Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Diana Wynne Jones
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: diep ho
Upload bìa: diep ho
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 43
Cập nhật: 2023-04-08 21:56:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Cái Thảm Mầu Nhiệm Lại Xuất Hiện
HƯƠNG 14
Cái thảm mầu nhiệm lại xuất hiện
Một lần nữa Abdullah quay lại và thấy người lính đang quan sát anh, nhưng lần này lão chẳng nói gì cả. Abdullah khá chắc lão chỉ đang chọn thời điểm thích hợp.
Ngày hôm đó, trong khi họ tiếp tục lê bước, mặt đất dốc dần lên. Những con đường xanh mơn mởn nhường chỗ cho đường cát với những bụi cây khô khốc và đầy gai hai bên. Người lính vui vẻ nhận xét rằng dường như cuối cùng họ cũng đến được nơi nào đó khác biệt. Abdullah chỉ khịt mũi. Anh quyết tâm không cho người lính có cơ hội mở chuyện.
Tới buổi đêm, họ đến một vùng mênh mông toàn cây thạch nam trên cao, nhìn ra một dải đồng bằng mới phía trước. Ở chân trời có một chấm mờ mà người lính nói vẫn với thái độ rất vui vẻ rằng đó chắc chắn là Kingsbury.
Trong khi họ hạ trại tại nơi này, lão còn vui vẻ hơn nữa khi mời Abdullah xem Đuôi Vụt đáng yêu như thế nào khi chơi với cái khóa trên ba lô của lão.
“Không nghi ngờ gì nữa,” Abdullah nói. “Nó thậm chí còn khiến tôi thấy ít hào hứng hơn cái chấm rất có thể là Kingsbury ở đường chân trời kia.”
Lại một buổi hoàng hôn huy hoàng đỏ rực nữa xuất hiện. Trong khi họ ăn tối, người lính chỉ cho Abdullah và khiến anh chú ý tới một đám mây đỏ lớn hình lâu đài. “Trông nó đẹp chưa kìa?” lão nói.
“Nó chỉ là một đám mây thôi,” Abdullah nói. “Không có giá trị nghệ thuật gì cả.”
“Bạn tôi ơi,” người lính nói, “tôi nghĩ cậu đang để gã linh thần đó ảnh hưởng tới tâm tình cậu đấy.”
“Sao thế được?” Abdullah nói.
Người lính cầm cái thìa chỉ về cái gò đen xa xa trên nền hoàng hôn. “Nhìn thấy ở kia không?” lão nói. “Kingsbury đó. Giờ tôi có linh cảm, và tôi nghĩ cậu cũng vậy, rằng mọi thứ sẽ bắt đầu chuyển động khi ta tới được đó. Nhưng chúng ta chẳng có vẻ gì là đến được đó. Đừng nghĩ tôi không thể nhìn nhận từ góc nhìn của cậu - cậu là một thanh niên trẻ thất vọng trong tình yêu và thiếu kiên nhẫn - hiển nhiên cậu nghĩ số phận chống lại mình. Cứ nghe lời tôi đi, dù thế nào số phận cũng thường chẳng quan tâm đâu. Linh thần cũng chẳng đứng về phe ai hệt như số phận.”
“Sao ông nghĩ được như thế?” Abdullah hỏi.
“Bởi vì hắn căm ghét tất cả mọi người,” người lính nói. “Có thể đó là bản tính của hắn - dù tôi dám nói việc bị nhốt trong cái chai càng khiến mọi chuyện tệ thêm. Nhưng đừng quên rằng, dù cảm xúc của hắn như thế nào, hắn luôn phải cho cậu một điều ước. Tại sao lại làm khó bản thân chỉ để chọc tức linh thần? Sao không ước điều hữu dụng nhất mà cậu có thể, đạt được thứ cậu muốn từ đó, và chịu đựng bất cứ điều gì linh thần làm để bóp méo điều ước? Tôi đã nghĩ kỹ, và tôi thấy rằng bất chấp bất cứ điều gì linh thần có thể làm để bóp méo điều ước, thứ tốt nhất cậu có thể ước vẫn là yêu cầu tấm thảm quay lại.”
