Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 14
“Ôi, vì Chúa!” đôi mắt xám nheo lại, Doug mất kiên nhẫn nói. “Không phải là cô nữa chứ.”
Đau thật, nhưng nếu đặt vào vị trí anh ấy thì Lola biết mình đáng bị như thế. Tốt nhất là cô nên lạc quan, có lẽ cô sẽ giành lại anh về bên mình. “Dougie, em đã nói là em xin lỗi rồi mà.”
“Tôi biết là cô đã nói. Nhưng cô đang làm gì ở đây?” anh căn vặn.
“Dougie, đừng có thô lỗ như thế!” Sally gào lên. “Lola là bạn chị đấy.”
“Em còn hơn cả bạn chị ấy nữa chứ.” Lola bắn về phía anh một nụ cười tinh nghịch và nhìn thấy vẻ đáng sợ thoáng qua trên mặt anh…Chúa ơi, chắc chắn là không phải đâu…. “Em là hàng xóm bên cạnh nhà chị ấy.”
Doug lắc đầu ngờ vực; làm hàng xóm có lẽ không đáng báo động như một kẻ đồng tính săn mồi nhưng rõ ràng cũng gần như thế. Anh quay sang nhìn chị mình: “Chị không hề nhắc đến việc này.”
“Tất nhiên là chị không nhắc. Nếu chị nói với em là chị sẽ chuyển đến gần nhà Lola, em thể nào chẳng cố thuyết phục chị đừng làm thế.”
Doug giận dữ phản pháo: “Tất nhiên là em sẽ làm thế. Và em không phải người duy nhất đâu.”
“Chà, tệ quá. Chị không quan tâm mẹ nói gì– mẹ không ưa Lola đâu phải lỗi của chị. Mà em với mẹ cũng nên để chuyện cũ lại phía sau đi, giờ không thích hợp nữa đâu. À, mà đây là căn hộ của chị và chị ở đây cực kì tốt.”
Đầy biết ơn, Lola chỉ muốn vỗ tay thật to nhưng quai hàm Doug chẳng có vẻ gì sẽ tha thứ cả. Cô cố chuyển chủ đề.
“Ơ… em không tìm được cái mở nút.”
“Ừ, chị nghĩ là chị có một cái mở ở một trong những cái vali ở trong phòng ngủ đấy. Chờ chút nhé, chị đi tìm thử.”
“Biết đâu được nhỉ,” Doug dịu giọng nói lúc Sally rời khỏi phòng khách, “cư xử thật khéo rồi có lẽ cô sẽ có được của trời cho cũng nên đấy. Có lẽ mẹ tôi cũng muốn cô tránh xa Sal và bà sẽ chuẩn bị ít tiền đưa cho cô để cô chuyển đi ấy chứ.”
Đau như bị dao cứa vào mạn sườn vậy. Lola đáp: “Nghe này, anh muốn em làm gì đây? Quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của anh à? Em đã một lần làm việc xấu và em xin lỗi đã làm tổn thương anh nhưng lúc đó em không còn sự lựa chọn nào khác.”
Doug lắc đầu. “Được thôi. Dù gì chúng ta cũng không cần tranh cãi về vấn đề này. Tôi chỉ để để đưa đồ cho Sal thôi. Tôi sẽ ra xe mang chúng vào.”
“Em sẽ giúp anh.” Sally thực sự chưa tìm được cái mở nút hay chị ấy đang thận trọng tránh mặt nhỉ?
“Không cần.”
“Em muốn giúp mà.” Lola theo anh đi ra hành lang.
“Tôi tự làm được.”
“Nhưng nếu có hai người sẽ dễ hơn chứ.” Cô theo sau anh, lộc cộc bước xuống cầu thang. “Và em khỏe lắm! nhớ lần trước thi vật tay em thắng anh không?”
Vai Doug cứng lại. “Không.”
“Ôi, thôi nào. Ở bữa tiệc của Mandy Green ấy. Em cậu ấy khơi mào trò thi vật tay trong vườn vì nó nói không có đứa con gái nào đánh bại được con trai ấy. Nhưng nó đã nhầm,” Lola nói đầy tự hào, “vì em làm được, em đã thắng nó và em thắng anh__”
“Đó là vì tôi để cô thắng,” Doug nói cộc lốc.
“Sao? Làm gì có chuyện đó! Á.” Lúc anh bước tới cửa ra vào, Lola đâm sầm vào lưng anh.
