Nguyên tác: The Devil In Winter
Số lần đọc/download: 2697 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 02:13:15 +0700
Chương 14
S
ebastian gặp Cam trong hành lang bên ngoài phòng đọc sách. “Hắn đâu?” Anh hỏi mà không mào đầu.
Ngừng lại trước mặt anh với một khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, Cam nói ngắn gọn. “Anh ta đi rồi.”
“Tại sao cậu không đi theo hắn?” Cơn giận nảy lửa cuộn lên trong mắt Sebastian. Tin tức này, cộng thêm sự bực bội về lời thề sống độc thân của anh, là cọng rơm cuối cùng.
Nhưng Cam đã có nhiều năm đối mặt với tính nóng nảy như núi lửa của Ivo Jenner, anh vẫn trầm tĩnh. “Theo như nhận định của tôi thì điều đó là không cần thiết,” anh nói. “Anh ta sẽ không trở lại.”
“Ta không trả tiền cho cậu để hành động dựa trên cái nhận định chết tiệt của cậu. Ta trả tiền cho cậu để thực hiện theo nhận định của ta! Lẽ ra cậu phải nắm họng hắn lôi vào đây và để ta quyết định xem phải làm gì với gã con hoang đó.”
Cam vẫn giữ im lặng, tế nhị liếc nhanh vào Evie. Nàng đang nhẹ nhõm trong lòng vì chiều hướng diễn tiến của sự việc. Họ đều biết rằng nếu Cam đem Bullard trở lại câu lạc bộ, thì có khả năng nhất định Sebastian sẽ giết anh ta—và điều cuối cùng mà Evie muốn là một cáo trạng giết người treo trên đầu chồng nàng.
“Ta muốn hắn bị bắt,” Sebastian nói kịch liệt, đi tới đi lui từ đầu này đến đầu kia của phòng đọc sách. “Ta muốn ít nhất thì phải có hai người được thuê để tìm kiếm hắn ta ngày cũng như đêm cho đến khi hắn được mang đến trước mặt ta. Ta thề hắn sẽ phải trả giá, hắn sẽ là một ví dụ điển hình cho bất cứ ai dám cả gan nghĩ đến chuyện giơ một ngón tay chống lại vợ ta.” Anh vung tay và chỉ vào khung cửa. “Nội trong một giờ hãy đem đến cho ta một danh sách những cái tên. Những thám tử tư tài giỏi nhất. Ta không muốn một tên đần nào đó từ trụ sở New Police, những kẻ đó sẽ chỉ làm chuyện này rối tung lên như mọi thứ khác thôi. Đi đi.”
Mặc dù hẳn là Cam có một vài ý kiến đối với việc này, anh giữ chúng cho riêng mình. “Vâng, thưa ngài. “ Anh rời khỏi căn phòng ngay lập tức, trong khi Sebastian trừng mắt nhìn theo.
Tìm cách hạ cơn nóng giận của Sebastian xuống, Evie đánh bạo nói, “Anh không cần thiết phải trút giận lên Cam. Anh ấy—“
“Đừng có kiếm cớ thay cho cậu ta,” Sebastian nói cay độc. “Em và anh đều biết cậu ta có thể bắt được con chuột cống đó nếu cậu ta muốn. Và anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh để cho em xưng hô với cậu ta bằng tên—cậu ta không phải anh trai em, cũng không phải một người bạn. Cậu ta là một người làm thuê, và từ giờ trở đi em sẽ gọi cậu ta là ‘Mr. Rohan’.”
“Anh ấy là bạn em,” Evie trả lời giận dữ. “Anh ấy đã là bạn em từ nhiều năm nay!”
“Phụ nữ đã kết hôn không có bạn bè gì với đàn ông độc thân hết.”
“A-anh dám xúc phạm đến danh dự của em với ám chỉ rằng...rằng...” Evie khó mà thốt nên lời bởi vô số những lời phản đối đang dội lên trong nàng. “Em chẳng làm gì để phải chịu sự h-hoài nghi đ-đó!”
“Anh tin em. Chính những người khác anh mới nghi ngờ.”