Trong khi người lính nói, Nửa Đêm - trước sự kinh ngạc của Abdullah - trèo lên đầu gối anh và dụi vào mặt anh, họng phát ra tiếng gừ gừ. Abdullah phải thừa nhận anh thấy ấm lòng. Anh đã để Hoa Đêm ảnh hưởng tới tâm tình mình cũng nhiều như linh thần và người lính - chưa kể đến số phận. “Nếu tôi ước có tấm thảm,” anh nói, “tôi dám cá rằng những tai họa mà linh thần đưa đến cùng nó sẽ vượt quá sự hữu dụng của nó.”
“Cậu cá phải không?” người lính nói. “Tôi chưa bao giờ từ chối một cuộc cá cược. Tôi cá một đồng vàng với cậu rằng tấm thảm sẽ hữu dụng hơn là rắc rối.”
“Đồng ý,” Abdullah nói. “Và giờ ông lại cư xử theo lối riêng của mình rồi. Tôi thấy khó hiểu, ông bạn, sao ông lại chưa bao giờ thăng tiến đến mức chỉ huy được cả một đạo quân.”
“Tôi cũng thế,” người lính nói. “Tôi đáng lẽ đã là một vị tướng giỏi.”
Sáng hôm sau, họ thức dậy giữa màn sương dày đặc. Khắp nơi đều trắng xóa và ẩm ướt, họ chẳng thể nhìn vượt quá bụi cây gần nhất. Nửa Đêm đang run rẩy cuộn mình nép vào Abdullah. Cái chai linh thần lộ rõ vẻ sa sầm khi Abdullah đặt nó xuống trước mặt họ.
“Ra đi,” Abdullah nói. “Tôi cần ước một điều.”
“Ở trong này ta cũng có thể thực hiện điều ước,” linh thần uể oải phản bác. “Ta không thích ẩm thấp như thế này.”
“Được thôi,” Abdullah nói. “Tôi ước tấm thảm mầu nhiệm của tôi quay lại.”
“Xong,” linh thần nói. “Và hãy để việc đó dạy ngươi một bài học rằng đừng có cá cược ngu xuẩn!”
Trong một lúc, Abdullah ngước lên và nhìn quanh chờ đợi, nhưng dường như không có gì xảy ra. Rồi Nửa Đêm nhảy bật dậy. Đuôi Vụt thò mặt ra từ ba lô của người lính, tai hếch về phía Nam. Khi Abdullah nhìn theo hướng đó, anh tưởng mình có thể nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ, cũng có thể là tiếng cơn gió hoặc gì đó di chuyển trong sương mù. Chẳng mấy chốc, sương mù quay cuồng càng lúc càng dữ dội hơn. Bóng hình xám thuôn dài của tấm thảm lướt vào tầm mắt trên đầu Abdullah và trượt xuống mặt đất bên cạnh anh.
Nó chở một hành khách. Cuộn mình trên thảm ngủ ngon là một gã ác ôn có bộ râu mép rậm. Chóp mũi gã áp vào tấm thảm, nhưng Abdullah vẫn có thể nhìn thấy cái khuyên vàng trên đó, bị bộ ria mép và tấm vải trùm đầu bẩn thỉu che khuất một nửa. Một bàn tay gã siết chặt khẩu súng lục viền bạc. Chắc chắn đây lại là Kabul Aqba.
“Tôi nghĩ tôi thắng cược rồi,” Abdullah thì thào.
Ngay cả tiếng thì thào đó - hoặc có lẽ hơi lạnh của màn sương - cũng khiến tên cướp cựa mình và lẩm bẩm cáu kỉnh. Người lính đặt ngón tay lên môi và lắc đầu. Abdullah gật đầu. Nếu chỉ có một mình, lúc này anh hẳn đang tự hỏi phải làm cái quái gì bây giờ, nhưng có người lính ở đây, anh cảm thấy gần như ngang sức với Kabul Aqba. Khẽ khàng hết sức có thể, anh khịt mũi nhẹ nhàng và thì thầm với tấm thảm. “Luồn ra từ dưới gã đó và bay tới trước mặt ta.”
Những gợn sóng lăn tăn chạy dọc theo tấm thảm. Abdullah có thể thấy nó đang cố gắng phục tùng. Nó cố lắc thật mạnh, nhưng Kabul Aqba rõ ràng quá nặng để nó có thể trượt ra từ dưới người gã. Vậy nên nó thử cách khác. Nó bay lên ba phân và trước khi Abdullah kịp nhận ra nó định làm gì, nó lao vụt ra từ bên dưới tên cướp đang say ngủ.
“Đừng!” Abdullah thốt lên, nhưng anh nói quá chậm. Kabul Aqba rơi thịch xuống đất và tỉnh lại. Gã ngồi dậy, vung khẩu súng lục và rú lên bằng một thứ ngôn ngữ xa lạ.