“Tất nhiên là có.” Doug giật mạnh cửa, bắn về cô một cái nhìn độc địa, mỉa mai. “Cô thực sự nghĩ là cô khỏe hơn tôi sao?”
“Nhưng…nhưng…” Lola đã sống cả một thập kỉ qua– cả mười năm trời– tự hào vì thành tựu đó. Và giờ Doug đã đập tan mộng tưởng của cô. Việc này chẳng khác gì đột nhiên có người bảo mình rằng ông già Tuyết không tồn tại.
Oaaaaaa, một cái xe Mercedes màu xanh đen xuất hiện ở phía bên kia đường, Doug dí chìa khóa về phía nó.
Trừ phi…trừ phi anh ấy nói dối về việc để cho cô thắng.
“Phải rồi, cô có thể xách mấy túi quần áo. Chúng cũng không nặng lắm đâu.” Anh mở cốp xe. “Tôi sẽ xử lý mấy hộp đựng sách.”
Sách. Nếu Lola là vô địch của một điều gì thì đó là việc mang vác cả chồng sách. Ai cần đến phòng thể dục để tập tạ nếu đã làm việc ở Kingsley’s chứ?
Vượt lên trước Doug, cô đóng sập cốp xe lại.
“Chúa ơi!” Anh nhanh tay rút tay lại. “Cô gần kẹp tay tôi vào đấy! Cô nghĩ mình đang giỡn với cái gì hả?”
“Em không tin anh cố ý thua. Em nghĩ đó chỉ là cái cớ của anh thôi.” Cô kéo áo lên ôm sát khuỷu tay, tì lên một góc cốp xe rồi ve vẩy ngón tay. “Giờ chúng ta kiểm chứng, được chứ? Hãy bắt đầu thi…”
“Tôi nói này,” Doug ngắt lời, “tại sao chúng ta không mang đồ của chị tôi lên phòng đi nhỉ?”
“Gà!”
“Lola, để tôi mở cốp ra nào.”
“Cục tác, cục tác, cục tác…”
Anh nhướn mày nhìn cô: “Cái gì?”
Đúng, nếu cô không hơi chếnh choáng say thì có lẽ cô chẳng thể làm thế. “Đấy là điệu bộ gà của em!”
“Không phải là Rory Bremner đấy chứ?”
“À, em có xem Rory Bremner một lần,” Lola thích chí khoe, “trong một cửa hàng bán đồ ăn sẵn.”
“Chắc anh ta hào hứng lắm. Giờ chúng ta lấy đồ ra được chưa?”
Cô lại ve vẩy ngón tay lần nữa,. “Anh thực sự sợ em sẽ thắng, đúng không?”
“Không thể tin được.” Doug thở dài đánh sượt, kéo tay áo phông của mình lên, tìm chỗ tựa thích hợp trên xe rồi siết chặt phải của Lola. Tim cô thơ thẩn khi bàn tay ấm áp của anh để gần tay mình. Cô cảm nhận được hơi thở của anh phả vào mặt mình, mùi nước hoa anh dùng, nhìn thấy cả tia sáng từ những sợi râu lởm chởm trên cằm anh, mường tượng ra cảm giác nếu giờ cô hôn anh…
Mọi điều còn quá sớm, giống như việc xuất tinh ở tuổi mới lớn thôi.
BỤP! Mặt sau cẳng tay cô đập xuống cốp cái Mercedes.
“Thế không công bằng,” Lola kêu lên. “Em chưa sẵn sàng mà.”
“Đính chính. Cô không đủ mạnh đấy.” Anh ngừng lại. “Cô đang làm gì thế?”
“Không có gì. Chỉ nhìn anh thôi mà.” Trong cuộc đời cô đã nhìn thấy nhiều cặp mắt nhưng không có mắt ai đẹp như mắt Dougie. Anh có hàng mi dày nhất, đen nhất trong số những người đàn ông cô từng biết.
“À, thôi đi. Tôi không tin những thứ này đâu. Tự nhiên cô thuyết phục chị gái tôi chuyển tới gần nhà cô và tôi muốn biết tại sao đấy.”
“Em không thuyết phục chị ấy. Đó là quyết định của Sally mà. Nhưng em mừng là chị ấy đến,” Lola giải thích. “Vì em quí chị Sally. Bọn em rất hợp nhau. Và em muốn chị ấy sống cạnh nhà mình hơn là một gã đần kì quặc nào đó sẽ đến nếu chị ấy không tới kịp lúc.”