Nghĩ rằng có lẽ anh đang châm chọc nàng, Evie nhìn chằm chằm vào anh với một cái cau mày quở trách. “Anh cứ nói như em bị săn đuổi bởi cả đám đàn ông, trong khi sự thật lại không phải như thế. Tại Stony Cross Park, đàn ông còn cố gắng hết sức để tránh mặt em—và anh là một trong số họ!”
Lời buộc tội, dù là sự thật, dường như vẫn khiến Sebastian giật mình. Gương mặt anh trở nên căng thẳng, và anh nhìn sâu vào mắt nàng trong sự im lặng nặng nề. “Em chẳng hề khiến mọi việc dễ dàng để mọi người đến gần em,” sau một lúc, anh nói. “Tính phù phiếm của đàn ông mỏng manh hơn là em nghĩ. Bọn anh rất dễ nhầm lẫn giữa tính e thẹn với lạnh lùng, giữa lặng lẽ và lãnh đạm. Em nên nỗ lực hơn một chút, em biết đấy. Chỉ một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa hai chúng ta thôi...chỉ một nụ cười từ em...là tất cả sự khích lệ mà anh cần để nhảy xổ vào em như một con gà gô phóc lên cây nguyệt quế.”
Evie nhìn anh với đôi mắt tròn xoe, nàng chưa bao giờ xem xét sự việc theo hướng đó trước đây. Có thể nào nàng có một phần trách nhiệm trong cái lịch sử hoa-bên-lề nhiều năm nay không? “Em cho là...” Nàng nói trầm ngâm, “em có thể cố gắng nhiều hơn để vượt qua tính nhút nhát của mình.”
“Cứ làm như em muốn. Nhưng khi em ở cùng với Rohan hay bất cứ người đàn ông nào khác, tốt hơn em nên ghi khắc trong đầu mình rằng em hoàn toàn thuộc về anh.”
Evie cố gắng giải nghĩa câu nói đó, nàng kinh ngạc nhìn anh. “Có phải anh...có thể nào...anh đang ghen không?”
Một vẻ bối rối đột ngột thoáng qua trên mặt anh. “Phải,” anh nói thô lỗ. “Có vẻ như thế.” Và quẳng một cái nhìn ngạc nhiên khó chịu vào Evie, anh rời khỏi phòng.
Lễ tàng được tổ chức vào sáng hôm sau. Sebastian đã thu xếp sự kiện này rất xuất sắc, anh đã khéo léo kết hợp để đạt được sự cân bằng hoàn hảo giữa không khí trang nghiêm ảm đảm và một chút phô trương cường điệu. Đó là kiểu đám rước mà Ivo Jenner sẽ rất thích, nó lớn đến mức chiếm hết bề rộng của phố St. James.
Một cỗ xe tang tứ mã màu đen mạ vàng, hai cỗ xe đưa tang cũng được kéo bằng bốn con ngựa tương tự, trong khi tất cả dây thắng cương ngựa đều được trang hoàng bằng những chùm lông vũ đà điểu nhuộm màu. Quan tài bằng gỗ sài rất đẹp, tráng bằng đồng thau và một tấm phủ bằng kim loại khắc chữ sáng bóng, được lắp khóa chốt bằng chì và được hàn lại để ngăn chặn sự xâm phạm của những kẻ trộm mộ, một vấn đề thường gặp ở khu nghĩ địa tại Luân Đôn. Trước khi nắp hòm đóng lại, Evie đã thấy được một trong những chiếc nhẫn vàng của Cam trên ngón tay ông, một món quà chia tay khiến nàng xúc động sâu sắc. Một việc cũng khiến nàng xúc động không kém là khi nàng bắt gặp Sebastian vuốt những nếp tóc đỏ đã phai của cha nàng bằng một cái lược khi anh nghĩ không có ai đang nhìn.
Trời lạnh lẽo khắc nghiệt. Cơn gió buốt lùa vào áo choàng len dày của Evie khi nàng ngồi trên lưng ngựa, Sebastian đi bộ bên cạnh và giữ dây cương cho nàng. Khoảng hơn hai chục người đàn ông đóng vai tiểu đồng, những người đưa tiễn, và những người đánh xe đi theo sau đoàn người, hơi thở của họ tạo thành những bóng hơi màu trắng trong tiết đầu đông. Theo sau là những nhóm người đưa tang, một đám đông pha trộn kỳ lạ giữa tầng lớp khá giả, thương buôn, những kẻ trộm cắp và những tội phạm không thể lẫn vào đâu được. Những người bạn và kẻ thù đều như nhau khị họ hiện diện ở đó. Không phân biệt tài sản hay địa vị, nghi thức tang lễ truyền thống phải là trung tâm trong sự lưu ý của họ.