Cảnh giác mà thong dong, người lính vớ lấy cái thảm đang lơ lửng và quấn nó lại quanh đầu Kabul Aqba. “Lấy súng của hắn đi,” lão nói, giữ chặt tên cướp đang vùng vẫy trong đôi cánh tay rắn chắc.
Abdullah khuỵu một gối xuống và bắt lấy bàn tay đang vung khẩu súng lục. Đó là một bàn tay rất khỏe. Abdullah chẳng thể làm gì để lấy khẩu súng đi. Anh chỉ có thể bám chặt và đâm sầm tới lui vào mọi thứ trong khi bàn tay cố vung anh ra. Bên cạnh anh, người lính cũng đâm sầm tới lui. Kabul Aqba có vẻ khỏe tới đáng kinh ngạc. Trong khi bị giật lắc liên tục, Abdullah cố gắng nắm chặt một ngón tay của tên cướp và gỡ nó ra khỏi khẩu súng. Nhưng khi thấy thế, Kabul Aqba gầm rống và vùng lên còn Abdullah bị ném ra sau với tấm thảm không biết tại sao lại quấn quanh anh thay vì quấn quanh Kabul Aqba. Người lính bám chặt. Lão bám chặt ngay cả khi Kabul Aqba tiếp tục vươn lên, gầm rống như thể trời sắp sập, và người lính từ túm chặt gã quanh cánh tay chuyển sang túm chặt quanh thắt lưng gã và rồi quanh đùi. Kabul Aqba hét như thể giọng gã chính là tiếng sấm, và vươn lên càng khổng lồ hơn, cho tới khi cả hai chân gã đều quá to để có thể ôm lấy cùng một lúc, và người lính trượt xuống cho tới khi lão bám chặt vào một chân gã, ngay phía dưới cái đầu gối khổng lồ. Cái chân đó cố gắng đá rụng người lính nhưng không được. Lúc này, Kabul Aqba vươn ra đôi cánh da trơn to lớn và định bay đi. Nhưng người lính vẫn bám chắc dù lại tiếp tục trượt xuống.
Abdullah thấy tất cả những điều này trong khi anh vùng vẫy thoát ra khỏi tấm thảm. Anh cũng thoáng liếc thấy Nửa Đêm đứng bảo vệ Đuôi Vụt, trông thậm chí còn lớn hơn cả lúc nó đối mặt với bọn cảnh binh. Nhưng vẫn không đủ lớn. Thứ giờ đây đang đứng ở đó là một trong những ma thần hùng mạnh nhất giữa các ma thần. Một nửa thân mình gã mất hút phía trong làn sương mù giờ đang tản mát xoáy tròn vì gã đập cánh, gã không thể bay lên vì người lính vẫn đang ghìm một cái chân móng vuốt của gã xuống mặt đất.
“Hãy giải thích đi, hỡi kẻ hùng mạnh nhất giữa những kẻ hùng mạnh!” Abdullah thét lên vào trong màn sương. “Nhân danh Thất Ấn Vĩ Đại, tôi yêu cầu ngài ngừng lồng lộn và giải thích ngay!”
Ma thần thôi gầm thét và ngưng đập cánh dữ dội. “Ngươi yêu cầu ta sao, phàm nhân?” Giọng nói u uẩn vang xuống dưới.
“Đúng vậy,” Abdullah nói. “Hãy cho tôi biết ngài đang làm gì với cái thảm của tôi, trong hình dáng của kẻ du mục đê tiện nhất đó. Ngài đã gây hại cho tôi ít nhất hai lần!”
“Tốt thôi,” ma thần nói. Gã bắt đầu nặng nề khuỵu gối xuống.
“Ông bỏ ra được rồi,” Abdullah nói với người lính, lão không biết những điều luật chi phối các ma thần nên vẫn bám lấy bàn chân khổng lồ. “Giờ hắn phải ở lại và trả lời tôi.”
