm trò hề đó. Tao yêu nàng trong tình yêu ấy cao hơn ngày xưa. Nhưng bây giờ tao không xứng đáng với tình cao thượng nàng. Vả lại, Dung Nghi bỏ tao, tao mới cầu nàng về, tự ái không cho phép nàng trở lại đâu. Để tự nhiên... thời gian sẽ giúp tao thôi...
Đình Nghi buông thõng:
- Tùy mày. Nhưng Vũ Nam à! Chuyện Đông Nghi đừng cho mẹ hay nha. Dạo này mẹ Ốm luôn, nhà buồn hiu, tao bực quá.
- Đồng ý. Tao cố gắng vui để mẹ khỏi lo rầu, mày tin tao. Sức chịu đựng tao chưa tàn mà.
Đình Nghi cười:
- Còn đủ sức để chịu 1 cú đấm của Mộng Nghi nữa phải không? Mày chạy làm sao khỏi cái dòng họ Nghi này, Vũ Nam! Mày mắc nợ họ từ kiếp trước phải không?
Vũ Nam cười:
- Có lẽ đúng. Còn bà Mộng Nghi nữa, mới hết nợ đời. Đình Nghi! Tao sợ chị em mày quá rồi.
Tiếng cười đồng loạt vang lên, xóa đi nét đau khổ ngấm ngầm trong lòng họ.
Mộng Nghi được gia đình Trung thương mến. Mẹ Trung thương Bảo Nghi, bà giữ thằng bé ngày đêm để Mộng Nghi rảnh rang cùng Trung đi đây đó. Bà hy vọng trong những giờ bên nhau tự do, Trung sẽ có cơ hội gây tình cảm cho nàng. Bà chấp nhận Trung cưới nàng, dù bà biết rõ dĩ vãng đau thương ấy... chứ bà không bằng lòng cho Trung cưới Ngọc Trâm, cô gái thời trang, tánh nết không mấy đằm thắm, không hợp ý với bà bằng Mộng Nghi.
Mộng Nghi thả từng bước dài bên Trung, vào những chiều vàng dưới hàng dừa xanh nghiêng mình theo biển... Lòng nàng vẫn nhớ từng ánh mắt, nụ cười của Vũ Nam.
Đi bên 1 người, lại nhớ 1 người. Nhìn ánh mắt nồng nàn của người này, nhớ đôi mắt say đắm của người kia. Nhiều đêm trăn trở, nàng muốn đem con về thành phố để cùng chàng thở chung bầu không khí, cùng trao gởi ánh mắt yêu thương tuy nụ hôn muộn màng nhưng thắm thiết.
Nhưng hình ảnh rực rỡ của Dung Nghi cùng tính độc tài, bốc đồng của nàng, khiến Mộng Nghi chùn bước. Nàng với Dung Nghi cùng chung bầu sữa mẹ mà nàng trái ngược với tính tình của Dung Nghi. Giá như nàng sống sôi động 1 chút chắc nàng không khổ vì tình cảm của Vũ Nam quá như thế. Nàng sẽ vui với tình yêu Tấn Trung cho... suốt quãng đời còn lại.
Tấn Trung dừng lại, ngả mình bên thân dừa xanh mát. Mộng Nghi vẫn cúi đầu đếm bước. Trung nình dáng thẫn thờ của nàng, chàng thở dài ngẫm nghĩ:
- Nửa đời người chưa yêu ai say đắm. Giờ yêu người đàn bà đã qua hương lửa... Yêu say đắm, thắm thiết... thế mà nàng ơ thờ... xa vắng. Đi bên chàng, chàng dừng lại mà nàng vẫn không hề biết, điều đó chứng tỏ chàng thất bại trên bước đầu tiên.
Mộng Nghi nhìn sang, thấy Trung mất tự bao giờ. Thật là điều vô tình đáng trách. Nàng đứng lại nhìn dấu chân mình in trên cát... đơn độc 1 khoảng khá xa... khi nàng trở lại tìm bóng dáng anh...
Tấn Trung ngồi dưới bóng dừa, mắt nhìn ra biển mênh mông buồn bã. Điếu thuốc trên môi sắp tàn... điều ấy cho nàng biết nỗi đau xót và thời gian không nhỏ đối với sự chờ đợi của chàng.