Theo thông lệ, lẽ ra Evie không được tham dự lễ tang, vì các quý bà quý cô bị cho là quá yếu đuối để có thể chịu đựng một thực tế phũ phàng như vậy. Nhưng Evie vẫn cố nài nỉ để được tham gia. Nàng tìm thấy nguồn an ủi trong nghi lễ đó, như thể nó giúp cho nàng nói lời vĩnh biệt với người cha thân yêu của nàng. Sebastian đã tỏ ý phản đối, cho đến khi Cam xen vào.
“Jenner sẽ được giải thoát khỏi những ràng buộc tiếc thương của con gái,” anh chàng Gypsy đã nói với Sebastian như thế, chỉ vừa khi những lý lẽ tranh cãi dần trở nên kịch liệt. “Người Rom tin rằng nếu nỗi đau buồn của ai đó dành cho người thân yêu đã chết quá sâu nặng, thì người quá cố sẽ bị buộc phải quay trở lại từ cõi âm, để cố gắng an ủi kẻ đang sầu khổ. Nếu tham dự lễ tang giúp cho phu nhân để ông ấy ra đi...” Anh ngừng lời và nhún vai một cách nôm na.
Sebastian đã nhìn anh với vẻ coi thường. “Lại những hồn ma đây mà,” anh nói cáu kỉnh. Nhưng anh đã để cho vấn đề đó qua đi và nhượng bộ theo mong muốn của Evie.
Evie đã khóc cho đến khi nàng chẳng còn giọt nước mắt nào nữa, vì thế nàng cố gắng để tỏ ra tỉnh táo trong suốt buổi hành lễ, kể cả lúc đất được thảy lên cỗ quan tài đã hạ huyệt. Nhưng một vài giọt nước mắt mặn chát vẫn trượt khỏi khóe mắt nàng khi quan tài đã hoàn toàn được phủ lên, và Cam đi tới trước với một hũ rượu bạc nhỏ. Theo truyền thống của người Rom, anh nghiêm trang đổ một cốc rượu brandy lên chỗ xây mộ.
Bất bình vì hành động đó, người mục sư già bước tới trước và trách mắng, “Ngừng lại! Chúng tôi sẽ không cho phép những nghi thức ngoại đạo! Vấy bẩn một nơi linh thiêng như thế này với thứ rượu rẻ tiền đó—“
“Thưa ngài,” Sebastian ngắt lời, bước tới trước và đặt một bàn tay to lớn lên vai người mục sư. “Ta không nghĩ ông bạn Jenner của chúng ta lại phiền lòng đâu.” Anh để một nụ cười bí ẩn thoáng qua môi anh và nói thêm, “Đó là rượu brandy của Pháp, và còn là loại hảo hạng đã ủ được một năm. Có lẽ ông sẽ cho phép ta được biếu một vài lọ như thế đến khu dinh thự của ông, để ông có thể kiểm định trong lúc tiêu khiển của ông chăng?”
Được xoa dịu bởi sự mê hoặc tự nhiên của ngài tử tước, người tu sĩ mỉm cười đáp lại. “Ngài thật tử tế, thưa ngài. Ta cám ơn ngài.”
Khi hầu hết những người đưa tang đã về, Evie để cho ánh mắt của nàng lướt dọc khắp mặt tiền các cửa hàng, những ngôi nhà, và xưởng sản xuất xi đánh giày bao quanh khu đất. Sự chú ý của nàng bất chợt tập trung vào khuôn mặt của một người đàn ông đứng dưới trụ đèn đường ở phía bên kia khu đất. Phục trang bằng áo khoác ngoài màu đen và cái mũ vải xám bẩn thỉu, Evie không thể nhận ra anh ta cho đến khi một nụ cười chậm chạp nứt toác trên khuôn mặt anh ta.