Người lính thận trọng bỏ tay ra và lau mồ hôi trên mặt. Lão có vẻ không yên tâm lắm khi ma thần chỉ khép cánh lại và khuỵu gối xuống. Điều này cũng không ngạc nhiên gì, bởi ngay cả khi đã quỳ xuống, ma thần vẫn cao như một ngôi nhà, và gương mặt xuất hiện từ trong sương mù xấu xí kinh khủng. Abdullah lại loáng thoáng thấy Nửa Đêm, giờ đã trở về kích cỡ bình thường, gấp gáp chạy về phía đám cây bụi, Đuôi Vụt treo lủng lẳng ở miệng nó. Nhưng gương mặt của ma thần thu hút hầu hết sự chú ý của anh. Anh đã nhìn thấy đôi mắt nâu và cái khuyên vàng xỏ mũi đó - dù chỉ trong chốc lát - khi Hoa Đêm bị bắt cóc khỏi khu vườn.
“Nói đúng hơn,” Abdullah nói, “ngài đã gây hại cho tôi ba lần.”
“Ồ, nhiều hơn thế chứ,” ma thần bình thản nói với giọng ầm ầm. “Nhiều đến mức ta quên cả đếm.”
Nghe thấy thế, Abdullah tức giận khoanh tay. “Giải thích đi.”
“Sẵn lòng thôi,” ma thần nói. “Ta đúng thực đang mong được ai đó hỏi, mặc dù ta đã tưởng câu hỏi hẳn sẽ phải đến từ công tước xứ Farqtan, hay ba hoàng tử đối thủ xứ Thayack, hơn là từ ngươi. Nhưng chẳng ai trong đám còn lại tỏ ra đủ quyết tâm - điều khiến ta có chút ngạc nhiên, bởi vì ngươi rõ ràng chưa bao giờ là thỏi sắt tốt trong cả lứa ta rèn, cả hai ngươi. Hãy biết rằng ta là một trong những Ma Thần Thiện vĩ đại nhất, và ta tên là Hasruel.”
“Tôi không biết còn có ma thần thiện cơ đấy,” người lính nói.
“Ồ có chứ, người phương Bắc ngây thơ,” Abdullah nói với lão. “Tôi từng nghe cái tên ma thần này được người ta nói với những ngôn từ đặt hắn cao ngang gần bằng thiên thần.”
Ma thần nhíu mày - một cảnh tượng chẳng đẹp đẽ gì. “Tên nhà buôn chỉ biết thông tin sai lệch kia,” gã ầm ầm nói. “Ta cao hơn một số thiên thần. Hãy biết rằng có khoảng hai trăm thiên thần cấp thấp dưới quyền ta. Chúng làm lính gác cổng vào lâu đài của ta.”
Abdullah tiếp tục khoanh tay và gõ gõ chân lên mặt đất. “Nếu như thế,” anh nói, “hãy giải thích tại sao ngài lại thấy việc đối xử với tôi theo cách chẳng hề thần thánh gì là thích hợp.”
“Lỗi không phải của ta, hỡi phàm nhân,” ma thần nói. “Ta buộc phải làm vậy. Hãy hiểu tất cả và tha thứ. Hãy biết rằng mẹ ta, thần Dazrah vĩ đại, trong một khoảnh khắc sơ suất, đã trao mình cho một ma thần của Quân Đoàn Ác khoảng hai mươi năm trước. Bà sinh ra em trai ta, Dalzel, kẻ vì Thiện Ác bất dung hòa mà rất yếu ớt, trắng nhợt và nhỏ bé. Mẹ ta không thể chấp nhận Dalzel nên trao nó cho ta nuôi dưỡng. Ta hết lòng chăm sóc, nuôi dưỡng nó lớn lên. Vì vậy ngươi có thể tưởng tượng được sự kinh hãi và nỗi đau khổ của ta khi thấy nó thừa hưởng bản chất của phụ thân ác độc. Hành động đầu tiên nó làm khi trưởng thành là trộm lấy sinh mệnh của ta và giấu đi, và nhờ thế biến ta thành nô lệ của nó.”
“Cái gì cơ?” người lính nói. “Ý ông là ông đã chết?”
“Không hề,” Hasruel nói. “Ma thần chúng ta không như người phàm các ngươi, kẻ dốt nát ạ. Chúng ta chỉ chết nếu một phần nhỏ của chúng ta bị phá hủy. Bởi vậy, tất cả ma thần đều cẩn thận lấy phần nhỏ đó ra và giấu đi. Ta cũng vậy. Nhưng trong khi hướng dẫn Dalzel cách giấu đi sinh mệnh của nó, ta đã trìu mến và bất cẩn nói với nó nơi ta giấu sinh mệnh của mình. Và nó lập tức trộm sinh mệnh của ta và kiểm soát nó, buộc ta phải làm theo lời nó nếu không muốn chết.”