Mộng Nghi ngồi xuống bệnh cạnh, nắm lấy tay anh lắc nhẹ.
- Đừng giận em... em vụng về quá! Anh tha thứ cho em.
Mắt Trung đăm chiêu tư lự như chẳng hề biết có nàng phủ phục kề bên. Cử chỉ ấy làm cho Mộng Nghi bối rối... Nàng muốn khóc khi nhìn vào gương mặt buồn thảm và ánh mắt sâu lắng ấy.
Nếu hình ảnh đó của Vũ Nam nàng sẽ có cách đem lại nụ cười nở trên môi chàng. Còn Tấn Trung với nàng... như có bức tường vô hình ngăn cách, dù đôi lần nàng muốn xô bước tường kiềm tỏa ấy để sống cho nàng, cho Trung trong hiện tại và ngày mai.
- Tấn Trung! Anh đừng giận em, hãy xóa lỗi cho em. Em không biết làm sao để anh vui. Hãy cho em biết ý nghĩ của anh. Sự im lặng kéo dài... thật đau khổ cho em, anh ạ.
Chàng vẫn im lặng, tay vẽ ngoằn ngoèo trên cát những lần vô nghĩa. Thái độ ấy kéo dài khiến Mộng Nghi ngột ngạt khó chịu. Và tự ái nổi dậy... đôi chân nàng bước nhanh chẳng thèm nhìn lại chàng phản ứng như thế nào?
Mộng Nghi về tới nhà, đôi chân rã rời, nàng ngả mình trên chiếc giường nhỏ, nước mắt đong đầy: vừa tức giận, vừa tội nghiệp... Chưa kịp suy tư, nàng nghe tiếng má má gọi:
- Mộng Nghi xuống ăn cơm, tối rồi.
Nàng lật đật xuống ngay, vì nang không dám để bà phiền thêm, bởi con nàng chiếm gần hết thời gian trong ngày của bà còn gì.
Tấn Hưng hỏi trong khi nàng nựng con gần đó:
- Hôm nay em về trễ quá vậy? Bộ có ông nào kè bên tán tỉnh, hả Mộng Nghi?
Nàng vừa hôn con vừa đáp:
- Dạ đâu có ai và nếu có cũng không dám thương. 1 lần đã khổ, em đâu dám bước thêm bước nữa... Tội nghiệp Bảo Nghi... đến bây giờ chả biết cha là ai cả.
Má má cười:
- Bộ có con rồi không biết yêu nữa sao? Má thà có dâu như con, còn hơn cưới con gái tân thời bây giờ, nói còn con gái chứ không dám còn đâu.
Tấn Hưng cười:
- Quan điểm của má chết con gái người ta còn gì. Đồng ý Mộng Nghi dễ thương, nhưng con gái cũng có đứa "hết sẩy" chứ má.
- Thí dụ như Diễm Chi của con phải không?
Hưng cười:
- Má biết tẩy con hết trơn hà. Ông Trung đi đâu miệt mài, không biết giờ cơm gì cả... Lúc này ông ấy giống thất tình ghê đi, má thấy không?
Má cười nhìn Mộng Nghi bảo:
- Chắc vậy! Phải không Mộng Nghi?
Nàng đỏ mặt đáp nhỏ:
- Con đâu có biết. Má không hỏi ảnh sao lại hỏi con?
Bóng Trung ngoài cửa đi vào. Hưng gọi:
- Anh ăn cơm luôn, cả nhà đợi anh đấy.
Trung vừa lên lầu vừa đáp:
- Má má ăn đi, con đi ăn tiệc, đừng đợi con.
Mộng Nghi ăn chưa hết chén cơm, Trung từ lầu đi xuống với sắc áo khác đẹp hơn, nhưng nét mặt lạnh lùng không thay đổi.
- Má má! Con đi chơi, má đừng chờ cửa nha. Bao giờ về con tự mở.
Thái độ bất cần của chàng khiến tự ái của Mộng Nghi nổi dậy... Nàng trở về phòng vui bên con để lấp khoảng trống vắng, buồn bực khó chịu.