Đó là Joss Bullard, nàng nhận ra với một cái giật mình. Dường như anh ta muốn thể hiện lòng tôn kính của mình với Ivo Jenner, dù chỉ là từ đằng xa. Dù vậy, anh ta không khoác lên vẻ mặt của một người đàn ông đi điếu tang. Anh ta trông tuyệt đối ma quái, gương mặt nhăn nhúm lại với một dã tâm khiến nàng rùng mình ớn lạnh. Không rời mắt khỏi nàng, anh ta quét một ngón tay qua cổ họng mình trong một hành động không thể nhầm lẫn được khiến nàng phải miễn cưỡng lùi lại một bước.
Nhận thấy bước di chuyển đó, Sebastian quay sang nàng, nắm lấy vai nàng trong hai bàn tay mang găng đen. “Evie,” anh thì thầm, quan sát khuôn mặt tái đi của nàng với vẻ lo lắng. “Em có ổn không?”
Evie gật đầu, liếc nhanh về phía cột đèn. Bullard đã biến mất. “Em chỉ hơi l-lạnh thôi,” nàng trả lời, răng nàng va vào nhau khi một cơn gió khắc nghiệt cuốn mũ trùm của nàng ra sau.
Ngay lập tức Sebastian kéo nó lại và chỉnh trang áo khoác nàng sát hơn quanh cổ để giữ ấm. “Anh sẽ đưa em về lại câu lạc bộ,” anh nói, “anh sẽ đưa vài đồng cho người đưa rước và người đánh xe, rồi chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Đưa tay vào trong áo choàng của mình, anh rút ra một túi da nhỏ và đi tới chỗ đám người đang kính cẩn chờ đợi bên ngôi mộ.
Bắt gặp cái nhìn lo lắng của Evie, Cam đi đến chỗ nàng, ánh sáng của một giọt nước mắt đã nhòe còn lưu lại trên gò má anh. Nàng níu lấy tay áo anh và thì thào, “Em vừa mới thấy Mr. Bullard. Ở phía đó, bên cột đèn.”
Cặp mắt anh hơi mở to, và anh gật đầu.
Họ chẳng có cơ hội để nói nhiều hơn. Sebastian đã quay lại và choàng cánh tay anh quanh Evie. “Xe đang chờ,” anh nói.
“Anh không cần phải cho xe đến đón,” nàng quả quyết. “Em có thể đi bộ được mà.”
“Anh đã bảo họ đổ đầy bình làm ấm chân rồi,” anh nói, và một nụ cười nở trên môi anh khi thấy ánh mong mỏi sáng bừng trên vẻ mặt nàng. Anh nhìn sang Cam. “Vào trong xe với hai ta.”
“Cám ơn ngài,” chàng trai trả lời ý tứ, “nhưng tôi muốn đi bộ hơn.”
“Thế hai ta sẽ gặp cậu ở câu lạc bộ vậy.”
“Vâng, thưa ngài.”
Khi Evie đi theo Sebastian đến cỗ xe ngựa đang chờ, nàng bắt bản thân không được quay lại nhìn Cam. Nàng tự hỏi liệu anh có thể thu xếp để tìm ra Bullard hay không, và chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh thành công. Bước chân lên bậc thang nhỏ dẫn lên xe, nàng trèo vào bên trong. Nàng vội vàng xếp gọn gấu váy lại trên bình làm ấm chân và rùng mình sảng khoái khi những luồng hơi nóng thấm vào chân nàng. Sebastian ngồi bên cạnh nàng, một nụ cười thoáng trên môi anh.
Nhớ lại chuyến đi bạt mạng của họ đến Gretna Green không lâu trước đó, Evie cảm giác như đã hằng thế kỷ trôi qua. Nàng vùi mình vào bên Sebastian, lòng thầm biết ơn khi anh không cố đẩy nàng ra.
“Em đã cầm cự rất tốt,” anh nói khi cỗ xe bắt đầu chuyển động.
“Đó là một lễ tang công phu nhất mà em từng thấy,” nàng đáp lời. “Cha em sẽ thích lắm.”