“Giờ thì chúng tôi hiểu rồi,” Abdullah nói. “Mệnh lệnh của hắn là bắt cóc Hoa Đêm.”
“Đúng thế,” Hasruel nói. “Em trai ta thừa hưởng trí tuệ ưu việt từ mẹ của nó, thần Dazrah vĩ đại. Nó ra lệnh cho ta bắt cóc mọi công chúa trên thế gian. Chỉ cần nghĩ một chút ngươi sẽ hiểu tại sao. Em trai ta đã đến tuổi kết hôn, nhưng nó là giống lai hỗn tạp đến nỗi không nữ ma thần nào chịu chấp nhận nó. Nó buộc phải quay sang phụ nữ phàm nhân. Nhưng bởi vì nó là một ma thần, hiển nhiên chỉ những phụ nữ thuộc dòng máu cao quý nhất là phù hợp.”
“Tôi thương cảm em trai ngài quá cơ,” Abdullah nói. “Hắn không thể hài lòng với vài nàng công chúa thôi sao?”
“Tại sao nó phải làm thế?” Hasruel hỏi. “Giờ nó điều khiển quyền năng của ta. Nó đã nghĩ cẩn thận về vấn đề đó. Và thấy rõ ràng rằng các nàng công chúa của nó sẽ không thể đi trên không như ma thần chúng ta, đầu tiên nó ra lệnh cho ta trộm một lâu đài bay từ một pháp sư tại xứ Ingary này để làm chỗ ở cho các cô dâu của nó, rồi nó ra lệnh cho ta đi bắt cóc các công chúa. Giờ ta đang làm chính điều đó đây. Nhưng hiển nhiên cùng lúc ấy ta cũng đặt ra kế hoạch cho mình. Với mỗi nàng công chúa ta bắt đi, ta sắp xếp để lại phía sau ít nhất một người tình bị tổn thương hoặc một vị hoàng tử đầy thất vọng, những kẻ có thể sẽ bị cuốn theo mà tìm cách cứu họ. Để làm điều này, người tình đó sẽ phải thách thức em trai ta và tìm được nơi bí mật nó giấu sinh mệnh ta.”
“Và đây là lúc tôi xuất hiện phải không, thưa kẻ mưu mô hùng mạnh?” Abdullah lạnh lùng hỏi. “Tôi là một phần trong kế hoạch tìm lại sinh mạng của ngài, đúng chứ?”
“Chỉ suýt soát thôi,” ma thần trả lời. “Ta đặt nhiều hy vọng hơn vào người thừa kế xứ Alberia hay hoàng tử xứ Peichstan, nhưng cả hai thanh niên này đều quay sang đi săn thay vì hành động. Thực ra, tất cả bọn chúng đều bạc nhược, kể cả quốc vương nước High Norland, ông ta chỉ cố tìm cách sắp xếp sách của mình khi không có con gái giúp đỡ, vậy mà thậm chí ông ta cũng có vẻ là cơ hội tốt hơn ngươi. Có thể nói ngươi là một cú cược phụ của ta. Dù sao lời tiên tri khi ngươi sinh ra cũng vô cùng mơ hồ. Ta thừa nhận đã bán cho ngươi cái thảm mầu nhiệm đó gần như chỉ để giải trí...”
“Là ngài!” Abdullah kêu lên.
“Đúng vậy - bởi ta thấy thích thú trước số lượng và nội dung những chuyện mơ mộng bắt nguồn từ quầy hàng của ngươi,” Hasruel nói.
Bất chấp cái lạnh của sương mù, Abdullah vẫn thấy mặt mình nóng bừng lên.
“Thế rồi,” Hasruel tiếp tục, “khi ngươi làm ta ngạc nhiên vì thoát được khỏi đức vua thành Zanzib, ta thích thú khoác lên vỏ bọc nhân vật Kabul Aqba của ngươi và buộc ngươi phải sống qua một vài chuyện mơ mộng của mình. Thường thì ta luôn cố tạo ra những cuộc phiêu lưu phù hợp cho mỗi kẻ theo đuổi các công chúa.”
Mặc dù xấu hổ, Abdullah thề rằng đôi mắt lớn màu nâu vàng của ma thần vẫn liếc xéo về phía người lính. “Và có bao nhiêu hoàng tử thất tình ngài đã đưa vào kế hoạch, thưa ma thần khôn khéo và thích đùa?” anh hỏi.