Má má đến rước Bảo Nghi về phòng bà, thế mà nàng vẫn chưa vơi nỗi tức giận ấy. Trung thật sự không cần sự xin lỗi của nàng. Vậy cũng tốt, nàng sẽ không bứt rứt khi lòng chẳng đáp lại tình chàng. Nỗi trăn trở về Vũ Nam, về Trung khiến nàng khó tìm giấc ngủ bình yên.
Đồng hồ điểm âm cuối cùng trong ngày, thế mà đèn phòng Trung vẫn chưa bật sáng. Mộng Nghi bước nhẹ xuống phòng khách đến bên đàn. Chiếc đàn nằm lẻ loi cạnh cửa sổ. Nàng thường giải sầu bằng phím nhạc, nhưng hôm nay, ngồi bên đàn thật lâu mà sao lòng nàng trống trải, không biết dạo nhạc phẩm nào.
Cuối cùng thì nàng cũng dạo được bản "Đêm đông" của Nguyễn Văn Thương. Bản nhạc hay nhưng âm thanh vụn vỡ... lạc phím nhiều đoạn. Nàng thở dài.
- Thôi, bao nhiêu đó đủ rồi người đẹp. Phím lạc chứng tỏ đầu óc đâu mà lướt phím cung hở em?
Tiếng nhừa nhựa của Trung, cho nàng 1 thoáng ngỡ ngàng. Ngước mắt nhìn dáng cao cao gầy gầy của anh tựa cửa sổ nhìn nàng, Mộng Nghi đứng dậy rời đàn trở về phòng. Trung chắn lối với ánh mắt trân trối hướng về nàng. Mộng Nghi đưa mắt nằm yên trên 2 đồng tử ấy như thách thức chờ đợi sự phản ứng từ chàng.
Vùng mắt Trung mỗi lúc 1 gần, viền mi nàng tròn xoe chờ đợi. Trung gằn giọng:
- Em biết hờn khi anh im lặng không thèm đáp lại lời em. Còn anh là gì mà không biết giận khi anh bị em bỏ quên chứ? Em nghĩ gì về hành động đó của em chứ?
Mộng Nghi cố gạt tay anh để về phòng. Trung giận dữ:
- Em định về phòng để tránh anh à? Sao thế? Em quên rằng em bực túc không chịu nổi và em đã từ phòng xuống đây để giải tỏa nỗi khó chịu ấy bằng phím đàn này sao?
Mộng Nghi nhìn anh trân trối vừa giận vừa tức bực đau khổ, nàng quay hướng khác tìm đường tránh né.
- Em tránh anh à? Chẳng thèm nhìn anh sao? Hãy nhìn anh chứ, nhìn kẻ yêu em bị từ chối chứ? Và cười cho sự ngu ngốc của thằng con trai, yêu người ta say đắm mà họ chẳng thèm biết nỗi vui buồn của nó chứ. Em là kẻ chiến thắng kia mà. Chiến thắng vẻ vang trong trận tuyến tình yêu với anh.
Mắt nàng đong đầy lệ, tuôn từng dòng trên má đều đặn của nàng. Cơn giận của Trung như dịu xuống bở dòng lệ ấm ấy cho anh thấy nỗi đau xót của riêng nàng.
Chàng trần giọng:
- Em khóc giùm anh đó không? Khóc cho tình yêu nồng nàn của anh bị bỏ quên phải không?
Mộng Nghi vụt chạy lên cầu thang.
Nhưng Trung nhanh nhẹn chận đầu nàng trên bậc thang cuối cùng. Chàng gay gắt:
- Sao lại im lặng chứ hả? Em nói đi, nói cho thằng ngốc biết thân phận của nó. Nó không xứng đáng để được trái tim vàng son của em ôm ấp... cho nó ê chề mà rút lui cho khuất mắt để em có thì giờ nhớ người yêu cũ?
Mộng Nghi lắc đầu, dùng hết sức mạnh đẩy Trung ra và bước chân xửng vửng đi về phòng mình.