Sebastian thở hắt ra một hơi hài hước. “Khi không chắc chắn phải tổ chức như thế nào, anh đã chọn cách lang thang sang chiều hướng phô trương, trong lòng hy vọng rằng nó sẽ phù hợp với ông ấy.” Anh do dự trước khi tiếp tục. “Ngày mai anh sẽ cho dở và dọn sạch phòng ở của cha em,” anh nói. “Nếu không chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi mùi của căn phòng bệnh.”
“Em nghĩ đó là một ý kiến tuyệt vời.”
“Câu lạc bộ sẽ mở cửa trở lại vào tuần sau nữa. Anh sẽ để em ở đây cho đến lúc đó, để có thêm chút thời gian thích ứng với sự mất mát của em. Nhưng khi những cánh cửa của sòng bạc Jenner’s mở trở lại, anh muốn em được ổn định chu đáo trong ngôi nhà của anh.”
“Gì ạ?” Giật mình vì câu nói đó, Evie nhích ra để nhìn anh. “Có phải là ngôi nhà ở phố Mayfair?”
“Nó được trang bị tiện nghi, và có đầy đủ kẻ hầu người hạ. Nếu em không thích chỗ đó thì chúng ta sẽ tìm một nơi khác. Dù vậy, trong lúc chờ đợi thì em sẽ phải ở lại đó.”
“Anh có định...sống ở đó với em không?”
“Không. Anh sẽ tiếp tục sống ở câu lạc bộ. Mọi việc sẽ được thu xếp tiện lợi hơn theo cách đó.”
Evie đấu tranh để đương đầu với thái độ thản nhiên của anh. Lí do cho sự lạnh lùng đột ngột của anh là gì? Nàng đã chẳng là rắc rối gì với anh...nàng rất ít khi đòi hỏi gì ở anh, ngay cả trong lúc đau khổ. Hoang mang và giận dữ, nàng nhìn chằm chằm xuống hai bàn tay mình và cột gút những đầu găng tay của nàng lại.
“Em muốn ở lại,” nàng nói trong một giọng thấp.
Sebastian lắc đầu. “Chẳng có lí do gì cho em ở lại đây. Em không được cần đến ở đây. Sẽ tốt hơn nếu em sống trong một ngôi nhà đàng hoàng, nơi em có thể đón bạn bè đến thăm, và không bị đánh thức mỗi giờ trong đêm bởi những hoạt động ở dưới lầu.”
“Em ngủ rất say. Việc đó không làm phiền em. Và em có thể đón bạn em ở tại câu lạc bộ--“
“Nhưng không được công khai.”
Không nhất thiết là anh đúng, đối với nàng việc đó không có gì khác biệt. Evie im lặng, trong khi câu nói “em không được cần đến” vang vọng lại một cách khó chịu trong đầu nàng.
“Anh muốn em được sống trong những khu vực an toàn và được tôn trọng” Sebastian nói tiếp. “Sòng bạc không phải là nơi dành cho một quý cô.”
“Em không phải là một quý cô,” Evie phản bác lại, phấn đấu để giọng nàng nhuốm vẻ mỉa mai. “Em là con gái của một tay chơi cờ bạc và vợ của một tên vô lại.”
“Càng thêm lí do để gỡ em ra khỏi tầm ảnh hưởng của anh.”
“Em không nghĩ em sẽ rời đi đâu, cũng vậy thôi. Có lẽ chúng ta có thể bàn lại chuyện này vào mùa xuân, nhưng cho đến lúc đó—“
“Evie,” anh nói êm ả, “Anh đâu có cho em sự lựa chọn.”
Nàng cứng người lại và nhích xa khỏi anh. Cả một căn phòng chứa đầy những bình làm ấm chân cũng không thể xua đi sương giá đang nhói lên trong những mạch máu nàng. Tâm trí nàng điên cuồng tìm kiếm những lí lẽ để can ngăn anh...nhưng anh nói đúng...nàng chẳng có lí do gì để ở lại.