“Đó là lí do duy nhất sao?”
“Tất nhiên!”
“Giờ thì sao tôi không tin cô nhỉ? À phải, đúng thôi, vì cô là một kẻ lửa dối vụ lợi mà. Cầm lấy đi.” Doug mở mạnh cốp xe ra, quẳng cho cô một cái túi màu hồng bằng vải buồm.
“Em phải nói xin lỗi bao nhiêu lần nữa?”
“Quên nó đi. Tôi không hứng.” Anh nghiến chặt quai hàm, kéo ra hai thùng sách. “Chỉ cần cô không cố theo đuổi cái kế hoạch thuyết phục tôi đổi ý về cô thôi, bởi chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Em biết. Tuần trước anh nói với em chuyện đó rồi.” Thành thực mà nói thì chuyện gì đã xảy ra để mà tha thứ với lãng quên nhỉ?
“…rồi bọn em về nhà, xé hết quần áo… Chúng em đã có cả đêm cuồng nhiệt và nó quả là…ôi, tuyệt vời!”
“Hay đấy, Pinocchio.” Cheryl vẫn tiếp tục chất sách lên bàn sẵn sàng đợi một tác giả tới kí nhập kho. “Thực sự thì chuyện gì đã xảy ra?”
Những gì thực sự xảy ra đáng nản hơn nhiều. Lola nhăn mặt nói: “Anh ấy lấy hết đồ trong xe ra, quẳng vào nhà Sally rồi phóng xe đi.”
“Ôi trời! Vậy là em sẽ không cùng cậu ấy tới Bernini tối mai rồi. Chị đã rất mong được gặp cậu ấy.”
Tối mai là tiệc Giáng Sinh của cơ quan họ. Năm nay vì lí do nào đó có người đề nghị tổ chức tiệc hóa trang và trong phút giây điên rồi, Lola đã đồng ý. “Em sẽ không bắt Dougie chịu đựng điều đó. Mà em cũng không chắc anh ấy thuộc loại ăn–mặc–giống–một–kẻ –ngốc đâu.”
“Thêm vào đó,” Cheryl nhiệt tình nhắc, “giờ cậu ấy cũng không phải fan số một của em.”
“Em biết, em biết.” Lola bắt đầu gập bìa sách vào trang tiêu đề để kí nhanh hơn. Quá xấu hổ để nói toàn bộ sự thật, Lola đã bỏ qua chuyện tiền nong; theo những gì Cheryl biết thì tất cả câu chuyện là Doug đã phản ứng khá tiêu cực vì bị bỏ rơi.
“Ôi, vui lên nào,” Cheryl nói. “Nếu ai đó có thể giành lại cậu ấy thì đó là em. Nghĩ thế này đi, được gặp lại tình yêu đầu là định mệnh! Thật lãng mạn! Trước đây em phạm sai lầm nhưng chẳng có lí do gì để không cố gắng cả, đặc biệt là nếu cậu ấy lại rất bảnh như lời em kể rằng– Ồ, xin chào!”
Nhìn lên, Lola thấy người đàn ông không phải là thám tử ở đầu bàn bên kia.
“Xin chào.” Ông chào cả hai người bằng một nụ cười thân thiện.
“Ông thấy thế nào về…” Ối, trong số sách Lola đã giới thiệu, cô không nhớ cuối cùng ông ấy mua quyển nào.
“Rất tuyệt. Tôi định thử một tác giả khác mà cô đã đề cập đến. Chỉ là ông ấy viết nhiều quá nên tôi không biết nên bắt đầu từ quyển nào trong_____”
“Lola, có một gã say định ăn trộm sách.” Tim chạy đến, mặt anh tái lại vì giận. “Hắn ta đang ở quầy Truyện Thần Bí, định nhét mấy quyển sách của Agatha Christie vào trong quần. Nhanh lên!”
Eo ôi. Bỏ quyến sách trên tay xuống, Lola chạy theo Tim, len qua các khách hàng và thầm nguyền rủa tên trộm cắp. Tội nghiệp Agatha, thật là tàn nhẫn. Bà ấy chắc chắn không đáng bị như thế.”
Chú thích
[1] Spandau Ballet: một ban nhạc của Anh những năm 1970