Trung như hiểu phần nào thái độ quá đáng của mình nên lặng lẽ đi bên nàng... giọng chùng thấp:
- Anh xin lỗi... đừng buồn anh.. Anh khổ lắm, Mộng Nghi... Em tàn nhẫn với anh quá.
Nàng đưa tay gạt nước mắt và lặng im về phòng để mặc Trung đứng nhìn nàng với ánh mắt đăm chiêu buồn bã.
Tựa mình bên cửa sổ nhìn ra biển xa xăm... biển đêm rì rào sóng vỗ... mặt biển lăn tăn như đời nàng chưa bao giờ được bình lặng, hồn nàng héo úa, hắt hiu... Biết đến bao giờ tìm lại được cái thuở êm đềm, hồn chưa lần mở ngõ ôm lấy hình ảnh xa lạ.
Giờ kẻ mình yêu cách mấy quan hà, đường tái hợp mấy điệu đắng cay, mấy sông cách trở. Người yêu mình đau khổ buồn thương... Đời chia tình xa nhưng nỗi nhớ vây kín hồn em, làm sao em quên được anh, Vũ Nam ơi! Mỗi điệu nhớ cho em dòng nước mắt nhạt nhòa chăn chiếu!
Em đâu còn gì cho Trung, bởi thể xác ố hoen, hậu quả chua xót đọng trên hình hài Bảo Nghi... làm sao em xóa được chứng tính của đôi mình?
Gió biển thổi từng đợt ùa vào khung cửa sổ. Mộng Nghi vẫn đứng đó như thách đố với gió lạnh của biển trời. Nàng không sợ biển lạnh... Cái lạnh đất trời đâu bằng cơn bão lòng quật ngã trái tim yêu...
Má dọn điểm tâm và Trung có mặt nơi đó tự bao giờ. Gương mặt trĩu buồn của chàng khiến má lo âu.
- Bộ con bệnh sao mặt buồn quá vậy Trung?
Chàng lắc đầu:
- Dạ, con bình thường chứ có bệnh gì má lo. Sáng nay má cho con ăn gì đó má?
- Ăn hộp gà ốp- la, con thích lắm mà. A! Khuya nay, sao con Mộng Nghi không qua phụ má lo cho thằng bé. Từ hồi má đưa thằng Bảo Nghi sang phòng, nó qua lại một đêm hai, ba lần. Đêm nay không thấy nó sang rồi cũng chả thấy xuống đây, chắc nó bệnh quá.
Hưng từ trên lầu xuống. Nghe má nói thế, chàng đáp ngay.
- Mẹ thằng Bảo Nghi không có ở sân thượng. Phòng cô ấy im lìm. Chắc cô nàng còn ngủ quá má à. Con gái có con mà ngủ quá. Ngủ gì thấy sợ!
Má bào chữa:
- Mộng Nghi là đứa con gái tốt lắm, hai con đừng nghi kỵ không tốt. Lúc nó chưa có con, nó lo cho má từ chút, giờ có con cũng vậy. Má thương nó không uổng chút nào. Để má lên phòng xem. Trung con ngó thằng bé chút nha.
- Dạ - Chàng buông thõng.
Chàng cúi ẵm thằng bé mà lòng lo âu vì sự vắng mặt của nàng. Nàng giận mình thật rồi... thái độ ngần ngừ của chàng không qua được mắt tò mò của Hưng.
- Ê! Anh làm gì cho nàng giận vậy? Mộng Nghi dễ thương và hiền nữa. Anh cưới nàng được hơn Ngọc Trâm đó.
Trung lặng thinh nhìn thằng bé.
Trong khi ấy má lên phòng. Phòng nàng không khóa, má nhìn nàng nằm co ro trên nệm: mùng không buông, mền không đắp, đầu nóng sốt như lửa. Bà chạy ra cầu thang kêu ơi ới:
- Trung ơi! Gởi Bảo Nghi cho Hưng ngay, con lên đây! Mộng Nghi nó sốt quá, con à.
Trung giao Bảo Nghi cho Hưng, chạy thật nhanh lên phòng nàng. Dáng hấp tấp, vẻ nôn nóng của anh khiến Hưng mỉm cười, lặng lẽ nựng Bảo Nghi.