“Khoảng gần ba mươi,” Hasruel nói, “nhưng như ta nói đó, hầu hết bọn chúng chẳng có hành động gì. Điều này khiến ta ngạc nhiên, bởi dòng dõi và năng lực của chúng đều tốt hơn ngươi nhiều. Tuy nhiên, ta tự an ủi bản thân bằng ý nghĩ rằng vẫn còn một trăm ba mươi hai nàng công chúa chờ ta bắt cóc.”
“Tôi nghĩ ngài có thể buộc phải thỏa mãn với tôi,” Abdullah nói. “Dù dòng dõi của tôi không cao quý, số phận dường như muốn vậy. Tôi ở vị thế có thể đảm bảo với ngài điều này, bởi vì gần đây tôi đã thách thức số phận ở chính điểm này.”
Ma thần cười - một cảnh cũng khó chịu y như khi cau mày - và gật đầu. “Điều này thì ta biết,” hắn nói. “Đây là lý do ta xuất hiện trước ngươi. Hai thiên thần phụng sự ta quay lại với ta ngày hôm qua, vừa mới bị treo cổ trong hình dạng phàm nhân. Cả hai đều chẳng hài lòng lắm với chuyện đó, và cả hai đều bảo đó là do ngươi gây ra.”
Abdullah cúi đầu. “Không nghi ngờ gì, nếu nghĩ kỹ, họ sẽ thấy thích làm cóc bất tử hơn,” anh nói. “Giờ hãy cho tôi biết điều cuối cùng, thưa kẻ trộm công chúa thích suy tư. Cho tôi biết có thể tìm thấy Hoa Đêm, chưa kể tới em trai Dalzel của ngài, ở đâu.”
Nụ cười của ma thần mở rộng - một cảnh càng khó chịu hơn, bởi nụ cười đó để lộ vài cái răng nanh dài ngoằng. Hắn chỉ lên trên với một ngón tay nhọn khổng lồ. “À, hỡi nhà phiêu lưu của mặt đất, hiển nhiên họ ở trong lâu đài ngươi vẫn thấy lúc hoàng hôn vài ngày nay,” gã nói. “Như ta đã nói, nó từng thuộc về một pháp sư ở vùng đất này. Ngươi sẽ không dễ tới được đó, mà nếu tới được, ngươi phải nhớ rõ rằng ta là nô lệ của em trai ta, và bị buộc phải chống lại ngươi.”
“Tôi hiểu rồi,” Abdullah nói.
Ma thần cắm hai bàn tay móng vuốt của mình xuống mặt đất và bắt đầu nâng người lên. “Ta cũng phải đảm bảo,” gã nói, “rằng cái thảm tuân theo mệnh lệnh mà không đi theo ta. Ta đi được rồi chứ?”
“Không, đợi đã!” người lính kêu lên. Cùng lúc ấy, Abdullah nhớ ra một điều anh quên béng và hỏi, “Còn về linh thần thì sao?” nhưng giọng của người lính to hơn và át đi tiếng của Abdullah. “ĐỢI ĐÃ, đồ quái vật! Lâu đài đó lơ lửng trên bầu trời ngay chỗ này có phải vì lý do đặc biệt gì không, quái vật?”
Hasruel lại cười và dừng lại, vắt vẻo trên một đầu gối khổng lồ. “Ngươi quan sát tốt đấy, quân nhân. Đúng như thế. Lâu đài đó ở đây bởi ta chuẩn bị bắt cóc con gái vua Ingary, công chúa Valeria.”
“Công chúa của tôi!” người lính kêu lên.
Hasruel phá ra cười. Gã ngửa đầu ra sau và rống vào trong sương. “Ta ngờ lắm, quân nhân! Ồ, ta ngờ lắm! Cô công chúa này mới có bốn tuổi thôi. Nhưng dù con bé không có ích gì với ngươi lắm, ta tin rằng ngươi sẽ rất có ích với ta. Ta coi cả ngươi và người bạn từ thành Zanzib của ngươi đều là những con tốt được đặt rất khéo trên bàn cờ của ta.”
“Ý ông là gì?” người lính căm phẫn hỏi.
“Bởi vì cả hai ngươi sẽ giúp ta bắt cóc cô công chúa này!” ma thần nói, và vừa đập cánh bay vào trong làn sương vừa ầm ầm cười.
Lâu Đài Trên Mây Lâu Đài Trên Mây - Diana Wynne Jones Lâu Đài Trên Mây