Cổ họng nàng nghẹn lại và nàng đau đớn nghĩ lẽ ra đến giờ nàng đã phải quen với chuyện này rồi...không được ai cần đến, không được ai mong mỏi...tại sao nó vẫn khiến nàng đau khổ? Ôi, nàng ước gì nàng có thể được như Sebastian, với một bức tường bảo vệ băng giá chắn quanh trái tim nàng. “Còn về thỏa thuận của chúng ta thì sao?” Nàng hỏi giọng đều đều. “Anh có định làm ngơ nó, hay là—“
“Ồ không. Anh sẽ sống tiết hạnh như một thấy tu cho đến lúc anh được lấy phần thưởng của mình. Nhưng anh sẽ dễ cưỡng lại cám dỗ hơn khi em ở ngoài tầm với của anh.”
“Có lẽ em sẽ không cưỡng lại cám dỗ,” Evie nghe thấy mình thì thầm. “Em có thể tìm thấy một quý ông dễ tính nào đó để bầu bạn. Anh sẽ không phiền chứ?”
Cho đến khi những lời đó rời khỏi môi nàng, nàng không bao giờ tin được mình có thể nói một điều như thế. Nhưng ý muốn liều lĩnh phải làm anh tổn thương, khiến anh tức giận, phải xuyên thủng qua những cảm xúc của anh, thật quá mạnh mẽ. Tuy vậy, ý đồ của nàng thất bại. Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, nàng nghe thấy câu trả lời mượt mà của anh.
“Không hề, cưng. Anh sẽ thật là nhỏ mọn khi từ chối em tiêu khiển trong những lúc riêng tư. Cứ làm như em muốn...chừng nào em còn rảnh rỗi khi anh cần đến em là được.”
Phía sau nhưng khu phố thời thượng và những khu dân cư được trọng vọng của những khu vực giàu có ở Luân Đôn, có một thế giới bị che giấu của những lối đi tối tăm và những xóm nghèo đổ nát, nơi loài người sống trong sự nghèo khổ không thể diễn đạt thành lời. Tội phạm và nạn mãi dâm là những cách duy nhất để tồn tại trong những nơi như thế này. Không khí nồng nặc mùi rác rưởi và nước cống, và những khu nhà được nối sát với nhau đến mức một vài chỗ một người đàn ông chỉ có thể chui lọt nếu anh ta xoay nghiêng người.
Cam liều lĩnh đi vào mê cung rắc rối của những con đường với sự cẩn trọng tuyệt đối, cảnh giác những cái bẫy và hiểm nguy không thể đếm hết được đang chờ đợi một người ghé thăm thiếu đề phòng. Anh đi vào một cái sân nhỏ dẫn qua cổng tò vò tối tăm, dài bốn mươi thước (*gần 37m*), rộng mười feet (*hơn 3m*). Nó được thêm thắt với những kết cấu bằng gỗ cao, phần đỉnh trụ chống của chúng che đi bầu trời mùa đông ở trên đầu. Những khu nhà là những tấm đắp có nệm lót, hay những ngôi nhà bình dân cho thuê, nơi những kẻ vô gia cư ngủ sắp lớp như những bộ xương trong một khu nghĩa địa cho dân thường. Những đồ vật mục nát treo khắp nơi, dài hai hoặc ba feet, trải dài xuống từ những cột trụ. Những con chuột cống luồn lách và chạy vội vã dọc theo những mép tường, và biến mất vào những chỗ nứt vỡ của lớp bê-tông ở các ngôi nhà. Khoảng sân trống hoác trừ hai bé gái đang ngồi cạnh nhau trên bệ cửa, và một vài đứa trẻ gầy gò tìm kiếm những khúc xương bị vứt lại hay giẻ rách lác đác. Ném vào Cam những cái nhìn hoài nghi, những đứa trẻ biến mất vào cuối khoảng sân bên kia.
Một trong những cô gái điếm trẻ tóc xù cười toe để lộ một vài chỗ trống của những cái chân răng đã gãy và nói, “Một con cừu ngon lành như ông đến khu Angman’s Court này để làm gì?”
“Tôi đang tìm một người đàn ông, cao khoảng cỡ này—“ Cam ra hiệu để diễn tả một người đàn ông cao năm feet và tám inch (*khoảng 1m72*)—“với mái tóc đen. Có phải anh ta đi qua cái sân này một phút trước không?”
Những cô gái cười khúc khích khi anh mở lời. “Nghe hắn nói kìa,” một trong số họ thốt lên thích thú.