Trung để tay lên trán nàng... Hơi nóng truyền qua bàn tay chàng... cho Trung biết suốt đêm nàng ngồi bên cửa sổ... gió lạnh thấm vào cơ thể nên tình trạng bất an xảy ra.
- Má canh nàng giùm con. Con đi mời bác sĩ. Có lẽ Mộng Nghi bị cảm - Trung cố nói.
- Con đi nhanh lên - Bà hối thúc.
Trung hấp tấp xuống lầu để đi ngay. Chàng lo sợ, hối hận vì thương nàng... Nếu có gì xảy ra chắc chàng khổ không ít.
Mộng Nghi không giấu chàng về cuộc đời đi qua với mối tình và hậu quả của nó, chàng chấp nhận, chỉ xin nàng vui vẻ gật đầu cho chàng tiến đến hôn nhân. Chàng yêu cầu thì nàng từ chối bằng mọi lý do. Chàng tức bực, nên cộc cằn bắt nạt, bởi nàng vô tình quên mất vòng tay chàng dìu nàng trên bãi cát, mặc cho hồn quay về dĩ vãng.
Bác sĩ Hoàng, bạn chàng cho biết nàng chỉ bị cảm sốt vì cơn lạnh kéo dài và sức khỏe nàng không đủ đối kháng... uống thuốc sẽ bớt dần không có gì đáng ngại.
Trung ngồi cạnh nàng hằng giờ quên cả cơi đói để chờ nàng trở giấc. Mộng Nghi chớp mi, Trung mừng như ai cho chàng vàng bạc không bằng. Nàng nhìn Trung ngỡ ngàng. Chàng mỉm cười nắm tay nàng, hôn nhẹ:
- Trong người em thế nào? Thấy đỡ phần nào chưa Mộng Nghi? Em làm anh lo quá!
Nắm bàn tay nàng để lên vùng tim mình như chứng minh sự hồi hộp lo sợ của mình vừa qua. Bàn tay nàng nằm trong lòng tay ấm áp của Trung... Nàng nhìn chàng như để hồi tưởng lại chuyện xảy ra... Mộng Nghi rút tay nhưng Trung kềm chặt.
- Em còn giận anh?
- Con em đâu? Má đâu?
- Má đưa nó ngủ bên phòng. Em còn giận anh sao? Em bị sốt, bác sĩ mới khám cho thuốc. Giờ em khỏe, anh mừng. Đừng giận anh nữa nha!
Mộng Nghi lắc đầu:
- Em đâu có giận anh... Em mới đáng để anh giận chứ. Anh đừng buồn. Từ từ rồi em sẽ quên nỗi buồn ấy. Những giận hờn vui buồn trong đời mình, muốn bôi xóa đâu phải chuyện đơn giản hả anh. Em không muốn dối anh. Hãy thông cảm cho em, anh Trung nhé.
Trung vuốt tóc nàng, giọng chàng thật ấm.
- Anh hiểu em. Nhưng mong em giấu nỗi yêu thương ấy trong lòng đừng để anh phát hiện được. Anh khổ sở biết bao nếu biết em đi bên anh, lòng vẫn hoài tưởng về người ấy? Sao anh không đến với em sớm hơn, sẽ đỡ cho anh biết bao.
Nàng cười buồn:
- Có ai từ nhỏ đến lúc lấy chồng không qua một lần yêu đâu anh.
- Anh biết điều ấy... Anh hy vọng chúng ta cưới nhau, sự gần gũi... thương yêu lo lắng của anh, em sẽ quên dần người ấy, em sẽ vui trong bổn phận bên anh. Em đừng mang kỷ niệm theo chân mình mãi không ích lợi gì cả, trái lại nó càng làm tương lai u buồn, mờ mịt thêm, em ạ.
Mộng Nghi nhìn anh, rưng rưng khóc:
- Thuở còn yêu nhau, ai cũng nguyện lòng như thế. Nhưng sống bên nhau... tháng rộng năm dài, người chồng khó dằn lòng khi biết vợ mình nằm bên mình nhớ người yêu cũ. Sự xóa tẩy thật khó khăn nếu em tuyên hứa với anh. Giờ mình là bạn bè đi anh.
Trung đưa bàn tay nàng lên cằm mình. Chàng khẽ bảo:
- Nè, em xem đây! Mới có một đêm mà râu anh lởm chởm. Em định cho anh đợi đến bao giờ? Mộng Nghi, đừng hành hạ anh nữa. Em biết thất tình khổ như thế nào chưa? Nếu hiểu được nỗi đau ấy, em thương anh biết mấy.
Mộng Nghi cười:
- Sao anh biết em chưa nếm mùi đau khổ ấy chứ? Em còn trăn trở gấp mấy lần anh nữa là khác.
Trung dọ ý:
- Giờ có anh, hết trăn trở chưa?
- Em không dám hứa... nhất là hứa với một người hay giận như anh.
- Đi bên anh mà em mơ mộng về người khác, ai không bực, không tự ái chứ?
- Em biết lỗi, em phủ phục bên anh xin lỗi, sao anh còn giận em. Anh khi dễ em không đáng mặt nên chẳng thèm trả lời? - Nàng trách móc.
Trung cười:
- Anh vừa mới dịu xuống thì em giận hờn quay đi, làm sao anh trả lời được?
- Sao em đi, anh không gọi lại?
- Nếu gọi và chiều chuộng làm sao anh phát hiện được sự bực tức, đợi chờ... cũng như tình cảm của em dành cho anh.
Mộng Nghi liếc xéo:
- Vậy là anh cũng có kinh nghiệm tâm lý phụ nữ quá chứ bộ.
Trung cười:
- Tâm lý, kinh nghiệm đầy một bụng, vậy mà có ai cho cơ hội để thực hành đâu? Họ tàn nhẫn đẩy anh đứng bên lề nhìn họ mãi. Thật khổ cho trái tim si tình của anh.
Mộng Nghi cười buồn:
- Đời có những việc xảy ra không ai biết trước được anh ạ. Chuyện gì đến sẽ đến, chúng ta chờ vậy.
- Anh cố gắng quên em nếu người quyết định cuộc đời em sau này là mẹ của em. Còn nếu để em quyết định, chồng em phải là anh, nhất định là vậy.
Trung đưa tay nâng đầu Mộng Nghi hôn thật lâu trên má nàng. Thanh Thanh ló đầu vào bắt gặp... nàng mỉm cười:
- Há, nhớ nghe! Em bắt gặp tại trận không chối nhé! Làm bộ nhõng nhẽo để khỏi đi làm, phải không? Anh Trung học điều dưỡng hồi nào mà phục vụ bệnh nhân tốt vậy?
Trung đánh trống lảng:
- Tội nghiệp em tôi... lỡ bệnh không biết ai sẽ phục dịch cho "ma đầu" này à.
Thanh Thanh kéo Trung nhéo liên tục. Mộng Nghi cười:
- Cho xin đi Thanh Thanh. Vậy mà nói em không hề hung dữ... Em chỉ chằn chằn chút thôi.
- Mộng Nghi cũng về phe với hắn à?
- Chứ sao?
- Vậy là ta dấu thư luôn.
Mộng Nghi xuống nước:
- Cô nương dữ quá... cho xin đi.
- Nói dữ, ta càng không đưa.
- Vậy là em hiền, "hiền như masoeur", chịu chưa bà lão?
Thanh Thanh cười vang. Nàng đưa thư cho Mộng Nghi và kéo Trung ra... Mộng Nghi cười:
- Thư của Đình Nghi còn khó khăn. Phải thư của ai không biết sao à.
- Dĩ nhiên ta ghét thư lạ lắm.
- Ở gần khỏi cần thư. Mộng Nghi! Mình không cho cô ả có dịp làm khó mình, há em?
Thanh Thanh cười nét mặt hí hởn của Trung và sự đồng tình của Mộng Nghi. Nàng bảo:
- Anh Trung ra cho người ta xem thư chứ. Chưa gì kiểm soát vậy sao?
Trung cười buông tay Mộng Nghi ra:
- Tối mình gặp lại nhé. Anh đi chiều anh về.
Ánh mắt Mộng Nghi hiện nét vui khi đưa tiễn Trung khuất cửa phòng mình. Giờ đây nàng tha hồ đọc thư.