“Đáng yêu thật,” cô gái khác đồng ý. “Thôi nào, cục cưng, ông sẽ không muốn một người đàn ông trong khi ông có thể nằm trên Lushing Lou.” Cô kéo áo khoác ngoài trễ xuống để lộ một lồng ngực khẳng khiu và hai vú gầy gò đã xệ. “Làm một trận quật-vỡ-xương-sườn với em nào. Em cá là ông sẽ làm thế theo cách của người đẹp trai, phải không nào?”
Cam rút một đồng bạc trong túi ra, và ánh mắt cô gái cuốn lấy nó thèm khát. “Nói cho tôi biết anh ta đã đi đâu,” anh nói.
“Em sẽ nói cho ông với sáu xu và một lần vui vẻ,” cô nói. “Ông có đôi mắt đẹp, thật đó. Em chưa bao giờ được xiểng liểng với một anh chàng có—“
Một tiếng cười trầm, cay nghiệt vang vọng qua khoảng sân, và rồi giọng nói chế giễu của Joss Bullard cất lên. “Mày sẽ không tìm thấy tao đâu, đồ lai căng bẩn thỉu!”
Cam quay phắt lại, lướt mắt khắp các ngôi nhà, nơi rất nhiều những gương mặt ám bồ hóng nhìn chằm chằm ra bên ngoài từ những khung cửa lớn và cửa số và nhìn xuống từ những tầng gác mái không được lợp. Không có ai trong số họ có thể nhận ra được. “Bullard,” anh nói thận trọng, chầm chậm xoay người lại khi ánh mắt của anh quét khắp khung cảnh xung quanh.
“Anh muốn gì với con gái của Jenner?”
Một tiếng cười ghê tởm khác, lần này dường như dội lại từ một hướng khác. Cam đánh bạo đi sâu hơn vào cái sân, hoàn toàn không thể xác định vị trí của Bullard. “Tao muốn nó nghẻo!”
“Tại sao?”
“Bởi vì nó là một con đỉa chết dẫm đã lấy hết mọi thứ của tao. Tao muốn nó chết. Tao muốn quẳng nó cho mấy con chuột cống cho đến khi không còn gì ngoài những khúc xương.”
“Tại sao?” Cam hỏi trong sự sững sờ. “Cô ấy đã yêu cầu tôi giúp đỡ anh, Joss, ngay cả khi anh phản bội cô ấy. Cô ấy muốn tôn trọng lời yêu cầu của cha cô ấy, là để cho anh một khoản đủ để--“
“Quỷ sứ bắt con điếm bẩn thỉu đó đi!”
Cam khẽ lắc đầu, anh không đủ khả năng để hiểu được thái độ thù địch đó đến từ đâu, và tại sao Bullard lại nuôi dưỡng sự căm phẫn điên loạn như thế đối với Evie.
Nghe thấy một tiếng động sào sạo đằng sau anh, anh cúi mình né tránh và quay lại, vừa đúng lúc một cú đám đường cong nhanh nhẹn tung ra trong không trung nơi đầu anh vừa mới ở đó. Người tấn công không phải Bullard, mà là một kẻ bới rác đã quyết định trong lúc bốc đồng phải thử vận may của hắn ta khi trộm cắp từ đằng sau. Gã có một vẻ ngoài kỳ dị vừa trẻ vừa già của một người đã sống trên những đường phố từ khi lọt lòng. Cam hạ gục hắn trong một vài động tác nhanh gọn, khiến hắn nằm lại rên rỉ trên mặt đất. Một vài kẻ bới rác khác tiến ra ở khoảng bên kia sân, có vẻ như đã quyết định tấn công bằng số đông là hay nhất. Nhận ra anh sẽ sớm bị áp đảo, Cam rút lui về phía khung tò vò, trong khi giọng nói của Bullard đuổi theo anh.
“Tao sẽ bắt được nó, tao sẽ làm được.”
“Mày sẽ không bao giờ chạm vào cô ấy,” Cam đốp lại, lòng ngập lóe lên một cơn giận dữ bất lực khi anh đưa mắt nhìn lại lần cuối Hangman’s Court. “Tao sẽ tống mày xuống địa ngục trước khi mày chạm được một ngón tay lên cô ấy!”
“Vậy tao sẽ đem mày theo,” Câu trả lời hể hả của Bullard vọng lại, và hắn ta cười khoái trá lần nữa khi Cam sải bước rời khỏi bãi đất.
Chiều hôm đó, Cam tìm đến Evie. Sebastian đang bận rộn với một nhóm thợ nề đang sửa chữa lại ván lót sàn bằng gỗ trong phòng ăn chính. Cam tìm thấy Evie trong phòng chơi bạc xúc xắc, nàng đang lơ đãng sắp xếp lại những cái giỏ tiền đồng dùng để đánh bạc và chia chúng ra thành những chồng ngay ngắn. Cam tiến lại chỗ nàng với những bước chân không phát ra tiếng động.
Nàng hơi giật mình bởi cái chạm nhẹ trên cánh tay nàng, và mỉm cười nhẹ nhõm khi nàng nhìn lên khuôn mặt anh. Hiếm khi vẻ bối rối của anh biểu hiện ra bên ngoài. Một người đàn ông với bản chất trầm tĩnh như anh không cho phép việc vặn tay hay lo lắng. Cam đối mặt với mỗi thời khắc khi nó đến, sống hết mình cho hiện tại. Tuy nhiên, những sự kiện trong ngày hôm nay đã để lại dấu ấn của chúng, đóng dấu một sức ép ác nghiệt khiến anh già đi trong thoáng chốc.
“Anh đã không thể lại gần anh ta được,” Cam nói nhẹ nhàng. “Anh ta đã biến mất vào một xóm nghèo, và nói chuyện với anh từ bóng tối. Chẳng có điều gì anh ta nói là có nghĩa cả. Anh ta đang nuôi dưỡng một cảm giác xấu xa đối với em, gadji, dù anh không biết là tại sao. Anh ta chưa bao giờ là kiểu người mà mọi người gọi là tươi vui, nhưng điều này thì khác hẳn. Một kiểu điên loạn nào đó. Anh phải nói với St. Vincent.”
“Không, đừng,” Evie trả lời ngay lập tức. “Nó sẽ chỉ khiến anh ấy lo lắng và giận dữ mà thôi. Giờ anh ấy đã phải đương đầu với đủ thứ rắc rối rồi.”
“Nhưng nếu Bullard cố gắng làm hại em—“
“Em an toàn ở đây, không phải sao? Anh ta sẽ không dám đến câu lạc bộ với cái giá mà chồng em đang treo trên đầu anh ta đâu.”
“Có những lối đi bí mật để vào khu nhà.”
“Anh có thể bít chúng lại được không? Khóa chúng?”
Cam xem xét những câu hỏi đó với một cái cau mày. “Hầu hết. Nhưng vấn đề không phải là dạo loanh quanh với một xâu chìa khóa—“
“Em hiểu mà. Hãy làm những gì anh có thể.” Nàng vuốt những ngón tay qua một chồng tiền đồng đã bị loại ra và nói thêm một cách rầu rĩ, “Cũng chẳng quan trọng gì, bởi vì em sẽ sớm rời khỏi đây. St. Vincent muốn em rời đi sau tuần tới. Anh ấy không nghĩ em nên sống tại câu lạc bộ, giờ khi cha em đã…” Nàng bỏ lửng câu nói vào không gian im lặng phiền muộn.
“Có lẽ ngài ấy đúng,” Cam lưu ý, giọng anh khéo léo giũ sạch mọi vẻ thương hại. “Đây không phải nơi an toàn nhất cho em.”
“Không phải anh ấy làm thế vì lí do an toàn.” Những ngón tay nàng cuộn lại quanh một đồng tiền màu đen, và rồi nàng quẳng nó xoay tròn như một con vụ trên bàn chơi xúc xắc. “Anh ấy làm thế để giữ khoảng cách giữa chúng em.” Nàng vừa nản lòng vừa được động viên bởi nụ cười khẽ chạm lên môi anh.
“Hãy kiên nhẫn,” Cam thì thầm khuyên nhủ, và để nàng lại nhìn ngắm đồng tiền vẫn đang xoay cho đến khi momen lực của nó hao mòn dần về trạng thái đứng yên.